Phần 17: Nhật ký
Tôi không đủ dũng cảm ở lại đó nữa, tôi đi ra, đóng sập cửa lại, lấy xe máy bên trong xóm trọ, phóng vút đi… tôi rú ga phóng điên cuồng, phóng rất nhanh… đến một đoạn cua tôi không kịp rẽ…
Xoẹttttt… Khực… tôi bị trượt dài trên đường và chạm vào một cái gờ ở mép đường, tay và chân tôi ma sát mạnh vào đường làm chiếc quần tôi bị mài mòn và như bị cháy vậy, bắp tay tôi đau nhói… Cả tay và chân tôi bị mài xuống đường, da bị mài mòn vào đến phần thịt chảy cả máu ra… con xe của tôi cũng bị xước khá nghiêm trọng.
Tôi thẫn thờ ngồi đó, giờ cũng khá muộn rồi, không có ai đi qua cả…
Từ trong bóng đêm có một thân hình gầy yếu, thấp bé đi ra, giọng thều thào…
“Có làm sao không…”
Tôi như hoàn hồn sau cú ngã, tay chân run cầm cập giọng cũng hơi run nói: “Cháu không sao…”
“Khổ, đi gì nhanh thế…”
“Cháu đang buồn bà ạ…”
“Buồn, nhưng đừng hành hạ thể xác…”
“Vâng…”
Bà tiến gần đến, định nâng tôi lên, nhưng với sức của bà thì đi còn chưa chắc đã vững chứ chưa nói đến chuyện nâng tôi lên.
“Bà kệ cháu… cháu không sao, cháu tự đứng được” mặt tôi lúc này khá thảm hại do tôi vừa khóc xong, nước mắt còn chưa lau.
Bà nhìn tôi một lúc lâu, mắt như sáng lên nhận ra điều gì đó, trầm ngâm nói: “Chắc là do chuyện tình cảm phải không? Con bé đó đáng yêu thật, nhưng số kiếp nó khổ lắm… nếu con đủ bao dung thì sẽ hóa giải được”
Tôi tròn mắt nhìn bà, hình như bà đang nói đến em, nhưng làm sao bà biết… có phải tôi đang mơ không? Hay như đang trong 1 bộ phim nào đó… bà tiên chăng?
Tôi tự nâng xe lên, tôi bắt đầu thấy tay và chân mình đau nhức.
“Dạ… sao bà biết…”
“Khà khà… bà đi rong ruổi xin ăn khắp cái Thành phố này… chắc là do duyên số… bà từng gặp hai con cách đây chưa lâu, hai đứa đưa cho bà rất nhiều tiền”
Tôi nhớ lại lúc tôi và em gặp nhau ở quán café rồi đi ra ngoài nói chuyện.
“Bà biết xem tướng số ạ”
“Haha, bà không biết xem tướng số, chỉ là sống đến ngần này tuổi rồi, loại người nào mà bà chưa từng gặp qua chứ”
“Vậy sao…”
Bà đưa ra một thứ gì đó, nhìn khá xấu xí: “Bà nghĩ con không nên đốt nó đi”
“Đây là…”
Cái này nhìn cũng khá quen mắt, tôi nhìn vào thì nó là một thứ gì đó như quyển sổ, nhưng đã bị biến dạng nhẹ, hình như bị đốt, tôi nhớ ra rồi, đó là cuốn nhật ký của em.
“Sao bà lại có nó…”
“Mấy ông bà gần đó tưởng đốt nhầm sổ của ai đó, thế là họ khều ra… may quá chưa bị cháy bên trong… rồi bà xin lại luôn”
“Bà đã đọc nó rồi ạ?”
“Bà không biết chữ”
“Vậy sao bà lại giữ nó”
“Bà thấy cháu vứt vào đó, hình như bà có duyên với nó, quả thực bà đã gặp lại con. Giờ bà trả lại nó cho người cần phải đọc nó rồi, có những thứ con phải đối mặt và chiến đấu với nó, không phải né tránh hay vứt bỏ”
“Vâng… cháu cảm ơn bà”
“Về đi… về mà chữa thương đi, khổ thân”
Tôi đưa cho bà một ít tiền làm phí sinh hoạt, bà nói bà không nhận, nhưng tôi cứ đưa vào túi bà rồi từ từ phóng xe về nhà, tôi không dám đi nhanh nữa. Sau khi ngã xe là tôi cứ bị “rén” khi vào một khúc cua nào đó, ai bị ngã xe thì sẽ biết, nó như có một thứ gì đó đè nặng lên tâm lý, làm ta hoảng sợ khi vào cua và tự nhiên đi chậm lại.
Về nhà, tôi thay quần áo, nhìn lại cái quần với áo rách tả tơi, tôi cẩn thận cho vào túi, ngày mai tôi phải vứt bỏ nó đi thôi, nó bị mài mòn và rách một mảng lớn rồi.
Tay tôi đau buốt, chảy cả máu, tôi nhẹ nhàng đi xuống tầng 1 lấy đồ để sát khuẩn vết thương. Chân tôi đau nhói, may mà không gãy nhưng cảm giác đi lại cũng khá đau, khập khiễng. May chỉ là ngã rồi trượt dài trên đường, chứ nếu mà ngã đập mạnh xuống đường thì không biết truyện gì sẽ xảy ra, có thể là gãy chân/tay hoặc tệ hơn là chấn thương sọ não vì lúc lên xe tôi còn không cả đội mũ bảo hiểm.
Đêm khuya, tôi nhìn vào cuốn sổ, bìa nó đã bị cong queo, cháy đen một góc, nó bị bị cháy xém ở một góc, nhưng bên trong không bị cháy vì cuốn sổ cũng khá dầy, ai từng đốt 1 quyển sách hoặc đi tiêu huỷ chứng từ thì biết, Một quyển sách đóng chặt không hề dễ cháy như bạn tưởng.
Tôi vẫn chưa dám đọc nội dung bên trong, những năm tháng đó tôi không muốn nhớ lại.
Tôi trằn trọc cả đêm, lăn qua, lộn lại, lòng tôi như lửa đốt, tim đập nhanh, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, tôi bật đèn, bắt đầu lật mở trang đầu tiên.
NHẬT KÝ – KIỀU THU – 30/07/200x…
(Xin được tóm tắt nội dung chính liên quan đến truyện, ghi một bộ nhật ký hoàn chỉnh thì quá lan man và dài dòng, không cần thiết)
…
Ngày 30/07/200x…
“Vậy là đã được 1 tuần kể từ ngày định mệnh đó, con vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật đó, rằng mẹ đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời này, rằng con đã vĩnh viễn mất đi mẹ, mẹ ơi, con phải làm sao, con rất nhớ mẹ, sao mẹ lại bỏ con mà đi? Con vẫn chưa làm được gì cho mẹ, chưa báo đáp được công ơn sinh thành, có những lúc con làm mẹ buồn, con hối hận lắm, sao mẹ không dậy đánh con, mắng con như mọi lần đi, bây giờ một mình con bơ vơ, con không biết phải sống như nào, con không biết mình có còn được đi học không nữa. Con phải làm sao đây mẹ?”
Ngày 31/07/200x hôm nay bố lại đi uống rượu, kể từ ngày mẹ mất bố rất hay đi uống rượu, bố thường xuyên say rượu, hai bố con chẳng nói với nhau câu nào…
Ngày 01/08/200x hôm nay con ra thắp cho mẹ một nén hương, nhìn những tấm bia mộ, nền xi măng lạnh ngắt, mẹ đang nằm dưới đó, tim con đau thắt lại, con nhớ mẹ lắm… mẹ nằm dưới đó có lạnh không…
Ngày 02/08/200x ở nhà buồn quá, con nhớ mẹ…
Ngày 03/08/200x hôm nay bố không đi uống rượu nữa, giờ cơm hai bố con vẫn không nói gì với nhau, con cũng không biết bắt đầu nói gì với bố cả, con sợ bố mắng con.
Ngày 04/08/200x buổi tối bố không ở nhà, chắc lại đi uống rượu…
Ngày 05/08/200x Đêm qua bố về nhà muộn, bố nói gì đó mà con không nghe rõ bố nói gì, hình như bố đang khóc nữa…
Ngày…/…/200x…
Ngày…
Ngày… Con nộp hồ sơ vào trường Cấp 3 VP rồi mẹ ạ, bố cho con đi học rồi, con cứ lo mãi rằng mình sẽ không được đi học nữa, cảm ơn bố, cảm ơn mẹ.
Ngày… Hôm nay đi lao động, tuy mệt, nhưng con rất vui, con sắp được đi học thật rồi.
Ngày… Bố mua cặp xách mới cho con, còn mua cả vở A4 nữa… con cảm nhận được không khí đầu năm học rồi.
Ngày… Đến trường mượn sách, con mượn được sách giáo khoa của nhà trường rồi, mùi sách thơm quá mẹ ơi, con mua giấy để bọc nó lại, để cho các em học sau còn dùng lại. Con mở sách ra đọc, quyển ngữ văn, con thích học văn lắm.
Ngày… Buổi đầu tiên đi học, con rất háo hức, vui quá mẹ à, trường mới, bạn mới, thầy cô ân cần lắm.
Ngày… Bố lại đi uống rượu…
Ngày…
… Bạn đang đọc truyện Đánh thức tình thu tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/truyen-sex-hoc-sinh-danh-thuc-tinh-thu.html
Ngày… Bố lại tiếp tục đi uống rượu… bố xưng hô lạ lắm, toàn xưng là Tôi – Cô.
Ngày… Hôm nay trời hơi lạnh…
Ngày… Mấy anh lớp 12 đến trêu con mẹ ạ, con mặc kệ, không quan tâm.
Ngày… Con lại bị trêu, có ai đó gửi một lá thư cho con, con chả buồn xem nữa, chỉ biết người đó tên Khải Phong. Tên cũng hay đó chứ, nhưng con không quan tâm lắm…
Ngày… Ngày mai con sẽ đi thắp hương cho mẹ, mẹ đợi con nhé…
Ngày… Trời mưa, lại là trời mưa, con rất ghét trời mưa, vì nó đã gián tiếp cướp đi mẹ, lúc về con phải đi vào trú mưa vì mưa khá nặng hạt, con ngắm mưa, con nhớ đến mẹ nhiều lắm. Tự nhiên có một tên siêu ngốc xuất hiện, lại còn là người đã gửi thư cho con hôm trước nữa, anh ấy tên Khải Phong, học 12A1, chuyên Toán đó mẹ, nhìn ngố ngố, nhưng con rất thích những người học 12A1 họ học rất giỏi.
Ngày… Khải Phong siêu ngốc lại xuất hiện, hình như anh ấy để ý đến con mẹ ạ. Con lo học, không yêu sớm đâu, mẹ yên tâm.
Ngày… Hình như con bị Khải Phong theo dõi, anh ấy cứ nhìn con…
Ngày… Khải Phong để xe đạp cạnh xe của con luôn, anh ấy có ý gì đó với con thì phải…
Ngày… Ngày mai con lại đến thắp hương cho mẹ, mẹ chờ con nhé.
Ngày… Chiều nay, con lại được gặp mẹ, con sẽ cố gắng học mẹ ạ, sau này con phải thật thành công.
Lúc đi về, con lại gặp anh Phong, hình như anh ấy đang chờ ai đó, có phải anh ấy đang đợi con không? Chắc là không, vì hôm nay anh ấy mới biết tên con, tại sao lại chờ một người con chưa biết tên chứ?
Con còn dọa ma anh ấy, đúng là đồ nhát gan mà. Hihi.
Ngày… Thỉnh thoảng lại thấy anh Phong đứng ngoài cổng trường… đang đợi ai ư? Nhưng chả thấy anh ấy đi cùng ai bao giờ.
Bố đi uống rượu về, còn có thái độ rất lạ.
Ngày… Hôm nay thử bắt chuyện với anh Phong, anh ấy bảo là đang đợi một người. Có phải là đang đợi con hay không?
Đi vào trường sớm, chưa có mấy ai cả, con tiến đến muốn hỏi anh ấy nhiều điều… nhưng hình như con đang ảo tưởng mất rồi…
Ngày… Chắc chắn là anh ấy đang đợi con, anh ấy thích con phải không mẹ? Anh ấy cười với con, tim con sao cảm giác hồi hộp đập mạnh quá… liệu có phải con cũng thích anh ấy không?
Ngày… Nắn nót từng dòng chữ để viết thư cho anh. Chúng con chỉ thích thích nhau vậy thôi mẹ nhé, con còn bé lắm, chưa nghĩ đến yêu đương gì đâu. Con chỉ cần bạn tâm sự với con là được, mẹ nhé, mẹ cho phép bọn con chứ?
Ngày… Mẹ ơi, anh Phong muốn đến gặp mẹ, mẹ cho phép anh ấy chứ? Con háo hức quá, muốn giới thiệu cho mẹ bạn của con.
Ngày… Hôm qua là một đêm khó ngủ, trằn trọc mãi mới ngủ được, sáng ra suýt muộn cuộc hẹn với anh. Thật vui vì khi đến gặp mẹ con có bạn đồng hành, có bạn con đỡ sợ hơn, bình thường con cũng sợ đi một mình lắm.
Anh ấy tỏ tình với con, mẹ không trách con chứ? Chúng con sẽ không đi quá giới hạn đâu, chỉ là tình cảm con nít tuổi học trò, mẹ làm chứng và cho phép tụi con nhé.
Cả ngày nay con lúc nào cũng nghĩ đến anh ấy, có phải con “tương tư” rồi không mẹ, con sẽ vẫn tập chung học, mẹ đừng lo nhé.
Ngày… Hôm qua con mơ một giấc mơ kỳ lạ, chúng con thực sự đến được với nhau, nhưng tại sao bố lại phản đối tụi con?
Hôm nay thứ hai, đến sớm chỉ mong được nhìn thấy anh một chút thôi, nhưng không thấy anh đâu cả, có chút hụt hẫng.
Đến tiết chào cờ ngắm anh cả buổi, hình như con thực sự rơi vào lưới tình thật rồi.
Ngày… Hai đứa ăn kẹo, vị kẹo thật ngọt, giống như sự ngọt ngào ấm áp từ anh vậy. Anh ấy ôm lấy con, tim con đập thật mạnh, chỉ ôm thôi mẹ nhé, chúng con trong sáng lắm.
Ngày… Đi học thật sớm chỉ mong được ôm anh, con hơi sợ bị người ta nhìn thấy nhưng cũng thích được ôm anh, thật thơm thật ấm. Con ngại quá, không dám kể cho mẹ nghe nữa đâu.
Con xin phép mẹ, con tự viết cho mình, con không kể cho mẹ nữa đâu, ngại lắm.
Ngày… Hôm nay cuối tuần, ngày đầu tiên được đi chơi cùng anh, anh hôn lên má mình, trời ơi ngại chết.
Ngày… Hôm nay có thể là ngày cuối con ra với mẹ, mẹ hãy về nhà cùng con, con thắp hương cho mẹ ở nhà, mẹ nhé.
Ngày đầu tiên anh ấy về thăm nhà mình, hy vọng anh ấy sẽ không chê. Anh ấy đoán đúng nhà mình luôn mới sợ, chắc là có duyên được vào nhà thật rồi.
Nụ hôn đầu đời, hai đứa hôn nhau, ôi thích quá, tim đập thình thịch, sao nó lại ngọt ngào đến vậy, bảo sao ai cũng muốn có người yêu, có người yêu thật thích, nhưng cũng rất sợ bị người ta nhìn thấy, họ lại bảo mình hư hỏng thì sao.
Ngày… Trời lạnh rồi, đi học tự biết chăm sóc bản thân, mặc áo thật ấm, phải tự lo cho bản thân mình thôi. Ngày thứ hai chào cờ lại nhìn anh, lúc nào cũng muốn nhìn anh, thật lâu.
Ngày… Hôm nay chủ nhật, đi chơi cùng anh thật thích, cùng anh vi vu trên chiếc xe đạp, sợ bị ngã nên ôm eo anh thôi, không có ý gì đâu…
Đi chơi vườn hoa thật thích, những người yêu hoa là người biết quý trọng phụ nữ, anh có yêu hoa không?
Hai đứa chụp rất nhiều ảnh, ước gì mình cũng có một cái điện thoại như thế, chụp ảnh, nghe nhạc… nhưng mình sẽ không xin bố đâu, bố phải lo nhiều thứ, không thể lãng phí chỉ vì một cái điện thoại được.
Lúc đi về bị bố mắng, bố có vẻ rất tức giận, đành phải nói dối là đi chơi với Hồng, tự dưng lại biết nói dối bố rồi, mình thật hư.
Ngày… Ngày nào cũng dậy thật sớm chỉ mong đến trường thật sớm và gặp anh, hai đứa nhìn nhau một lát, vậy là đủ.
Ngày…
Ngày… Hôm nay cả hai đứa góp tiền mua một cái điện thoại đen trắng, phải dấu bố, không bố biết bố mắng và tịch thu điện thoại mất.
Có điện thoại thật thích, vì là mới dùng khá háo hức nên hai đứa nhắn tin với nhau cả ngày, hôm sau sẽ không như thế, mình còn phải học bài nữa chứ, không được sao nhãng việc học.
Ngày… Hai đứa đổi điện thoại cho nhau, cái điện thoại của anh thật tuyệt, mình có thể nghe nhạc, chụp ảnh… giá như mình cũng có một cái nhỉ.
Ngày… Hai đứa hôn nhau trong hành lang tầng 2, vừa thích vừa sợ…
Ngày… Lần đầu tiên đến nhà anh, mình rất sợ bị người lớn phát hiện, nhà anh rất đẹp, bố anh mê sưu tầm tranh, có rất nhiều tranh trong phòng khách.
Mình không muốn ở lại đó lâu, mình sợ có ai đó nhìn thấy mình đi vào nhà anh, họ sẽ đồn ầm lên mình là một cô gái hư hỏng.
Mình đã nghĩ rằng, sau này mình và anh ấy cưới nhau, mình sẽ ở trong ngôi nhà này… trời ơi xấu hổ quá, mình vẫn còn nhỏ, lại đi nghĩ đến chuyện đó.
Anh hôn mình, đưa tay vào sờ vào trong người, sờ cả vào ngực mình, ngại quá, nhưng sao cơ thể mình nó lại nóng bừng, cảm giác muốn anh làm gì đó nhiều hơn.
Tay anh đưa xuống bên dưới, không, không được, chỗ đó không được cho ai chạm vào, tuyệt đối không thể.
Ngày… Cái tết năm nay không có mẹ, căn nhà trở nên lạnh lẽo, hai bố con chẳng nói với nhau câu nào, bố vẫn đi uống rượu, một mình ở nhà cũng chẳng vui, chỉ có nỗi nhớ mẹ, nhớ mỗi dịp tết mình háo hức lắm.
Ngày… Mặc dù rất nhớ anh, nhưng vì tương lai hai đứa nên cả hai thống nhất sẽ ít gặp nhau, ít nhắn tin hơn để anh tập chung cho việc học, mình cũng phải học thật giỏi để sau này còn đỗ vào ĐH nữa.
Ngày… đi đến trường chỉ mong được nhìn anh một chút là đủ rồi.
Ngày… Đã lâu rồi chưa được gặp anh, hôm nay bố vắng nhà, chỉ có thể hẹn anh một chút ở nhà, mình cũng rất mong chờ cuộc hẹn này.
Anh ôm chặt lấy em, hai người trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, nồng cháy. Sợ mọi người nhìn thấy nên cả hai đi vào phòng ngủ.
Cả cơ thể mình nóng bừng bừng, mình thích được anh vuốt ve, cảm giác đó như làm mình tê dại, cả cơ thể trở nên khao khát, mình muốn anh hơn nữa, muốn anh làm gì đó mạnh bạo hơn.
Lần đầu tiên mình bị một người con trai cởi cúc áo, cảm giác đó sao nhỉ, mình háo hức nhưng cũng ngại ngùng kèm theo một phần sợ hãi nữa. Khi anh chạm vào và hôn lấy nó, ôi thích quá, mình muốn nhiều hơn nữa.
Bố tự nhiên về nhà làm cả hai giật mình hoảng sợ, mình lại nói dối bố rồi, nhưng nếu không nói dối thì bố bắt được anh ấy thì cả hai cùng chết mất. Giờ ăn cơm mình giật mình khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, mình lại phải nói dối thêm một lần nữa.
Ngày… Lại một lần nữa anh đến nhà chơi, mình vẫn rất sợ có ai đó nhìn thấy, họ thấy họ sẽ đánh giá mình là một cô gái hư hỏng tự nhiên dẫn trai về nhà khi bố đi vắng.
Em rất thích cảm giác được anh hôn môi, được anh vuốt ve, cơ thể em em không thể kiểm soát được nó nữa, nó khao khát, nó muốn anh vuốt ve nó thật nhiều, thật nhiều, lý trí em kêu gào thảm thiết: Chỉ một chút nữa thôi, cho anh ấy vuốt ve thêm một chút nữa thôi, rồi dần dần nó mờ nhạt dần, em như sống trong cảm xúc tuyệt diệu đó, cả cơ thể em nóng bừng, khao khát, bên dưới em nóng bức, nhộn nhạo, khó chịu, ngứa ngáy như muốn có một ai đó, một thứ gì đó chạm vào nó.
Mắt em nhắm chặt, em muốn dành lần đầu tiên cho anh, lúc đó không suy nghĩ được gì nhiều nữa, không nghĩ đến hậu quả, chưa mường tượng ra sẽ phải làm gì, cảm giác sẽ thế nào khi hai đứa làm chuyện “người lớn” đó.
Cảm giác trống vắng bên dưới như khiến em nín thở, em muốn lập tức mở mắt ra rồi ngăn cản anh, nhưng có thứ gì đó trong người thôi thúc em nhắm chặt mắt chờ đợi anh tự do khám phá cơ thể em.
Bỗng “Cạch” cánh cửa bật mở, bố trở về nhà, cả hai đứa đều hoảng loạn, bố lao vào đánh anh, em quá hoảng sợ, nhưng trên người em giờ vẫn chưa mặc lại quần áo, bị bố nhìn thấy rồi, thật nhục nhã và xấu hổ, phải đưa cái gối để che lại.
Anh Phong bị đánh rất đau kêu lớn lên.
Hình như cả hai đứa đã bị bố theo dõi từ lâu, nay bị bố bắt tại trận.
Em cầu xin bố không đánh anh, nhưng bố tiếp tục đe dọa và đánh.
Bố còn nói em, nói em không xứng đáng làm con bố và nhiều lời lăng mạ khác nữa.
Trên tay bố lăm lăm cầm con dao, em hoảng sợ tột độ, mắt nhòe đi, bất lực nhìn anh bị đánh và em bị bố lăng mạ thậm tệ, em hận bản thân mình đã không ngăn cản anh để rồi hai đứa đã đi quá giới hạn, tất cả là lỗi ở em, em xin lỗi.
Bố tiếp tục mắng chửi, mạt sát em, anh nhân cơ hội đó mà đẩy bố ngã rồi bỏ chạy, bố rất nhanh chóng đứng dậy, em cũng giật mình, bật dậy, quần áo vẫn chưa mặc lại đàng hoàng nó chỉ hững hờ trên người em, cúc áo đã mở hết, ngực em hớ hênh, bên dưới quần cũng bị cởi cúc, em chỉ kịp kéo chiếc quần lót lên để che lại phần nhạy cảm. Rồi em bật dậy ôm chặt lấy chân bố, cố gắng câu kéo thời gian thật lâu để anh chạy, nếu không anh chạy không kịp bố em đâu, bố em khỏe lắm, nếu bố em đuổi kịp với con dao trên tay thì không biết hậu quả gì sẽ xảy ra trong lúc bố nóng giận mất.
Mặt bố đỏ bừng, hơi thở gấp gáp bố đang vô cùng tức giận, trong những giây phút như thế chắc chắn bố sẽ có những hành động đi quá giới hạn, bất chấp tất cả, cũng chỉ vì bố thương em mà thôi, em xin lỗi anh, con xin lỗi bố, tất cả là lỗi của con, là do con buông thả, là do con hư hỏng, tất cả xin bố trừng phạt con.
“Hừ hừ… hừ… Buông ra… đồ con gái mất nết, hư hỏng… hừ… dám dẫn trai về nhà… hừ… trong chính ngôi nhà của tao… chúng mày muốn làm chuyện đó trong ngôi nhà của tao… Khốn khiếp”
Em vẫn ôm chặt lấy chân bố: “Bố… con xin lỗi bố… tất cả là lỗi tại con… huhu…”
“Buông ra… đồ đàn bà dâm đãng, hư hỏng… dẫn trai về nhà để… để… Ahhhhh tức quá… Nuôi mày ăn học bao lâu, để này báo đáp tao thế hả… Chó thật”
“Bố, tất cả là lỗi do con, xin bố đừng làm hại anh ấy… huhu…”
“Á à… Mày còn bao che, dung túng cho nó… hừ… tao phải xiên chết cụ nó đi, djt mẹ nó thằng chó này”
“Huhu…”
“Khai mau, chúng mày làm bao nhiêu lần rồi…”
“Huhu… Không có… không có gì đâu bố…”
“Không có gì, nhìn mày xem… cả người đang tồng ngồng ra thế, mày tự cởi cho nó chơi phải không… Dâm đãng…”
“Không phải…” Do mải giữ chân bố nên em chưa mặc lại cúc áo quần, bị bố nhìn thấy ngực, thấy quần lót, ngại chết rồi, nhục quá… huhu. Chắc anh đã chạy đi xa rồi nên em mặc lại quần áo, không giữ bố nữa.
“Nói đi, chúng mày lén lút chơi nhau bao nhiêu lần rồi?”
“Không có mà bố”
“Chúng mày tồng ngồng trên giường như thế, chắc tao tin”
“Chúng con thực sự chưa có gì, chỉ… chỉ… anh ấy mới sờ… sờ chút thôi”
“Không khai mau, tao sẽ báo Công an là mày bị hiếp dâm, xem thằng đó chạy đằng zời”
“Đừng mà bố ơi…”
“Nói…” mặt bố lạnh lùng, dữ tợn, lại đưa dao về trước mặt em đe dọa.
“Không có thật mà… bố…”
Bố đưa tay vào túi quần, rút điện thoại ra bấm bấm gì đó…
“Tao gọi công an, đéo nói nhiều với mày nữa”
Em quỳ xuống ôm chặt lấy chân bố: “Bố, con xin bố, chúng con chưa có gì… con nói thật… huhu. Bố ơi… bố… con vẫn còn trinh… con vẫn còn trinh… bố phải tin con…”
Bố như mở mắt to ra, ngạc nhiên, nghi hoặc:
“Vẫn còn trinh”
“Vâng… bố… con vẫn còn trinh… anh ấy chưa làm gì cả… con thề”
Bố đăm chiêu suy nghĩ một lúc: “Làm sao để biết mày vẫn còn trinh”
“Bố… cái này… cái này… con… con sao biết được”
“Mày nói dối”
“Không, con nói thật, con nói thật mà, không tin bố đưa con đến bệnh viện kiểm tra”
“Hừ, đến bệnh viện mày tự đi mà trả chi phí nhé, tao lại đẻ ra mày, chẳng lẽ lại không biết gái còn trinh hay đã mất”
“Thế… bố… bố… làm như nào…”
“CỞI QUẦN RA”