Phần 85
17h00 ngày hôm sau…
Ánh nắng chiều đã dịu bớt, cái nóng cũng rút đi. Bên bờ kè sông Sài Gòn từng luồng gió mang theo hơi nước mát rượi thật dễ chịu.
Sát bờ sông một dãy bàn inox của quán ăn được xếp ngay ngắn. Hiện giờ còn chưa đến giờ ăn nên cả dãy bàn trống trải chỉ có hai bàn khách. Một bàn là đám đàn ông mặc quần áo thể thao xe đạp, vừa ăn nhậu rôm rả, vừa ánh mắt chốc chốc lại nhìn sang bàn bên cạnh, vừa xì xầm bàn tán. Bàn còn lại là ba cô gái xinh đẹp rực rỡ, đặc biệt có hai người đẹp đến mức làm ánh mắt đám đàn ông không rời đi được.
– Ah… nó đạp nè… – Hạ Vi đặt tay lên bụng Ngọc Nga, tròn mắt kêu lên.
– Phì… hơn hai tháng thôi… em tưởng tượng quá rồi. – Ngọc Nga che miệng cười.
– Hi hi… em thật là chờ không nổi ah… – Hạ Vi cười híp mắt.
– Ừ… em cũng muốn thấy em bé của chị… – Nhật Vi chống cằm buồn buồn nói. – Mà không biết Tết này có về nhà được không nữa…
– Bao giờ chị đi? – Hạ Vi hỏi.
– Ba tuần nữa… Cũng có thể là tuần sau. Nghe nói bác Khánh đang giúp chị xin cấp passport sớm. Haizz…
– Thật ra… học trong nước cũng tốt hoặc là không cần học đại học cũng không sao mà… – Hạ Vi nói.
– Mẹ chị không đồng ý đâu. Mẹ bảo để người đàn ông của mình không dễ chán mình, thì kiến thức mình không thể thấp hơn anh ta quá nhiều.
Ánh mắt Nhật Vi, Hạ Vi và Ngọc Nga không hẹn lại cùng nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng xa xa đang nghe điện thoại.
– Hai chị có đang nghĩ chuyện em đang nghĩ không? – Hạ Vi chợt che miệng, nén cười nói.
– Hi hi… Ý em là anh Minh… đến nay vẫn chưa có bằng cấp gì phải không? – Nhật Vi ôm Ngọc Nga cười ngất.
– Phải ah… Hình như là anh Minh nói mình mới học giữa lớp hai thì nghỉ nha. – Ngọc Nga sửng sốt nói.
– Nhưng nói chuyện với anh có ai nghĩ như vậy không? Đối với em, anh Minh là người thông minh giỏi giang nhất.
– Hì hì… đâu phải mình em nghĩ vậy đâu.
Lúc này, Minh đang đứng trên bờ kè đá, điện thoại áp lên tai, cũng không biết ba cô vợ nhỏ đang trêu đùa sau lưng mình.
– “Bọn chúng cẩn thận hơn ta tưởng… Chúng đưa Hoàng Minh đến một căn biệt thự ở Tân Bình… Ở đó ngoại trừ một người hai cô gái phục vụ và hai tên đàn ông bảo vệ… Không có ai khác”. – Giọng ông Hiển có vẻ thất vọng.
– “Ta vẫn cho người tiếp tục giám sát từ xa… Nhưng nếu hắn bất ngờ di chuyển thì chúng ta sẽ lâm vào tình thế khó… Vệ tinh không phải là thứ ta có thể điều động sử dụng bất cứ lúc nào cũng được. Vậy nhé, có gì ta báo.”
– Vâng.
Minh tắt điện thoại, không quên xóa đi lịch sử cuộc gọi. Ông Hiển muốn liên lạc với Minh dĩ nhiên không phải theo cách thông thường. Ông có một số điện thoại bình thường, không bao giờ sử dụng cho mục đích khác, chỉ để gọi cho Minh. Khi Minh thấy cuộc gọi nhỡ, sẽ lựa chỗ an toàn nói chuyện và gọi lại bằng đường dây bí mật.
– Á… cút đi…
Đột nhiên nghe tiếng hét quen thuộc của Hạ Vi, Minh giật mình quay lại. Xa xa trong tầm mắt anh, một nhóm sáu người đàn ông mặc đồ thể thao xe đạp đang vây quanh bàn của ba người Nhật Vi. Nhật Vi và Ngọc Nga đang đứng nép vào nhau, Hạ Vi đứng phía trước, tay cầm một cái ghế nhựa vun mạnh về phía trước.
Minh cười khổ. Đúng là có vợ đẹp vừa thích lại vừa đau đầu ah. Minh thong thả đi về, anh cũng không vội. Thật ra nhìn Hạ Vi hung hăng như vậy rất có cảm giác chinh phục nha.
– Ha ha… Cô em này hung dữ thật… Bọn anh chỉ muốn với em gái tên Nhật Vi kia… Đại gia như Hoàng Minh mà không cưới thì cưới anh đi… Anh vừa đẹp trai vừa siêng đạp đạp ah…
– Ha ha…
– Bọn anh không giàu… Nhưng được cái siêng đạp trên giường nha…
Đám đàn ông đã có men rượu không ngừng cười cợt vụ vẻ.
– Thật ra cô bé này còn hợp gu tao hơn… Xinh đẹp quá đi mất.
Một kẻ chợt đưa tay ra như muốn vuốt bên má mịn màng ửng hồng tuyệt đẹp của Hạ Vi.
– Khốn kiếp…
Hạ Vi mím môi vun mạnh cái ghế nhựa ném thẳng vào mặt gã đàn ông đó. Gã không đề phòng, lại bất ngờ liền ăn cả cái ghế vào mặt. Chân ghế để lại một vết xước đỏ ửng rướm máu trên mặt hắn.
– Ha ha… ăn khổ rồi hả?
Đám bạn cười rộ lên trêu chọc làm gương mặt gã đàn ông càng ửng đỏ tức giận.
– Con bà nó…
Gã cầm cái ghế quật thẳng về phía Hạ Vi. Hạ Vi giật thót, hai tay che đầu, nhưng chiếc ghế lại không trúng nàng mà lao thẳng ra phía sau.
– CẨN THẬN…
Nhật Vi kêu lớn, nàng ôm choàng lấy Ngọc Nga, đưa lưng mình ra che phía trước. Hai mắt nàng nhắm lại chờ đợi một cú va chạm đau đớn. Nhưng vài giây trôi qua, lại không có cảm giác gì… Nhật Vi và Ngọc Nga quay lại thì thấy Minh xuất hiện trước người mình. Anh cầm cái ghế nhựa khá nặng, đặt xuống đất, nét mặt âm trầm nhìn gã đàn ông kia.
Minh bước tới, kéo Hạ Vi ra sau lưng, hai mắt anh lạnh lẽo nhìn gã đàn ông trước mặt. Giây phút vừa rồi chính Minh cũng kinh hãi vô cùng. Đến giờ anh vẫn còn tự trách bản thân mình quá sơ suất… Ngọc Nga đang mang thai đứa con đầu tiên của Minh. Nếu nàng và cái thai có mệnh hệ gì vì sự chủ quan của mình, anh sẽ hối hận cả đời.
– Hừ… Làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Lại đây… – Gã đàn ông vừa ném cái ghế thấy năm đứa bạn mình tụ lại liền tự tin hẳn.
Minh vừa bước đến trước mặt, gã đã vung nắm đấm thẳng vào mặt anh. Nhưng chưa đi được nửa đường thì một bàn tay to lớn như xuất hiện từ trong không khí chặn đứng nắm đấm của hắn. Bàn tay đó lại truyền đến một lực lượng kinh khủng làm gã đàn ông đau đớn gào lên.
– Ahhhh… Buông tay…
Minh lạnh lùng nhìn gương mặt méo mó của gã, nắm tay anh bóp chặt, cổ tay uốn cong xuống từ từ… Gã đàn ông trán rịn ướt mồ hôi, cổ tay bị lật ngửa làm hắn không kìm được phải khuỵu gối xuống đất. Mấy tên đàn ông nhìn bạn đau đớn vẫn không dám nhào lên, vì họ thấy dưới cánh tay Minh lộ ra một cán súng đen ngòm.
– Lần sau tụi mày còn có ý định quấy rối phụ nữ thì nên nghĩ đến hậu quả của nó hôm nay…
Minh nhìn năm gã đàn ông mặt tái nhợt run rẩy trước mặt, nói từng lời lạnh nhạt. Tay anh bất ngờ lật mạnh…
– “Ahhhh”… – Một tiếng hét thảm vang vọng cả con đường vắng.
Minh quay lưng đi, để lại gã đàn ông quỳ mọp trên đất run rẩy ôm bàn tay mềm oặt của mình. Ngay cả năm gã đồng bạn im thin thít nín lặng, nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, bia rượu bốc hơi sạch sẽ.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
19h30 tối cùng ngày…
Chiếc BMW đen đánh lái thật nhanh rẽ vào con dốc dẫn lên sảnh khách sạn Hào Huê. Xe dừng lại. Cửa bật mở. Minh bước xuống liền có một người phục vụ bước đến nhận chìa khóa để đi đỗ xe.
– Chào anh Minh.
Minh gật đầu, đi thẳng vào sảnh đến lối thang máy. Minh bước vào thang, một người nhân viên an ninh dùng thẻ từ quét vào đầu đọc để bấm số tầng trên cùng. Nơi đây là tài sản riêng của Hồng Bang do hệ thống Phụng đường quản lý. Văn phòng của chị Phượng nằm ở tầng trên cùng.
“Cộc cộc…”
– Vào đi…
Vừa đẩy cửa bước vào phòng Minh có chút ngạc nhiên, trong phòng trên ghế sofa ngoài chị Phượng còn có hai người phụ nữ xinh đẹp. Người bên trái chạc 30 tuổi tóc ngang vai là chị Bích Ngọc, người bên phải là mái tóc dài nhuộm nâu đỏ như ngọn lửa là Đan Thy, chỉ chạc tuổi Minh. Cả hai người đều là phó tướng của chị Phượng. Dĩ nhiên Minh không lạ lẫm với họ, có điều họ rất ít xuất hiện cùng lúc như hôm nay.
– Soái ca đến rồi… – Đan Thy lên tiếng trêu chọc, đôi mắt phượng lúng liếng nhìn Minh.
– Mấy tháng không gặp, em còn đẹp trai hơn ah… – Chị Ngọc nhìn khắp người Minh, cắn môi xuýt xoa.
Minh mỉm cười với hai người, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh chị Phượng. Hơn bảy tháng lăn lộn trong Phụng đường, anh đã quen với những ánh mắt như đắm đuối si mê của đám hồ ly này. Không tự miễn dịch với những thứ như vậy thì không thể làm việc với những con yêu tinh đội lốt người này được.
– Có chuyện gì vậy chị? – Minh hỏi chị Phượng.
Chị Phượng từ nãy giờ nét mặt rất đăm chiêu, không cười nổi. Nghe Minh hỏi, chị hít sâu một hơi rồi nói:
– Một tuần nay đã xảy ra ba vụ… ba cô gái bị xâm hại tàn nhẫn… thân thể dập nát… thậm chí một người trong đó hai đầu vú cũng bị mất…
Chị Ngọc và Đan Thư lúc này không cười đùa nữa. Hai người đặt lên bàn hai cái điện thoại với một loạt hình ảnh chụp cơ thể của ba nạn nhân. Minh lướt qua những tấm hình, hàng lông mày rậm nhíu lại. Mức độ dã man của những tấm hình còn hơn cả lời nói ngắn gọn của chị Phượng… Những bầu vú máu me dập nát như bị bỏ vào máy xay nước mía mà nghiền, những cái âm hộ bầm tím rỉ máu, những chiếc đùi bị bấu véo thâm tím, còn có cả vết tàn thuốc cháy đen… Trong đó có một tấm hình chụp cận cảnh một bên ngực phụ nữ nhầy nhụa máu với phần nhũ hoa không còn hình dạng… như bị một con chó cắn mất. Minh siết chặt hai tay kìm nén, anh gằn giọng hỏi:
– Ba người họ tỉnh táo chứ? Có hỏi ra được manh mối gì không?
– Họ chỉ nhớ được là một người đàn ông… đeo khẩu trang… da ngăm đen… – Chị Ngọc nói. – Anh ta mời họ uống một chai nước suối còn đóng seal của khách sạn… Sau đó họ không nhớ gì xảy ra hết…
– Còn có… – Đan Thy hơi ấp úng.
– Có gì?
– Họ nói… họ chỉ nhớ được cảm giác rất sướng… vô cùng sướng…
Minh nhướng mày nhìn Đan Thy lại nhìn sang chị Phượng. Sướng sao? Những người phụ làm nghề bán hoa nhiều năm vì tiếp xúc với đàn ông quá nhiều, thường rất khó tìm được cảm giác sung sướng. Chị Phượng nghiêm mặt gật đầu, nói:
– Nếu chị đoán không sai… Đó là một loại thuốc có tên gọi là Heaven Seven, được Mexico nghiên cứu sản xuất được chiết xuất từ giống xương rồng đỏ cực hiếm. Nó vốn là thuốc điều trị chứng lãnh cảm ở phụ nữ, tạo hưng phấn phòng the… Loại này cũng thường thôi.
– Nhưng sau thời gian ba năm chào bán trên thị trường, Heaven Seven lại bị một kẻ nào đó nghiên cứu cải tạo thành một thứ hãm hại người. Công thức này ngày nay không khó tìm trên mạng internet.
– Dùng ba viên Heaven Seven, lấy bột thuốc trong con nhộng ra, dùng 30ml nước cất pha loãng ra, rồi thêm vào một viên estacy được xay bột… Sấy khô dung dịch đó sẽ ra thành phẩm dạng bột có thể hòa tan trong nước không màu không vị… Chị nghĩ tên đàn ông đó đã dùng kim tiêm thuốc hòa tan vào trong chai nước còn nguyên seal của khách sạn…
– Thứ này kinh khủng đến mức… người phụ nữ dù có bị nhai nát nhũ hoa… vẫn phát ra tiếng rên rỉ.
Minh thoáng rùng mình, còn Bích Ngọc và Đan Thy thì mặt xám ngoét mất tự nhiên.
“Reng…” – Lúc này điện thoại của chị Phượng chợt reo vang.
Chị nhấc máy lên nghe. Gương mặt liền biến đổi, đứng bật dậy.
– Có một trường hợp khả nghi… Chúng ta phải đi nhanh.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Mười phút sau…
Con đường Nguyễn Trãi đặc biệt đông đúc về đêm. Những cặp đôi cưỡi xe máy thư thả nắm tay nhau dạo ngắm phố phường. Chợt một chiếc Porsche Cayenne đỏ rực lửa lao đi vun vút giữa hai làn xe đông đúc làm không ít người sợ hãi. Chiếc xe rú ga lao lướt qua ngã tư đèn vừa chuyển vàng, rồi bất ngờ đánh lái gấp làm bánh xe rít lên vẽ một vệt dài mặt đường, lao thẳng đến trước cổng của một khách sạn khá lớn. Phanh gấp.
Hai người đàn ông mặc vest đen như đã chờ sẵn từ trước, bước ra mở cửa. Minh bước xuống từ vị trí tài xế, sau lưng anh là chị Phượng, Bích Ngọc và Đan Thy.
– Phát hiện như thế nào? – Chị Phượng vừa đi thẳng vào sảnh vừa hỏi người đàn ông.
– Con bé đó gọi một hộp bao cao su… Nhưng khi phục vụ khách sạn đem lên thì phòng thì gõ cửa rất lâu mới có người mở cửa… Người khách đó dù cả người trần truồng lại vẫn đeo khẩu trang… Còn có… khi người khách đó ở cửa, trong phòng vẫn phát ra tiếng rên rỉ… Tôi nghe người phục vụ kể lại liền cảm thấy nghi ngờ nên…
– Anh làm rất tốt… sẽ có thưởng. Bây giờ dẫn chúng tôi lên đi… – Minh nói.
– Vâng.
Nhóm bốn người Minh, người đàn ông thuộc ngoại đường Hồng Bang còn có một phục vụ của khách sạn đi thang máy lên tầng 9 của khách sạn. Mọi người đến trước cửa phòng 908 dừng lại.
“Cộc cộc…”
Minh, ba người phụ nữ và người đàn ông đều tránh sang hai bên để người phục vụ khách sạn gõ cửa. Vì đây là một trường hợp nghi ngờ, chưa thể xác định người khách bên trong là tên hung thủ tàn độc kia, người Hồng Bang không thể ngang nhiên mở cửa phòng xông vào.
Gõ cửa một lúc mà không có ai trả lời. Minh có chút không kiên nhẫn, nhìn quanh. Chợt ánh mắt anh thấy trên khung cửa trên đầu có một vật nho nhỏ màu đen. Minh với tay lên, lấy xuống. Chị Phượng bên cạnh cũng tò mò nhìn nó…
– Đây là…
– Không xong… Mở cửa nhanh… – Minh đột nhiên biến sắc mặt, hô lớn.
Người phục vụ lập tức dùng thẻ từ quét vào ổ khóa. Đèn ổ khóa bật xanh… Minh lập tức đẩy tung cửa lao vào. Nhưng đã muộn, cảnh tượng trước mắt làm anh thấy lòng ngột ngạt không thở nổi.
– KHỐN KIẾP… – Chị Phượng hét lên tức giận.
Cửa sổ phòng mở rộng, rèm cửa bay phất phơ. Hung thủ đã tẩu thoát bằng lối thang thoát hiểm phía sau khách sạn. Trên giường là cảnh tượng máu me chết chóc không thể tưởng tượng. Một cô gái trần truồng, cả người bê bết máu, hai bầu vú bị cắt mất lộ ra cả xương lồng ngực, giữa vị trí trái tim cắm ngập một con dao chỉ lộ ra phần cán. Máu đỏ còn trào ra thấm ướt cả đệm giường.
– Tại sao lần này hắn lại giết người chứ? – Chị Phượng thì thào tự hỏi.
– Vì chúng ta… – Minh trầm giọng đưa cái vật trong tay lên.
– Hắn dùng cái camera nhỏ này kết nối không dây với điện thoại để giám sát người tiến về phía căn phòng… Và hắn đã thấy chúng ta…
Chị Phượng thất thần ngồi xuống ghế hai tay ôm đầu. Gương mặt xinh đẹp của chị lúc này vô cùng sầu thảm… Ánh mắt đỏ hoe nhìn cô gái chỉ đáng tuổi con mình lại phải chết thê thảm như vậy.
– Gọi người mang con bé đi… Tìm thân nhân… Bồi thường cho người ta… – Chị Phượng lau hai khóe mắt, nghẹn ngào nói.
– Vâng… – Chị Ngọc và Đan Thy mím môi gật đầu.
– Không có chai nước nào được mở ra… thùng rác cũng không có… – Đan Thy nhìn quanh căn phòng nói.
Minh ngạc nhiên đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Anh chợt nhìn lên, ánh mắt dừng lại ở một vật lạ treo phía dưới hộc thổi hơi của máy lạnh. Anh bước lại gần, nhìn lên. Đó là một bình thuỷ tinh nhỏ loại thường dùng đựng nước hoa trong ô tô. Nắp bình đã mở lộ ra một thanh xốp dùng để hút nước trong bình lên… Bên trong bình đã gần cạn.
– Không ổn… ba người đi ra ngoài nhanh…
Chị Phượng, chị Ngọc và Đan Thy liền giật thót mình. Ba người thấy Minh đang tháo vật kia xuống, nét mặt liền biến đổi sợ hãi. Cả ba gấp rút đi ra khỏi phòng.
Lúc này trong đầu Minh chợt nảy ra một nghi vấn. Anh nhoài người ra khỏi khung cửa sổ, nhìn khung cầu thang sắt dẫn xuống dưới đất. Đây là dạng thang khẩn cấp lộ thiên dùng trong trường hợp hỏa hoạn. Thang dẫn xuống một lối đi nhỏ bên hông khách sạn nối ra đường lớn. Lối đi được chặn bởi một cánh cổng sắt khá cao còn có cả rào kẽm gai phía trên. Dĩ nhiên là chủ khách sạn đã phòng ngừa tốt trộm đạo có thể đột nhập sử dụng lối thang thoát hiểm này. Vậy hung thủ đã đi đâu? Minh chợt đảo mắt nhìn lên trên…
– Anh gọi thêm người đi thang máy lên tầng thượng… Tôi sẽ đi bằng lối thoát hiểm này.
Minh quay ra cửa phòng nói nhanh với người đàn ông kia, hắn liền quay đầu đi nhanh. Minh rút khẩu Glock 17, mở khóa an toàn quay trở lại. Khi anh giở chân bước ra ngoài khung cửa sổ.
– Minh… cẩn thận. – Chị Phượng đứng ngoài cửa phòng ánh mắt lo lắng nhắc nhở.
Minh quay lại gật đầu với ba người chị Phượng, rồi cả người nhẹ nhàng nhảy qua bậc thang gần nhất. Hai tay giơ cao khẩu súng hướng lên trên, chân Minh không ngừng bước. Khách sạn này cao mười lăm tầng. Mỗi một tầng thang có một nhịp nghỉ, cũng là cầu nối vào cửa thoát hiểm. Mỗi bậc thang đều dùng thép tấm có thể che chắn tầm nhìn từ bên trên, ngược lại người bên dưới cũng không thấy được phía trên. Minh đi từng bước không nhanh không chậm. Càng lên cao gió thổi càng mạnh, nhưng cả người anh lại không hề lạnh. Bên trong người Minh lúc này như có một ngọn lửa giận dữ kìm nén chỉ chờ bùng nổ. Tầng mười, mười một, mười hai…
“Đoàng…”
Ngay lúc này một tiếng súng nổ chát chúa vang lên làm Minh giật thót.