Phần 24: Cấp cứu
Cả hai cùng im lặng theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu, ăn cơm xong tôi ôm em ngủ, buổi chiều phải lên cơ quan để làm vài việc vặt tiếp, hơn 5h chiều về phòng, tôi lại sang phòng em ăn cơm, 2 năm từ khi ra trường tôi chả nấu ăn bao giờ, hôm nay được em giao nhiệm vụ rán trứng, một món khá đơn giản, tôi chả mấy khó khăn vì hồi sinh viên cũng nấu ăn suốt rồi, hai đứa ăn cơm rồi ôm nhau ngủ, thật yên bình biết bao, lấy vợ là yên bình như thế sao, sướng thật.
Sáng chủ nhật tôi vẫn phải lên cơ quan, tôi rất ghét dịp cuối năm, cứ cuối năm là phải làm mấy cái việc lặt vặt dồn đống từ đầu năm lại, mệt hết cả người.
Buổi chiều chúng tôi được nghỉ ngơi, nhưng đến tối lại được Sếp gọi đi tiếp khách.
Sáng thứ hai tôi dậy sớm vì quá khát nước, hôm qua tôi uống khá nhiều, tôi về phòng mình ngủ vì sợ ngủ phòng em lại đi làm muộn, không kịp về thay đồ, vì dậy từ sớm nên tôi bật nóng lạnh để tắm luôn rồi gọi em, hai đứa mỗi người một bát phở rồi đi làm.
Buổi chiều, sau một ngày làm việc khá căng thẳng và bận rộn, thì em chạy sang khoe khoang:
“Đẹp không?”
Em chìa ra một cái tờ rơi quảng cáo (Flyer), tôi nhìn vào và khá bất ngờ:
“Em… em làm quảng cáo hồi nào”
“Ban Giám đốc chọn em là gương mặt đại diện đó, đẹp không?” Rồi em chạy đi phát hết mấy tờ đó cho các anh chị khác trong phòng, mọi người xúm lại chỗ tôi.
“Waaaa… đẹp quá Kiều Thu ơi…”
“Đỉnh thật em ạ…”
Anh Khải trưởng phòng Tín dụng: “Phong số hưởng, haha”
Thu: “Sau này em còn nghe bảo sẽ dán poster ảnh em lên mấy cái cây ATM nữa, ôi, nghĩ mặt mình cứ trơ trơ ra đó thì ngại lắm. Hihi”
Trên tờ rơi quảng cáo, em gương mặt tươi cười rạng rỡ trong bộ đồng phục áo dài của Ngân hàng, gương mặt xinh đẹp có sức hút vô cùng lớn, tôi ngắm cái tờ rơi rồi quay sang ngắm nhìn em, ngoài đời có khi còn đẹp hơn, trong ảnh hơi bị ảo.
Anh Khải: “Sau này anh nghĩ em nên làm người mẫu thì hợp hơn”
Em cười: “Hihi, anh Khải thuê em về chụp ảnh cho shop thời trang của chị nhà anh nhé”
Anh Khải: “Chắc chắn rồi, anh sẽ cầm tờ rơi này về cho chị nhà anh xem”
Không khí tết đang đến rất gần, chúng tôi chỉ còn lại 3 ngày làm việc là được nghỉ tết âm lịch, sau tết sẽ là một khoảng thời gian ăn chơi phè phỡn vì tết xong lượt hồ sơ và lượt khách vào giao dịch vô cùng ít, tôi nhớ năm ngoái sau khi tết, tôi thường hay lấy lý do đi địa bàn để chuồn về sớm vì chả có việc để làm, ở lại cũng khá là nhàm chán. Hồi đó tín dụng chỉ chấm công vào đầu ca là được, còn về lúc nào thì tùy, kế toán thì vẫn phải chấm cả lúc vào ca và lúc về.
Tôi cầm theo vài tờ rơi có ảnh của em về, mấy cái tờ rơi này chúng tôi không phát ngoài đường mà phát trực tiếp cho khách vào quầy giao dịch, có hình ảnh em trên đó tôi cảm thấy vui lây, có hình ảnh vợ tương lai của mình trên đó thì thật là quá tự hào rồi.
Tôi về trước, qua phòng em nấu cơm, hôm nay tôi sẽ làm em bất ngờ với tài năng nấu nướng của mình, vừa xem công thức nấu ăn vừa thực hành thực tiễn luôn bởi vì có một số món lâu rồi không nấu nên tôi quên mất một số bước, đành lên mạng xem và đọc lại, tôi rất nhanh nhớ lại và bắt tay vào nấu nướng, tôi khá vui vẻ, vừa bật nhạc vừa nấu ăn.
“Cộc cộc cộc…”
Em đã về, hôm nay về sớm vậy à, mà sao không mở khóa đi vào luôn mà phải gõ cửa làm gì nhỉ? Tôi chạy ra mở cửa: Đứng trước mặt tôi là bố em, hắn cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy tôi, mặt đằng đằng sát khí nhìn vào tôi như kiểu muốn đấm nhau vậy. Hắn giờ đã lấy lại vóc dáng xưa kia không còn ốm yếu gầy nhom nữa, gương mặt cũng có sức sống hơn.
“Thu đâu”
“Ông hỏi Thu làm gì”
“Con gái tao, tao lại không được hỏi”
“Con gái? Ông coi Thu là con gái ông từ khi nào thế”
“Mày ở trong phòng con gái tao làm gì, cút về đi”
“Thu là người yêu tôi, ông có quyền gì mà đuổi, tôi được Thu đưa chìa khóa, ông có chìa khóa vào nhà không? Tôi đường đường chính chính được cho phép của chủ nhân căn phòng này, ông chả có quyền đếch gì cả”
“À thằng chó này, mày được lắm…”
“Ông lượn đi, tôi không muốn đánh nhau với ông đâu”
“Mày nhớ đấy… tao sẽ tính sổ với mày… đừng hòng cướp Thu khỏi tay tao”
“Thách ông đấy, ông dám làm gì tôi nào, ngon thì vào mà ăn luôn đê”
“Mày dám thách thức tao? Được lắm đừng có mà hối hận rồi cầu xin tao”
“Ngon thì vào mà ăn, không thì ông cút mẹ đi, sủa lắm thế”
“Thằng chó, mày sẽ phải trả giá…” rồi hắn rú ga phóng vút đi… có vẻ như tay hắn đã dần hồi phục và hắn lái được xe rồi, không biết đã đủ sức đấm nhau với tôi chưa nữa, tôi nghĩ là chưa, hắn lái xe được nhưng làm việc nặng hoặc đánh nhau thì chắc vẫn cần thêm thời gian nữa.
Tôi chửi thầm: Mẹ cái lão điên, chỉ được cái nói mồm, ngon thì vào ăn luôn, chứ ở đó mà dọa tôi, tôi khô máu với ông luôn.
Tôi lại quay trở lại bếp để nấu ăn, nhưng cảm giác không được thoải mái cho lắm, tôi suy nghĩ: Sao hắn lại đến tìm em vào giờ này, chẳng lẽ hắn và em nối lại rồi hả? Không thể nào mình qua đây thường xuyên mà có gặp hắn bao giờ đâu nhỉ? Em đi làm cả ngày vô cùng bận rộn hắn không có cơ hội nào để tiếp cận em cả. Chỉ còn ban đêm thôi, đêm rất khuya thì may ra hắn có thể, giờ này thì không khả quan lắm, em thường hay về muộn.
Đang nấu ăn nốt món cuối cùng thì em về, em đẩy cửa bước vào luôn vì trong nhà sáng đèn, em tròn mắt nhìn tôi: “Anh qua đây làm gì”
“Anh nấu ăn nhờ, phòng anh chả có đồ để nấu, hề hề, em ăn cơm chưa”
“Chưa, cố làm cho xong để về”
“Thế thì tốt quá, anh nấu sắp xong rồi đây”
“Mai chắc trời có tuyết rơi…”
“Anh sẽ thường xuyên nấu cho em ăn, đừng coi thường anh, hồi sinh viên anh tự nấu ăn suốt đấy”
“Được rồi, em đi tắm trước đã”
“Anh bật nước sẵn rồi đó, đủ nhiệt rồi, anh ngắt đi tắm cho an toàn nhé”
“Gớm, anh chu đáo thế từ bao giờ thế…”
“Anh lúc nào cũng vậy…”
“Thôi, bớt bớt lại đi, chả giống anh tẹo nào”
Em tắm xong, chúng tôi ngồi vào mâm ăn cơm, một mâm cơm nhỏ đặt ở giữa cái chiếu đặt ở nền nhà, tôi nhìn vào đó, cảm giác ấm cúng lạ kỳ.
“Anh ước cuộc sống của chúng mình chỉ giản dị như thế này thôi”
“Không phải là mình đang có rồi đó sao?”
“Chưa đủ, anh muốn cưới em, danh chính ngôn thuận làm chồng em”
“Hão huyền, thế anh nói chuyện với bố mẹ anh chưa đấy?”
“Anh còn chưa về nhà”
“Thế anh định đi như thế này suốt à? Tết anh có về nhà không? Ở nhà chuẩn bị tết chưa?”
“Tết hai đứa mình ở với nhau luôn đi, anh không về nhà đâu”
“Ai cho anh ở mà ở, tết em về nhà chứ, ở đây làm gì”
“Hả… em về nhà á… đừng về, hắn lại làm bậy”
“Còn chưa mua sắm gì để cúng mẹ cả, mấy hôm nay đi làm bận quá”
Ăn cơm xong, tôi và em dọn dẹp:
“Anh về đi”
“Cho anh ngủ lại đây đi, ngại về lắm”
“Không… em không thích”
Tôi lại đi về, mấy ngày nay em đang có kinh nên có vẻ hơi khó chịu, không muốn gần tôi, tôi nấn ná câu giờ ở lại chỉ làm em ghét hơn mà thôi nên tốt nhất là đi về ngủ 1 mình.
Ngày làm việc cuối năm tiếp theo, mọi người đều đang bận rộn, cố hoàn thành nốt công việc, tín dụng có vài người đã về rồi, tôi thì vẫn tranh thủ làm nốt, lúc này đã hơn 6h trời đã tối om.
Em từ đâu đó đi về phía sau tôi:
“Cho em mượn xe anh một chút”
“Xe em bị sao à”
“Em quên tắt nên hết hết pin hay sao ấy, không khởi động được”
“Đi đâu thế? Có cần anh đi cùng không?”
“Không cần, đi mua mấy đồ con gái thôi, mà cho em mượn áo khoác với mũ của anh luôn nhá, tí em lại quay lại làm tiếp, không đi lâu đâu”
“Anh đi cùng nhé”
“Không cần…”
“Ừ…”
Em tiến gần, thì thầm vào tai tôi, anh Khải trưởng phòng thì vẫn chăm chú nhìn vào mông em, em hơi cong người nên mông căng tràn khiêu khích ánh nhìn của anh Khải.
Em thì thầm rất nhỏ vào tai tôi: “Tối qua phòng em ngủ, em hết kinh rồi”
Mắt tôi mở to, hơn tuần nay tôi bị bỏ đói rồi, tôi hí hửng: “Ừm…”
“Thế nhá, em đi ra ngoài chút đã, đưa chìa khóa đây cho em”
“OK, mà áo khoác này”
“Tí thì quên”
Cuối đông ngoài trời cũng khá lạnh, ra ngoài đường phải mang theo một cái áo khoác thật ấm.
Chúng tôi đang xem lại các danh mục, kiểm tra lại số thứ tự trên các tài liệu để lưu kho. Công việc này đáng lẽ phải hoàn thành từ dịp tết dương lịch, nhưng đợt đó khá bận nên bây giờ đang cố hoàn thành nốt.
Chú bảo vệ hớt hải chạy vào, chú thở gấp nói không liền mạch: “Cái Thu… cái Thu… nó bị tai nạn… người ta thấy bảng tên Ngân hàng mình trên áo nên sang báo…”
Cả phòng đơ người ra, tôi cũng rất sốc vì tin đó…
Tim tôi đập thình thịch, bắt đầu hoảng loạn: “Có… có làm sao không hả chú…”
“Không rõ… người ta đang đưa vào viện Đa khoa Thành phố rồi… máu chảy ra nhiều lắm…”
“Chảy máu ạ… làm sao đến mức đó được… va chạm nhẹ thôi chứ”
“Hình như va chạm với ai đó bị ngã vào đống sắt vụn… người gây tai nạn bỏ chạy rồi”
Tôi vội chạy ra ngoài cửa, đi đến bãi gửi xe, chợt nhớ ra là tôi đang cho em mượn xe máy, tôi lại chạy vào phòng, mặt tôi vô cùng lo lắng:
“Anh Khải cho… cho em mượn xe”
“Anh đi ô tô”
“Xin lỗi, em quên mất”
1 anh cùng phòng: “Lấy xe anh mà đi”
“Thôi, mai anh lấy xe gì đi làm, em ra gọi taxi cho nhanh”
Chị Mai: “Để chị đi cùng em”
Kế toán cử thêm 2 người nữa đi cùng tôi, 1 anh Tín dụng khá quen thân với bên CSGT thì ra hiện trường tai nạn để xem tình hình và xem giúp con xe máy của tôi.
4 người chúng tôi có mặt tại bệnh viện, hỏi thăm đường đến phòng cấp cứu, tôi khá lo lắng vì chính xác là em đang ở bên trong và đang được các bác sĩ cấp cứu.
Một nữ y tá đi ra: “Người nhà của bệnh nhân Kiều Thu đâu ạ?”
Tôi chạy lại chỗ y tá, cầm lấy tay cô ấy, tim tôi đập thình thịch: “Bệnh nhân Kiều Thu có làm sao không ạ?” Tôi thở phào nhẹ nhõm…
“Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đang cầm máu và phẫu thuật. Cả 4 anh chị đều là người nhà hay như nào?”
“Chúng tôi là đồng nghiệp”
“Có ai từng đi hiến máu chưa ạ? Người nhà của bệnh nhân chưa đến ạ? Bố mẹ anh chị em có ai không?”
Cả 3 người nữ đều lắc đầu chưa từng đi hiến máu hoặc là không đủ tiêu chuẩn để hiến, chỉ có mình tôi lúc còn là sinh viên đã từng hiến máu một lần.
“Anh nhóm máu gì?”
“Em… em không rõ… trước có đi xét nghiệm, nhưng không nhớ là nhóm máu gì”
“Gọi giúp em người nhà của bệnh nhân đi, anh đi theo em”
“Đi đâu vậy chị?”
“Xét nghiệm máu, bệnh viện đang khan hiếm máu, nguồn bổ sung đang vận chuyển, anh có đồng ý hiến máu không?” Cô y tá dừng lại để hỏi tôi…
“Có… có… chị cứ lấy máu của em trước rồi xét nghiệm sau cũng được, em đi hiến một lần rồi, sức khỏe cũng tốt, không bị bệnh gì cả, nếu không hợp thì giữ lại cho người khác cũng được, nếu dùng được cho người yêu em thì quá tốt rồi”
“Người yêu hả?”
“Vâng, người yêu em, chúng em sắp làm đám cưới rồi”
“Ohhh…”
“Bệnh nhân Kiều Thu có một dị vật đâm thẳng qua đùi, mất khá nhiều máu và một vài vết thương nhỏ khác, không nguy hiểm tính mạng, anh đừng quá lo”
“Vâng, cứ lấy máu của em trước đi, không dùng được cho người yêu em thì để cho bệnh viện giữ để hiến cho người khác cũng được, mau lên chị”
Y tá: “Anh cứ bình tĩnh, anh ăn cơm chưa?” Rồi dẫn tôi vào một căn phòng…
“Chưa, em chưa”
Một lúc sau có thêm vài người nữa đến, có một bác sĩ nam đến khám sàng lọc qua cho tôi, hỏi vài câu về viêm gan B gan C, HIV gì đó… lấy một ít máu rồi đi ra ngoài.
Vì đang trong tình thế gấp gáp nên tôi được lấy máu trước khi có kết quả xét nghiệm, tôi hoàn toàn tự nguyện và muốn họ dùng hết khả năng để cứu chữa cho em, một chút máu của tôi thì có đáng gì chứ.
Đang lấy máu thì cô y tá vừa nãy dẫn bố em đi vào, hắn ta cũng khá hoảng loạn, ngồi xuống và được bác sĩ khám sàng lọc, lấy máu để đem đi xét nghiệm.
Y tá: “Chú là người nhà của bệnh nhân thì có thể như anh kia không?”
Hắn: “Như nào cơ”
Y tá: “Chú đã từng hiến máu chưa?”
Hắn: “Hiến máu thì chưa, bán máu thì có”
Y tá hơi giật mình: “Vậy, chú… chú có đồng ý hiến máu cho bệnh viện không?”
Hắn: “Tôi đồng ý, tôi khỏe lắm, cứ lấy máu tôi đi”
Y tá: “Có thể máu của chú sẽ không hợp để truyền cho bệnh nhân Kiều Thu, nếu không truyền chú đồng ý hiến cho bệnh viện chứ”
Hắn: “Thoải mái đi, chỉ cần cứu được Thu thì làm kiểu gì cũng được”
“Vâng, thế đợi cháu một lát nhé… mà chú ăn cơm chưa”
“Chưa… chưa ăn…”
Tôi thì đã hiến xong trước, hắn ta đến muộn nên phải đợi lâu hơn tôi, tôi được y tá đưa cho một gói bánh mì và một hộp sữa. Tôi cũng hơi đói nên cũng ăn luôn, không phải ngại nữa.
Tôi đi ra trước, ngồi lại với 3 bà chị cùng cơ quan, tôi cố nhìn vào bên trong, một lúc sau tôi mỏi chân ngồi xuống thì hắn cũng từ bên kia đi về phía chúng tôi.
Chị Mai: “Chú với em đi theo cháu đi ăn cơm”
Tôi: “Không, em không đói”
Hắn: “Chú không đi đâu”
Chị Mai: “Chả biết đến lúc nào, sợ là không xong sớm được đâu, nếu muốn có sức thì phải đi ăn, không là gục trước em nó, lại khổ ra thôi, mới hiến máu nữa chắc sẽ mệt lắm”
“Không đi đâu, em sẽ đợi ở đây…”
“Dốt, đến mai chả còn sức mà chăm cái Thu đâu, làm gì cũng phải khoa học và có kế hoạch… nhanh… đi theo chị đi ăn… còn đổi ca cho 2 đứa kia, chúng nó cũng đói rồi”
“Hay cho 2 chị đi ăn trước”
“Dời ạ, tí chúng nó còn về nhà nữa, đi ăn nhanh, có gì chúng nó điện thoại mình chạy về”
“Vâng… thế cũng được”
Chị Mai kéo được ông bố đi theo, chúng tôi ăn khá nhanh, tôi cũng chả có tâm trạng mà ăn uống, nhưng nghĩ đến việc phải chăm sóc em lâu dài nên tôi cố ăn vào để lấy sức, có thể xảy ra trường hợp như chị Mai nói, mới hiến máu xong mai mệt quá lại gục xuống thì toi.
Chúng tôi đi ăn về, cùng lúc đó có rất nhiều người của cơ quan đến, có cả Giám đốc, hỏi thăm một lúc xong Giám đốc trực tiếp đưa 1 cái phong bì cho bố em, có vẻ như bố em không nhận, nhưng GĐ nói gì đó một lúc xong đút cái phong bì vào túi ông bố.