Phần 54
Một tuần sau…
Minh vẫn hàng ngày như một thực tập sinh chăm chỉ đi theo chú Hào giám sát các sòng bài. Cuối tuần Minh vẫn đến căn biệt thự của ông Long báo cáo như quy định. Có điều sau lần bị nghi ngờ, Minh giữ đúng khoảng cách, đúng chức phận, lạnh lùng cố tình làm ra vẻ giận dỗi kiểu trẻ con. Nhưng biểu hiện của ông Long cũng không khác gì nó. Ông ta dù biết mình sai nhưng không có thang để leo xuống, đành giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.
Từ một tuần trước, ông Long chuyển trường cho Hạ Vi từ Hưng Đạo Vương sang Văn Hiến, tiếp tục học Lớp 11. Sau lần đó, ông cũng phải nén giận mà bỏ qua cho Hoành Sơn, dù sao sự uy hiếp của cha nó quá lớn. Nhưng không thể để mỡ treo trước miệng mèo nữa, dù đã chuyển trường cho Hạ Vi, ông vẫn yêu cầu Minh đưa rước nàng đi học. Nhưng đến ông cũng ngạc nhiên, Hạ Vi lại từ chối để Minh đưa đi, còn lấy cớ anh ngủ dậy trễ hơn giờ mình phải đến trường. Ông Long đành cử một người khác thay thế Minh dùng ô tô đưa rước Hạ Vi mỗi ngày.
Minh biết rõ lý do Hạ Vi không muốn mình đến trường Văn Hiến. Nàng không muốn anh tiếp tục vương vấn tơ lòng vì mỗi ngày nhìn thấy hình bóng Nhật Vi. Nhưng Hạ Vi không biết, Minh đã sớm đi tìm Nhật Vi nhưng không thể tiếp cận nàng. Nhật Vi mỗi ngày đi học đều bị ba mẹ nàng giám sát rất kỹ. Họ có lẽ đã nhận được cảnh báo của thằng con rể tương lai quý hóa. Nên sau giờ học, Nhật Vi chỉ bước ra cổng trường là đã có người chờ sẵn đưa thẳng về nhà.
Ngay lúc này tại sòng bài Đakao chiếm cứ toàn bộ tầng hầm B2, B3 một tòa cao ốc văn phòng…
Trong phòng kín, bốn chiếc bàn xếp nối vào nhau phủ vải bố dày. Trên mặt bàn dài trải ra từng dãy những miếng “phỉnh” hình tròn bằng nhựa. Mỗi cái phỉnh đều có hoa văn đặc trưng màu sắc theo từng mệnh giá, logo Hồng Bang in nhũ vàng chạy trên viền. Cũng như các sòng bài hợp pháp, các sòng bạc của Hồng Bang cũng có địa điểm sử dụng phỉnh đặt cược thay cho tiền mặt.
Lúc này, bốn anh em ngoại đường đang dùng đèn cực tím cẩn thận quét qua dãy phỉnh trên mặt bàn.
– Đây rồi… – Một người hô lên, liền rút ra một cái phỉnh.
– Còn nữa đây… – Một người khác cũng tìm ra.
Sau đó bốn người liên tiếp tìm ra được hơn hai mươi cái phỉnh có vấn đề gồm đủ mệnh giá từ 200 ngàn đến 5 triệu đồng. Vì phỉnh gốc của Hồng Bang được đặt hàng ở Đài Loan, trên viền có một lớp dạ quang không thể nhìn bằng mắt thường. Nên chỉ cần trải ra rà soát lại bằng đèn cực tím liền tìm ra được những cái phỉnh giả mạo.
Minh đứng bên cạnh chú Hào, đưa tay nhận lấy một cái phỉnh giả trên khay người nhân viên. Nó quan sát thật kỹ, lại lấy một cái phỉnh khác đưa ra dưới ánh đèn xem…
Chú Hào vẫn như cũ, rất ít lên tiếng, chỉ quan sát rồi tủm tỉm cười nhìn Minh. Ban đầu khi Bang chủ giao cho ông huấn luyện Minh, ông nhận nhưng lòng không thấy thoải mái lắm. Không không thích những kẻ dựa vào quan hệ để lên cao… Nhưng sau vài tuần Minh làm cho ông từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chàng thanh niên này vô cùng thông minh, lại chịu khó lắng nghe, đầu óc quan sát tỉ mỉ. Dần dần ông bắt đầu phục ánh mắt quan sát của Bang chủ. Không, nói đúng hơn là ánh mắt của Hạ Vi…
– Phát hiện từ lúc nào? Từ thời gian đó đến nay tổng cộng bao nhiêu? Sao hôm nay mới báo cáo? – Minh lên tiếng hỏi.
Người quản lý sòng tên là họ Trương, ở nhà đứng thứ ba nên mọi người gọi anh ta là Trương Tam. Năm nay anh hơn 35 tuổi, được xem là một trong những nhân vật trẻ tuổi nổi trội trong Nội đường Hồng Bang. Nhìn Minh còn trẻ như vậy lại mở miệng hỏi mình như cấp trên, anh ta rất không phục. Nhưng dưới ánh mắt của chú Hào, anh ta chỉ có thể nhịn, trả lời:
– Lần đầu phát hiện là tuần trước… Hai con phỉnh giá năm trăm ngàn.
– Đưa tôi xem…
Trương Tam vẻ mặt lạnh băng quay lại nhìn nhân viên giữ kho của mình. Người nhân viên kia lại có chút lúng túng mở tủ lấy ra một cái hộp, tìm hai cái phỉnh đưa ra… Minh nhận lấy, lắc đầu trả lại, nói:
– Tôi nói là đúng hai cái phỉnh đầu tiên…
– Thì có gì khác nhau? Cái nào cũng là giả thôi… – Trương Tam có chút không nhịn nổi nữa, giọng gay gắt.
– Sao không khác nhau?
Minh lấy lại cái phỉnh 500 ngàn vừa đưa người nhân viên kia, lại tìm một cái cùng mệnh giá trong đống phỉnh vừa phát hiện hôm nay… Đặt hai cái trên mặt bàn, soi đèn vào. Chú Hào, Trương Tam và bốn nhân viên đều vây lại nhìn. Minh chỉ tay lên bàn, nói:
– Đây là hai cái phỉnh cùng mệnh giá, xuất hiện hai mốc thời gian khác nhau… từ đường nét cho thấy là được làm thủ công bằng tay… những chi tiết khác biệt giữa hai cái này… Tôi có thể nói chủ quan, chúng được làm ra từ một người… và tên đó trong hai tuần đã có tiến bộ… Cái thứ hai xuất hiện hôm nay từ đường nét đến tạo vân đều chi tiết sắc nét hơn hẳn cái bên trái.
Trương Tam vẻ mặt có chút khó xem, hắn nhìn chú Hào, chỉ thấy ông cười cười gật gù. Hắn cắn răng suy nghĩ rồi nói:
– Nhưng điều đó chứng minh cái gì?
Minh phì cười, khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói:
– Nó chứng minh rằng khâu kiểm tra đổi phỉnh của nơi này có vấn đề… từ một cái phỉnh thô sơ có thể phát hiện bằng mắt thường vẫn bị người ta qua mặt… đến bây giờ hắn làm càng ngày càng tinh vi, muốn nhìn ra phải dùng cả đèn cực tím… Tôi sợ một ngày gần đây đến cả soi đèn cũng không thể nhìn ra…
Trương Tam vẻ mặt nhăn nhó khó xem, trán hơi ướt mồ hôi nhìn qua chú Hào. Ông ta vẫn ung dung như không có gì liên quan đến mình. Anh ta đảo mắt suy nghĩ, nói:
– Khâu đổi phỉnh có thiết bị kiểm tra đầy đủ, không thể nhầm lẫn sai sót nhiều như vậy được… Tôi nghĩ là sự cố này chỉ có thể xuất hiện ở khâu lưu trữ kho… có thể là hoán đổi hàng giả lấy hàng thật. Rồi dùng hàng thật để đổi tiền…
Trương Tam vừa dứt lời, một thanh niên đứng bên cạnh mặt mày liền tái nhợt quỳ sụp xuống, nghẹn ngào kêu lên:
– Không phải đâu Đại ca… Oan cho em lắm… Em lấy tính mạng ra thề… Em mà làm chuyện này… em chết không có chỗ chôn.
Ông Hào lúc này lại không nhịn được bước lại, vỗ đầu thằng thanh niên một cái, gắt lên:
– Hừ… kêu khóc cái gì… mọi chuyện còn có điều tra… đứng lên.
– Dạ…
Minh hơi nhíu mày nhìn Trương Tam lại đảo qua nhìn người thanh niên còn khóc thút thít kia, khóe miệng nhếch lên, nói:
– Có vẻ như… Trương quản lý rất bao che cho nhân viên phụ trách đổi phỉnh ah…
Trương Tam hơi chột dạ, vẫn nói cứng miệng:
– Không có chuyện đó… Tôi luôn đối xử với anh em đều công bằng.
– Vậy ah…
Trương Tam thấy Minh nhếch mép cười cười như không tin liền cau mày khó chịu. Anh ta nén giận nói, giọng điệu đã không còn khách sáo như lúc đầu:
– Buồng đổi phỉnh đều có đèn tím luôn sáng… chỉ cần phỉnh không có dạ quang đưa vào liền nhận ra. Cậu nói người ta qua mặt ở khâu đổi phỉnh… qua mặt thế nào cậu chứng minh cho tôi xem…
Minh gật gật đầu không trả lời. Nó bước lại bàn có mấy cái phỉnh giả, chọn đại một cái. Rồi nhìn quanh cả phòng, bước lại góc bàn làm việc của quản lý lấy một cây viết dạ quang. Minh cúi xuống vẽ một vệt lên quanh viền của cái phỉnh…
– Tôi sẽ dùng cái này…
Minh đưa cái phỉnh mệnh giá 2 triệu trên tay mình ra cho mọi người thấy, rồi mở cửa phòng kín đi ra ngoài. Chú Hào, Trương Tam và bốn người nhân viên đều đứng tụm lại nhìn qua lớp kính một chiều dõi theo bóng lưng cao lớn của Minh đi xuyên qua dãy bàn đông đúc con bạc, hướng về quầy đổi phỉnh. Vừa đến quầy, Minh thản nhiên đặt cái phỉnh lên khay… Ánh mắt đảo qua liền phát hiện ra cô gái ngồi bên trong quầy nhan sắc khá xinh đẹp…
– Vâng, hai triệu đồng…
Cô gái nhận lấy cái phỉnh, ánh mắt đảo qua liền đặt vào khay chứa phỉnh theo đúng phân loại. Cô ta rút tiền trong hộc, đếm đủ bốn tờ năm trăm ngàn, đặt lên khay… Lúc này ánh mắt cô ta mới nhìn lên, thấy gương mặt đẹp trai như nam thần của Minh liền có chút ngơ ngác thất thần.
Minh vẫn không rời đi, chống tay lên mặt quầy cầm 4 tờ bạc xanh phe phẩy phía sau cho đám người trong phòng thấy mà đi ra đây.
– Em tên gì? – Rảnh rỗi gặp mỹ nữ, pha trò chút cũng vui.
– Dạ, Hoàng My… – Cô gái hơi bẽn lẽn, mặt ửng đỏ.
– Ah, anh cũng có quen một người bạn tên Hoàng My đó…
– Phì… vậy ah… thật trùng hợp…
Minh chỉ cười nhạt nhìn cô gái, rõ ràng cô ta đang nghĩ mình bịa chuyện để cua gái ah… “Mịa… trước giờ anh chưa từng cua gái ah. Chỉ toàn gái cua thôi.”
“Chuyện này sao có thể?”
Lúc này, giọng nói khó tin của quản lý Trương vang lên sau lưng Minh. Cô gái kia cũng giật mình, ngồi thẳng người lên, ánh mắt nghiêm túc.
Trương Tam, chú Hào và bốn nhân viên đã đến trước quầy, ai cũng nhìn Minh vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Vừa khó tin, vừa không hiểu…
– Em đưa cái phỉnh anh vừa đổi lại đây… – Minh đặt tiền trả lại trên khay, giọng nghiêm túc nói với cô gái.
– Vâng.
Cô gái có chút chột dạ, ngay lập tức nhận tiền, rút đúng cái phỉnh đó đặt lại trên khay. Minh cầm lấy cái phỉnh, tay nhẹ nhàng lau đi vết mực dạ quang quanh viền, ngay lập tức trước mắt mọi người cái phỉnh trở nên bình thường không còn sự phản chiếu xanh xanh dưới ánh đèn tím.
– Chỉ đơn giản vậy sao? Nhưng… nhưng… – Trương Tam thất thần, trán lấm tấm mồ hôi – Cái thật là dạ quang ẩn, không thể nhìn bằng mắt thường… còn viết dạ quang là hiện rõ lên mà…
Cô gái ngồi trong quầy lúc này mới biết cái phỉnh cô vừa nhận là hàng giả. Vẻ mặt cô tái xanh, đứng lên sát vào quầy, giọng khẩn thiết nói:
– Anh Trương… Trương quản lý… em… em thật sự có nhìn kỹ…
– Không phải lỗi em, đừng lo quá… – Minh xua xua tay, trấn an.
– Lỗi là do nó… – Minh chỉ tay vào cái đèn neon tím lắp trên trong quầy, ngay sau lưng cô gái. – Cái đèn này lắp ở vị trí đó là sai mục đích.
Minh nhìn quản lý Trương và chú Hào nói:
– Một cái phỉnh thật hay giả cần phân biệt qua hai bước… Nhìn bằng mắt thường dưới ánh sáng thường và soi dưới đèn cực tím nổi dạ quang… Đáp ứng đủ hai điều kiện này mới đảm bảo không sai sót… Nhưng cái đèn kia đã làm cho đôi mắt của cô ấy trực tiếp chuyển sang bước kiểm tra thứ hai, bỏ qua bước thứ nhất… Kẻ làm giả phỉnh đã nắm được sơ hở kỹ thuật ở nơi này và tận dụng nó rất tốt…
– Nhưng… – Trương Tam vẫn có chút không cam tâm.
– Anh muốn hỏi vì sao phỉnh giả vào đến kho lại phân biệt được dưới đèn phải không? Chuyện này thì càng đơn giản hơn… vì mực dạ quang vẽ lên mặt phẳng bằng nhựa qua vài tiếng sẽ bị bốc hơi… Thế thôi.
Chú Hào gật đầu, vỗ vai Minh. Trương Tam lúc này mặt tái ngoét hai bờ vai cũng ủ rũ mất hẳn khí thế ban nãy.
– Tôi nghĩ anh không thích hợp với vị trí này… Tôi sẽ có sắp xếp khác cho anh… – Chú Hào vỗ vai Trương Tam nói.
– Nhưng… chú Hào… tôi thừa nhận sai sót của mình… những thất thoát này, tôi tự đền bù cho Hồng Bang… tôi sẽ cố gắng khắc phục những chuyện này… sẽ không có vấn đề khác xảy ra… tôi cam đoan… – Trương Tam nắm tay chú Hào nài nỉ.
Chú Hào lắc đầu thở dài, chỉ tay về phía người thanh niên giữ kho khi nãy nói:
– Tôi không giáng chức anh vì sai sót kỹ thuật này… Chuyện này rút kinh nghiệm là được… Mà anh làm tôi thất vọng, với tư cách một Đại ca lại thiếu suy xét buộc tội thuộc hạ mình. Anh có biết nếu tôi cũng hồ đồ như anh, thì bây giờ cậu ta còn có mạng đứng đó sao?
– Vậy đi… con đường còn dài… một thất bại nhỏ không là gì cả. Anh em chỉ cần cố gắng, Hồng Bang sẽ ghi nhận và đề bạt không thiếu phần người nào…
Chú Hào và người thanh niên cao lớn đẹp trai đã đi khuất. Trương Tam còn ủ rũ đứng đó nhìn theo. Bốn người thanh niên thì ánh mắt sáng rực tràn ngập khí thế. Cô gái tên Hoàng My ngồi trong quầy lúc này hai tay ôm ngực, ánh mắt đã có chút mơ mộng mông lung.