Phần 55
Chiếc BMW series 6 màu xám ghi của chú Hào vừa dừng lại trước một toà nhà lập tức có nhân viên an ninh ra mở cửa. Chú Hào và Minh bước xuống xe, đi vào tòa nhà. Ánh mắt Minh nhìn lướt qua dãy xe máy đổ phía trước chợt hơi ngưng đọng lại… Nó nhận ra chiếc xe máy đó.
Sòng bài Phú Nhuận không rộng rãi như Đakao, chỉ vỏn vẹn trong một căn nhà cao bốn tầng. Tầng một là bài lá gồm cào, tầng hai là tài xỉu – baccarat, tầng ba là phòng Vip poker, tầng bốn là phòng quản lý giám sát. Minh và chú Hào đi thang máy thẳng lên tầng 4. Cửa thang máy vừa mở ra… Tiếng la hét của con gái chua loét liền vang vọng bên tai… Nghe giọng nói này Minh liền nhăn mặt cười khổ. Gặp người quen rồi.
– Làm sao anh có thể bắt ba tôi ký cái lãi suất cao như vậy? Cái này không hợp lý… Lãi suất ngân hàng bây giờ là bao nhiêu chứ?
– Chị hai à… Ba chị thua bạc, vay tiền nóng chứ có phải đi vay ngân hàng đâu mà so sánh? Trước khi vay đã nói rõ mức lãi suất với chú rồi… Chứ người của tôi có kề dao lên cổ bắt chú vay đâu. Hồng Bang không bắt chẹt ai bao giờ…
Cô gái đang đứng gân cổ cãi bừa đó, không ai khác là Bội Linh. Người thanh niên đang cãi lại đến đỏ mặt tía tai cũng vô cùng quen thuộc với Minh, là Thanh sùi. Hắn là Đại ca trong Long đường, phụ trách tín dụng đen, kết hợp vô cùng chặt chẽ với Lân đường. Có con bạc đang thua nào mà không nóng máu muốn gỡ gạc ngay chứ? Mỗi sòng bạc của Lân đường quản lý đều có vài anh em của Long đường đi lòng vòng… Thấy kẻ nào chán nản muốn bỏ về liền tiếp cận. Với vị trí của Thanh, hắn không tìm khách hàng như vậy, mà đứng ra xử lý sự vụ khó… Như con nhỏ tóc hai bím cứng đầu này.
– Chú nói một tiếng công bằng đi chứ… – Thanh sùi quay qua nhìn người đàn ông trung niên đầu hói mặt nhăn nhó đang ngồi bên cạnh Bội Linh.
– Không phải trả lời anh ta… – Bội Linh gạt ngang.
Trong phòng còn có bốn nhân viên giám sát máy camera và một người của Long đường… Tất cả đều đang xem chuyện hay, miệng cười toe toét… Thấy Minh và chú Hào tới, mọi người vừa định đứng lên chào thì Minh giơ tay ra hiệu cho họ ngồi im. Nó muốn xem Bội Linh sẽ làm ra chuyện gì?
– Tôi nghe nói người Hồng Bang rất nghĩa khí ah… không ăn hiếp dân thường bao giờ… – Bội Linh bắt đầu đuối lý, nói lung tung.
– Cái đó là đương nhiên. – Thanh cười, nó cũng thấy cô gái này rất thú vị.
– Hừ… vậy sao anh dám sàm sỡ tôi?
– Eh eh… Cô không được nói bậy nha… Tôi làm gì cô? Lúc nào?
Thanh sửng sốt la lên, chỉ tay vào mặt Bội Linh. Ngay lúc này, không ai ngờ tới Bội Linh nhanh như cắt kéo bàn tay hắn đặt lên ngực mình.
– Ngay lúc này… Mọi người đều thấy rõ… – Nàng vừa nói, vừa nhếch mép cười.
– Không đúng… Đây là cô kéo tay tôi… Tôi không tự… tự… – Thanh rụt tay lại, mặt đỏ gay gắt bực bội không chịu nổi.
– Vậy ah… – Bội Linh khoanh tay trước ngực bước tới, làm Thanh có chút lúng túng lùi lại.
– Cũng giống vậy thôi. Các anh biết ba tôi nghiện cờ bạc, ổng chơi hết thì thôi đi… Còn đưa tiền cho ổng vay là sao? Khác gì tôi kéo tay anh đặt lên ngực mình rồi nói anh sàm sỡ hả?
– Ặc… Hai cái này có giống nhau sao? Cô nói chuyện phải có chút lý lẽ chứ? Chú là người trưởng thành, đâu phải con nít đâu… Chúng tôi mời vay tiền là một chuyện, chú có thể từ chối mà…
Thanh vẫn đầy đủ lý lẽ, nhưng rõ ràng khí thế đã mềm yếu hơn hẳn. Ánh mắt hắn vài lần lướt qua hai khối căng tròn mềm mại kia, lén nuốt nước bọt.
– Ha ha… Thôi đủ rồi…
Ngay lúc này, chú Hào cười vang lên, bước tới. Bội Linh và ba Bội Linh đều quay ngoắt lại nhìn. Thanh nhìn Minh nhăn nhó cười khổ.
– Hoàng Minh… bạn… bạn…
Minh thấy Bội Linh hai mắt mở tròn nhìn mình không chớp. Không ổn. Nó cũng không ngờ nàng nhận ra mình, dù mình đã thay đổi diện mạo rất nhiều. Thật ra, Minh cũng không biết Bội Linh đã sớm nhìn ra nó từ mấy tháng trước khi nó đi với Ngọc Nga. Minh cũng không ngại nhận bạn cũ, vì cao tầng Hồng Bang đều biết thân phận cũ của nó. Nhưng trong mối quan hệ hoán đổi thân phận của nó và Hoàng Minh kia có rất nhiều thứ phức tạp đan chéo nhau. Minh cũng không rõ suy nghĩ của Bội Linh và hai người kia hiện giờ đối với mình như thế nào… Có xem mình như một kẻ vì yêu bạn gái người khác dẫn đến ghen tuông mà ra tay ngoan độc không? Minh đằng hắng một tiếng, rồi điềm nhiên trả lời:
– Cô nhận nhầm người rồi. Tôi là Thuận Minh.
– Ah… – Bội Linh thoáng ngạc nhiên rồi như hiểu ra, gật gật đầu thoáng buồn bã.
Minh không nói gì với Bội Linh, kéo tay Thanh ra ngoài nói:
– Là người quen… giảm lãi suất đi có được không?
– Hả? Sao mới nãy mày lại… – Thanh ngạc nhiên hỏi.
– Mày biết tao chui ở đâu ra mà… – Minh nhăn nhó nói. – Làm sao biết người ta nghĩ gì trong đầu chứ… Cẩn thận thì hay hơn…
– Ừ… vậy… vậy… con bé đó… không phải người yêu cũ của mày chứ? – Thanh ấp úng chút, mặt hơi cứng hỏi.
– Không phải… nhưng từng là bạn rất thân đấy. Mà mày có ý gì? Không phải được sờ một cái rồi yêu luôn chứ? – Minh cười tủm tỉm.
– Bậy bạ… Nói lung tung Bang chủ thiến tao ah… – Thanh co rút lại, nhìn dáo dác hai bên.
– Ha ha… Vậy bây giờ thế nào? Có nể mặt không? – Minh vỗ vai nó hỏi.
– Minh Phò mã đã lên tiếng thì không thành vấn đề. Trả góp hàng tháng miễn lãi suất luôn… hắc hắc…
Bội Linh đặt bút ký giấy nợ thay Ba. Ba nàng bị nghiện cờ bạc, vì thế tiền nhà lúc nào mẹ cũng giữ rất kỹ, khóa tủ đàng hoàng. Sáng nay mẹ lấy từ Ngân hàng về ba mươi triệu để đóng tiền học cho em trai nàng… Bà lo nấu cơm, không để ý, ông lại lén đem tiền đi đến đây. Lúc Bội Linh đi làm về thấy mẹ mếu máo than thở ở nhà. Nàng liền đi đến sòng bạc nơi ba thường đến… Số tiền ba mươi triệu ba nàng mang ra khỏi nhà xem như là mất, nhưng không ngờ ông lại vay thêm hơn trăm triệu để gỡ gạc. Lúc nhận được tờ giấy nợ với mức lãi suất 15%/tháng, Bội Linh muốn rụng rời tay chân. Lãi suất như vậy, đem cả lương đi làm của mẹ, tiền cho thuê mặt bằng trước nhà gộp lại chỉ vừa đủ trả lãi, còn chưa tính đến gốc.
Thật ra trong nhóm bốn tỷ muội vẫn luôn tồn tại một số chuyện không chia sẻ với Hoàng Minh, vì thế Minh hiện nay lại càng không biết. Nhà Bội Linh có gia cảnh rất phức tạp, khó khăn. Ba nàng khi xưa là một kiến trúc sư rất giỏi giang, kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng một lần tai nạn ô tô, ông chấn thương cột sống nặng, mất sức lao động đành nghỉ hưu sớm. Sau đó thời gian ở nhà buồn chán, ông đâm nghiện cờ bạc. Mẹ nàng là một giáo viên trường cấp hai… Nhà chỉ dựa vào cho thuê mặt bằng, lương của mẹ và một ít tiền trợ cấp của Ba để nuôi ăn học hai đứa Bội Linh và em trai nàng. Nhật Vi, Na Na, Hoàng My gia đình đều khá giả, Hoàng Minh càng không cần bàn tới… Trong nhóm Bội Linh đôi lúc cảm thấy rất lạc lõng. Nhưng ba đứa bạn gái thân của nàng đều vô cùng tế nhị lại giúp nàng hòa đồng. Đứa nào đi mua quần áo đều mua thêm một hai cái cho nàng, để nàng không áy náy ba đứa đều bảo mặc thử rồi không vừa nên cho nàng. Vì thế bạn bè trong trường đều tưởng Bội Linh cũng như ba người Nhật Vi đều là tiểu thư quần là áo lụa. Ban đầu Bội Linh cũng rất thích cảm giác đó, nhưng càng ngày lớn lên ý thức trưởng thành hơn, nàng nhận ra mình đang sống trong ảo tưởng.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Cuộc đời không phải lúc nào cũng hoa lệ đẹp đẽ như mơ. Càng lún sâu vào lối sống không thuộc về mình càng khó có thể quay lại chấp nhận hiện thực.
Bội Linh vẫn chưa vội đi về. Nàng lén nhìn về phía Hoàng Minh với ánh mắt cảm kích. Dù nàng không nghe được anh và người thanh niên kia nói chuyện khi nãy, nhưng nàng biết anh đã can thiệp giúp đỡ mình.
Nhưng giờ phút này Bội Linh lại nhận ra một điều khác lạ… Lần trước nhận ra Hoàng Minh ở shopping mall cùng với Ngọc Nga, khoảng cách quá xa Bội Linh không nhận ra. Nhưng bây giờ, nhìn anh đi qua đi lại xem xét các máy camera, mọi người đều răm rắp nghe theo… Bội Linh có thể chắc chắn rằng vị trí anh tại Hồng Bang không thấp. Nhưng Hoàng Minh mà nàng biết vài tháng trước là một kẻ ngờ nghệch. Nói đúng hơn là một đứa trẻ 6 tuổi trong thân hình của người trưởng thành. Từ lúc nào Hoàng Minh đã thay đổi đến như vậy… Diện mạo có hàng trăm cách để thay đổi, nhưng đầu óc lại không thể nào thúc đẩy một đứa trẻ trong vài tháng liền nhanh nhạy, sáng suốt như người lớn được. Chuyện này là thế nào? Bội Linh mím môi thầm quyết định.
– Mình đi về thôi… – Bội Linh nắm tay Ba, kéo ông đứng lên.
– Vâng chào chú, chào em gái… Rất hân hạnh được phục vụ. Hẹn gặp lại… – Thanh đon đả chào.
– Tôi không muốn gặp lại anh đâu… hừ…
Bội Linh ném lại một câu, liền kéo Ba nàng đi xăm xăm ra thang máy. Thanh quay qua nhìn Minh, hai thằng đều bật cười.
Ba mươi phút sau, giờ nghỉ trưa đã đến.
Trưa nay, Ngọc Nga và Hạ Vi tự ăn ở nhà, Minh vì đang ở khá xa nhà, nên không về. Sẵn có Thanh ở đây. Thế là hai thằng khoác vai nhau, đi ra ngoài ăn trưa…
– Mày mua chiếc xe hơi đi… Làm Phò mã rồi, cưỡi mô tô ầm ầm ngoài đường người ta cười cho… À mà mua làm gì… qua nhà chú Long, thích chiếc nào lấy về là được mà…
– Hừ… Tao không thích xe ông ta, khi cần tao sẽ tự mua.
Minh mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Minh đến đây bằng xe của chú Hào, nên hai đứa đi ra ngoài bằng chiếc Mazda 6 của Thanh.
– Ây da, còn giận Bang chủ à… Tao nói mày nghe… Tao mà ở vị trí ông… đã nghi ngờ ai, tao cho đánh phủ đầu nó một trận rồi mới hỏi. Hỏi không đúng thì tặng cho chai dầu về nhà tự xoa là xong… Chú Long là đã rất kiềm chế rồi…
– Hừ… vậy mày mới không làm Bang chủ…
– Ha ha… cũng đúng.
Chiếc Mazda 6 vừa lùi ra khỏi chỗ đậu, đột nhiên hai cánh cửa sau xe bật mở… Một hai ba cái bóng người thật nhanh lao vào băng ghế sau.
– Địch tập kích…
Thanh giật mình kêu lên, nó nhanh như chớp rút súng… Tay cầm súng của nó vừa đưa ra đã bị Minh chộp lấy dở lên sát trần xe.
– Mày điên à… Có nhìn xem là ai không?
– Ah… là em à… làm anh hết hồn… ha ha… – Thanh giờ mới quay lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, thu súng về.
Băng ghế sau có ba đôi mắt to tròn mở lớn hết cỡ, ba cái miệng còn há hốc không khép lại được. Bội Linh, Na Na, Hoàng My còn sợ hãi nhớ đến khẩu súng đen thui khi nãy…
– Trò này không vui ah… – Na Na mắt đỏ hoe rưng rưng, bĩu môi nói.
– Hừ… Anh bị cái gì vậy hả? Có súng hay lắm sao?! Muốn bắn ai thì bắn hay sao? – Bội Linh đã hết sợ, trở về nguyên chất.
Tất cả đều do Bội Linh. Nàng không cam tâm quyết định phải tìm hiểu sự đổi khác của Hoàng Minh. Vì thế vừa đưa Ba về nàng liền gọi cho Na Na và Hoàng My. Ba đứa tụ tập, sau khi bàn luận thì quyết định vào hầm xe dàn trận tập kích Hoàng Minh. Khi thấy anh đi cùng Thanh bước lên chiếc ô tô màu đen, ba đứa liền lao đến…
– Hiểu nhầm… là hiểu nhầm ah… Tại mấy đứa bất ngờ xông vào xe mà… – Thanh sùi áy náy giải thích.
Minh lúc này biết đã không giả vờ được nữa. Dứt khoát quay lại lên tiếng:
– Xin chào… Bội Linh, Na Na, Hoàng My… Ba bạn ăn trưa chưa? Để hôm nay mình mời nha…
Minh vỗ vỗ vai Thanh, cho hắn lái xe đi tìm chỗ ăn. Ba đứa Bội Linh cũng không có ý kiến, vì còn mãi nhìn chằm chằm vào Minh.
– Chu choa ơi… nhìn xa đã thấy đẹp trai lồng lộng, nhìn gần còn đẹp hơn nữa… Ôi Linh ơi, mình rụng trứng rồi… – Na Na che ngực, mặt ửng đỏ xuýt xoa.
“Phụt”… – Thanh đang lái xe, lảo đảo, mặt đỏ ửng lên.
– Con nhỏ này… giữ mặt mũi chị em chút được không? – Bội Linh nhéo Na Na một cái.
– Mình muốn hỏi từ khi nào Hoàng Minh gọi tụi này là bạn vậy? Không phải là chị sao? – Hoàng My cười tủm tỉm hỏi.
– À… Lúc đó do mình mất trí nhớ thôi… Bây giờ mọi chuyện đã bình thường lại rồi… – Minh đã suy nghĩ, cho rằng lý do này dễ nói ra nhất.
– Thật ra, Bội Linh, Na Na, Hoàng My… còn nhỏ hơn mình hai tuổi đấy.
Đây là Minh nói theo số tuổi trên giấy tờ thân phận mới của nó. Và năm sinh của nó cũng căn cứ theo lời kể của Ngọc Nga. Do bà Sang, mẹ Ngọc Nga suy đoán lúc nhặt Minh về, tuổi thật của Minh có thể lớn hơn Ngọc Nga một tuổi.
– Ra là vậy… hèn chi mình cứ thấy là lạ… – Bội Linh gật gù hiểu ra.
– Không biết… Lỡ kêu chị rồi… phải kêu tiếp như vậy… – Na Na bắt bẻ.
– Ừm… Anh Minh gọi riêng Na Na là chị thôi… Hai đứa em không thích làm chị đâu… – Bội Linh trêu đùa.
– Ah… Hai bạn chơi xấu… Vậy mình cũng không làm chị nữa… đáng ghét.
Thanh lái xe đưa mọi người đến một quán cafe khá lớn, nhiều cây xanh mát mẻ, có chỗ ngồi riêng biệt lại phục vụ cả món ăn trưa. Món ăn nơi này không đa dạng như nhà hàng, nhưng rất gọn gàng phù hợp với dân văn phòng. Mỗi đứa chọn một món ăn cho mình, đơn giản vừa đủ cho bữa trưa.
Minh và Thanh ngồi cạnh nhau, đối diện là ba đứa con gái cứ tròn mắt nhìn dò xét như gặp người ngoài hành tinh.
– Anh là cảnh sát phải không?
“Phụt…” – Thanh vừa bỏ cuộn mì spaghetti vào, nghe Na Na hỏi, suýt phun cả ra ngoài.
– Bạn bị cái gì vậy? Đã nói là xã hội đen rồi mà… – Bội Linh che miệng, nói nhỏ.
– Xã hội đen thường dùng dao thôi chứ? Chỉ có cảnh sát mới xài súng thôi… – Na Na bĩu môi ấm ức nói.
– Em xem phim Hồng Kông nhiều quá rồi… Xã hội đen nước mình hiền lắm ah… Súng là phòng thân thôi… sợ người xấu cướp tiền ah… Bọn anh ngày ngày chỉ biết… đón tiếp khách hàng, mời khách hàng ký hợp đồng, rồi đến tháng nhắc nhở khách hàng nộp tiền… – Thanh pha trò dí dỏm.
– Phì… anh nói cứ như nhân viên bán bảo hiểm nhân thọ vậy… – Hoàng My nghi ngờ.
– Đại loại cũng thế thôi… – Thanh gãi gãi đầu cười xòa.
– Ha ha…
Minh không nhịn được, phá ra cười. Đám Đại ca Hồng Bang mà nghe người ta ví von mình như nhân viên bán bảo hiểm nhân thọ chắc phải giải nghệ gần hết ah.
– Anh có súng, anh Minh không có… Vậy anh là sếp phải không? – Na Na lại hỏi.
– Ặc… Không phải đâu… Minh nó là… ây da…
Thanh vừa chuẩn bị nói thì bị Minh đá chân một cái đau điếng, nín bặt.
– Thần thần bí bí… đáng ghét… – Na Na nhìn ra Minh muốn giấu diếm, bĩu môi khó chịu.
Thanh nhìn đồng hồ rồi đứng lên, vỗ vỗ vai Minh, nói với ba cô gái:
– Ha ha… Thôi, anh đến giờ hẹn khách hàng ký hợp đồng rồi… Anh để Minh lại… Mấy em nhẹ nhẹ tay, nó về nhà mà không nguyên vẹn thì anh bị phạt đó…
– Mau cút… – Minh gầm gừ.
Thanh đi ra ngoài, còn lén quay lại nhìn Bội Linh nháy nháy mắt, tay làm như cái điện thoại áp lên tai. Bội Linh mặt hơi đỏ, bĩu môi hậm hực, không nhìn anh ta nữa.
– Dân xã hội đen thật sự có hẹn khách hàng ah? – Na Na quay qua Bội Linh hỏi.
– Hừ, đừng tin mấy lời nhảm nhí đó. Toàn đi bắt chẹt người ta thì có…
Bội Linh nãy giờ ánh mắt cứ nhìn Minh đăm chiêu. Như không nhịn được nữa, nàng hỏi:
– Anh thật sự là như người ta nói… Do yêu Nhật Vi, ghen với Minh nên ra tay đâm bạn ấy?
Minh sững người. Từ nãy giờ không thấy ba đứa Bội Linh hỏi đến những chuyện đã xảy ra, Minh còn thấy hơi lạ. Bây giờ, đột nhiên nghe hỏi như vậy nó có chút không biết nói gì. Thấy cả ba đứa nhìn mình chằm chằm, Minh cười nhạt nói:
– Thứ nhất, anh bây giờ Lê Thuận Minh, không phải là Hoàng Minh gì đó…
– Thứ hai, anh yêu Nhật Vi là thật. Nhưng anh không ra tay đâm Hoàng Minh…
– Thứ ba, anh không ghen với Hoàng Minh, mà là nó ghen với anh.
Bội Linh, Na Na và Hoàng My nhìn nhau ngạc nhiên. Chuyện này có thể sao? Ngoại trừ điều thứ nhất, hai điều còn lại đều làm ba đứa rất khó tin tưởng.
Hoàng My chợt thấy cái gì đó lấp lánh dưới cổ áo Minh, nàng chợt chồm đến đưa tay kéo ra. Minh vẫn không ngăn cản để nàng kéo sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo mình. Một tuần trước sau khi được giải cứu khỏi âm mưu của Hoành Sơn, Hạ Vi đã trả lại cho Minh vật này.
– Vật này… vật này… không phải là của Hoàng Minh sao?
Cả ba đứa đều há hốc nhìn cái mặt dây chuyền hình ổ khóa trái tim nạm kim cương lấp lánh.
– Ở đâu anh có nó? – Na Na hỏi.
– Nhật Vi đưa cho anh. – Minh nhún vai nói.
– Không thể nào… đây là vật định tình của Nhật Vi và Hoàng Minh… Dù Nhật Vi có thay lòng đổi dạ đi nữa, bạn ấy cũng không thể đưa nó cho anh. Thật phi lý. – Hoàng My nói.
– Em tin anh. Em tin là sợi dây chuyền đó Nhật Vi đưa cho anh.
Bội Linh chợt lên tiếng làm Na Na và Hoàng My đều chú ý lắng nghe. Bội Linh nói tiếp:
– Vì dạo gần đây Nhật Vi bị giám sát rất chặt… Ba Mẹ Vi không có lý do gì để làm như vậy… ngoại trừ ngăn cấm không cho bạn ấy đi gặp ai đó…
Bội Linh đoán đúng nhưng chưa đủ. Sở dĩ Nhật Vi chấp nhận sự ngăn cấm nghiêm khắc đó vì tuân thủ một giao kèo giữa nàng và ba mẹ. Nhật Vi sẽ không trốn đi gặp Minh, ngược lại họ cũng không được ép nàng gặp gỡ Hoàng Minh.
– Và người đó là anh… Anh là Thuận Minh… nhưng chưa từng là Hoàng Minh mà em biết. – Bội Linh nói một câu rất mâu thuẫn.
– Là sao? – Na Na ngơ ngác.
– Anh cũng không phải Hoàng Minh đã hồi phục ký ức… Anh là ai?
Ngay lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau làm cả người Minh chấn động…
“Anh ấy là người đàn ông đầu tiên của tất cả chúng ta.”
Minh quay ngoắt lại, cả người liền sững sờ. Trước mặt nó là một bóng hình yểu điệu tuyệt đẹp mà bao ngày tháng nó mong nhớ.