Phần 63
Nó tỉnh giấc vào 4h chiều, khá là mệt vì ngủ không đúng giấc… Nó với cái điện thoại, do rơi nên màn hình của nó đã có 1 chấm đen… Nó chán nản vì cái kiểu chấm đen này nó biết, vài hôm nữa là đi luôn cái màn hình… Haizz, chắc đành phải rút thẻ nhớ ra rồi đi mua điện thoại khác thôi… Nó bấm gọi chị nhưng vẫn thuê bao, lạ cái là hình như chị chặn nó, bởi vì nó chỉ nghe thấy tiếng để lại lời nhắn rồi tắt bụp đi…
Nó lấy quần áo vào tắm qua cho tỉnh táo… Hà Nôi tháng 3 vẫn se se lạnh, tự dưng nó thấy lòng nó bất an, chẳng hiểu là có chuyện gì vô hình làm nó đứng ngồi không yên vậy… Hút xong điếu thuốc rồi đi đánh răng, mà có mỗi cái bàn chải của nhỏ Linh, nó lưỡng lự rồi cũng lấy đánh… Chắc tí gọi nhỏ mua bàn chải mới chứ chả ai dùng chung vậy… Nó bất đắc dĩ thì phải dùng thôi mà tại cũng lười đi mua cái mới… Xong xuôi cũng đói, nó mở tủ thì thấy khá là nhiều đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, chỉ việc mang ra chế biến theo ý thích thôi…
Nó bấm số nhỏ Linh rồi gọi nhỏ…
– Dạ em đây anh – Nhỏ nói giọng thì thào…
– Cậu đang ở đâu mà nói bé thế… Có ăn cơm không tớ nấu luôn?
– À ừm… – Nhỏ cứ ấp úng…
– Sao thế, có ăn không?
– Em có nhưng mà em có chuyện này muốn nói với anh… anh phải thật bình tĩnh thì em mới nói…
– Chuyện gì mà nghe nghiêm trọng thế…
– Bây giờ em không về đón anh được, nhưng anh đến nhà hàng xxx đi. Em đợi anh ở đó…
– Hóa ra là đi ăn hàng hả, thế mà không nói sớm, đợi tí đi luôn hehe – Nó cười tươi…
Nhỏ không nói gì nữa chỉ thở dài rồi tắt máy… Nó hí hửng lên lấy cái áo khoác rồi xuống dưới bắt taxi… Đầu nó đang hiện ra cái viễn cảnh chị và nhỏ Linh đang ngồi đó… Sáng giờ là trêu nó vì biết nó về bất ngờ nên là ủ mưu cho nó bất ngờ lại đây mà… Nó cứ tự nghĩ mình thông minh như vậy rồi cười tươi…
Nhà hàng mà nhỏ Linh cho nằm trên tầng thượng của một tòa nhà… Nơi này khá là sang trọng bởi ánh đèn, màu sắc và cả phục vụ… Đến nơi nó gọi nhỏ ra đón, nhỏ đi ra rồi nắm chặt tay nó đi vào… Đến cửa, nhỏ quay mặt nói với nó buồn bã…
– Hứa với em, dù xảy ra chuyện gì, phải thật bình tĩnh nghe không? – Nhỏ rưng rưng nước mắt nói với nó…
– Hâm à, có chuyện gì đấy mà nghiêm trọng vậy, sáng giờ sao ai cũng lạ thế – Nó nhíu mày gắt với nhỏ…
Nhỏ lắc đầu, nắm chặt tay nó rồi kéo nó vào một cái bàn trong góc… Bên ngoài cũng có bàn và hồ bơi nữa, rất sang trọng… Có mấy bàn có người ngồi, hình như hôm nay có tỏ tình, nó thấy có nến xếp trái tim rồi hoa và rượu ở một cái bàn ngoài nữa… Nhỏ thì liếc liếc ra ngoài như đang chờ đợi điều gì đó, thấy vậy nó hỏi…
– Sao đấy? Hóng người ta tỏ tình à?
Nhỏ quay ra nhìn nó, đôi mắt nhỏ buồn hơn…
– Nam à, em hỏi anh nhé…
– Ừ hỏi đi…
– Anh có yêu chị không?
– Có chứ, hỏi thừa vậy…
– Anh yêu chị đến mức nào rồi? Có như Mai không?
– Sao phải nhắc đến Mai ở đây – Nó gắt nhẹ…
– Anh đừng cáu, anh cứ trả lời em được không?
– Thì Mai là Mai, Thu là Thu, 2 người khác nhau mà… Tớ yêu Thu vì những gì chị đã làm cho tớ… Và bây giờ vẫn vậy…
Nó thấy 2 hàng nước mắt chảy trên má nhỏ Linh, thấy vậy nó với cái khăn lau cho nhỏ… Khó hiểu, hôm nay là ngày gì mà ai cũng khó hiểu hết… Từ mấy nhỏ nhân viên shop của chị đến nhỏ Linh rồi chị thì mất tích chẳng thấy đâu… Nhỏ Linh bỗng đưa tay lên nắm chặt lấy tay nó…
– Ví dụ, em chỉ ví dụ nhé… Anh phải trả lời thật…
– Ừ cậu nói đi…
– Nếu bây giờ chị Thu gây tổn thương cho anh… Liệu anh có là anh của 1 năm trước, thời điểm mà Mai ra đi không?
– Dở hơi à… nhắc đến chuyện đó làm gì? – Nó gắt lên với nhỏ…
– Anh trả lời em đi… Em chỉ ví dụ thôi mà…
– Thì nói chung là tớ sẽ rất buồn và đau khổ… Bởi tớ yêu Thu mà, nhưng tớ nghĩ 1 năm qua tớ như vậy là tớ đang trưởng thành…
– Huhu… Anh hứa với em… Phải thật bình tĩnh và ngồi đây với em được không? – Nhỏ vẫn nắm chặt tay nó không buông… Nó ngơ ngác trước bộ dạng của nhỏ… Đèn nhà hàng bỗng tắt phụt đi chỉ còn lại ánh sáng lung linh của nến và ánh đèn trang trí… Nó quay ra ngoài… Nó thấy chị, chị đi lên từ phía cầu thang nối từ tầng dưới lên tầng trên ở ngoài sân… Chị mặc trên mình một cái váy dài bó sát, kiểu váy dạ hội… Chị trang điểm và mái tóc mới của chị khiến nó thấy chị giống như một nữ hoàng… Nó thấy chị cười tươi hạnh phúc…
Nhưng…
Một người đàn ông mặc vest đen ra và đón lấy tay chị, dẫn chị vào trong cái bàn đã chuẩn bị rượu và đồ ăn ở giữa một hình trái tim bằng nến… Nó nhíu mày, nó đang không hiểu người đàn ông kia là ai… Và tại sao chị lại phải ăn mặc đẹp như vậy… Nó biết đây là một màn tỏ tình, nhưng hình như chị đang đứng sai chỗ… Chị là người yêu nó mà… Nó vẫn ngồi đó chăm chú theo dõi, nhỏ Linh thì cứ nắm chặt tay nó, tay còn lại bịt miệng để che đi những tiếng khóc nấc lên…
Nó thấy người đàn ông mặc vest đen đó cầm bó hoa lên rồi tặng cho chị, chị đón lấy bó hoa hồng đó… Trên miệng nở một nụ cười hạnh phúc… Nụ cười ấy, là nụ cười mà nó đã thấy mỗi khi chị ở bên cạnh nó… Người đàn ông ấy tiếp tục lấy ở trong túi ra một cái hộp, bên trong là một chiếc nhẫn cầu hôn… Nó nheo mắt, cố gắng để nhìn rõ hơn… Rồi nó thất thần, tay chị đã không còn đeo nhẫn mà nó tặng nữa… Bỗng nó thấy đau, nó thấy lồng ngực nó đau thắt lại…
Người đàn ông đó quỳ xuống rồi đưa chiếc nhẫn ra trước mặt chị… Do cách âm nên nó không biết 2 người đã nói với nhau những gì, nhưng nhìn qua khẩu hình miệng nó thấy chị đang nói rất nhiều… Nhưng khuôn mặt chị không có cảm xúc gì là khó chịu hay là lo lắng… Mà chị vẫn nở nụ cười hạnh phúc… Bỗng tim nó đập nhanh hơn, nó hồi hộp, trong lòng nó dâng lên một nỗi sợ… Nó đứng phắt dậy, nhỏ Linh nhìn nó hoảng hốt…
– Anh… anh ơi… anh bình tĩnh được không?
– Không sao, tớ vẫn đang ổn… – Nó trả lời nhỏ, mắt vẫn nhìn ra ngoài…
Nó đứng dậy và đứng ra trước cửa kính… Ánh đèn bên trong rất tối nên có lẽ chị chẳng nhìn thấy nó… Một vài bàn ăn tò mò đã đứng dậy để xem… Một vài ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước từ những cô gái đang ngồi ở bên trong đây…
Bỗng…
Chị gật đầu cười hạnh phúc… Còn nó, lồng ngực đau thắt lại…
Người đàn ông áo đen kia ôm lấy chị, và chị ôm lấy hắn ta… Nó đứng ở đó… đôi mắt nó trở nên vô cảm với những gì trước mắt, bàn tay nó buông thõng xuống… Nhỏ Linh đứng lên cạnh nó nắm chặt tay nó khóc nấc lên… Một vài tiếng vỗ tay vang lên, bản nhạc vui tươi vang lên… Ánh đèn cũng được bật trở lại… Nó rút tay nó ra khỏi tay nhỏ Linh… Nhỏ cứ lo lắng nhìn nó…
Chị quay lại… Sững sờ khi thấy nó, nụ cười vụt tắt trên môi chị…
Nó đứng đó… Vô hồn, vô cảm… Nó dơ tay lên, là bàn tay có đeo nhẫn đôi của chị và nó…
Nở một nụ cười nhẹ… Nó dùng tay kéo cái nhẫn ở ngón áp út của nó ra… Rồi đeo lại vào ngón giữa… Nó gật đầu cười với chị…
Nó thấy chị khóc… Chị ôm miệng đứng đó…
Nó quay đi, đội cái mũ của áo khoác lên đầu… mái tóc nó phủ xuống che đi đôi mắt của nó… Nhỏ Linh thấy vậy chạy theo nó… Nhỏ vẫn khóc nấc lên…
Nó đi nhanh ra thang máy, bấm thang máy và đi xuống… Nhỏ Linh chậm chân hơn nó… Nhỏ chạy đến thì thang máy đã đóng…
Nó đi xuống tầng 1… rồi nhanh chóng đi ra ngoài… Bước ra cửa, một làn gió nhẹ thổi vào mang theo cái se lạnh của buổi tối Hà Nội… Nó lững thững bước đi, nó bước đi thật nhanh rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ… Nó biết nhỏ Linh sẽ đuổi theo nó và nó muốn cắt đuôi nhỏ… Nó muốn một mình, bước đi trong vô thức, nó chẳng biết đã đi đâu… Nhưng thấy ngõ là nó rẽ vào rồi lại đi ra đường lớn… Nó cứ đi như vậy… Trước mặt nó là một cái hồ, nó nhìn biển tên đường thì thấy đang ở Giải Phóng… Vài cái ghế đá chẳng có người ngồi, nó rẽ vào trong một quán bán đồ ăn…
– Chị có rượu không ạ?
– Chị có táo mèo, ba kích, chuối hột… Em uống loại nào…
– Loại nào say để quên chị ạ…
– Làm gì có loại nào như vây hả em – Chị bán hàng trố mắt ra nhìn nó ngờ vực…
– Vâng… Cho em 2 chai rượu, loại nào cũng được…
Chị bán hàng đưa nó 2 chai rượu màu nâu nhạt… Nó nhận rồi trả tiền… Vòng ra ghế đá, một vào cuộc gọi vang lên từ số của nhỏ Linh… Nó chuyển máy về chế độ im lặng rồi đút vào túi… Mặt hồ chẳng chút gợn sóng nào mặc dù gió vẫn thổi nhẹ… Tiếng còi xe vẫn vang lên từng hồi… Đường phố vẫn nhộn nhịp, ánh đèn đường vẫn sáng… Lạc lõng trong đó là một kẻ thất tình… nó mở nắp chai rượu, nó nhìn vào đó một lúc rồi đưa lên miệng tu… Mùi rượu nồng nặc, đắng ngắt… Nó uống một hớp dài, cổ họng nó như đang cố để từ chối, rượu chảy ra ướt hết cổ áo của nó… Nó dừng lại, hét lên…
– AAAAA…
Một vài người đi đừng nhìn nó khó hiểu nhưng nó chẳng quan tâm nữa… Nó lại ngửa cổ lên tu… Gần hết chai rượu, nó lợ giọng và ợ hơi lên nhiều hơn… Nó thấy thoải mái, vậy là cuộc đời nó đến lúc này đã yêu 2 người… Nhưng cả 2 người đều gây cho nó tổn thương mà nó nghĩ rằng sẽ chẳng ai gặp phải hoàn cảnh như nó… Mắt không thấy thì tim không đau… Mà nó lại chứng kiến đến 2 lần người nó yêu thương lại cầm dao đâm vào tim nó… Nó đau, đau đến cùng cực… đẩy nó xuống hố sâu của sự tuyệt vọng…
Nó uống tiếp, người nó bắt đầu nóng lên, ruột gan nó bắt đầu cồn cào và co thắt lại… Nhưng chẳng thể khiến cảm xúc của nó, nỗi đau nó phải chịu bớt nặng nề đi… Nó rút điện thoại ra, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ… Là chị gọi, nhỏ Linh gọi và 5 cuộc từ em, Mai Anh của nó… Nó nhắn cho thằng Hưng một cái tin về địa chỉ nó đang ngồi kèm theo cái icon mặt buồn, thằng bạn nó hiểu nó, sẽ tự biết phải làm gì… Tin nhắn vừa gửi thì nó thấy chị gọi… Nó bấm nghe…
– Anh ơi… Anh đang ở đâu huhu…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
– Anh nói đi anh đang ở đâu vậy…
Nó nhìn ra hồ, nó dốc nốt vào cổ họng nó chai rượu thứ 2 đã gần hết… Nó buông tay, chai rượu rơi lạch cạch xuống dưới… Chị vẫn khóc nấc lên trong điện thoại… Nó gào to…
– Hoài Thu… Em phải thật hạnh phúc…
Nó khóc… Chiếc điện thoại trên tay nó được đáp xuống dưới đất, vỡ tan tành…
Nó thấy phía trước nghiêng ngả, nó nằm xuống ghế đá lạnh lẽo ấy… Ánh đèn đường chiếu vào mặt nó… Nó từ từ nhắm mắt lại…
Hà Nội… Chỉ toàn những nỗi đau…
‘Chúng ta, không thể viết tiếp câu chuyện này nữa rồi. Tạm biệt em, cô gái đã từng là người chị, người tình, người yêu và bây giờ là người xa lạ… Tạm biệt em, cô gái trong hồi ức tươi đẹp của anh…
Là thế giới này, nợ anh một người như em… Là thế giới này nợ, em không nợ gì anh cả…
Sau cùng, Chúc em hạnh phúc… Hoài Thu’
…
Từ từ mở mắt, nó nhìn trần nhà, ánh sáng khiến nó chói mắt, mùi sát trùng nồng nặc, tiếng người đi lại bên ngoài. Rồi xong, lại vào viện… Nó đau đầu quá, đêm qua nó nhắm mắt là không biết gì nữa… Tay nó đang có gì đó cầm vào, nó thấy hơi khó thở… Nó quay ra nhìn, là em, Mai Anh… Em đang cầm tay nó rồi ngủ gục xuống bên cạnh nó… Nó hơi nheo mắt nhìn lại vì cứ nghĩ mình nhầm, nhưng mùi hương này, dáng người này làm sao nó có thể nhầm được… Em đang ở đây với nó, nó lay lay em dậy…
– Mai Anh…
Em ngẩng mặt lên, đôi mắt sưng húp đang lơ mơ vì thiếu ngủ… Em nhìn nó một lúc rồi sốt sắng…
– Anh ơi, anh tỉnh rồi ạ, anh có thấy mệt ở đâu không? – Em vừa nói vừa xoa xoa vào ngực nó…
– Anh bị sao vậy? Sao anh lại ở trong này? – Nó hỏi em…
Em tự dưng khóc, vừa khóc vừa nắm lấy tay nó…
– Anh hức… hức… sao anh lại nằm ngủ ở ghế đá, còn uống rượu nữa… Anh bị tái viêm phổi vì lạnh, cả đêm qua anh ho suốt, anh vừa ho vừa nôn ra toàn rượu… Huhu – Em khóc nấc lên…
– Vậy à? – Nó vẫn nhìn em rồi hỏi, không quan tâm lắm lời em nói… Cái nó muốn biết là cái khác cơ…
– Hưng nó tìm mãi mới được anh, huhu sao anh ngốc vậy, anh suốt ngày đày đọa bản thân vậy à?
– Thì thất tình mà, sao em lại ở đây? – Nó nở một nụ cười nhẹ…
– Hức… hức… Linh gọi cho em, em biết hết rồi… Em mới sang chỗ Hưng thì Hưng nói đi có việc… Em đi theo sau, lúc đến thì em thấy Hưng nó bế anh lên xe… Em sợ lắm Huhu…
– Thôi được rồi, nín đi… Khóc nhiều quá anh mệt lắm… Em vẫn mít ướt như vậy nhỉ? – Nó vén tóc mái màu vàng đang rủ xuống dưới mắt em lên để nhìn em rõ hơn…
– Chỉ với anh thôi hức… hức… Anh nằm đây, em đi mua cháo nhé, cả ngày hôm qua anh không ăn gì phải không… Anh nôn ra toàn rượu với mật vàng thôi… – Em đưa tay lên gạt nước mắt, nhìn nó chăm chăm…
– À ừ hôm qua không ăn gì thật… Em mua phở nhé, ăn cháo ngán lắm rồi…
Em gật đầu rồi toan đứng lên thì nó níu tay em lại… Nó ngồi dậy với lấy cái áo khoác…
– Thôi, đi ăn rồi ra viện luôn… Ở trong này làm gì?
– Không… Anh ở yên đấy… Bác sĩ còn chưa kiểm tra nữa… – Em gắt nó…
– Không… đi thôi…
Nó xỏ đôi dép rồi kéo em đi… Đầu nó hơi chóng mặt nên nó đâm rầm vào tường… Do đói nên người nó chẳng còn tí sức nào… Em thì thấy nó vậy cứ nhìn nó lo lắng…
– Em đã nói rồi, để em đi mua mà…
– Thôi đi, lỗi kỹ thuật một tí…
Nó kéo em đi, em buông tay nó ra rồi quàng qua ôm lấy nó dìu nó đi vì sợ nó mệt… Trời hôm nay nắng mặc dù thời tiết vẫn còn se se lạnh… Nó thấy nó đang ở viện 103, thảm nào khung cảnh nhìn quen quen… Từ lúc bị tai nạn là thể trạng nó yếu hơn hẳn mặc dù nó vẫn là một thằng chăm tập thể dục thể thao… Em và nó ra ngay quán phở gần đó… Nó chẳng ngại ngần gì cứ cắm mặt vào ăn vì đói… Em thì sợ nó đói nên định gọi thêm nhưng nó xua tay…
– Anh ăn thêm đi này – Em vừa nói vừa gắp phở với thịt bò sang cho nó ăn…
– Em ăn đi, anh ăn đủ rồi mà – Nó cứ húp xì xụp vậy… Đúng là đói nên là ăn gì cũng ngon…
– Anh ăn từ từ thôi không nghẹn… Haizz – Em cứ thở dài rồi nhìn nó lo lắng…
– Lát nữa, em sang nhà Linh lấy giúp anh quần áo để anh lên trường luôn nhé…
– Anh lên trường luôn sao? Ngày kia là cuối tuần rồi mà? – Em ngạc nhiên nhìn nó…
– Lên thôi, Hà Nội này toàn nỗi đau, anh không chịu được…
– Anh không buồn chứ, liệu anh…
– Yên tâm, anh biết anh phải làm gì… Anh sẽ không như lúc em đi đâu…
– Anh ơi, em muốn…
– Ăn đi và đừng nói gì thêm, anh không muốn nghe… – Nó trả lời một cách bình thường nhất đối với em, nó biết em muốn nói gì nhưng lúc này thực sự nó không nghĩ ngợi được nhiều…
Nó ngồi trà đá ở cổng viện, giờ điện thoại nó chẳng còn nên em dặn nó ngồi đây đợi em. Em bước lên ô tô đi mà nó thấy em trưởng thành lên nhiều quá… Xinh đẹp và quý phái… Bằng chứng là em đi đến đâu thì ánh mắt người mấy thằng xung quanh dán vào người em đến đó… Nhấp nhẹ một ngụm trà nóng, nó quay ra nhìn dòng người đang đi lại…
Hà Nội, ồn ào đến vậy mà vẫn có chỗ cho những kẻ như nó, thất bại và tuyệt vọng… Nó chẳng còn sức để đau nữa rồi… Nhưng buồn thì có, nó buồn rất nhiều, nó buồn vì những lời chị nói, những cử chỉ hành động yêu thương nó, rồi đến buổi tối hôm qua… Nó ước lúc đó có con dao ở đó, nó sẽ đem ra đưa cho chị và bảo chị đâm gục nó trước khi nhận lời cầu hôn của người đàn ông kia… Bởi một nhát dao sẽ khiến nó chỉ đau một lúc, còn hình ảnh hôm qua lại khiến nó đau đến mãi sau này… Nó yêu chị, phải rồi, nó yêu chị mà, nó cảm động những gì chị làm cho nó, nó có tình cảm với chị chứ… Nó cứ nghĩ rằng chị đến với nó từ những đau thương mà em mang lại cho nó, chị sẽ là người xoa dịu cho nó, là người nắm tay cùng nó viết nên câu chuyện tình yêu đẹp đẽ… Nó đổi thay, nó học dần cách trưởng thành, nó cũng cố gắng nhiều để xứng đáng với chị… Nhưng cuối cùng… hết rồi… hết thật rồi…
Nó lấy 1 điếu vina lẻ mà chị bán hàng nước đưa cho nó, nó hút, tiếng ho sặc sụa từ cơn đau thắt trong lồng ngực… Nó dập điếu thuốc khi vừa mới châm… Nó quay ra chị bán hàng…
– Chị ơi, chị có điện thoại không em gọi nhờ một cuộc… Hết bao tiền em gửi ạ…
Chị bán hàng nhìn nó lưỡng lự nhưng cũng rút điện thoại ra ấn mở khóa…
– Em gọi cho ai, chị bấm số rồi bật loa ngoài xong em nói nhé…
– Dạ vâng vậy cũng được, chị gọi cho em số 09840000xx ạ…
Nó gọi cho thằng Hưng, sau 2 hồi chuông thì đầu dây bên kia vang lên cái giọng lạnh lùng…
– Alo?
– Tao Nam, hôm qua mày có cầm cái điện thoại về cho tao không?
– A thằng chó hành bố mày, qua tao tưởng mày chết, tao đưa mày đi viện chứ để ý gì đâu…
– Hôm qua hình như tao đập điện thoại, ở gần đó đó…
– Chịu… Bố cái thằng điên, mà thôi mày không điên thì mày đéo làm bạn được với tao… Thế đang ở viện à? Mai đâu?
– Đi lấy quần áo cho tao rồi… Tao lên trường luôn đây…
– Lên luôn à, mày khỏe chưa… Tao hôm nay đi Ba Vì nên là không vào được…
– Khỏe rồi… Đi thôi, Hà Nội đéo còn chỗ cho tao nữa rồi…
– Chuyện của chị Thu, thật là làm khổ mày rồi… Đm để tao xử thằng kia cho… – Thằng Hưng gằn giọng lên bực bội…
– Mày đừng có mà điên, tao không có nhu cầu… Thôi nhé, lúc nào có điện thoại mới tao gọi cho…
– Hay mày bảo Mai đưa sang cửa hàng… Tao bảo thằng em đưa cho cái điện thoại mà dùng… Khách cắm đứt nhiều lắm…
– Thôi… tao không quen dùng mấy cái điện thoại đấy… Thế nhé…
Thằng Hưng cúp máy, chị bán hàng càng nhìn nó sợ sệt hơn sau cuộc nói chuyện đó… Nó cười cười rồi rút tiền ra trả chị… Nó đưa cho chị 100k thay như cảm ơn chị… Ngồi uống nốt cốc trà nóng, một lát sau thì em xuống… Em mở cửa kính gọi nó, nó leo lên ghế trước ngồi luôn…
– Quần áo đây rồi, nhưng em không cho anh lên Thái Nguyên đâu…
– Không… Cho anh ra bến xe…
– Em biết bây giờ em không là gì để có thể nói anh nghe được nữa… Nhưng giờ anh như thế này, em không yên tâm để anh lên đó đâu… Bây giờ về nhà em, để em chăm anh vài hôm cho anh khỏe lại rồi em đưa anh lên sau…
– Không… – Nó cương quyết…
– Anh không có quyền lựa chọn đâu… – Em nói với nó bằng giọng lạnh tanh rồi quay ra lườm nó… Dù đã không còn là người yêu nhưng nó vẫn thấy hơi sợ em…
Em đưa nó về nhà, nhà em ở khu Hạ Đình – Thanh Xuân… Là một ngôi nhà 3 tầng mới tinh. Em nói nhà này là nhà chị Lan. Chị Lan ở đây nhưng giờ chị đang không ở Việt Nam. Vào nhà thì nó thấy quen thuộc quá, có vẻ đồ đạc nhà cũ chị Lan đã chuyển hết lên đây… Em cầm cái balo của nó rồi kéo nó lên phòng em. Căn phòng của em, màu xám xịt… Đồ đạc đều giống như căn phòng của em trước đó, tuy chỉ thiết kế phòng là hơi khác thôi… Nó hơi bất ngờ và hoài niệm quá khứ một chút… Em để cái balo của nó lên bàn rồi quay ra quàng cổ nó…
– Anh có nhớ gì không?
– Có, em biết mà sao phải hỏi anh…
– Em nhớ anh… – Đôi mắt em long lanh chực trào nước mắt…
– Không khóc nữa, như vầy đủ chưa? – Nó kéo em lại ôm em, em dựa vào ngực nó… Nó thở dài, còn em thì đưa tay lên xoa ngực nó…
– Em cảm ơn Nam… – Em thì thào…
– Sao lại cảm ơn anh?
– Vì đã không hận em, dù bây giờ chúng ta không còn là người yêu nữa…
– Em có nỗi khổ của em, anh có sự đau đớn của anh… Cả 2 chúng ta không ai dễ chịu gì cả… Sao phải hận thù nhau?
Em ôm chặt nó hơn, nó thấy ngực áo nó ướt hơn… Em đang khóc nhưng không khóc thành tiếng…
– Suốt ngày khóc vậy… Hơn 1 năm qua anh nghĩ em phải cứng rắn hơn chứ…
– Chỉ khi gần anh, em mới trở nên yếu đuối thôi… Em yêu anh! – Em thủ thỉ…
– Ừ… – Nó lại thở dài… Tại sao lúc này, nó lại nghĩ đến chị…
– Bây giờ anh không là của ai cả nữa rồi đúng không? Vậy là em sẽ mang anh về bên em…
Em ngước lên nhìn nó, đôi mắt mọng nước, em xoa tay lên khuôn mặt của nó… Vừa xoa em vừa sụt sịt, rồi em nhón chân lên thơm vào môi nó… Nó vẫn đứng đó, không cự tuyệt, không né tránh, không tỏ ra cảm xúc và không nói gì… Một lúc sau nó buông em ra rồi lấy quần áo và đi tắm… Làn nước mát lạnh ấy làm nó thoải mái hơn. Gột sạch đi những bụi bặm và nỗi buồn của nó… Nó chợt nghĩ đến chị, nó không biết chị bây giờ đang làm gì? Chị có đi tìm nó không? Chị gọi nó thuê bao thì sẽ như thế nào? Chị có lo lắng cho nó không… Chắc là không đâu, nó phải gạt bỏ hết những suy nghĩ ấy đi thôi… Vì chị đã chấp nhận làm vợ người ta rồi mà… Nó thở dài, vặn cái vòi hoa sen sang mức nước lạnh nhất… Để cơ thể nó cảm nhận sự lạnh lẽo giống như trái tim của nó bây giờ…
Em nấu ăn, vừa nấu ăn vừa hát, em bật nhạc trên tivi lên để hát theo… Nó đi xuống thấy vậy thì bật cười… Có lẽ em đang rất vui vì nó đang ở đây cùng em… Nhìn bộ dạng của em là biết, mùi thơm từ thức ăn của em khiến nó nhớ lại khoảng thời gian trước đây khi ở bên em… Nó tiến đến, ngó ngó vào…
– Nấu gì thơm dữ vậy…
– Anh điếc mũi rồi à – Em quay lại nhìn nó cười nhẹ…
– Anh đang hỏi mà?
– Món mà anh thích ăn nhất… – Em lấy đũa đảo đảo chảo sườn đang bốc khói nghi ngút…
– Em vẫn nhớ à?
– Cả đời này em quên sao được…
– Vậy sao lúc đó lại chọn ra đi mà không chọn ở lại… – Nó ngồi tựa vào cái bệ rửa bát, nhìn em…
– Bởi vì em không làm khác được…
Nó thở dài… vén mái tóc đang rủ xuống cho em để em dễ làm hơn…
– Vậy thì bây giờ có quay lại cũng chẳng đi được đến đâu đâu…
Em tắt bếp, đặt đôi đũa xuống, em quay ra nhíu mày nhìn nó…
– Tại sao? Bây giờ em về rồi đây mà?
– Vậy nếu 1 ngày, bố mẹ em lại bắt em sang đó, em sẽ lại bỏ anh lại đúng không?
– Không… – Em gắt lên với nó rồi mở cửa tủ lấy cái đĩa, em đổ chảo sườn ra…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
– Em giờ khác rồi… Em về đây để làm việc, em sẽ kiếm nhiều tiền và tự quyết định cuộc sống của em… Em cấm anh nhắc đến chuyện quá khứ đó nữa… – Em vừa lườm nó vừa gắt…
– Nhưng sự thật vẫn mãi như vậy thôi, em trốn tránh làm gì…
– Anh đừng nói nữa… – Em gắt với nó…
– Chúng ta, cả anh và em, 2 người ở 2 thế giới khác nhau em ạ… Tình yêu sẽ chẳng bao giờ có thể xóa bỏ cái ranh giới đó đâu… – Nó vẫn nói bằng một giọng bình thản nhất có thể…
– Anh im đi – Em hét lên rồi ngồi sụp xuống khóc nức nở… Bờ vai em run run lên, từng tiếng nấc vang lên trong căn nhà im ắng ấy…
Nó ngồi xuống cạnh em rồi ôm lấy em… Em quay ra ôm lấy nó, em ôm chặt nó đến mức nó không thể nhú nhích được…
– Anh xin lỗi, em nín đi…
– Huhu anh ơi… em sẽ không rời xa anh nữa đâu… em sợ những tháng ngày không có anh… em sợ những ngày em thức giấc bằng nước mắt… Em sợ những giấc ngủ có anh trong đó, em sợ khi em tỉnh dậy giữa đêm mà chẳng thấy anh đâu cả rồi em lại khóc… Hơn 1 năm qua, em sống một cuộc sống theo bản năng, cảm xúc của em chỉ có anh, trong đầu em chỉ toàn hình bóng của anh… Em sai rồi, em sai khi ngày ấy đã bỏ anh lại… Hức… hức…
– Anh cũng vậy…
– Bây giờ em về rồi đây, em về với anh rồi đây… Em hứa em sẽ không rời xa anh nữa… Anh ơi… Em yêu anh nhiều lắm… Mình quay lại được không anh…
Nói rồi em kéo mạnh nó vào tìm môi nó… Nó quay mặt để tránh đi… Em thấy vậy càng khóc to hơn…
– Huhu, sao anh lại né tránh em… Hay anh hết yêu em rồi, anh cảm thấy em phiền lắm đúng không… Hức… hức…
– Nín đi… Mình ra ăn cơm thôi…
Nó đỡ em dậy rồi bê thức ăn ra bàn… Bữa cơm đó ngột ngạt bởi những tiếng nấc của em… Em ăn như con mèo, thậm chí chẳng thèm động đũa… Nó cũng chẳng muốn nói thêm gì… chỉ kệ em thôi.
Có lẽ, sau chuyện của chị, nó chỉ muốn ở một mình và trở nên vô cảm hơn… Tối đó, em có việc bận nên phải ra ngoài, nó lên tầng 3 rồi ngồi đó hút thuốc… Cứ có thói quen sờ vào túi quần để lấy điện thoại nhưng lại chợt nhớ ra là nó chẳng còn điện thoại nữa… Ngực nó đã bớt đau hơn để có thể tải được những khói thuốc lá. Càng nhìn màn đêm nó lại càng buồn, tình yêu của nó và chị kết thúc chóng vánh như vậy… Không cãi vã, không giải thích… Nhưng tại sao càng nghĩ đến chị nó lại càng buồn, càng nghĩ đến những hình ảnh tối hôm qua lại càng khiến nó đau đớn… Yêu là vậy à? Tổn thương là vậy à? Cảm giác này giống với ngày đó lúc em đi… Bất giác nó cười, nó cười lớn… Ngày trước nó thường hay tự hỏi bản thân rằng nó có yêu chị không… Bây giờ thì có câu trả lời rồi đấy… Nó yêu chị, nó đã yêu chị đến đau lòng…
Tối đó khoảng 9h em về, em xách một đống đồ lỉnh kỉnh rồi gọi nó xuống xách lên… Em mua toàn đồ ăn rồi sữa bánh và thuốc cho nó… Nó hơi bất ngờ vì hành động này của em rất giống với chị… Trước đây em đi mua gì đều rủ nó đi cùng nên chẳng bao giờ nó để em mua quá nhiều đồ cả… Chỉ mua đủ dùng thôi… Bê 2 cốc sữa ra bàn, em đặt trước mặt nó một cái hộp điện thoại…
– Điện thoại của anh này, em mua tạm cái sim lắp vào… Sau anh đi làm lại sim nhé… Uống sữa đi rồi mình đi ngủ… – Em ngồi xuống rồi đẩy cốc sữa về phía nó…
– Điện thoại gì? Anh đâu có bảo em mua…
– Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ ngợi này nữa… Coi như là quà xin lỗi của em không được hay sao?
– Anh không cần cái gọi là xin lỗi này… Cái này nó quá rẻ đối với những gì anh phải chịu đựng hơn 1 năm qua… Và em đừng nhắc thêm với anh nữa…
Nó đẩy cái hộp điện thoại về phía em rồi cầm cốc sữa đi lên phòng… Em cũng lẳng lặng tắt điện và đi lên cùng nó… Uống xong cốc sữa, nó lên giường đắp chăn và nằm quay lưng vào trong tường… Nó hay nhạy cảm như vậy, cái tính cách này đến giờ nó vẫn chưa bỏ được… Em nằm bên cạnh rồi ôm lấy nó, ghé vào tai nó em thủ thỉ…
– Em xin lỗi vì đã nói hơi quá… Anh đừng giận em…
– Anh không giận em, nhưng em biết tính anh mà…
– Vâng, em hiểu… Vậy thì coi như em mua hộ anh, anh gửi lại em tiền là được mà…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
– Quay sang đây với em… Hơn 1 năm qua anh có biết điều ước của em hàng đêm là gì không?
Nó quay ra, mặt đối mặt với em, trong ánh đèn ngủ heo hắt ấy, khuôn mặt em trở nên mặn mà hơn so với ngày trước…
– Là gì? – Nó hỏi nhỏ…
– Là muốn được anh ôm em ngủ như những ngày chúng ta đã từng…
Nó vòng tay qua làm gối đầu cho em, kéo sát em vào trong lòng nó, nó ôm lấy em…
– Anh ơi, mèo con của anh về rồi đây… Anh đừng buồn nữa nhé… Em yêu anh…
Nó thở dài, vỗ vỗ cái tay lên lưng em, thói quen mà trước đây mỗi khi đi ngủ nó đều làm cho em… Vì em hay có kiểu bị thao thức khó ngủ… Nên nó làm vậy để em dễ ngủ hơn, lần nào nó làm thế em đều ngủ rất ngon, lâu dần trở thành thói quen khó bỏ của nó… Thậm chí đến lúc ngủ với chị, nó vẫn hay lặp lại hành động ấy. Chị thì chỉ nghĩ nó đang quan tâm chị nên chị thích lắm, chẳng hỏi thêm gì nó…
– Anh còn yêu em không?
– Mai Anh… Em đừng hỏi nữa…
– Em muốn biết mà – Em vừa nói vừa rúc lên trên cắn nhẹ vào cổ nó…
– Anh yêu em, chưa bao giờ là anh hết yêu em cả…
– Anh đừng vỗ nữa, em không muốn ngủ đâu…
– Ngủ đi muộn rồi mà…
– Mới có hơn 10 giờ, muộn gì mà muộn… Em muốn hôn anh… Cũng đã lâu lắm rồi…
– Thôi…
– Đi mà… Anh còn yêu em mà, sao không hôn được em chứ… – Em lay lay người nó nũng nịu…
Chẳng đợi nó trả lời, em nhỏm lên hôn nó… lưỡi của em tách nhẹ đôi môi và hàm răng của nó rồi lùa vào trong… Nụ hôn từ em vẫn ngọt ngào và khiến nó trở nên khó kiểm soát… Nó đáp lại em như để thỏa những nỗi nhớ trong 1 năm nay… Em cởi dần cúc áo, áo ngoài rồi áo con và vứt xuống sàn, tay của em luồn vào trong áo rồi sờ vào ngực nó… Nó vòng tay qua ôm lấy em, tấm lưng trần là thứ đầu tiên mà tay nó cảm nhận được… Giật mình nó buông vội em ra…
– Mai Anh… – Nó gắt nhẹ…
– Em nhớ anh…
– Nào… – Nó gắt to hơn…
– Không…
Em vừa nói vừa thơm hết cổ nó rồi lại hôn nó… Em cố gắng kéo cái áo của nó lên… Nó với tay rồi bật cái điện để bàn lên… Em dừng lại rồi nhìn nó, 4 mắt nhìn nhau không chớp…
– Anh đang rất tôn trọng chị, nụ hôn vừa rồi là quá đủ rồi… Em mặc lại áo vào cho anh – Nó nói cương quyết…
– Anh và chị đã chia tay rồi… Ngày đó khi em đi, anh cũng đâu từ chối chị…
– Em nói vậy ý là anh đang không tôn trọng em?
– Sự thật nó là như vậy còn gì?
– Tùy em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ… Bây giờ em có 2 lựa chọn… 1 là mặc lại áo và lên đây anh ôm em ngủ… 2 là anh xuống phòng khách ngủ…
– Hức… hức… tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này… Rõ ràng là anh yêu em, anh là của em mà…
Em lại bắt đầu khóc… Nó bực mình với lấy cái áo rồi mặc lại cho em… Xong xuôi nó nằm phịch xuống rồi quay lưng vào trong tường… Em với tay tắt điện rồi cũng nằm xuống bên cạnh nó và quay lưng về phía ngược lại… Nó thấy em khóc nấc lên, người em run run…
Một lúc sau thì sự tĩnh lặng trở lại với căn phòng của em… Nó nhẹ nhàng quay người lại ngó sang thì thấy em đã ngủ… Nó vòng tay qua ôm lấy em rồi kéo chăn lại cho em… Nói khẽ…
– Mai Anh… Anh xin lỗi…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Nó ở với em đến chủ nhật… Sáng chủ nhật em đòi đưa nó lên trường, nó từ chối nhưng em nhất quyết không chịu… Sau cùng nó cũng đành nghe theo em… Trên đường đi em đưa nó cái điện thoại và bắt nó cầm. Một chiếc iphone5, hồi ấy mới ra nên nó phát hoảng, giá cũng chẳng dưới 20 triệu đâu… Nhưng em cứ gắt lên mỗi lần nó từ chối, em nói cho nó mượn và dặn nó giữ cẩn thận… Sáng 8h nó đi thì khoảng 10h đã đến nơi, nó chỉ đường cho em vào cổng ký túc K16 và đỗ xe ở đó… Em theo nó lên phòng để xem nó ăn ở ra sao… Vào đến phòng, anh Tú đang ngồi chơi game với anh Đạt và thằng Cường, nó ném phịch cái balo lên giường nó… Mấy anh em phòng nó thấy nó thì hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn nó khó hiểu…
– Này, có chuyện đấy – Anh Tú hỏi nó…
– Em chào các anh – Em bước vào đứng ở cửa chào phòng nó… Mấy ông thấy em thì nhìn trố cả mắt, chắc là do mái tóc vàng của em…
– Ơ ơ chào bạn… Bạn tìm ai?
Nó quay lại nhìn em rồi tiến ra dắt em vào, em ngồi xuống giường anh Nấm trước ánh mắt ngỡ ngàng của phòng nó…
– Dạ em là người yêu của anh Nam…
– Nhưng mà… sao lại thế này hả Nam – Anh Tú quay ra hỏi nó…
Nó gật đầu cho xong chuyện, mở tủ lấy bộ quần áo, nó đi vào trong phòng tắm để thay… Em thì ngồi nhìn phòng nó như lạ lẫm lắm…
– Chị tên gì vậy ạ, chị sinh năm bao nhiêu? – Thằng Cường gập cái laptop, cầm cái quả bóng nảy đồ chơi trên bàn vừa nghịch vừa hỏi em…
– Dạ em tên Mai, em mới ở nước ngoài về ạ – Em cười rồi đáp gọn nhẹ…
– Mai… Mai Anh… – Anh Tú và thằng Cường đồng thanh hô lên, anh Đạt quay ra nhìn em sững sờ…
– Dạ vâng, sao các anh biết ạ…
– Đcm – Thằng Cường bực tức ném mạnh quả bóng xuống đất rồi hậm hực đi ra ngoài… Anh Tú thì lắc đầu rồi lại tiếp tục chơi game… Em thì ngỡ ngàng trước hành động của thằng Cường…
– Sao đấy, có chuyện gì đấy anh Tú – Nó hỏi anh Tú…
– Đéo biết, mày đi mà hỏi nó… Đm mày được đấy Nam ạ… – Anh Tú nhìn nó tức giận…
– Em làm gì?
– Mày biết mấy ngày vừa rồi chị Thu lên tìm mày, khóc lóc suốt ở đây… giờ mày về đây tao cũng hỏi mày luôn… Mấy ngày qua mày đi với… – Anh Tú giận dữ chỉ tay vào em rồi gắt nó…
– Thu lên bao giờ anh? – Nó vẫn bình tĩnh đáp lại…
– Mày thích hỏi không? Mày làm gì thì mày tự biết, đàn ông mà hèn vậy à, đcmm?
– Chắc có hiểu lầm ở đây thôi, Thu… – Nó thở dài rồi với cái balo cho quần áo vào tủ…
– Mày cần đéo gì phải giải thích, ở đây ai cũng thấy hết rồi… Em gái anh hỏi em… – Anh Tú cướp lời nó rồi quay ra nhìn em…
– Dạ – Em ngước lên nhìn anh Tú sợ sệt…
– Em là người yêu cũ của thằng Nam đúng không?
– Vâng, sao anh biết ạ…
– Hơn 1 năm qua em bỏ nó đi, ngày ấy em đối xử với nó như vậy… Bây giờ em về đây làm gì? Nó giờ yêu chị Thu rồi, em về để phá vỡ hay sao?
– Em nghĩ các anh có sự hiểu nhầm ở đây…
– Mà thôi, anh đang rất lịch sự, mời em ra khỏi phòng anh…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
– Anh Tú… – Nó gắt lên…
– Mày giờ giỏi rồi, mày gắt với ai đấy?
– Là Thu bỏ em… Thu đồng ý làm vợ người khác rồi… – Vừa nói nó vừa đẩy nốt bộ quần áo vào tủ, hành động đó như kiềm chế sự nghẹn ngào trong cổ họng của nó…
– Là sao? – Anh Tú tròn mắt nhìn nó, anh Đạt thấy vậy cũng ngó xuống nhìn nó khó hiểu…
– Là chị Thu nhận lời cầu hôn của người khác… Nam đã chứng kiến cảnh đó… Mấy ngày qua Nam ở nhà em, nhưng chỉ là để em chăm sóc cho khỏe lại… Em nghĩ các anh hiểu lầm chúng em rồi…
Em cười nhẹ sau đó đứng lên chỉnh lại đống quần áo của nó trong tủ… Anh Tú thì ngồi trầm ngâm một lúc xong cũng nhìn nó không chớp… Nó chán cũng chẳng thèm nói gì nữa nên mang vài bộ quần áo bẩn ra ngâm để giặt… Nhắc về chị, nhắc về chuyện đó càng khiến nó đau hơn và hiện tại nó cũng không muốn ai nhắc đến chị nữa… giống như ngày đó khi em đi vậy…
– Mai à, anh xin lỗi nhé – Anh Tú gãi đầu cười với em…
– Dạ không sao đâu anh… Chuyện của em với Nam chắc các anh cũng biết hết ạ… Lúc đó do hoàn cảnh nên em phải làm vậy… Em đã về và giải thích hết với Nam rồi anh ạ…
– Ừ nãy bọn anh có gì không phải thì em bỏ qua nhé…
– Dạ không có gì đâu ạ… Mà Nam ngủ giường nào vậy anh? – Em vừa hỏi vừa nhìn xung quanh phòng…
– Đây này, đối diện anh…
Em đứng nhìn giường nó ngắm nghía một lúc rồi lắc đầu… Lát sau em đi ra phòng tắm rồi ngồi xuống giặt quần áo cùng nó… Cứ nhìn nó cười suốt…
– Bị chửi nên sảng rồi à?
– Không em vui… hihi…
– Bị chửi mà vui chắc chỉ mình em nhỉ?
– Em vui vì anh đi đâu cũng mang em theo hihi…
– Là sao…
– Em thấy ảnh kỷ yếu của mình… anh mang lên đây à?
– À ừ đợt ấy mẹ sửa lại phòng, nên anh mang ít đồ lên đây…
– Nhưng mà bức ảnh anh để sau kia là của ai vậy? – Em nhìn nó ngờ vực…
– Một người bạn thôi…
Em không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ giặt đống quần áo cùng nó… Xong xuôi em xuống căng tin mua cho nó ít đồ và về luôn bởi chiều em phải có công việc… Tối đó phòng nó lại nhậu, nhưng chỉ nhậu trong phòng thôi… Nó uống cũng rất nhiều vì tâm trạng nó đang không tốt… Nhưng chẳng hiểu sao càng uống nó lại càng tỉnh… Leo lên tầng thượng, nó lại ngồi một mình… Hôm nay là rằm, trăng tròn vành vạch, nó nằm xuống rồi nhìn bầu trời ấy… Vậy là một người con gái nữa lại đi ngang qua đời đó với cái cách mà ai cũng giống ai… Để lại cho nó một vết sẹo to đùng… Nó dơ ngón tay đeo nhẫn của nó lên, cùng một bàn tay là 2 món đồ gắn liền với 2 người con gái…