Phần 54
Nó đi xuống dưới sảnh và ra ngoài, nó vẫy 1 cái taxi… Đồ của nó thì nhỏ Thương nói mai sẽ có người mang đến tận nơi cho nó… Nó lấy điện thoại bấm số chị, là những hồi chuông dài không có ai nhấc máy… Nó gọi liên tục, đến cuộc thứ 4 thì máy bận… Nó cứ thế bấm gọi, nó biết chị không thể tắt máy được vì công việc của chị… Nó nhờ taxi chở về nhà chị, nó kéo danh bạ và dừng lại ở số điện thoại của nhỏ Linh… Nó bấm gọi… 1 cuộc, 2 cuộc, 3 cuộc, nó vẫn tiếp tục gọi… Đến cuộc thứ 5 thì nhỏ bắt máy…
– Hơn 1 năm qua anh không gọi cho tôi, bây giờ anh định gọi bù à? – Nhỏ trả lời nó bằng 1 cái giọng lạnh tanh…
– Tớ xin lỗi nhưng Thu có ở đó không?
– Anh còn tư cách để hỏi về chị ấy sao?
– Tớ muốn giải thích, cậu đưa máy cho Thu được không? – Đầu dây bên kia nó vẫn nghe thấy tiếng khóc của chị…
– Anh nói ra 2 lý do đủ thuyết phục để tôi có thể đưa máy cho chị của tôi… – Nhỏ vẫn nói với nó bằng giọng lạnh tanh…
– Thứ nhất là tớ và nhỏ kia không có gì, thứ 2 là Thu đang là người yêu của tớ…
– Người yêu của anh? Anh có tư cách nói ra 4 chữ đấy à? Vừa nãy, ai đã gạt tay chị tôi ra để nắm lấy tay con bé kia, là ai hả? – Nhỏ hét lên trong điện thoại…
– Tớ xin lỗi, hãy để tớ giải thích được không?
– Anh tồi lắm, anh cút đi…
Nhỏ tắt máy… Nó bấm gọi lại đều không được, nó bấm số chị thì không thấy đổ chuông chỉ nghe thấy tắt bụp… Chị chặn số nó rồi… Trả tiền taxi, nó bấm thang máy lên chung cư, nhìn mũi tên di chuyển xuống càng khiến nó sốt ruột hơn… Lên đến phòng, nó bấm chuông liên tục nhưng không thấy có tiếng đáp lại… Nhìn đồng hồ, đã hơn 11h giờ đêm… Nó lại lê xác xuống tầng 1 và đi ra ngoài đường… Đoạn đường Dương Đình Nghệ này đã chẳng còn xe cộ đi qua nữa… Gần 12h đêm, nó cứ thế đi, châm từng điếu thuốc và hút… mỏi chân thì ngồi nghỉ… Nó tiếp tục bấm số nhỏ Linh, nhưng chẳng còn chuông nữa… Vậy là nhỏ cũng chặn số nó… Haizz, nó thở dài, đốm lửa của thuốc lá chẳng còn tắt trên mồm nó…
Gần 2h sáng, nó vẫn ngồi đó, hết ngắm trời, ngắm sao, ngắm đường phố thì lại nhìn điện thoại… Một vài tin nhắn nhỏ Thương hỏi han nó xem nó về chưa, rồi 1 2 cuộc gọi lỡ mà nó không nghe… Nó lấy tờ giấy mà nhỏ đưa cho nó, số điện thoại của chị Lan, nó run run bấm máy… Lưỡng lự không biết có nên gọi hay không? Bây giờ cũng đã là 2h sáng rồi…
Nó bấm máy, đầu dây bên kia đổ chuông, nó càng hồi hộp hơn, có tiếng bắt máy…
– Alo alo ạ – Nó gấp gáp…
– Ai vậy? – Tiếng chị Lan, đúng là chị rồi…
– Chị Lan…
– Cậu là ai vậy? Sao tôi nghe giọng rất quen – Có lẽ chị đang ngủ, nên tiếng của chị nhỏ nhẹ…
– Chị ơi, em Nam đây…
Tút… tút… tút…
Chị tắt máy lập tức, nó gọi lại thì thấy đã khóa máy và ngoài vùng phủ sóng… Sao lại vậy nhỉ, lòng nó khó chịu, ấn thêm vài cuộc nữa thì thuê bao hẳn… Nó đứng dậy, chạy đến cái taxi đang đỗ gần đó, ông tài xế đang vắt chân lên ngủ… Nó gõ nhẹ vào cánh cửa…
– Anh ơi anh có đi không ạ – Nó hỏi nhỏ…
Ông taxi nhìn nó ngờ vực rồi dò xét vì tưởng nó là nghiện ngập, lưu manh…
– Đi đâu?
Nó dơ tờ giấy ra trước mặt ông taxi, chỉ vào đó…
– Em muốn đến đây?
– Đây là khách sạn 5 sao mà? – Ông taxi vẫn nhìn nó, sự ngờ vực càng hiện rõ trên khuôn mặt của ông…
– Vâng anh đưa em đến đó, bạn em ở đó, anh yên tâm đi, em có tiền và không phải như anh nghĩ đâu – Nó hiểu ông taxi nghĩ gì, 2h sáng 1 thằng như nó đến gõ cửa mà không bắt qua tổng đài, nó lại ăn mặc bụi bặm nữa… không là nghiện thì cũng là cướp…
– Thôi được rồi, đi đêm giá cao hơn, lên xe đi và ngồi ghế trước…
Nó dạ vâng rồi mở cửa lên xe… Trên đường đi, nó bấm gọi lại số của chị Lan nhưng vẫn không liên lạc được… Điều nó tin tưởng nhất bây giờ là số của chị là số Việt Nam, chị vẫn nghe máy được chứng tỏ rằng chị vẫn ở Việt Nam… Nó càng có hy vọng…
Xe dừng ở khách sạn, nó trả tiền rồi chạy vào, khách sạn này cách chỗ chị ở cũng không xa cho lắm, nó ước chừng thời gian đi và đến thì có lẽ rơi vào khoảng 2km thôi… Nó tiến vào, ông bảo vệ khách sạn thấy nó thì ngăn lại…
– Đi đâu?
– Cháu đến tìm người…
– Đi ra ngoài… chỗ này muốn vào là vào được à?
Ông bảo vệ nhìn nó một lượt rồi hẵng giọng đuổi nó… Nó không để ý, vẫn cố đi vào thì ông bảo vệ kéo cổ áo nó lại… to tiếng…
– Cút ra ngoài…
– Ông làm sao vậy, tôi đến thuê phòng, được chưa? – Nó bực mình đốp trả, trong lòng nó đang rất nóng…
– Mày nhìn mày xem khác gì thằng nghiện không? Cho mày vào đây để mai tao bị đuổi việc à?
Nó và ông bảo vệ đứng to tiếng một lúc lâu… Ông ta vẫn nhất quyết không cho nó đi vào trong… Thấy có tiếng cãi nhau bên ngoài, một nhỏ lễ tân chạy ra xem…
– Có chuyện gì vậy chú Huy ơi?
– Thằng này nó cứ xông vào đây – Ông nói rồi chỉ tay vào người nó…
– Chú cứ bình tĩnh để cháu giải quyết ạ…
Nói rồi chị lễ tân quay ra nhìn nó một lúc rồi hỏi nó…
– Em là ai, sao lại đến đây vào giờ này?
– Em đến đây để tìm người thôi? – Nó bực mình nói to…
– Em muốn tìm ai, ở đây đều phải giữ kín thông tin của khách em ạ…
– Chị giúp em, cho em hỏi phòng 502 có người không thôi ạ… Nếu có thì em sẽ ngồi đây chờ họ xuống, em sẽ không vào trong để làm ảnh hưởng anh chị đâu… – Nó nhìn chị lễ tân với ánh mắt năn nỉ…
– Chị chỉ có thể trả lời cho em là có hoặc không thôi…
– Dạ vâng được ạ…
– Vậy đứng đây chờ chị một lát…
Chị lễ tân bước vào trong, ông bảo vệ vẫn đứng nó nhìn nó dò xét, nó thấy sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta… Đây là ranh giới, là phân hóa giàu nghèo này… Nhưng nó chẳng để ý được nhiều đến vậy, nó chỉ muốn có câu trả lời của chị lễ tân thôi… Nếu có người thì chắc chắn là chị đang ở đó, thông tin nhỏ Thương cho nó là đúng…
Một lát sau chị lễ tân bước ra cùng 1 tờ giấy, rồi nhìn nó, nó thấy vậy thì hấp tấp…
– Chị ơi thế nào rồi ạ…
– Phòng 502 thì có khách thuê từ tháng 11, nhưng trả phòng từ tuần trước rồi em ạ, đến giờ phòng đó cũng chưa có người thuê…
– Vậy khách này là nam hay nữ hả chị?
– 2 Khách nữ em ạ…
– Vậy chị cho em xin tên được không?
– Không được em ạ, đây là khách quen của ông chủ chị, chị không cung cấp được…
Nó thất thần rồi ngồi bệt xuống đất… Vậy là nó lại là kẻ chậm chân, một sự chán nản, thất vọng ngập tràn trong lòng nó… Nó bật khóc, dơ tay lên ôm miệng, nó khóc nấc lên… Chị lễ tân nhìn nó thương xót, ông bảo vệ dường như cũng chẳng nhìn nó bằng ánh mắt đề phòng nữa… Bởi chẳng ai đề phòng 1 kẻ đang yếu đuối và tận cùng của sự thất vọng cả… Nó đứng dậy, nhìn chị lễ tân rồi gật đầu… Mắt nó vẫn nhòe đi khiến khung cảnh trước mắt trở nên nhạt nhòa…
– Em… cảm… ơn – Nó quay lưng rồi bước đi…
– Này!
Nó quay lại, là chị lễ tân gọi nó, nó thấy chị hơi lưỡng lự, nhưng cũng cầm tờ giấy lên đọc…
– Khách này thuê phòng vào ngày 2/11… Người thuê tên là Nguyễn Ngọc Lan…
Tim nó thắt lại, nó không trả lời chị lễ tân mà chỉ quay mặt đi thẳng… Nó đi theo vỉa hè ra đường lớn rồi cứ đi mải mê đi… Nó vẫn khóc, đường phố vắng tanh, từng làn khói thuốc cứ thế bay ra khỏi miệng nó và tan trong màn đêm ấy… Ánh đèn đường chẳng thể xuyên qua từng tán lá cây để với tới nó được… Một vài người chở rau củ quả đi qua đều ngoái lại nhìn nó thương xót… Lạ thật, trời lại đổ mưa, một cơn mưa nhỏ thôi nhưng đủ làm nó ướt người…
“Trên đời này có 2 điều trùng hợp đẹp đẽ nhất… Một là khi bạn thích một người, thật bất ngờ rằng người đó cũng có tình cảm với bạn. Hai là khi bạn thất tình thì trời đổ cơn mưa”
Nó cứ đi mãi dưới làn mưa ấy, ông trời đang thương xót nó hay sao vậy, nước mưa chỉ như rơi và đọng lại trên khuôn mặt nó thôi, chứ chẳng tạt vào xót xa như những cơn mưa rào mà nó từng hứng nữa… Cái áo khoác của nó đã ướt sũng, người nó run lên vì lạnh… Nhưng nó kệ, bao thuốc của nó và chiếc điện thoại lúc này mới trở nên quan trọng với nó hơn là bản thân, sức khỏe của nó… Nó từng điên như vậy, một kẻ điên lụy vì tình… Một kẻ điên dầm mưa trong tiết trời lạnh giá trên đường phố Hà Nội về đêm… Nó ngồi thụp xuống và gục mặt ở một ngã 4, đèn xanh và đèn đỏ vẫn đang tính giây để chuyển đổi… Nó ngước lên và nhìn rất lâu, có lẽ nó nên kết thúc rồi…
“Cứ mãi như thế này sao? Đắm chìm trong thứ tình cảm ngu dại vậy sao? Đừng ngồi như vậy, đứng lên đi… Xung quanh còn nhiều thứ tình cảm đẹp hơn… Đằng trước còn nhiều điều cần hướng tới… Đau đớn đủ rồi, nuối tiếc đủ rồi, thất vọng càng đủ hơn… Nếu không vì mình thì hãy vì cuộc sống của mình… Đừng làm một kẻ thất bại nữa”
Mưa dần ngớt cũng là lúc nó đứng trước của chung cư của chị… Nó lê bước lên trước của nhà chị… Bấm chuông những vẫn chẳng ai ra mở cửa… Người nó bắt đầu ngấm lạnh, nó ngồi bệt xuống dưới và gục mặt… Nó ho liên tục, tiếng ho sặc sụa vang lên trong cái không gian kín mít và yên tĩnh đó… Nó từ từ chìm vào giấc ngủ… Người nó run lên vì lanh, nhưng trán nó thì nóng bừng…
Một bàn tay áp vào má nó, lay lay người nó… Mắt nó chẳng còn sức mà mở ra nữa… Nó đổ gục vào người đang ngồi trước mặt nó… Mùi thơm này không phải chị, nhưng quen quá… Nó thiếp đi vì mệt…