Phần 44
Reng… reng… reng Em Cường is Calling…
Nó lồm cồm bò dậy, với cái điện thoại đang để trên bàn… Chị thì vẫn đang ôm nó ngủ, có lẽ dạo này công việc nhiều khiến chị mệt mỏi. Nó ấn nghe, giọng vẫn ngái ngủ…
– Gọi đéo gì nửa đêm thế?
– Hỏi chấm đêm, anh bị ngáo chị Thu à?
Nó định hình một lúc, cũng tại phòng tối quá nên nó tưởng đang đêm… Nó cười khì…
– Ờ hehe quên, thế có chuyện gì không?
– Em đến phát mệt với anh, cái chị kia vừa đi xong kìa… Mà sao chị ấy xinh thế anh, con lai à?
– Ừ thế có bảo gì anh không?
– Chị ý đến từ sáng, em vừa đưa anh ra bến xong về phòng được 30p thì chị ý gọi em…
– Rồi sao?
– Thì chị ý vào phòng, ngồi một lúc rồi hỏi anh đâu?
– Thế mày trả lời thế nào?
– Em bảo là anh không có ở đây, anh về Hà Nội rồi…
– Ôi đmm thằng ngu này – Nó gắt lên khá to khiến chị giật mình tỉnh giấc…
– Ơ hơ… có chuyện gì thế anh… – Chị mắt nhắm mắt mở hỏi nó…
– Không, không ngủ đi, ngủ đi, anh đang nghe điện thoại… – Nó vỗ về chị, chị thấy không có gì lại nằm xuống ngủ…
Nó mở lại âm điện thoại, nói nhỏ nhẹ hơn…
– Mẹ mày thằng ngu, tao dạy mày nói thế hả?
– Haha trêu tí có đéo gì đã són vào hết thế, em bảo anh đi học…
– Tốt, thế rồi như nào nữa?
– Thì chị ý ngồi phòng đợi anh, chị ý hỏi giường anh, tủ anh ở đâu. Em chỉ xong sang quán net chơi… Đến 11h thì em về thấy chị ý đang ngủ trên giường anh, tay ôm cái áo của anh…
– Vcl thật? Mày đang phét đúng không Cường? – Nó vừa hỏi vừa nhìn chị, chị vẫn đang ngủ ngon lành…
– Em thề, em điêu em làm chó… Chị ý đợi anh đến tận 3h chiều rồi về…
– Có bảo gì nữa không?
– Chị ý bảo là bao giờ anh về thì em gọi cho chị ý, chị ý ở ngoài thành phố.
– Ờ được rồi, đến tối mà Thư gọi lại thì mày biết trả lời sao chưa?
– Em chưa? Nhưng mà chị Thu lấy nước hoa cho em thì chắc là em biết đấy…
– Đmm có rồi nhắc clg nhắc lắm, tối có gọi thì biết trả lời sao chưa?
– Anh yên tâm, đây là nghề của em rồi – Thằng Cường vỗ đùi cười khanh khách…
– OK…
Nó cúp điện thoại, đặt lại trên bàn rồi nằm xuống cạnh chị. Nó đưa tay lên trán suy nghĩ, nó tưởng tượng ra cái hình ảnh nhỏ Thư ôm cái áo của nó ngủ, tự dưng nó thấy có lỗi với nhỏ thật. Một cảm xúc khó gọi tên đang xuất hiện trong lòng nó, nó thở dài… Chị vòng tay qua ôm lấy nó, xoa xoa lên ngực nó, mắt vẫn nhắm nghiền…
– Em biết anh đang nghĩ gì, nhưng đây là điều tốt nhất cho cả anh và em…
– Em dậy lúc nào vậy?
Chị từ từ mở mắt, nhìn nó mỉm cười…
– Em dậy từ lúc nãy, em giả vờ ngủ để nghe thôi. Trốn tránh không phải tốt nhưng trong trường hợp này thì là đúng…
– Ừ…
– Em xin lỗi vì đã ích kỷ, nhưng em xứng đáng ích kỷ phải không anh?
Nó quay sang, đặt một nụ hôn vào trán chị thay cho câu trả lời. Phải rồi, nó đang cố dần quên em và mở lòng với chị, nó cũng đã tự dặn lòng mình phải đối xử tốt với chị. Nếu không phải là yêu thì ít nhất cũng chiều theo cảm xúc của chị…
Chị rúc rúc vào ngực nó cười khúc khích, nó biết chị đang hạnh phúc lắm nên cũng vòng tay qua ôm chị lại, trêu chị…
– Anh mệt quá, tha cho anh vụ nấu cơm nha…
– Hừ, đồ lười, không… – Chị ngước lên lườm nó…
– Anh mệt thật mà Hoài Thu – Nó lại dở cái bài gọi tên ra, cái bài này khi mà nịnh nọt hay cầu xin gì thì chắc chắn 90% là thành công. Và may mắn chị đã cắn câu…
– Vâng, thế anh nằm ngủ tí đi rồi tí đi tắm nhé… Em dậy treo lại quần áo cho anh rồi nấu cơm…
Nó nằm giả vờ ngủ, chị ra khỏi phòng là nó nhỏm lên lấy điện thoại nghịch, nó cười vì đã lừa được chị. Tối đó chỉ là bữa cơm gia đình thôi nhưng nó ăn tới 4 bát, cơ bản nó cũng đói và chị nấu cũng ngon. Chị thấy nó ăn thế thì thích lắm, ăn uống xong nó ngồi xem phim… Dạo đang có thần điêu đại hiệp remake nên nó ngồi cày. Dương Quá ngầu lòi mà Cô Cô xấu quá, đúng kiểu cô của Dương Quá không sai… Chị thì đi thay đồ, mãi gần tiếng chả thấy đâu mặc dù giờ mới hơn 7h một chút… Sót ruột nó ới chị…
– Anh ngủ được 1 giấc rồi đấy nhé…
– Đây rồi, đợi em tí…
Một tí của chị cũng phải 20p, lúc sau chị ra với một bộ váy hồng xinh xắn mà lại kín đáo, ở eo chị còn có cái đai khiến cho vòng 2 của chị thon như eo con kiến vậy. Chị đứng trước mặt nó xoay xoay 2 vòng khoe nó, mùi thơm nhẹ nhàng từ nước hoa khiến nó thích mê đi được…
– Xinh quá…
– Thôi không phải nịnh em – Chị ửng hồng 2 bên má…
– Thôi đi đi, đi uống cafe thôi mà cần diện thế không?
– Có chứ, đi với anh mà…
Chị và nó đến một quán cafe nằm trên đường Dương Đình Nghệ, quán khá là đẹp và sang trọng, đặc biệt là có cửa kính cách âm nên rất yên tĩnh. Chị vẫy tay gọi nhân viên phục vụ…
– Cho chị 1 cốc sinh tố Xoài nhé, cho thêm ít kem và một chút chery bên trên nhé…
– Dạ vâng ạ, còn anh thì sao ạ…
– Nâu đá ít sữa nhiều đá nhé…
Nhân viên dạ vâng rồi quay đi, nó ngồi nghe bản nhạc không lời đang vang lên, giai điêu khá là hay khiến nó gõ gõ tay xuống mặt bàn… Chị thì cứ ngồi nghịch điện thoại rồi cười khúc khích. Nó hơi khó chịu với kiểu này nên gắt nhẹ…
– Này, ở nhà cũng ôm điện thoại được mà, cần gì phải đi café…
– Hì ui ghen hả, đây, em đang nhắn tin với bé Linh mà…
Nó hơi giật mình, chăm chú nhìn vào cái màn hình điện thoại, cũng chỉ là mấy con số linh tinh, nó không hiểu…
– À em đang chốt doanh số hôm nay với bé Linh ấy, mà cho anh yêu cái này nè…
Nói rồi chị nhón cho nó quả chery, nó đón lấy. Hơi ngọt chút mà cũng không ngon lắm, chẳng hiểu sao con gái lại thích ăn những loại quả như này… Rõ đắt mà còn chả ngon bằng quả trứng cá nữa…
Nó và chị ngồi nói chuyện về cuộc sống, gia đình và dự định sắp tới. Nó thì muốn đi làm nhưng chị không cho, chị muốn nó tập trung vào học hành… Thậm chí chị còn đề xuất tháng nào cũng gửi tiền cho nó nhưng nó gạt bỏ luôn từ câu đầu tiên…
– Không là không, anh có phải khuyết tật đâu mà…
– Thì coi như là bây giờ em đầu tư dài hạn đi, sau này anh ra trường đi làm anh sinh lãi cho em…
– Không nhé, sang tháng anh sẽ làm thêm ở quán net. Lương chắc đủ anh ăn 1 tháng rồi…
– Anh cứng đầu lắm… – Chị dỗi nó ngoảnh mặt ra cửa, xong cười tươi dơ tay lên vẫy vây, nó nhìn theo thì thấy nhỏ Linh đang bước xuống xe, bấm khóa rồi tiến vào trong. Nó hơi giật mình, vôi vàng đứng lên…
– Anh đi wc tí nhé…
– Vâng – Bé Linh ơi chị ngồi đây nè… Chị dơ tay lên ra hiệu…
Nó chạy vù vào trong wc rồi đứng đó… Nó hơi hoảng một chút, tí nữa thì lộ rồi. Rửa mặt một cái cho tỉnh táo, bây giờ điều quan trọng nhất là nó sẽ ra ngoài bằng cách nào. Trong khi muốn ra thì nó sẽ phải đi ngang qua bàn chị… Nó cứ đứng đó nghĩ ngợi tận 10p, điện thoại nó rung lên, nó nghe thấy tiếng chị…
– Ui giời ạ ngủ trong đấy à?
– À ừ em cứ ngồi đi, bạn anh gọi anh ra với nó chút rồi quay lại luôn…
– Bạn anh ở đâu?
– Nó ở ngoài kia, thế nhé…
Nói rồi nó cúp máy, nó ngó ra thì thấy chị cứ hóng vào trong chỗ nó đứng. Đợi khoảng 1 lúc thì nó thấy chị không để ý nữa mà ngồi nói cười với nhỏ Linh. Nó lò dò đi ra, rón rén như thằng ăn trộm… Đi ngang qua bàn chị một cách khéo léo, nó đang định mở cửa thì…
– Anh đi đâu đấy? – Chị đứng dậy rồi đi ra cửa, nhỏ Linh nhìn theo, bàn ở góc chéo nên nhỏ chỉ nhìn nó từ sau lưng… Có thể 1 năm qua nó thay đổi kiểu tóc nên nhỏ vẫn chưa nhận ra nó…
– Anh không đi đâu cả, đi vào đây em giới thiệu nào – Chị cứ lôi tay nó, nó thì không dám quay mặt lại…
Nó dứt tay chị ra, định mở cửa đi ra ngoài thì chị níu tay nó, gắt lên…
– Nam, có nghe em nói gì không?
Bỗng có tiếng tanh tách vang lên, nhỏ Linh đánh rơi cái thìa đang cầm trên tay, nhỏ nhìn ra cửa, nhíu mày lại để nhìn rõ hơn… Chị thì bực mình với nó nên kéo nó xềnh xệch vào… Nó thở dài, đằng nào cũng phải đối mặt. Nó quay lại…
Nó nhìn nhỏ Linh, nhỏ Linh nhìn nó, ánh mắt sững sờ…
– Giới thiệu với bé Linh, đây là Nam, người yêu chị… người mà chị hay kể với bé đó…
Chiếc thìa nhỏ Linh đang cầm, lại một lần nữa rơi xuống cốc vang lên tí tách… Mắt nhỏ đang ướt dần, chị thấy vậy thì hỏi…
– Bé Linh, em làm sao vậy…
– À à vâng… em… không sao, tự dưng có con gì bay vào mắt…
– À Nam học cùng trường bé đó, bằng tuổi bé luôn, 2 người có biết nhau không? – Chị vẫn tươi cười giới thiệu…
– À ừ thì… – Nó ấp úng…
– Dạ không, lần đầu em gặp – Không để nó nói hết câu, nhỏ đã lên tiếng…
Nói rồi nhỏ quay ra nhìn nó nở nụ cười, một nụ cười buồn và ánh mắt có phần giận dữ…
– Chào… Nam, mình là Linh, rất vui được gặp bạn…
Nhỏ chìa tay ra trước mặt nó, tay nhỏ run run… Một chút sững sờ và bối rối xuất hiện trên gương mặt của nó… Có lẽ, sau buổi tối hôm đó, nhỏ hận nó lắm, và bây giờ nó và nhỏ đã như người xa lạ. Nó đưa tay ra bắt lấy tay nhỏ… Nhỏ bấm chặt vào tay nó khiến nó đau điếng, nhưng nó lại chẳng thể nào kêu lên…
– Chán nhỉ, chị tưởng học cùng trường thì phải biết nhau chứ, Nam trước học cũng là dạng bất hảo ở trường đó… Thế mà bé Linh không biết…
– À vâng em không hay để ý mấy. Mà chị biết mà, càng là những người vô tình, vô tâm, đào hoa, bội bạc hay nghịch ngợm thì có bao giờ em để ý đâu – Nhỏ cười phá lên, trong lời nói của nhỏ như đang ám chỉ nó, nhưng pha thêm chút bông đùa khiến chị chẳng để ý…
– Nam nhà chị không phải thế nhá, dù có nghịch chút nhưng mà hơi bị tình cảm đấy – Chị nói rồi ôm lấy cánh tay nó, cười tươi…
– Bây giờ bạn đang làm gì hay đi học? – Nhỏ quay sang, nhìn xoáy vào mắt nó rồi hỏi…
– À ừ bây giờ mình đang đi học đại học thôi?
– Học ở đâu? – Nhỏ vẫn hỏi dồn dập nó, không chủ ngữ vị ngữ… Dường như chị đang nhận thấy điều gì đó không ổn, quay sang nhìn nó ngạc nhiên…
– Tớ học ở Thái Nguyên, còn Linh, giờ Linh có đi học không?
– Không, tớ giờ làm quán với chị Thu đây mà, à chị ơi chị và bạn Nam này yêu nhau lâu chưa ạ?
– Chắc cũng gần 1 năm rồi anh nhỉ – Chị nhìn nó trả lời, chớp chớp mắt…
Nó không trả lời, chỉ khẽ gật đầu… Bây giờ trong lòng nó nặng trĩu và ngột ngạt. Dường như cuộc gặp lại nhỏ Linh hôm nay khiến nó mang nhiều cảm xúc lẫn lộn.
– À mà bạn hôm trước đi cùng bé Linh đâu rồi? – Chị hỏi nhỏ…
– Như cái đuôi ấy, em trả lời thẳng là em không thích rồi chị ạ – Nhỏ vẫn liếc ánh mắt sang nó, nó thì cứ ngồi đần mặt ra nhìn từng viên đá trong cốc cafe của nó tan ra…
– Bé cứ thế này thì làm sao có người yêu được…
– Em vẫn đang chờ đợi một tên vô tình mà chị, nhưng mà có lẽ bây giờ hơi lâu một chút, vì tên vô tình ấy lại đang ở bên người khác rồi – Nhỏ vừa nói, tay nhỏ vừa run run…
– Lại cái tên phũ với bé đợt trước á, chị nói rồi, bé nhớ nhung hắn làm gì nữa, bỏ quách đi cho rồi. Gặp phải chị á, chị vả cho vài phát ấy… – Chị gắt nhẹ lên sau câu nói của em khiến nó thở nhẹ, dừng quấy cốc café…
Nó cứ ngồi vậy, bây giờ nó cũng chẳng biết nói gì nữa… Một lát sau chị đứng dậy đi wc, để nó và nhỏ ngồi ở đó. Không khí lại càng thêm nặng nề… 1p, 2p, 3p nó cứ nhìn vào cửa nhà wc, chẳng hiểu sao 3p đối với nó dài như là cả 3 năm vậy? Chưa bao giờ nó mong có chị ở bên nó như bây giờ…
– Anh giỏi nhỉ – Nhỏ Linh nhìn nó tức giận…
– Ừ thì…
– Sao ngày ấy anh nói anh chỉ yêu 1 mình Mai, rồi 1 năm sau anh lại yêu chị tôi, mà còn yêu nhau gần 1 năm nữa…
– Không phải tại vì…
– 1 Năm qua, có chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Nhỏ hỏi nó dồn dập làm nó bối rối… Nó cầm lấy cốc cafe, nốc cạn, thở dài và nhìn nhỏ…
– Mai bỏ tớ sang nước ngoài, 1 năm qua chị ở bên tớ và giờ tớ và chị yêu nhau…
Nhỏ bật khóc, có lẽ những dồn nén bấy giờ đã quá nhiều khiến nhỏ vỡ òa…
– Anh… hức… hức anh biết 1 năm qua tôi đã cố gắng như thế nào không? Hức… hức tôi chờ đợi anh, tôi thay đổi bản thân mình để một ngày nào đó tôi gặp lại anh, tôi sẽ cố gắng đưa anh về bên tôi, mà tại sao…
– Tại sao khi gặp lại nhau, anh lại là người yêu của chị tôi… một kẻ bạc tình, bội nghĩa, đào hoa như anh sao lại có thể yêu được 1 người như chị tôi chứ… Huhu…
– Anh có biết 1 năm qua tôi khổ sở như thế nào không… hức… hức anh có bao giờ nghĩ cho tôi không?
– Ngày đó khi anh đẩy tôi đi, tôi đã từng hận anh rất nhiều, nhưng tôi chẳng thể nào quên được anh… Tại sao anh càng phũ tôi thì tôi lại càng nhớ anh vậy hức… hức…
Nó định lấy khăn giấy lau nước mắt cho nhỏ thì chị đi ra, nó lại ngồi im. Chị hơi sững sờ trước cảnh nhỏ ôm mặt khóc. Tiến đến chị hỏi…
– Bé Linh, bé làm sao vậy?
Nhỏ không trả lời, nhỏ vẫn khóc, nó đành phải lên tiếng…
– Anh với Linh nói chuyện về thời đi học. Chắc là bạn ấy xúc động quá nên…
Nhỏ Linh đứng phắt dậy, cầm cái túi xách và nhìn nó giận dữ…
– Đồ tồi, anh còn định nói dối đến bao giờ nữa…
Nói rồi nhỏ quay lưng chạy ra cửa, chị vẫn đứng đó nhìn nhỏ rồi nhìn nó… Nó ngửa người ra ghế… Chị tiến đến bên cạnh cầm tay nó…
– Mình về thôi, em nghĩ quãng đường về nhà sẽ đủ thời gian cho anh quyết định rằng có nên nói cho em biết những điều mà anh dấu em trước giờ hay không?
Nó và chị đi về, trên xe không ai nói với ai một câu nào… Chị đi chậm và mở cửa kính để gió thổi vào trong… Lòng nó nặng trĩu, đôi lúc nó tự hỏi bản thân nó rằng… Đây có phải là cái giá phải trả cho một kẻ đào hoa, vô tình hay không?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Chống tay vào lan can, điếu thuốc cuối cùng trong bao được châm. Từng làn khói thở dài bay lên không trung, rồi tan ra trong màn đêm tĩnh lặng…
– Anh hút nhiều thuốc quá rồi đó – Chị vừa đang cột lại cái khăn tắm lên tóc, nhìn nó gắt nhẹ…
– Ừ anh hút nốt điếu…
Chị tiến đến, ôm nhẹ nó rồi nhun cái mũi…
– Cho em xin một hơi được không?
– Thôi em bỏ được rồi thì bỏ đi, có tốt đẹp gì đâu?
– Không tốt đẹp mà anh cứ hút, mà còn hút nhiều nữa…
– Ừ… anh đang bỏ…
Nó lại tiếp tục thở khói, điếu thuốc tàn, nó dụi dụi rồi quay ra ôm lấy chị…
– Mùi dầu gội gì thơm vậy?
– Love Beauty…
– Anh chả biết… nhưng anh thích mùi này…
– Vâng, thế suy nghĩ sao rồi, đã nói ra được chưa?
Nó thở dài, thơm nhẹ lên trán chị rồi kéo chị áp người vào ngực nó…
– Linh học cùng anh, còn là lớp trưởng lớp anh nữa…
– Linh thích anh từ đợt còn đi học…
– Sao anh không kể em nghe?
– Có gì đâu mà kể chứ…
– Nếu không có buổi gặp hôm nay, anh sẽ định dấu em đến bao giờ? – Chị ngẩng mặt lên nhìn nó, giọng nói chị nhỏ nhẹ nhưng nó biết chị đang rất bực tức với nó…
– Anh xin lỗi, anh sợ mọi chuyện đó ảnh hưởng đến em…
– Nhưng để đến mức bây giờ, mới là ảnh hưởng đến em này… Anh biết tính em mà…
– Haizz – Nó lại tiếp tục thở dài, lúc này đầu nó đang rất rối, nó chẳng biết phải trả lời chị sao nữa.
– Nói cho em biết, lòng anh bây giờ nghĩ gì?
– Em có chắc chắn muốn nghe không? – Nó quay người lại, để chị dựa vào cái lan can, nó vẫn vòng tay ra đỡ chị… Chị nhìn vậy thì cười tươi, bất giác ôm lấy nó…
– Em không, nhưng mà bây giờ mọi chuyện như vậy rồi, thì cho anh chọn, anh sẽ chọn ở bên ai?
– Tất nhiên là bên em rồi – Nó trả lời luôn không chút do dự…
Chị cười khúc khích, lấy 2 tay áp vào má nó…
– Vậy thì không cần nói gì hết… Chuyện của Linh, bao giờ anh thấy thoải mái thì kể chi tiết cho em. Vậy là tên vô tình bội bạc năm đó phũ bé Linh lại là người em yêu hả?
Nó từ từ nhắm mắt, chị thấy ngạc nhiên nên hỏi nó…
– Anh nhắm mắt làm gì đấy?
– Thì anh đang chuẩn bị chịu những cái tát của em đây… Lúc tối em chẳng bảo nếu để em gặp em cho vài phát tát mà – Nó vừa nói vừa giả bộ mặt chịu trận, chị thì cười to hơn ôm chặt lấy nó…
– Đúng là cái tên đó phải đánh thật nhiều ấy chứ… Nhưng mà đánh hắn thì em lại sợ em đau thôi…
– Anh là một thằng đào hoa vô tình khốn kiếp phải không em?
– Chỉ em mới biết anh đã trải qua những gì, dù ra sao thì em vẫn yêu anh…
Bầu trời nổi chớp, gió cũng nổi lên… Trời sắp mưa, nhìn đồng hồ cũng đã gần 11h đêm, nó với tay cất gọn cái gạt tàn mà chị mua cho nó, chỉ để phục vụ nó hút thuốc ngoài này… Nó dơ tay ra ngoài bầu trời chớp nhoáng ấy, cái bảng bên trên cái vòng tay em tặng theo quán tính rung lên, nó thấy tên em và tên nó hiện lên trên đó cùng cái trái tim to đùng. Nó mỉm cười nhẹ, sau cùng tất cả mọi chuyện đều là kỷ niệm, mở lòng và đón nhận sẽ là điều tốt nhất đối với nó bây giờ. Nhìn người con gái đang ôm nó lúc này, người con gái hơn nó tới 4 tuổi nhưng lại là người yêu nó, bên nó suốt quãng thời gian nó cảm thấy tồi tệ nhất… Hoài Thu, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh…
– Đêm muộn rồi, sắp mưa nữa, vào phòng anh sấy tóc cho nhé…
– Vâng – Chị nói khẽ rồi buông nó ra định đi vào…
– … Á làm gì vậy ngã em giờ…
Nó bế thốc chị lên, nhìn chị cười…
– Cả năm qua cứ đi Hà Nội – Thái Nguyên mãi chắc mỏi chân lắm, để anh bế em một lúc cũng được…
Chị nép vào ngực nó, tay bấu lấy cổ nó, cười e thẹn…
– Thế tối nay, cho em vay nợ tiếp nhé…
– Còn phải xem mùi tóc này sau khi sấy xong có còn thơm nữa không đã…
… Nó vào phòng, chốt cửa ban công và kéo rèm…
2 giờ sáng, trời đổ mưa to, căn phòng của chị lung linh ánh đèn ngủ, dù cách âm nhưng tiếng mưa vẫn rào rào bên ngoài. Trời đổ mưa to quá, có thể sau cơn mưa này sẽ khiến tiết trời trở nên dịu nhẹ hơn và mang đúng tính chất mùa thu của nó. Nó kéo chăn lại cho chị, tăng nhiệt độ điều hòa lên… Chị vẫn ôm chặt nó, chỉ khẽ rên ưm ưm khi nó nhoài người qua với lấy cái điều khiển. Hàng mi cong vẫn nhắm nghiền, chị đẹp quá, đẹp nhất là trong giấc ngủ…
Ngủ cả ngày khiến nó chẳng chợp mắt được, cứ không ngủ được là đầu óc nó bắt đầu suy nghĩ… Nó nghĩ về những chuyện đã qua, về em, về nhỏ Linh và nhỏ Thư… Mỗi người con gái ấy đều mang đến cho nó những cảm xúc khó tả. Nhưng sau cùng vẫn là những dòng suy nghĩ về em là nhiều, nó vẫn đang không hiểu tại sao em lại thay đổi? Nếu em đã quyết định phản bội nó vậy thì tại sao lại khóc và sững sờ, sợ hãi khi gặp nó ở quán café như vậy… Với những gì em làm cho nó, thời gian nó và em ở cùng nhau, tính cách của em nó hiểu, em không phải là người dễ đổi thay… Bỗng nó tự hỏi, nếu như một ngày nào đó, nó gặp lại em, thì lúc đó sẽ như thế nào nhỉ…
Điện thoại của nó có tin nhắn, là một tin nhắn rất dài từ nhỏ Linh. Nhỏ vẫn dùng số cũ, tin nhắn ấy đến giờ nó không còn nhớ quá rõ về chi tiết. Nhưng đại loại là đang trách móc nó… Nó thở dài ấn xóa tin nhắn rồi đặt lại bên giường, nhưng lại lỡ trượt tay rơi xuống nền nhà… Chị giật mình tỉnh giấc…
– Hức, anh không ngủ đi còn làm gì đó…
– Anh xin lỗi, ngủ đi, anh bị rơi điện thoại ấy mà…
– Bé Linh nhắn tin cho anh chứ gì? – Chị ngồi dậy ngáp một cái thật dài rồi với tay lấy cái áo mặc lại, nó thì cứ nhìn theo chị…
– Anh nhìn gì, nãy nhìn chưa chán à? – Chị đỏ mặt gắt nhẹ với nó, chẳng hiểu nó và chị ngủ cùng nhau rồi, nhìn thấy hết rồi nhưng chị vẫn còn ngại với nó mỗi khi như này…
– Ừ Linh nhắn tin, nhưng mà dài quá anh lười đọc nên anh xóa mất rồi… À mà anh hỏi…
– Anh định hỏi là chuyện này có ảnh hưởng đến công việc của em với Linh không chứ gì?
Nó gật đầu, thực ra thì chị rất tinh ý và đoán biết được hết tất cả các chiều hướng của câu chuyện rồi. Chị nắm bắt tâm lý của nó cực tốt, đôi khi nó còn cảm giác như chị có thần giao cách cảm vậy, đọc được mọi suy nghĩ của nó…
– Anh không phải lo, chuyện gì ra chuyện đó chứ, nhưng mà em nghĩ anh vẫn cần gặp bé Linh để nói chuyện đó…
– Thôi anh gặp làm gì?
– Anh hèn thế, anh trốn tránh thế thì có ích gì? Càng làm người ta nhớ anh và yêu anh hơn thôi – Chị quay lại lườm rồi gắt nó.
– Ừ thì…
– Nghe em này, em sẽ không bao giờ chấp nhận cho người khác xen vào chuyện của chúng ta… Em đã mất bao nhiêu thời gian, công sức để đổi lại những gì như bây giờ. Chẳng lẽ mới chỉ yêu nhau được vài ngày mà đùng một cái xuất hiện 2 người đến định mang anh đi… Em không cam tâm đâu…
– Anh sẽ phải tự giải quyết tất cả mọi việc này, nó đều bắt nguồn từ anh mà… Em nói rồi đó, em không còn là con bé sinh viên ngu ngơ ngày nào đâu. Kể cả bé Mai có về đây thì cũng đừng hòng…
Chị nói rồi nằm phịch xuống dưới giường, quay lưng về phía nó. Chị khóc, 2 bờ vai của chị run lên… Nó nằm xuống bên cạnh, ôm lấy chị. Chị không gạt tay nó ra nhưng cũng chẳng để tâm…
– Mai anh sẽ gặp Linh, em yên tâm nhé…
– Lấy gì để em yên tâm… hức… hức…
– Anh yêu em… – Nó lật chị lại về phía nó, hôn chị… Chị đáp lại nó cuồng nhiệt, nước mắt chị chảy nhiều hơn… Ngoài kia cơn mưa vẫn rơi nặng hạt… Haizz, trời cứ mưa là y như rằng cuộc sống của nó lại xảy ra chuyện. 1 thằng nhóc 20 tuổi như nó đang tuổi ăn, tuổi chơi mà tự dưng đâu vướng vào một mớ bòng bong này…