Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Teen >> Truyện Sex: Hồi ký mưa (Full)

Truyện Sex: Hồi ký mưa (Full)


Phần 40

Tỉnh dậy đã gần 7h tối, ngủ được khiến nó thấy người đỡ mệt hơn… Nó ra thì thấy chị đang nấu ăn, nó không đánh động mà chỉ đứng nép vào ngắm chị. Chị đeo cái tạp dề, tóc búi cao, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Có vẻ chị làm nhiều món nên chị chạy hết bên này bên kia. Nó nhẹ nhàng bước tới bên cạnh chị, lấy đôi đũa và đeo cái tạp dề vào…
– Ơ anh dậy rồi ạ…
– Có cần anh giúp gì không? – Nó hỏi chị…
– Thôi anh đi tắm đi, em làm sắp xong rồi, tắm đi nhanh lên rồi ra ăn…

Nói rồi chị đẩy nó đi, nó mở vali lấy bộ quần áo, khá ngạc nhiên là vali của nó được xếp rất ngăn nắp. Nó nhớ đêm qua nó chỉ vơ đại quần áo rồi nhét vào vali chứ chẳng sắp xếp gì. Có lẽ lúc nó ngủ, chị đã sắp xếp lại cho nó. Cầm bộ quần áo đi tắm, chị gọi với theo nó…

– Anh ơi dầu gội của nam với sữa tắm em mới mua để ở góc bên phải gương đó, anh cạo râu đi, 1 đêm thức trắng mà nhìn như ông già vậy. Khăn tắm thì dùng của em cũng được…





Làn nước mát khiến nó sảng khoái hơn giữa cái tiết trời oi nóng này. Nằm điều hòa rồi bước ra ngoài khiến da nó khô đi. Tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong, nó trở ra thấy chị đang ngồi vắt chân lên ghế xem tivi, bên cạnh là một bàn đầy thức ăn thơm phức…

– Anh ăn nhiều vào nè – Chị gắp đồ ăn cho nó liên tục…
– Em ăn đi, anh có tay tự gắp được…
– Ngon không?
– Anh không biết, anh đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon hết…
– Thế là không ngon rồi – Chị xị mặt xuống, nó thấy vậy liền thanh minh…
– Đâu có, không ngon mà nãy giờ anh ăn hết à? Mà nãy em gập quần áo của anh à?
– Vâng, người đâu mà luộm thuộm, sách vở em để trên bàn đó…
– Cảm ơn em…

Chị không nói gì chỉ lườm nó, nó biết chị chẳng muốn nó nói xin lỗi hay cảm ơn với chị đâu. Mà nó lỡ nói rồi thì thôi vậy…

– Sao hôm qua anh lại như vậy, lại có chuyện gì sao?

… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html

Nó im lặng, nó chẳng muốn trả lời, nó sợ những gì xảy ra hôm qua tái hiện lên trong đầu nó. Nó nửa thấy mình ngu dốt, nửa thấy mình đúng, xâu chuỗi lại tất cả sự việc, từ ngày ở Hạ Long nó đã thấy nó và em có khoảng cách. Và càng ngày khoảng cách ấy càng bị nới rộng ra…

– Sao anh không trả lời em?
– Em ăn đi, anh không muốn nói, anh muốn thoải mái để tập trung vào kỳ thi… Sau này anh sẽ nói…
– Dạ nhưng mà từ giờ em cấm anh tự làm khổ bản thân của mình như thế. Biết sáng nay em sợ quá mà lái xe tí đâm vào người ta không? – Chị dí ngón tay vào trán nó, gắt nhẹ…
– Haizz, biết vậy không nghe điện thoại của em…
– Anh dám không? – Chị lườm nó…
– Thôi thôi ăn đi, nhìn cái mắt sợ quá không nuốt nổi cơm bây giờ…

Chị ôm nó ngủ, nó ngủ cả ngày nên trằn trọc chẳng ngủ được, nó mượn máy chị nghịch, nó vào Facebook của em, nó thấy em đã xóa toàn bộ ảnh của nó và em, avatar của em là bức ảnh chụp nghiêng mặt chứ không phải bức ảnh kỷ yếu của em và nó nữa… Một cảm giác hơi nghẹn lại trong tim nó khiến nó phải ôm ngực, từ lúc biết yêu, nó hay có cảm giác này mỗi khi buồn về chuyện tình cảm… Người ta nói yêu là yêu trong tim, tim bị đau là do thất tình là đúng thật… Chị cầm điện thoại của chị, tắt màn hình và đặt lên đầu giường, sau đó cầm tay nó quàng qua ôm chị, tay chị xoa xoa lên ngực nó…

– Em biết Nam đang đau ở đây nè, nhưng sắp thi rồi đừng nghĩ nhiều nữa. Có em ở đây rồi, em thương Nam… Ngủ đi sáng mai em đưa đi làm thủ tục thi nhé…

Một lời an ủi của chị khiến lòng nó trở nên nhẹ nhàng hơn, nó vuốt nhẹ mái tóc của chị, khuôn mặt thanh tú ấy trong ánh đèn ngủ trở nên lung linh hơn. Khẽ nói một câu cảm ơn chị, nó nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ…

… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html

Sáng hôm sau, chị đưa nó đi ăn sáng rồi đi làm thủ tục thi. Cũng chỉ là lên check lại và nhận phòng thi, số báo danh rồi nghe quy chế thi, những đồ dùng được mang vào phòng thi… Nó sẽ thi môn đầu là môn văn, chiều sẽ thi sử và sáng hôm sau thi môn cuối cùng là môn địa… Làm thủ tục xong cũng gần 10h sáng, chị đón rồi đưa nó đi chơi và ăn trưa ở ngoài… Cả chiều đó chị bận công việc nên đi suốt đến tối muộn mới về, nó chẳng biết làm gì chỉ ngồi dở sách vở ra học. Gác lại nỗi đau trong lòng, nó tập trung vào việc thi cử, có lẽ sau thi nó sẽ đi tìm và xin lỗi em, nó nghĩ nó và em cũng chỉ cãi nhau bình thường thôi, một cái ôm và một lời xin lỗi sẽ giải quyết được mọi việc…

Hôm sau đi thi, từ sáng sớm nó nhận được khá nhiều tin nhắn chúc thi tốt từ nhỏ Linh, nhỏ Thi và một số đứa bạn cũng như là từ bố mẹ nó. Riêng có một tin nhắn từ số lạ rất đẹp làm nó hơi tò mò không hiểu và không biết là ai nhắn. Nó bấm gọi lại thì thấy thuê bao…

“Tự tin và làm bài tốt, đỗ đạt và có tương lai… Để sau này còn đi tìm”

Ngày thi đầu tiên, đề văn vào đúng tủ của nó, Tây Tiến, Đời Thừa và Chiếc Thuyền Ngoài Xa nó đều ôn rất kỹ. Nó chọn đề văn nâng cao để làm, bởi sự nhẫn nhục ấy có phần giống với nó, nó sẽ có cảm xúc viết hơn. Đề sử thì chẳng phải nói rồi… Kết thúc ngày thi đầu tiên nó tự tin làm khá tốt, ra khỏi khu vực thi, nó thấy chị đang đợi nó trước cổng, cứ thấp thỏm lo lắng. Thấy nó ra thì hỏi han ghê lắm, sau khi biết nó làm tốt thì chị cười tươi, ôm nó ngay tại quán nước làm cho hàng chục ánh mắt xung quanh cứ nhìn nó. Nó đành phải ra hiệu với các cô bác như nói rằng đây là chị cháu, chị cháu vui quá thôi…

Người ta thường nói trước khi đi thi đừng nên học mà hãy nghỉ ngơi, nếu có thì xem qua bài vở một chút để tự tin hơn. Tối đó ăn cơm xong nó vào ôn địa một chút, đây là môn nó yếu nhất, nhưng thời gian qua ôn tập và học cấp tốc thì nó cũng tự tin và khả năng làm bài của nó. Chị thì đang ở sau gấp lại quần áo mới giặt cho nó, rồi cứ ngồi chép miệng thở dài liên tục… Lúc sau thì ra ôm cổ nó thủ thỉ…

– Anh ơi, mình đi dạo một chút không?
– Đi đâu?
– Đi sang Vincom Bà Triệu chơi đi, em mua cho anh ít đồ…
– Đồ gì, anh có thiếu gì đâu?
– Anh xem quần áo của anh nhàu với cũ nát hết rồi, đi đi em mua tặng anh 2 3 bộ…

Chị nói rồi thơm nhẹ vào má nó, nó thấy vậy thì né ra, nhìn chị…

– Nào, anh đang học, quần áo anh nhiều rồi, mua làm gì… Mà nếu thiếu anh tự mua được mà…
– Hmmm đi, em muốn đi, hôm nay Nam làm bài tốt, em thưởng cho Nam được chưa?
– Không, đồ trong đó đắt lắm, khỏi đi…

Nó lắc đầu, lại tiếp tục quay lại đọc sách…

– Đi đi mà, nhá, chiều em 1 tí đi Nam, nhá nhá nhá…

Chị lay lay cái tay nó, giọng phụng phịu làm nó mềm lòng…

– Đi nhưng không mua gì thì đi…
– Vâng…

Chị cười tươi, thơm nó chớp nhoáng làm nó chẳng tránh được, chị tung tăng mở tủ lấy váy ra ướm trước gương, vừa ướm vừa hát vài câu tiếng anh. Nó thì quay lại dọn lại đống sách vở cho gọn gang, rồi chuẩn bị đồ cho vào túi để mai đi thi… Đang ngó nghiêng tìm quyển át lát thì có tiếng chị ở sau…

– Nam đừng có quay lại đây, để em thay đồ…

Nhưng làm gì kịp, lúc chị nói thì đầu nó đang quay hết bên này bên nọ rồi, nó quay đầu lại, đập vào mắt nó là…

– AAAAA, đã nói em thay đồ rồi…

Nó quay mặt lại luôn, mặt nó nóng ran đỏ ửng lên, hình ảnh nó vừa thấy là chị chỉ mặc độc 1 cái quần chíp bé xíu…

– Sao em không vào nhà tắm mà thay…
– Em nói anh rồi còn gì nữa?

Nó không trả lời nữa vì nó đang ngượng chín mặt, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy body của chị một cách trực tiếp như vậy. Đang ngồi suy nghĩ thì chị đẩy vai nó…

– Nghĩ cái gì mà thộn ra thế, sao mặt đỏ thế kia…
– Đâu có…
– Đây nè, đỏ hết cả tai lên đây này…

Nó quay ra nhìn chị, đôi má của chị cũng ửng hồng cả lên, chị cũng đang ngượng với nó mà…

– Em cũng thế còn gì?
– Thế nãy anh nhìn thấy gì rồi hả…
– Có thấy gì đâu, thấy mỗi quái vật 3 đầu…
– Dám bảo em thế hả…

Chị cắn vào tai nó đau điếng khiến nó phải la lên, mặt chị đỏ như gấc, nó thì nhăn mặt lại vì đau…

… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html

Nó và chị đến Vincom, chị đòi ăn kem, nó và chị ngồi ăn rồi đi chơi mấy trò chơi linh tinh. Nó cay nhất là trò gắp thú, tốn bao tiền cuối cùng chẳng gắp được con nào. Chị nhân viên thì cứ nhìn nó cười đểu, chị thì lúc đầu cũng hứng thú lắm, cứ hò hét này nọ. Nhưng đến lần thứ 10 chẳng gắp được con nào thì cũng chán…

– Em đã nói rồi, anh đưa nó sang nhẹ nhàng thôi, anh di mạnh thế nó chẳng lắc rồi rơi ra…
– Yên nào, sắp được rồi này…

Gần đến miệng hố thì lại rơi xuống, nó chán nản…

– Thôi không chơi nữa, đi chơi cái khác…

Nói rồi nó kéo tay chị đi, chị hơi bất ngờ nhưng lúc sau nhìn nó vui lắm… Chơi chán thì cũng đã hơn 9h, nó tính ra ngồi cafe một lúc thì chị kéo nó vào cửa hàng quần áo nam luôn. Một cô nhân viên đon đả ra cười cười chào đón…

– Chị xem áo của Aristino hoặc của Polo…
– Dạ em mời chị xem…

Cô nhân viên tươi cười giới thiệu, chị ắm hết áo này áo nọ vào người nó rồi bắt nó đi thay mặc thử. Đúng là đi mua quần áo với phụ nữ là một sự giày vò khủng khiếp nhất đối với mỗi người đàn ông… Chị bắt nó thay cả chục cái, hết áo rồi đến quần, cuối cùng chị ưng 3 bộ, chị lấy tất rồi đưa thẻ cho nhân viên quẹt… Nó rút ví ra định đưa tiền mặt thì chị giật ví nó cho luôn vào túi xách của chị khóa lại. Không quên ném cho nó một cái lườm.

Nó xách túi quần áo ra đến cửa, chị thì đang khoác vai nó cười tươi. Bỗng nó khựng lại, đánh rơi cái túi quần áo, mắt nó sững sờ, người nó đứng hình. Chị hơi ngạc nhiên, nheo mắt nhìn theo ánh mắt của nó…

Nó thấy em… và thằng Tóc Xanh… đang khoác tay nhau đi lên thang cuốn. Em cười nói vui vẻ, thằng Tóc xanh đang ôm lấy eo của em sau đó hôn lên trán em… Nó kéo giật chị vào trong cửa hàng, may mắn là em không nhìn thấy nó… Chị dường như hiểu ra, kéo nó dịch vào khuất sau con Ma nơ canh…

– Anh… bé Mai – Chị ngước lên nhìn nó…
– Anh biết… đi theo…
– Anh bình tĩnh nhé…

Nó gật đầu rồi kéo chị đi theo, nó đi sau em và thằng tóc xanh, giữ một khoảng cách an toàn. Chị mở túi xách, đưa cho nó một cái khẩu trang…

– Anh đeo cái này vào…

Nó nhìn chị hơi ngạc nhiên, chị chỉ gật đầu với nó, đúng là chỉ có chị mới hiểu nó đến như vậy… Nó đeo khẩu trang vào, kéo cái mũ lưỡi chai của nó xuống một chút… Nhưng từng hành động của em và thằng Tóc xanh khiến tim nó từ từ vỡ vụn…

Em vào một quán cafe ngồi, bàn của em đằng sau một cái vách ngăn, nó kéo chị vào luôn và ngồi ở bàn bên cạnh. 2 bàn sát nhau chỉ cách một cái vách ngăn đặt nhiều chậu cây và sách trên đó. Nó ra hiệu cho chị yên lặng, nó muốn nghe cuộc nói chuyện này…

– Chơi chán chưa? Thế em quyết định đi à – Giọng thằng Tóc Xanh…
– Thôi đi thôi, ở đây chán lắm rồi…
– Thằng kia em giải quyết sao rồi?
– Nó bỏ đi sau khi cãi nhau với em, em cho nó đi luôn rồi…
– Thế là bỏ nó xong là nhận lời yêu anh luôn, anh tưởng em yêu nó lắm mà?
– Chơi bời thôi, phải tỏ ra ngoan ngoãn như vậy thì bố mẹ em mới cho em ở Việt Nam, chứ giờ sang đó chán chết chả được đi chơi đâu…
– Haha, thằng lưu manh khố rách áo ôm đó, em bỏ nó là đúng…
– Nói chung cũng là tình đầu, nhưng đến giờ phút này thì hối hận nhiều hơn… May mà dứt được, chứ nó sau này chẳng làm ăn được gì đâu. Vừa què cụt, vừa lưu manh, chẳng có tương lai…

Tay nó giật giật, nó run lên, chị nắm chặt bàn tay của nó, nhìn nó lắc đầu, chị khẽ thì thầm…

– Nam, bình tĩnh… nghe hết đi đã…

Qua khe của vách ngăn, nó thấy thằng Tóc xanh đang ôm em, em dựa vào ngực thằng đó… Ngực nó đau nhói, nó thở mạnh hơn. Nó từng ôm em như vậy, nó thích nhất là được ôm em như vậy. Vì như thế em như một con mèo con nằm trong lòng nó… Nhưng giờ đây em đang trong vòng tay người khác, vậy là linh cảm của nó đã đúng, em đã phản bội nó, phản bội tình yêu của nó…

– Thôi đừng buồn, tối nay overnight với anh nhé, lát rủ bọn kia lên bar chơi…
– Ok, lâu rồi em không lên bar, tỏ ra ngoan hiền thời gian qua em thấy ngột ngạt khó chịu quá rồi…
– Ai bảo chạy theo tình yêu bỏ bạn bè cơ, xong tối qua nhà anh nhé…
– Qua thì phải làm gì mới qua cơ…
– Em thích gì anh chiều đó, cực cưng…

Tai nó lùng bùng, nó không thể nghe thêm được nữa. Nó cảm tưởng nó sẽ chết vì đau ngay tại đây nếu nghe thêm 1 điều gì nữa từ chính đôi môi của em. Đôi môi đỏ mọng mà nó từng hôn nhẹ vào mỗi buổi sáng thức dậy… Nó giằng tay ra khỏi tay chị, nó đứng lên, chị nhìn nó sững sờ. Nó bước ra cửa, chân nó run run, nó khuỵu xuống, ôm ngực… Chị hoảng hốt chạy ra đỡ nó…

– Anh không sao… – Nó đẩy bàn tay của chị đang cố đỡ nó dậy, nó cố đứng nhưng đau quá, đứng làm sao đây… Tất cả mọi chuyện, hết rồi, hết thật rồi. Hoàng hôn, tình yêu và em, tất cả đều hết rồi. Chết tiệt, chân ơi, tại sao mày lại vậy… Tao muốn rời khỏi đây thật nhanh, tại sao mày lại không chịu đi…

Chị bặm môi nhìn nó, một vài vị khách đang ngó ra tò mò, một vài lời xì xào vang lên… Chị quay phắt vào trong, nó quay lại đã thấy chị đứng trước bàn của em, chị tháo khẩu trang, bỏ kính xuống…

– Nghe nói em sắp đi xa chăng? Tốt quá, hãy đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Nam nữa… Em không đủ tư cách và mãi mãi không bao giờ xứng đáng với những gì Nam đã làm cho em. Và chị xin nói với em rằng, đây sẽ là lần cuối cùng chị đủ bình tĩnh và lịch sự để nói chuyện với em…

Em nhìn chị hoảng hốt, em rời khỏi vòng tay của thằng tóc xanh, ngồi dịch xa ra. Thằng tóc xanh thấy chị thì hẵng giọng…

– Ơ con điên này là con nào, mày đứng đây nói clgt?
– Mày câm mồm lại, mày có tin mày không bước được chân ra khỏi đây không?

Chị chỉ mặt thằng tóc xanh, tay chị với lấy cốc nước trên bàn… Nó đi vào, nắm lấy bàn tay của chị lắc đầu… Em nhìn thấy nó sững sờ, người em run lên bần bật…

– Mày thích đọ tiền tao đọ tiền với mày, mày thích chơi kiểu gì tao chiều mày kiểu đó, thằng ranh con vắt mũi chưa sạch như mày. Chỉ một cuộc điện thoại thôi…

Nó kéo chị, chị vùng vằng…

– Anh để yên, để em nói, em nói cho lũ chúng nó biết…
– Đi về – Nó vẫn kéo chị đi, nhưng chị cương quyết giằng tay nó ra…

Em ngồi đó, nó thấy em bật khóc, em đang ôm mặt khóc nức nở… Em khóc vì gì? Đáng lẽ em phải vui vì đã bỏ được 1 thằng như nó chứ… Đúng, em nói đúng, què cụt, lưu manh và không có tương lai… Em nói đúng lắm… Anh không đủ sức để yêu em nữa đâu, anh và em, 2 người ở 2 thế giới khác nhau hoàn toàn mà… Phải không?

Nó bỏ chị ở lại, nó lững thững bước ra ngoài… Tai nó đã không còn nghe thấy gì nữa, chỉ một mớ âm thanh hỗn loạn và ù đi… Tiếng chị chạy theo nó, nó vẫn đi, ra đến cửa Vincom, nó đi như một cái xác không hồn băng qua đường. Tiếng xe cộ phanh kít lại, một vài tiếng chửi vang lên…

– Ranh con, mày muốn chết à?
– Thằng này điên à, tao đánh chết mẹ mày giờ?
– Đi đứng thế à, ngu như con chó…

Chết ư? Đúng rồi, nó muốn chết, nếu nó chết được thì tốt quá. Con tim và lý trí của nó chết rồi mà, vậy thì thân xác này sống để làm gì nữa. Trong đầu nó lúc đó chỉ nghĩ đến 1 từ: Đó là chết… Chị chạy theo nó, chị đang khóc nức nở, chị ôm chặt nó giữ nó lại…

– Nam, bình tĩnh, nghe em bình tĩnh…

Nó không trả lời, vẫn cứ cố bước đi, chị ôm và kéo nó từ đằng sau, đôi chân chị dùng hết sức để trụ vững kéo nó lại… Bất ngờ chị đẩy nó ngã xuống vỉa hè, chị ngồi bệt xuống, ôm chầm lấy nó…

– Anh phải bình tĩnh lại, huhu, bình tĩnh được không? Em xin anh…

Nó ngồi đó, đôi mắt vô hồn đến đáng sợ… Ở trên vỉa hè ấy, 1 người con gái đang khóc và ôm chặt 1 cái xác không hồn… Ngay bây giờ, nó muốn một cơn mưa và ngâm mình dưới đó… Trời như hiểu thấu lòng nó, một vài hạt mưa rơi xuống. Mưa rồi… cơn mưa của sự kết thúc…

– Hắt xì…

Chị sổ mũi sau khi dầm mưa với nó, tay vẫn sấy tóc cho nó. Nó thì cứ ngồi ra cửa nhìn mưa, từ lúc đó nó chẳng nói gì, chỉ thờ ơ vô hồn. Trong nó trống rỗng, những lời chị nói cứ đối với nó như nghe bên này rồi trôi qua bên kia…

– Nam, anh phải bĩnh tĩnh, sáng mai anh còn đi thi nữa… Môn cuối cùng rồi…

– Anh nghe em, tập trung thi tốt môn còn lại, tương lai của anh đặt hết vào đó…

– Anh có nghe em nói không, em biết bây giờ anh đang rất đau khổ, nhưng còn em bên cạnh anh mà… Một chút nữa rồi mình đi ngủ, sáng mai dậy em đưa anh đi thi được không…

Nó chợt đứng dậy, đi ra phía ban công nhà chị, chị hoảng hốt chạy theo kéo tay nó…

– Anh định làm gì, anh không được nghĩ quẩn như vậy… Đi vào đây ngay cho em…

Chị lôi nó vào rồi chạy ra khóa hết cửa ban công, cửa sổ lại… Chị kéo nó vào trong phòng rồi chốt cửa lại. Đẩy nó lên giường, chị nằm xuống ôm nó bật khóc nức nở…

Đêm đó, nó ngồi thu lu ở một góc giường, chị khóc mệt nên ngủ thiếp đi… Tay nó nắm chặt cái điện thoại, nhận thức của nó đang quay trở về. Nó không tin đó là sự thật, có lẽ nó đang mơ, nó cấu chặt bàn tay nó. Chết tiệt thật, đây là giấc mơ, chắc chắn là giấc mơ, cơn đau nhói từ những vết cấu ấy sao không thể khiến nó tỉnh lại được… Mai Anh của nó sẽ không bao giờ làm vậy với nó, em đang lừa nó, em đang đóng kịch thôi phải không? Giống như trên phim vậy, tất cả là diễn kịch thôi. Nó cười, mắt nó nhìn vào điện thoại, nó cứ ngồi vậy để chờ đợi màn hình sáng lên, một cuộc gọi và một tin nhắn từ em…

Nó bật khóc, tay nó tự tát vào mặt mình. Tim nó đau thắt lại, đau như muốn chết đi sống lại…

Buổi thi địa hôm sau, trên đề thi và trang giấy nó viết đâu đó toàn là hình bóng của em, mắt nó nhòa đi khi thấy hình ảnh của em trên đó. Tai nó văng vẳng những câu nói tối qua của em, nó gục xuống bàn, thời gian cứ thế trôi qua… Nó không làm được bài, nó chẳng có tâm trạng làm bài… Cố lê lết viết được vài chữ, làm câu bài tập để có thể không bị điểm liệt… Nó buông bút, nó thua rồi, nó không vượt qua được tâm trạng của nó… Thất thểu bước chân ra về, chị chạy ào đến hỏi han nó, ánh mắt của chị lo lắng. Nó nhìn chị lắc đầu rồi bước đi thẳng… Nó thất bại rồi…

Cả ngày hôm đó nó nhốt mình trong phòng, phòng chị ngột ngạt toàn khói thuốc lá… Chị biết nhưng chị kệ nó, vì lúc này thuốc lá là thứ giúp nó ổn định tâm trạng nhất… Sáng hôm sau chị đưa nó về, suốt chặng đường chị lái 1 tay và 1 tay nắm lấy tay nó… Ánh mắt vô hồn của nó đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, bầu trời vẫn trong xanh và nắng vàng rực rỡ…

Bố mẹ nó đã về và đang đợi nó, mấy ngày nay mẹ nó gọi nhưng nó không nghe, chị phải lấy máy nghe hộ cho nó… Nó chẳng biết mẹ nó và chị đã nói chuyện gì với nhau, nó chỉ thấy chị nhìn nó khóc… Cánh cổng mở ra, nó kéo vali lên phòng trước sự ngỡ ngàng của bố mẹ nó và Ngọc Anh… Chị đi theo sau nó, chỉ kịp chào bố mẹ nó một tiếng rồi chạy theo nó lên phòng… Nhưng chị đã chậm chân hơn, nó đóng cửa phòng và chốt cửa… Nó đạp đổ cái vali xuống sàn, căn phòng của nó ngăn nắp và gọn gàng, nhưng không còn em ở đây nữa, ngăn tủ của em trống rỗng, đồ đạc của em đã mang đi hết… chẳng còn gì cả, mất hết rồi, vậy là hết rồi…

Nó ngồi nhốt mình trong phòng 2 ngày, không ăn, mệt thì ngủ, khát thì uống nước lã… 2 ngày nó hút hết 1 cây thuốc lá… Mẹ nó, chị và Ngọc Anh đập cửa liên tục bắt nó ra ngoài… Nhưng nó không ra, nó thấy nó giống như đợt trước… Nó biết nó như thế là hèn, là yếu đuối, nhưng đây là cách tốt nhất để tâm trạng nó ổn hơn…

Ngày thứ 3, chị gõ cửa phòng nó, nó đang ngồi dựa vào cửa, nó biết chị đang ngồi sụp xuống, ghé vào cửa chị nói chuyện với nó…

– Anh ơi, em phải về thôi, trước khi về em muốn gặp anh được không?

– Em biết anh đang rất đau đớn, anh là nạn nhân trong cuộc tình này, nhưng anh không thể mãi như thế được Nam ạ…

– Mai nó bỏ anh, nó vô tình như vậy, nó phản bội anh… Nhưng bây giờ anh thế này cũng không cứu vãn được gì mà chỉ làm mọi người mệt mỏi thôi…

– Anh phải đứng dậy, vượt qua nỗi đau này để sống tiếp, anh phải sống tốt hơn, chẳng lẽ anh để câu nói của Mai trở thành hiện thực sao?

– Què cụt, lưu manh và không có tương lai…

Câu nói của chị khiến nó bừng tỉnh sau chuỗi ngày vô hồn, phải rồi, nó không phải là thằng què cụt, lưu manh và không có tương lai. Nó cố gắng những ngày qua để làm gì? Để nó thay đổi và có tương lai tốt hơn… Nó cứ mãi như thế này, nó sẽ đâu khác gì câu nói của em hôm đó… Nó gục mặt vào chậu nước, nước chảy vào tai nó khiến tai nó ù đi, mũi nó sặc nước ho lên sù sù…

“Nhưng sự thật vẫn là sự thật… mày đủ thông minh để hiểu rằng những câu nói lúc tối là từ chính miệng em nói ra Nam ạ… Em đã hết yêu mày rồi, Mai Anh của mày hết yêu mày rồi… Thậm chí đối với cô ấy, mày chỉ là một món đồ chơi, mày chỉ là thứ rác rưởi khiến cô ấy hối hận… Mày và cô ấy, khác nhau hoàn toàn, nhìn đi kìa, những lời nói ấy là ranh giới của mày và cô ấy đấy… Mày hy vọng gì vào tình yêu này nữa? Mày định chết à? Mày chết đi, mày đủ bản lĩnh để buông bỏ mọi thứ thì mày cứ làm… Người ta sẽ đến để viếng mày, nhìn mày lần cuối rồi thầm nghĩ mày là một thằng hèn, một thằng ngu đi tự tử vì thất tình, mày sẽ thấy mẹ mày khóc ngất, rồi sẽ đau khổ thế nào? 1 năm, 2 năm, 3 năm… 10 năm… 20 năm sau, mày còn lại gì, chỉ là 1 cái di ảnh đặt trên bàn thờ cùng nấm mồ xanh… Ai nhớ đến mày nữa không? Nếu có nhớ, mày cũng chỉ xuất hiện trong một câu chuyện nào đó của người ta thôi… và với tư cách là một thằng ngu, một thằng ấu trĩ… Cô ấy nói rằng mày què cụt, mày lưu manh, mày không có tương lai… Mày xem mày bây giờ, đau đớn, hành hạ bản thân trước ngưỡng cửa tương lai đang bỏ ngỏ… Mày đang làm đúng theo lời cô ấy đấy… Tỉnh lại đi thằng hèn…”

Những lời nói văng vẳng trong trí óc của nó…

Kéo chốt, nó mở cửa, chị đang ngồi đó ngẩng lên nhìn nó, đôi mắt chị đỏ hoe vì khóc…

– Anh xin lỗi… Nhưng mọi chuyện đã qua rồi…
– Huhu anh ơi…

Chị ôm chầm lấy nó, nó ôm lại chị…

– Em nói đúng, anh phải thật cố gắng, để cho những người đó biết… Anh sẽ thành công và sống tốt hơn…
– Đúng rồi, hức… hức… Nam của em làm được mà…

Nó xuống nhà, mẹ nó và Ngọc Anh đang ngồi đó, nhìn thấy nó, Ngọc Anh chạy vào ôm chầm lấy nó. Mẹ nó đứng đó nhìn nó… những nếp nhăn đã xuất hiện trên khuôn mặt của mẹ nó… Nó mỉm cười, mẹ nó cũng nở nụ cười… Bà biết rằng con trai bà không phải là một người yếu đuối…

Tâm trạng của nó đã ổn định trở lại… Bữa cơm đó đầy đủ mọi người trong gia đình sau gần nửa năm xa cách… Chỉ khác rằng vị trí của em là chị… Nó tiễn chị ra cổng, chị hôn vội nó, nó cũng đáp lại chị…

– Cảm ơn em, Hoài Thu…
– Anh ngốc, từ bây giờ cho phép em ở bên anh nhé…

Nó lắc đầu, cười buồn…

– Anh không còn cảm xúc về tình yêu nữa, xin lỗi em nhưng điều đó là tốt cho em…
– Haizz, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh đến khi nào anh mở lòng…

Nắng chiều đang dần tắt, nó nhìn theo chị, bóng dáng chị dần khuất sau bức tường đầu ngõ… Nó nhìn lên bầu trời trong xanh kia, một chiếc máy bay vụt qua, nó cười… Mai Anh của anh, chúc em đi bình an, hạnh phúc…

3 tuần sau… đang ngồi uống bia cùng thằng Hưng thì nó có điện thoại, là chị gọi…

– Ơi anh đây…
– Ui cha cha, em vừa ở cửa hàng về mệt chết…
– Thương em, thế mai có về đây chơi với anh không?
– Có chứ, em có quản lý rồi mà, hihi lâu lắm rồi mới nghe được câu nói thân thương tử tế từ anh…
– Là anh đang say nên anh nói bừa đó… – Nó cười trêu chị…
– Lại bia rượu, thôi anh ngồi đi, uống nhớ đường về… Em phải đi tắm một cái. Tối em gọi video nhé, em kể cho anh chuyện này hay cực…

Nó cúp máy, nó và chị dạo này gọi điện nhắn tin suốt… Nhưng đáng tiếc rằng nó chẳng thể mở lòng với chị, chị coi nó là người yêu, còn nó coi chị là một người bạn… Nhưng nó nghĩ như vậy cũng tốt…

Tối đó…

– Nam ơi, bố ơi, mẹ ơi, con đỗ rồi – Tiếng Ngọc Anh la lên từ trên tầng chạy xuống, tay cầm cái điện thoại…
– Đâu đâu được bao nhiêu điểm? – Bố nó vứt luôn tờ báo, mẹ nó cũng từ trong bếp chạy ra xem…
– 28, 5 Thêm 0, 5 nữa là 29 điểm… Con đỗ rồi, huhu – Ngọc Anh vừa cười xong khóc ôm chầm lấy mẹ nó…
– Thằng Nam thì sao? Chưa xem à? – Bố nó hỏi…
– Từ từ con xem, gì mà bố như hỏi cung thế?

Nó rút điện thoại ra và tra điểm… Sau 10p, trên màn hình hiện điểm của nó, nó hơi run vì những gì hiện ra trước mắt… Nó ngước lên thấy cả bố mẹ nó và Ngọc Anh đang nhìn chằm chằm vào nó…

– Văn 8, Sử 9, Địa…
– Bao nhiêu, tổng bao nhiêu điểm?
– Địa… 2 điểm?

Bố mẹ nó trố mắt nhìn nó, vậy là… nó trượt đại học…

… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html

– Có thư này, ra nhận đi ạ – Tiếng chị giao thư của bưu điện…
– Em cảm ơn – Nó chạy ra lấy thư, là một cái phong bì…

Nó vào nhà, mở ra xem, rồi nó hét lên…

– Haha, cuối cùng cũng đỗ, tôi được đi học đại học rồi, mẹ ơi bố ơi, con điên Ngọc Anh kia ra đây mà xem, tao đỗ đại học rồi…

Bố mẹ nó đang ăn cơm thì bỏ bát chạy ra, giấy báo nhập học của khoa Báo Chí – Trường Đại học Khoa Học Thái Nguyên… Vậy là tờ nguyện vọng 2 cuối cùng của nó cũng có người nhận… Nó gọi điện luôn để thông báo cho chị…

– Em ơi, anh đỗ đại học rồi – Nó reo lên khi chị vừa bắt máy…
– Thật hả, anh đỗ trường nào vậy? – Giọng của chị hồ hởi…
– Báo chí, trường ĐHKH Thái Nguyên…
– Hihi yeah, em đã nói anh làm được mà… Nhưng mà hơi xa em – Giọng chị trở nên buồn tủi ngay sau đó…
– Rảnh thì em lên thăm anh, không thì anh về thăm em… Lo gì xa xôi…
– Hihi chúc mừng anh yêu, vậy là Nam của em đã thành sinh viên đại học rồi đó…
– Cuối tuần về ăn tiệc nhé, mừng cho cả anh và Ngọc Anh đều đỗ đại học…
– Nam thích gì không, em mua tặng…
– Không cần gì đâu, em về là được rồi…
– Hì hì vâng…

– Đéo gì sao đau thế – Nó gào lên…
– Mẹ mày ngồi im đi chệch bây giờ, vừa đi khung vừa đánh bóng thì nó chả đau – Thằng Thắng lên tiếng…
– Bao giờ mới xong, tao bảo gây tê cho tao sao mày bảo không đau đâu, không cần…
– Thì nãy mày nói đi 7 kim để lên màu cho đẹp còn gì, ngồi im đi sắp xong rồi…

Tiếng rè rè từ cái máy xăm vang lên trong căn phòng chưa đầy 20m vuông… Hôm nay nó đi xăm, xăm chỗ thằng bạn nó, thằng này đi học xăm 3 tháng cái về mở tiệm xăm luôn… Khai trương hơn tháng rồi mà toàn anh em bạn bè đến xăm nợ… khách khứa thì chả thấy đâu…

“Don”t Need Another One” – Một dòng chữ nó thích, như để nói lên tâm trạng của nó lúc này… Nó không hối hận bởi vì hình xăm ấy gắn liền với em… Và gặp em và yêu em cũng chưa từng là điều mà nó hối hận…

– Bao tiền, đau vãi cả *** – Nó nhăn cái mặt…
– Tiền nong đầu ***, đây là bố mày kỷ niệm cho mày, bố cái thằng thất tình…
– Giờ về như nào đấy…
– Tránh nước trong 3 ngày, bôi thuốc mỡ vào cho nhanh lên da… Khi nó bong thì đừng có gãi là được… Tự nó bong vẩy ra hết thôi…
– Ok cảm ơn thằng bạn tao… – Nó vỗ vai thằng Thắng…
– Thôi cút đi thằng thất tình, chiều tao đón đi uống bia, uống bia vào lên màu mới đẹp… Tao gọi thằng Hưng rồi…
– Đồng ý luôn…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng