Phần 22
Mở mắt ra là gần 8h sáng, nó xuống nhà thì thấy mẹ nó và nhỏ Ngọc Anh đang nấu ăn sáng, tíu tít trò chuyện tươi cười lắm. Hôm qua uống rượu nên sáng dậy nó hơi cồn ruột vì đói, đón lấy bát phở thơm phức từ nhỏ Ngọc Anh, nó ăn ngấu nghiến. Nhỏ nấu ăn ngon phết, nhất là phần nước dùng, nó húp hết không sót giọt nào. No nê, nó làm vài hớp nước vối của ngoại tráng miệng, vừa quay ra hỏi mẹ…
– Mẹ ơi sáng nay nhà mình không đi chúc tết à?
– Tí mẹ với chú Quang đi, mày có đi cùng không? Ngọc Anh có đi cùng không con?
– Thôi đi chúc tết bạn bè của mẹ thì con đi làm gì? – Nó lắc đầu…
– Thôi con cũng ở nhà với anh Nam ạ – Nhỏ Ngọc Anh thấy nó thế thì cũng chối luôn…
– Thế ở nhà nghỉ ngơi, không thì mượn xe cậu đưa Ngọc Anh lên thành cổ mà chơi nhé – Ngọc Anh đi thì đèo anh cẩn thận nha…
Mẹ nó dặn dò 2 đứa, xong đưa cho nó ít tiền, nó chả ngại gì mà không cầm, tiêu tiền của mẹ không ai giỏi bằng con mà hehe. Một lát sau thì mẹ nó đi, ngoại cũng được dì đón ra nhà dùng cơm, còn mỗi nó với nhỏ Ngọc Anh ở nhà. Mở điện thoại lướt lướt Facebook toàn thấy đăng ảnh chúc mừng năm mới, em thì chẳng thấy gọi cho nó, nó nhớ em mà cũng chẳng dám gọi vì em dặn nó rồi. Đang loanh quanh thì nó có điện thoại, nhỏ Linh gọi nó…
– Alo…
– Anh ơi, em đang ở thành cổ Sơn Tây, đi thế nào để vào chỗ anh bây giờ?
Nó ngạc nhiên, tự dưng nhỏ về đây làm gì không biết, đường xá thì xa xôi, bụi mù bụi mịt. Thảm nào hôm qua nhỏ hỏi địa chỉ quê nó kỹ vậy. Ngậm ngừng một lúc, thôi thì nhỏ đã cất công rồi cũng không thể để nhỏ quay về được. Nó nói đại…
– Cậu hỏi làng xxx, sau đó đến thì hỏi người làng nhà của ông bà yyy, họ chỉ cho, không thì cứ đi đến cổng làng đi rồi tớ ra đón. Cũng gần thành cổ thôi không xa lắm đâu…
– Dạ thôi để em tự hỏi, anh có đi được xe đâu mà bảo đón em…
– Không sao, cứ vào đến cổng đi, tớ tự có cách…
Tắt máy, nó gọi với nhỏ Thư đang trên phòng. Nhỏ chạy xuống, quần áo váy vóc các thứ tươm tất, nay nhỏ mặc cái váy đen dài tay, tóc nhỏ cột đuôi ngựa có cái nơ ở trên, nhỏ đánh son nhẹ màu hồng, mặt có trang điểm chút, đặc biệt là nhỏ kẻ mắt nên đôi mắt nhỏ trở nên to tròn hơn, nói chung là khác với hôm qua, hôm nay nhỏ đẹp một cách khác lạ. Nó hơi ngỡ ngàng lúc nhưng lại trở lại trạng thái bình thường…
– Sang nhà cậu lấy xe đi, nhà 3 tầng có cái cổng màu xanh cuối ngõ kìa – Nó đứng chỉ chỉ cho nhỏ, nhỏ nhìn theo hướng tay nó chỉ, gật gù ghê lắm…
– Thế mình đi luôn à anh…
– Không đi ra đây tí đã rồi tí thì đi sau…
Nhỏ chạy sang lấy xe, một lúc sau thì về cùng 1 con Air Blade với 2 cái mũ bảo hiểm, nó leo lên xe, đội cái mũ, nó chỉ đường cho nhỏ chạy lên phía cổng làng. Mấy thanh niên làng thấy nhỏ thì cứ cuốn chặt mắt vào thôi…
Ra đến cổng, chưa thấy nhỏ Linh đâu, từ thành cổ sang đây cũng chỉ có hơn 1km mà đường thẳng, không khó để lần đường cho lắm. Đang định bấm số nhỏ gọi thì nó thấy tiếng xe đằng sau…
– Anh ơi, em đây…
Nhỏ nhìn thấy nó cười tít mắt, nhỏ mặc một cái váy zip da, đi bốt cao đến đầu gối, bên trong là cái áo trễ vai nhưng được che đi bởi cái áo khoác da. Thấy sự xuất hiện nhỏ Ngọc Anh, nhỏ Linh hơi ngạc nhiên, bên này cũng vậy, 4 mắt nhìn nhau…
– Ai đây anh – cả 2 nhỏ đều đồng thanh lên tiếng…
– Thôi về đi, đứng đường giải thích à, bớt bớt hỏi lại đi, đau cả đầu – Nó gắt nhẹ, ra hiệu cho nhỏ Ngọc Anh chạy xe…
– Anh lên đây em chở anh – Nhỏ Linh kéo kéo cái áo nó…
Nó cũng xuống leo lên xe nhỏ Linh, nhỏ Ngọc Anh thấy thế thì cũng không vừa ý cho lắm, chỉ lườm nó thôi, may mà nhỏ kẻ mắt nên là lườm không còn sắc lẹm như hôm qua nữa không nó đau tim mà chết mất. Mà nãy nhỏ đi vỉa qua đống gạch chỗ đường làng khiến nó tí xòe nên giờ nó hơi gai người, lên đi cùng nhỏ Linh có lẽ an toàn hơn hehe…
Về đến nhà ngoại, dựng xe vào sân, nó đưa nhỏ Linh lên phòng khách ngồi, thời tiết khá lạnh khiến nhỏ run lên sau quãng đường dài. Đón lấy cốc nước vối nóng từ nó, nhỏ chà chà tay…
– Em cảm ơn…
– Rồi nói đi, sao lại về đây làm gì, đi xe thế không sợ à? – Nó nghiêm giọng hỏi nhỏ…
– Tại em nhớ anh thì em về đây với anh không được à? – Nhỏ bĩu môi…
– Ai đây anh – nhỏ Ngọc Anh nãy giờ nhìn chúng nó nói chuyện, giờ mới lên tiếng hỏi…
– À giới thiệu với Linh đây là…
– Tôi là Ngọc Anh, là em gái của anh Nam, bạn là ai?
– Mình là Linh, học cùng lớp với anh Nam, mà sao lại là em gái, mình biết anh Nam làm gì có anh hay em gì đâu?
Nó lắc đầu, giờ mà chục người hỏi nó chỉ 1 vấn đề là tự dưng ở đâu nó lòi ra cô em gái thì nó cũng chán chả buồn giải thích nữa. Nó ngồi đó mặc cho 2 nhỏ nói chuyện tự giải thích cho nhau. Nhìn đồng hồ cũng đã 10h30 sáng rồi, giờ này thì cũng chả đi chơi bời được ở đâu nữa, mẹ nó và chú Quang chắc chả về ăn đâu, ngoại cũng sang bên nhà dì rồi. Nó bấm số gọi thằng Hải…
– Lô, đang đâu?
– Em đang đi chơi cùng bọn thằng Lâm, thằng Hà sếp ơi, chúng nó vừa hỏi sếp cái sếp gọi em luôn…
– Hay quá, gọi luôn mấy thằng đấy vào ngoại uống rượu, bạn tao về chơi…
– Ok sếp, em đang về gần đến nhà nội rồi đây…
Cất điện thoại, nhỏ Linh với nhỏ Ngọc vẫn đang nói chuyện, nó thấy có vẻ thân thiết hơn rồi, con nhỏ Ngọc Anh này chính ra cũng giỏi phết, vừa xinh gái lại được cái mồm mép, thân thiện nên hầu như ai nói chuyện với nhỏ cũng đều ưa nhỏ cả. Kể cả hôm qua nó mới gặp nhỏ thôi, nó cũng không ưa nhỏ lắm, nhưng sau 1 buổi tối nói chuyện trên tầng, nó lại thấy thương nhỏ vì hoàn cảnh của nhỏ giống nó, có khi còn đáng thương hơn nó.
– Ngọc Anh, đi nấu cơm đi, tí nữa thằng Hải với mấy thằng bạn tui vào đây ăn cơm…
– Anh đi nấu đi, thức ăn có sẵn rồi, sao sai em – Nhỏ vênh mặt lên cãi nó…
– Tay tui thế này nấu được tui nấu lâu rồi…
– Thôi thôi để em nấu cho, thức ăn để đâu anh…
Nhỏ Linh nói xong đi thẳng vào bếp, Ngọc Anh thấy thế cũng lẽo đẽo đi theo phụ. Một lúc sau thì 1 xe kẹp 3 đến nhà nó, thằng Lâm thằng Hà thấy nó thì tay bắt mặt mừng. 2 thằng này cũng là 2 thằng nhóm trẻ chăn trâu ngày xưa của nó, chúng nó chơi với nhau từ bé, nhưng mỗi năm chỉ gặp nhau có 2 tháng hè thôi. 2 thằng nó bằng tuổi thằng Hải, nhưng thằng Hải gọi nó là anh nên chúng nó cung xưng ông tôi với nó luôn, lâu dần thành quen mặc dù nó kém tận 3 tuổi…
Trưa hôm đấy thì cả 3 thằng say sưa với nhau, nhỏ Linh cũng uống chung cho vui, còn Ngọc Anh thì chịu, nhỏ nói nhỏ không uống được rượu bia, ngửi thôi đã thấy say rồi. Trong bữa ăn, thằng Lâm thích nhỏ Linh ra mặt, mời nhỏ liên tục, nó biết nhưng kệ vì cũng chẳng có liên quan gì đến nó cho lắm. Ấy đấy là nó nghĩ vậy thôi, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng nó có chút gì đó bực tức, không nhiều…
Nhỏ Linh vì phép lịch sự nên cũng uống rồi mời lại, chắc nhỏ cũng hiểu được thái độ thằng Lâm nên xích lại gần nó hơn. Gặp thức ăn cho nó, đôi khi còn tự đổ rượu từ chén nó qua cho nhỏ và cằn nhằn rằng nó uống ít thôi. Ăn uống đến 1h chiều thì xong, thằng nào thằng ấy cũng tây tây, 3 thằng kia rủ nó đi chơi nhưng nó từ chối, một phần vì mệt, một phần nếu nó đi thì có 2 cái đuôi này theo sau nên nó cũng nản. Lên phòng đánh 1 giấc đến 3h chiều, kệ 2 nhỏ kia thích làm gì thì làm.
Chiều mẹ nó về, theo sau là 2 người trông chạc tuổi mẹ nó, mẹ nó giới thiệu đây là cô Hồng, chú Đức, bạn thân từ bé của mẹ nó vừa ở bên Đức mới về. Nó chào lễ phép, cô Hồng này sau giúp đỡ nó khá nhiều trong những lần nó sang bên Đức. Mẹ nó thì thấy nhỏ Linh ở đây thì thoáng chút ngạc nhiên, nhưng vẫn vui vẻ…
– Linh về tận đây chơi à cháu, cháu đi gì về?
– Dạ cháu chào bác, cháu chúc bác năm mới sức khỏe, an khang thịnh vượng ạ. Cháu về từ lúc sáng, cháu đi xe máy…
– Thế mà thằng kia nó chẳng bảo gì với bác, bác mừng tuổi cho Linh nhé…
Mẹ nó lôi ra một cái lì xì mừng tuổi cho nhỏ Linh, nó cũng chẳng để ý cho lắm vì cũng đang nhận lì xì từ cô Hồng. Nó cũng thấy lạ vì đã gần 4h chiều rồi mà chưa thấy nhỏ Linh có động thái xin về, bình thường mùa này trời tối sớm, nó sợ nhỏ đi trời tối nguy hiểm. Nó kéo nhỏ ra ngoài sân, hỏi nhỏ…
– Này, cậu không định về à?
– Về đâu? Mai em mới về à?
– Ơ hay nhỉ, đi như thế bố mẹ không nói gì à? Lại đang là ngày tết nữa…
– Chuyện đó anh không phải lo, tối nay em ở lại đây với anh là được – Nhỏ ghé lên sát tai nó nói nhỏ khiến nó rùng mình, nó thấy thế liền đẩy nhẹ nhỏ ra…
– Đang ở quê, đừng có làm mấy trò đấy đi…
– Hì hì trêu anh tí cho vui mà…
… Tối đó nó không uống rượu, trưa nay 1 trận thế là đủ rồi, cơm xong mẹ nó kêu Ngọc Anh đi cùng mẹ nó và chú Quang đi chúc tết mãi trên Ba Vì. Chắc mẹ nó cũng hiểu nên để cho nó với nhỏ Linh có khoảng không gian riêng. Nhỏ Ngọc Anh thì không thích cho lắm, nó thấy nhỏ cứ xị mặt lưỡng lự, nhưng cũng vẫn phải đi cùng vì đây là lên chúc tết quê của ông gì đó mà sau này sẽ lo cho nhỏ vào ngạch Công an. 8h tối, mẹ nó đi, ngoại cũng đi ngủ sớm, còn mỗi nó với nhỏ Linh ngoài phòng khách…
– Đi chơi không?
– Dạ đi chơi ở đâu anh?
– Đi lên đình chơi, có mang quần áo không? Đi tắm đi rồi đi, mà lên đình thì đừng mặc váy…
– Em có mang mà, để em đi thay ạ, đợi em xíu hi…
Nói rồi nhỏ ra mở cốp xe, lấy vào bọc quần áo đi tắm. Nó lại ngồi nghịch điện thoại, hôm nay chẳng thấy em gọi cho nó, chắc em đang bận gì đó, tự nhiên dạo này nó vừa thấy nhớ em nhưng lại tự cảm thấy sao em xa cách với nó hơn, hồi ấy mới biết yêu cũng là tình đầu nên có nhiều cảm giác nó thấy mới lạ, khi đang ở gần nhau như vậy, ngày nào cũng thấy nhau, cũng ở bên nhau. Tự dưng giờ xa cách, khoảng trống hiện ra khiến lòng nó thấy khó chịu.
Nhắc phát tới luôn, em gọi, nó hấp tấp bấm máy…
– Anh đây, sao cả ngày hôm nay mới gọi cho anh?
– Hi chồng, hôm nay vợ bận quá, cả nhà đi picnic mà chồng…
Em thay đổi xưng hô khiến nó thấy vui hơn, mặc dù hơi sến nhưng nó thích…
– Không gọi thì cũng phải nhắn tin chứ…
– Ui anh không biết đâu, bố mẹ em cấm tiệt khi đi cùng gia đình mà cứ lấy điện thoại ra hí húi đó, chị Lan sáng nay đi mà có công việc, điện thoại cứ reo ầm ĩ còn bị bố mẹ mắng kìa…
– Thì lấy điện thoại ra nhắn cho anh 1 cái tin cho anh đỡ lo, nhắn qua Facebook ấy – Nó nói giọng dỗi…
– Vâng em biết rồi, dạo này học đâu cái kiểu đụng tí lại dỗi đấy hả?
– Từ lúc yêu em đó, à Linh hôm nay về đây em ạ…
– Thế nó đâu ạ? Sao nó biết quê chồng mà về…
– Hôm qua Linh hỏi nên anh nói về quê ở Sơn Tây, sáng gọi thì thấy ở đây rồi – Nó phân trần…
– Thế giờ nó về rồi à chồng? – Em hỏi dồn dập hơn…
– Linh bảo ở lại đây, đang tắm trên nhà…
Em im lặng một lúc lâu hông nói gì, nó cũng biết em đang nghĩ gì. Dù nó không biết em đã nói chuyện gì với Linh trước lúc em đi nhưng nó tin rằng chẳng có người con gái nào lại chấp nhận những chuyện như vậy cả. Nhất là khi kia lại là người thích bạn trai của mình. Nó lên tiếng sau hơn 1 phút im lặng, để có thể giúp em yên tâm hơn…
– Anh biết vợ đang nghĩ gì, nhưng đừng lo lắng nhiều quá, anh vẫn là anh, và anh vẫn yêu Mai Anh của anh nhất mà…
Đầu dây bên kia nó nghe 1 tiếng thở dài từ em, rồi tiếng cười khúc khích sau câu nói của nó…
– Anh học đâu cái kiểu nịnh đầm là gọi tên cúng cơm của người ta ra đấy…
– Anh chỉ yêu Mai Anh Sún của anh thôi, tin anh nhé hehe…
– Vâng, không tin anh thì liệu anh nghĩ nó có cơ hội để gần anh mấy ngày hôm nay không? – Em nói giọng đùa với nó nhưng nó cảm giác đanh thép trong từng lời nói của em…
Nó ngồi nói chuyện với em một lát thì thấy nhỏ Linh đi xuống, em biết nên dặn dò nó vài câu rồi tắt máy với lý do bố mẹ em gọi. Nhỏ Linh mặc 1 bộ thể thao, áo khoác cũng dạng thể thao nốt, bộ đồ bó sát khoe từng đường cong trên người nhỏ làm nó tí xịt máu mũi…
– Đi đi anh…
– Ờ, đi bộ thôi, cho thoải mái…
– Mà lên đình thì có gì anh?
– À cái chỗ gần giếng ngồi đấy cho mát…
– Èo chán chết, có chỗ nào thoải mái hơn không? Lên đình em cứ sợ sợ kiểu gì ý…
– Thế thì ra lên đập ngồi vậy…
Nói rồi nó với nhỏ đi xuống đập, buổi tối ở quê yên tĩnh, không khí cũng trong lành hơn ở chỗ nó nhiều, đường ra đập là đi ra tít ngoài, 2 bên là ruộng đồng, đợt ấy đường này chưa lắp điện nên là tối om om, nhưng mà được cái yên tĩnh với thoáng. Nhỏ Linh đi được 1 đoạn thì thấy hơi sợ, bám chặt lấy tay nó…
– Anh ơi gì mà tối thế…
– Cứ đi đi, lên đập là có người, toàn mấy đôi yêu nhau chúng nó lên đó hóng gió thôi…
– Thế mình là đôi thứ mấy hả anh – Nhỏ cười hỏi nó…
– Là đôi bạn thân – Nó quay lại cười nhẹ với nhỏ…
Nhỏ im lặng không nói gì nữa, nhưng nó nghe thấy nhỏ thở dài. Đi thêm 1 đoạn nữa thì ra đến đập, ở đây có đặt 1 cái trạm bơm nước từ dưới sông lên để đổ vào ruộng. Nó kéo nhỏ nhảy lên cái mương nước rồi đi từ từ lên nóc nhà máy bơm. Ở đây khá cao mà lại bằng phẳng, có thể nhìn xuống dưới là đồng rộng, xa xa hơn là ánh đèn của đường to, đằng sau là dòng sông của làng nó. Nói chung là mùa hè mà lên đây thì mát hết xẩy, mùa hè chỗ này toàn chật kín người lên hóng gió. Hôm nay tết, với lạnh thế này nên chả có ai. Nó chìa dép ra cho nhỏ ngồi, còn nó thì nằm hẳn xuống luôn, mắt ngước nhìn bầu trời…
– Anh ơi, năm nay em sẽ không thi đại học anh ạ…
– Tại sao – Nó ngoái đầu sang hỏi nhỏ?
– Thì em không thích học đại học, học xong 4 năm cũng chẳng để làm gì…
– Hâm, học xong mới có tương lai, chứ không học thì làm gì?
– Anh chẳng biết gì cả, học chỉ là con đường ngắn nhất thôi, chứ không phải con đường duy nhất. Em tự tin em chả cần học em vẫn thành công. 4 năm đại học xong ra vẫn đi làm thuê, trong khi đó em dành 4 năm để làm nhiều việc khác…
Nó im lặng, nhỏ nói cũng có phần đúng, nhưng người như nó, không đi học thì chỉ có đi làm ngợm thôi. Còn nhỏ thì khác, nó thấy nhỏ thuộc dạng thông minh nhất lớp, có khi hơn cả em vì em chăm học nên bù lại được thôi. Nhỏ Linh này trước thi còn chẳng thèm ôn gì, mà điểm vẫn đứng top của lớp nó.
– Sau này em thành công rồi, em sẽ quay lại tìm anh…
– Để làm gì? Nói như chuẩn bị cách xa nhau lắm rồi ấy nhỉ…
– Để giành giật anh, vì yêu anh, em chẳng sợ mang tiếng xấu là đi giật người yêu của người ta đâu – Nhỏ lè lưỡi với nó…
– Nói cứ như là đi giành món đồ vậy – Nó nói bằng giọng lạnh tanh, nhỏ biết hơi quá đà nên nhỏ nắm lấy tay nó…
– Em nói vậy thôi, chứ trước sau gì anh chẳng về bên em, mặc dù em biết trong lòng anh lúc này chẳng có em mà chỉ có Mai thôi. Nhưng chẳng hiểu sao em cứ vậy đó, trong em có niềm tin lớn lắm ý, chả hiểu sao lại vậy…
Nó bật cười, đến giờ nó còn chả hiểu nó có cái gì để mà cả 3 người con gái thích nó cả. Vừa xấu, vừa bố láo, vừa nghèo, vừa què cụt, tương lai chả biết đến đâu, nói chung là chẳng có bất kỳ 1 điểm gì tốt. Em thì như vậy rồi, nó với em yêu nhau cả 2 đều hiểu, nó cũng chẳng hay hỏi em mấy câu đó vì em rất ghét. Nhưng với nhỏ Linh thì sao? Ngồi bật dậy, nó xoay qua nhìn thẳng vào nhỏ Linh, nó hỏi…
– Này, tớ hỏi 1 câu, phải nói thật lòng…
– Vâng anh hỏi đi…
– Tại sao lại thích tớ?
Nhỏ im lặng, không gian bỗng im bặt theo câu chuyện của nó và nhỏ, tiếng gió thoảng qua se lạnh, nhỏ ngồi xích vào nó, bất ngờ ngả đầu vào ngực nó, theo quán tính nó dang tay ra ôm lấy nhỏ vì sợ nhỏ sẽ ngã ngửa ra sau.
– Em không thích anh…
– Vậy tại sao lại như thế này?
– Mà em yêu anh, Nam ạ?
– À rồi rồi, vậy thì tại sao lại yêu tớ?
– Bây giờ em có nói thì cũng đâu giải quyết được chuyện gì mà chỉ thỏa trí tò mò của anh thôi mà, vậy nên em sẽ không nói đâu. Nếu anh muốn nghe, trước hết hãy yêu em đi đã – Nhỏ đưa tay lên áp vào má nó, đôi mắt long lanh nhìn nó âu yếm…
Câu trả lời của nhỏ khiến nó chẳng hỏi thêm được gì nữa, nó cũng nhìn nhỏ, 4 mắt chạm nhau, nó thấy mắt nhỏ thật đẹp, đôi mắt ướt như đang phản chiếu từng vì sao trên bầu trời. Nó luôn dặn lòng phải hạn chế tiếp xúc với nhỏ như thế này, nhưng chẳng hiểu sao tình huống này nó lại chẳng thể nào đẩy nhỏ ra được. Cái mùi thơm của nhỏ dường như khiến nó trở nên ma mị vậy. Nhỏ khẽ nhắm mắt chờ đợi nó, dưới ánh sáng yếu ớt của màn đêm, nó thấy nhỏ thật đẹp, vẻ đẹp của nhỏ khác với em, nếu như em là vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng thì nhỏ lại đẹp theo kiểu ma mị, quyến rũ, nhất là cái mũi thẳng tắp của nhỏ, bờ mi cong vút và đôi môi đỏ mọng khiến nó chẳng thể nào kiềm chế được. Tim nó đập thình thịch…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
“Hoa hướng dương, nó luôn mạnh mẽ trong gió, trong mưa, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào nó luôn hướng về ánh mặt trời. Em là hoa hướng dương, thủy chung, son sắt và mang trong mình nỗi tương tư da diết với mặt trời – là anh. Cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì thì hoa hướng dương vẫn một mực hướng về nơi có ánh mặt trời”