Phần 27: Trả thù
Dần dần em đã đi kiểu “chấm phẩy” được, nhìn không được “ngon mắt” cho lắm, nhưng rồi em cũng trở lại làm việc, mọi người đều hân hoan chào đón em như Sếp tổng ở hội sở về thăm Chi nhánh vậy.
Tôi đưa đón em mỗi ngày, buổi tối tôi và em cùng vào bệnh viện, bật nhạc, xoa bóp các kiểu cho ông bố nhưng đáp lại vẫn là sự thờ ơ, không nhúc nhích của ông bố.
Hắn đã được tháo thở máy để trở về trạng thái hít khí trời như bình thường, nên ngày hôm sau chúng tôi thử đổi chiến thuật, mua một ít thịt chó nấu sẵn, một con vịt đem vào bệnh viện, để gần mũi cho ông bố em ngửi xem có hiệu quả gì không, nghe có vẻ khá là buồn cười nhưng không gì là không nên thử cả.
Chúng tôi chén sạch con vịt, còn thịt chó thì cả hai đều không ăn nên khi nó nguội không còn tỏa hương được nữa chúng tôi bỏ vào thùng rác.
Những ngày tiếp theo chúng tôi thay đổi liên tục các món ăn, trái cây có hương thơm đậm đà như: Sườn, cá, gà nướng… dứa, mít, cam… thậm chí là cả sầu riêng nữa. Mỗi thứ chúng tôi mua một ít hoặc chỉ đơn giản là xin cái vỏ về để cho ông bố em ngửi.
Kết hợp thêm mở nhạc vàng, nhạc đỏ, tôi và em nói chuyện cũng ở gần đó, cố nói to để có thể ông ta sẽ nghe được, đôi khi thì em xoa bóp khắp thân người cho hắn.
Cuối cùng, sau những nỗ lực không mệt mỏi của cả hai đứa thì kết quả vẫn là con số 0 tròn trĩnh.
Sang đầu tuần mới chúng tôi gặp bác sĩ để trao đổi, bố em có sự khôi phục cơ thể nhất định nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào với môi trường bên ngoài, dường như sự khôi phục chỉ âm thầm diễn ra ở một số bộ phận nhất định, còn cái quan trọng nhất là phần não của bố em thì không rõ nó có hồi phục được chút nào hay không.
Tiến hành chụp chiếu, xét nghiệm tốn khá nhiều tiền, kết quả vẫn không mấy khả quan.
Vị bác sĩ nói với chúng tôi một đống kiến thức y khoa chuyên sâu, nhưng tôi hơi khó hiểu, chỉ có thể diễn đạt một vài ý chính theo cách hiểu của tôi: Bác sĩ nghi ngờ rằng bệnh nhân đã trải qua một cú sốc rất lớn về tinh thần, điều này khiến cho ý thức của bệnh nhân rơi vào trạng thái “không muốn tỉnh lại”.
Có thể cú sốc đó đã định hình trong tâm trí bệnh nhân ý nghĩ về sự giải thoát và không hướng đến khao khát tỉnh lại nữa. Cho dù theo tự nhiên (sự phân chia của các tế bào mới) các bộ phận bị thương trên cơ thể có hồi phục nhưng não lại đi ngược lại, nó kìm hãm khao khát tỉnh lại của bệnh nhân.
Nó giống như một sự ám ảnh bao trùm tâm trí, một tảng đá đè nặng trong lòng, ở trong đó đang diễn ra sự đấu tranh, sự dằn vặt, hối hận, tự trách… nó kéo bệnh nhân vào những cơn ác mộng vô tận, giống như thể xác một nơi, hồn một nơi vậy, đi mãi, đi mãi đến tận chân trời như một cuộc phiêu lưu bất tận không có đường về, chỉ khi nào giải phóng được tâm lý đó thì mới mong có chút hy vọng bởi vì não điều khiển toàn bộ cơ thể, nếu nó đã không muốn tỉnh lại thì cho dù cơ thể có hồi phục đi nữa thì cũng vô nghĩa.
… Bạn đang đọc truyện Đánh thức tình thu tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/truyen-sex-hoc-sinh-danh-thuc-tinh-thu.html
Tôi muốn lập tức bổ não của ông bố em ra xem hắn đang nghĩ cái gì mà không muốn tỉnh lại, không tỉnh lại thì tốt nhất nên chết mẹ đi cho nhẹ nhõm.
Tôi đã trở về nhà ở với bố mẹ sau gần 1 tháng bỏ nhà ra đi, về ăn cơm mẹ nấu vẫn là nhất, tôi và bố tôi thì im lặng, không nói chuyện với nhau câu nào.
Buổi trưa, tôi và em mua 2 suất cơm đem về phòng em ăn trưa rồi tranh thủ nghỉ ngơi còn đi làm, tôi bày biện hai khay thức ăn ra, cả hai đứa ngồi vào chiếu chuẩn bị ăn trưa.
“Em mệt không?”
“Phù… mệt hết cả người”
“Không sao… đã có anh đây”
“Tối mình lại vào bệnh viện nhé”
“Tất nhiên rồi, mà tối nay mình sẽ mua thứ gì cho ông bố của em ngửi đây, thịt chó nhé”
“Thôi, mua món gì khác đi anh, món đó lại thêm tội…”
“Mua cái gì bây giờ, cho ngửi hơn tuần nay rồi không có phản ứng”
“Em cũng chưa biết”
Em vừa rửa một vài quả táo để ăn tráng miệng, tôi đem 2 quả táo ra định thể hiện khả năng tung hứng siêu đỉnh của mình, nhưng mới bắt được 1 quả thì quả kia đã rơi vào chân tôi, nó bị chệch hướng lăn vào gầm giường, tôi dụi đầu vào đó để lấy quả táo.
Tôi nghĩ ra một điều gì đó, cả buổi chiều đi làm tôi nghĩ đến nó, đến buổi chiều muộn, khi tôi đã ăn cơm và tắm rửa thơm tho, tôi chạy xe đến phòng để đón em:
“Mình đi thôi”
“Vào quán ăn mua một chút thức ăn cho bố em ngửi nhé”
“Khỏi cần, anh có thứ này cho bố em ngửi, đảm bảo đứng phắt dậy luôn”
“Là gì thế… anh định lừa em à”
“Không lừa, đảm bảo sẽ hiệu quả”
“Đừng có mà lừa em”
“Lừa đâu… thật, chỉ cần em mặc váy là được, váy dài cũng được”
Em đi vào trong phòng thay một bộ váy liền áo dài qua gối nhìn khá lịch sự và kín đáo.
Tôi đèo em đến bệnh viện, đi qua hết các quán ăn, cửa hàng hoa quả… tiến thẳng đến bệnh viện, em cứ khó hiểu nhìn tôi và cảm giác không tin tưởng vào tôi cho lắm.
Đi đến phòng bệnh nhân, bố em được ở riêng 1 phòng, có thể coi là một phòng Vip đầy đủ tiện nghi, có nhà tắm kiêm nhà vệ sinh, cũng có bàn uống nước, ghế sofa, tủ quần áo… không khác gì phòng lúc trước của em là mấy.
Mặt em khó hiểu nhìn tôi, tôi đóng chặt cửa lại, kéo hai cái ghế đến bên chiếc giường bố em nằm, hai chúng tôi ngồi xuống, tôi nhìn em cười lên một nụ cười ranh ma khiến em cảm thấy khá bất an.
Tôi đưa tay xuống đùi em, mò sâu vào bên trong, em lí nhí:
“Anh làm gì thế? Đang trong bệnh viện”
“Cho anh mượn quần lót của em”
“Hả… không được…”
Tôi mặc kệ em có đồng ý hay không, vẫn tấn công vào bên trong, em khép chặt đùi lại…
“Đi mà… anh có việc phải dùng đến nó”
“Anh dở hơi à, đang ở trong bệnh viện”
“Mượn tí thôi…”
“Biến thái…”
Tay tôi mò vào trong, đùi em đã hơi thả lỏng, tôi đi vào trong, sờ vào phần mu của em, nó nổi lên sờ vào nhìn rất đã tay… tôi mò xuống dưới, vuốt ve hai mép thịt từ bên ngoài.
“Ưm… anh ơi… đừng làm thế…” mặt em đỏ lên, em nghiêng người nhìn ra bên ngoài như sợ bị ai đó nhìn thấy.
“Không sao, anh chốt cửa rồi”
Tay tôi tham lam úp vào quần lót của em xoa xoa bên ngoài, lâu rồi chúng tôi không làm tình, chắc em cũng đang thèm, mắt em như dại đi khi tôi sờ vào chỗ đó.
“Ư… anh ơi… đừng”
Tôi vẫn không hề dừng lại, cảm giác kích thích lạ lùng, trước mặt là bố em đang nằm im hôn mê, có một nỗi sợ vô hình nào đó rằng bố em sẽ tỉnh lại và nhìn thấy bọn tôi đang làm trò không đứng đắn, nhưng như thế lại càng tốt, chúng tôi đang muốn ông ấy tỉnh lại.
Tay tôi ma sát vào hạ thể em, khiến nó nóng lên, từ bên ngoài tôi có thể cảm nhận được sức nóng của nó, đáy quần lót của em đã ươn ướt. Mục đích của tôi đã đạt được, tôi nắm lấy quần lót của em, kéo nó xuống…
Cộc Cộc cộc…
Em giật mình hoảng hốt, tôi cũng giật mình, vội vàng kéo chiếc quần lót khỏi chân em, em tiến ra ngoài mở cửa.
Một nữ y tá tiến vào: “Tôi kiểm tra tình trạng bệnh nhân một chút…”
“Vâng…”
Tay tôi nắm chặt lấy cái quần lót của em, nó đã ươn ướt nước nhờn của em.
Một lát sau thì nữ y tá rời đi, đây là lần kiểm tra cuối cùng vào ban đêm để xác nhận bệnh nhân có ổn không, nếu có người nhà chăm sóc họ sẽ đánh dấu lại, ban đêm sẽ không vào làm phiền chúng tôi nữa.
Tôi tiến ra ngoài, khóa cửa phòng lại, cánh cửa phòng nó có một cái kính trong suốt để bên ngoài có thể nhìn vào trong nhưng cái giường bệnh nhân phần đầu nó lại khuất do bị che bởi cái nhà vệ sinh ở ngay cửa ra vào, nên nếu nép mình vào gần bức tường ngay đầu giường thì bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì cả.
Tôi đưa chiếc quần lót của em ra, em nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Hành động tiếp theo của tôi khiến em mở to mắt ra nhìn tôi, miệng há hốc: Tôi đưa chiếc quần lót của em dơ lên trước mũi của bố em…
“Không… anh làm gì thế… điên à”
Tôi cười nham hiểm: “Cho ông ấy ngửi thứ này, đảm bảo ông ấy sẽ hồi sinh ngay”
“Điên… làm gì có chuyện đó…”
“Thôi thả tay cho chiếc quần lót của em rơi vào mặt hắn”
“Anh có thôi ngay đi không…” em tức giận…
Tôi tiến đến, ôm lấy eo em: “Không phải bác sĩ nói bố em cần kích thích mãnh liệt sau, chỉ có em mới đủ sức làm ông ấy sống lại thôi”
Tôi hôn vào gáy em khiến em cong người né tránh…
“Không…”
“Mọi thứ đều thử rồi, cho ngửi đồ ăn, hoa quả, nghe nhạc, xoa bóp… nhưng có hiệu quả đâu… anh nghĩ nên thử cách của anh, biết đâu lại được thì sao… chẳng phải lúc còn tỉnh táo… ông ấy rất thèm muốn em sao…”
Tay tôi mò xuống mông em bóp mạnh vào đó…
“Á… không được…”
“Anh muốn làm tình với em… ngay trước mặt bố em… em thấy sao…”
“Anh điên rồi”
“Anh không điên… anh muốn hồi sinh bố em… chỉ có tiếng rên của em mới làm ông ấy kích thích thôi…”
“Không… không…” em lắc đầu lia lịa… rồi nói tiếp: “Ông ấy nhận em là con rồi, không thể có cảm giác gì với em nữa đâu”
“Thật là không có cảm giác gì không? Trước kia ông ấy làm tình với em điên cuồng như thế, nói quên là quên được ngay sao?”
Tay tôi mò xuống dưới úp vào hạ thể ấm nóng, ẩm ướt của em, một tay tôi bóp lấy bộ ngực em. “Ư… đừng anh… nào… dừng lại…”
Em vùng vẫy khỏi người tôi, khiến tôi hơi thất vọng, em lấy chiếc quần lót khỏi người ông ta, mặc vào rồi đi ra ngoài sofa ngồi, gương mặt khá là hoang mang.
Tôi đứng đực ra đó thở dài nhìn vào mặt hắn, chúng tôi im lặng rất lâu, em tiến đến chỗ tôi, ôm lấy tôi từ đằng sau.
“Mình về đi anh, về đi rồi em cho”
“Không, không phải anh đòi em phải cho anh làm việc đó…”
Tôi kéo em lại chỗ ghế sofa…
“Không phải bác sĩ bảo là cần kích thích mãnh liệt sao, những thứ mình đã làm có lẽ sẽ không hiệu quả… nhu cầu tình dục của bố em rất mạnh… chỉ còn cách là phải đánh thức nó thôi… không còn cách nào khác… mà để hôn mê lâu bố em không chừng sẽ thành người thực vật mãi mãi không tỉnh lại được… em suy nghĩ đi, mình phải tận dụng hết các cách, chuyện này em sợ gì chứ…”
“Nhưng mà…” em đã bắt đầu sụt sùi…
“Tùy em thôi, nếu như em không muốn, thì anh cũng không ép”
Tôi ôm lấy em, em đang khóc, hai chúng tôi quyết định sẽ ngủ lại ở bệnh viện.
Ngày hôm sau đi làm mặt em khá buồn và có nhiều tâm sự, kiểu đang suy tư điều gì đó.
Hôm nay là thứ sáu, buổi tối chúng tôi có nhiều thời gian và thoải mái hơn vì mai là thứ bảy chúng tôi được nghỉ không phải đi làm.
Như thường lệ, chúng tôi đến bệnh viện, bố em vẫn bất động nằm đó, em mở nhạc vàng để điện thoại trên đầu giường cho ông ấy nghe rồi xoa bóp lấy tay ông ấy… Tôi ngồi ở sofa nhìn em, một lúc sau tôi chuyển sang nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng thở dài của em.
Sau khi y tá vào kiểm tra lần cuối, em ra ngoài khóa chặt cửa rồi tiếp tục xoa bóp cho hắn ta, tôi thì mải miết xem video trên youtube, đến một lúc rất lâu sau thì bên em im bặt, không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Xem video chán chê, tôi đứng dậy, em lập tức rụt tay lại rất nhanh, mặt đỏ lên, dấu thứ gì đó sau lưng…
“Em làm gì thế… như ăn trộm vậy”
“Ahh… không có gì”
Tôi tiến đến, tò mò không biết em vừa làm gì đó mờ ám, nắm lấy tay em, tôi cậy được ngón tay của em ra, giật mình tôi nhìn thấy em đang cầm thứ gì đó, kéo nó ra, em úp mặt vào tay tỏ ra xấu hổ: Đó là quần lót của em.
“Này… em làm gì thế…”
“Không…”
“Haha… em thử cho ông ấy ngửi cái này sao…”
“Hư… anh đừng trêu em…”
“Haha… tốt tốt… tiếp tục đi… anh sẽ qua sofa xem phim tiếp”
“Không… xong rồi… không cần…”
Em theo tôi tiến đến sofa, mặt đỏ như gấc vì xấu hổ.
“Trả em cái quần lót…”
“Không, mặc làm gì, để vậy cho mát”
“Không… trả em đi…”
Tôi đứng dậy, tiến đến chỗ bố em, úp chiếc quần lót của em vào mặt hắn rồi quay lại sofa với em…
“Aaaa… anh đừng làm thế…”
“Kệ… cho ông ấy ngửi… sắp hồi sinh rồi đấy”
“Anh dở hơi à, hồi sinh cái gì mà hồi sinh… có khi lại tắc thở thì có”
“Haha, thơm mà sao tắc thở được, trừ khi nó thối…”
“Anh này… không được nói thế… hư…”
“Nó thơm, thơm mùi… mùi ấy của em… haha”
“Điên mất… anh đừng trêu em…”
Chúng tôi ghép hai cái sofa lại, ôm nhau ngủ ngon lành, ông bố của em vẫn hôn mê, cái ý định cho ông ấy ngửi quần lót của em, tôi bắt đầu thấy lung lay, hình như nó cũng không hiệu quả gì.
Tôi nghĩ đến một kế hoạch táo bạo hơn, một đột phá lớn hơn nữa, tôi phải hồi sinh bằng được hắn ta, phải có một bước đi liều lĩnh hơn nữa.
Ngày thứ bảy chúng tôi có khá nhiều thời gian rảnh, đi chơi lượn lờ ngoài đường, đến tối lại quay trở lại bệnh viện, vẫn là bài quen thuộc, mở nhạc vàng, cho ông bố em ngửi mùi bưởi, cho hắn ngửi vỏ bưởi cho thơm còn ruột chúng tôi đã ăn hết sạch rồi.
Sau khi y tá vào kiểm tra lần cuối, chúng tôi lại chơi bài cũ, tôi cởi quần lót của em ra cho ông bố ngửi, em vẫn còn rất ngượng và đỏ mặt, việc này có vẻ như không đúng lắm nhưng tôi lại thấy nó hợp lý và cần thiết, phải thử mọi cách, không bỏ sót cái nào.
Tôi và em kéo ghế đến gần ông bố nói chuyện với nhau đến gần 11: 30 Đêm, ban đêm tĩnh lặng có thể hắn sẽ nghe thấy điều gì đó, tôi bật đèn ngủ, tắt đèn chính đi, không gian trở nên mờ ảo từ ánh đèn vàng.
Tôi thì thầm vào tai em: “Anh sẽ hồi sinh bố em”
Em quay sang nhìn tôi: “Bằng cách nào?”
“Bằng cách chơi con gái ông ấy, ngay trước mũi ông ta”
“Hừ… anh điên à, không được đâu… ngại lắm… về nhà đi em cho… ở đây không được”
“Ở nhà thì còn ý nghĩa gì, chỉ có ở đây ông ấy mới nghe thấy, anh muốn ông ấy nghe thấy tiếng rên của em… muốn ông ta nghe thấy em quằn quại sướng khoái…”
“Không… không được đâu”
“Ông ta sẽ đau đớn, tuyệt vọng và bất lực như thế nào, chỉ có kích thích được sự ghen tuông của ông ta thì ông ta mới tỉnh lại”
“Còn nhiều cách mà anh… em không muốn… ông ấy nhận em là bố rồi… em không thể làm thế…”
“Thế em nghĩ ra cách nào hay hơn, kích thích mãnh liệt hơn không?”
Em ấp úng: “Tạm thời em chưa nghĩ ra…”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, tất cả là vì bố em, em còn lưỡng lự càng mất thêm nhiều thời gian, cơ hội tỉnh lại của ông ấy sẽ dần ít đi… việc này phải làm càng sớm càng tốt, lâu dầu ông ấy sẽ mất luôn cảm giác và… và mãi mãi không tỉnh lại… anh không muốn em đau lòng chăm sóc một người thực vật suốt đời đâu, việc này nằm trong tầm tay em, em chỉ việc hưởng thụ, mọi việc cứ để anh lo…”
Em im lặng, tôi cũng không nói gì nữa, để em suy nghĩ về việc này, một lúc sau, em đi vào phòng tắm làm gì đó rồi quay trở lại, thở một hơi thật dài: “Em đồng ý”
Tôi nhìn vào khúc gỗ vô hồn trên giường kia, hắn ta đang hôn mê nằm đó, tôi sẽ chơi con gái ông ngay trước mũi ông, để xem ông còn dám nằm đó nữa không, ngay cả ông chết cũng phải đội mồ mà sống dậy thôi.