Phần 45
8h30 sáng hôm sau…
Một chiếc Rolls – Royce đen bóng lướt ngang qua nhà thờ Đức Bà. Bên trong xe, ông Khánh ngồi ghế chủ đối diện với ông Hiển…
– Ông thật biết sử dụng người nha… – Ông Khánh xếp tờ báo lại, nói giọng trêu chọc.
– Ông nói cái gì tôi không hiểu? – Ông Hiển nhướng mày hỏi.
– Thôi không quanh co nữa… Ông đừng nói với tôi, thằng Minh không phải là người của ông… Khi toà án tuyên phạt nó 6 năm, tôi đã nghi ngờ rồi… Bây giờ từ trong nhà giam lớn nó còn thoát ra được. Sau đó còn bắn thương nặng hai cảnh sát…
– Ha ha… Nó mới bao nhiêu tuổi chứ? Hay đám cảnh sát của ông đều nặn lên bằng bùn nhão đây?! Ha ha…
Ông Khánh cười ha hả, rồi xua xua tay với ông Hiển.
– Ông không cần trả lời… không cần trả lời đâu… Tôi biết ông không được phép nói mà… khà khà…
Ông Hiển nhăn mặt cười khổ. Ông Khánh và ông là hai người bạn chơi chung từ ngày ông mới vào ngành cảnh sát. Khi đó ông còn là lính lon trơn phụ trách trinh sát trong khu chợ Bình Tây… Còn ông Khánh lúc đó, nói ra cũng không mấy người tin, là một tên chạy giao hàng sỉ quần áo sida cho người ta. Lần đó ông Hiển chạy đuổi theo đối tượng khả nghi xuyên qua lồng chợ. Đã thấy đuổi càng ngày càng xa, ông còn va phải ông Khánh đang chở một túi hàng lớn như nửa quả núi… Nghe ông giải thích mình là cảnh sát đang đuổi bắt đối tượng tình nghi, ông Khánh rất trượng nghĩa bỏ lại túi hàng, dùng xe chở ông đuổi theo và bắt được tên đó. Khi quay lại túi hàng đã bị lấy mất, hai người cùng nhau vét hết tiền để dành cưới vợ để đền cho chủ hàng. Sau lần đó, hai người chơi thân với nhau đến nay đã vài chục năm.
Cũng vì thế, khuôn mặt vô cảm của ông Hiển được mệnh danh là “chân nhân bất lộ tướng” trong ngành cảnh sát nhưng đối với ông Khánh đơn giản là một trò đùa.
– Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu. – Ông Khánh không cười nữa, giọng nghiêm túc, nói.
– Ông náo lớn như vậy, còn phát ra cả Lệnh Truy nã…
Ông Khánh giở tờ báo ra, góc nhỏ bên dưới in rõ hình của Minh phía trên là hàng chữ “Lệnh Truy Nã” kèm cả nội dung rõ ràng.
– Ông không thấy nó không còn đường lui sao? Ngay cả nơi mà ông cử nó đi… Tôi cũng không muốn hỏi đó là nơi nào. Nhưng họ còn dám sử dụng nó sao? – Giọng ông Khánh có chút gay gắt.
– Sao lại không? – Ông Hiển cầm lấy tờ báo nhìn hình Minh, cười tủm tỉm, nói. – Họ càng thích người không có đường lui như nó…
– Vả lại làm gì có thằng tù phạm nào nổ súng bắn cảnh sát mà không lên báo truy nã chứ… Chuyện đó là quy trình phải xảy ra. – Ông Hiển xếp tờ báo lại, vỗ vỗ vào lòng bàn tay.
– Còn chuyện sử dụng nó… Ha ha… Ông càng không cần lo. Nơi đó họ có dư khả năng tạo cho nó một thân phận mới.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
14h30 cùng ngày, quán ăn Phước Sang…
Một chiếc xe moto phân khối lớn đỗ lại phía trước quán. Người cầm lái là đội mũ đen trùm kín đầu, quần jean áo thun dáng người cao lớn của một thanh niên. Phía sau xe bước xuống, quần jean bó sát áo sơ mi trắng phô bày vóc dáng thanh mảnh tuyệt đẹp của một cô gái. Cô cởi bỏ mũ, mái tóc dài đen bóng xổ tung xuống phủ kín hai bờ vai. Ngọc Nga nhìn vào khe hở của cánh cửa kéo khóa trái bên trong, rồi bấm chuông.
– Ai đấy?
– Là con…
Bên trong không có tiếng trả lời nhưng tiếng bước chân đã vội vã gấp gáp. Cánh cửa kéo hé mở, ông Sang lộ mặt ra vừa nhìn thấy con gái liền nghiến răng ken két giận dữ. Ngọc Nga bước nhanh vào, nắm tay ba nàng nói gấp:
– Vào nhà rồi nói… Vào nhà ba la mắng con sao cũng được…
Nàng đẩy cánh cửa rộng ra một bên… Lúc này ông Sang mới để ý thấy phía sau Ngọc Nga còn một thanh niên đội mũ đen kín mít lái một chiếc mô tô đen bóng to khổng lồ. Chiếc xe gầm nhẹ chồm qua ngạch cửa, rồi vào hẳn bên trong cửa quán. Ngọc Nga vội vàng kéo cánh cửa lại. Khóa trái.
– Cậu là… – Ông Sang ấp úng hỏi.
– Là con…
Minh giở mũ bảo hiểm ra, đặt lên xe, mỉm cười với ông Sang. So với bà chủ, Minh thấy ông Sang gần gũi hơn nhiều.
Sáng nay, Minh nghe Đằng chột báo tin đã giải quyết xong vụ căn nhà của ba mẹ Ngọc Nga. Công văn Điện lực bị thu hồi, vô giá trị, họ có thể về ở. Còn chuyện giấy phép quán ăn, Đằng chột báo cần thêm một ngày nữa để giải quyết.
Nghe tin, Ngọc Nga vui đến phát khóc. Nàng gọi ngay cho mẹ, bảo ông bà trả nhà thuê dọn về nhà cũ ở. Qua điện thoại nàng cũng bị hạch sách đủ thứ về hai ngày nay đã đi đâu, nhưng nàng hẹn về nhà giải thích rõ. Ngọc Nga cả buổi sáng đứng ngồi không yên… Cứ nghĩ đến ba mẹ mình lớn tuổi lại phải dọn dẹp nhà cửa một mình nàng không yên tâm. Ngọc Nga nói với Minh để nàng về nhà một mình phụ giúp ba mẹ, nhưng Minh không đồng ý. Minh gọi điện mượn xe của Thanh để chở Ngọc Nga về.
Vốn tưởng Thanh cho mượn là một chiếc xe máy nho nhỏ. Ai ngờ hắn mang đến một chiếc Honda CB1100cc làm Minh đứng lặng một lúc lâu mới hoàn hồn. Thế là từ nửa buổi sáng đến trưa Thanh dẫn Minh ra một bãi đất trống tập xe cho nó. Đến trưa hai thằng mồ hôi nhễ nhại ướt cả áo Minh mới tạm hoàn thành khóa cơ bản. Nhưng trong cái khó lại lộ ra cái khôn, hai cái mũ bảo hiểm trùm kín đầu rất thích hợp cho tình huống nhạy cảm của Minh hiện nay. Nhất là Lệnh Truy nã của nó đã nằm trên mặt báo sáng nay.
– Con… con vào đây… – Ông Sang nhìn Minh ánh mắt có chút kỳ lạ, rồi níu tay Ngọc Nga lôi vào nhà.
– Ba… sao vậy? – Ngọc Nga quay lại nhìn Minh, rồi nhăn mặt đi theo ba nàng.
Minh cũng không đi theo. Nó biết Ngọc Nga cần thời gian để giải thích về mối quan hệ của hai người. Nó cúi xuống dựng cái ghế ngã dưới sàn nhà lên, phủi bụi, ngồi xuống. Minh nhìn quanh quán ăn trống trải… Những chiếc bàn đã bám một lớp bụi mờ mờ, những cái khăn lau bàn đã khô cứng đong đưa trên sợi kẽm hoen rỉ. Trong không gian quen thuộc này, đâu đâu Minh cũng thấy được hình ảnh của nó.
– Mẹ…
Nghe giọng nói giận dữ của Ngọc Nga từ trong nhà vọng ra, Minh choàng tỉnh đứng bật dậy. Nó bước vào gần phía sau bếp thì nghe bà Sang giọng gay gắt nói:
– Nó là cái gì chứ?! Con điên hay sao đi theo một thằng trốn tù đang có Lệnh Truy nã hả?
– Đó là việc của con. Con yêu Minh…
“Chát…” – Một cái tát mạnh mẽ trên mặt Ngọc Nga, nàng nín lặng nhìn mẹ mình.
Minh giận dữ lao đến, nó đau xót nhìn bên gò má nàng đỏ ửng còn in rõ dấu tay. Minh quay lại nhìn bà Sang, nghiến răng kìm nén, nói:
– Cô không nên làm như vậy…
– Hừ… đó là việc của nhà tao… liên quan đến mày sao?
Bà Sang nói, không nhìn Minh mà ánh mắt lại nhìn qua chồng. Minh nhìn qua ông Sang, chợt thấy ánh mắt ông ta đảo qua dưới gầm bàn chỗ bà Sang đang ngồi. Minh nheo mắt lại, nó cảm giác được điều gì đó bất thường. Nó bước tới chộm vào cánh tay bà Sang đang giấu dưới bàn, kéo lên. Bàn tay núc ních béo mập của bà Sang đang cầm một cái điện thoại vừa bấm tắt máy. Minh rút cái điện thoại ra khỏi tay bà ta, nắm chặt trong tay.
– Mày làm gì… bỏ tay tao raaaa… – Bà Sang vùng ra khỏi tay Minh, hét lên giận dữ.
– Mẹ… mẹ làm gì? Mẹ gọi cho ai? – Ngọc Nga hỏi với giọng giận dữ.
– Tao gọi cho cảnh sát đấy… – Bà Sang hậm hực, nói. – Báo cáo tội phạm là trách nhiệm của công dân. Tao làm sai sao?
– Bà nói láo… Bà vừa gọi cho Hoàng Minh… – Minh ném cái điện thoại lên mặt bàn, giọng lạnh lùng.
– Phải đấy… thì thế nào… – Bà Sang hơi ngượng vẫn ra vẻ ung dung nói.
– MẸ… Mẹ có biết là chính nó đã hại gia đình mình không? – Ngọc Nga gắt lên, hai mắt đã rưng rưng uất nghẹn.
– Người ta giàu có như vậy thì hại nhà mình làm cái gì? – Bà Sang vỗ bàn giận dữ, chỉ tay vào Minh đay nghiến. – Là nó nói cho con nghe như vậy đúng không?! Con tin nó hơn tin mẹ sao?! Đồ ngu…
Bà Sang vung tay lên muốn tát Ngọc Nga nhưng Minh đã gạt tay bà ta ra. Hai mắt Minh híp lại thành một đường thẳng đầy sát ý nhìn thẳng vào gương mặt béo tái nhợt sợ hãi của bà Sang. Hai hàm răng nghiến chặt rít lên từng chữ:
– Nó hứa cho bà bao nhiêu tiền?
– Không… không có… – Bà Sang lắp bắp, lùi lại.
– BAO NHIÊU TIỀN?? – Minh gầm lên.
– Hai… hai mươi triệu…
Ông Sang quay mặt đi thở dài không nói gì. Ngọc Nga ngồi bệt xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở.
– Ha ha… Vậy là bà kiếm khá rồi…
Minh ngửa đầu cười sằng sặc, hai mắt nó đỏ hoe vì tức giận. Bàn tay nó run rẩy, rút trong túi quần ra một xấp tiền dày cộp ném lên bàn.
– Một trăm triệu này… – Giọng Minh khàn đặc nói. – Tôi trả cho chiếc xe của Ngọc Nga tôi đã làm mất, số còn lại để lại cho ông bà sửa chữa quán.
Ông bà Sang thảng thốt nhìn số tiền kia, lại nhìn Minh quay người đi ra ngoài. Miệng cứ ấp úng không biết nói gì… Ngọc Nga nhìn vẻ mặt bất ngờ của ba mẹ, hai mắt nàng không ngăn được nước mắt, nghẹn ngào nói:
– Căn nhà này thoát giải tỏa là do mối quan hệ của anh Minh… Ba Mẹ cần tiền thì cứ bán nó đi. Không cần để dành cho con… vì con không muốn trở về đây nữa.
Ngọc Nga gạt nước mắt quay người dứt khoát chạy ra ngoài.
Ông bà Sang chết lặng nhìn con gái mình nhảy lên chiếc mô tô, vòng tay ôm chặt eo Minh. Chiếc xe gầm lên lao vút đi mất hút.
– Không… không… Ngọc Nga…
Bà Sang nghẹn ngào kêu lên, thất thần nhìn ra khung cửa trống rỗng. Bà sai thật rồi sao? Sáng hôm nay bà còn chưa biết đến cái tin truy nã đó thì bất ngờ Hoàng Minh gọi cho bà. Dĩ nhiên bà nhớ cậu công tử nhà giàu ngày đó. Nhưng bà cũng không biết làm sao cậu ta biết được số điện thoại cá nhân của mình. Hoàng Minh hỏi thăm bà về Minh. Bà cũng không có lý do gì để giấu giếm nói ra sự thật. Khi nghe Minh hai ngày nay không về, Hoàng Minh căn dặn khi Minh về bí mật gọi báo cho nó. Nó sẽ gửi tặng bà hai mươi triệu… Đến sáng nay bà đọc báo thấy tin Lệnh truy nã của Minh. Lúc Minh đến bà từng nghĩ đến báo cảnh sát, nhưng báo cảnh sát thì cùng lắm chỉ được một tờ giấy khen, còn báo Hoàng Minh thì…
Bà Sang nhìn xấp tiền dày cộp trên bàn, chợt thấy lòng hụt hẫng đau đớn. Bà không biết rằng vì sự lựa chọn của mình đã vô tình đẩy Minh và cả con gái mình vào con đường chết chóc.
Ánh nắng mặt trời chói chang như muốn nung chảy cả mặt đường.
Một chiếc Bentley âm thầm núp bóng dưới tán cây bên vệ đường. Bên trong xe, Nhật Vi khoanh tay trước ngực, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng tuyết. Ánh mắt nàng nhìn ra khung cửa sổ, không nói một lời với người bên cạnh.
Sáng nay đọc được Lệnh truy nã của Minh trên báo Nhật Vi mới biết anh vượt ngục, còn bắn trọng thương hai cảnh sát. Nàng bần thần suốt buổi học sáng không nhét được thứ gì vào đầu. Nhật Vi mong Minh thoát cảnh tù ngục nhưng không phải bằng cách này. Rồi anh sẽ phải làm sao? Trốn chui trốn nhủi cả đời sao? Nghĩ đến cảnh đó trái tim nàng như bị muôn vàn mũi kim đâm vào nhức nhối không chịu nổi.
Sau giờ học sáng, khi Nhật Vi về đến nhà không quá lâu. Hoàng Minh gọi điện cho nàng. Nhật Vi cũng không muốn nghe, nhưng hắn gọi đi gọi lại nhiều lần. Từ lần đó ở nhà Hoàng Minh sau khi biết sự thật, Nhật Vi không bước chân vào nhà hắn lần nào nữa. Nhưng hôm nay, Hoàng Minh lại nói cho nàng một cơ hội nhìn thấy anh.
– Tới rồi… hắc hắc…
Hoàng Minh đút điện thoại vào túi vẻ mặt hớn hở nói. Hắn bấm nút kính cửa sổ điện phía bên Nhật Vi trượt xuống như muốn cho nàng xem gì đó thật kỹ…
Nhật Vi nhíu mày. Nàng nghe được âm thanh gầm rú của những cỗ máy điên cuồng giận dữ đang lao thẳng về phía này… Nàng nhoài đầu ra khỏi ô cửa kính. Hai mắt nàng nhíu lại nhìn thấy từ xa một chiếc mô tô đen bóng mang theo hai người lao đi như tên bắn. Sau lưng hai người là hơn mười người lái mô tô phân khối lớn đuổi sát, trong tay còn cầm những cây dao dài sáng loáng vung vẩy trong không khí vô cùng đáng sợ.
– Chặn lại… – Hoàng Minh ngồi trong xe nói vào điện thoại.
Ngay lập tức từ hai bên chiếc Bentley từ lúc nào xuất hiện ba người đàn ông mang theo những túi nilon khá nặng. Họ bắt đầu rải xuống mặt đường những vật sáng lấp lánh. Dưới ánh nắng mặt trời những mũi thép nhọn hoắt lóe sáng.
Nhật Vi nhìn chiếc xe mô tô đen đang lao tới gần. Nàng có thể nhìn thấy hai người trên xe là một nam một nữ. Người thanh niên cầm lái dù đội mũ đen trùm kín đầu Nhật Vi vẫn có thể nhận ra. Đó là anh, là anh với cơ thể Hoàng Minh lúc trước. Nàng không kịp mừng rỡ, nhìn lại một dãy đinh tán dày đặc trên mặt đường liền hoảng hốt. Nhật Vi không chút chần chừ, gạt cần mở cửa xe, lao ra ngoài.
– NHẬT VI… – Hoàng Minh hét lên muốn ngăn cản nàng nhưng không kịp.
Minh ghìm chặt tay lái, cúi thấp người mang theo Ngọc Nga sau lưng, ánh mắt nó nhìn về phía đoạn đường thu hẹp trước mặt. Qua được nút cổ chai chỗ đó, với chiếc xe mạnh mẽ này hai người sẽ ung dung thoát đi. Nhưng ánh mắt lướt qua Minh cũng thấy được một chiếc xe đen bóng quen thuộc đang đỗ khuất dưới bụi cây bên cạnh còn đứng ba gã đàn ông cao lớn. Minh nghiến răng lẩy nhẹ côn tay về số, vặn mạnh tay ga… Chiếc xe chồm lên gầm rú như một con quái vật giận dữ lao thẳng đến.
Ngay giây phút này, từ đuôi mắt khép chặt của Minh một bóng trắng mảnh mai đang lao thẳng ra đường. Nhật Vi… đó là Nhật Vi. Nàng đang hoảng hốt xua tay, chân liên tục gạt đá thứ gì đó trên mặt đường. Từ ánh sáng lấp lánh của kim loại, Minh thoáng rùng mình nhận ra nếu mình lao xe hết tốc lực ngang qua bãi đinh dày đặc đó thì chuyện gì sẽ xảy ra. Bánh xe trước sẽ lập tức nổ tung… Bản thân nó, Ngọc Nga và một cỗ máy nặng 350kg sẽ bị bắn đi như một trái bóng rời chân cầu thủ.
Tất cả suy nghĩ chỉ lóe lên nhanh như chớp giật. Vì thời gian đã không còn tốc độ của chiếc xe đã quá nhanh, Minh không thể hãm gấp được. Nó nghiến răng đến bật máu, kềm chặt tay lái, mang theo cơ thể Ngọc Nga đổ người nghiêng lệch một bên kéo theo thân xe như một con quái vật đang lao thẳng vào người Nhật Vi… Khoảnh khắc đó thời gian như dừng lại. Minh lướt qua sát bên cạnh Nhật Vi… Như một thước phim chiếu chậm, Minh thấy được áo váy nàng thổi ép sát vào người, mái tóc đen dài tung bay dừng lại trong gió, thấy được đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe của nàng đang nhìn mình… Nó cũng thấy được mặt dây chuyền hình chìa khóa nàng vẫn đeo trên cổ. Tim Minh như thắt lại, rồi tuôn tràn một dòng nước ấm dễ chịu không thể tả.
“Uỳnh uỳnh…”
Chiếc xe lướt qua sát trong gang tấc. Nhật Vi như thấy được đôi mắt quen thuộc của anh qua lớp kính đen đó. Cả người nàng như bị thổi bay đi loạng choạng ngã ngồi ra mặt đất. Bàn tay chống lên những cây đinh nhọn, Nhật Vi vẫn không có cảm giác đau đớn. Ánh mắt nàng dõi theo chiếc xe lao đi càng ngày càng xa mang theo cả trái tim nàng.
“Đuổi theo… đứng đó làm gì hả?”
Hoàng Minh la hét giận dữ. Đám mô tô phía sau vừa hãm lại trước bãi đinh, liền rú ga lao theo.
– Cô đã làm cái gì hả? – Hoàng Minh nghiến răng bước tới, xốc cánh tay Nhật Vi kéo nàng lên.
– Tôi làm gì liên quan gì đến anh… – Nhật Vi lạnh nhạt vùng tay ra khỏi Hoàng Minh, bàn tay nàng nắm chặt vẫn không ngăn được những giọt máu nhỏ xuống mặt đường.
– Hừ… cô nên nhớ… Ba Mẹ cô đã hứa gả cô cho tôi… Bớt tơ tưởng lung tung đi… – Hoàng Minh ghen tức nghiến răng.
– Họ hứa thì là chuyện của họ. Còn bao giờ tôi muốn thực hiện là chuyện của tôi… Tôi muốn đi về.
Nhật Vi không quay lại nhìn Hoàng Minh, đi thẳng về xe.