Phần 34
Ba ngày sau…
Khánh Phương bước ra khỏi trụ sở cảnh sát mà khuôn mặt hốc hác tái nhợt. Ánh nắng chói chang làm hai mắt cô muốn nhíu chặt lại.
– Mẹ…
Tiếng gọi quen thuộc của Hoành Sơn làm cô bừng tỉnh quay lại. Hoành Sơn bước đến xót xa nhìn gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng của mẹ. Nó dìu Khánh Phương vào xe. Chiếc Land Rover lăn bánh. Khánh Phương không nói gì với Hoành Sơn mà chỉ nhìn ra cảnh vật bên ngoài lướt qua thật nhanh. Bất giác khóe mắt cô nặng trĩu, một giọt nước mắt lăn dài xuống mặt.
Sáng sớm hôm nay, cảnh sát đã tống đạt lệnh bắt giam chính thức đối với Hằng Kiểm. Bằng cách nào đó, họ đã tìm thấy một đoạn video gốc từ sọt rác máy tính của bạn share phòng trọ với tên Toại, tên đã tung video của cô lên mạng. Cuối đoạn video đó, là cảnh gương mặt Hằng Kiểm đang gom mấy cái điện thoại với nhau, rồi tưới xăng lên châm lửa. Chỉ bao nhiêu đó đã quá đủ để toà án buộc tội Hằng Kiểm án tử hình, bất chấp hắn có nhận tội hay không.
Khánh Phương được thả, dù vẫn trong thời gian điều tra, không được phép rời khỏi địa phương.
– Có phải người làm chuyện ác thì trời sẽ phạt không?
Khánh Phương chợt lẩm nhẩm hỏi. Hoành Sơn quay qua, hơi ấp úng cũng không nói lời nào. Thật ra, Khánh Phương không hỏi nó. Cô đang hỏi chính mình và cũng hỏi ông trời.
Chiếc Land Rover rẽ vào căn biệt thự to lớn của ông Khánh. Mười lăm phút sau lại quay ra, lao vút đi. Lần này trên xe chỉ có mỗi Khánh Phương, không tài xế, Hoành Sơn cũng không được phép đi theo.
Mười lăm phút sau, Khánh Phương đón thang máy lên tầng sáu mươi ba của Khách sạn Hercules, khách sạn năm sao cao nhất thành phố. Trước cửa phòng President Suite, hai gã an ninh mặc vest đen kiểm tra thật kỹ tư trang và toàn thân Khánh Phương. Hai phút sau, trả lại ví cầm tay cho cô, một gã mở cửa mời…
– Ông chủ đang chờ. Mời vào.
Khánh Phương sải bước đi ngang qua gian phòng rộng thênh thang với nội thất gỗ óc chó bóng lưỡng xa hoa không kể hết, nhưng trong mắt cô lúc này chỉ có cánh cửa kéo phòng ngủ kia. Càng bước gần nơi đó tim cô càng đập nhanh. Nơi này cô chưa bao giờ đặt chân tới, nhưng nỗi sợ hãi vẫn cứ lan tràn khắp đầu óc cô… vì bên trong căn phòng trước mặt cô sẽ gặp lại ông ta.
Hai mũi giày cao gót vừa dừng lại ngay trước khung cửa, Khánh Phương đã thấy lòng hơi nao nao bất ổn. Bên trong phòng, ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành bọc da lớn. Khác với chiếc ghế ông ta thường ngồi ở nhà, nhưng góc xoay người và mái đầu hoa râm kia đều quen thuộc đến kỳ lạ. Ông đang quay lại nhìn Khánh Phương, trên mặt ông lại đeo khẩu trang làm cô không hiểu được.
– Lại đây…
Nghe ông ta gọi, Khánh Phương không dám chậm trễ, cởi giày ra khỏi hai chân, bước nhanh đến ngoan như một con mèo nhỏ.
– Ngồi đây…
Ông ta vỗ vỗ lên đùi mình. Khánh Phương ngoan ngoãn ngồi lên đùi ông, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế khép nép đến hít thở sâu cũng không dám.
“Ưm… ưm…”
Lúc này, Khánh Phương mới nghe được tiếng rên rỉ nhỏ nhỏ của phụ nữ vang lên đâu đó. Thoáng nhìn xuống thì cô sững người phát hiện ra trong tay ông ta đang cầm một chiếc điện thoại. Như thấy ánh mắt cô, ông ta đưa chiếc điện thoại lên cao cho cô xem…
“Ưm… ôi… ôi…”
Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại mặt Khánh Phương đã nóng rang đỏ ửng lên. Là một người phụ nữ có chồng, con trai đã lớn, hơn hết là cô kinh nghiệm vô số đàn ông… rất khó để Khánh Phương cảm thấy ngượng ngùng với chuyện nam nữ. Nhưng thứ trên màn hình lại rất khó chấp nhận… Một người phụ nữ trần truồng đang làm tình cùng lúc với bốn tên đàn ông… Nhưng thứ khó chấp nhận là bốn tên đàn ông đó đều là Mỹ đen, đen như bôi than toàn thân, những cái dương vật đó còn đen bóng hơn, lại to lớn đến khủng khiếp. Khánh Phương thoáng rùng mình, cơ thể không nhịn được run rẩy khe khẽ… Cô cảm thấy đoạn video này và chuyện ông ta bịt mặt dường như có liên quan đến nhau.
– Cô ta cũng là một người phụ nữ của tôi. – Ông ta nói, ánh mắt vẫn nhìn đoạn video kia.
– Tại sao? – Khánh Phương nuốt nước bọt, cổ họng khô khan hỏi.
– Em muốn hỏi gì? Tại sao tôi trừng phạt cô ta? Hay là… tại sao tôi ban thưởng cho cô ta?
Khánh Phương chọn sự im lặng, cô thấy mình trả lời thế nào cũng rất dẫn đến điều nguy hiểm.
Ha ha… đừng căng thẳng như vậy! – Ông ta vòng tay siết quanh vòng eo nhỏ của Khánh Phương, hít mùi cơ thể của cô, nói. – Tôi là đang ban thưởng cho cô ấy đấy… cũng như tôi sắp ban thưởng cho em vậy.
– Không… – Khánh Phương giật thót mình đứng phắt dậy.
Ngay lúc này cửa phòng bên cạnh mở ra. Bốn thân hình đàn ông cao lớn lực lưỡng lại đen như bôi than lừng lững đi tới. Khánh Phương mặt xanh mét nhận ra đây cũng chính là bốn gã Mỹ đen cô thấy trong đoạn phim kia. Ánh mắt thoáng lướt qua bốn cái dương vật to như cổ tay đàn ông đung đưa dài đến nửa bắp đùi, cô sợ hãi đến run rẩy.
– Tôi xin ông đấy… – Khánh Phương quỳ gối xuống, nước mắt không thể kiểm soát chảy dài trên mặt. – Xin đừng đối xử với tôi như vậy… Tôi đã làm gì nên tội chứ… hu hu…
– Cô không làm gì sao? – Ông ta cúi xuống nâng cằm Khánh Phương lên, rít từng tiếng.
– Cô muốn giết người, đừng nói mười ba thằng công nhân, dù là một trăm… tôi cũng không quan tâm… Nhưng cô lại phái Hằng Kiểm làm chuyện đó… – Thấy Khánh Phương muốn lên tiếng phản đối, ông ta đưa tay ngăn lại. – Đừng nói là cô không liên quan… Cảnh sát phanh phui ra thân phận hắn… để bây giờ bao nhiêu kẻ kiếm cớ chọc ngoáy vào tôi. Còn có bốn tuần nữa là bầu cử… CÔ CÓ BIẾT KHÔNG?!
– Tôi… – Khánh Phương đau khổ, muốn biện bạch lại không nói được lời nào.
– Có muốn cứu hắn không?
Lời nói hời hợt của ông ta làm Khánh Phương bừng tỉnh. Đúng vậy. Cô đến đây với mục đích gì chứ? Vậy mà đứng trước hình phạt của ông ta, cô lại gần như quên mất.
– Vâng, làm ơn cứu hắn. Ông có thể làm được mà. – Khánh Phương chồm lên, hai tay bấu chặt lấy ống quần ông ta, van nài.
– Vậy em nhận quà ban thưởng đi… – Ông ta đưa tay lau nước mắt trên mặt không, nói. – Mà đã nhận là phải thật vui vẻ có phải không?
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của ông ta, nhưng Khánh Phương nhìn vào ánh mắt đó chỉ cô thấy được sự tàn bạo điên cuồng. Cô rùng mình lạnh toát cả người như đối diện với một con sư tử đang hả hê xem con mồi bị đàn con mình xâu xé.
Hai bàn tay đen nhẻm từ phía sau nâng dưới hai cánh tay mạnh bạo nhấc Khánh Phương đứng lên. Cô như một cái xác không hồn đứng xiêu vẹo trong vòng vây của bốn gã Mỹ đen kinh tởm. Từng mảnh vải trên cơ thể bị cởi ra, từng mảng da thịt trắng ngần cứ lộ ra trước tiếng xuýt xoa khoái trá của chúng.
– Wow… beautiful babe…
– I’m horny already bro… Shit… this is too good to be true…
– Thank you boss.
Khánh Phương như lạc mất hồn phách, hai mắt đờ đẫn không tiêu cự đứng tựa vào dựa vào ngực một gã. Cơ thể cô nhỏ bé như một con thỏ trắng nhỏ lọt thỏm giữa vòng vây của bốn con heo rừng lông lá đen nhẻm. Toàn thân Khánh Phương trần truồng phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của chúng. Một cánh tay đỡ dưới vòng eo nhỏ của Khánh Phương, cơ thể mỏng manh của cô bị kéo ghì lên trước. Hai cái mặt đen đủi với vùi vào hai bầu vú cô hít hà, hai cặp môi thâm đen to dầy mở rộng ngậm lấy hai núm vú cô mút mút thèm thuồng.
Khánh Phương cố kẹp chặt hai chân vẫn không ngăn được những bàn tay chui vào giữa cặp đùi cô. Nơi thầm kín nhất của cô bị sờ soạng xâm phạm một cách thô bạo. Những ngón tay thô kệch kia đang miết sâu vào giữa hai mép âm hộ Khánh Phương làm hai chân cô nhũn ra cả người muốn quỵ xuống.
– Ư… đừng…
Gã đàn ông phía sau bất ngờ nhấc bổng người Khánh Phương lên. Hai tay hắn đỡ dưới hai khuỷu gối của cô để hai chân cô mở rộng ra hai bên. Khánh Phương nhắm mắt, gương mặt tuyệt đẹp không kìm được cũng đỏ ửng lên. Nơi thầm kín nhất của cô như một một món ăn đang trình bày ra trước ánh mắt của những gã Mỹ đen gớm ghiếc. Một gã quỳ gối xuống, miệng mở ra… Khánh Phương không dám nhìn khi cái lưỡi to của hắn đưa sát đến âm hộ cô. Hắn chậm rãi liếm liếm dọc hai mép âm hộ xinh đẹp của Khánh Phương, rồi bất ngờ ngậm kín lấy âm hộ cô…
– Ư… ôi…
Bị nâng bổng lên không, cả người Khánh Phương run lên bần bật hai chân không khép lại được chịu đựng cái lưỡi kia vét sâu vào trong âm hộ cô. Khánh Phương cắn chặt hai hàm răng, nước mắt lăn dài trên mặt, vẫn không ngăn được tiếng nức nở trong miệng mình.
– , Ưm… ôi…
Cảm giác vừa ô nhục lại vừa khoái lạc làm cô khổ sở đến không muốn sống nữa… Một lần kia trước đây vài tháng cô từng trải nghiệm. Lại là lần này… Hai tay Khánh Phương bị mở ra hai bên, hai bầu vú cô tiếp tục được hai cái miệng khác ngậm mút say mê… Cái lưỡi bên dưới cứ như một con lươn sống ưỡn ẹo luồn lách sâu trong âm hộ làm cả người cô mềm nhũn thở hổn hển không thể kìm nén. Tay của gã bên dưới không ngừng chà sát lên mẩu thịt mồng đốc của cô… day day nó khi cái lưỡi tiếp tục vét sâu vào trong, làm cả người Khánh Phương run rẩy rên rỉ mãnh liệt…
– Ôi… ôi… ưm…
Chưa bao giờ một cơn sướng khoái đến với cô nhanh chóng như vậy. Cả người Khánh Phương gồng cứng, hai bầu vú ưỡn lên… Gã đàn ông bên dưới như chỉ chờ cho khoảnh khắc này. Hắn và hai gã khác đều lùi sang bên cạnh… để lại Khánh Phương toàn thân trần truồng, hai chân mở rộng phơi bày giữa khoảng không trống trải. Khánh Phương mặt đỏ ửng lên kìm nén nhưng cơ thể cô như một trái lựu đạn bị rút chốt, rùng mình há hốc rên lớn…
– Ahhh… ôii…
Một dòng nước trào ra từ trong hai mép âm hộ ướt đẫm hé mở của Khánh Phương, từng đợt, từng đợt thành dòng rơi lả chả xuống thảm trải sàn. Bốn gã đàn ông cười hô hố… Khánh Phương thở hổn hển được đặt xuống, hai tay cô liền bưng kín mặt khóc nức nở. Chưa bao giờ cô cảm thấy nhục nhã như vậy. Không ngờ cơn cao trào của cô lại phơi bày trước mắt bao nhiêu người. Một chút tự tôn cuối cùng của một kẻ bị cưỡng ép cũng vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
– Khóc cái gì chứ?! Em sống quá mệt mỏi rồi… Đã có thể sướng như vậy. Sao không thể buông lỏng mà hưởng thụ đi…
Khánh Phương lắc đầu, không trả lời ông ta. Một kẻ lấy sự giày vò thân xác phụ nữ làm niềm vui như ông ta làm sao hiểu được.
Khánh Phương bị hai gã Mỹ đen kéo cô quỳ gối xuống, hai tay chống cao. Mái tóc dài đen óng của cô bị hất sang một bên lộ ra gương mặt tuyệt đẹp còn ướt nước mắt. Một vật lù lù to lớn dí sát vào miệng cô. Khánh Phương nhắm mắt, đôi môi hé mở đón lấy nó. Một cái dương vật to lớn ép môi cô căng ra hết cỡ, đi sâu vào chiếm hết khoang miệng cô mang theo một mùi vị kinh tởm.
– Ư…
Âm hộ cô lại bị chèn cứng, từ từ ép căng cứng… Một cái dương vật khác đang từng chút đi sâu vào trong người Khánh Phương. Cô cảm thấy cả người mình như sắp bị xé làm hai… Cảm giác đau thốn, ran rát làm cô khổ sở vẫn không phát ra được tiếng kêu la. Rồi vật đó rút ra, lại nhồi nhét vào… từng chút từng chút tăng tốc. Hai bàn tay Khánh Phương bấu chặt tấm thảm. Cảm giác sướng khoái lại đến làm cô không ngăn được tiếng ư ử trong cuống họng.
– Ư… ư…
Sud là gã đàn ông đang chơi Khánh Phương từ phía sau. “Thật quá sướng… Đàn bà Châu Á là chơi sướng nhất… Mà người phụ nữ này còn đẹp đến như vậy…”. Sud dù có Quốc tịch Mỹ, nhưng chỉ là di dân từ Châu Phi theo chính sách nhân đạo. Sud là tên gốc Phi châu của hắn.
Hắn hít hà khoan khoái thúc người đến đều đều. Hai tay không ngừng vuốt ve tấm lưng mịn màng tuyệt đẹp của Khánh Phương. Lại mân mê xoa nắn cặp mông tròn trịa mát rượi của cô. Sud nhìn xuống dương vật mình đang ra vào ép mép âm hộ Khánh Phương đến căng cứng đỏ hồng. Hạ thể đầy lông xoắn nhám của hắn vừa chưa chạm đến bờ mông nàng. Vì hắn vẫn chưa đẩy hết dương vật vào trong người Khánh Phương. Ít ra một phần tư chiều dài vẫn còn bên ngoài. Sud biết cơ thể phụ nữ châu á không thể chịu đựng toàn bộ kích thước dương vật hắn, ít ra là phải có thời gian làm quen. Dù như vậy hắn vẫn thấy rất sướng ah… Sud đặt hai tay lên bờ mông mát rượi của Khánh Phương như một giới hạn. Hắn bắt đầu thúc nhanh…
– Ưm… ưm…
Khánh Phương dù với cái dương vật đầy kín khoang miệng vẫn không ngăn được tiếng rên siết mãnh liệt. Thứ kia từ phía sau vừa cứng như sắt đá lại to lớn gân guốc như một mũi dùi đang mài mòn xuyên thủng lý trí của cô. Hai bàn chân cô co quắp, bờ eo cũng vô thức õng xuống đón nhận từng cú thúc sâu của hắn…
– Ưm… ôi… ahhh…
Khánh Phương há hốc rên siết, cái dương vật kia trượt ra khỏi miệng cô cọ xát lên gương mặt xinh đẹp đỏ ửng của cô. Hai tay cô mềm nhũn không chống nổi cơ thể mình… Cô chúi mặt vào hạ thể dày đặc lông đen xoăn tít, đầy mùi cương dương như heo giống của gã trước mặt. Cơ thể cô run rẩy, miệng há hốc thở dốc đón nhận lần cực khoái thứ hai…
Ahhh… ôi…
Sau đó gần như Khánh Phương không biết gì nữa… Cô như một cái túi da mềm oặt bị nhồi nhét phía trước lần phía sau. Bốn gã đàn ông này như những con thú, không quá mạnh bạo, nhưng lại bền bỉ đến vô tận. Cô không nhớ mình đã đạt cực khoái bao nhiêu lần… chỉ biết rằng cơ thể mình như bị vắt cạn, khô cằn, rồi lại được tưới tắm bởi những thứ chất lỏng đặc quánh tanh tưởi.
Đến lúc cơ thể Khánh Phương chìm vào làn nước ấm áp, cô mới dần hồi tỉnh lại. Cô nhận ra mình đang nằm trong một cái bồn tắm, nước dâng lên hơn ngực. Một bàn tay đàn ông gầy gò đang xoa xà bông lên khắp ngực cô.
– Thoải mái không? Lâu lắm rồi tôi không tắm cho em nhỉ? Không nhớ nổi bao nhiêu năm rồi… Em vẫn đẹp như vậy… còn tôi đã già.
Khánh Phương không trả lời mặc ông ta vừa nói vừa nhào nặn hai bầu vú cô. Cô thật sự hận ông ta. Sau bao nhiêu năm, dù là ông ta ép chồng cô phải dâng lên vợ mình, dù là cô không danh không phận vẫn phải nuôi con ông ta, dù là thân xác cô được ông ta sử dụng như những thứ bôi trơn mối quan hệ chính trị… sau bao nhiêu năm, ngày hôm nay cô mới thật sự nhận ra mình hận ông ta.
Mười bảy tuổi Khánh Phương đạt vương miện Hoa hậu toàn quốc. Mười tám tuổi cô lấy chồng, một doanh nhân thành đạt, không phải đại gia nhưng đủ lo cho cuộc sống cô sung túc. Cuộc đời này của cô lẽ ra phải như một người phụ nữ bình thường, nuôi dạy con chờ chồng đi làm về, bình lặng mà hạnh phúc. Nhưng không, tất cả đã thay đổi từ ngày ông ta bước chân vào cuộc đời cô. Những năm đầu tiên, ông ta còn sức khỏe và tuổi trẻ, từng rất cưng chiều cô. Nhưng con đường đấu tranh quyền lực chính trị, tuổi già ập đến thật nhanh, ông ta như thay đổi thành một con người khác. Ông ta như hận mình không đủ khỏe mạnh để giày vò thể xác cô… Ông ta muốn thấy cô rên rỉ dâm loàn trước mắt ông ta để lấp đầy sự thiếu hụt trong tinh thần và cơ thể mình. Càng nghĩ nước mắt Khánh Phương càng nhỏ giọt không thể kiềm chế nỗi.
– Đừng khóc…
Ông ta kéo người Khánh Phương đứng lên trong bồn tắm. Ông ta dùng cái khăn lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô, lại lau khắp cơ thể của cô. Nhìn hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của cô, ông ta không nhịn được. Ngồi lên thành bồn tắm, vòng tay ôm ngang cơ thể trần truồng của Khánh Phương, miệng bắt đầu hôn hít hai bầu vú mềm mại mát rượi của cô.
– Khi nãy em có sướng không? – Ông ta liếm nhẹ lên núm vú cô, thì thầm hỏi.
Câu hỏi của ông ta như một giọt nước tràn ly, Khánh Phương không chịu đựng nổi nữa. Cô vùng người, thoát khỏi vòng tay ông ta…
– Buông tôi ra… Tôi không phải… là đồ chơi của ông… muốn đưa cho ai thì đưa… muốn giày vò thế nào… tùy thích… – Giọng Khánh Phương uất nghẹn run rẩy.
Ông ta cũng sững sờ nhìn hai mắt cô đỏ hoe giận dữ. Lần đầu tiên trong mười tám năm, cô có hành động chống đối ông ta. Ánh mắt ông ta nhìn cô từ ngạc nhiên chuyển thành lạnh lùng.
– Hừ… vậy tôi đã làm phiền cô rồi.
Ông ta hừ lạnh, đứng dậy đi ra ngoài. Khánh Phương cả người chao đảo như không đứng vững được nữa.
– “Mình đã làm gì?! Mọi chuyện đã gần xong xuôi rồi… chỉ cố chịu đựng thêm chút nữa thôi… tại sao mình làm như vậy… Anh Hằng phải làm sao?”
– Không… không…
Khánh Phương lao ra khỏi bồn tắm, cả người ngã sõng soài trên sàn, cô vẫn nén đau lồm cồm lao nhanh ra ngoài. Ông ta vừa khoác áo lên đi đến cửa, Khánh Phương nước mắt giàn giụa cả người không một mảnh vải lao đến bám lấy chân ông ta.
– Xin đừng… ông phải cứu anh ấy… đừng đi… tôi van ông.
Ba gã Mỹ đen đã đi, nay chỉ còn một mình Sud đang ngạc nhiên nhìn Khánh Phương đang khóc. Nó không hiểu cô đang nói gì, chỉ thấy cảnh tượng một người phụ nữ xinh đẹp bất chấp mình đang trần truồng cầu xin dưới chân đàn ông, có chút bất nhẫn. Trong bốn người, chỉ có Sud là người thật sự đi theo ông chủ, chỉ có nó mới biết thân phận của ông. Vì thế, ba gã kia lần nào được ông chủ gọi đến biểu diễn làm trò, cũng đều thấy ông đeo khẩu trang bịt mặt.
Ông ta nhíu mày không nhìn xuống Khánh Phương, giọng lạnh lùng nói:
– Cho tôi một lý do để cứu cậu ta. Cậu ta bây giờ hoàn toàn vô dụng với tôi.
Khánh Phương vẫn không nhận ra rằng mình càng tỏ ra luyến tiếc Hằng Kiểm là càng đẩy anh ta vào chỗ chết. Trước đây là Madif, bây giờ là Hằng Kiểm… Ông ta chỉ cho Khánh Phương vui sướng thân xác với đàn ông, không phải cho phép cô yêu họ.
– Lý do sao? Tôi… – Khánh Phương cả người thẫn thờ trống rỗng lẩm bẩm.
Chợt nghĩ đến chuyện gì, hai mắt cô bừng sáng, vội nói:
– Tôi có thể dùng mạng của Hoàng Minh đổi mạng anh ấy.
Ông ta ngạc nhiên nhìn xuống Khánh Phương, hừ lạnh:
– Cô tự tin như vậy? Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu cơ hội rồi… cô làm được sao? Cô nên nhớ toà xử cậu ta chỉ còn hơn hai tuần nữa.
– Tôi làm được… lần này là tuyệt đối…
– Vậy được rồi. Tôi chờ tin tốt của cô…
Ông ta bước ra cửa, đặt lên tay nắm, chợt nói vọng lại, xưng hô cũng thay đổi:
– Sau này Sud sẽ đi với em… bây giờ em không còn ràng buộc trong quy định hôn nhân. Hắn sẽ làm ấm giường em mỗi đêm…
Ông ta đi khuất, Khánh Phương thoáng rùng mình không muốn nhìn qua Sud. Cô nhận ra hắn là kẻ đã hai lần làm cô đạt cực khoái, hai lần với khoảng cách ngắn nhất suốt cuộc đời cô. Nhưng, ông ta đang muốn làm gì… Cô đi chung với một tên Mỹ đen ra đường thì mọi người sẽ nghĩ đến chuyện gì chứ?! Mặt Khánh Phương nóng ran lên khổ sở.