Phần 52
– Hức… hức… anh làm em bất ngờ quá, em yêu anh quá… huhu…
Chị vẫn khóc và ôm nó, rồi ngước lên nhìn nó chờ đợi… Nó kéo chị sát vào một chút, rồi đặt lên môi chị một nụ hôn, ướt át và cuồng nhiệt… Nó và chị cứ đứng đó hôn nhau đến cả 5p… Chợt nó nhớ ra cái gì đó, nó buông chị ra, chạy vào trong phòng… Nó lấy quà cho chị, tiện tay cất cái hộp quà đựng nhẫn vào túi quần…
– Em, anh châm nến, em ước rồi thổi đi…
Nó đeo cho chị cái mũ sinh nhật, chị nhìn nó cười tươi, mắt đỏ hoe… Nhưng đó là ánh mắt hạnh phúc…
Chị nhắm mắt và chắp tay ước… Qua ánh nến sinh nhật, nó thấy chị thật đẹp… Khuôn mặt chị dù không trang điểm nhưng vẫn đẹp tựa nàng tiên… Nó chìa cái hộp nhẫn ra trước mặt chị, chị mở mắt, thổi nến rồi nhìn nó, sau đó nhìn vào hộp nhẫn…
– Anh chưa có tiền để có thể mua một cặp nhẫn vàng tặng em… Nhưng có lẽ anh sẽ dành điều đó cho một ngày khác sau này, ngày mà anh cầu hôn em…
Chị nấc lên, cứ nhìn nó thôi…
– Anh không có gì muốn nói nữa sao?
– À có, đưa tay cho anh…
Chị nâng tay nó lên, nó có cảm giác chị vẫn chờ đợi một điều gì đó… Nhưng nó chẳng thể nghĩ ra… Nó lấy chiếc nhẫn của chị có tên Hoài Thu rồi đeo vào cho chị… Rất vừa vặn, chính ra nó tưởng tượng và miêu tả size của chị cũng chuẩn đấy chứ… Nó lấy cái còn lại đeo vào tay nó, rồi nhìn chị cười…
– Hức… hức… Chưa bao giờ em hạnh phúc như lúc này, em yêu anh… – Chị ngả vào lòng nó, áp mặt vào ngực nó…
– Thế cứ khóc suốt thế à, 24 tuổi rồi mà đó nàng…
– Kệ em, 24 tuổi nhưng vẫn là người yêu anh… Nhưng mà…
Chị bỏ lửng câu nói, nó siết chặt hơn vòng tay…
– Nhưng mà gì?
– Cái điều em muốn nghe nhất thì anh lại không nói – Chị nói lí nhí, ánh mắt nhìn nó buồn rầu…
– Là điều gì cơ?
– Sao anh chưa tỏ tình với em, em chỉ đợi để đồng ý thôi đấy… – Khuôn mặt chị lại đỏ ửng lên, nó cười buồn…
– Vì chưa đến lúc Hoài Thu ạ… Anh sẽ nói vào thời điểm thích hợp… Em hiểu mà…
Chị không nói gì nữa, chỉ dơ bàn tay của chị lên ngắm nghía cái nhẫn, rồi chị nâng bàn tay nó lên, đưa tay ra và để song song…
– Anh không được tháo ra nhé, dù có bất kỳ chuyện gì, hứa với em được không?
– Anh hứa, thế không cắt bánh à, đói quá… – Nó ngó lơ…
Chị thụi mạnh vào ngực nó rồi đứng lên đi vào bếp… Cái váy ren ngủ của chị quá quyến rũ cùng thân hình của chị… Chị đi ra, cầm theo mấy cái đĩa con rồi cắt bánh… Chị xúc bánh đút luôn cho nó…
– Thôi để anh tự ăn…
– Nào, bẩn tay thì bẩn 1 người thôi, còn lắm chuyện…
Nói là ăn chứ nó cũng chỉ ăn được 2 3 miếng là ngấy… Chị cất bánh vào trong tủ rồi đi vào phòng tắm, vừa đi vừa quay lại nhìn nó cười rồi nháy mắt… Nó cũng ra ban công hút nốt điếu thuốc, gần 1h sáng rồi, Hà Nội đã trở lại vẻ yên tĩnh sau một ngày hối hả, ồn ào… Xong xuôi nó kiểm tra lại cửa sổ ban công rồi kéo rèm tắt điện… Nó đi vào phòng ngủ… Vừa mở cửa thì chị nhảy lên ôm chầm lấy nó, tìm môi nó để hôn… Phòng chị tắt điện nên tối om…
– Từ từ anh lấy ấy đã…
– Không cần, hôm nay là ngày đặc biệt đối với em, em muốn mình bình thường…
– Em yêu anh nhiều lắm Nam ạ…
– Thời gian qua đã để em thiệt thòi và vất vả rồi… Nhưng mà anh lại chẳng thể làm khác được…
– Vì anh là một người nặng tình… Nhưng anh luôn biết cách thể hiện tình cảm… Em biết tình cảm của anh với em lúc này là vì những điều em làm cho anh…
– Cũng không hẳn là vậy đâu…
– Không, nó chắc chắn là như vậy… Mọi người có thể nói em ngu, em lụy vì tình khi yêu một người không yêu mình… Nhưng em chấp nhận điều đó, kể cả sau này dù có chuyện gì em cũng sẽ không hối hận, bởi vì thanh xuân của em đã từng có anh, đã từng có những hạnh phúc như thế này…
– Anh ơi, em muốn có con…
– Không được – Nó dứt khoát…
– Hôm nay là sinh nhật em, anh không có lựa chọn nào đâu…
Nói rồi chị đẩy nó xuống giường, hôn nó mãnh liệt… Chị chủ động hết mọi thứ… bằng tất cả sự khao khát và tình yêu cháy bỏng của chị dành cho nó…
Mãi sau này nó mới biết rằng, mỗi khi đến tháng chị đều khó chịu và gắt gỏng với nó… Không phải là chị mệt mỏi… Mà vì một điều khác, chị nói thời điểm đó chị từng rất muốn có con với nó… Nhưng lại không thể được mặc dù chị đã tính toán hết tất cả, bỏ cả công việc để lên TN với nó… Nhưng cuối cùng chị cũng không thể chiến thắng được cuộc sống nghiệt ngã này… Duyên phận, chị nói đó là duyên phận…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Một ngày đầu tháng 2, thời tiết dù lạnh nhưng cũng đã đi qua những ngày lạnh giá nhất của mùa đông… Không khí tết đã rục rịch… Hôm nay là tiết học cuối cùng của năm, hết hôm nay là nó được nghỉ tết, sau tết sẽ là 4 tuần học quân sự trong thời sinh viên… Tiếng chuông reo lên cũng là lúc nó cắp sách đi về phòng… Chị nói chiều nay sẽ lên đón nó nhưng nó từ chối… Gần tết rồi chị rất bận bởi khách khứa đến sắm đồ đông nghịt… Có lúc đến 12h đêm nó và chị mới nói chuyện được với nhau, chỉ là vài câu nói thương nhớ từ chị rồi động viên an ủi đến từ nó thôi… Thời gian này nó vẫn làm ở quán net, thời gian rảnh nó có tập tành viết lách rồi gửi về các báo ở các chuyên mục đời sống và trò chuyện… Nhuận bút nó kiếm cũng kha khá, thêm cả tiền lương nữa nên nó đã không xin tiền từ gia đình nữa… Cuộc sống tự lập mới đầu khó khăn, có thời điểm cuối tháng mà nó còn chẳng đủ 10k để mua cái bánh mì ăn sáng… Sau rồi nó dần quen với những bữa đói hơn, thời điểm đó nó sụt cân kinh dị, có lúc lên cân chỉ còn 41 cân…
Chị thấy nó vậy thì khóc lóc rồi giận dữ mắng nó, nó chỉ biết cười trừ thôi chứ nhất quyết không nhận tiền hay đồ của chị nữa… Đến bây giờ cuộc sống của nó ổn định và dư giả hơn, nó lại cảm ơn thời điểm đó đã giúp nó trở thành một con người biết cách tự lập, biết cách vượt qua khó khăn trước mắt…
Phòng nó đã tổ chức tất niên từ hôm qua, hôm nay thì anh Tú, anh Đạt đã về quê trước… Cường ra ngoài với nhỏ Phương mấy ngày giáp tết để chuẩn bị đồ về quê cùng nhau… Anh Nấm sáng đó cũng về, vậy là phòng nó chỉ còn một mình nó… Có chút thay đổi nên sáng sớm hôm sau nó mới về được… Buổi tối mà ngủ 1 mình ở phòng, lạnh lẽo và cô đơn thật…
Nhìn từng dòng người xách đồ, xách vali về quê ăn tết mà nó cảm thấy bồi hồi, không khí tết, không khí đoàn tụ gia đình ngập tràn nơi đây. Lâu lắm rồi nó đã không về thăm nhà, bố mẹ nó trách nó rất nhiều nhưng nó chỉ lấy lý do bận học… Lần gần nhất mà nó về là tháng 8 năm ngoái… Ngọc Anh thì gọi điện cũng chỉ trách nhẹ nó không quan tâm đến gia đình, nhưng cũng biết lý do nó làm như vậy… Nó không muốn về không phải vì không nhớ gia đình, nó nhớ chứ, nhớ rất nhiều là đằng khác… Nhưng nó sợ, sợ trở về nhà, trở về nơi đầy kỷ niệm đó… Nó bảo mẹ nó sửa lại phòng và kê lại đồ cho nó, bởi nó sợ bước chân vào phòng nó thì nhìn đâu cũng thấy em, thấy năm tháng nó và em từng ở đó… Nó đau lắm…
Mua tạm gói mì tôm với quả trứng, thêm chai nước ngọt, nó định cầm về pha thì vừa bước chân ra cửa, nó gặp người quen, là anh Hùng…
– Ơ… Anh Hùng… – Nó gọi to, tay vẫy vẫy…
– Chú Nam, lâu quá không gặp, sao nhìn gầy vậy, mà vẫn đẹp trai nhỉ – Anh Hùng nheo mắt nhìn, sau khi nhận ra nó thì chạy tới bắt tay nó…
– Vâng, em vẫn vậy thôi, anh dạo này có khỏe không ạ…
– Anh vẫn khỏe, khỏe như voi ấy hà hà…
– À vâng sao anh lại ở đây ạ – Nó ngó ngó xung quanh để xem có điều gì đặc biệt không, điều đặc biệt ở đây là chị Lan, là em nhưng nó lại quên mất anh Hùng bây giờ đã không còn lái xe cho chị nữa…
– Con gái của sếp anh học ở đây, hôm nay anh lên đón về nhà nghỉ tết…
– Vâng, em ở ngay bên này anh ạ – Nó vừa nói vừa chỉ tay lên khu KTX nó ở…
– Nhìn em trưởng thành và già dặn hơn đó, sinh viên năm 2 rồi nhỉ…
– Vâng ai cũng phải lớn lên mà anh…
– Cô Mai về đó, hôm trước cô Lan cũng về, gọi anh ra giúp mang đồ về…
– Thật ạ, vậy giờ Mai ở đâu hả anh? – Nó hấp tấp hỏi anh, lời anh nói như tạo ra cảm xúc hồi hộp cho nó…
– Anh không rõ đâu, vì anh chỉ chuyển đồ về khách sạn của cô Lan ở thôi…
– Vậy có về nhà ở dưới kia không anh?
– Nhà đó giờ bán rồi mà em… Từ lúc cô Mai sang bên kia với ông bà…
Nó cúi xuống thở dài buồn bã… Nó sao vậy? Nói quên em, nói không quan tâm nhưng giờ nó như vậy chẳng phải đang đi ngược với lời nói sao… Nó và anh Hùng nói một vài chuyện liên quan đến công việc của anh, gia đình và cuộc sống sinh viên của nó… Bỗng có tiếng gọi…
– Anh Hùng ơi, anh lên kia bê cho em cái vali xuống nhé…
Lời nói từ một bóng dáng nhỏ nhắn phía sau anh Hùng, anh Hùng thấy vậy thì quay ra gật đầu rồi quay lại vỗ vai nó…
– Anh lên kia chút nhé, nào về anh em ngồi cùng nhau nhé… Tội chú thật, mà anh cũng tiếc cho chú với cô Mai… Thôi anh lên kia chút…
Nó dạ vâng chào anh rồi cũng định quay đi về phòng…
– Nè…
Nó quay lại, nhìn ngó…
– Nhìn gì, tôi gọi đó – Con nhỏ đó nhìn chăm chăm nó khiến nó hơi ngạc nhiên…
– Bạn gọi mình à? – Nó chỉ chỉ tay vào người nó ra hiệu…
Nhỏ gật gật rồi vẫy vẫy tay nó lại gần, nó cũng tiến lại gần, vẫn nhíu mày nhìn nhỏ… Nhỏ này nhuộm tóc màu xanh rêu, da trắng, mắt to, cằm nhọn… Nhìn tổng thể thì khá là xinh… Nó biết nhỏ này vì nhỏ học Quốc tế ngoại ngữ và ở ngay k16… Mà ở K16 thì toàn thú dữ cả, nhà giàu mà an ninh đảm bảo… Đồ đạc trong phòng cũng đầy đủ tiện nghi nữa… Nó có mấy lần nhìn thấy nhỏ đi mua đồ căng tin rồi, mỗi lần đi qua là lũ sinh viên đang ngồi chém gió cứ rú lên… Nó cũng theo phản xạ nhìn theo thôi… Sau đó là mấy câu chửi từ nhỏ, nhưng vẫn không làm chúng nó thôi ánh mắt hau háu vào đôi chân trắng muốt…
– Có chuyện gì vậy bạn?
– Tôi nhìn anh quen lắm, mình từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không? – Nhỏ nhìn nó dò xét…
– Thì mình ở ngay K15, bạn ở K16, nhìn thấy nhau đâu có gì là lạ…
– Không phải, tôi rất có ấn tượng về anh… Nhưng tôi đang nhớ xem gặp anh ở đâu…
– Chắc bạn nhầm với ai thôi, thôi nhé mình lên phòng đây…
Nó bực mình vì mấy chuyện không đâu, đang định quay lưng bước đi thì nhỏ níu tay nó lại. Con nhỏ này bạo ghê thật, nó quay lại nhìn nhỏ ngạc nhiên…
– Tôi nhớ ra rồi, cách đây mấy tháng tôi gặp anh trong bar Đông Á…
– Thế vậy bạn càng nhầm, mình chưa bao giờ lên bar cả…
Nói rồi nó quay lưng đi thẳng lên phòng, bộ dạng của nó hậm hực…
– Hôm đó anh đánh người, rồi còn hẹn nhau ra ngoài giải quyết đúng không?
Nó đứng khựng lại, quay nhìn lại nhíu mày nhìn nhỏ… Nhỏ nở 1 nụ cười tươi rói, nó không biết trong nụ cười ấy là gì, nhưng nó nghĩ nhiều phần là cười khinh thường nó…
– Anh bản lĩnh đấy, tôi rất ấn tượng và thích điều ấy…
– Dở hơi, nhầm người rồi – Nó quay người đi nhanh lên phòng…
Con nhỏ dở hơi, nó chẳng thèm quan tâm… Nếu như nhỏ gặp nó thật thì cũng chẳng liên quan gì đến nó cả… Nó đóng cửa phòng, đun ấm nước để nấu mì ăn… ở 1 mình thì như vậy cho xong bữa… Chiều đó nó đi đưa đồ giúp cho 1 người bạn của chị, đây là lý do mà nó để sáng sớm mai mới về nhà… Hôm nay là 24 tết, có thể nó về qua chỗ chị một hai hôm rồi mới về nhà… Vì theo lịch chuẩn nó báo 26 tết mới về… Chị bận nên nó cũng không gọi chị, tối đó quán net lác đác vài người, nó ngồi xem phim, nghe nhạc… Chả hiểu cuốn quá mà xem hết tất cả phim của Châu Tinh Trì luôn… Lần mò lướt lướt FB, nó gõ FB của em, ấn vào xem… hơn 1 năm qua nó vào xem FB của em suốt, hy vọng có thể biết cuôc sống của em như thế nào nhưng chẳng có update gì mới cả… Có lẽ em đã thay FB rồi nên thời gian vừa rồi nó cũng không vào xem nữa…
Cái update mới, em đăng khá nhiều ảnh và nơi checkin là ở Hà Nội, Nó xem từng cái… Em vẫn xinh đẹp như vậy, em trắng hơn với mái tóc dài màu vàng càng làm nổi bật làn da của em… Em cười rạng rỡ vui vẻ, một vài bức ảnh có chị Lan và 2 người khác, có thể là bố mẹ của em… Chợt nó khựng lại ở một bức ảnh được em chụp ở nhà thờ… Nó nhìn kỹ, buông thõng chuột… Vậy là nó không nhầm, khung cảnh đó chính xác là nhà thờ hôm Noel đó, bộ quần áo em mặc với cái mũ len đó chính là em… Người hôm đó nó nhìn thấy, chính là em… Nó ngồi bất thần, nó đã cách em chỉ vài chục mét, nhưng nó lại không thể tìm thấy em…
Đang ngồi thơ thẩn thì nó có điện thoại, là một số lạ, nó bấm nghe…
– Alo?
– Alo phải Nam không ạ – Cái giọng nhỏ nhẹ vang lên ở đầu dây bên kia…
– Vâng đúng rồi, ai vậy ạ?
– Hihi – Một tiếng cười khúc khích vang lên…
– Ai vậy ạ? – Nó vẫn hỏi lại…
Đầu dây bên kia im lặng không nói gì, chỉ thi thoảng vang lên tiếng cười…
– Dở hơi – Nó bực mình bấm tắt máy rồi ném cái điện thoại lên bàn…
Đứng dậy vươn vai vài cái, cầm bao thuốc ra ngoài hút cho thoải mái… Gần 11h đêm rồi, thời tiết về đêm lạnh hơn… Chẳng hiểu sao từ ngày em đi, nó đâm ra thích hút thuốc rồi nhìn trời về đêm… Cảm giác gặm nhấm nỗi buồn lắm, đang ngồi thở khói thì điện thoại nó lại có tin nhắn, từ số lạ vừa nãy…
“Hihi anh lạnh lùng thế?”
“Tôi hỏi lần cuối, ai đấy?”
“Khó tính như gì ý, lúc sáng vừa gặp nhau mà”
“Cả ngày tôi gặp cả tỷ người, làm gì nhớ ai với ai”
“Gặp nhau lúc anh đang nói chuyện với anh Hùng ấy”
Hóa ra là con nhỏ K16 sáng nay, nó chẹp miệng ấn tắt máy, chẳng thèm nhắn tin nữa… Cơ bản là ấn tượng của nó với nhỏ này không tốt… Nhất là khi nghe cái giọng của nhỏ chửi lũ sinh viên trêu chọc là nó thấy sợ rồi… Tiếp tục có thêm tin nhắn ấy, là của nhỏ đó, nó cũng chẳng thèm đọc… Nó bấm thoát tin nhắn, rồi ấn số chị, không biết bây giờ chị xong việc chưa… Nhiều hồi chuông vang lên rồi tắt, chắc chị vẫn đang bù đầu với sổ sách… Thôi thì tí chị thấy cuộc gọi lỡ thì chị sẽ gọi lại cho nó…
“Anh có muốn gặp Mai không?”
Nó giật mình, tay nó run run khi nhìn vào dòng tin nhắn mới gửi của nhỏ đó… Nó ấn luôn số nhỏ rồi gọi…
– Alo, hihi tôi biết anh sẽ gọi cho tôi mà…
– Sao bạn lại quen Mai, Mai đang ở đâu?
– Từ đã, sao anh không hỏi tôi tên gì, bao tuổi, nhà ở đâu trước đã… Anh làm quen tôi trước đi…
– Thế bạn tên gì, sinh năm bao nhiêu, nhà bạn ở đâu?
– Hihi phải thế chứ, tôi tên Thương, tôi kém anh 1 tuổi thôi, nhà tôi ở Hà Đông, khá là gần nhà anh nhỉ…
– Ừ được rồi thế giờ nói đi Mai bây giờ đang ở đâu? Sao bạn lại biết Mai…
– Hihi đó là chuyện của tôi… Nhưng mà cái gì cũng phải có giá của nó chứ nhỉ… Đâu phải anh muốn biết là tôi sẽ nói cho anh biết đâu…
– Thế cậu muốn gì đây?
– Mai anh về nghỉ tết đúng không? Tôi muốn anh đưa tôi đi chơi ở Hà Nội… Nếu tôi vui, tôi sẽ nói – Nhỏ nói rồi cười khúc khích bên đầu dây bên kia…
– Mình không quen cậu và không muốn đi chơi cùng với cậu… Ngày mai mình bận rồi…
– Anh sẽ phải đi thôi, nếu như anh muốn biết… Sáng mai 9h tôi sẽ đợi anh ở Công viên Hà Đông… Anh nhớ đúng hẹn đấy, tôi chỉ đợi người khác trong vòng 10p tính từ thời điểm hẹn thôi…
– Khoan đã… tút tút – Nhỏ tắt máy nó, nó bấm gọi lại nhưng toàn máy bận…
Nó chống tay vào cái song sắt, rút thêm một điếu thuốc nữa lên châm… Nhỏ là ai, tại sao lại biết em… Nó không biết có nên gặp nhỏ không nhưng nó muốn được biết một chút thông tin từ em… Một làn gió nhẹ thổi qua làm nó lạnh sống lưng… Nó quyết định sẽ gặp nhỏ… điện thoại của nó vang lên, là chị gọi…
– Chồng ạ, vợ mới xong việc, mệt quá đi mất…
– Nhiều việc thế hả em…
– Vâng, khách khứa đông lắm, bao nhiêu chứng từ gửi về cho em ý, bé Linh không phụ trách việc này nên 1 mình em thôi… Làm từ sáng đến giờ nè…
– Em về nhà chưa, tắm qua rồi đi nằm nghỉ đi…
– Em tắm rồi, sao mỏi lưng quá, có anh ở đây đấm lưng cho em thì tốt…
– Em giữ gìn sức khỏe đấy nhé, đừng làm việc quá sức…
– Hihi mai chồng em về với em rồi thì em chả mệt nữa đâu – Chị cười tươi, giọng nũng nịu với nó…
– Chắc mai anh chưa về được đâu, vì anh có 1 chút chuyện Hưng nhờ giải quyết trên này – Nó quyết định nói dối chị…
– Chuyện gì thế ạ? Mà anh đừng có làm gì nguy hiểm đấy nhé – Chị lo lắng hỏi nó…
– Không, Hưng nó nhờ gửi hoa đến khai trương quán của bạn nó thôi, không sao đâu… Ngày kia anh về với em nhé…
– Híc, thế là em chỉ được ở với anh 1 hôm thôi à…
– 27 Anh mới về mà, lo gì, hì – Nó cười trấn an chị…
– Vâng, thôi em ngủ đây, em mệt, yêu anh và nhớ anh nhiều… Sớm về với em nhé…
Nó cất điện thoại, thuốc lá liên tục được châm, nó kéo hẳn cái ghế trong quán ra ngoài rồi ngồi gác chân lên… Nó muốn gặp em, dù nó biết nó tìm em là có lỗi với chị nhưng có lẽ điều đó là tốt cho nó, tốt cho tâm trạng, cảm xúc của nó lúc này… Nó cũng đã nghĩ ra nhiều viễn cảnh khi gặp lại em, có thể em sẽ không còn yêu nó nữa và coi nó như người xa lạ, nhưng nó vẫn phải biết lý do vì sao ngày đó em lại làm thế với nó… Ít nhất là 1 câu trả lời để cho lòng nó yên bình và rũ bỏ những muộn phiền hiện tại… Để nó sống mở lòng hơn, không còn vướng bận…
Nó rút điện thoại ra, gọi lại cho nhỏ Thương…
– Mai 9h mình sẽ gặp cậu…
– Okie, vậy là ngày mai anh sẽ là của tôi trọn vẹn 1 ngày để đổi lấy thông tin mà anh muốn… Chốt giao dịch nhé…
– Nhưng chỉ đi chơi thôi đúng không? – Nó muốn chắc chắn, vì nó vẫn phải đề phòng, vì nhỏ vẫn xa lạ với nó…
– Ngày mai anh sẽ là người yêu của tôi 1 ngày… Khi hết ngày là giao dịch hoàn thành…
– Không được, chỉ đi chơi thôi, vừa nãy cậu nói như vậy mà…
– Anh cứ suy nghĩ và trả lời trước 11h50p cho tôi, tôi là 1 người rất nguyên tắc trong thời gian, chậm 1 giây thôi là anh hết cơ hội…
– Thôi được rồi… Chỉ 1 ngày thôi… Và cái tôi cần là thông tin địa chỉ nơi ở của Mai, và lý do vì sao cậu biết Mai, cậu biết những gì về Mai… Cậu phải nói hết…
– Được chốt giao dịch… Lát nữa 12h tôi sẽ gọi cho anh… Anh liệu mà nghe máy…
– Cậu gọi làm gì?
– Để ý điện thoại và đừng hỏi nhiều… Tút… tút…
Nó lắc đầu, nhỏ này cứ dở dở ương ương kiểu gì vậy ý… Hay là tiểu thư nhà giàu thì toàn thế này… Nhưng nó cũng thầm nghĩ, nhỏ cũng khá thú vị đấy chứ… Nhất là cái khoản nguyên tắc trong thời gian…