Phần 49
– Dậy dậy, mày ngủ mơ à Nam, hét cái gì vậy? – Thằng Hưng vỗ vỗ vào mặt nó…
Nó mở to mắt thở hổn hển, thằng Hưng đang ngồi nhìn nó, cả phòng nó đang ngồi giường nhìn nó khó hiểu. Người nó ướt đẫm mồ hôi, nó vồ lấy cái điện thoại, gần 2h sáng… Nó thấy 2 cuộc gọi lỡ từ chị, nó nhảy xuống giường đi ra ngoài trước ánh mắt sững sờ của thằng Hưng…
– Oáp… Gọi gì chồng, vợ đang ngủ mà… – Giọng chị thều thào khi vừa nhấc máy…
– À không anh thấy em gọi lỡ nên gọi lại – Nó thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng chị…
– Em gọi từ tối, nãy anh say anh ngủ, Hưng nó nghe máy nên em yên tâm rồi… ơ hơ thế nhớ em à?
– Có, em ngủ tiếp đi nhé…
– Vâng, anh ngủ đi muộn rồi, chiều mai em lên…
Nó cúp máy, màn đêm vẫn bao phủ, ánh đèn vàng từ những cột đèn mới lắp khiến cho khu KTX trở nên sáng sủa hơn… Không còn có âm thanh nào khác ngoài tiếng dế kêu, tiếng gõ bàn phím của mấy thằng sinh viên chơi net đêm bên cạnh… Nó hít thở sâu, giấc mơ vừa rồi thật đáng sợ… Nó thấy vui, nó thấy bồi hồi khi gặp lại em, nhưng sau đó là sợ hãi là lo lắng khi nó thấy chị… Thật sự trong nó còn yêu em rất nhiều, quên được em đâu phải chuyện dễ dàng gì? Nhưng nó cũng có tình cảm với chị, nó cảm động những gì chị làm cho nó… Mẹ nó nói, đàn ông nên yêu và lấy người yêu mình, đừng nên lấy người mình yêu, sau này sẽ chạy theo rất vất vả… Nhưng nếu như bây giờ em trở về bên nó, em gặp nó, em ôm lấy nó. Liệu những giọt nước mắt kia của em có khiến nó mủi lòng… Có đấy, chỉ cần em xuất hiện trước mặt nó thôi, là những cảm xúc nó giấu trong 1 năm qua lập tức sẽ vỡ òa… Tồi tệ thật…
Một điếu thuốc đỏ rực đưa ra trước mặt nó…
– Hút đi…
Nó quay lại, là thằng Hưng, cu cậu vẫn đang ngậm điếu thuốc…
– Mày không ngủ à?
– Mày hét thế thì bố tao còn dậy chứ ngủ mẹ gì nữa…
– Ờ xin lỗi…
– Dạo này biết nói cảm ơn xin lỗi rồi cơ… Mày thay đổi nhiều thật…
– Ai rồi chẳng phải lớn dần theo thời gian…
– Thời gian? Mày có chắc thời gian khiến mày thay đổi không? – Thằng Hưng thổi một hơi thuốc, quay ra nhìn nó hỏi…
Nó trầm ngâm, điếu thuốc đỏ lên sau mỗi lần nó rít vào… Một đốm lửa tàn trong màn đêm u tối ấy…
– Ý mày là Mai Anh?
– Cuối cùng cũng chịu nói ra cái tên đó rồi à?
– Haizz, tao nhớ Mai Anh…
– Tao hiểu, chuyện tình chúng mày giống như 1 bức tranh nhiều màu vậy…
– 1 Thằng giang hồ như mày mà cũng biết cảm nhận nghệ thuật – Nó cười…
– Sao không? Tao cũng 12/12 nhé…
– Haha – Nó cười lớn…
– Tao vẫn tin tỷ ấy còn yêu mày, và tỷ ấy có nỗi khổ gì thôi…
– Tao lại không mong là vậy – Nó rút thêm một điếu thuốc nữa, châm lửa…
– Vì mày nghĩ mày không xứng đáng?
– Không hẳn vậy đâu…
– Mày cố chấp vl…
– Hy vọng rằng cả đời này tao sẽ không gặp lại Mai Anh nữa…
– Chị Thu, chị ấy là một người tốt, và mày là một người biết suy nghĩ, tao mong rằng mày sẽ không làm tổn thương đến chị ấy… Có không giữ, mất không tìm lại được đâu…
Thằng Hưng vỗ vai nó rồi đi vào phòng, nó vẫn đứng đó hút thêm 1, 2 điếu thuốc nữa… “hy vọng rằng cả đời này tao sẽ không gặp lại Mai Anh nữa…”… Đây không phải là điều nó muốn, nhưng đứng trước thực tế bây giờ… Nó nghĩ điều đó là lựa chọn tốt nhất…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Chiều hôm sau chị lên với nó, chị nói lên sớm để đêm nay đón sinh nhật với nó. Phòng nó thì cũng rục rịch chuẩn bị sinh nhật cho nó rồi. Nhưng mà kiểu giấu để gây bất ngờ cho nó ấy, cái bài này nó nhìn phát một ra luôn… Chắc sẽ là đi ăn rồi đi hát rồi về chứ cũng chẳng có gì đặc biệt, nếu có thì khác ở cái là nó sẽ là tâm điểm của buổi tiệc… Nghe đâu thằng Hưng bàn với phòng nó là tổ chức ở nhà hàng, rồi sau đó lên Bar quậy 1 đêm, thằng Hưng lo từ A đến Z… Bar trên này thì quản lý cũng chơi với thằng Hưng, nên việc đặt bàn sinh nhật không khó… Thôi thì bạn bè đã có lòng thì nó có cháo, gộp vào thành cháo lòng rồi… Nó tính mời thêm mấy anh em kèo cọt nữa… Tính ra cũng rơi vào khoảng gần 20 người…
Chị đi cùng 4 nhỏ nhân viên lên, thuê 3 phòng khách sạn để ở… À nhỏ nhân viên kêu nó nghiện cũng tên là Mai Anh, nhưng chị nói chị không thích cái tên đó nên toàn gọi nhỏ là bé Hĩm… Hĩm lần đầu được đi chơi cùng chị em ở shop nên vui lắm, vào phòng nó thì ngắm nghía thích thú về cuộc sống sinh viên… Các anh phòng nó thấy gái thì mắt ai cũng sáng quắc như đèn pha ô tô. Từ sáng nghe tin đã tổng vệ sinh phòng sạch không một hạt bụi… Nếu có cuộc thi đọ xem phòng ai sạch nhất thì chắc phòng nó ngày hôm đó ẵm luôn giải nhất…
Chiều đó cả phòng nó chuẩn bị làm lẩu vì vỡ kế hoạch bởi sự xuất hiện của 4 nhỏ nhân viên shop chị… Mọi người đang làm đồ ăn khá là vui thì nó có điện thoại, là thằng Dũng gọi…
– Ơi… – Nó bốc máy…
– Mày đang ở đâu ra ngay phòng thằng Tiến có việc gấp… Thằng Tiến nó bị ngộ độc rồi – giọng thằng Dũng gấp gáp…
– Đợi tí tao ra luôn…
Cúp máy, nó với lấy cái áo khoác vào, chị nhìn nó lo lắng…
– Có chuyện gì thế anh? Sao mặt anh lo lắng vậy…
– À thằng bạn anh nó ngộ độc, giờ anh phải ra đấy xem thế nào còn đưa đi cấp cứu…
– Vậy để em đi cùng anh, có gì đưa lên xe em chạy ra viện luôn…
– Được, thế em mặc áo vào không ngoài trời lạnh đó…
Nó và chị lên xe chạy thẳng ra phòng trọ thằng Tiến, xe vừa đỗ, nó mở cửa chạy vào xem sao… Vào phòng thằng Tiến thì không thấy nó đâu, sang phòng thằng Công cũng vắng tanh, nó càng lo hơn, thấy phòng nhỏ Ngân có khá nhiều giày dép, nó kéo tay chị chạy sang đó… Vừa mở cửa thì…
Bụp… Bụp… Chúc mừng sinh nhật thằng chó…
Sau đó là bài hát mừng sinh nhật vang lên, ánh nến lung linh từ chiếc bánh sinh nhật, cả hội bạn nó đang hát mừng sinh nhật… Nó và chị đứng ở cửa ngạc nhiên nhìn vào… Sau đó nó cũng nở nụ cười…
– Đâu thằng Tiến ngộ độc đâu?
– Ơ mày không biết là nó ngộ độc tình yêu à – Thằng Dũng cười phá lên rồi ra kéo nó vào…
Nó nắm lấy tay chị đưa chị vào, chị thì hơi ngại nhưng cũng theo nó… Lũ bạn nó thấy thế thì ồ lên, chỉ duy nhất nhỏ Quyên là ngồi im ngước mắt nhìn nó…
– Chào các em – Tiếng chị nhỏ nhẹ…
– Người yêu mày hả Nam? – Thằng Công lên tiếng hỏi nó…
– Mày không nhớ vụ hôn nhau dưới giảng đường à – Thằng Đức vỗ đầu thằng Công cái bẹp…
– Bạn ơi, bạn tên là gì vậy? – Nhỏ Ngân hỏi chị…
– À chị tên Hoài Thu, chị 23 tuổi, chị là người yêu của Nam…
Lại một tiếng ồ vang lên, cả lũ bạn nó ngạc nhiên nhìn chị… Chị thấy vậy thì cười e thẹn rồi bám vào tay nó… Thấy vậy nó giải vây cho chị…
– Thôi thôi, thế mâm này là sinh nhật tao đúng không? Thế thì ngồi thôi…
Từng chén rượu được rót ra, đồ ăn cũng được trút vào cái nồi lẩu… Nó đưa chén lên…
– Hôm nay tớ rất vui và bất ngờ, cảm ơn tất cả mọi người đã cho tớ một sinh nhật đáng nhớ… Cùng nâng lên nào…
Lũ bạn nó cạch rồi uống cạn… Sau đó là mời mọc và ăn… Nhưng mà sinh nhật nó mời nó thì ít mà mời chị thì nhiều… Chung quy lại là hỏi nhà ở đâu, yêu nhau lâu chưa, yêu nhau thế nào, mà sao lại yêu hơn tuổi… bla… bla…
– Thôi Thu không uống được nhiều đâu…
– Mày cứ để yên, mày xót người yêu à, yên để tao hỏi chị Thu – Thằng Dũng xua xua cái tay, rồi cầm chén quay ra với chị…
– Chị ơi nhìn chị như này thì chị có em gái không ạ?
– À chị con một, nhưng mà cửa hàng chị có mấy bé xinh lắm… – Chị cười tươi, nháy mắt với thằng Dũng…
– Từ bây giờ chính thức tao tuyên bố, tao là em của chị Thu… Sắp tới tao sẽ tháp tùng thằng Nam về Hà Nội với chị Thu… haha – Thằng Dũng hùng hồn rồi uống cạn, cả lũ bạn nó cười lên…
Chị hôm đó là tâm điểm được mời khá nhiều, nhỏ Quyên thì từ đầu bữa không nói năng gì, chỉ nhìn nó rồi nhìn chị… Ánh mắt ghen tị chứ không phải buồn bã gì cả… Nó cũng mặc kệ, đôi khi nó ngước lên toàn thấy nhỏ nhìn chằm chằm vào nó… tức giận.
Có lẽ chị để ý hết, chị rất tinh ý nhất là khi ngồi với những người chị mới gặp lần đầu… Chị thấy vậy liền đưa chén lên cạch với nhỏ Quyên… Nhỏ Quyên hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng cũng cầm chén lên…
– Quyên đúng không nhỉ… Chị nghe anh Nam kể về em nhiều rồi nhưng giờ mới được gặp em… Em xinh quá…
– Dạ Nam kể những gì vậy chị – Nhỏ Quyên nhìn chị tò mò hỏi…
– À em là một người tốt, có cá tính, xinh gái, năng động và nhảy đẹp – Chị nháy mắt với Quyên cười tươi…
– Dạ em không dám nhận ạ – 2 má của nhỏ ửng hồng, nhìn nó cười nhẹ… Nó liếc nhìn nhỏ rồi nhìn sang chị, ôi cái ánh mắt của chị và nụ cười của chị lúc đó làm nó lạnh sống lưng…
– Nhưng mà em có 1 điểm mà chị cực kỳ thích nhé…
– Dạ là gì hả chị?
– Đấy là em rất biết điều, và em biết là đồ của người khác thì không nên đụng vào đúng không?
Câu nói đó khiến nó sững sờ, chị thông minh quá, chị đang chửi nhỏ Quyên mà không hề giống chửi… Rất nhẹ nhàng và bình tĩnh nhưng câu nói vừa rồi lại vừa khen, vừa dằn mặt nhỏ… Nhỏ Quyên sau khi nghe câu đó thì tắt hẳn nụ cười… Nhỏ nhìn chị tức giận, còn chị, vẫn nở 1 nụ cười thật đẹp…
Không khí trở nên trầm lại hơn sau câu nói của chị, lũ bạn nó cũng im lặng vì ai cũng hiểu chị nói thế là có ý gì… Chỉ còn lại tiếng sôi sùng sục của nồi lẩu giữa phòng. Bỗng nó có tiếng chuông điện thoại, nó giật mình, là anh Tú gọi…
– Em đây…
– Vâng bọn em về bây giờ…
– Mọi người cứ ăn trước đi, lát em với Thu về sau…
Tiếng chuông ấy như phá vỡ sự im lặng của căn phòng, nó và chị vẫn vui vẻ mời rượu lại mọi người… Nhỏ Quyên sau câu nói đó thì không nói câu gì nữa… Một lúc sau nhỏ kêu mệt và lấy túi đi về… Thằng Dũng đứng lên định đưa nhỏ về thì nhỏ gắt rồi tự lấy xe đi thẳng… Ngọc, Hà, Linh thấy vậy cũng đứng lên đi theo nhỏ Quyên… Vậy là bữa tiệc sinh nhật này của nó kết thúc… Trên đường về, chị lái xe, còn nó chống tay nhìn ra cửa…
– Em xin lỗi vì đã phá vỡ không khí của bữa ăn hôm nay…
– Em đúng mà – Nó vẫn nhìn ra ngoài, đáp lại chị…
– Anh có gì muốn nói không?
– Anh không…
– Anh chắc chứ? – Chị vẫn lái xe, hỏi nó bằng cái giọng lo lắng…
Nó không trả lời, chỉ ngắm nhìn ra cửa… Chị sợ mất nó, chị ghen cũng chỉ vì chị yêu nó… Cái này nó không trách chị, nhưng nó nghĩ rằng có nhiều lúc chị cũng không nên tỏ thái độ thái quá như vậy… Bởi nếu để là trách nhiệm, thì trách nhiệm thuộc về nó mới đúng… Là nó không tạo ra đủ niềm tin, đủ sự yên tâm để chị hoàn toàn tin tưởng nó thôi… Nó và chị cũng đã từng cãi nhau về vấn đề này rồi, nhiều lúc nó cảm thấy chị luôn nghĩ chị nhiều tuổi hơn nó, và áp đặt suy nghĩ và hành động của chị vào nó trong mấy chuyện như lúc trong bữa ăn…
Bữa ăn đó ở phòng, nó uống ít nhưng không có nghĩa là phòng nó uống ít… 5 lít rượu đổ ra vẫn hết như thường, bữa đó rượu ngô Hà Giang nên ai cũng say hết… Tối đó chị muốn nó ra với chị, nhưng nó từ chối vì nó không thể để thằng Hưng ở phòng nó 1 mình được… Chị buồn lắm, ánh mắt của chị buồn thăm thẳm, nó thấy vậy thì cũng ôm chị lại và hôn vội lên môi chị…
– Hức… hức em xin lỗi vì chuyện lúc tối, đáng lẽ em không nên như vậy, em phá hỏng bữa tiệc sinh nhật mà các bạn tổ chức cho anh…
– Thôi, anh có nói là anh trách em đâu… – Nó áp tay vào má chị…
– Huhu nhưng mà thái độ của anh là đang giận em… Em biết em không nên như thế, nhưng em yêu anh lắm… Hức… hức… – Chị vẫn khóc nức nở…
– Yêu nhau phải tin tưởng nhau, vấn đề này anh nói nhiều rồi đúng không? Thôi không khóc nữa… Về ngủ sớm đi…
– Hức… hức… em muốn ôm anh ngủ, 3 tuần nay em nhớ anh lắm, lúc nào em cũng chỉ muốn anh ở bên em thôi… – Chị quàng tay qua cổ nó rồi ôm chặt nó… Nó cũng ôm chị, vỗ về…
– Còn thằng Hưng nữa, anh không để nó ở đây 1 mình được… Thôi để mai anh ra với em nhé…
Nó đẩy nhẹ chị ra, rồi thơm vào trán chị… Mấy bé nhân viên cũng mệt quá nên ngủ li bì trên xe hết rồi… Chị lên xe, nhìn nó buồn lắm… Nó đứng đó nhìn xe chị đi khuất, thở dài… Nó đang buồn điều gì chắc chỉ nó biết… Không phải là do chị, cũng không phải là do chuyện của tối nay… Mà là những kỷ niệm buồn trong nó đang chảy về ồ ạt khiến cho cảm xúc của nó mất thăng bằng… đã tròn 2 năm kể từ cái ngày mà em trở thành hơi thở của nó, ngày mà nó biết rằng cả cuộc đời này nó không thể sống thiếu em được…
Trời hôm nay không trăng cũng chẳng có sao… Vậy là có mây đen, sinh nhật nó năm nào trời cũng đổ mưa… Những tưởng đi đến 1 mảnh đất khác thì có thể thay đổi được nhưng không… Cơn mưa vẫn đến và giày vò tâm trạng của nó. Một ngày sinh nhật, một ngày hạnh phúc, một ngày nhung nhớ, một ngày đau khổ… Vậy là nó tròn 20 tuổi rồi…
“Mai Anh… em có đang nhìn bầu trời đen kịt này không? Anh tự hỏi rằng suốt 1 năm qua, có bao giờ em nhớ đến anh, em nhớ đến những kỷ niệm của chúng ta, em nhớ hoàng hôn năm ấy và nụ hôn chúng ta trao nhau trên bờ biển đỏ rực ấy không? Khi em quyết định ra đi, em có thấy hối hận không? 1 năm qua, anh đang dần chứng tỏ rằng bản thân anh không hề như em nói “què cụt, lưu manh và không có tương lai”. Anh đã chẳng thể nào quên được câu nói đó, câu nói khiến anh chết đi sống lại khi nhớ về… Có những thời điểm, anh ngồi 1 mình dưới mưa, anh tự nhủ rằng lần này sẽ là lần cuối cùng anh nhớ đến em, vậy mà 1 tháng anh lại tự nhủ đến 30 lần… Tại sao anh chẳng thể quên được em, quên được tình yêu của em, quên được nụ cười của em… Mai Anh, anh thất bại rồi, anh thua rồi, anh thua cảm xúc của anh rồi… Anh nhớ em… Nhớ em rất nhiều…”