Phần 51
Hai ngày sau ngày sinh nhật Hạ Vi…
“Tài… Tài… Tài…”
“Á… Tài… chung tiền… lẹ đi… ha ha…”
Tiếng la hét inh ỏi ngoài kia cứ vang vào trong, Minh ngồi trong gian phòng lắp kính đen phản xạ một chiều… Ánh mắt nghiêm túc đảo qua dãy màn hình camera an ninh trước mặt. Trước màn hình là một nhân viên kỹ thuật ngồi cạnh bàn điều khiển vô số nút bấm… Sau lưng Minh là chú Hào, Lân tướng khoanh tay ung dung đứng nhìn, không nói một lời.
Hôm nay có một nhóm ba người đàn ông vào sòng An đông chơi đã thắng hơn tám tỷ đồng. Họ chỉ chơi duy nhất một bàn tài xỉu… Dù sòng đã đổi qua mấy nhân viên chia bài vẫn không khắc được mệnh may của họ. Vấn đề lớn hơn là hiện giờ bao nhiêu con bạc khác đều đổ dồn về phía bàn này, đều đặt ké theo ba người. Qua mỗi ván bài hiện giờ đã thất thoát của nhà cái trên dưới hai tỷ đồng. Dưới tình hình này quản lý sòng gọi điện báo cáo chú Hào nhờ trợ giúp. Ông liền mang theo Minh tiến đến đây.
– Em nghĩ là người của đám Hiếu Cần Thơ lên đá sòng mình rồi…
A Sửu là một người đàn ông gốc Hoa, mắt nhỏ, người béo mập chạc trên dưới bốn mươi tuổi. Ông ta nói nhỏ với chú Hào.
– Chưa chắc… Đừng cứ thấy cao thủ là nghĩ người ta đá sòng chứ?! Trên đời này cao thủ rất nhiều ah… – Chú Hào không cho là đúng, nói.
– Hay là mình mang ba thằng đó vào đây… Thương lượng với nó, cho nó ngậm thêm một chút rồi đuổi đi…
– Không được. Nếu ba đứa đó chỉ ngồi bàn một mình thì xử lý như cậu cũng không sao. Nhưng bây giờ bao nhiêu khách quen đều đặt theo nó… Cậu nghĩ làm như vậy không vứt mặt mũi Hồng Bang đi à…
– Dạ… – A Sửu gãi gãi đầu khổ sở không biết làm gì.
“Anh dừng màn hình đó cho tôi…”
Minh chỉ tay vào màn hình bên phải, nói với người nhân viên kỹ thuật. Người nhân viên không biết Minh là ai, nhưng đã đứng ở đây bất cứ ai cũng có thể ra lệnh cho anh ta. Vì vậy, không chút chần chờ, anh ta bấm dừng màn hình.
A Sửu hơi nhíu mày nhìn qua chú Hào, thấy ông vẻ mặt thản nhiên, cũng im lặng nhìn Minh đang làm gì. Nắm giữ một trong những sòng lớn của Hồng Bang, A Sửu dĩ nhiên là người Nội đường. Nhưng hắn rất bận rộn ngay cả lần nghi thức gia nhập gần đây cũng không có thời gian tham dự. Vì thế khi mới gặp Minh, hắn còn tưởng anh là thuộc hạ của chú Hào.
– Lùi video lại bốn giây… – Minh nói tiếp. – Rồi zoom vào chỗ mũi giày phải của gã mặc quần màu kem…
– Ừ… bây giờ play tốc độ 0.5.
Chú Hào, A Sửu đều nhíu mày nhìn màn hình play chậm đoạn video. Mũi giày của một trong ba gã đàn ông giở lên nhịp xuống sàn.
– Nhưng vậy thì sao chứ? – A Sửu nhìn Minh lại quay qua chú Hào. – Người chơi bạc hay có những hành động kiểu cầu may như vậy ah…
Minh không quay lại, chỉ đưa tay lên ngăn A Sửu nói tiếp. Nó quay sang người kỹ thuật viên nói:
– Tôi cần camera có góc nhìn thấy được giày của gã bên trái mặc quần đen.
– Vâng…
Người kỹ thuật viên gật đầu. Anh thao tác rất nhanh chuyển tìm góc camera hướng ngược lại. Rồi zoom vào sát dưới chân bàn tài xỉu.
– Đúng vậy… tua đi một chút, chọn ở ván họ đặt Xỉu. – Minh nói.
Lúc này A Sửu và chú Hào đều chú ý. Cả người người đều bước lại sát sau lưng Minh, ánh mắt nhìn màn hình. Gã mặc quần đen cũng có thói quen tương tự đồng bạn, nhưng rõ ràng hắn chỉ nhịp chân khi ba người đặt xỉu.
– Đây không phải cao thủ. – Minh quay lại nhìn A Sửu và chú Hào, nói. – Đây là gian lận kỹ thuật cao…
– Nhưng làm cách nào? – A Sửu lau mồ hôi trán hỏi.
– Đầu tiên, tôi đoán người trong sòng chúng ta có vấn đề. Xí ngầu đã bị hoán đổi… – Minh giọng âm trầm nói.
Chú Hào gật gù, ánh mắt nhìn Minh tán thưởng, ông cũng không phải chưa gặp qua chuyện này. Nhưng người có thể phát hiện vấn đề nhanh như Minh quả là rất khó gặp. Dù là Minh chỉ nghi ngờ qua quan sát, còn thiếu kiến thức thực tế để có thể phân tích chính xác. Nhưng đối với ông Hào, khả năng quan sát mới quan trọng, kiến thức chẳng qua là bỏ thời gian ra tìm hiểu là được. Ông vỗ vai Minh, quay qua nói với A Sửu:
– Hiệp hội đổ bạc Hong Kong có cảnh báo. Mấy tháng trước có một loại xí ngầu đặc chế được tung ra thị trường, được nén bạch ngân bên trong không thể phân biệt bằng máy quét hay cân điện tử. Khi gặp sóng điện từ ngắn thích hợp nó sẽ phản ứng lại… Và thiết bị đó giấu trong mũi giày của hai gã kia.
– Vấn đề bây giờ là truy ra kẻ tráo xí ngầu, nếu không vấn đề sẽ tiếp tục xảy ra… – Minh nói.
– Tôi biết hắn là ai rồi… Việc này giao cho tôi xử lý.
Vẻ mặt A Sửu âm trầm, sát ý lạnh lẽo. Kẻ có khả năng tráo xí ngầu chỉ có một người… Kẻ đó cũng chính là người anh của vợ bé của hắn. Tên anh vợ quanh năm suốt tháng ăn bám, vô tích sự này A Sửu cũng không muốn nhận vào chỗ mình làm. Nhưng vợ bé hắn cứ nài nỉ suốt cả ngày cả đêm làm hắn nhức đầu không chịu nổi.
– Đóng cửa ngoài lại, không nhận khách, không cho ai ra ngoài. – A Sửu nói với tên đàn em.
Đám đàn em biết có chuyện lớn, vội vàng chạy đi. Đám con bạc đang chơi thấy có chuyện còn dáo dác sợ hãi tưởng cảnh sát tới. A Sửu bước ra ngoài trấn an, vẻ mặt lạnh lẽo như băng lạnh, không nhìn ba gã đàn ông kia lần nào…
– Đem thằng Tùng ra đây…
A Sửu vừa ra lệnh, vài giây sau đã có một gã thanh niên hơn ba mươi tuổi gương mặt xám ngoét run lẩy bẩy bị kéo tới.
– A Sửu… có… có chuyện gì? – Hắn lắp bắp hỏi.
Đám khách xung quanh còn khoanh tay đứng xem chuyện hay. Chỉ có ba gã kia vẻ mặt lúc này đã khó xem, nhấp nhổm ngồi không yên.
– Còn hỏi có chuyện gì sao? – A Sửu túm cổ áo Tùng, kéo ghì lại, rít lên. – Trước khi mày vào đây quy định nơi này mày đã học thuộc lòng. Giờ lặp lại cho tao nghe…
Tùng tái mặt, hai chân run rẩy, lắp bắp nói:
– Ăn cắp tiền… chặt một tay. Gian lận… chặt hai tay… Tiếp tiếp tay… người ngoài… chặt… chặt… đầu…
Tùng nói đến đây thì hai chân đã nhũn ra, quỳ sụp trên đất, lạy như tế sao.
– A Sửu… em sai rồi… A Sửu… là ba đứa nó cho tiền anh…
Ba gã đàn ông kia lúc này đã biết không còn đường lui. Cửa cũng đã đóng, xung quanh vây kín người. Ba người vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn cố nén sợ hãi. Một người có vẻ lớn tuổi nhất bước tới, nói:
– Người anh em… ra đường kiếm ăn thôi mà. Đây là lỗi của chúng tôi… Hôm nay chúng tôi hoàn trả lại toàn bộ tiền và đưa luôn tiền vốn bọn này đem theo… Thế nào?
– Mày… mày… cởi giày ra… – A Sửu không trả lời, mà chỉ tay vào gã mặc quần kem và gã mặc quần đen.
Đến nước này hai gã cũng không ngạc nhiên khi a Sửu đã biết bí mật của mình. Hai người cởi giày ra đưa cho tên đàn em a Sửu. Mũi giày phần đế rõ ràng có một khoảng hở như bị bung keo… Nhưng khi xé toạc ra liền lộ bên trong hai thiết bị điện tử nhỏ như hai đồng xu.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên xung quanh. Một số người thắng tiền nhờ đặt theo ba gã đàn ông đã bắt đầu nhấp nhổm lo lắng. A Sửu giơ hai đôi giày lên cho mọi người xem, nói:
– Đây là một chiêu lừa đảo mới… Hôm nay Hồng Bang may mắn phát hiện ra… Kẻ chủ mưu là ba người này… Hồng Bang sẽ không truy cứu những người đặt tiền thắng theo họ… Xin mọi người yên tâm.
Nghe a Sửu nói khá nhiều người trong gian phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
– Vậy… vậy chúng tôi đi được chưa? – Gã đàn ông hỏi.
– Ha ha…
A Sửu ngửa đầu cười sằng sặc. Hắn biết bên trong phòng kia còn hai người đang quan sát hắn. Hôm nay, hắn không làm ra một lần lập uy cho Hồng Bang trước bao nhiêu người thì vị trí này của hắn cũng đừng làm nữa.
– Đừng nói tụi mày không biết động vào Hồng Bang sẽ có kết quả gì… Đã vậy tao giúp ba đứa mày một lần… khắc cốt ghi tâm…
– Đè xuống…
Ba tên đàn ông lúc này biết không còn đường thương lượng đều đánh trả quyết liệt nhưng bị vây hơn mười người xung quanh chỉ một thoáng đã bị đè nghiến trên mặt đất. Ba người sáu cánh tay bị kéo căng ra đặt trên mặt đất… A Sửu nhận lấy một cái búa lớn từ đàn em, thong thả bước tới.
– Mày dám… tao sẽ báo cảnh sát… – Gã lớn tuổi mặt sợ hãi hét lên. – Ở đây có bao nhiêu người chứng kiến… Mày không sợ sao?
– Ha ha… Sợ ah… Tao còn sợ không có đủ người xem đó… – A Sửu cười cợt, nói.
– Bịt miệng nó lại…
Hắn ra lệnh cho tên đàn em đang đè người đàn ông phía trên. Ngay lập tức ba cái giẻ lau nhét vào miệng ba gã đàn ông. Đám đàn em vô cùng thành thục như làm chuyện này nhiều lần rồi.
A Sửu ngồi xuống trước gã đàn ông lớn tuổi vừa lên tiếng khi nãy. Trước ánh mắt hãi hùng của gã, trước cả trăm con bạc đang bưng kín miệng sợ hãi, hắn lạnh lùng giơ cây búa lên nện mạnh xuống.
“A… ưm…”
Minh hơi nhíu mày, vẫn cố giữ cơ thể mình bình tĩnh đứng nhìn cảnh tượng thảm thiết đang diễn ra trước mắt. Dù đứng trong phòng kín nhưng tiếng gào khóc nghẹn nghẹn phát ra từ ba cái miệng bịt kín vẫn vang vào tai nó. Minh như nghe được cả tiếng xương cổ tay vỡ nát của ba người. Đất nước này vừa có thêm ba kẻ tàn phế. Minh không đồng tình với những kẻ lừa đảo, nhưng sự trừng phạt này có quá đáng hay không? Nghĩ đến thân phận của mình, cả người Minh như có một cơn gió thổi qua lạnh lẽo.
Sòng bài lại mở cửa sau nửa tiếng ngừng hoạt động. Ba gã đàn ông đau đớn đến bất tỉnh bị mang đi. Thằng Tùng khóc lóc thảm thiết bị lôi vào trong, mang theo cả một vệt nước trên sàn nhà ướt sũng. Minh cũng không hỏi A Sửu sẽ làm gì với hắn… Có lẽ kết quả cũng không tốt hơn ba người kia.
Ngay lúc không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, điện thoại Minh lại run lên. Nó rút máy ra nhìn, nhận ra tin nhắn của Hạ Vi.
– Anh biet em dang o dau khong?
Hai ngày qua sau khi Minh hỏi đến sợi dây chuyền trong túi quần mình, Hạ Vi và Ngọc Nga đều nói không biết. Ban đầu Minh rất bực mình, nhưng hai nàng lại cứ vây quanh nó vừa chọc cười, vừa nghĩ ra đủ trò làm nó vui vẻ. Minh đành để từ từ sẽ bắt Hạ Vi đưa ra.
Hạ Vi lúc này cũng như vậy, đang học cũng nhắn tin cho Minh như sợ nó giận sẽ không yêu nàng nữa. Ngay lúc này tinh thần căng thẳng nhận được tin nhắn của nàng, Minh lại thấy dễ chịu hẳn.
“Không phải em đang học sao?” – Minh nhắn lại.
“Khong thu vi gi het…” – Nàng trả lời.
“Được rồi… em đang ở đâu?”
“Em dang o truong”
– Hả? – Minh nhắn một cái mặt cười với hai con mắt mở to thao láo.
“Em đang ở trường… anh nghĩ cái gì vậy?” – Nàng trả lời với gương mặt ửng đỏ e thẹn.
Trong lớp học, Hạ Vi che miệng nén cười, hai gò má đỏ ửng lên. Nàng đút điện thoại vào túi, hai tay chống cằm nhìn lên bảng, nét mặt sáng ngời hạnh phúc. Hạ Vi không để ý Hoành Sơn ngồi cách nàng hai hàng ghế đang nhìn nàng với ánh mắt âm u lạnh lùng.
“Mày không biết thằng đó là ai sao?”
“Nó là một thằng đầu đường xó chợ do tao thương hại mang về… Ai ngờ lại nuôi ong tay áo… Nó yêu Nhật Vi nên ghen tuông, muốn giết tao, lần đó tao suýt chết vì sự nhẹ dạ của mình…”
“Hạ Vi lẽ ra là của mày… Thằng đó có tư cách gì chấm mút nàng chứ? Ngày xưa không có ai che chở thì mày không dám động vào Hạ Vi là đúng… Còn bây giờ đến mười người như lão Long cũng không dám động vào người mày…”
Sau đêm sinh nhật, Hoành Sơn không hiểu sao Hoàng Minh bỏ về sớm. Tối hôm đó về nhà nó gọi điện cho Hoàng Minh hỏi thì được nghe kể rất nhiều chuyện. Những lời nói của Hoàng Minh như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đã sớm nhen nhóm trong lòng Hoành Sơn. Đêm đó nó nhìn thằng thanh niên lạ mặt đó và Hạ Vi hôn nhau, lòng nó vừa khó chịu vừa ghen tức. Hoành Sơn có thể chấp nhận Hạ Vi yêu Hoàng Minh, vì Hoàng Minh là người nó cảm phục như một người anh. Nhưng nó không thể chịu đựng được Hạ Vi lại yêu thương một kẻ khác… Nhất là kẻ đó ngoài vẻ đẹp trai đều rất tầm thường, không gia thế không xuất xứ, chỉ là một tên ăn cháo đá bát, một kẻ đầu đường xó chợ không nhận biết thân phận thấp hèn của mình.
Ý tưởng ban đầu, Hoành Sơn muốn tra tấn đánh đập thằng Minh, nhưng sau nó đổi ý… Nó sẽ trút hết sự ghen tuông của mình lên thân thể của Hạ Vi. Thằng đàn ông nào có thể chấp nhận mình bị cắm sừng… Thằng đàn ông nào có thể thoải mái yêu thương một đứa con gái đã bị kẻ khác giày vò thỏa thích…
Hôm qua Hoành Sơn đã gọi cho cha nó. Ông Định đang trong một chuyến tuần du phía Bắc mà mấy hôm nay mỗi ngày tivi đều ra rả đưa tin. Sau khi nghe mong muốn của nó và gia thế của Hạ Vi, cha nó chỉ nói một câu:
“Con trai ta đã muốn thì trên đời này không có gì ta không cho con được…”
Và Hoành Sơn rất chờ mong, vô cùng chờ mong ngày hôm nay sau buổi đi học về người đẹp sẽ được đưa lên tận giường của nó.
Sau giờ học, Hạ Vi chạy xe máy ra ngoài trường. Đi học phải mặc áo dài nên nàng thường sử dụng một chiếc xe tay ga nhỏ gọn… Hạ Vi với mái tóc đen óng phủ kín tấm lưng thon gọn và nửa bờ mông tròn trịa nổi cộm dưới vạt áo dài, làm không ít thanh niên mơ mộng hão huyền. Trong trường hầu như rất ít người biết trên đời còn có một Hạ Vi khác, vô cùng cá tính cưỡi xe mô tô phân khối lớn lấy cảnh sát đuổi bắt làm trò vui.
Nghĩ đến những dòng tin nhắn của Minh, Hạ Vi vừa mỉm cười vừa thong thả lái xe theo con đường mỗi ngày nàng đều đi qua. Chợt nàng hơi nhíu mày thắng xe lại… Con hẻm nhỏ trước mặt lại có một chiếc xe van sơn đen đỗ giữa đường, chỉ chừa một lối đi nhỏ bên hông xe. Hạ Vi mím môi cho xe chạy qua chỗ trống, còn cẩn thận không để tay lái xe mình cọ trầy sơn xe người ta. Khi nàng vừa đi đến nửa thân xe, bất ngờ cánh cửa hông trượt ngang, mở rộng. Hạ Vi chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì hai người đàn ông bịt mặt vươn tay ra ôm choàng quanh người nàng lôi mạnh vào xe. Hạ Vi vùng vẫy muốn la hét cầu cứu thì một cái khăn bịt lên mặt. Một mùi hóa chất hăng hăng xộc vào mũi… Cả người Hạ Vi mềm oặt rũ xuống không hay biết gì nữa.
Buổi trưa, Minh về đến nhà thì Ngọc Nga đã nấu xong cơm nước dọn sẵn lên bàn. Hai người cũng không ăn vội mà chờ Hạ Vi. Từ ngày nàng dọn ra đây ở chung nhà, ba người như trở thành một tổ hợp kỳ lạ, một chồng hai vợ, lại vô cùng hòa thuận, vui vẻ. Ăn cùng ăn, tắm cùng tắm, ngủ cùng ngủ… Thật vui đến quên cả trời đất.
Nhưng hôm nay thật lạ… Minh nhìn đồng hồ điểm 13h00 thầm nhíu mày lo lắng. Hạ Vi hàng ngày về nhà rất đúng giờ… Nàng lại có kỹ thuật lái xe vô cùng tốt nên Minh không nghĩ đến nàng có thể bị tai nạn giao thông.
“Reng… reng…”
Ngay lúc lo lắng nhất thì điện thoại reo vang làm tim Minh đập nhanh. Nó có linh cảm xấu đã có chuyện gì đó đang xảy ra. Minh nhấc máy, ngay lập tức nghe được giọng nói hốt hoảng của Thanh:
– Hạ Vi xảy ra chuyện…
Trời giữa trưa nắng Sài Gòn như đổ lửa, một chiếc Ducati Diavel 1260cc carbon edition gầm rú như mãnh thú nổi điên lao đi như tên bắn.
Năm phút sau, Minh có mặt tại địa điểm Thanh báo trong điện thoại. Xung quanh con hẻm nhỏ đã vây kín người Hồng Bang. Minh vẻ mặt âm trầm bước vào trong, Thanh đi bên cạnh diễn giải.
– Người ta tìm thấy xe máy của Hạ Vi bỏ lại đây mới gọi báo cảnh sát. Lúc mới phát hiện xe còn nổ máy, chỉ đỗ ngang trên đường, vật dụng trong cốp còn nguyên… ba lô đi học của Hạ Vi như còn đeo trên người… Tao thử gọi vào số nàng, không có người nhấc máy.
– Đừng gọi nữa… – Minh nhíu mày nhìn quanh hỏi. – Vậy cảnh sát đâu?
– Mày bị sao vậy? Chuyện của Hồng Bang cảnh sát không xen vào… Đây là luật bất thành văn mà. – Thanh khó hiểu nhìn Minh.
Minh mím môi siết chặt hai nắm tay. Nó rất tức giận. Bây giờ là giờ phút nào rồi còn nói chuyện Hồng Bang với chả Hồng Bang. Hạ Vi là con gái Bang chủ thì sao? Nàng không phải là một con người sao? Nàng không phải là công dân của đất nước này sao? An nguy tính mạng của một con người cứ như thế bị gạt ra khỏi vòng bảo vệ của pháp luật.
Minh nhìn chiếc xe máy của Hạ Vi, bên cạnh hơn một mét có trên mặt đường khô ráo lại có một chỗ ẩm ướt. Theo Minh suy đoán, đó là nước máy lạnh của một chiếc tô đỗ lâu dưới trời nắng. Đây rõ ràng là một âm mưu bắt cóc. Minh nhìn Thanh lại nhìn sang nơi khác… Nó không muốn nói ra suy luận của mình, vì chẳng giúp ích được gì. Nhưng bắt cóc Hạ Vi với mục đích gì? Tống tiền sao? Bắt cóc con gái một Bang chủ xã hội đen để tống tiền, kẻ đó có lẽ ngại mình sống quá lâu rồi.
Không có cơ sở nào, nhưng linh tính Minh lại mách bảo, Hạ Vi bị bắt cóc có liên quan đến mình.
Minh lại nhìn những người thanh niên mặt mũi hầm hầm đứng dày đặc cả con hẻm chợt thấy lòng hụt hẫng vô vọng. Nó cảm thấy an nguy của Hạ Vi đang bị uy hiếp từ giây từng phút, nhưng chờ mong đám thanh niên này giải cứu nàng kịp thời thì chẳng khác nào làm một con diều tự bay lên mặt trăng.
Minh không nói lời nào, trở về xe mình, nổ máy, cho xe chạy xuyên qua con hẻm. Ánh mắt nó đảo quanh nhìn thấy một số camera an ninh tư nhân lắp trước cổng nhà. Minh đỗ xe lại nhìn cái camera kia, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Bây giờ nó có thể dùng anh em Hồng Bang tạo áp lực với chủ nhà cung cấp đoạn video ghi lại chiếc xe nào đó đã bắt Hạ Vi đi. Nhưng vậy thì đã sao? Không có sự trợ giúp của cảnh sát làm sao Minh biết được chiếc xe đó là của ai, đăng ký ở đâu? Huống chi người ta còn có khả năng dùng biển số giả. Minh nhận ra thiếu đi nguồn thông tin quản lý của cảnh sát mình thật vô dụng không làm được việc gì. Trừ phi…
Minh siết chặt hai nắm tay trên ghi đông xe. Trong đầu nó lúc này đang khổ sở vật lộn giữa lý trí và tình cảm. Nó nghĩ đến một biện pháp cứu được Hạ Vi nhanh nhất, hy vọng kịp thời trước khi nàng bị hãm hại. Nhưng sử dụng biện pháp này thân phận của nó khả năng rất lớn bị bại lộ… Đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại, tính mạng cũng mất. Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp thân thương của Hạ Vi, Minh nghiến răng đấm lên bình xăng xe một cái thật mạnh. Nó cúi người xuống rút từ dưới bình xăng xe ra một cái điện thoại. Lẩm nhẩm bấm một dãy số thật dài, theo một cú pháp đặc biệt. Điện thoại vừa kết nối, Minh nói ngay cũng không chờ xem người bên kia là ai đang nghe điện thoại, vì đường dây đặc biệt này chỉ có một người gọi, một người nghe, bí mật dành riêng cho Minh và chú Hiển.
– Cháu có việc nhờ chú… Cháu muốn xác định vị trí của số điện thoại 0909…
– “Cháu đang làm gì?” – Bên kia đầu dây, giọng chú Hiển nghiêm trọng hỏi. – “Cháu có biết xác định vị trí điện thoại là đặc quyền của cảnh sát. Nếu cháu dùng việc này cho Hồng Bang sẽ dẫn đến phanh phui thân phận cháu ngay lập tức… Dù nhiệm vụ có thất bại cũng không sao, nhưng đây là việc vô cùng nguy hiểm, đánh đổi cả tính mạng của cháu”.
– Cháu không còn lựa chọn nào khác… Làm ơn chú giúp cháu đi… – Minh nói, giọng khàn đặc.
Năm phút sau, điện thoại Thanh reo vang. Giọng của Minh vội vã nói lớn xen lẫn với âm thanh gầm rú của chiếc mô tô lao đi xé gió.
“Báo anh em tập trung tại Khu dân cư Bình hòa, Phường…”