Phần 30
Sáng hôm sau…
Cuộc trao đổi diễn ra tại hai địa điểm khác nhau… Một tại văn phòng Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Minh, một tại địa điểm sẽ được báo sau để nhận con tin. Dĩ nhiên đối với công khai bên ngoài, Khánh Phương đến văn phòng ký kết bản phụ lục hợp đồng hôn nhân hoàn toàn không liên quan gì đến vụ bắt cóc. Ngay cả vị trí nhận con tin cũng được nhắn cho ông Khánh bằng một số điện thoại nặc danh khác…
Giá trị trao đổi chính thức đã thấp xuống. Tuy nhiên ông Khánh vẫn không thương lượng điều chỉnh điều khoản ký kết. Đối với ông cơ hội lần này vuột khỏi tay, cùng một sai lầm như vậy Khánh Phương sẽ không phạm vào lần hai. Vậy thì chuyện ràng buộc tự do đời sống cá nhân cô ta đối với ông không còn ý nghĩa nữa. Miễn là những chuyện đó cô ta đừng đem vào căn nhà của ông là được.
Khánh Phương đến văn phòng rất đúng giờ. Bước vào văn phòng thấy ông Khánh và Hoàng Minh, cô ta còn thân thiết chào. Trong phòng còn chờ sẵn hai vị luật sư đại diện hai bên. Nội dung điều khoản đã được hai bên thống nhất từ hôm qua, nên chỉ cần đọc lướt qua là ký kết, không hề rườm rà phức tạp. Sau khi ký kết, ông Khánh lấy ra một cái usb đặt lên bàn đẩy về phía Khánh Phương.
– Trả cho cô.
Khánh Phương hiểu đây là cái usb lưu đoạn video, cô chợt cười tủm tỉm, nói:
– À… Anh giữ làm kỷ niệm đi. Lâu lâu nhớ em lấy ra xem nha…
– Tôi không cần… – Ông Khánh tức giận gằn giọng.
– Em cũng không cần… – Khánh Phương được dịp trêu chọc ông Khánh, đỏng đảnh nghịch nghịch mấy cái móng tay, nói. – Bây giờ lúc nào cũng có thể quay lại cảnh nóng bỏng… mà với ai cũng được nha.
– Vậy… Dì Phương cho con đi… – Không ngờ Hoàng Minh lại lên tiếng, tay còn đưa về hướng cái usb. – Bạn con thích xem lắm…
– Hừ…
Khánh Phương hừ lạnh lườm Hoàng Minh, tay tóm lấy cái usb, bỏ luôn vào ví cầm tay. Cô ta đứng lên, không buồn nhìn hai cha con ông Khánh đang cười, ngúng nguẩy cặp mông đi ra ngoài.
Ngay lúc này, điện thoại ông Khánh nhận được tin nhắn. Một số điện thoại lạ gửi đến cho ông một địa chỉ. Ông gửi tin nhắn đó cho người trợ lý.
Một tiếng đồng hồ sau, tại biệt thự Hoàng Minh, tất cả mọi người đều có mặt… Ông Khánh, Minh, bốn đứa Nhật Vi và cả ba mẹ ông bà Vượng, cha mẹ Nhật Vi. Mọi người đều chờ Hoàng Minh được đón về.
Cảnh tượng không hoành tráng như đêm hôm qua. Chiếc Bentley trờ tới trước cổng, cửa liền mở ra Hoàng Minh bước xuống vẻ mặt còn ngơ ngác nhìn mọi người. Minh thấy cả người nó dơ dáy lem luốc nhưng không bị thương chỗ nào liền yên tâm.
– Em có bị sao không?
– Dạ, em không sao.
Ông Khánh cũng thoáng nhẹ nhõm nhìn Hoàng Minh, rồi quay qua giải thích với ông bà Vượng. Ông nói nó là bạn của Hoàng Minh, cũng trùng tên… Nhưng bản thân ông cũng thấy lời nói mình rất mâu thuẫn. Nếu nó chỉ là bạn của Hoàng Minh, sao ông lại thấy rất gần gũi, thậm chí vừa nhìn thấy nó ông còn sinh ra ý nghĩ mình phải bảo bọc nuôi dưỡng nó. Thật kỳ lạ.
Bốn đứa Nhật Vi vây quanh Hoàng Minh ríu rít vui vẻ. Minh cũng đi theo sau vào nhà, không trách được, hôm nay người ta là nhân vật chính nha.
– Chúng mang em đi đâu?!
– Em không nhớ… tỉnh lại là trời sáng rồi, mà ở chỗ khác… chị Vi cũng không thấy đâu. Em lo lắm…
– Tối hôm qua giờ em ăn gì chưa?
– Dạ chưa. Em đói muốn xỉu rồi đây.
– Hi hi… mà em dơ quá rồi… lên lầu chị tắm cho… rồi xuống ăn nha.
– Dạ…
Ông bà Vượng nghe Na Na nói chuyện với Hoàng Minh mà nhìn nhau, mồ hôi trán nhỏ giọt.
Một tuần sau…
Giờ giải lao, dưới tán cây mát rượi giữa sân trường. Hai chiếc ghế đá xếp ngang vừa đủ cho năm đứa một nam bốn nữ ngồi chen chúc vào nhau nói cười rôm rả.
– Mình đã nói là mình lợi hại lắm mà… giờ đã tâm phục khẩu phục chưa? – Na Na ưỡn ngực oan oan tự đắc.
– Phì… lợi hại cái mốc xì… ăn may thôi… – Bội Linh hậm hực nói.
– Hi hi… Mà mình cũng không hiểu nổi ah – Hoàng My mặt đỏ ửng, nói. – Bữa mình nằm cho nó bôi kem đến ướt nhẹp cả người, vậy mà nó cứ dửng dưng như không. Hôm đó nó giở chứng thế nào đang tắm với Na Na thì đòi hôn vú, còn ôm chân nhấp nhấp… rồi đè con nhỏ ra sàn nhà xơi luôn.
– Cái gì ôm chân nhấp nhấp chứ… bạn làm như người ta là chó không bằng… – Na Na mặt đỏ ửng gắt lên.
– Eh… Bội Linh với mình đứng ngoài xem đó. Không nói bậy đâu nha…
– Ặc còn chuyện này nữa sao mình không biết ta… – Minh nhe răng cười quay qua Nhật Vi, nàng đỏ mặt lén nhéo nó một cái đau điếng.
Dĩ nhiên chuyện Nhật Vi là người khai sáng đưa Hoàng Minh vào đời cả hai đứa đều thống nhất không nói ra. Phần danh tiếng cứ để Na Na lãnh trọn, dù sao người ta mới là cộng tác viên chính thức nha.
Ngoài những chuyện này, đầu óc Minh lại luôn có một cảnh báo gì đó bất thường sắp diễn ra. Nó đã hỏi Hoàng Minh rất kỹ về nơi nó bị mang đi. Nhưng đáng tiếc nó tỉnh lại hoàn toàn không nhớ gì đã xảy ra. Minh thấy mình như một con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội không hề biết một võng lưới lớn đã bao quanh từ từ thu vào.
– Tối nay mình đi bar ăn mừng đi… lâu quá rồi không đi chơi… dẫn theo Hoàng Minh luôn… – Na Na hứng khởi đề xuất.
– Ừ… mà thôi. Mấy bạn đi đi… – Hai mắt Minh cũng sáng lên, rồi ỉu xìu từ chối.
– Cả hai đời nó chưa đặt chân vào quán bar ah. Hoàng Minh khi xưa dư thừa điều kiện nhưng không thích ồn ào. Còn nó khi chưa hoán đổi cơ thể với Hoàng Minh, đến ăn còn thiếu, nói chi đến những nơi ăn chơi như vậy. Nhưng tình huống nó bây giờ có thể đến những nơi phức tạp đông đúc như vậy sao? Đừng nói là có nguy hiểm hay không, ông Khánh chắn chắn sẽ không cho nó đi. Dù ông không thể kiểm soát Minh cả ngày, nhưng đã giao quyền hạn đó cho Hoạt và Hữu…
– Ừ, anh Minh đến những nơi như vậy rất nguy hiểm đó… Mấy bạn cũng biết mà… – Nhật Vi nói.
Sau lần bị bắt cóc, Minh đã kể cho Nhật Vi rất nhiều về âm mưu của bà mẹ kế mình. Nhật Vi cũng kể sơ qua với ba đứa Bội Linh, nhưng không nói cụ thể về kẻ muốn hại chết Minh mấy lần trước.
Na Na, Bội Linh, Hoàng My đang hứng khởi bừng bừng cũng ỉu xìu theo. Chợt Na Na như nghĩ đến chuyện gì, nhe răng cười khanh khách:
– Sợ nguy hiểm thì mình giả trang nha… Không ai nhận ra Minh là được rồi.
– Ừ… ý kiến hay đó. Bình thường Minh đi đâu cũng quá nổi trội mà… Giờ thử bỏ cái Bentley kia mình đi taxi xem còn ai nhận ra không? – Bội Linh nói.
– Nhưng Hoạt Hữu sẽ không đồng ý đâu… – Nhật Vi nói nhỏ, ánh mắt lén nhìn sang Hoạt Hữu đang ngồi gần đó.
– Thì bỏ luôn hai cái cột nhà cháy kia ở nhà… – Hoàng My che miệng nói nhỏ.
– Cái gì cột nhà cháy… người ta đen đen vậy mới ‘manly’ nha… – Na Na bĩu môi phản đối.
Minh hai mắt lóe sáng, siết chặt nắm tay… Cũng đúng nha. Nó bị nhốt hai tuần nay sớm đã bức bối đến muốn nổi loạn. Đời trước của Minh đã bao giờ phải sợ trước sợ sau như bây giờ… Lúc bảy tuổi suốt mấy tháng trời nằm ngoài đường ngủ nó còn không hề hấn gì. Tính con nít nổi loạn bùng nổ, Minh ưỡn ngực gật đầu, nói:
– Quyết định như vậy đi… Bây giờ cần thảo luận kế hoạch chi tiết.
Trường Hưng Đạo Vương…
Trường Hưng Đạo Vương ngay tại thời điểm này cũng là giờ giải lao. Sân trường đông kín học sinh trò chuyện, nô đùa náo nức ồn ào không tả hết. Bất ngờ một góc sân trường có tiếng la hét lớn, đám học sinh đông nghìn nghịt như kiến đều đổ dồn về hướng đó tụ lại…
– ĐM mày… Mày dám nói lại không?
Một học sinh dáng người cao lớn, đang cố vùng ra khỏi mấy đứa bạn can ngăn, mặt nó đỏ gay gắt hét lớn về phía ba thằng học sinh khác đối diện.
– Hoành Sơn à Hoành Sơn… Tao nói cho mày nghe lại nha… Tao nói mẹ mày là một con đĩ dâm loàn…
Thằng lên tiếng tên Vũ, học khối 11, khác lớp Hoành Sơn. Nó cũng thích Hạ Vi, nên xem Sơn như tình địch suốt ngày tìm cơ hội bới móc. Lần này đúng là cơ hội trời ban…
– Tao nói có sách, mách có chứng nha…
Vũ đưa lên một cái điện thoại, quay sang mọi người xung quanh nói lớn:
– Ha ha… Đây là video mới nhất đang sôi sục trên mạng nha, mọi người lên đó mà xem coi thằng này có bịa đặt không? Tên chủ đề là “Dâm phụ vs công nhân…” Mẹ thằng Sơn, Cựu Hoa hậu toàn quốc… chịch với một đám công nhân bằng tuổi con bà ta còn rên rỉ sung sướng…
Thằng Vũ quay lại nhìn gương mặt đỏ gay giận dữ của Hoành Sơn nhe răng cười:
– Hắc hắc… nhiều khi tao nghĩ mày nên về hỏi lại mẹ mày xem cha ruột mày là ai nha… có khi là một thằng đạp xích lô nào đó không chừng…
– CON MẸ MÀY… TAO GIẾT MÀY…
Hoành Sơn như một con thú bị chọc đến điên cuồng. Nó gầm lên vùng mạnh ra khỏi đám bạn, lao thẳng vào Vũ. Thằng Vũ như chờ đợi sẵn, không chút nao núng vung chân đá thẳng vào mặt Sơn. Nhưng cú đá của nó vẫn không ngăn được một con thú điên cuồng giận dữ… Sơn húc thẳng vào người Vũ, hất cả người nó văng ngược ra sau, ngã nhào xuống sân trường. Hoành Sơn lao theo, đè lên thằng Vũ, tay đấm liên tục vào mặt nó. Hai thằng bạn của Vũ cũng lao đến giải vây, vung tay đấm đá túi bụi… Hoành Sơn như một con chó điên, bất chấp tất cả, mặc kệ mặt mũi đau đớn, nó túm chặt đầu thằng Vũ liên tục nện mạnh xuống nền xi măng…
Hai mắt nó đỏ kè như mất đi nhân tính… Nó chỉ muốn giết thằng Vũ… thằng khốn nạn này dám nói ra chuyện đó trước cả sân trường. Đoạn video đó Hoành Sơn đã xem qua từ điện thoại của một bạn cùng lớp… Cả hai tiết đầu ngày nó bần thần không lọt được một chữ vào đầu. Nó không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác nhục nhã cứ từ từ gặm nhấm đầu óc nó, làm nó muốn phát điên. Hoành Sơn mặt bê bết máu, máu mũi chảy ròng ròng, mặc kệ những cú đấm liên tục vào mặt, không đỡ không tránh. Hai mắt mắt Sơn long lên sòng sọc, hai tay bóp chặt cổ thằng Vũ làm mặt nó trắng nhợt, miệng há ra không ú ớ nổi…
“Ngăn nó ra… Nó giết thằng Vũ bây giờ…”
“Ngăn nó ra… thằng này điên rồi…”
Hai ba cánh tay vòng qua cổ Hoành Sơn siết chặt vẫn không kéo nó ra được… Rồi bốn năm bàn tay cố gỡ tay nó ra khỏi cổ thằng Vũ vẫn không được… Nó như một con chó điên đã cắn là không nhả.
“Buông ra ngay… bỏ tay ra…” – Thầy Giám thị cũng lao vào ngăn, vẫn không thành công.
Thằng Vũ mặt đã chuyển sang tím tái, hai mắt trợn lên nổi tia máu. Chợt từ phía sau một vật thật to vụt mạnh vào sau đầu Hoành Sơn…
“Rầm…” – Hoành Sơn cả người mềm nhũn ngã sấp xuống, ngay đơ chết giấc.
– Mọi người ngơ ngác quay lại nhìn liền há hốc… Hạ Vi bỏ cái ghế gỗ xuống, nhún vai nói:
– Hết cách rồi…