Phần 11
– Người nào thế Vi ?
– Dạ ! Bạn em !
– Bạn nào ? Sao tối qua ăn cơm em không kể ?
– Ơ em kể nhưng Hoàng mải ăn có nghe đâu.
– Không biết ! Rõ ràng em không kể !
– Em có kể
– Không !
– Kệ Hoàng ! Em đi về đây !
Đuổi xe chạy theo em. Mũi em nhăn lại làm mặt bướng. Nhìn muốn cắn.
– Tối đi chơi đi
– Đâu?
– Đi đâu cũng được.
– Lười nấu cơm chứ gì?
– Hê hê
Nhe răng cười. Muốn tận dụng những ngày mẹ chưa về để đi chơi cùng em thoải mái như những ngày trốn vào Đà Nẵng hay trốn về quê. Thế mà về đến cổng nhà sặc tí chết. Thằng Hưng lại đứng chặn ở cổng. Hôm nay còn đem ba lô to tướng sang.
– Tao ở cùng mày đến lúc mẹ mày đi công tác về nha. Tao thương mày ở nhà một mình nên sang ở với mày cho vui.
Nói xong nó chui tọt vào nhà, để mặc mình và em đứng thờ thẫn ở cổng. Thằng này phá hoại đúng lúc vậy trời. Ngó mặt em thấy hỏa khí bốc phừng phừng rồi. Vội chọc chọc tay bảo em vào nhà nhanh không lạnh. Thế là tối nay mất cái hẹn. Em lục tủ lạnh tìm món để nấu cơm. Mình loanh quanh nhặt rau giúp em. Thằng Hưng bê laptop xuống bàn ăn ngồi chỉ đạo. Hic. Sao lại có thằng vô duyên quá trời đất thế này.
Bữa cơm hôm nay em cho món nào cũng cay. Hại thằng Hưng hại luôn cả mình. Ăn muốn chảy nước mắt. Chỉ ước bây giờ thằng Hưng bị bố hoặc mẹ gọi về để mình được ở bên em thôi. Uất ức thần chưởng mà chết mất. Ăn xong em chẳng thèm chào mình mà về thẳng nhà. Cũng không muốn níu em lại vì ở cùng thằng Hưng thế nào cũng có truyện.
– Hưng ơi!
– Giề?
– Mày có nhất thiết phải đối xử với tao thế không? Tao đã đủ khổ rồi!
– Tao ở với mày có một hai đêm thôi. Sau này mày được ở với em Nhíp cả đời còn gì. Hề hề
Tức quá ôm sách lên giường đọc. Vừa nằm vừa tưởng tượng xem em đang làm gì lúc này. Được một lúc tự nhiên thấy thằng Hưng ngã đổ ghế. Sau đó hét ầm nhà lên.
– Hoànggggg! Mày ra đây mà xem. Ra mà xem em Nhíp nhà mày đối xử với tao thế nào này.
Vùng dậy chạy ra máy tính. Trên face em là ảnh thằng Hưng đứng chỉ tay ngoài ban công, trên người có mỗi cái quần nhỏ. Không phải nói, thằng Hưng khóc thét. Nhìn cái ảnh buồn cười lắm nhưng vẫn phải an ủi nó rằng mình sẽ bảo Vi tháo xuống. Trời ơi Vi ơi. Đủ trò quậy phá. Mà em gây thù chuốc oán mà không sợ hậu quả gì hết thế này thì chết.
– Mày chừa tội đi ngủ không mặc quần đi nhé!
Chưa kịp nói thêm gì thì thằng Hưng đã chạy tót ra ban công.
– Này bà nội. Chơi gì mà ác vậy? Trên face tôi còn thầy cô bố mẹ nữa. Mọi người nhìn thấy tôi ngủ với thằng Hoàng mà mặc mỗi cái sịp thì tôi biết giải thích sao?
– Giải thích sao kệ đằng ấy? Thế lần trước đằng ấy post cái ảnh nói chuyện với Hoàng lên sao đằng ấy không nghĩ cho tui?
– Này, có gỡ xuống không? Tôi … tôi giết thằng Hoàng.
Gì? Chỉ vì cái ảnh mà quay ra giết mình. Mà nhìn thái độ của em mình biết em không gỡ đâu. Ngang như cua. Vào máy tính đăng nhập facebook mình để chat khuyên nhủ em. Ủa mà sao mình sang face em không nhìn thấy cái ảnh ấy nhỉ? Lật sang face thằng Hưng xem. Ui zời. Em còn nhân đạo chán. Em hạn chế chỉ cho thằng Hưng nhìn thấy. Yêu em thế. Em không bướng đến mức quá đáng như mình tưởng. Ngó ra ban công thấy thằng Hưng vẫn đang xuống nước van xin em gỡ ảnh. Mà thằng này cũng khôn. Biết tính đối thủ thế là tốt. Mình quay trở lại giường nằm đọc sách. Thỉnh thoảng hình ảnh em cứ nhảy vô làm mình mất tập trung hoài. Phì cười rồi cố gạt hình bóng em đi để đọc sách.
…
Hôm sau mình và Hưng dậy muộn, em đã chuẩn bị xong bữa sáng. Kế hoạch dình chụp ảnh dìm hàng em của nó đã thất bại thảm hại. Còn suýt bị em dìm lại nữa. Nhưng không thấy nó cay cú gì. Thậm chí còn chào buổi sáng em một cách tử tế làm mình sốc tí ngã.
– Mày ăn nhầm thuốc hả Hưng?
– Đừng tưởng tao tha. Em Nhíp nhà mày được lắm. Tao cất mối thù này vào tim.
Lại còn gì nữa. Nghịch với em thì chỉ hại người thôi. Tốt nhất cứ như mình là hòa bình. Hôm nay em dậy sớm nấu xôi lạc. Vừa ăn vừa nhớ quê. Chỉ tội cơm nấu bằng nồi cơm điện không thơm bằng bếp củi.
Dắt xe ra cổng, thằng Hưng giành xe máy đi. Bảo mình đi xe đạp cùng em. Sướng quá nhảy lên xe em phóng luôn. Em ngồi đằng sau mình, lại hát. Mình vừa đi vừa cười.
– Vi ơi!
– Dạ!
– Ôm đi!
– Không. Kì lắm!
– Ôm 1 cái thôi mà!
– Không đâu. Bạn nhìn thấy ngại lắm
Không nịnh được. Thôi vậy. Bao giờ chỉ có mình và em. Mình sẽ ôm bù.
Chiều tan học thằng Hưng đèo mình tới đón em. Đứng đối diện cổng trường đợi em, cứ nghĩ miên man tối nay sẽ ăn món gì, chơi trò gì, em hát cho nghe bài gì. Đang nghĩ thì bị thằng Hưng tóm tay bất ngờ tí ngã.
– Chết mẹ rồi Hoàng ơi. Ông Tùng!
Hốt hoảng nhìn sang phía cổng trường. Đúng ông Tùng rồi. Không hiểu lão này cứ tìm em làm gì không biết. Hận gì cô Thi thì tìm cô mà tính sổ. Sao cứ làm khổ em tôi vậy hả trời. Chạy sang đến nửa đường thì lão đã bắt được em ngay khi em dắt xe ra cổng. Em sợ đến nỗi rúm ró. Mình cũng sợ không kém. Giờ mình tới đó cũng không làm gì được lão, lão đạp mình một cái gì lăn quay. Vội quay lại chỗ thằng Hưng tìm cách đối phó.
– Giờ hai thằng mình không đánh lại được đâu, tao gọi cứu trợ rồi. Mình đi theo xem lão đi đâu đã.
Ông Tùng lôi Vi vào taxi. Tim mình đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sống cận kề nguy hiểm thế này chẳng mấy tổn thọ. Chắc phải tìm cách đưa em cao chạy xa bay nơi này mất. Lúc này lại thấy biết ơn và quý thằng Hưng hơn bao nhiêu phần. Nhìn nó lái xe với vẻ mặt lo lắng không kém mình mà cảm động.
Lão Tùng đưa em ra phía đường cao tốc Láng – Hòa Lạc. Chẳng hiểu nếu có em trong tay lão sẽ làm gì nữa. Không dám nghĩ. Suýt bị lão bắt một lần đã hoảng lắm rồi. Giờ làm sao để cứu em về bây giờ. Mình cuống đến nỗi bấu chặt vào sườn thằng Hưng.
– Thằng chó, bỏ tay ra cho tao gọi điện thoại.
– Gọi gì nữa?
– Thông báo địa điểm cho mấy thằng kia. Mà không xong rồi. Chúng nó không ra kịp đâu. Để tao nghĩ cách.
Chạy khoảng hơn 1 cây thì thằng Hưng phóng lên trước xe taxi. Đường dành riêng cho oto mà chạy xe máy lên thế nào cũng bị bắt. Nếu mình bị bắt, để lão Tùng vượt qua mất dấu thì em chết mất.
– Hoàng, Hoàng! Mày mắt tinh nhìn xem cho tao trước kia có phải trạm công an giao thông không?
– Phải! Tiên sư mày. Giờ có cả cơ động. Bị bắt là chắc rồi.
– Mày bám chặt vào nhá. Bọn mình sẽ mất tí máu đấy.
Chưa kịp chuẩn bị gì, thằng Hưng đã vẹo đuôi xe ngay trước đầu taxi. Thằng này liều dã man. Chẳng biết có cứu được người không. Hai thằng cùng chết thì dở việc. Trong đầu mình lúc này chỉ có hình ảnh em thôi. Rồi mình nghĩ đến mẹ. Nhỡ đâu có chuyện gì thì sau này ai chăm mẹ. Huhu
Tài xế taxi thấy có biến trước mắt nên phanh gấp vào lề đường, phi lên hàng rào thép, cách mấy ông cơ động có mấy bước chân. Thằng bạn mình bình thường ngu ngu mà giờ thông minh phết. Dù bấm bụng thế nào cũng mất mấy trăm cho các chú. Nhưng mà kệ. Ông Tùng bước xuống xe xem có chuyện gì. Mình và Hưng vội phóng đến.
– Chú công an ơi! Cái chú này tự nhiên đến trường lôi bạn cháu đi theo. Chú xem có phải bọn bắt cóc không chú!
Nghe cái giọng giả nai của thằng Hưng mà bấm bụng cười. Câu quen thuộc nhất của cơ động mà ai đã từng bị bắt xe đều thuộc lòng:
– Xin anh cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ!
Lão Tùng nhìn mình cay cú lắm. Hai lần bắt cóc con gái hờ bị thất bại cả hai. Mình chạy ra cửa taxi lôi em ra. Mặt em cắt không còn giọt máu. Đưa em vào trạm ngồi đợi giải quyết. Thằng Hưng lúc này mới thở ra hơi. Dựng xe vào lề đường rồi vào ngồi phịch cạnh mình. Thở một lúc nó quay sang hỏi em:
– Bà nội có bị đánh chỗ nào không?
Em lắc đầu rồi lí nhí cảm ơn. Lời cảm ơn thật lòng sau bao nhiêu trò quậy phá trả thù. Thằng Hưng xua tay, ngồi dựa đầu vào tường:
– Khỏi! Về xóa ngay cái ảnh tôi đứng ngoài ban công đi là được.
Phì cười. Mình thừa biết nó cùng mình đuổi theo em, tìm mọi cách cứu em không phải chỉ vì cái ảnh đâu mà. Thằng quỷ! Nó rút điện thoại gọi đám bạn đến đón ba đứa. Phòng trường hợp lão Tùng giải quyết xong xuôi lại đuổi theo em. Mình kéo đầu em dựa vào vai mình. Mỗi khi sợ hãi nhìn em khác hẳn những lúc em nghịch ngợm bày trò quậy phá. Mình không biết như thế nào mới thật là em. Em mạnh mẽ hay em mỏng manh, yếu đuối? Có thể là cả hai! Mà có quan trọng đâu, dù thế nào mình cũng yêu thương em hết lòng, bất chấp mọi hiểm nguy để bảo vệ em. Tay em vẫn còn run run. Trong lòng mình cũng sợ lắm. Nhưng phải gạt đi vì mình biết, mình cần phải cứng rắn và mạnh mẽ, bởi mình còn là chỗ dựa cho một thiên thần.
…
Mình được tha về sau khi nộp 300k tiền đi nhầm làn đường cộng phóng nhanh vượt ẩu. Lúc đầu các chú đòi nhiều hơn nhưng do trong ví thằng Hưng còn mỗi 320k, cộng thêm công Vi năn nỉ ỉ ôi nên kết quả là “Thôi, chú cho 20k còn về đổ xăng” @@. Số mình may mắn gặp toàn người tốt.
Trước khi về em bảo mình đợi, tiến đến chỗ ông Tùng, nói gì đó mình không nghe thấy. Nhìn em liều thế làm mình sợ quá. Mình cũng chẳng quan tâm đến câu chuyện giữa hai người. Lần này về nhất định bắt cô Thi chuyển trường cho em. Mình không thể bảo vệ em cả ngày được. Những lần sau ông Tùng đến bắt em giữa giờ học thì ai sẽ cứu em?
Thằng Hưng đưa xe cho mình để mình đèo em. Mở cốp xe lấy cái áo khoác dự trữ trùm lên người em. Thấy em run mãi làm mình xót xa lắm. Cầm tay em xoa xoa trong lòng bàn tay mình rồi đưa lên miệng hà hơi ấm. Em nhìn mình cười hiền hiền, thu người trong cái áo khoác rộng. Lần này không cần nịnh em, em vòng tay ra đằng trước ôm chặt mình, nhét tay vào túi áo mình. Thỉnh thoảng em lại dụi dụi vào vai mình rồi cấu mình một cái. Cảm giác yêu dã man. Chỉ muốn lao đầu vào cột điện. Hức
Về tới nhà thì trời tối hẳn. Ròng rã mấy ngày xa nhà làm sức mình yếu rõ rệt. Dắt được cái xe vào sân là phi ngay vào ghế nằm vật vã. Thằng Hưng cũng vào sau nằm lăn lóc ra sàn. Em thì lên gác cất đồ và thay quần áo. Nhìn theo bóng em mà thấy bồn chồn lo lắng. Nhưng ngày tiếp theo sẽ thế nào đây?
– Nghĩ cái quái gì mà nhăn nhó như con chó thế?
– Tiên sư mày, giật cả mình!
– Nấu cơm đi. Tao đói!
– Đói thì vào mà nấu!
Quát vậy chứ mình vẫn lết vào bếp chuẩn bị đồ nấu cơm. Dù sao cũng trả ơn nó không ngại hiểm nguy mà lao vào đống lửa cùng bạn bè.
– Tao muốn ăn cái này, cái này, cả cái này nữa, mà nấu nốt cái này đi!
– Thằng kia, tao nấu cái gì thì ăn cái đấy. Không thì nhịn!
Nó lôi đủ thứ thịt thà tôm cá nem chả trong tủ lạnh ra. Mà nấu hết thì mấy ngày nữa mẹ chưa về lấy cái gì mà ăn. Đang suy nghĩ thì em xuống. Em chọn ra mấy thứ ngon ngon để nấu. Nhìn mặt thằng Hưng hể hả khi em chọn toàn món nó muốn. Thôi kệ em, em thích làm gì mình chiều hết. Em lại nhí nhảnh như bình thường rồi. Vui ghê. Vừa làm vừa chọc nhau cười. Trong lòng vừa muốn thằng Hưng về cho mình tự do bên em, vừa muốn giữ nó ở lại trong thời gian nguy hiểm này. Không có nó một mình mình sợ không xoay sở được. Mà cái thằng, nhiều tật xấu dã man. Ăn cơm thì cứ tóp ta tóp tép, chê đủ cái nọ đến cái kia. Nửa bữa còn gác chân lên ghế ngồi ăn. Nhìn muốn đập.
Bố về nhà khi mình và em đang rửa bát. Bố mua cho mình ít hoa quả và đồ ăn để tủ lạnh, hỏi han vài thứ về mấy hôm về quê. Có một lúc bố nhìn Vi hồi lâu rồi hỏi mình.
– Bố thấy con bé này nhìn quen lắm!
– Quen kiểu gì hả bố?
– Cũng chẳng biết, có thể là tại Vi giống một người bạn của bố.
– Vậy ạ. Mặt Vi cũng hơi phổ thông mà.
– Ừ, có thể!
Thăm nhà một lúc rồi bố về. Thằng Hưng lại còn rủ bố ở lại chơi điện tử với nó. Bó tay. Vô tư đến mức không trừ già trẻ gì hết. Rủ bố không được, nó quay sang rủ Vi. Mà sao không rủ mình mới tức. Mà ức hơn nữa là Vi đồng ý chơi luôn. Nhìn hai người cười đùa gào thét mà ngứa mắt quá thể. Được một lúc không chịu được nữa, mình đến giật phăng cái điều khiển trên tay em rồi kéo em lên gác.
– Không chơi với anh lại còn ngồi chơi với thằng Hưng khùng ấy, kiểu gì thế?
– Thì đây, Vi lên đây chơi với anh còn gì!
– Không thèm!
– Không thèm hử? Thế thôi Vi xuống nhà chơi tiếp!
Kéo em vào lòng. Bực quá đi mất. Sao có người ngang như cua thế không biết.
– Lên gác chăm mèo với Vi đi. Lúc nãy trộn cơm rồi mà mải chơi quên mất
– Ờ! Anh không nói thì cứ ngồi dưới chơi điện tử nhở?
Lũ mèo bắt đầu đến cữ nghịch, bò hết ra khỏi thùng ra cào với cắn khắp nơi. Đi vệ sinh bừa bãi chứ không chịu đi trong chậu sỉ. Hại mình và em phải lúi húi dọn mệt vã mồ hôi. Em ôm lấy một con ra sân thượng ngồi chơi. Mình thấy thế cũng bắt chước em, túm đại lấy con gần nhất ôm ra ngồi cạnh. Mỗi lần ngồi cạnh em, chỉ có hai đứa là mình không nói gì được. Cổ mình cứ ứ lại như bị trét xi măng. Em nói gì cũng chỉ biết ờ ờ cho qua. Khó chịu đến nỗi vã mồ hôi ướt cả lưng áo.
Được một lúc im lặng, em tự nhiên nghiêng người sang dựa đầu vào vai mình. Ôi! Phải nói là tim mình ngừng đập tí thì chết. Người cứ đơ lại như bị điện giật đến mức tụt cả lưỡi. Em dựa xong cũng không nói gì. Cứ im ỉm đi. Hai con mèo trên đùi mình và em bắt đầu trườn ra khỏi tay bò lại gần vật nhau eo éo. Mình cũng không dám túm con mèo lại, thành ra tay mình thừa thãi kinh khủng, ngứa mà cũng không dám gãi.
Em và mình ngồi lâu đến mức như chúng mình bị đóng băng được mấy tỉ năm vậy. Các nơ ron thần kinh với mạch máu của mình cứ cứng đơ hết cả. Mãi sau em mới ngẩng lên hỏi lấy một câu:
– Hoàng lạnh à?
Ôi Vi ơi, em là cứu tinh của đời anh. Câu nói của em làm mình tan chảy và rã đông đúng lúc.
– Ừ ừ. Lạnh đến nỗi không thở được luôn!
Chẳng hiểu sao mình có thể phát ngôn bừa bãi như thế được. Em nghe câu ấy xong cúi xuống ôm hai con mèo vào ổ cất rồi bắt mình xuống phòng. Tiếc quá đi. Hối hận quá đi. Hu Hu. Lủi thủi xuống phòng cùng em. Thấy thằng Hưng đã ngồi ở đó ăn táo và online.
– Xin chào hai bạn. Hai bạn vừa bỏ mình đi ăn mảnh ở đâu đấy?
– Im mồm đi. Tao đi chăn mèo.
– Chăn mèo mất một tiếng? Mày ngồi nhá cho nó từng hạt cơm à?
– Im đê!
Ngồi chơi với em một lúc thì thằng Hưng hỏi:
– Vi có thân với Linh không?
– Linh lớp Vi à? Bạn thân Vi mà!
– Gấu của anh đấy. Hê hê. Thế Vi chuyển đến ở cùng gấu nhà anh nhé ! Linh ở một mình một cái nhà to đùng mà bọn anh đỡ phải đưa đi đón về. Lúc nào nhỏ cũng có một đoàn người đi học cùng. Không sợ bị ông Tùng chặn đường nữa đâu.
Mình giật bắn mình ngồi dậy hỏi :
– Cái gì ? Chuyển đến ở cùng Linh nhà mày. Thế còn tao ?
– Ơ thằng này dở à ? Nhà mày thì mày cứ ở. Tao có đuổi mày ra ngoài đường đâu ?
– Không ! Thế hằng ngày ai chơi với tao ? Ai nấu cơm cho tao ăn ?
– Thế trước khi quen Vi mày sống thế nào? Mẹ mày nấu cho mày ăn chứ ai.
– Không, ý tao không phải thế. Tóm lại là tao không đồng ý với ý kiến của mày
– Thế cả ngày mày đưa đón Vi chứ gì? Thế ông Tùng mà giở trò nữa thì đừng gọi tao nhá?
– Ơ… Tao…
– Mày im đi để Vi suy nghĩ. Người ngoài cuộc mà cứ hóng hớt.
Mình là người ngoài ư? Hu hu. Cũng biết là không thể bảo vệ em 24/24 được. Nhưng em chuyển đến chỗ khác ở thì mình buồn chết mất. Con mèo làm rối cuộn len rồi bỏ mặc cuộn len như thế sao. Tự nhiên thằng ngu kia cho cái tối kiến, làm em cũng hơi phân vân. Mình biết em cũng có nỗi sợ hãi riêng. Nhưng mình và em mới yêu nhau chưa lâu, giờ lại phải xa nhau thì sống làm sao. Ôi tim tôi. Không thở được. Không thở được. Chỉ muốn đập đầu vào tường.
– Vậy để mai em nói chuyện với Linh!
– Ở cứ tham khảo ý kiến đi. Nếu được anh đuổi luôn con Hoa nhà anh sang ở cùng cho vui.
Thằng chó. Hóa ra bàn kế hoạch tống khứ em gái đi. Tách mình với em ra mà nó sung sướng ra mặt. Em chào mình rồi về nhà ngủ. Buồn quá. Hu hu. Trong người mình khó chịu như có ròi. Nằm vật xuống giường suy nghĩ đủ thứ. Chỉ muốn được ở bên em thôi. Cả ngày nhìn thấy em, nghe em nói, nhìn em cười, ăn cơm em nấu, mặc quần áo em giặt cho. Sao nỡ tách người nghiện xa thuốc phiện thế này. Mình khổ quá. Hic hic.
Nằm mãi không ngủ được. Bực quá ôm gối đi ra ban công.
– Ơ thằng kia đi đâu thế?
– Đi đâu kệ mọe tao!
Gõ cửa phòng em rồi gọi nhẹ nhẹ. Em mở cửa cho mình mà tròn mắt. Mình tót vào phòng em luôn rồi cài then cửa vào.
– Cho anh ngủ với!
– Sao có nhà không ngủ mà lại sang phá em?
– Kệ. Nằm ngủ ở nhà chán lắm!
Nói xong mình phi vào giường em luôn. Chăn gối em thơm khủng khiếp. Chỉ muốn hít một phát là hết mùi luôn, xong rồi cất hết mùi thơm ấy trong phổi, thỉnh thoảng ựa ra ngửi. Em tắt đèn rồi chui vào chăn với mình. Quay sang ôm chặt lấy em mà tự dưng muốn khóc vãi. Cảm giác ức ức tủi tủi làm sao ý. Em dụi đầu vào ngực mình rồi thủ thỉ.
– Em chuyển đến ở với Linh nha Hoàng nha!
– Vi thích à?
– Linh có rủ em mấy lần. Linh ở một mình cũng buồn. Mà em ở đây cũng sợ bố Tùng. Hay em chuyển đi một thời gian thôi. Khi nào ổn thỏa em lại về với Hoàng.
– …
– Nha Hoàng nha. Hoàng đừng buồn nha!
– …
– Hoàng nhớ ăn uống đầy đủ, chăm thay sịp, chăm tắm nha!
– …
– Hoàng…!
– Ơi!
– Hoàng không nghe em nói à?
– Anh có nghe mà!
– Thế Hoàng trả lời đi!
– Ừ, Vi muốn làm thế nào cũng được. Anh đồng ý mà!!!
Em giơ tay bóp bóp mũi mình rồi lại dụi dụi vào ngực mình. Cảm giác khó chịu khủng khiếp. Muốn khóc nhưng phải nín. Muốn chửi cho em một trận cho hả nhưng thương em quá mà phải im. Tại sao em có thể bỏ mình mà đến ở với bạn được chứ. Em thương Linh ở một mình chứ em không thương mình sao ? Mình ở một mình cũng buồn chứ bộ. Tuy mình là con trai nhưng cũng có phải cục đá đâu. Tủi thân chán lại thấy thương em. Em bị đánh, bị dọa nhiều quá thành ra sợ hãi ngấm vào máu rồi. Giờ cứ nhắc đến bố Tùng là mặt em lại tái mét rồi chân tay run lên. Mình chẳng tìm được cách nào giúp em hơn cách của thằng Hưng. Đành phải để em chuyển đi thôi. Buồn quá ! Tim mình thắt lại theo từng nhịp thở. Ôm em trong tay mà không thể chấp nhận được sự thật là mai chẳng còn được nhìn thấy em ở đây nữa. Dụi cằm lên mái tóc em, vuốt nhẹ từng lọn tóc chờn vờn trước mặt mình. Thôi thì cứ ngủ ngoan đi em nhé. Chỉ cần em an toàn là được. Còn khổ đau, thương nhớ… Anh chịu vậy.
Em chuyển nhà vào chủ nhật. Nhà Linh ở cách trường em chỉ một cây số nhưng lại ngược hướng mình đến trường nên chẳng thể đưa đón em đi học được. Em chỉ đem theo sách vở, quần áo và vài đồ dùng cá nhân nên mình và Hưng cũng không phải chuyển nhiều lắm. Mặt mình thiểu não cả ngày, chẳng buồn nhếch mép lên cười lấy một lần mặc cho em với thằng Hưng ra sức pha trò.
– Bố cái thằng dở người. Người yêu chuyển nhà xa có một đoạn mà cứ làm như nó sang Irắc không bằng.
– Công nhận! Nhà em chớ có phải hang hùm đâu mà sao anh Hoàng lo gì thế?
– Đấy, người yêu anh chỉ được cái nói đúng. Ôm cái nào! Ôm!
Ôi mẹ ơi. Vô duyên lại được cả đôi. Hai đứa rướn người ôm nhau trước mặt mình với em. Mình thì đỏ mặt quay đi còn em thì khúc khích cười. Ghét cái kiểu đụng tí là cười thế không biết.
Nhà Linh không trồng Tường Vi mà trồng hoa giấy. Em với mấy cành hoa chìa ra ngoài móc vào thân cây rồi quay sang cười với mình. Buồn quá đi mất. Chẳng có tâm trạng đâu mà cười lại với em. Em chạy lại ôm mình, dụi dụi vào ngực mình nũng nịu.
– Hoàng đừng giận em, Hoàng đừng lạnh lùng mí em mà!
– Ờ!
– Cuối tuần em về nấu cơm cho Hoàng ăn
– Không cần.
– Em mua tặng Hoàng cả tá quần đùi.
– Khỏi.
– Em đưa Hoàng đi ăn pizza.
– Không thích.
– Em hát cho Hoàng nghe.
– Đau tai.
– Điên lắm rồi đấy nhé. Không cần thì thôi!
– Ơ ơ anh cần!
Vội chạy theo kéo em lại. Người gì mà dễ cáu không à!
– Cần cần, cần hết! Đồ đàn bà…
– Sao?
– Ờ, đồ đàn bà xinh đẹp!
Ôm em vào lòng, bị em cấu cho mấy cái nhưng vẫn ôm chặt. Em đứng bứt bứt mấy chùm hoa giấy nghịch nghịch. Nhìn em mãi không chán. Người ta bảo khi yêu xấu cũng hóa đẹp, mặt chuột kẹp cũng hóa Phương Phi đúng thật. Nhìn em xinh dã man. Trời ơi chết mất. Lại lên cơn yêu đến mức muốn đập đầu vào cột điện rồi. Tự dưng em đang nghịch đột nhiên ngước lên nhìn mình làm mình đứng tim luôn. Nhìn em hồi lâu mà tưởng như tim sắp vỡ. Cúi xuống gần mặt em. Yêu nhau tháng trời mà mình chưa có lấy một nụ hôn đầu đúng nghĩa. Bây giờ mọi thứ gần ngay trước mắt. Em đứng trong vòng tay mình, ngước lên nhìn mình chờ đợi. Lấy hết dũng cảm cúi xuống gần môi em…
– Hoàng ơi!
Dm thằng chó. Phá đám đúng lúc vãi đái ra. Đang lãng mạn tự nhiên thò đầu ra quấy rối. Chả nhẽ lại đánh nhau!
– Cái gì?
– Đi mua hộ tao cuộn giấy vệ sinh. Tao buồn ỉa quá mà nhà Linh hết giấy.
– Thằng chó. Bố ghét mày.
Em cứ cười khúc khích. Mà cái thằng. Hết giấy thì sai người yêu đi mua chứ sao lại sai mình. Bực bội. Vừa mở cổng ra đã thấy em chạy theo mình. Hai đứa dắt tay nhau đi trên con đường xào xạc lá. Lại thấy buồn quá. Con đường đẹp nhưng thấy xa lạ. Vì nó chẳng phải là con đường mình đưa đón em đi học. Chẳng phải con đường mà mình đã dừng lại sửa xe cho em ở góc vỉa hè. Chẳng phải con đường em bị người lạ bám theo mà mình bỏ mặc em phóng về trước. Nhắc mới nhớ, mình và em đã trải qua biết bao kỉ niệm. Có lẽ sau này mình phải để một cái quần đùi hoa và một cái nhíp vào trong hộp trái tim rồi cất làm kỉ vật, truyền qua truyền lại cho con cháu sau này. Hi hi, nghĩ mà buồn cười quá!
– Hoàng cười gì thế?
– Không!
– Cho em cười với!
– Không mà. Anh cười vu vơ thôi!
– Vu vơ cái gì cho em vu vơ với
– Không mà. Vi là đồ hóng hớt.
– Đi mà. Huhu
– Khônggggggg..
Mình chạy nhanh về phía trước để em đuổi theo. Thôi thì cũng phải có lúc để em đi trên những con đường lạ. Cho hai đứa trải nghiệm những cảm giác cách xa nhớ nhung đến nhói lòng. Chỉ mong những nguy hiểm chóng qua. Bình yên về lại như vốn có. Để mình được bên em, ôm em trong lòng như những khi hai đứa đứng trên ban công.
Chào em rồi về nhà. Trên đường mình toàn nghĩ vẩn nghĩ vơ. Tối nay chẳng còn được ngó ra ban công để nhìn đèn phòng em sáng, chẳng còn được ngắm em ngồi đung đưa chân trên sân thượng nữa rồi. Cũng chẳng được nghe em hát. Lại còn phải chăm mèo một mình nữa. Hic
Vừa mở cổng là thấy xe mẹ dựng ở giữa sân. Mẹ về rồi. Gần một tuần xa mẹ cũng thấy nhớ nhớ.
– Mẹ ơi!!!!!
– Im mồm đi. Điếc tai quá!
– Mẹ!!!!!!
– Thằng này lại lên cơn rồi.
Lao tới ôm mẹ. Việc này phải mấy năm rồi mình chưa làm. Hình như từ hồi yêu em, tình cảm của mình bị hỗn loạn thì phải. Ôm vai mẹ, tự nhiên nhớ hồi còn bé hay dọa mẹ từ đằng sau, vòng tay qua cổ mẹ thọc vào áo sờ sờ. Mà sờ cái gì thì đứa trẻ nào cũng biết rồi đấy. Giờ thì không dám nữa nhưng nghĩ lại thấy yêu yêu.
– Mẹ ơi!
– Ơ cái thằng này. Điên à? Dẹp ra cho tao làm không?
– Mẹ làm gì?
– Cá! Không nhìn thấy à?
– Không nhìn thấy!
– Ơ. Dẹp ra! Ơ hay!
Cứ đứng ôm mẹ thôi. Kệ mẹ muốn quát gì thì quát. Gắt một lúc không xong, mẹ cắm cúi làm tiếp. Ngó ra trước thấy mắt mẹ đỏ. Mẹ cũng nhớ mình bỏ xừ ra mà cứ giả bộ hắt hủi. Không nhớ mình thì nhớ ai chứ. Chồng thì không có… Hic. Nói ra lại thấy thương mẹ thêm. Mòn mỏi mấy năm trời một mình chăm con. Nhà chẳng có lấy một bóng đàn ông làm trụ cột. Mình thì vụng không làm được gì nên hồn. Cái bóng đèn hỏng cũng hét mẹ lên sửa. Vòi hoa sen tắc cũng bắt mẹ lên vặn cho. Ôi, người đàn ông 20 tuổi mà vẫn chưa trưởng thành. Xấu hổ quá. Ứa nước mắt.
– Tiên sư thằng này! Dẹp ra mẹ xem nào! Sư bố mày. Vướng quá!
– Mẹ ơi quà của Hoàng đâu?
– Trong va li. Ra mà lục.
Hí hửng ra góc nhà. Úi giời ơi. Mình giàu to rồi. Mẹ mua cho một đống quần đùi. Hê hê. Mẹ biết mình thích sưu tập quần đùi hoa mà. Quả này quần đùi mặc cả năm không hết, không lo cuối tuần phải lụi hụi đi giặt nữa. Ủa mà sao có cả mấy cái váy con gái là sao?
– Mẹ ơi mẹ mua nhầm rồi. Con có mặc váy đâu
– Dở à? Tao mua cho con Vi đấy!
Nhắc mới nhớ. Hằm hằm lao đến chỗ mẹ
– Mẹ cho con số cô Thi!
– Làm gì?
– Mẹ không biết thì thôi. Cô ý vô tâm dã man. Cô ý bỏ Vi ở nhà một mình suốt. Hôm nọ chú Tùng bắt cóc Vi con phải chạy đi cứu. Mẹ có thấy vô lý không. Đẻ con ra xong vứt xó chẳng đoái hoài gì. Mẹ kiểu gì thế không biết.
– Cái thằng. Đàn ông gì mà nói nhiều thế. Cái đấy để mẹ lo.
– Thì mẹ cứ đưa đây con xem nào.
– Thôi! Mày chơi mới cái Vi thì biết tính nó rồi. Mẹ nó còn kinh hơn gấp vạn đấy. Không cẩn thận cô ý tức lên cô ý vả cho phát.
Ừ nhể! Thì thôi. Để mẹ là người lớn mẹ nói vậy.
– Nhưng mẹ nhớ nói chuyện với cô ấy nhé!
– Im mồm đi. Biết rồi nhắc mãi.
– Sao mẹ cứ quát con hoài à?
– Tao phi cho con dao bây giờ. Im đi!
Mẹ lại nổi cơn hung bạo rồi. Phụ nữ gì mà chẳng hiện dịu chút nào. Chẳng giống em. Ơ mà nhỡ đâu lúc lấy em về em còn kinh hơn thì sao. Nghĩ mà thấy sợ. Giơ mấy cái váy lên người ướm thử. Em mặc mấy bộ này chắc xinh lắm
– Bệnh thế thằng kia. Cất đống váy đi ngay không ngoài đường nhìn thấy người ta chửi mẹ đẻ vụng.
– Ê. Không thích kiểu nói đểu thế đâu nha mẹ.
– Cất ngay đi. Lắm mồm!
Chạy ra sân cất mấy cái váy vào cốp xe rồi lại nhảy tới ôm mẹ. Hôm nay cho mẹ chết ngứ ngừ trong vòng tay mình luôn.
– Mẹ ới!!!!
– Tiên sư thằng này, bực quá. Bỏ ra!
– Con đói.
– Tao không phải thầy bói. Cút đi.
– Thế không phải mẹ làm cá cho con ăn à?
– Không. Tao ăn một mình.
– Không được. Mẹ xấu tính. Không cho làm.
– Sư bố mày. Bị chó dại cắn à? Dẹp ra tao cái.
– Không dẹp!
– Cút ngay!
– Cho con ăn đi mà mẹ xinh đẹp.
– Tránh ra thì mới làm mà ăn được chứ.
– Hê hê.
– Trời ơi. Thằng con tôi nó bị điên rồi.
– Hê hê hê.
Mẹ có một bữa tối tràn ngập tiếng mắng chửi yêu và những nụ cười. Gần mẹ thế này thấy ấm áp thật. Cảm ơn em đã khiến mình hiểu ra mình còn hạnh phúc hơn nhiều người. Ít ra mình còn có mẹ chăm lo chứ không phải lủi thủi như ai đó. Ngồi trên ban công, bứt bứt mấy lá tường vi, chẳng muốn ngó sang nhà em vì bên đó tối om. Thấy buồn khủng khiếp. Trước đây mình đâu có thế này. Đâu có biết em là ai. Đâu có quan tâm đến một người con gái. Em xấu tính thật. Nhảy vào tim mình rồi quậy tưng bừng trong đó. Xong tự nhiên bước ra làm người ta hụt hẫng khó tả.