Phần 17
Thêm 1 tuần nữa nằm viện thì sức khỏe của nó tiến triển khá nhanh, nó đã có thể nói được và ăn uống cũng khỏe hơn. Riêng cái tay phải nó thì đến giờ vẫn không cử động được, mặc dù đã cố tập luyện nhưng nó chỉ có thể dơ được tay, còn ngón tay và cổ tay nó thì đã không còn cảm giác nữa rồi. Nó cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng tay phải của nó sẽ không cử động lại được nữa nên nó sẽ tập cầm mọi vật để sinh hoạt bằng tay trái. Em thì nhìn nó vậy cứ sụt sịt mãi, ngày nào cũng đem đồ tập ra cho nó tập, nhưng nó cố tập trung và gắng hết sức cũng không thể cử động được. Những lúc như vậy em lại khóc, nắm lấy bàn tay không còn cảm giác của nó áp vào má…
– Anh ơi em xin lỗi anh, vì em mà anh như thế này, em không biết phải làm gì nữa hức… hức…
– Thôi vợ, không khóc nữa, suốt ngày khóc thế mù mắt đấy – Nó dùng tay trái với lên lau nước mắt cho em…
– Em chỉ ước gì người bị như thế này là em chứ không phải anh, nhìn anh thế này em không chịu được, huhu…
– Thôi nào, đưa bóng đây để anh thử nắm xem sao…
Em dạ vâng rồi nhặt lại của bóng nắm mềm cho nó, nó thấy em vậy thì cũng quyết tâm hơn. Bác sĩ nói nó có thể cử động lại được hay không là do nó, phải xem nó chăm tập luyện không chứ bệnh viện đã cố hết sức rồi. Tập luyện cần đi kèm với chế độ dinh dưỡng, em nghe vậy thì cả ngày cứ chăm chú vào điện thoại đọc hết cái này cái kia. Nó bị đứt gân nên em mua toàn gân bò gân gà về nấu cháo xong bắt nó ăn hết… Nguyên tuần em cho nó ăn như vậy đến mức nó phải xin em là nó ngán đến tận óc rồi nhưng em không nghe, vẫn bài ca nó không ăn thì em sẽ khóc, nên nó đành nhắm mắt chịu trận.
Hôm ấy nó đang ngồi trên giường nghịch với đống đồ chơi thì lớp nó vào thăm, lớp nó đông nên đi đại diện thôi chứ kéo vào có mà kín cả cái phòng chả hết. Có thằng Quân, Ơn, Hoàng, Dũng, nhỏ Thư, Ngọc với một số đứa nữa mà giờ nó cũng không nhớ rõ lắm… Thấy hình dạng nó thế thì đứa nào cũng sững sờ, mấy đứa con gái thì khóc thì thương nó, riêng nhỏ Thư không khóc, chỉ nhìn chằm chằm nó thôi. Một lúc sau thì cả thằng Hưng với anh Tâm vào, anh Tâm xin lỗi nó vì vừa cùng thằng Hưng đi “việc” cho mấy ông anh xong nên giờ mới vào thăm nó được. Thằng Hưng thấy nó vậy thì cũng xót, miệng cứ chửi nó nhưng ánh mắt thì xót bạn lắm.
– Đm tổ lái thì đéo bằng ai nhưng cứ thích sĩ, nói bao lần đéo nghe…
– Đi thì ngu hơn con chó mà vẫn thích đóng nhanh, may cho mày là bố mày ăn ở tốt nên mày làm bạn tao thì mới đéo sao đó…
Nó nhìn thằng Hưng chỉ biết cười trừ, thằng Hưng vào gần nó rồi đút cái phong bì dưới gối nó, hất hàm lên với nó…
– Hồi phục cho nó nhanh lên, bao nhiêu kèo thua sấp mặt vì đéo có thằng ngu như mày rồi đó…
– Đây là chút quà của mấy anh em hỏi thăm mày, cố mà khỏe lên…
– Ừ tao cảm ơn, mà giờ chắc tao không sát cánh được với mày nữa rồi? – Nó nhìn xuống cái tay, thằng Hưng nhìn theo với ánh mắt khó hiểu…
– Anh ấy bị đứt gân, gần lìa bàn tay nên phải nối lại, 2 tuần nay đã luyện tập và ăn uống theo lời bác sĩ nhưng vẫn không có tiến triển gì cả, tay vẫn không có cảm giác gì hức… hức… – Em rơm rớm nước mắt giải thích cho thằng Hưng…
Nó nghe thấy tiếng thở dài của thằng Hưng cùng mấy đứa bạn, bọn con gái thì khóc to hơn, nhỏ Thư lúc này cũng đã khóc, nhưng nhỏ không khóc thành tiếng, chỉ bặm môi rơi nước mắt.
– Haizz, thằng bạn tao, cái này nó là cái số rồi, sống được là may mắn rồi, cố gắng luyện tập nhé, mày có bao giờ bỏ cuộc đâu, tao tin mày làm được – Nói rồi thằng Hưng vỗ vai nó, quay người bước ra cửa trước, nó biết thằng này ở ngoài mạnh mẽ thế thôi nhưng thấy thằng bạn từ thời lọt lòng bị vậy, nó không khóc mới lạ…
Nó hỏi thằng Quân về tình hình đội bóng, thằng Quân lấy từ cái balo ra cái cúp nhỏ đặt lên bàn nó, nhìn nó gật đầu. Lớp nó đã vô địch, vô địch khi không có nó từ trận bán kết. Nó vui lắm, với tay trái lấy cái cúp nó hôn nhẹ rồi ôm vào lòng, vậy là ước mơ của nó đã thành sự thật…
– Sau khi nghe tin mày như vậy, lớp sốc lắm, trước trận BK 1 ngày đứa nào đứa ấy cũng chán, xong tao phải trấn an lại, nói rằng phải cố gắng đem cúp về cho mày… – Thằng Ơn lên tiếng…
– Thế rồi sao? Làm sao mà chúng mày đá được khi khuyết tiền vệ kiến thiết? – Nó hỏi thằng Ơn…
– Hôm ấy mày mổ lúc 2h chiều thì 3h bọn tao đá, hết hiệp 1 bị 11A4 dẫn 2 – 0, sau thì cô Thanh thông báo mày mổ thành công, đang nằm hồi sức, không còn nguy kịch như lúc vào nữa nên thằng nào thằng ấy đá như trâu húc mả… Xong thắng bằng loạt penalty haha…
– Cảm ơn mọi người nhiều nhé – Nó cười tươi, gật đầu với lũ bạn…
Em tiễn lũ bạn cùng lớp nó với anh Tâm thằng Hưng xuống cổng viện, mọi người đi ra hết thì nó thấy Thư quay lại…
– Quên gì à Thư?
Nhỏ không nói gì, chỉ ngồi lại gần nó, nắm lấy cái tay đau của nó…
– À… Nam có đau lắm không?
– Trước thì có giờ thì hết rồi á, sắp xuất viện được rồi – Nó cười khì…
– Cố gắng lên nhé!
– Ừ tớ cảm ơn, nhất định tớ sẽ cố gắng hì…
Nhỏ Thư cầm túi xách bước ra cửa, ngoái đầu quay lại nhìn nó lần nữa, nó thấy máy em có cuộc gọi nên cầm lên xem không để ý nhỏ Thư nữa. Bỗng nó nghe thấy tiếng nói khe khẽ…
“Dòng máu của em đang chảy trong người anh, nó là thứ duy nhất khiến em với anh hòa hợp với nhau, hy vọng anh sẽ mãi mãi nhớ đến em…”
Nó quay ra thì thấy nhỏ Thư đã đi mất, và nhỏ đang khóc…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Tối đó nó mở cái phong bì của thằng Hưng, đếm được gần 20 triệu, nó tự hỏi sao thằng này làm gì mà nhiều tiền vậy. Em thì cũng không để ý cho lắm vì đang mải xem phim, nó đưa tiền cho em nhưng em lại cất vào túi cho nó, thấy vậy nó hỏi…
– Em cầm lấy rồi trả viện phí, sinh hoạt các thứ chứ…
– Em có đây rồi, mẹ đưa cho em đủ rồi, cái này anh cất đi, sau này còn trả lại cho người ta lúc người ta ốm đâu…
– Anh mổ hết bao nhiêu tiền vậy?
– Em không biết, chị Lan đưa cho em cái thẻ ngân hàng, nói em chỉ việc ra quẹt thẻ mỗi lúc người ta bảo thanh toán cái này cái kia thôi…
– Thế em hỏi xem hết tổng bao nhiêu rồi? Anh thấy anh khỏe rồi, cũng không cần nằm viện nữa…
– Không? Còn lâu anh mới được xuất viện, nằm yên đi và đừng hỏi nữa để em xem phim…
Nói rồi em quay mặt đi xem phim mặc kệ nó ngồi đó với bao nhiêu câu hỏi. Mãi sau này mẹ kể mới biết cả tiền phẫu thuật, tiền viện phí và các thứ linh tinh nữa thì rơi vào khoảng gần 500tr, 1 con số khổng lồ, nghe mẹ nó nói mà nó đứng hình một lúc lâu vì sốc. Mẹ nó bảo là chị Lan lo hết cho nó, chị bảo vì chị và em mà nó thành ra như thế này, nên chị muốn làm chút gì đó bù đắp cho nó.
Ngày thứ 21 trong viện, nằm mãi cũng chán, nó kêu em muốn ra ngoài, em thì lúc đầu không đồng ý nhưng sau 1 hồi nó dọa là nằm nhiều dễ bị hoại tử thịt mông đấy thì em cũng sợ. Bác sĩ bảo ra ngoài cũng được nhưng để ý cái chân là được. Em dạ vâng rồi đi một lúc, lúc sau mang về cho nó cái xe lăn, đỡ nó ngồi lên xe, em đưa nó xuống dưới sân viện cho thoải mái…
Cái lạnh của những ngày đầu tháng 1 cùng những cơn mưa phùn dường như khiến người ta vội vã hơn. Hôm nay hửng ít nắng nhẹ, em đang đẩy xe đằng sau cho nó, cẩn thận tỉ mỉ qua những chỗ vấp vì sợ đụng chạm vào cái chân nó. Nó thấy em khá mệt, thương em nên nó bảo dừng ở một ghế đá dưới tán cây bàng trơ trụi. Đỡ nó ngồi xuống, em cũng ngồi bên cạnh, xoa xoa đôi bàn tay cho nó…
– Đồ hâm, trời thì lạnh mà cứ thích ra ngoài…
– Kệ anh, lâu lắm rồi mới được hít thở khí trời…
– Anh ơi, nắng rồi nè em thích – Em vừa nói vừa đưa tay ra đón từng tia nắng yếu ớt…
– Sao tưởng thích màu xám xịt của bầu trời đang mưa?
– Bây giờ em lại thích nắng rồi hihi…
– Vì sao?
– Vì anh là Nhật Nam, trong tên anh có nắng hihi…
Nó vòng tay qua ôm eo của em, em cười tít mắt lên, mối tình đầu của nó, nhẹ nhàng và ấm áp như vậy. Dưới cái nắng heo hắt của mùa đông, nó thấy em đẹp quá…
– Anh yêu em lắm…
– Em cũng yêu anh…
Nói rồi em đưa tay lên sờ vào môi nó, ánh mắt nhìn nó yêu thương…
– Đôi môi này của em này, bàn tay này chỉ được phép ôm em, Nam hứa đi…
– Không của em thì của ai, giờ anh như vậy, làm gì yêu được ai nữa – Nó cười tươi đáp lại em…
– Xì, thử hở ra xem có mất không, anh… hứa đi – Em mè nheo nó…
– Anh hứa, trọn đời yêu em – Nó cúi xuống chạm nhẹ vào môi em, vì là nơi công cộng nên nó cũng không muốn gãy nốt cái chân với cái tay còn lại, nên chỉ hôn vội em thôi…
Em không nói gì, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai nó, một vào cơn gió khẽ thoảng qua mang theo hơi lạnh nhưng nó thấy bình thường, bởi ở ngay đây, là của một đời ấm áp của nó…
Ngày ra viện cũng đến, tính ra nó đã nằm viện cũng đã hơn tháng, lúc vào thì 1 thân 1 mình, lúc ra thì bao nhiêu là đồ khiến em phải thuê riêng 1 cái taxi chở đồ về. Chân nó gãy kín nên đã được bỏ lớp bột và bó lá, vì nhiều ngày trong 1 tình trạng dựng thẳng nên chân nó không co được, nhưng tập đôi chút là dần dần đi được, nhưng chỉ là đi nhẹ chứ không dám đi nhanh nữa. Còn cái tay của nó thì vẫn thế, tháo cái giá đỡ ra thì nghẻo nghẻo trông như cái thằng dị tật. Nghĩ mà thấy xót…
Em thuê xe chở nó về thẳng nhà em, nó cũng đã tự đi được nhưng em không cho nó cầm bất cứ thứ gì cả, chỉ đưa nó lên phòng rồi chạy xuống lấy đồ, dọn đồ. Nó về lúc chiều mà tận tối mịt em mới xong, nhìn từng giọt mồ hôi lăn trên trán em, nó thương em nhiều quá, người con gái nó yêu, nó chưa mang lại được nhiều niềm vui, hạnh phúc cho em mà chỉ khiến em vất vả.
– Anh ơi… em bảo…
Em gọi nó khi cả 2 đứa đang ngồi ăn, nó thì vẫn ăn cháo, đã tự cầm tay trái xúc được nhưng còn khá ngượng…
– Anh đây, em nói đi…
– Sắp tết rồi anh nhỉ?
– Mai đầu tháng rồi, chắc khoảng nửa tháng nữa là tết…
– Tết này… em ở lại đây với anh nhé…
– Thế bình thường tết em ở đâu mà không ở đây?
– Dạ em sang bên kia với bố mẹ…
– À… à…
– Em với chị Lan vừa lên kế hoạch xong, nhưng mà chưa nói với bố mẹ, nhưng em sẽ cố tết này ở đây với anh hihi…
Nó lấy cái giấy ăn chùi mép, hướng ánh mắt nhìn em, nó hỏi…
– Lâu như vậy em không gặp bố mẹ, em không nhớ bố mẹ à?
Em cúi đầu không đáp, nó biết nó đã nói đúng vào trọng tâm câu chuyện cần nói…
– Anh còn ở đây, có chạy đi mất đâu mà sợ, em cứ sang bên kia đi, không phải lo lắng quá cho anh đâu, xem này anh đã đi lại bình thường, ngày nào anh cũng tập luyện tay mà. Đừng lo nhé…
Em vẫn trầm ngâm nhìn ra cửa suy nghĩ gì đó, nó tiếp lời…
– Em cứ sang bên đó đi, em với chị Lan vừa cãi bố mẹ để em ở đây, giờ tết em không sang thì bố mẹ sẽ sinh nghi đó em hiểu không?
– Dạ – Em đáp nhẹ nhưng vẫn đang suy tư gì đó…
Nó đưa tay nắm lấy tay em, có lẽ như vậy khiến em có thể an tâm lúc này, nó biết em lo cho nó, em yêu nó nên em bất chấp tất cả. Nhưng nó cũng không muốn vì nó mà em cãi lời bố mẹ em, còn không chừng như vậy lại càng khiến bố mẹ em quyết tâm đưa em sang đó hơn…
– Nhưng em lo lắm, anh như vậy, em lại không ở bên cạnh anh…
– Không sao, em cứ đi đi, còn mẹ cơ mà, ngốc… Mà em đi xong lại về chứ có gì đâu mà lo…
Em đi sang bên cạnh nó, ôm nó rồi tựa đầu vào ngực nó…
– Nhưng em nhớ anh lắm, một ngày em không được ôm anh thì em không chịu được mất. Em đi chắc khoảng 2 tuần thôi, chờ em nhá…
Nó thơm nhẹ vào trán em, em cứ rúc rúc rồi ôm chặt nó. Đêm đó em cứ ngồi hí hoáy ghi nhật ký đến tận 1h đêm mới lên giường ngủ. Nó xem thì em không cho, toàn bắt nó lên giường nằm, nó nhìn thấy em cáu thì sợ, lon ton lên giường đắp chăn nghịch điện thoại của em. Từ đợt tai nạn, điện thoại nó cũng vỡ tan tành thành ra nó chả có điện thoại dùng, bao nhiêu số điện thoại cũng mất hết. Thi thoảng nó mượn điện thoại em chơi game rồi xem này nọ. Đợt ấy tự dưng nó thành ra nghiện Facebook, lướt lướt xem ảnh các thứ cũng khá thú vị. Đôi khi cũng khá khó chịu vì đang xem mà hiện lên tin nhắn của mấy thằng làm quen với em. Vừa ghen vừa bực, em thì thấy nó thế cứ cười khì khì, mà công nhận em lắm thằng tán thật, lướt nguyên cả cái hộp tin nhắn toàn thấy làm quen, chào bạn. Hi bạn, bạn xinh gái, em ơi… Ớn thật…
1 tuần sau mẹ nó về, em đưa nó trở lại nhà để mẹ nó chăm, em bắt đầu quay trở lại học và thi học kỳ, nó thì bị vậy nên được đặc cách thi trắc nghiệm tại nhà tất cả các môn. Em sau tan học thì lại vào chăm nó, nhiều lúc nó trêu em là em nghiện nó đến mức không thèm đi chơi ở đâu hết. Em nói rằng em hay đi chơi nhưng em không chơi ở đây, em chơi ở nơi khác. Lúc đầu nó tưởng em trêu, nhưng sau mới biết bạn bè em toàn dạng Châm anh thế phiệt ngoài thủ đô, em chỉ cần gọi là có người đến đón tận nơi đưa em ra đó chơi, chơi chán thì lại có người đưa em về.