Phần 16
“Ô… đéo phải!” Thiên nhìn kỹ thì biết đó không phải mẹ mình, hắn thở dài tiếc nuối.
Nhưng cô gái kia cũng đi một mình, Thiên đứng đó quan sát xem cô gái có vào được bên trong hay không.
Quả nhiên, cô gái sau khi nói vài câu với hai người bảo vệ bên ngoài thì phải ngậm ngùi đứng đó không được vào. Không biết là vì lý do gì, hay cũng giống như trường hợp của Thiên.
Thiên nảy ra một ý, hắn lân la đến cạnh cô gái xinh đẹp kiêu sa kia chào: “Chào em!”
Cô gái nhìn Thiên, xem ra còn rất trẻ mà dám gọi nàng là em. Nhưng dù sao đối với một cô gái gần 30 mà có thanh niên trẻ như vậy gọi là em thì cũng rất vui, tưởng như mình trẻ lại cả chục tuổi vậy.
Cô gái thấy Thiên cũng một mình đứng đây, liền nghĩ hắn cũng không được vào vì không có cặp. Nàng cũng nảy ra một ý khiến cả hai có thể vào trong.
“Chào anh… mình vào thôi!” Cô gái mỉm cười đầy quyến rũ, sau đó đưa tay về phía Thiên.
Thiên hiểu ý nắm lấy bàn tay búp măng trắng trẻo thon dài của cô gái, cả hai đều hiểu bản thân cần làm gì nên không khó cho màn diễn này.
Cả hai một lần nữa bước đến trước mặt hai gã bảo vệ, lần này thì không cần trình bày nhiều lập tức được vào trong.
Nhìn cánh cửa mở ra, cả Thiên cùng cô gái đều hơi nhếch mép cười.
Bên trong buổi tiệc vẫn chưa diễn ra nhưng đã có đông đủ người. Bọn họ uống rượu, trò chuyện vui vẻ. Có người tụ tập thành nhóm cười nói hả hê nhưng cũng có người thích không gian riêng tư nên bắt cặp với nhau tìm chỗ vắng vẻ để nói chuyện.
Thiên và cô gái kia vừa vào trong thì không phải diễn nữa, cả hai buông tay nhau ra. Cô gái nói: “Được rồi, cảm ơn nhóc vì đã giúp chị qua cửa… giờ chị phải đi tìm bạn trai chị, bye.”
Cô gái cười rồi vẫy tay chào tạm biệt Thiên trước khi hòa vào dòng người dự tiệc.
Thiên cũng không rảnh, hắn phải tìm được mẹ trước khi lời đùa thành hiện thực. Vì mẹ hắn nói nàng mặc váy đỏ nên Thiên ưu tiên những cô gái mặc váy đỏ.
Lúc này ở một bàn bên cạnh bức tượng người cá, một đôi nam nữ đang ngồi quan sát mọi người.
Người nam phong độ, vai rộng ngực nở, nhìn là biết dân tập gym. Còn người nữ thì quyến rũ, mặc chiếc váy đỏ bó sát cơ thể lộ ra những đường cong mê người, nàng đeo một chiếc mặt nạ đen đầy huyền bí.
Người đàn ông lắc lắc ly rượu vang trong tay, sau đó nói: “Hy vọng chúng ta không chờ vô ích.”
Người phụ nữ là Hoa gật đầu: “Mong là vậy.”
Quay trở lại 10 phút trước, Hoa vừa tới cửa cũng không được vào trong vì theo quy định phải có cặp mới được vào. Trong lúc không biết làm sao thì có người đàn ông bước đến nhận là bạn tình của nàng để cả hai thuận lợi qua cửa.
“Hai người đã gặp nhau ngoài đời chưa?” Người đàn ông hỏi Hoa.
Hoa lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên.”
Người đàn ông ái ngại nói: “Vậy thì khó đấy, nếu đen đủi thì có lẽ cả buổi hôm nay hai người không gặp được nhau đâu.”
Hoa cười cười không đáp, nàng hy vọng đó không phải sự thật. Để chuẩn bị cho buổi ngày hôm nay nàng đã phải tốn khá nhiều công sức.
Mãi mới kiếm được một người nói chuyện hợp gu, sau khi nhận được cuộc hẹn của phi công trẻ thì Hoa đã bồn chồn rất nhiều. Nàng ngóng chờ đến ngày gặp gỡ còn hơn hồi nhỏ hóng mẹ đi chợ về.
Mỗi đêm khi chuẩn bị đi ngủ, Hoa lại mở điện thoại đọc những dòng tin nhắn mùi mẫn của cả hai gửi cho nhau. Nàng không ngờ một người mẹ bốn con như mình lại sa vào lưới tình với một thanh niên trẻ tuổi.
Phải công nhận phi công bây giờ nói chuyện hợp gu các chị ghê, nói chuyện thông minh, lại còn mang nhiều ý tứ đen tối khiến các chị mê như điếu đổ. Hoa thì cũng không ngoại lệ, sau vài ngày nhắn tin với phi công hiện tại thì nàng đã không còn liên lạc với phi công trước nữa mặc dù trước đó nói chuyện vẫn rất vui vẻ.
Đã 5 năm rồi trái tim của nàng mới một lần nữa đập loạn nhịp như vậy. Giống như hồi còn đi học được bạn nam trong lớp tỏ tình vậy… cảm xúc vẫn là mãnh liệt.
Hoa thường đọc đi đọc lại những tin nhắn dâm dục tục tĩu mà cả hai gửi cho nhau, nàng cũng không hiểu sao mình lại có thể viết ra và gửi đi được những lời đó. Nằm đọc lại thôi nó cũng khiến nàng đỏ mặt và nứng vô cùng.
Ban đầu chỉ là những lời hỏi han lịch sự quan tâm, nhưng rồi dần dần trở thành những câu đùa đầy tục tĩu và khơi gợi đến tình dục.
Ban đầu Hoa chỉ tìm bạn trò chuyện nhưng lâu dần cũng sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ. Loại cảm xúc này xen lẫn giữa sự tục tĩu và lịch sự.
Hoa lúc đó cũng chỉ nhắn tin ở mức vừa phải nhưng càng nhắn càng thấy thích. Mỗi tối sau khi ăn cơm là nàng lại cầm điện thoại ngồi một chỗ, khi thì phòng khách khi thì phòng ngủ. Những câu chuyện xoay quanh việc hỏi han cơ bản, rồi về gia đình. Hoa không ngại chia sẻ mình là mẹ của 4 đứa con. Đối phương tỏ ra thích thú về điều đó khiến Hoa rất vui mà mạnh dạn chia sẻ nhiều hơn.
Món ăn yêu thích, quần áo yêu thích. Sở thích cá nhân… tất cả đều chia sẻ ra hết.
Hoa ban đầu còn nghĩ không biết như vậy có tốt không nhưng sau đó nàng thấy rất an tâm khi đối phương cũng chia sẻ rất chân thành.
“Cháu nghĩ cô có quá già để nghĩ tới tình yêu không?” Hoa nằm thao thức không ngủ được nhắn tin hỏi phi công của mình.
Vài phút sau, phi công của nàng nhắn lại: “Tình yêu đâu phân biệt tuổi tác đâu cô, chỉ cần cô thích thì dù 80 tuổi vẫn có thể yêu.”
“Hừ… 80 tuổi thì ai thèm mà yêu chứ!”
“Có cháu… cháu sẽ yêu cô đến lúc cô mất thì thôi.”
“Nói thì hay lắm, đàn ông bọn cháu ai chả dẻo miệng. Già xấu một chút là có ý định tìm tình mới ngay thôi.”
“Đàn ông có người này người kia chứ cô, chỉ có những người không ra gì mới làm như vậy thôi.”
“Ý cháu nói cháu thuộc dạng ra gì đó hả hihi?”
“Cháu không dám nhận nhưng cũng tầm tầm đó.”
“Tự tin vậy… sao mà cô biết được cháu nói dối hay nói thật.”
“Thì cô cứ coi như là nói dối đi, à mà cháu có mua một chiếc quần mới… không biết có đẹp không.”
“Quần gì vậy… cho cô xem được không?”
“Dạ được cô đợi cháu một chút.”
Hoa cầm điện thoại chờ đợi, bỗng một hình ảnh được gửi đến khiến Hoa lập tức trợn mắt và che miệng.
“Đây cô… cô thấy sao?”
Hình ảnh được phi công của Hoa gửi tới là hình ảnh phần thân dưới của đàn ông từ bụng tới đùi. Đang mặc một chiếc quần sịp tam giác trắng bó sát ôm lấy con cặc to tướng vắt sang ngang, chiếc quần bó khiến hình dạng của con cặc hiện ra.
Hoa nhìn không chớp mắt vào hình ảnh, tập trung cao độ vào thứ khủng bố đang vắt ngang trong chiếc quần sịp.
Hoa nhìn tới hơn 10 giây sau đó mới nhắn tin lại.
“Sao cháu lại gửi hình này?”
“Ủa… thì cô bảo cháu gửi mà!”
“Cô tưởng quần cháu nói là quần khác.”
“Nếu là quần khác thì cháu đã hỏi người thân rồi, chỉ có quần này mới cần hỏi người nên hỏi thôi ạ.”
“Hừ… tạm tha cho cháu, nhưng hình như chiếc quần này hơi chật thì phải.”
Hoa cười tủm, nàng vẫn ngắm nhìn bức ảnh không rời mắt… bàn tay nhỏ vô thức đưa xuống sờ lên bầu ngực no tròn thả rông dưới lớp áo ngủ mỏng manh.
Rời xa dòng hồi ức trong đầu, Hoa bị người đàn ông bên cạnh khẽ lay nhẹ.
“Em này… anh đi đây, bạn của anh tới rồi.” Người đàn ông nói.
Hoa gật đầu: “Vâng, chúc anh buổi tối vui vẻ.”
“Ừ anh cũng chúc em sớm tìm thấy người kia nhé!”
Người đàn ông đứng dậy, một người phụ nữ mặc váy đỏ xinh đẹp bước đến ôm và hôn người đàn ông.
“Em tìm anh mãi, sao anh lại vào trước mà không đợi em?” Người phụ nữ hỏi, sau đó liếc mắt về phía Hoa.
Người đàn ông vội giải thích ngay cho đỡ dính hiểu lầm: “Anh tưởng em vào rồi, mà bên ngoài bảo vệ không cho vào nếu không có cặp nên là anh mới đi cùng người bạn kia… bọn anh hoàn toàn không quen biết.”
Người phụ nữ nghe vậy cũng xuôi xuống, sau đó nhớ ra gì đó nói: “Vậy sao, nãy em cũng phải đi cùng một thiếu niên để vào đây ấy… không biết có phải bạn của chị kia không… để em ra hỏi.”
“Nè em… nhớ là hỏi nhẹ nhàng thôi nhé!” Người đàn ông khẽ nhắc nhở.
Người phụ nữ mỉm cười, sau đó tiến về phía Hoa. Hoa thấy người xuất hiện trước mặt mình cũng ngước mắt lên môi hơi cong mỉm cười.
Người phụ nữ nói: “Chào chị, em là bạn của người vừa vào cùng chị… em cũng phải cặp với một thiếu niên để vào đây, không biết đó có phải bạn của chị không?”
Hoa nghe người phụ nữ nói vậy thì liền đáp: “Đúng là chị đang chờ một thiếu niên, nhưng không biết có phải người đi cùng em không.”
“Nãy bọn em tách ra… ai biết đâu lại gặp được hai người ở đây. Nếu biết trước thì đã không tách ra rồi… bây giờ không biết thiếu niên đó đâu rồi, thôi nhé em bận rồi chúc chị tìm được bạn.” Cô gái tỏ ra khá tiếc nuối, nhưng rồi lại mỉm cười vẫy tay chào Hoa sau đó quay người tiến về phía người đàn ông.
Cả hai dính lấy nhau rồi dắt nhau đi hòa lẫn vào đám đông.
Hoa lúc này cũng thấp thỏm, không biết phi công của mình đang ở đâu, vì ở trong đây không được dùng điện thoại nên nàng không thể liên lạc được với phi công. Chợt trong lòng hiện lên cảm giác bất an, có khi nào nàng bị cho leo cây hay không đây.
Ngồi im một chỗ cũng không phải cách, Hoa đứng dậy cầm theo ly rượu vang để đi tìm phi công. Mặc dù không biết mặt nhưng ngoài việc đi tìm trong vô vọng ra thì ngồi im khiến nàng sốt ruột hơn. Nàng hy vọng người thiếu niên đi cùng cô gái ban nãy chính là phi công của mình.
“Chào người đẹp, muốn nhảy với anh một điệu không?”
Giữa tiếng nhạc êm đềm, rất nhiều cặp đôi đã nhảy cùng nhau. Không ít người vì vóc dáng cuốn hút của Hoa mà ngỏ ý mời nàng nhảy nhưng nàng từ chối, nàng muốn tìm phi công của mình mà thôi.
Thiên cũng đang tìm mẹ một cách khẩn trương, thời gian buổi tiệc có hạn mà thôi.
Hắn thầm mắng: “Khốn nạn thật, sao hôm nay nhiều người mặc váy đỏ thế nhỉ.”
Trong tầm mắt của Thiên, một nửa số phụ nữ ở đây mặc váy đỏ, loại bánh bèo có, loại sexy có, ngắn có, dài có…
Có lẽ màu đỏ sẽ đem lại may mắn nên họ mới chọn, Thiên đang đi đột nhiên có một người phụ nữ thân hình hơi đô con mặc váy đỏ va vào người.
Nàng ta ngả về phía Thiên, hai tay vịn vào vai của Thiên. Thiên lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người phụ nữ.
“Ơ em xin lỗi, em xin lỗi!” Thiên dựng người phụ nữ dậy rồi nói, sau đó muốn rời đi thì người phụ nữ say xỉn kéo hắn lại.
“Ơ kìa chị… bỏ em ra đi nào!” Thiên cười khổ nói, hắn cố gỡ tay của người phụ nữ đang bám lấy mình.
Người phụ nữ say xỉn nói: “Anh tồi lắm anh biết không, anh bỏ đi 3 năm để em nuôi con một mình vất vả, giờ anh về rồi lại muốn tránh mặt em.”
“Ặc gì vậy trời!” Thiên rùng mình, hắn dùng sức gỡ tay người phụ nữ ra rồi nhanh chóng lẩn đi trước ánh mắt tìm kiếm của người phụ nữ.
“Anh giỏi lắm… em sẽ bắt được anh… đến lúc đó anh chết với em!”
Thiên thoát khỏi nguy hiểm thì thở phào nhẹ nhõm, bà cô đó chắc cũng phải 40 tuổi rồi chứ có ít đâu… hắn rùng mình cái nhẹ khi nhìn vào bộ nhá lởm chởm của người phụ nữ đó.
“Ui da!”
Thiên quay đầu lại vì một tiếng kêu với chất giọng quen thuộc, một người phụ nữ mặc váy đỏ đang bị ngã trên sàn, mặt cúi xuống.
Thiên nheo mắt, chân hắn tiến về phía người phụ nữ.
Hoa không cẩn thận nên bị ngã, bị ngã ở nơi đông người thế này cực kỳ xấu hổ. Hơn nữa nàng đang mặc chiếc váy bó, giày cao gót nên tự đứng dậy rất khó khăn.
Mọi người thấy có người bị ngã thì chẳng hiểu sao tự động cách xa một chút, cũng chẳng ai có ý định muốn giúp người phụ nữ đứng dậy.
Hoa đang loay hoay không biết làm gì, không ai tới giúp khiến nàng cảm thấy tủi thân, bỗng một đôi giày xuất hiện đi ngang qua mặt nàng, sau đó Hoa cảm thấy có hai tay luồn xuống cơ thể nàng và nhấc bổng lên.
Chỉ trong giây lát nàng đã nằm trong lòng của một người đàn ông… đúng hơn là một thiếu niên.
Hành động của Thiên lập tức được đám đông hưởng ứng và vỗ tay nhiệt tình. Còn Hoa lúc này thì chỉ biết ngước đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên ra nhìn người thiếu niên đang bế mình như bế người tình.
Được nằm trên vòng tay của một người đàn ông khiến Hoa có chút ửng đỏ gương mặt xinh đẹp.
Thấy Hoa cứ nhìn mình, Thiên lên tiếng: “Đi đứng cẩn thận chứ người đẹp, lớn rồi còn ngã như trẻ con vậy… cũng may cháu tới kịp không là cô nằm đó lâu đấy!”
Thiên cố hạ tông giọng cho trầm xuống để Hoa không nhận ra giọng của mình.
Hoa hơi run rẩy, nàng hỏi: “Cháu… là cháu đó sao?”
Thiên gật đầu: “Đúng vậy cô yêu!”
Vừa nói Thiên vừa cúi xuống đặt lên bờ môi đỏ mọng của Hoa một nụ hôn nhẹ nhàng mà cuốn hút.
Hoa nhất thời cứng đờ người, nàng không biết nên phản ứng thế nào đành để im vậy.