Phần 63
0h00, 23 tiếng đến giờ quyết chiến…
Hai chiếc xe chở tù loại lớn trong bóng đêm từ từ lăn bánh qua trạm kiểm soát.
Minh nhìn ra khung cửa thông hơi nhỏ, chiếc cái cổng đen to lớn như một cái miệng khổng lồ đang từ từ nuốt lấy cả người mình, thầm cảm thán. Sáu tháng, chỉ qua sáu tháng biết bao nhiêu thứ đã thay đổi… Minh một lần nữa trở lại nơi này. Lần đầu tiên là do ông Hiển đưa nó vào. Lần này lại do chính bản thân nó muốn quay lại.
Hai mươi người, mỗi mười người trên một chiếc xe. Hai mươi bốn giờ sau cũng hai chiếc xe này đưa họ trở ra, nhưng không biết người nào còn, kẻ nào mất. Minh nhìn qua Thanh, mái tóc ba bảy lãng tử bị cạo trọc nhìn buồn cười không thể tả. Thấy Minh đang nhìn mình, Thanh nhăn nhó, nói:
– Sáng kiến cạo đầu là do mày đúng không? Con mẹ nó… mái tóc đẹp trai của tao dưỡng bao nhiêu lâu.
– Ha ha… – Đám người trong xe cười rộ lên.
– Tao có muốn đâu… Đầu tao cũng có khác gì mày… – Minh đưa tay sờ sờ mái đầu húi cua của mình nay đã cắt sát chạm đến cả da đầu.
– Hai đứa mày nhìn lão Đao Thần… rồi bớt than thở đi. – Một người đàn ông bên cạnh Thanh nói.
– Hừ…
Ánh mắt Đao Thần lạnh lẽo đảo qua mọi người, hừ lạnh. Ông ta còn đâu mái tóc bạc và bộ râu bóng như cước. Tóc cũng bị nhuộm đen cắt sát đầu, râu cạo nhẵn nhụi.
Cả xe chín thằng thanh niên tay che miệng nén cười đến đỏ mặt.
– Cười cái gì…
– Ha ha… ôi… ha ha…
Kế hoạch của Minh đưa ra gói gọn trong bốn chữ “che giấu mục tiêu”… Hoành Sơn sẽ được ẩn giấu trong hai tầng bảo vệ. Nó sẽ hòa vào trong nhóm hai mươi người Hồng Bang, tất cả đều che đi số áo tù, đeo mặt nạ như nhau. Tầng 2, bao quanh bên ngoài, là nhóm tù phạm do Khánh Phương thuê dẫn đầu là Hằng Kiểm, cũng che số áo tù và được đeo mặt nạ cùng loại. Nhóm Hồng Bang và người ngoài sẽ được phân biệt bằng vũ khí. Người Hồng Bang, ngoại trừ Đao thần, tất cả đều dùng một loại đao cán ngắn đầu nặng hơn thân được rèn từ thép nhíp xe tải vô cùng sắc bén. Đây cũng là vũ khí đồng bộ của Huyết thủ.
Bằng cách này dưới sức ép số đông phía tấn công sẽ giảm thiểu thương vong cho anh em Hồng Bang và vẫn đảm bảo tốt an toàn của Hoành Sơn. Vì để chuẩn bị, ngoại trừ công tác mua sắm chuẩn bị, mọi người còn phải cạo đầu, nhuộm tóc để không khác Hoành Sơn quá nhiều. Phương án của Minh là chia đều nguy hiểm của Hoành Sơn ra cho tất cả mọi người và đồng thời cũng che mắt những phạm nhân được Hồng Bang thuê, phòng ngừa kẻ bị mua chuộc trở đầu đao đâm lén sau lưng.
Nhóm hai mươi người Hồng Bang được đem đến một căn phòng tại tầng Trệt. Hai người quản giáo và một người đàn ông lớn tuổi đã chờ sẵn…
– Tôi hiểu các người không phải là tù phạm, nhưng đã vào đây, dù chỉ một ngày vẫn phải tuân thủ quy tắc của nơi này… – Người đàn ông lớn tuổi nói.
Minh ngẫm nghĩ không biết ông ta có phải là vị Giám đốc sắp về hưu của nơi này không?! Theo lời Khánh Phương kể, ông ta nhận tiền của cả hai đầu. Dù thái độ có vẻ rất công bình, nhưng Minh cũng không tin tưởng tuyệt đối.
Người quản giáo bên cạnh ông ta đưa ra một tờ giấy:
– Một người đại diện đăng ký danh sách cho tôi… Tôi yêu cầu dùng đúng tên thật căn cứ theo giấy tờ tùy thân.
Một số người Hồng Bang tỏ ra bất mãn, họ sắp đi đâm chém người ah. Ai tình nguyện để lộ danh tính của mình ra chứ?!
– Mong các vị hiểu. Tôi cần điểm danh để đảm tối ngày mai các vị rời khỏi đây không có ai khác trà trộn vào. Ngày mai, cũng khoảng thời gian này, tôi sẽ điểm danh đủ số lượng 20 người, ngay cả người chết cũng phải được kiểm tra tên tuổi rõ ràng trước khi rời khỏi nơi này.
Yêu cầu này cũng khá hợp lý. Mọi người để Thanh sùi đại diện đăng ký. Từng người lần lượt bước lên đăng ký, khi đến Minh, người đàn ông lớn tuổi nhìn thoáng qua nó, rồi vẫn như bình thường gọi người khác lên.
– Rất cảm ơn các vị đã hợp tác. Bây giờ… Quần áo, điện thoại, tiền bạc các vị bỏ vào hai ngăn tủ kia, chìa khóa do các vị tự bảo quản. Mỗi người nhận một bộ áo tù tạm thời, dù sao ra vào nơi này cũng không nên để quá nhiều tù phạm không liên quan chú ý.
Mọi người cũng không có ý kiến, nhận quần áo tù thay vào. Nếu họ không phát áo tù, đó mới là vấn đề với kế hoạch của Minh. Dù sao lần hỗn chiến lần này sẽ được báo cáo vào sổ sách như một lần va chạm giữa các tù nhân với nhau. Nhóm người Hồng Bang và người phía ông Khánh phái tới sẽ được xem như chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
– Vũ khí tùy thân được sử dụng trong trận quyết chiến nhưng trước thời gian đó vì an ninh của nơi này sẽ do quản giáo tạm thu giữ.
Người đàn ông lớn tuổi ngoắt tay để người quản giáo bên cạnh đưa ra hai bao vải dù lớn. Mọi người quay qua nhìn Đao Thần. Ông cũng không nói gì, cởi dây nịt có hai túi da đựng hai cây dao chặt heo quay của mình ném vào bao tải. Mọi người cũng rào rào làm theo.
Vũ khí của Minh cũng như mọi người là một cây đao sáng loáng, dưới ống chân nó còn một cây lê AK47 do ông Long đưa, Minh cũng ngoan ngoãn tháo bỏ. Ngoài ra Minh còn mặc một cái áo ôm sát người nhìn qua không khác một cái áo thun lót trong nhưng dùng chất liệu đặc biệt chống được đao chém và đâm ở mức độ trung bình trở xuống do Nga sản xuất. Đây là món quà của bà Ý Lan, mẹ Hạ Vi.
– Người tham gia không được mang súng hay vũ khí gây nổ. Vì thế sau khi mọi người bỏ hết vũ khí vào túi, vui lòng cho chúng tôi soát người.
Mọi người được soát người xong, tưởng đã hoàn tất. Bất ngờ một người quản giáo chỉ vào cái túi khá to Minh và hai người nữa đeo sau lưng hỏi:
– Đây… còn đây là cái gì? Mở ra tôi cần kiểm tra.
– Là đồ ăn…
Minh cũng không nói dối, có điều trong cái túi ngoài đồ ăn còn những thứ khác. Để anh em Hồng Bang có sức đánh nhau, đồ ăn cho một ngày cũng cực kỳ quan trọng. Không thể dùng những thứ khó nhai nuốt trong này, sẽ không đảm bảo sức khỏe. Minh biết nơi này, tù phạm có người thăm nuôi cũng được mang đồ ăn vào, đó cũng là bình thường.
Minh và hai Huyết thủ bỏ ba cái túi xuống, mở ra. Người quản giáo người xuống bắt đầu lục lọi, còn xếp ra ngoài để xem xét thật kỹ. Những thứ Minh cố tình giấu kĩ dần dần cũng bị lôi ra… Ngổn ngang trên mặt đất là hơn trăm cái mặt nạ màu trắng xếp chồng vào nhau và mấy cuộn băng keo. Người quản giáo nhíu mày có chút ngạc nhiên, vì những thứ này cũng không phải vũ khí gì. Cầm lấy một cái mặt nạ và một cuộn băng keo, anh ta đi ra hỏi ý kiến người đàn ông lớn tuổi. Minh hơi nheo mắt lại nhìn theo, nó có chút căng thẳng. Nếu họ kiên quyết không cho bên mình mang vào những thứ này kế hoạch của nó xem như huỷ bỏ, tình thế Hồng Bang sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng may mắn đã mỉm cười với Minh, người đàn ông lớn tuổi nhìn một chút, lại nhìn Minh rồi phất tay cho qua. Thật ra Minh cũng không biết, lão già kia dễ dãi với nó, vì chính nó vừa giúp lão kiếm thêm một khoản lớn. Lão đã nhìn kỹ vóc dáng cao lớn của Minh, sẽ không nhầm lẫn dù nó có đeo mặt nạ thì sao chứ!
Đám người Hồng Bang được dẫn lên tầng sáu. Hai mươi người chiếm cứ bốn phòng. Năm người một phòng, cách nhau một phòng trống. Minh bước sang hai bước nhìn vào phòng 213 của Hoành Sơn. Nó thấy được gương mặt xanh xao hai mắt thâm quầng của Hoành Sơn. Chung phòng nó còn có một người đàn ông cao lớn đang hít đất cơ bắp trên hai bờ vai nổi lên cuồn cuộn. Như cảm nhận được ánh mắt của Minh, hắn ngẩng đầu lên nhìn. Minh nhận ra hắn chính là kẻ hơn sáu tháng trước vào tù, Hằng Kiểm. Xem ra Khánh Phương chuẩn bị rất kỹ lưỡng, chi tiền để đưa Hằng Kiểm giam cùng Hoành Sơn phòng ngừa bất trắc.
– Mày có chút quen mặt… – Hằng Kiểm nhìn Minh nói.
– Câm miệng… khuya rồi… về phòng đi ngủ hết đi…
Người quản giáo nạt ngang, không cho Minh trả lời. Nó bị lùa vào phòng bên cạnh ở chung với Thanh sùi, Đao Thần và hai người khác.
Minh đảo mắt nhìn quanh tầng 6. Sáu tháng trước nó và Đằng chột bị giam ở phòng số 94, thuộc dãy đối diện xa xa cuối đường bên trái. Không biết tên Phong điên kia lần này có gặp gỡ hắn không… Trong ánh sáng lờ mờ của dãy đèn hành lang, Minh nhận ra những phòng giam đối diện hoàn toàn trống rỗng, không một bóng người. Xem ra tầng 6 này đã được chuẩn bị trở thành một chiến trường đẫm máu. Những kẻ không liên quan bị đem đi để không người chứng kiến.
“Ngủ đi… Mai lấy sức đánh nhau…” – Giọng Đao thần vang lên.
Cả đám Minh đều lục tục đi ngủ. Minh và Thanh ngủ một giường, bên kia Đao thần nằm cùng hai người khác. Chẳng mấy chốc tiếng ngáy ro ro vang lên đều đều…
– Minh… mày ngủ chưa? Tao có chút… – Tiếng Thanh nhỏ nhỏ vang lên bên tai.
Minh kéo tấm chăn, đắp qua mông mình, làu bàu nói:
– Mày ra góc phòng mà giải quyết… Tao chỉ thích phụ nữ ah.
– Con bà mày… Tao nói… tao lo lắng ah. – Thanh vỗ lên đầu Minh một cái.
– Hắc hắc… ai bảo mày… hai thằng đàn ông nằm chen chúc trên cái giường một mét hai mà còn thủ thỉ tỉ tê… gớm bỏ mẹ.
Thanh không trả lời, im lặng một lúc lâu, nó thở dài nói:
– Nếu tao có mệnh hệ gì… Mày dẫn Bội Linh đến nhà tao… Tao giao hết cho nàng… Giấy tờ sang nhượng tài sản các loại tao đã ký sẵn… Mỗi tháng tiền trợ cấp cho thằng con tao…
… nàng giúp được thì giúp… Không thì phải nhờ người làm chú như mày và Đằng chột rồi…
– Câm miệng… – Minh bực mình, quay người lại. – Nói gở cái đéo gì thế… Con mày thì mày phải sống mà nuôi nó… Bồ mày đưa tao thì tao còn nhận…
– Ơ… mà… Bồ mày cũng tên Bội Linh à? – Minh có chút ngớ ra, hỏi.
– Hắc hắc… Không phải trùng tên đâu… Là Bội Linh bạn mày đấy. – Thanh chống tay gối đầu, ánh mắt trong đêm lóe sáng có vẻ rất đắc ý.
– Ah… đệch… mày lại đào góc tường nhà tao? – Minh làm ra vẻ hậm hực.
– Góc tường nhà mày cái đéo… Đừng tưởng mày là người đầu tiên của nàng thì nàng sẽ nhớ thương mày… Tao lại thích làm người cuối cùng hơn…
Minh gãi gãi cái đầu trọc lóc. Không ngờ đến cả chuyện đó Bội Linh cũng nói cho Thanh nghe. Minh nhìn thấy ánh mắt Thanh rất thoải mái vui vẻ khi nói ra lời đó. Minh không thấy ghen gì, với nó Bội Linh là bạn thân, chỉ thế mà thôi. Với Thanh và Đằng chột cũng là như vậy.
– Xem ra tao phải báo cáo Bang chủ… Mày quản lý con nợ, còn ép con người ta lên giường… – Minh trêu chọc.
– Đệch… – Thanh nghiến răng vỗ đầu Thanh, lại bị nó tránh đi. – Nói bậy bạ tao thiến mày trước. Tao giúp Bội Linh trả nợ xong rồi…
Nói đến khoản nợ kia, Thanh có chút đắc ý, ưỡn ngực nói:
– Cũng không phải tiền tao… Mỗi khách sộp tao chèn thêm 1% lãi, quay qua quay lại vài ba ngày là dôi ra hai trăm triệu, thanh toán nợ cho ba nàng… Thấy anh có hay không?
– Ah… vậy là tội lạm dụng chức quyền tranh thủ hối lộ tình dục… – Minh cười tủm tỉm.
– Lạm cái đéo… Miệng mày thối đeo chịu được… Tao là yêu nàng thật lòng. – Thanh có chút nóng mặt, gắt lên.
Minh hoảng hồn, che miệng nó lại, nói:
– Rồi rồi… Tao tin mày được chưa? Mẹ, mày muốn lão Đao thần kia tỉnh lại chém tao với mày thành từng miếng như heo quay ah.
Minh nghĩ nghĩ một chút, chợt ngồi dậy. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Thanh, nó cởi cái áo tù đang mặc ra, lộ bên trong một cái áo thun lót không cánh tay ôm sát người… Nó lại tiếp tục cởi.
– Này… tao thích phụ nữ ah… – Thanh lắp bắp, lùi ra sát mép giường.
– Câm miệng… Mặc cái áo này vô… – Minh ném cái áo lót chống dao cho Thanh.
– Cái gì đây… – Thanh ngơ ngác cầm cái áo còn hơi nóng của Minh, chất liệu lại có chút lạ, không mỏng như nhìn bên ngoài.
– Tao bảo mày mặc thì mày cứ mặc… Nói nhiều quá. – Minh mặc lại cái áo tù, lại nằm xuống.
Thanh cũng không hỏi nhiều. Nó nghĩ đây như một kiểu bùa hộ thân may mắn của Minh, cố tình nhường cho nó yên tâm hơn. Thanh cũng không tin mấy trò tầm phào đó, nhưng không hiểu sao, mặc lên cái áo tinh thần nó liền yên bình hẳn… Không còn cảm giác thấp thỏm như khi nãy.