Phần 32
Trong lúc nhóm Minh chơi đùa vui vẻ ở vị trí trung tâm của bar Nos thì trong một góc khá khuất có một thanh niên ngồi đó khá cô độc, liên tục uống rượu. Hắn đội chiếc mũ cap hạ thấp che đi gương mặt sưng húp nhiều vết bầm tím. Hắn là Hoành Sơn.
Hoành Sơn sau khi đánh nhau ở trường, tỉnh lại trong phòng y tế, nó liền bỏ về nhà. Nó muốn hỏi mẹ nó về đoạn video kia, nhưng về đến nhà lại không thấy bà ở nhà. Nó chờ ở nhà cả buổi chiều, chờ đến phát điên… Không kìm nén được nữa, nó đến đây uống rượu.
– Anh ơi… hết rượu rồi ạ…
Một cô gái phục vụ áp sát vào Hoành Sơn mang theo hơi thở thơm mát, hai bầu vú cố tình cọ cọ vào lưng nó. Hoành Sơn không trả lời, chỉ đưa lên một ngón tay chỉ vào chai Johnnie Walker Blue. Cô bé kia vui vẻ ra mặt vừa định rời đi thì đã có người chặn lại… Một cái mũ bảo hiểm moto đen bóng đặt lên bàn. Một cô gái xinh đẹp trong bộ jean áo sơ mi trắng vô cùng trẻ trung ngồi xuống bên cạnh Hoành Sơn…
– Anh ấy uống đủ rồi… không gọi nữa.
Cô gái phục vụ hụt hẫng nhìn Hoành Sơn lại thấy nó im lặng đành thất vọng rời đi. Lúc này cô gái DJ cũng rời vị trí nghỉ giải lao… Nhạc vẫn dồn dập ở chế độ auto, nhưng không lớn như khi nãy, có thể nói chuyện được.
Hoành Sơn lúc này mới quay sang nhìn người vừa tới, hai mí mắt sưng húp cố nhướng lên, rồi gật gật đầu nhếch mép cười:
– Em tới rồi… Hạ Vi…
– Ngồi chút cho tỉnh lại đi… em đưa anh về.
– Anh không về… về làm gì… anh muốn uống nữa… – Hoành Sơn lè nhè.
– Anh uống nữa thì em về trước… tùy anh chọn. – Hạ Vi khoanh tay, nói cộc lốc đơn giản.
Nhìn Hoành Sơn gật gù, im lặng không lè nhè nữa, Hạ Vi thoáng thở dài. Nàng không biết phải an ủi Hoành Sơn như thế nào trong chuyện này. Cha hắn mất sớm, chỉ còn mẹ nuôi lớn hắn. Tuy bà Khánh Phương vì nhan sắc quá lộng lẫy kéo theo ong bướm ve vãn rất nhiều, đôi lúc bà ta cũng sa ngã với người này người kia. Vài năm gần đây sau khi kết hôn với ông Khánh, mọi việc đều chấm dứt… Đoá hoa mẫu đơn xinh đẹp đã vào trong lồng kính, ong bướm không ngửi được mùi đều tản đi. Nhưng chính Hạ Vi cũng bất ngờ khi xem đoạn video đó, thật khó tưởng tượng một người phụ nữ kiêu sa như bà cũng có những góc khuất sa đọa tệ hại đến như vậy. Nàng biết, nếu là bản thân mình có một người mẹ như thế chắc chắn nàng sẽ xấu hổ đến mức không muốn ra đường nữa.
“Ah… cũng còn uống rượu được nha…”
Ngay lúc này có mấy thanh niên bước đến bao quanh bàn của Hoành Sơn và Hạ Vi. Hoành Sơn ngẩng đầu lên, cố nhướng hai mí mắt nặng trĩu nhìn, chợt cả người chấn động, túm lấy chai rượu không trên muốn đập thẳng vào gương mặt đó. Đứng trước bàn nó không ngờ lại chính là thằng Vũ… Gương mặt đáng ghét đó làm Hoành Sơn không kìm được cơn giận dữ.
– Bỏ xuống… anh điên à… – Hạ Vi dằn lại chai rượu gắt lên.
– Ha ha… mày dám đánh tao sao? Đến đây… – Thằng Vũ mặt cũng bầm xanh vài chỗ, hất cằm thách thức.
– Anh cút đi chỗ khác cho tôi… không thì tôi mời bảo vệ đấy… – Hạ Vi gắt lên.
– Ha ha… mời bảo vệ sao?!
Cả đám thanh niên đi cùng Vũ đều cười rộ lên. Trong đám có một thanh niên lạ mặt, toàn thân ăn mặc sành điệu, ánh mắt lóe lên tia đắc ý. Hắn khoác vai Vũ kéo đi, còn nói nhỏ gì đấy rồi hai đứa cười rộ lên… Đám còn lại đi theo, ánh mắt còn quét khắp người Hạ Vi như muốn cởi sạch quần áo của nàng ra.
Cả nhóm Vũ ngồi bàn cách đó cũng không xa, vừa đủ để ánh mắt hằn học hai bên chạm vào nhau tóe lửa. Hạ Vi cảm thấy bất an, nhưng kéo Hoành Sơn đi hắn lại kiên quyết ngồi lại. Nàng thấy Vũ đưa cái điện thoại cho tên thanh niên ăn mặc dân chơi khi nãy, hắn cười cười cho vào túi rồi rời đi.
Lúc này, Minh vừa bước ra từ toilet, ánh mắt thoáng lướt qua chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc. Nó thấy Hạ Vi đang ngồi với một thanh niên đội mũ lụp xụp. Dù không thấy được mặt hắn, nhưng chỉ lướt qua dáng người, Minh liền nhận ra đó là Hoành Sơn. Đúng là trái đất tròn ah… Kể ra cũng không lạ. Thành phố này tuy lớn, nhưng tầng lớp như Hoàng Minh, Hoành Sơn và cả Hạ Vi thường tụ tập tại vài tụ điểm nổi trội bậc nhất. Gặp nhau cũng không lạ…
Minh cũng không muốn bước sang đó cản trở người ta dùng rượu giải sầu. Mối quan hệ anh em danh nghĩa này cũng không đủ gần gũi để nó phải an ủi Hoành Sơn. Chiều hôm nay Minh đã nghe ông Khánh kể qua điện thoại một số chuyện về bà Khánh Phương. Không ngờ bà ta lại có liên quan vụ án lớn gây rúng động dư luận gần đây, cái chết của mười ba người thanh niên trong xóm trọ bị cháy… Đoạn video kia vừa lộ ra, cảnh sát đã bắt đầu điều tra mối quan hệ của Khánh Phương và những thanh niên đã chết. Họ tìm được tài liệu khai báo một vụ hiếp dâm đã được lập trước đây hai ngày. Nạn nhân lại chính là người mẹ kế của Hoàng Minh. Cảnh sát đang ráo riết tìm kiếm bằng chứng, ngay cả ông Khánh cũng bị mời đi lấy khẩu cung.
Tiếng nhạc đột nhiên tắt ngúm, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Bất chợt màn hình LED thật lớn giữa vị trí trung tâm chớp lên, rồi phát hình.
“Ưm… ôi…”
Tiếng rên rỉ của một người phụ nữ trong cơn khoái lạc phát ra từ hệ thống loa quán bar quả thật làm tất cả mọi người choáng váng. Màn hình hiện lên một người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp trần truồng hai tay bấu chặt vào tấm nệm, phía sau là một thanh niên cường tráng không ngừng thúc đẩy… Một thân hình thanh niên khác cũng không mảnh vải, quỳ gối xuống trước mặt… đưa vật đó đến miệng cô ta…
“Ưm…”
Màn hình tắt ngúm. Người quản lý mặt tái xanh tóm chặt cánh tay thằng thanh niên ăn mặc như dân chơi từ bàn DJ lôi xềnh xệch ra phía sau phòng an ninh.
“HOÀNH SƠN…”
Minh còn sững sờ nhớ lại gương mặt quen thuộc kia thì một tiếng hét lanh lảnh của con gái vang lên sau lưng.
“Không xong…”
Minh biết chuyện không hay đã xảy ra. Không phải vô tình mà thằng thanh niên lạ mặt kia phát lên đoạn video đó… Nó chắc chắn biết rằng Hoành Sơn đang ở đây. Đây là một âm mưu.
“Á…”
“Đánh nhau rồi…”
“Tránh raaa…”
Đám thanh niên nam nữ la hét túa ra, đẩy ngược vào người Minh. Nó phải chen lên thật thô bạo đẩy gạt lung tung mới chen người tới… Tiếng la hét, âm thanh thuỷ tinh đổ vỡ liên tục vang lên. Những cái bàn bị xô ngã cùng những chai rượu bể tung tóe… hai chân Minh lấm lem toàn rượu và mảnh thuỷ tinh.
Hoành Sơn đang vung tay đấm vào mặt một thanh niên ngã dưới sàn. Một thằng khác sau lưng nó cầm một chai bia vừa vung lên thì Hạ Vi từ đâu xuất hiện với một cái mũ motor lớn giáng thẳng vào đầu tên đó. Một tên khác lao đến đạp thẳng vào người Hạ Vi, nàng ngã ngửa ra sau thì đã có hai cánh tay đỡ lấy.
– Đứng ngoài đi…
Hạ Vi vừa được đỡ đứng lên, ánh mắt còn sững sờ ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng cao lớn vượt qua mình. Hoàng Minh sao lại ở đây? Nàng còn lẩm bẩm một mình thì Minh đã nhào đến, vung chân đá thẳng vào tên thanh niên đang cầm cái chai vỡ định đâm vào người Hoành Sơn. Hắn bị tấn công bất ngờ ngã nhào ra sàn, hai tay chộp lên vô số thuỷ tinh vỡ, la hét thảm thiết. Hoành Sơn như một thằng điên, nó chỉ tập trung vung tay đánh một người, mặc kệ sau lưng mình đã mấy lần nguy hiểm đều được Minh đón đỡ. Thằng Vũ bị đè trên sàn nhà, mặt mày bê bết máu… tình hình còn thảm hơn buổi sáng không biết bao nhiêu lần.
– CẨN THẬN… – Hạ Vi chợt hét lên.
Nàng thấy từ đám đông có gần mười thanh niên tay cầm gậy inox rẽ đám đông lao đến vây quanh Minh và Hoành Sơn. Hạ Vi nhìn quanh lại không thấy bóng dáng của an ninh… Nàng chợt nhận ra đây là một âm mưu có chuẩn bị trước nhắm vào Hoành Sơn.
Minh vung tay đỡ ngang trên đầu đón ba bốn cây sắt đập tới tấp làm nó liên tục lùi về sau. Tay kia nắm áo Hoành Sơn lôi nó ra khỏi người Vũ… hai người lùi vào góc phòng.
Hoành Sơn sau phút giây điên cuồng, lúc này mới nhận ra người vừa đỡ đòn cho mình lại là một kẻ hắn không ngờ tới nhất. Trước mặt gần mười tên thanh niên hùng hổ lăm lăm côn sắt, ‘người anh ẻo lả’ của nó lại rất bình tĩnh. Minh túm mấy chai bia uống dở trên bàn, nhanh gọn đập vào cạnh bàn… tiếng thuỷ tinh vỡ làm cả đám thanh niên hơi chùn bước. Minh lăm lăm hai chai bia vỡ trong tay, mặt lạnh tanh nhìn lướt qua đám thanh niên.
– GIẾT NÓ… ĐỊT MẸ TỤI MÀY LÀM CHÓ GÌ VẬY?
Thằng Vũ bưng kín mặt đầy máu, gào lên. Đám thanh niên như nghe khẩu lệnh cùng nhào lên. Những cây gậy sắt vung lên cao nhằm thẳng đầu Minh và Hoành Sơn đập xuống. Minh nghiến răng vung tay đỡ trên đầu, tay còn lại cứ nhằm vào cánh tay gần nhất mà đâm… Chai bia bị đập trúng vỡ tung bắn vào sát mí mắt rát buốt làm nó muốn nhắm mắt lại. Ngay lúc này, từ phía sau một cái ghế bar khá nặng bay lên lao thẳng vào đầu đám thanh niên. Cả đám chưa kịp quay lại thì tới tấp ba bốn cái ghế khác vù vù lao đến…
“Ném thêm đi… ném chết đám nó đi…”
Minh dụi dụi mí mắt kèm nhèm toàn máu, nó nghe được giọng Na Na hô hoán. Thêm hai cái ghế lại lao thẳng vào đám thanh niên. Tiếng la hét, tiếng chửi rủa inh ỏi… Hai thằng bị va khá mạnh vào đầu, máu chảy ròng ròng tức tối cầm gậy sắt quay lại nhào vào đám Na Na. Hoàng Minh hét lên lanh lảnh cầm một cái ghế vung lên cản đường. Minh và Hoành Sơn lúc này không chờ được nữa, vùng người lao lên cướp được mấy cây gậy sắt. Đánh trả túi bụi.
Cái gì là đánh nhau tập thể. Đó là sự cộng hưởng tinh thần và thể xác của nhiều người gộp lại. Đánh cũng mạnh hơn, đau lại ít hơn… ánh sáng một gậy giáng xuống rơi lên cánh tay đỡ chỉ phát ra một tiếng bộp nho nhỏ, không còn gì hết. Không đau, thì không sợ… dù kết quả sau đó thế nào để hồi sau hãy tính.
Security bên ngoài được báo tin liền chạy vào. Theo sau có vài người hiếu kỳ chạy theo xem…
Minh và Hoành Sơn lúc này đã rã rời, đổ gục xuống hổn hển, dù biết mấy cây gậy sắt trên đầu đang vụt xuống… nhưng hai cánh tay đã nhão nhoẹt không giơ lên nổi. Ngay lúc này, trong ánh mắt cam chịu của Minh, hai bóng người đen nhẻm nhoáng lên lao tới thật nhanh. Hoạt và Hữu phóng người đến, hai cú song phi tạt ngang như vũ bão… Cây gậy sắt trong tay hai gã thanh niên gãy gập, vẫn không ngăn được hai bàn chân nặng như núi tống thẳng vào ngực…
“Hự… hự…”
Hai thân hình cao lớn lại như hai bao cát cong gập lại bay ngược sang hai hướng. Mấy tên thanh niên khác chưa bị bảo vệ khống chế liền lao đến tấn công Hoạt Hữu. Hai người chắn ngang trước người Minh và Hoành Sơn, vung tay đón đỡ… Tiếng da thịt vang lên phình phịch làm cả căn phòng đầy người im phăng phắc. Mỗi người một đòn không hơn… Bốn tên thanh niên đều ngã quỵ nằm im chết giấc.
– Nhật Vi… còn đám Nhật Vi…
Minh chợt nhớ kêu lên, quay sang chợt thở phào nhẹ nhõm. Cả đám nữ đang chen đám đông đi tới… Nhật Vi, Na Na, Bội Linh, Hoàng My, Hoàng Minh, chị Ngọc Nga và cả Hạ Vi còn cầm cái mũ bảo hiểm đầy vết trầy xước. Mọi người tóc tai có chút rối bời, ngực còn thở phập phồng hồi hộp nhưng không ai bị thương tích gì.
– Minh… trời ơi… anh có bị sao không?
Nhật Vi lao đến trước tiên. Hai mắt nàng đỏ hoe nhìn vết thương trên mặt Minh. Đám bạn đều vây quanh, hỏi thăm, chăm sóc.
Hoành Sơn bên cạnh im lặng nhìn Minh được vây quanh cũng không nói gì. Nhưng khi thấy Hạ Vi đứng bên cạnh bốn cô gái không mở lời, nhưng ánh mắt đều tập trung lên người Minh. Nó chợt thấy lòng chua xót.
“Cậu Hai… Cậu có sao không?! Trời ơi…”
Người quản lý lúc này mới hốt hoảng chạy tới. Ông ta thấy Minh ngồi bệt trên sàn nhà, mặt mũi đầy máu thì cả người nhũn ra sợ hãi đến muốn chết ngay càng tốt. Đây là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Hoàng Minh ah. Ngay cả sếp của ông ta, Giám đốc nơi này gặp cậu ta cũng phải vâng dạ. Vậy mà… Ông gần như thấy được tương lai vất vưởng đầu đường xó chợ của thằng con không nên thân của mình. Hai chân ông ta nhũn ra, một chút tự tôn cũng tan rã, quỳ gối xuống trước người Minh.
“Cậu Hai… tôi thật đáng chết… Cậu cứ trừng phạt tôi… tha cho gia đình tôi một con đường sống…”
Cả gian phòng lớn hơn trăm người đều chết lặng không ai nói tiếng nào. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên gương mặt điển trai lại nhợt nhạt đầy máu kia… Từ xa trong góc phòng chứng kiến cảnh này, đám thằng Vũ và vài thằng bạn đều tái mặt sợ hãi. Ban đầu chúng không lo lắng nhiều, vì rất nhiều người thấy Hoành Sơn tấn công trước. Hơn nữa vụ này còn có sự giúp đỡ của Thành, con trai một của quản lý nơi này. Nhưng giờ đây chứng kiến ông Nhân, cha của Thành lại quỳ gối xin lỗi trước người thanh niên bên cạnh Hoành Sơn. Vũ và đám bạn đều biết mình đã gây ra chuyện lớn. Chúng lùi người lại muốn trốn ra cửa thì bị bảo vệ chặn lại.
Cơ mặt Minh giật giật, chỉ muốn tìm lại cái nón bị lạc đâu mất đội lên đầu. Nó thật muốn co giò đạp tên quản lý này một cái thật đau. Mẹ nó chứ… ông có phải con trai của Bố già Mafia đâu.
– Đứng lên đi… ông làm cái trò gì vậy hả? Do đám thanh niên đánh nhau thôi, đâu phải lỗi của ông… đứng lên đi.
– Dạ. – Người quản lý mừng rỡ ra mặt, mồ hôi trán vẫn cứ túa ra.
Minh đưa bàn tay run rẩy đầy máu cho Hoạt kéo mình đứng dậy… Nhìn người quản lý khúm núm bên cạnh Minh chợt nhớ đến người thanh niên đã mở video khi nãy… một quán bar lớn như vậy làm sao không phòng ngừa khách lên sàn DJ quấy phá chứ? Hơn nữa ở đâu ra hơn mười tên du côn với vũ khí vào đây trót lọt?! Kết hợp các sự kiện với nhau và vẻ sợ sệt van xin của ông ta làm Minh vỡ lẽ.
Minh vỗ vai người quản lý, hơi cúi người nói nhỏ:
– Con của ông rất biết chơi bạn đó. Chuyện này phải thu xếp thế nào thì phải xem ông rồi.
Để mặc ông ta đứng đó run rẩy, Minh và đám bạn, cả Hoành Sơn, Hạ Vi đi ra cửa.
“Bắt hết chúng lại, giải lên cảnh sát… Vào phòng an ninh, đem thằng Thành ra đây… đem nó đi luôn. Nhanh.”
Tối cùng ngày 12h00 đêm…
Biệt thự Hoàng Minh…
Bầu trời đêm tối mịt thật yên bình. Trăng cũng khuất sau đám mây để lại một vầng sáng mờ mờ. Giữa trời yên tĩnh âm thanh bật nắp bia nho nhỏ vẫn vang lên rõ mồn một. Trên ban công tầng một, Minh nhận lon bia từ tay Hoành Sơn, đưa lên miệng uống. Nó thoáng nhăn mặt vì không quen với vị đắng của thứ này, nhưng cái hậu thơm thơm lại khá dễ chịu.
– Cảm ơn… anh Hai. – Giọng nói có chút ngượng cứng của Hoành Sơn vang lên.
– Không có gì…
Minh kéo cái khăn ướt trên đầu vắt qua vai, ngồi xuống sàn ban công, đối diện Hoành Sơn. Hai đứa lại uống bia, không biết nói gì.
Tối nay, Hoành Sơn không muốn về nhà. Minh bảo nó có thể về nhà mình ngủ, tưởng chỉ nói khách sáo thôi, không ngờ nó đồng ý. Đám Hoàng My, Bội Linh, Na Na thì đón taxi riêng đưa chị Ngọc Nga về. Còn Nhật Vi muốn qua nhà chăm sóc vết thương cho Minh, ngủ lại đêm nay. Hạ Vi và Hoành Sơn lại không thân thiết như vậy, sau khi dặn dò hắn vài lời liền tự chạy xe về nhà. Hoàng Minh thì không cần kể đến, Minh đi đâu hắn đi nơi đó.
Vết thương của Minh cũng không nặng như bên ngoài nhìn thấy. Chẳng qua là một vết cắt do thuỷ tinh bắn gần đuôi mắt làm chảy máu. Hai cánh tay nó mặc áo jean dày nên chỉ bị bầm xanh nhiều vết do đỡ đòn. Đầu có vài vết u lớn nhỏ… So sánh thì Hoành Sơn te tua hơn nhiều. Bàn tay bị thuỷ tinh đâm sâu vài vết. Hai ngón tay bị đánh trật, sưng to. Hai cánh tay mặc áo cộc tay bầm dập đến tím đen. Vết thương chồng vết thương khá nặng nề.
– Tại sao… Sơn không muốn về nhà? – Minh chợt hỏi, thấy nó nhìn mình, nói thêm. – Anh chỉ hỏi vậy thôi, Sơn muốn ở đây cứ ở, thoải mái thôi.
Hoành Sơn đưa lon bia lên miệng uống ừng ực đến cạn, nó bóp lon bia bẹp dí, giọng trầm đục khô khan nói:
– Em không muốn nhìn thấy bà ta…
– Sơn cảm thấy xấu hổ vì mẹ mình sao?
Hoành Sơn không trả lời, chỉ quay mặt đi, hai hàm răng nghiến lại nổi cộm bên gò má. Minh thở dài, nói:
– Bà ta là nạn nhân của một vụ hãm hiếp…
Hoành Sơn liền ngẩng lên nhìn Minh chằm chằm, hai mắt nheo lại như cố nhìn ra Minh có đang trêu đùa mình không. Nó ấp úng hỏi:
– Sao… sao anh biết?
– Vì cảnh sát có hồ sơ khai báo của bà từ hai ngày trước… Ba anh nói cho anh nghe. – Minh im lặng một chút rồi nói tiếp.
– Đừng nhìn đoạn video mười mấy giây đó mà phán xét nhân phẩm của một con người. Tại sao nó lại ngắn như vậy?! Vì nó được cắt đoạn lượt bỏ những đoạn nạn nhân có hành vi chống cự, giữ lại phần sau khi nạn nhân đã mệt mỏi khuất phục… Đây là hành vi bôi nhọ danh dự để trả thù cá nhân.
Hoành Sơn mí mắt cụp xuống hấp háy liên tục như suy nghĩ rất mâu thuẫn, hai tay nó nắm lại thật chặt phát ra tiếng răng rắc.
– Em muốn giết những thằng đó… – Hoành Sơn rít lên từng tiếng.
– Bọn chúng đã chết… đó là nhóm mười ba thằng thanh niên chết cháy tháng trước…
Nghe Minh nói, Hoành Sơn sững sờ như không tin nổi. Nó lắp bắp nói:
– Nhưng… nhưng không phải mẹ em vừa khai báo cảnh sát sao?
– Có thể là bà thấy hổ thẹn nên không đi khai báo ngay… chuyện này cũng bình thường thôi.
Hoành Sơn hai mắt đảo quanh như nghĩ đến chuyện gì rất kinh khủng, nó nhìn Minh dò xét:
– Anh không nghĩ là… mẹ em… giết đám người đó chứ?!
Minh hơi nhíu mày, nó nghĩ một chút rồi nói:
– Anh nghĩ hay không, không quan trọng… Vấn đề là cảnh sát có thể đang nghĩ như vậy đấy.
Nhìn thấy vẻ nhấp nhổm bất an của Hoành Sơn, Minh thở dài nói:
– Giây phút này bà đang rất cần người chia sẻ. Sáng mai em nên về nhà đi.
Hoành Sơn hít sâu một hơi như đã quyết định. Nó chợt ngẩng đầu nhìn Minh, nói:
– Cảm ơn anh Hai.
Minh có thể cảm nhận được lần này lời nói và ánh mắt Hoành Sơn rất chân thành, không gượng gạo như lần trước. Minh gật gật đầu không nói gì.
– Tại sao? Tại sao anh giúp em? Em không biết rõ nhưng em có thể đoán được mẹ em không tốt với anh. – Hoành Sơn hỏi.
Minh nhìn nó, chợt nghĩ đến những chuyện bà Khánh Phương đã làm để hãm hại mình. Minh mỉm cười nói:
– Không vì sao hết. Em không phải đang gọi anh là anh sao? Đừng nghĩ nhiều.
Minh giúp Hoành Sơn hoàn toàn vì tình nghĩa anh em sao? Không hẳn như vậy. Minh đã nghe lời cảnh báo của ông Khánh về Hoành Sơn. Theo suy đoán của ông, Hoành Sơn có lẽ mang trong mình một thân thế khác, mà ngay chính nó cũng không biết. Ngay cả những chuyện mẹ nó âm thầm làm để hãm hại Minh nó cũng không biết. Vì Khánh Phương không tin tưởng vào đầu óc ‘thích ghét rõ ràng’ thẳng như ruột ngựa của nó. Nhưng đối với Minh, Hoành Sơn sẽ là điểm đột phá quan trọng cho tình trạng bế tắc hiện nay.
Hoành Sơn gật gù, mỉm cười. Nó vươn tay lấy lon bia còn đầy của Minh, đưa lên miệng uống. Khà một tiếng thoải mái, nói:
– Hạ Vi thích anh đó. Anh biết không?
– Hả?! – Minh giật thót mình.
– Đừng ngại. Em không có gì đâu. Em đã nhận ra giữa em và Hạ Vi làm bạn sẽ tốt hơn. – Hoành Sơn nốc cạn lon bia, nói.
– Anh và Hạ Vi có nói được với nhau mấy câu đâu. Vả lại anh có bạn gái rồi. Cô ấy thích anh thì hơi vô lý… – Minh gãi đầu nói.
– Con gái đâu phải cứ nói nhiều là làm người ta thích chứ… em biết Hạ Vi thích anh vì một chuyện đơn giản thôi.
– Chuyện gì? – Minh cũng có chút tò mò.
– Anh nhớ chuyện lần trước ở Karaoke chứ?
– Nhớ… à… – Minh cũng có chút ngượng, nói. – Anh phải đính chính, lần đó thật ra là anh diễn là nhiều thôi. Thật ra anh chỉ động chạm một chút, không có gì quá đáng.
– Phì… như vậy mà một chút… – Hoành Sơn giận muốn nghiến răng. – Anh có biết là em đi chơi với Hạ Vi cả một năm chỉ được nắm tay, hôn môi đúng một lần vào sinh nhật của em… mà hôn môi là chạm môi, chứ không phải đánh lưỡi đâu nha… còn nói động chạm một chút.
– Ặc… thật vậy ah… – Minh bắt đầu có chút tiếc nuối về tối ở Vũng Tàu bên hồ bơi.
– Nhưng vậy thì sao chứ? Cũng đâu chứng minh được gì? – Minh hỏi tiếp.
– Anh không ngạc nhiên vì anh không biết thôi. Năm ngoái trong trường em có một thằng tỏ tình với Hạ Vi không được, liền nhân lúc sau trường vắng người sàm sỡ cô ấy… – Hoành Sơn nuốt nước bọt một cái, nói tiếp. – Hôm sau người ta phát hiện nó bị vứt ngoài bãi rác… xương hai đầu gối, xương cổ tay bị đánh nát nhừ thành cám… tàn phế cả đời.
– Ngay cả mẹ em cũng dặn đi dặn lại… động vào đứa con gái nào cũng được ngoại trừ Hạ Vi. Cô ấy chỉ có thể chinh phục trái tim trước rồi đưa lên giường… còn không thì hậu quả cực kỳ kinh khủng.
Hoành Sơn hơi chồm người, tay che miệng nói nhỏ:
– Ba Hạ Vi là trùm xã hội đen nha… không phải dạng xăm mình thu tiền bảo kê tào lao nha… Ý em là… mafia… như truyện Bố già vậy đó.
– Hả?
– Hôm đó khởi điểm đúng là lỗi của bọn em, nhưng anh làm cũng quá đáng rồi. Nếu Hạ Vi không thích anh, em nghĩ anh bây giờ đang ngồi xe lăn là nhẹ đấy.
Minh thấy cổ họng mình khô đắng. Nhớ đến những chuyện mình đã làm với Hạ Vi trong phòng toilet nam ngày đó, cả sống lưng nó chợt lạnh toát. Ý nghĩ sợ hãi chỉ thoáng qua, Minh lại nhớ đến lời cảnh báo của Hạ Vi bên hồ bơi ở Vũng Tàu. Vô thức Minh lại liên kết với hai lần tin nhắn nhắc nhở từ một số máy bí ẩn. Là nàng sao? Làm sao nàng biết được những thông tin đó mà cảnh báo. Không lẽ những âm mưu hãm hại mình, ngay cả kế hoạch bắt cóc của bà Khánh Phương lại có liên quan đến ba Hạ Vi?!
Minh chợt nhớ đến Hạ Vi đêm nay trước khi rời Bar Nos. Nàng mặc một bộ đồ liền mảnh bó sát lộ ra thân hình thon thả tuyệt đẹp, trước khi đội lên chiếc mũ bảo hiểm, nàng nhìn về phía Minh nhoẻn miệng cười. Khi nhìn Hạ Vi nhẹ nhàng cưỡi lên chiếc mô tô màu tím, nổ máy rồi rú ga lao đi, cả đám Minh đều há hốc ấn tượng đến không chịu nổi.
– Ha ha… thôi khuya rồi. Đi ngủ đi… Nghe mày nói một lúc nữa là anh gặp ác mộng mất.
– Ha ha… ok. Ngủ ngon anh Hai.
Đêm đó Minh mất ngủ thật. Sau một đợt ân ái với Nhật Vi, nàng hài lòng cả người trần truồng ôm cứng nó ngủ ngon lành. Còn Minh cứ nhắm mắt là thấy cảnh một tên to con cầm cây búa tạ giáng thẳng xuống đầu gối mình… Sao mình chọc phải con gái trùm Mafia chứ?! Thật số khổ ah.