Phần 25
Sáng hôm sau, Khánh Phương tỉnh lại thì trời đã gần trưa. Cô nhìn qua chỗ trống trên nệm bên cạnh thoáng mỉm cười. Hằng Kiểm chắc vì lo lắng có người phát hiện đã rời đi từ lâu… Cô vén chăn bước xuống giường, thân hình trần truồng đẹp như thần vệ nữ thon thả bước vào nhà vệ sinh.
“Reng… reng…” – Chuông điện thoại reo vang mấy lượt có vẻ rất gấp gáp.
Khánh Phương quấn khăn quanh người, bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, Luật sư Quốc, cô hơi nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn nhấc máy.
– Có chuyện gì? – Giọng cô lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn.
“Tôi vừa nhận được email thông báo của Luật sư đại diện Ông Lê Hồng Khánh…” – Giọng đàn ông bên kia có vẻ vô cùng gấp gáp. – “Ông ta vừa đệ đơn yêu cầu ly hôn lên tòa…”
– Ly hôn với tôi? – Khánh Phương nhíu mày, hỏi lại dù biết câu hỏi của mình thật vô nghĩa. – Lão ta lấy lý do gì? Hay chỉ là đơn phương?
“Ông Khánh không công bố lý do, nói sẽ trình nộp ngay tại phiên tòa…”
– Tôi còn bao lâu?
“Toà thường thụ lý hồ sơ mất tối thiểu 7 ngày… Tôi nghĩ cô có tối đa 10 ngày thôi.”
– Tôi biết rồi.
Tắt điện thoại. Khánh Phương nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, chợt ánh mắt chuyển về phía chiếc giường kia, lại nhìn quanh căn phòng. Cô cầm điện thoại, bấm số.
– Anh lên đây gấp. Có việc xảy ra rồi…
Mười phút sau, trong căn phòng của Khánh Phương, bầu không khí trầm nặng ngột ngạt. Trước gương mặt tái xanh giận dữ của Khánh Phương và Hằng Kiểm là một mớ dây nhợ lòng thòng nối với bốn cái camera nhỏ vừa được tháo xuống.
– Loại camera này chuyển phát tín hiệu trực tiếp, không lưu vào thẻ nhớ. – Hằng Kiểm trầm giọng nói. – Nói cách khác, lão Khánh đã nắm trong tay chứng cứ em… ngoại tình.
Hằng Kiểm lúc này vô cùng hối hận và áy náy. Chính hắn được ông chủ tin tưởng đưa đến đây phụ giúp Khánh Phương. Vậy mà vì cái giống đực trong người xúi giục, hắn lại để hai người lọt vào bẫy của người ta. Một cái bẫy hết sức đơn giản, đơn giản đến mức thô thiển. Hằng Kiểm nghiến răng ken két… Hắn tức giận lão già kia, cũng là giận bản thân mình.
Lúc này, Khánh Phương đứng lên, bước lại tủ áo. Cũng không ngại Hằng Kiểm đang ngồi đó, cô tháo rơi chiếc khăn tắm quấn quanh người lộ ra cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp. Tâm tình cô lúc này vô cùng sa sút, buồn bực, nhưng nghe tiếng hít thở nặng nề của gã đàn ông phía sau, bất giác cũng có chút vui vui. Cô biết mình không thể trách hắn… Đêm qua cô đã quá phấn khích bất chấp mọi chuyện lôi hắn lên giường. Và Hằng Kiểm đã làm cô rất hài lòng.
Khánh Phương quay lại, phơi bày toàn bộ cơ thể mình trước ánh mắt mê say của hắn, kéo cổ áo hắn đứng dậy… áp sát vào người mình.
– Lão ta đã như vậy thì em cũng không ngại làm tới… Từ tối hôm nay anh cứ lên đây ngủ với em… Còn bây giờ, anh lấy xe đưa em đi công việc.
Hằng Kiểm hai mắt sáng lên phấn khích, hắn gật đầu, rồi quay người đi ra ngoài.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Ba mươi phút sau…
Khánh Phương dáng người lả lướt trong bộ váy dài sang trọng, hai chân thon thả kiêu sa theo tiếng giày cao gót đều đều bước qua sảnh tiếp khách sang trọng hướng về cánh cửa phòng gỗ mun đen bóng cao lớn. Hai người bảo vệ chặn ngang người cô, kiểm tra túi xách, lại kiểm tra qua người… Hằng Kiểm cũng bước lên, hai cánh tay giơ cao lộ ra khẩu súng đen ngòm được treo dưới cánh tay… Gã bảo vệ không nói một lời thu lấy khẩu súng, đút vào túi, tiếp tục kiểm tra cả người hắn.
– Mời.
Khánh Phương thoáng gật đầu, bước đi trước, Hằng Kiểm đi theo sát sau lưng cô. Sau cánh cửa là một phòng làm việc thật rộng, phủ quanh tường là những kệ gỗ dày kín sách, giữa phòng là một chiếc bàn gỗ mun đen đặt trên một tấm da hổ trắng to lớn đến mức sững sờ. Một người đàn ông dáng người bệ vệ cao lớn đang ngồi sau bàn, đọc báo. Phía trước bàn còn có một người đàn ông trung niên khác, vẻ mặt vui vẻ quay lại nhìn Khánh Phương gật đầu chào.
Người đàn ông ngồi sau bàn đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn Khánh Phương mỉm cười:
– Tôi vừa đọc qua một tin tức nóng bỏng nhất hôm nay. Cô đã xem qua chưa?
– Chưa. Sáng giờ tôi vẫn chưa có thời gian xem báo.
Khánh Phương thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế thứ hai trước bàn, đối diện với người đàn ông trung niên vừa chào cô khi nãy. Hằng Kiểm giữ đúng vai trò bảo vệ của mình, đứng chắp tay, ánh mắt thoáng quan sát người đàn ông đang cười đùa vẫn toát lên vẻ uy nghiêm kia.
Dù Hằng Kiểm mới đến đây lần đầu, nhưng hắn không ít lần nghe nói về người đàn ông này. Một huyền thoại của thế giới ngầm, Trần Hạ Long. Ông ta nắm giữ trong tay Hồng Bang, một đế chế trong bóng tối chi phối gần như tất cả hoạt động kinh doanh ngoài vòng kiểm soát của pháp luật, từ sòng bài, mại dâm, rửa tiền… thậm chí còn nhận những hợp đồng xử lý nợ nần, trả thù, giết người… Hằng Kiểm dù rất ngông nghênh, không phục ai nhưng trước mặt ông ta vẫn thấy áp lực nặng nề.
Hồng Bang ngoài những chuyện hợp pháp bình thường và ma tuý, thì không chuyện gì không làm. Đúng vậy, một bang hội lớn như Hồng Bang lại không chạm vào miếng bánh ma tuý béo bở thật là khó tin. Nhưng chuyện gì cũng có nguyên do của nó, thiên hạ đồn rằng, cha và anh trai của ông Long đều chết vì nghiện ma tuý. Lời đồn này lan truyền trong giới giang hồ từ hơn hai thập niên trước. Trước đó Hồng Bang còn thao túng tám phần nguồn cung cấp ma tuý, nhưng khi ông Long bước lên vị trí Bang chủ liền huỷ bỏ, bất chấp bao lời ra vào bất mãn ông đều mạnh mẽ dẹp ngang. Lời đồn vẫn là lời đồn, có đúng sự thật hay không có lẽ chỉ có hỏi ông ta mới trả lời được!
– Đám nhỏ bây giờ kinh khủng thật… Thủ tiêu một lúc 13 mạng người, còn đốt xác phi tang chứng cứ… – Ông Long rót cho Khánh Phương một tách trà, vừa nói.
Khánh Phương không biểu hiện gì lên mặt, bàn tay chỉ khẽ nắm chặt cái ví của mình.
– Báo chí thì đoán đây là thanh toán băng nhóm… Ngay cả đám cảnh sát cũng bán tín bán nghi, sáng giờ còn gọi tôi mấy lần thăm dò… Hắc hắc… Đám ngu ngốc đó… đây chẳng qua là một vụ trả thù cá nhân mà thôi… Đại loại như đám công nhân đó nhậu nhẹt rồi lôi con gái người ta vào phòng làm bậy… rồi bị trả thù. Có điều không biết kẻ ra tay là ai, lại có thể nhanh gọn dứt khoát như vậy…
Khánh Phương có chút mất tự nhiên, nâng tách trà lên môi, nói lảng sang chuyện khác.
– Hạ Vi học kỳ này đạt kết quả cao như vậy, tôi có chút ghen tị với ông rồi. Chẳng bù cho thằng Sơn, cứ lẹt đẹt cuối lớp.
Nhắc đến đứa con gái duy nhất của mình, ông Long vui vẻ cười híp mắt. Ông ta biết thằng Sơn đeo đuổi Hạ Vi, nhưng ông không ngăn cản. Ai theo đuổi cũng được, chinh phục được đứa con gái cá tính mạnh mẽ của ông mới là khó.
– Ha ha… Con nhỏ đó tính đố kỵ rất cao… cứ làm gì mà có xếp hạng là nó phải phấn đấu sứt đầu mẻ trán mới được. Từ đua xe, đánh golf hay học trong trường đều như vậy.
– Tôi thấy tính cách đó là nó được thừa hưởng từ ông rồi… – Khánh Phương không ngại nói ngọt một chút.
– Nhan sắc di truyền từ mẹ nó, thì ít ra cũng phải chừa lại cho cha nó chút dấu ấn chứ, có phải không? Ha ha… – Ông Long vui vẻ cười ngất.
– Bà chủ Phương hôm nay có chuyện gì mà nói mát cho tôi đây?
– Tôi hôm nay có chuyện gấp cần ông giúp đỡ…
Ông Long xua xua tay, đứng dậy cười ha hả, chỉ tay vào người đối diện Khánh Phương nói:
– Tôi có làm được gì đâu… Cô bàn trực tiếp với anh Nghiêm đi.
– Vâng…
Khánh Phương nhìn dáng người ông Long bệ vệ đi ra cửa, thầm hận cái kiểu không lạnh không nhạt của ông ta. Hai lần trước cô cũng đặt hàng với người đàn ông trung niên tên Nghiêm này, ông ta còn gọi là Long tướng một trong tứ tướng dưới trướng ông Long… Tiêu tốn của cô bao nhiêu tiền vẫn chưa thành công. Lần này không biết đám người này còn muốn cắt xuống từ người mình bao nhiêu thịt đây.
Cánh cửa đóng lại. Khánh Phương hít một hơi thật sâu, nói:
– Vẫn là mục tiêu trước nhưng lần này không đồng dạng. Tôi muốn bắt người, chuộc lấy một thứ quan trọng.
Ông Nghiêm đang mân mê cái tách trà trong tay, ngón tay chợt dừng lại một chốc rồi lại di chuyển.
– Giữ người hay là không? – Ông ta trầm giọng hỏi.
Khánh Phương hơi sững người, rồi hiểu ra nói:
– Phải thả, không những thả mà còn đảm bảo nó lành lặn nguyên vẹn.
Ông Nghiêm đặt tách trà xuống, ánh mắt thật sâu nhìn Khánh Phương vẻ mặt nghiêm trọng nói:
– Cô toàn giao chúng tôi những nhiệm vụ khó… ban đầu là tạo hiện trường tai nạn giết người… bây giờ lại bắt cóc… bắt người là việc không mấy tổ chức chuyên nghiệp nào nhận. Nhất là bắt cóc lại giữ mà không thủ tiêu, vì rất dễ lộ tông tích…
– Tôi cần ông trả lời cụ thể… – Khánh Phương đã mất kiên nhẫn.
– Haizz… Bà chủ Phương từ từ nào…
Ông Nghiêm đứng lên, đi đến góc phòng lấy một cái ấm nước nóng, quay lại, vừa đi vừa suy nghĩ. Đến trước Hằng Kiểm, không một lời báo trước, nhanh như chớp giật, ông ta bất ngờ đấm thẳng vào ngực hắn. “Chát” Hằng Kiểm cũng nhanh không kém, tay đỡ ngang chặn đứng nắm đấm của ông.
– Ha ha… thân thủ khá lắm…
Ông Nghiêm gật gù, vỗ vỗ vai Hằng Kiểm, rồi quay lại chỗ ngồi của mình. Ông mở ấm trà, điềm nhiên châm nước… Rồi như thấy Khánh Phương không còn đủ kiên nhẫn nữa, ông ta nói:
– Cô nghĩ rằng bảo vệ Hoàng Minh có bao nhiêu người? Trước đây thì chỉ có hai thằng võ sư… Bây giờ nếu ông Khánh đã nắm yếu điểm của cô, đề phòng cô lật ngược thế cờ, ông ta sẽ dùng bao nhiêu người?
Ông Nghiêm ngừng lại cho Khánh Phương thời gian suy nghĩ.
– Tôi đề nghị thế này… – Ông ta gõ gõ ngón tay trên mặt bàn – Nếu mục đích của cô là một thứ quan trọng trong tay ông Khánh, thì ta tìm thứ có giá trị tương đương ép ông ta trao đổi. Ý của tôi giá trị tương đương ở đây không nhất thiết là Hoàng Minh, mà có thể là một người khác. Một người không nằm dưới sự bảo hộ giám sát đặc biệt của ông Khánh, nhưng lại làm ông ta không thể thấy chết không cứu.
– Người khác?!
Khánh Phương nhíu mày lẩm nhẩm, trong đầu cô hiện ra hàng loạt gương mặt khác nhau. Cô mím môi, gật đầu.
Trong chính căn nhà to lớn đó, khi Khánh Phương và ông Nghiêm đang nói chuyện trong phòng làm việc thì trên tầng một trong một căn phòng ngủ đang diễn ra một màn làm người ta chảy máu mũi.
Một cô gái mặc trên người chiếc áo ngủ voan bóng mỏng manh, lại ngắn ngủn đang đứng bằng mấy ngón chân cheo leo trên thanh gỗ tựa lưng của chiếc ghế gỗ áp sát vào tường. Đó chính là Hạ Vi. Nàng đang áp sát tường, cả người nhướn lên thật cao hướng về lỗ điều hòa nhiệt trên cao… Chiếc váy ngủ bị kéo lên cao lộ ra phơi bày hoàn toàn cặp đùi thon thon dài trắng nõn và cả chiếc quần lót tam giác nhỏ xíu không che đủ cặp mông tròn trịa tuyệt đẹp.
– Người khác… người khác là ai đây? – Hạ Vi lẩm bẩm một mình.
“Á…”
Bất ngờ sơ ý, chân trượt khỏi thành ghế, Hạ Vi ngã ngửa ra sau… May mắn đón lấy cơ thể nàng rơi xuống là cái giường. Cả người Hạ Vi nảy tưng lên một cái thật cao, đến váy cũng dở tung lên tới nách, rồi rơi thẳng xuống…
“Bịch” – Âm thanh của một khối thịt mềm mại đập xuống sàn.
“Cộc cộc… Cô chủ, cô có sao không?” – Lập tức có người gõ cửa giọng lo lắng hỏi.
– Không… Không có gì đâu…
Nghe tiếng bước chân đi xa… Hạ Vi lồm cồm ngồi dậy, xoa xoa mông mặt nhăn nhó lầm bầm:
– Tên chết tiệt… sao mình không để hắn bị người ta hại chết cho rồi…
Nghĩ nghĩ, Hạ Vi đến cái bàn học trong góc phòng. Mở ngăn kéo cuối cùng ra, lại rút cả cái ngăn gỗ rời ra ngoài… Nàng đưa tay vào lỗ hổng đó, mò mẫm rồi lấy ra một cái điện thoại. Mở máy lên, vào phần tinh nhắn có lưu tên “tên chết tiệt”, mở ra… Màn hình hiện ra một dòng tin nhắn cũ đã gửi đi mấy tuần trước.
“Tránh xa những tấm kính…”
Hạ Vi lẩm nhẩm một mình rồi soạn một tin nhắn khác gửi đi. Ngay sau đó liền tắt điện thoại, cất vào chỗ cũ.
Bảy ngày trôi qua – còn ba ngày.
Trong căn biệt thự của Hoàng Minh…
Một buổi BBQ quanh hồ bơi đang diễn ra. Minh và bốn đứa con gái, thêm Hoàng Minh, còn rủ thêm cả Hoạt và Hữu tham gia náo nhiệt.
Cả tuần qua, theo sự bố trí của ông Khánh, nhà Minh tăng cường bảo vệ trong ngoài dày đặc… Minh được xin phép đặc cách không đến trường mà nghe giảng bài online. Nói cho nó nghe chuyên nghiệp, chẳng qua là Nhật Vi đặt điện thoại trên một cái chân đứng truyền trực tiếp cho Minh. Còn chuyện nó ở nhà đang nghe giảng hay ngủ thì không thể kiểm soát được. Dù sao vẫn còn những buổi học kèm vô cùng sôi động.
Mấy ngày trước Minh nhận được một tin nhắn điện thoại, cùng một số lạ trước đây đã báo nó tránh xa những tấm kính. Lần này, Minh đặc biệt quan tâm đến nội dung tin nhắn.
“Chú ý những người bên cạnh…”
Minh thật sự không biết nói gì, hận đến nghiến răng nghiến lợi… Lại gọi không được cho kẻ nhắn tin để chửi. Nhắn thêm vài chữ thì chết người sao? Hắn nhắn như vậy Minh suy nghĩ tới suy nghĩ lui chỉ có khả năng là… ‘Bên ta có nội gián’… Ám chỉ rằng trong những kẻ tiếp cận Minh có khả năng là nội gián tiếp tay với người ngoài.
Không còn cách nào khác, Minh chỉ có thể yêu cầu Hoạt và Hữu trở thành bảo vệ cận thân của mình trong mấy ngày này. Hai người cũng không đến trường, mà phải ở bên cạnh Minh cõng trên người những trách nhiệm nặng nề… đặc biệt như lúc này.
– Á…
Na Na mặc trên người bộ bikini nhỏ, hét lên sung sướng cả người được đẩy tung lên cao rồi rơi tõm xuống. Nước bắn tung tóe làm mấy đứa con gái vui cười rối rít. Hoạt trồi người lên vuốt vuốt khuôn mặt đầy nước, cười cười…
– Em nữa… em nữa…
Hữu đang ngâm mình trong nước, nhâm nhi ly rượu vang nhìn thằng bạn khổ cực vừa thông cảm vừa có chút hâm mộ. Chợt bên cạnh xuất hiện một thân hình cao lớn đen đen… Hoàng Minh có chút rụt rè nói:
– Anh cho em nhún bay như chị Na được không?
– Ặc… cũng được…
Minh đứng trên bờ hồ đang nướng thịt nhìn xuống mà thấy thương cho Hữu. Thân xác cũ của nó tuy hơi gầy nhưng lớn xương nên khá nặng nha.
Qua mấy ngày Hoàng Minh dần hòa nhập được với cuộc sống ở đây. Ăn uống đầy đủ, thân thể hắn có da có thịt hơn hẳn… Kế hoạch dẫn dắt Hoàng Minh vào đời vẫn tiếp tục bởi các cộng tác viên cần mẫn. Hoàng Minh ngày thì được tắm chung với Na Na, tối ngủ truồng với Bội Linh… Hôm qua nó còn được tự tay xoa kem dưỡng da toàn thân cho Hoàng My… Làm Minh vừa ghen tị vừa hận đến nghiến răng vì chưa ai thành công. Còn Nhật Vi là trợ lý đạo diễn thì không được tham gia vào kế hoạch này.
Một tuần trước ông Khánh qua thăm Minh mang theo một ê kíp bảo vệ chuyên nghiệp hơn 10 người. Ông cũng trao đổi qua với Minh về kế hoạch sắp tới… Mười ngày này cực kỳ quan trọng đối với cha con hai người. Nếu mọi việc suôn sẻ, Khánh Phương sẽ bước ra khỏi ngôi nhà này và không còn mục đích để hạ thủ với Minh nữa.
Trước khi ông Khánh về, ông hơi bất ngờ khi thấy Hoàng Minh. Minh cũng giới thiệu sơ qua, bảo là bạn của mình. Khá kỳ lạ, ông Khánh không hỏi nhiều như mọi khi mà nhìn Hoàng Minh thật lâu rồi xoa xoa đầu nó… Hoàng Minh cũng cười ngây ngô không tránh đi, như không hề đề phòng. Minh cảm nhận như giữa hai người vừa xuất hiện một sự kết nối vô hình nào đó. Minh thầm nhủ, một ngày nào đó sẽ trả lại cho ông Khánh một Hoàng Minh đầy đủ nguyên vẹn.
– Á… con nhỏ này… làm gì vậy?
Ngay lúc này chợt nghe giọng la hoảng của Bội Linh, Minh liền nhìn lên há hốc ngạc nhiên.
– Á… vui quá đi…
Na Na không ngờ như phát điên, đứng trên thành hồ, tay quay quay mảnh áo bơi, phơi bày hai bầu vú căng tròn trắng nõn trước mắt bao nhiêu người. Nếu nơi đây chỉ có mấy đứa bạn và Minh, với tính cách tinh nghịch của Na Na thì cũng không lạ lắm, nhưng nơi đây còn Hoạt Hữu và cả dì Kiều đang há hốc nhìn không chớp mắt. Na Na bắt đầu nhún nhảy, tay còn chuẩn bị tháo miếng quần bơi bên dưới làm mọi người kêu hoảng. Bội Linh nhào lên định bắt con bé, thì Na Na chạy rồi lao người nhảy luôn vào giữa hai người Hoạt Hữu. Minh hơi nhíu mày như nghĩ đến chuyện gì, quay người nhìn qua Hoàng Minh.
Hắn… hắn đang ngâm người dưới hồ, đứng xoay lưng vào trong vách, thậm chí không nhìn cảnh vui đang diễn ra… Toàn thân cứng đờ bất động. Là hắn… hắn… có thể… như mình trước đây sao? Tim Minh chợt đập nhanh. Nó hét lên một tiếng.
– Hoàng Minh…
Đám con gái đang cố kéo Na Na ra khỏi người Hoạt. Con bé cứ bám trên lưng Hoạt không buông. Dù nghe Minh kêu lớn, lại đang chú ý Na Na nên không ai quay lại.
– Buông tay… buông tay… em muốn nhún bay…
Na Na đang bám chặt, hai bầu vú no tròn dán lên lưng Hoạt, bất chợt cả người con bé nhũn ra. Buông tay, ngã xuống nước. Rồi lại ngay lập tức trồi lên, Na Na lau lau mặt ngơ ngác nhìn Hoạt, rồi nhìn xuống ngực mình hét toáng lên:
– Á… háo sắc…
“Chát” – Hoạt chưa hiểu gì liền ăn một cái tát, ngơ ngác cả người.
Bội Linh vội kéo Na Na lại, lấy cái khăn choàng lên người bạn, gắt lên:
– Mày điên à… tự cởi áo nhào vô người ta còn kêu người ta háo sắc…
– Mình không có…
Na Na kiên quyết lắc đầu không tin. Đến lúc cả ba đứa con gái đều khẳng định, con bé mới gãi gãi đầu nhăn nhó đau khổ:
– Ôi… tại sao lại như vậy… ai cũng thấy hết rồi sao?!
– Xin lỗi anh Hoạt nha… anh có đau không? – Na Na ấp úng đỏ mặt nói.
– Không sao đâu… anh mặt dày lắm… ha ha… – Hoạt gãi đầu cười.
– Em làm như vậy với anh… anh cho em tát mỏi tay cũng được nha… ha ha… – Hữu nói chen vào.
– Anh nói rồi đó… em tới đây…
– Phì… ha ha…
Trong lúc bốn đứa con gái cười đùa với Hoạt Hữu thì Minh đã nắm chặt tay Hoàng Minh lôi xềnh xệch vào trong nhà.
– Từ từ… đau tay người ta mà…
Dù đã ở chung nhà hơn một tuần, nhưng cái giọng ẻo lả của Hoàng Minh vẫn làm Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
– Nói đi… mày biết xuất hồn ra đúng không? – Minh giữ giọng mình vừa đủ, nói.
– Em… em không biết. – Hoàng Minh lúng túng như sợ người ta sắp lấy mất trò chơi của mình.
Minh chưa nói với Hoàng Minh về sự hoán đổi giữa hai người. Tính đến giờ phút này chỉ có Nhật Vi là biết rõ mọi chuyện. Minh ngại cái miệng bép xép, cái đầu ngây ngô của Hoàng Minh sẽ làm lộ hết mọi chuyện trước thời cơ chín muồi. Bây giờ lại thấy Hoàng Minh có thể đưa linh hồn của mình điều khiển cơ thể của Na Na, nó quả thật có chút hâm mộ. Trước đây khi còn trong cơ thể này, sau sự cố bị sét đánh, Minh từng một lần nhập hồn vào một con chó… Nó chưa bao giờ có cơ hội thử trên một con người. À cũng không đúng, mình bây giờ không phải là trong cơ thể Hoàng Minh sao. Nhưng vào rồi lại không thoát ra được.
– Còn giấu sao? Nói mau.
Minh nghiến răng cốc lên đầu hắn một cái. Hận không thể đánh nhiều hơn, ngặt một nỗi đây lại là cơ thể của mình. Nếu lỡ tay đánh tàn phế luôn thì hỏng việc.
– Ui da… để em nói…
Hoàng Minh lắp bắp bắt đầu kể lại chuyện mình tình cờ để linh hồn thoát ra khỏi cơ thể. Mọi chuyện cũng không khác quá nhiều so với Minh tưởng tượng, dù sao đó chính là cơ thể nó.
– Cái gì?! Mày… mày… còn nhập vào người chị Ngọc Nga lúc chị đang tắm… – Minh chợt ngắt lời, lắp bắp hỏi lại.
Hoàng Minh vui ra mặt, bắt đầu huơ tay múa chân kể hăng say:
– Ưm… vui lắm… ngực chị Ngọc Nga bự vậy nè… còn hơn chị Linh luôn… – Hoàng Minh đưa hai bàn tay tạo hình như hai quả cam sành trên ngực mình. – Hai bàn tay chị đặt lên cũng không hết nha… em để tay chị chà chà xà bông lên ngực… nó trơn lắm, còn mềm ghê luôn… mà cái chỗ dưới đó của chị… em muốn rửa sạch cho chị mà nó cứ nhờn nhờn… Lúc đó em tưởng là xà bông chảy xuống… thế là cứ tiếp tục… em chà…
“Phụt”… – Minh chợt bưng kín mũi, xua xua tay, chạy nhanh vào toilet.
– Chưa xong đâu… Anh đi đâu vậy?
Lát sau, Minh quay trở lại, mặt hơi đỏ, mũi đã rửa sạch. Nó nhìn Hoàng Minh, có chút đắn đo. Trước đây, không biết làm cách nào để hoán đổi hai người trở lại, nhưng bây giờ không phải là một cơ hội sao? Dù đã lên kế hoạch, nhưng bất ngờ như thế này tâm lý chưa sẵn sàng, Minh có chút hồi hộp. Nó hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt ngờ nghệch của Hoàng Minh nói:
– Mày thử nhập vào anh xem…
– Ừ… được nha… – Hoàng Minh sáng mắt lên gật gật. – Sau đó em sẽ tìm chị Nhật Vi… ha ha… mấy chị ai em cũng hôn rồi, có mỗi chị Vi là không cho em hôn…
– Đệch…
Minh giận nghiến răng, đưa tay lên định cốc vào đầu thằng lõi lưu manh trước mặt. Bất ngờ hai mắt Hoàng Minh nghệch ra, rồi trước mắt Minh cũng trắng xóa không thấy gì. Nhưng chưa được hai giây, cảnh vật lại rõ trở lại… trước mặt nó vẫn là Hoàng Minh đang chớp chớp mắt, gãi đầu vẻ khó hiểu.
– Không được… em không hiểu nữa… cứ như có tấm màn gì đó đẩy em ngược ra ngoài.
– Thử lại xem…
– Ừ…
Sau vài lần thử không thành công, Minh lần đầu nhận ra rằng cơ thể cũ của mình Hoàng Minh đang chiếm giữ và cơ thể này của hắn mình đang sử dụng đều có điểm bất thường. Cơ thể cũ của nó qua một lần sét đánh không chết, dường như được cải tạo về mặt nào đó, như có sẵn một lỗ hổng vô hình để linh hồn có thể thoát ly cơ thể. Còn cơ thể của Hoàng Minh lại khác cơ thể mọi người, như một cái bẫy chuột, con đầu tiên đi vào liền sập cửa lại… con bên trong không ra được, con kế tiếp muốn đi vào cũng chẳng xong.
Vậy là mình sẽ mắc kẹt trong này mãi mãi sao?