Phần 35
Sáng thứ Hai…
Sân trường từng hàng từng hàng học sinh đứng thành lớp, rồi hợp thành khối. Ba khối phân chia ba góc sân trường nhìn về phía cột cờ và bục phát biểu gỗ thầy Hiệu trưởng đang nói oang oang:
Hôm nay sau buổi chào cờ và các nội dung sinh hoạt như hàng tuần. Chúng ta còn hai nội dung khác cần phổ biến cho toàn thể học sinh ba khối…
Thầy Điền Hiệu trưởng đảo mắt nhìn quanh, đám học sinh bên dưới đang ồn ào liền lặng im.
Xét thấy áp lực học tập của Khối 12 trước kỳ thi tốt nghiệp và đại học sắp tới Ban Giám hiệu nhà trường thống nhất tổ chức cho toàn thể học sinh Khối 12 một kỳ cắm trại hai ngày một đêm tại Núi Bà đen Tây Ninh… Dự kiến ngày thứ Bảy 21/12 đến Chủ Nhật 22/12…
“Ohhhh…”
“Wah… lớp 12 sướng quá…”
“Không công bằng…”
Thầy Điền Hiệu trưởng vừa nói xong cả sân trường dậy sóng. Khối 12 thì nhảy múa tưng bừng. Khối 11, 10 lại la hét phản đối inh ỏi. Các thầy cô chủ nhiệm phải la hét dẹp loạn mấy phút đám học sinh mới ngồi im lặng xuống.
– Im lặng… đề nghị các em im lặng.
Các em nên biết nhà trường cũng không có sẵn nguồn kinh phí cho các loại hoạt động như thế này. Nhưng chúng ta vừa nhận được tài trợ của một nhà hảo tâm cũng là đại diện của Khu du lịch dã ngoại mà chúng ta tổ chức… Nhà tài trợ cũng hứa rằng mỗi năm cũng sẽ tài trợ một lần… vì thế…
“Wah…”
“Phải vậy chớ…”
“Chốt ngày luôn đi thầy ơi…”
“Ahhh…”
Đám học sinh lớp 10, 11 lại la hét inh ỏi, làm thầy Hiệu trưởng la hét đến đỏ cả mặt. Bình thường ông cũng mặc kệ chúng nó, nhưng hôm nay không phải bình thường ah. Phía sau còn mấy vị cảnh sát mang quân hàm cấp tá đang ngồi cười tủm tỉm làm ông nóng cả mặt.
“IM LẶNG” – tiếng ồn tắt ngóm, cả sân trường nín lặng.
Thầy Điền dùng hết nội công hét lên một tiếng, thở hổn hển nghiến răng hận đám học sinh này kinh khủng. Ông chỉnh lại gọng kính, chỉnh microphone, giọng có chút trang trọng nói:
– Sau đây là nội dung thứ hai, cũng là cuối cùng của buổi chào cờ tuần này.
– Hôm nay, đại diện của Sở cảnh sát thành phố đặc biệt xuống trường chúng ta để trao bằng khen và phần thưởng cho một em học sinh của trường chúng ta đã có thành tích đóng góp tích cực bảo vệ an ninh xã hội.
– Tôi mời em Lê Hoàng Minh, Lớp 12A7…
Cả trường im phăng phắc, vô số ánh mắt đảo quanh nhìn về phía 12A7. Nhưng không có người nào đứng lên…
Minh đang cúi người tay che miệng rì rầm với bốn đứa con gái. Dù Bội Linh, Ngọc Nga, Hoàng My không học 12A7, nhưng chào cờ thường lấy cuối hàng ngồi chung với nhau, giáo viên cũng lười không nói. Lúc này năm cái đầu đang chụm lại bàn tán sôi nổi về buổi cắm trại cuối tuần.
Hoàng Minh…
Hoàng Minh…
Mấy người gọi không nghe, đến lúc đít Hoàng Minh bị đá một cái đau điếng, nó vừa định mở miệng văng tục nhưng ngẩng đầu thấy thầy Giám thị thì nín thin.
– Lên cột cờ… nhanh… – Thầy Giám thị kéo Minh đứng lên, đẩy đẩy nó.
Bốn đứa Nhật Vi cũng tròn mắt nhìn thầy Giám thị.
– Em… em chỉ nói chuyện chút thôi… có cần nghiêm trọng vậy không ạ? – Minh ấp úng nói.
– Cái thằng này… thầy Hiệu trưởng đang chờ… lên nhanh. – Ông rít lên, hận không thể đá đít nó một cái bay thẳng lên trên kia.
– Hả…
Minh lúc này nhìn quanh mới phát hiện gần như cả ngàn cặp mắt khắp trường đang nhìn mình. Nó có chút chột dạ, nhìn lên phía cột cờ thì thấy thầy Điền Hiệu trưởng đang vẫy vẫy tay với nó hiền từ mà không hiểu sao hàm răng cứ nghiến lại. Nhưng khi thấy bên cạnh thầy đang đứng mấy vị cảnh sát tóc hoa râm, trong đó có ông Hiển thì Minh gần như có thể đoán ra việc gì… Nó bắt đầu đi nhanh về phía trước mà tim đập thình thịch thật nhanh. Minh hoàn toàn không nghĩ đến phần thưởng, vì nó không nghe không biết gì, nó đang nghĩ đến khả năng những suy luận của mình mấy ngày trước đã đúng.
– Con chào thầy…
– Cháu chào các chú…
Minh vừa khoanh tay chào thì ông Hiển lại đưa tay ra bắt với nó.
– Ha ha… Cháu đã là công dân được biểu dương rồi… không cần chào như vậy nữa…
– Đây là chú Trịnh, đây là chú Tâm…
Hai người cảnh sát kia cười rất hiền hòa bắt tay với Minh.
“Thật sự là Minh được nhận khen thưởng ah… wah… giỏi như vậy?!”
“Mà Minh làm cái gì?”
“Chắc là bữa đó đánh nhau trong bar Nos đi…”
“Bậy bạ… cái đó không bị cảnh sát bắt là may rồi…”
Bốn đứa Nhật Vi ở cuối hàng không ngồi yên được nữa lúc này đều đứng lên nhao nhao bàn tán.
Minh được người đàn ông tên Tâm, mang quân hàm Thượng Tá, trao bằng khen và một phong bì khá dày. Thầy Điền Hiệu trưởng đứng cạnh Minh, cười thật tươi để phó nháy của trường chụp hình, sau còn lưu vào phòng truyền thống.
Trước khi ra về, ông Hiển còn bắt tay Minh mà nói:
– Cũng như chú nói lần trước. Đôi khi tiền bạc không phải là mục đích sống lý tưởng, nhất là đối với người đã không còn thiếu thốn gì như cháu. Nếu một ngày cháu muốn đóng góp cho đất nước, giữ gìn an ninh xã hội thì chú rất vui được tiếp dẫn cháu…
– Ha ha… Hôm nay cố ý không báo cho ông Khánh để nói được hết câu này… – Ông Hiển cười ha hả sảng khoái.
– Vâng, cháu cảm ơn chú. Cháu về lớp đây ạ.
– Ừ, học tốt nhé…
Minh chào mọi người, đi nhanh về lớp. Học sinh đã vào lớp hết, chỉ còn Hoạt và Hữu đứng xa xa cuối hành lang chờ Minh. Nó vừa đi vội miệng vừa cười toe toét. Minh đang vui không phải vì phần thưởng. Nếu số tiền này trước đây nó có mơ cũng không chạm tay vào được. Nhưng bây giờ, năm mươi triệu đồng, nó không thiếu… Minh vui vì những suy luận của mình đã đúng một cách thần kỳ. Tên mắt hí kia khi đang đưa điện thoại lên video chat bằng camera sau, bị cánh cửa do Hằng Kiểm đạp vào va mạnh choáng váng. Điện thoại rơi xuống sàn chưa hề tắt video chat. Bên kia Toại đang xem màn hay thì chỉ thấy được cảnh trần nhà, đành kiên nhẫn chờ đợi. Hơn mười phút sau, Hằng Kiểm quay lại, đánh ngất cả đám thanh niên còn đang ngắc ngoải rên la trên sàn nhà. Sau đó hắn dùng chân đá mấy cái điện thoại gom lại với nhau… Hình ảnh cuối cùng của đoạn video tìm được trong thùng rác của Toại là gương mặt Hằng Kiểm đang nhìn xuống với ngọn lửa cháy bùng lên.
Ngay cả Toại cũng không biết mình suýt nữa bỏ qua chứng cứ cuối cùng để buộc tội kẻ ra tay giết hại em họ nó. (Xem xxx nhiều quá ngu người các bác ạ).
Vấn đề là đến nay cảnh sát vẫn không khai thác được gì thêm từ Hằng Kiểm. Trước chứng cứ rõ ràng như vậy, hắn vẫn không nói, không khai gì hết. Cảnh sát chỉ có thể thả Khánh Phương ra và yêu cầu không được rời khỏi địa phương.
Sau buổi học ngày hôm đó, Minh bị vừa ép vừa đe dọa buộc phải order 15 cái bánh pizza vào trường để khao cả lớp. Tưởng là đủ, nhưng ba đứa Bội Linh, Na Na, Hoàng My mỗi đứa kéo thêm vài đứa con gái sang góp vui. Thế là lại thêm 7 cái pizza size lớn nữa mới tạm thỏa mãn năm mươi tám cái miệng đói khát.
Sáng thứ Bảy, ngày 21/12,7h15…
Trước cổng trường Văn Hiến đỗ ngang mười chiếc xe năm mươi chỗ. Đám học sinh tập trung theo lớp từ trong sân trường, từng lớp một nối đuôi nhau thành hàng đi ra cổng lên thẳng xe. Minh dĩ nhiên sẽ đi cùng xe với các bạn. Nó lao lên xe thật nhanh, chiếm cứ băng ghế cuối xe ngồi chễm chệ giữa Nhật Vi và Hoàng Minh.
Đúng vậy. Hoàng Minh cũng tham gia. Không biết thế nào cuối tuần này dì Kiều lại xin nghỉ phép về quê có việc gấp. Minh hơi áy náy phải để Hoàng Minh ở nhà một mình hai ngày. Cộng thêm bốn đứa con gái xúi giục thế là nó lên phòng thầy Tuấn Hiệu phó, trưởng đoàn lần cắm trại này, xin mang thêm bạn. Minh còn chuẩn bị tinh thần đóng góp chi phí cho phần Hoàng Minh… Nhưng khá bất ngờ, thầy Hiệu phó lại vui vẻ đồng ý ngay. Thế là danh sách lớp 12A7 có thêm một Hoàng Minh mà không ai biết mặt.
Minh thật ra chỉ muốn một băng ghế dài để ngồi chung với nhau cho vui vẻ, như băng ghế sau của chiếc Bentley vậy. Nhưng đến lúc xe lăn bánh được mười lăm phút Minh mới biết sai lầm của mình to lớn cỡ nào. Không ai trên đời này so sánh băng ghế sau của một chiếc xe 50 chỗ và chiếc Bentley, ngoài nó. Ba đứa bị nhồi nhồi liên tục, Nhật Vi bắt đầu say xe đầu tiên mặt mày tái xanh gối đầu lên vai Minh… Sau đó là Hoàng Minh nó cứ ôm cánh tay Minh oẹ oẹ khan làm nó nổi hết da gà không chịu nổi. Mẹ nó… nhà trường thật tệ, thuê chiếc xe này thật không chịu nổi.
Xe dừng trạm thứ nhất, Minh phải đi ngoại giao tất cả bạn học nam trên xe để đổi chỗ ngồi cho Nhật Vi. Xe dừng trạm thứ hai, Minh lại chai mặt nhờ vả anh em bạn học giúp đỡ đổi chỗ ngồi cho Hoàng Minh. Dù sao Nhật Vi là con gái, lại là hoa khôi của khối khá dễ dàng, đến lượt Hoàng Minh lại muôn vàn khó khăn. Chẳng ai nguyện ý đổi chỗ cho một thằng con trai to lớn lù lù với lý do say xe cả. Hoạt Hữu đồng ý đổi chỗ nhưng vốn chỉ cách một hàng ghế nên cũng chẳng có ý nghĩa nhiều.
Kết quả cuối cùng đúng như Minh dự đoán, xe vừa đến địa phận Tây Ninh…
“Oà” một tiếng.
Một bên ống quần Minh liền ướt đẫm nóng rang lại lợn cợn đủ thứ đồ ăn sáng của Hoàng Minh. Kinh tởm không chịu nổi.
“Cô ơi… dừng lại… em cần thay quần…”
Minh vừa hô lên một tiếng liền hối hận. Cả đám ánh mắt quái dị nhìn nó như nói “ngủ ngày cũng có thể đái dầm” ah. Minh có chút hối hận mang theo Hoàng Minh rồi.
11h00 sáng…
Mười chiếc xe buýt tiến vào cổng Khu dã ngoại sinh thái Núi Bà đen. Đám học sinh được hướng dẫn ổn định lần lượt bước xuống đứng theo từng nhóm lớp. Na Na, Hoàng My, Bội Linh từ lớp bên kia không ngớt vẫy vẫy tay qua bên này, chỉ hận không thể nhào tới.
Ban Giám đốc của Khu dã ngoại cử người đón tiếp rất niềm nở. Hướng dẫn mọi người đi vào một khu đất trống rất lớn, dưới tán cây xanh um mát rượi che phủ. Trên mặt đất cắm sẵn những lá cờ cột mốc nhỏ như phân ra từng ô vuông thẳng hàng ngay ngắn. Trên mỗi ô là một cái lều và thanh khung, dây chằng được cuộn lại thành một bó nhỏ. Phía xa xa một nhóm người của Khu dã ngoại đang bận bịu nấu nướng chế biến món ăn…
Thầy Tuấn Hiệu phó và các thầy cô chủ nhiệm bắt đầu phân phó học sinh mười lớp Khối 12 đứng vào vị trí theo từng lớp. Năm học sinh một lều, còn phân khu vực lều nam nữ tách ra một khoảng trống. Phòng trường hợp có kẻ cố tình đi nhầm…
– Alo, một hai ba bốn… – Thầy Tuấn nói vào cái loa cầm tay. – Danh sách mỗi lều đã được lập tại lớp, các em theo đó mà đứng. Tôi chưa nói bắt đầu dựng lều đâu… Đây sẽ là một cuộc thi gồm có 2 giải thưởng. Lều được dựng nhanh nhất và Lớp hoàn thành dựng lều sớm nhất…
– Dĩ nhiên lều phải được dựng chắc chắn, không lỏng lẻo… nếu không phải dựng lại từ đầu.
Bầu không khí đang ồn ào bắt đầu im ắng trở lại… từng nhóm từng nhóm năm người túm tụm bàn tính. Minh, Hoàng Minh, Hoạt và Hữu được phân một lều. Minh mù tịt mấy thứ này, nên giao cho Hoạt Hữu toàn quyền điều động mình và Hoàng Minh. Tất cả chỉ chờ một tiếng pháo hiệu xuất phát. Lứa tuổi học sinh là vậy. Cái gì liên quan đến tranh đấu so kè là auto hừng hực như gà chọi.
“BẮT ĐẦU”
Tiếng hô lớn của thầy Tuấn làm cả rừng học sinh như nhảy dựng lên. M thanh rào rào la hét chí choé kích động vang dội cả khoảng không. Hoạt Hữu hành động rất nhanh, nhưng bị hai tên gà mờ trong nhóm kéo lại tốc độ đến thảm hại. Mới xỏ được bốn thanh ngang căng cái lều lên, vừa dựng xuống, bên kia đã vang lên tiếng hoan hô hoàn thành.
– Lều đầu tiên hoàn thành thuộc về Lớp 12A3… – Giọng thầy Tuấn oang oang. – Còn giải tập thể nữa… các em cố lên…
Nhóm Minh vừa hoàn thành xong cái lều của mình liền nhào qua giúp các bạn cùng lớp… Minh và Hoàng Minh không còn bỡ ngỡ như phút đầu tiên, đều nhiệt tình lăng xả. 12a7 với ưu điểm học sinh nam nhiều hơn nữ chiếm đến gần hai phần ba tổng số… Nữ hầu hết đều xinh xắn đáng yêu, đặc biệt là hoa khôi Nhật Vi… Vậy cũng đủ hiểu động lực của đám nam sinh 12A7 mạnh mẽ tới đâu rồi. Đứa nào cũng lăng xả hết mình… Càng về cuối tiếng la hét càng cuồng nhiệt không dứt.
– Xong rồi… Á… thắng rồi…
Minh vừa đóng xong cái cọc cuối cùng, Nhật Vi và đám con gái lớp đều nhảy dựng lên la hét cuồng nhiệt. Mấy lớp kia đều ngơ ngác hụt hẫng nhìn qua… Thầy Tuấn và mấy giáo viên bước qua đây xem xét đều gật đầu hài lòng.
– Vậy là chúng ta đã có lớp 12A7 thắng giải tập thể hoàn thành dựng lều nhanh nhất.
– Wahhh… thắng rồi… thắng rồi…
Thầy Tuấn Hiệu phó trao phần thưởng cho cô chủ nhiệm Lớp 12A7. Nhìn cái phong bì dày dày trong tay cô, cả đám học sinh mắt đều sáng rỡ lên. Ngay cả học sinh các lớp khác cũng nhao nhao nhìn sang, thầm đố kị. Trường năm nay chịu chơi thật nha… Nhưng đến lúc cô Thoa chủ nhiệm mở phong bì ra thì hỡi ôi… giải thưởng là một xấp… vé xem phim. Loại vé ưu đãi cho học sinh thường được phát miễn phí ở cổng trường.
Bữa ăn trưa được Khu dã ngoại chuẩn bị khá chu đáo. Một dãy mười cái bàn dài được xếp tiếp nối nhau với những chồng chén đĩa nhựa và ly nhựa. Món ăn gồm có Chả giò, xà lách, khoai tây chiên, bò nướng lá lốt, cánh gà nướng, bánh mì ăn với bò nấu lagu… Dù không có cao lương mỹ vị gì, nhưng đầy đủ chất. Thêm vào bầu không khí mát mẻ, vui vẻ, đám học sinh ăn uống rất ngon miệng.
Minh, Hoàng Minh, Hoạt Hữu và bốn đứa Nhật Vi tụ tập quanh quần trên một tấm bạt cùng ăn với nhau rất vui vẻ. Hoàng Minh đã rất thân quen với nhóm Nhật Vi nên cười đùa rất thoải mái… Không ít ánh mắt đố kỵ từ đủ các phía cứ nhìn chằm chằm vào nó. Dù hàng ngày Minh đều cặp kè với bốn hoa khôi của Khối 12, nhưng thân phận của Minh không mấy ai muốn dây vào. Hơn nữa, gần đây dù có đổi khác một ít, nhưng trong mắt mọi người Minh vẫn là một “kẻ thích mặc váy”. Nên dù nam sinh theo đuổi bốn đứa Nhật Vi rất nhiều, nhưng hầu như không người nào xem Minh là tình địch.
Nhưng Hoàng Minh lại khác… Sự thân cận tự nhiên của nó với bốn cô gái đang làm không ít người ngứa mắt. Trong đó, khó chịu nhất phải kể đến là Bình và hòa… Cả hai đứa đều xuất thân từ gia đình thành phần bất hảo của xã hội. Bình là con trai một của lão đại sòng bạc Thiên Lộc. Hòa lại là con út của lão đại sòng bạc Hữu Danh. Hai sòng bạc hai địa bàn khác nhau, nhưng va chạm nhau cũng không ít. Hai đứa thường ngày ở trường cũng cạnh tranh đấu đá, ngay cả đối tượng yêu đương cũng kèn cựa không dứt. Cả hai đều thích Nhật Vi, từng tỏ tình rất nhiều lần từ năm Lớp 11 nhưng đều bị nàng từ chối. Thân phận xã hội của gia đình Nhật Vi cũng không thấp, hai đứa dù hận đến nghiến răng cũng không dám làm chuyện xấu với nàng. Bình hòa từng chán nản thối chí, cũng cặp bồ qua lại với những nữ sinh khác… Nhưng dạo gần đây, không hiểu thế nào, càng ngày Nhật Vi càng trổ mã xinh đẹp đến mức mọi người đều ngạc nhiên. Không chỉ riêng nàng, Na Na, Bội Linh, Hoàng My đều thay đổi như những bông hoa được tưới tắm nở rộ rực rỡ.
Ngoài những kẻ theo đuổi bốn đứa chú ý, ngay cả đám con gái khác vốn ghen tị cũng hùa vào… Lời đồn thổi bắt đầu râm ran, một đồn mười, mười đồn trăm… nhiều lời bàn tán về sự thay đổi của bốn bông hoa của Khối 12, đặc biệt là Nhật Vi.
Lời dễ nghe là:
“Con gái tới thì nó đều thế…”
Còn khó nghe lại chiếm nhiều hơn, đại loại như:
“Mười bảy tuổi còn tới thì cái rắm… có hơi trai nó thế.”
“Nôm na là Nhật Vi bị xơi, không những xơi đẹp mà còn làm đủ bảy món…”
“Cặp mông nảy như vậy chỉ có thể là doggy mỗi tuần ba lần, mỗi lần hai phát…”
“Vú mớm ngồn ngộn thế kia phải được xoa bóp thường xuyên lắm nhá…”
Những lời đồn này cái nào lọt vào tai Bình hòa đều làm hai đứa nó hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thường ngày không thấy Nhật Vi thân cận với thằng con trai nào thì thôi… Dĩ nhiên Minh là ngoại lệ, không tính là con trai. Bây giờ chúng lại thấy rõ rành rành là nàng đang cười vui vẻ với một thằng con trai mặt khuôn đem nhẻm, lại có vẻ rất nam tính. Nên biết Hoàng Minh lúc này ngoại trừ làn da ngăm đen, nó đã gần như thay hình lột xác, khác hẳn lúc trước. Chế độ ăn uống sung túc, ở nhà suốt ngày không làm gì chỉ bơi lội… Nó cao lớn, nở nang hơn hẳn. Gần đây lại thường xuyên quan hệ với ba người Na Na nên càng trở nên nam tính. Chỉ những người trò chuyện tiếp xúc gần gũi với Hoàng Minh mới nhận ra một chút ẻo lả còn lại của nó.
– Ý… mình thiệt hư quá đi…
Nhật Vi đặt chén bò lagu xuống, nhìn mấy giọt nước sốt trên đầu gối mình. Nàng lục tìm trong túi xách lấy ra gói khăn giấy, chưa kịp lau thì Hoàng Minh ngồi bên cạnh bất ngờ cúi xuống… Nó le lưỡi liếm luôn vết bẩn thức ăn trên đầu gối nàng, còn cố tình liếm cao lên…
– Ha ha…
– Đừng giỡn như vậy…
Nhật Vi mặt đỏ ửng, vừa che mép chiếc váy ngắn, vừa đẩy mặt Hoàng Minh ra. Nàng dường như bất ngờ lại xấu hổ đẩy khá mạnh làm nó ngã vào người Bội Linh. Cả đám đều cười rộ lên. Chỉ có Hoàng Minh vẻ mặt hơi cứng cười ngượng. Còn Nhật Vi lại hơi thiếu tự nhiên quay đi.
Minh bên cạnh Nhật Vi cũng cười cho rằng không có chuyện gì lớn. Sau lần trước, Nhật Vi cố tình né tránh Hoàng Minh, ngoại trừ chuyện kia, mọi người đều bình thường vui vẻ. Minh cũng hiểu, nàng sợ nó ghen… Minh đương nhiên là ghen và cũng rất hưởng thụ sự chăm chút lo lắng của nàng đối với cảm giác của mình.
Nhưng Minh nghĩ gì không quan trọng… Phía bên kia, Bình và hòa đang ngồi cạnh nhau vừa chứng kiến cảnh tượng cái lưỡi của Hoàng Minh liếm trên chiếc đùi thon dài trắng nõn của Nhật Vi, máu nóng liền thiêu đốt hừng hực cả người. Hai cái chén đang ăn dở bị ném xoạch ra thảm cỏ… Bình, hòa hầm hầm đứng lên, bỏ đi. Không ít người quan sát toàn cảnh đều hiểu chuyện gì đang xảy ra… Bắt đầu bàn tán khe khẽ với nhau.
Nhật Vi cảm thấy miệng nhạt nhẽo, không muốn ăn nữa. Ánh mắt nàng cũng né tránh không muốn nhìn về phía Hoàng Minh. Gần đây có một số chuyện nàng không nói cho Minh nghe vì sợ anh ghen, cũng sợ anh gây bất lợi cho Hoàng Minh. Nó dạo này đã đổi khác… không phải là một linh hồn ngây ngô trống rỗng như ngày trước.
Mấy ngày trước, Nhật Vi đến nhà Minh buổi chiều, anh lại không có nhà. Nàng vừa tập aerobic về cả người đầy mồ hôi nên lên phòng Minh tắm rửa. Theo thói quen, do không ai dám vào phòng Minh, nên nàng chỉ đóng cửa mà không khóa trái bên trong. Đang tắm, thì Nhật Vi cảm nhận có người bước vào… Nàng quay lại thì bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Minh đang hau háu nhìn ngắm cơ thể mình. Nó không mặc quần áo, dương vật dựng ngược lên… áp sát vào Nhật Vi.
“Em làm gì vậy? Ra ngoài đi…” – Nhật Vi đẩy nó ra, gắt lên.
“Chị đẹp quá… Em nhớ chị lắm… Chị cho em một lần đi… Anh Minh không biết đâu…”
Hoàng Minh nói, vừa ôm lấy Nhật Vi sờ soạng khắp cơ thể nàng. Nàng vừa giãy ra vừa nghiêm khắc gằn giọng:
“Không… đi ra ngoài ngay…”
Hoàng Minh tiu nghỉu, hai tay cũng buông thõng, giọng buồn bã nói:
“Chị không thích em cũng phải… Em là một thằng đầu đường xó chợ, may mắn được anh Minh cưu mang thương hại mà thôi…”
Nhìn Hoàng Minh thất thểu quay người đi, lời nói của nó làm Nhật Vi thấy lòng chua xót. Nghĩ đến người bạn thanh mai trúc mã mà nàng từng yêu thích giờ ở trong chính căn nhà của mình cũng không nhận ra… nàng vô thức đưa tay níu vai nó lại, nói:
“Em đừng như vậy… Chuyện này không có liên quan gì đến thân phận giàu nghèo… em…”
Hoàng Minh bất ngờ quay lại ôm choàng lấy cơ thể trần truồng của Nhật Vi, nó gối đầu lên vai nàng, nỉ non thì thầm:
“Em… em… buồn lắm… nhiều khi em không biết mình ở đây để làm gì nữa? Ăn uống đầy đủ, ngủ no mắt thì đã sao? Em không có mục đích gì trong cuộc sống này hết…”
Nhật Vi thương cảm vuốt mái tóc ướt sũng của Hoàng Minh. Nàng cảm nhận hai bàn tay nó đang vuốt ve cặp mông mình, nhưng nàng có thể lại từ chối nó sao? Hoàng Minh bắt đầu hôn lên cổ nàng, hôn lên môi nàng. Nhật Vi thoáng chần chừ cũng hé miệng cho phép chiếc lưỡi của nó tìm vào trong. Hai bàn tay nó lại tìm lên, xoa nắn mân mê hai bầu vú nàng… Nhật Vi muốn đẩy nó ra, nhưng nàng lại không nỡ. Nàng chỉ chần chừ một chút, Hoàng Minh đã cúi thấp xuống vùi mặt vào hai bầu vú nàng. Miệng nó tham lam ngậm mút hai núm vú làm cơ thể nàng rạo rực vô thức ưỡn ra… Bàn tay nó lại chui vào giữa hai đùi Nhật Vi, vuốt ve hai mép âm hộ ẩm ướt khao khát của nàng.
“Hoàng Minh… Đừng… buông ra…”
Nhật Vi thở dốc, đẩy người Hoàng Minh ra, nhưng nó choàng tay quanh bờ eo nàng, giữ thật chặt.
“BUÔNG RA…” – Nhật Vi không nhịn được nữa, nàng xô thật mạnh, gắt lên.
Hoàng Minh vẫn cố bám chặt lấy Nhật Vi, mặt nó đỏ gay, dương vật cọ xát vào bụng nàng, nghiến răng nói:
“Lần đó chuyện em với chị… Em vẫn chưa nói với anh Minh… Lần này nữa… em sẽ không nói…”
“Chát”… – Một cái tát vang dội cả gian phòng tắm.
Nhật Vi mặt đỏ ửng dần chuyển sang tái xanh… Hoàng Minh hai mắt đỏ au cũng tỉnh táo lại, nó che bên gò má bỏng rát, ánh mắt giận dữ nhìn nàng.
“Chuyện đó… Minh muốn kể cho ai thì cứ tự nhiên… Bây giờ cút ngay ra ngoài cho tôi…”
Hoàng Minh lầm lũi đi thẳng ra khỏi phòng tắm. Dù nó cúi đầu thật thấp, Nhật Vi vẫn thấy được ánh mắt cay độc của nó… làm nàng thấy bất an.
Sau ngày hôm đó, Nhật Vi chỉ qua nhà khi biết Minh đang có mặt. Ngay cả lần này đi chơi chung với trường, ba đứa Bội Linh đề xuất đem Hoàng Minh đi, nhưng nàng lại không đưa ra ý kiến.