Phần 11
Hai tháng sau…
Nhìn tờ kết quả thi học kỳ 1, Minh có chút không biết nói gì. Hoàng Minh mà còn sống không biết có bóp cổ nó đến chết không ah. Kết quả xếp hạng thi học kỳ 1, Minh từ hạng 3 đầu tiên bất ngờ rơi dốc không phanh thành đứng giữa lớp. Đó là Minh đã rất cố gắng ah. Dù kiến thức cơ sở của Hoàng Minh để lại rất chắc chắn, nhưng những kiến thức phát sinh mới trong bài học vẫn không ít nha. Dùng linh hồn đã trì độn bao nhiêu năm của Minh dù rất cố gắng vẫn tiếp thu có giới hạn. Sau hai tháng cắm đầu học tập, Minh thấy khả năng suy nghĩ của mình nhanh hơn trước đây rất nhiều, nhưng kết quả học tập này vẫn làm cho nó chỉ biết nín lặng.
Thầy Hà Chủ nhiệm sau khi nói chuyện riêng với Minh không tìm ra nguyên do cụ thể nào. Ông còn gọi điện nói chuyện nghiêm túc về kết quả học tập của Minh với ông Khánh. Kết quả làm ông cũng trợn trắng cả mắt… Ba Minh, ông Khánh cho rằng: “Học tập như vậy là đạt yêu cầu rồi… Tuổi trẻ còn phải chơi, cứ cắm đầu học mãi sao?!”
Không những vậy. Kết quả học kỳ 1 của Minh lan thông tin ra cả Khối 12. Sau lần đánh nhau với đám Tuấn lẹo Hoàng Minh 12A7 là cái tên được nhiều người nhắc tới. Video đánh nhau của Minh còn được phát trên Group Facebook do học sinh trường tự lập quản lý. Sau một tuần video đã có rất nhiều lượt xem và share… đến mức nhà trường phải lên tiếng yêu cầu dỡ bỏ.
Nếu là một đứa học sinh khác dù đứng cuối lớp cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng đây là Hoàng Minh 12A7 ah. Một thần tượng bất hủ “4 nhất” của bao cô gái. “Đẹp trai nhất – Học giỏi nhất – Nhà giàu nhất – Đánh hay nhất…”. Thế là ngay chiều thứ Sáu, một đề tài tranh luận trên Diễn đàn nội bộ của Khối được lập ra… “Hoàng Minh học giỏi + yếu ớt với Hoàng Minh học lực trung bình + mạnh mẽ: Bạn thích ai?”. Nội dung tranh luận liền thu hút nhiều học sinh quan tâm, sôi nổi nhất là 2 nhóm đối lập. Bên ủng hộ cơ bản là đám con gái do Na Na dẫn đầu…
“Con trai thì cần chăm chỉ học giỏi để làm gì?”
“Nhìn những đại gia hàng đầu ngoài kia có ai trước đây là học sinh giỏi không?”
“Học giỏi hay không cơ bản là chăm chỉ thôi… Con trai thì lười một chút đã làm sao?”
“Minh trung bình mà thôi… có phải cuối lớp đâu?”
Bên phê phán thành phần đa số lại là đám con trai…
“Ngay đầu năm thằng Minh đánh nhau là biết đã bộc lộ ra bản chất ăn chơi bao nhiêu năm giấu giếm rồi… giờ xem nó học là biết ngay mà…”
“Con nhà giàu mà… đừng nói đứng giữa lớp. Bỏ học luôn thì đã sao? Tiền cơ bản là xài không hết.”
“Lúc nào cũng đàn đúm với mấy đứa con gái… Thời gian đâu mà học nữa”.
“Cho tao chiếc Bentley đi học… Dù tao yếu nhớt cũng trở thành mạnh mẽ trong mắt đám con gái…”
Nhiều tranh luận mang tính đả kích cá nhân bị đám con gái hùa vào chửi mắng té tát. Chỉ qua một ngày một đêm không thể quản lý xuể, admin Diễn đàn Khối liền xóa sạch những đề tài liên quan đến Hoàng Minh.
Vậy mà chuyện này nhân vật chính lại chẳng hay biết gì… Cơ bản là trong ký ức Hoàng Minh không thích những Diễn đàn nói nhảm đó, thằng Minh càng không có thời gian quan tâm… Nó đang trải qua một sáng thứ Bảy hạnh phúc vui vẻ ah.
Trong phòng ngủ của Hoàng Minh, hai cơ thể nam nữ trần truồng đang chồng lên nhau trên giường. Chân và đầu đối nghịch. Minh nằm dưới, Nhật Vi chống tay lên bụng Minh quỳ hai gối hai bên đưa cặp mông tròn trịa và cái âm hộ đỏ hồng đến trước mặt Minh. Gương mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ rực như gấc chín, bàn tay nhỏ đưa ra sau che nơi đó của mình…
– Kỳ cục quá ahhhh…
– Không kỳ… đẹp lắm… – Minh nhẹ nhàng kéo bàn tay Nhật Vi ra, nhướng người hôn lên cái âm hộ xinh xắn của nàng.
– Uh… Bạn… học chi mấy cái này ah… xấu hổ chết người… ôi… – Nhật Vi hơi nhấp nhổm, hai mắt nhắm lại, thở gấp.
– Ơ… video là bạn mở trên điện thoại cho mình xem mà… Minh có biết gì đâu?! Ha ha… – Minh liếm liếm môi, bắt đầu đưa đầu lưỡi ra nhấm nháp.
– Ưm… mình… mình… chỉ là… lấy của Bội Linh mà… ai biết… ôi… Minh ơi… ôi…
Miệng Minh đã ngậm kín lấy âm hộ Nhật Vi, lưỡi nó thèm thuồng liếm liếm sâu vào bên trong. Cả người Nhật Vi run rẩy, hai cánh tay như không chống nổi nữa, nằm xuống bẹp dí lên bụng Minh.
– Ôi… ưm…
Nhật Vi rên rỉ khe khẽ, hai mắt lim dim. Gương mặt xinh đẹp của nàng dán sát hạ thể đầy lông xoắn của Minh. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy dương vật đã dựng đứng to lớn của Minh mà vuốt vuốt lên xuống…
– Vi hôn nó đi…
Nghe lời Minh nói, Nhật Vi không trả lời cũng không phản đối. Nàng chống cùi chỏ xuống đùi Minh nhỏm người dậy. Nhìn cái đầu nấm đỏ bầm to lớn trước mặt, bất giác hai gò má Nhật Vi đỏ ửng đến mang tai. Minh xem phim, nàng cũng xem… sao lại không biết người ta làm thế nào chứ?! Nhật Vi vén mái tóc qua vành tai, cúi xuống hôn nhẹ lên cái đầu nấm, rồi há miệng từ từ ngậm lấy nó.
– Ah… phê quá Vy ơi…
Vi kéo mái tóc che đi gương mặt đỏ bừng, miệng há rộng tiếp tục nuốt xuống… Minh hít hà phấn khích, hai tay giữ hai mép âm hộ ẩm ướt của Nhật Vi mở ra đưa lưỡi quét sâu vào trong.
– Ưm…
Nhật Vi rên ư ử sung sướng. Môi nàng càng cố mở căng hết cỡ, nuốt vào thật sâu khúc thịt của Minh.
Gian phòng ngập tràn tiếng hít thở nghèn nghẹt qua chiếc mũi gấp gáp lấy hơi. Tiếng rên rỉ lại ư ử như bế tắc không lối thoát. Trò chơi mới tạo ra kích thích mới… Hai đứa cứ hì hục mang lại khoái cảm cho nhau… Mùi đàn ông của Minh truyền qua Nhật Vi và hương vị phụ nữ Nhật Vi lại được Minh hấp thụ. Âm dương điều hòa làm hai cơ thể thăng hoa sung sướng khôn tả…
– Vi ơi… mình muốn…
– Ưm…
– Phía sau nhé…
– Ưm…
Nhật Vi hơi thở dồn dập, nhỏm người dậy. Nàng quỳ gối, hai tay chống trên giường đưa cặp mông tròn lẳn và hai mép âm hộ đỏ ửng ướt át về phía Minh như mời gọi. Minh quỳ phía sau, tay cầm dương vật cọ cọ lên xuống cho phần đầu nấm quệt quệt lên khe rãnh giữa hai mép âm hộ Nhật Vi. Nghe nàng ư ư, cặp mông cũng ngọ nguậy phản đối nó lại như rất thích thú. Minh chậm chậm nhìn khúc thịt to cứng từng chút ép căng hai mép thịt hồng hào kia. Minh hít hà tận hưởng cảm giác ấm áp khít khao bao quanh dương vật mình… Động tiên của Nhật Vi quá tuyệt vời… Lần nào cũng làm Minh sướng đến ngất ngây… Minh không nóng vội vì nó rất thích cảm giác một phần cơ thể mình ở bên trong người Nhật Vi. Nếu Nhật Vi một ngày ngủ lại, sau khi làm tình, Minh còn muốn giữ nguyên tư thế “tra kiếm vào vỏ” mà ôm nàng ngủ cả đêm.
Minh đặt tay lên bờ mông mềm mại căng tròn của Nhật Vi, bắt đầu để hạ thể dong dủi tới lui…
– Ưm… ôi…
– Vi sướng không?
Nhật Vi không trả lời, chỉ ư ử, gật gật đầu làm mái tóc dài đen bóng xổ tung ra. Minh nghiến răng tăng tốc lên từ từ… Hạ thể nó va vào cặp mông Nhật Vi làm chúng ửng đỏ, phát ra tiếng chan chát liên tục… Nhật Vi khi hứng tình rất ướt át nha. Nước nhờn bên trong nàng như mãi mãi không khô cạn bắt đầu tràn ra ướt bệt cả vùng lông xoắn quanh dương vật Minh.
– Ưm… ôi… thích quá…
– Nhanh nữa nha…
– Ưm… nhanh… ôi…
Tiếng phình phịch bắt đầu vang lên mạnh mẽ, át cả hơi thở dồn dập của hai người… Đã qua nhiều lần làm tình với nhau, hiểu nhau quá rõ. Minh và Nhật Vi không cần kìm nén để kéo dài cuộc chơi. Vì đơn giản sức hồi phục của Minh rất mạnh. Mỗi lần qua nhà Minh, trong hai tiếng, hai đứa đều tối thiểu phải giao lưu ba lần. Thường là hai cái trên giường, cái cuối trong phòng tắm.
– Ôi… Minh ơi… Vi sướng quá…
Nhật Vi rên siết mãnh cơn khoái cảm ồ ạt tuôn trào. Minh cũng bóp chặt vòng eo nhỏ của Nhật Vy, rùng mình xuất tinh ồ ạt bên trong cơ thể nàng. Cả hai đứa đều yên tâm không dùng dụng cụ ngừa thai. Vì không những Nhật Vi, mà hầu hết mấy đứa bạn gái trong lớp đều uống thuốc điều hòa kinh nguyệt mỗi ngày. Mục đích chính không phải để ngừa thai, mà để kinh nguyệt đều đặn làm da dẻ hồng hào xinh đẹp, lại giảm những cơn đau bụng kinh giày vò. Bây giờ lại trở nên quá thuận tiện rồi…
Minh ngã người xuống giường, kéo cơ thể trần truồng của Nhật Vi vào lòng. Hai đứa lại hôn môi nhau say mê khi bàn tay Minh không ngừng xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng.
– Ưm… tuyệt quá…
Nhật Vi rên ư ử trong miệng, ngực ưỡn lên cho Minh thỏa thích vuốt ve mơn trớn. Tay nàng đưa xuống, cầm lấy dương vật ẩm ướt của Minh… Nó chỉ hơi mềm một chút, lọt vào bàn tay nhỏ của Nhật Vi liền nhanh chóng phình to cứng ngắc.
– Vi ở trên nha…
– Ừ…
Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của Nhật Vi và đôi mắt mơ màng say tình của nàng, Minh cảm thấy nàng đẹp hơn bao giờ hết. Nàng chống tay trên ngực Minh, gác một chân qua hông nó… Bàn tay nhỏ đưa xuống cầm lấy dương vật căng cứng của Minh, đưa đến cửa mình… chậm chậm ngồi xuống.
– Ưm…
– Ah… đã quá…
Nhật Vi nhấp nhổm thật nhẹ, hơi thở thoang thoảng đê mê. Hai bầu vú nàng nằm trọn trong hai bàn tay của Minh, vuốt ve mơn trớn… Hai người hai nhịp thở hòa vào nhau, cùng nhắm mắt tận hưởng sự hoang lạc bất tận của tuổi trẻ…
Hai đứa say mê khoái hoạt đến mức không nghe được tiếng bước chân rón rén bên ngoài phòng mỗi lúc một gần.
“Cạch…” – khóa cửa bật mở.
Nhật Vi vô thức ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đẹp đê mê chợt mở lớn hết cỡ…
Khu Biệt thự Hoa hồng Xanh nổi tiếng thành phố với cảnh quan xinh đẹp, yên ắng thanh bình. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, sáng ngày hôm đó cả khu biệt thự dậy sóng gà bay chó chạy với bốn tiếng thét hãi hùng không biết vang lên từ đâu…
– Á… Ahhhhh…
– Á…
– Á…
Năm phút sau, trong gian phòng ngủ đóng kín cửa. Một cảnh tượng “bắt gian” khá điển hình như trên báo thường thấy.
Minh ngồi trên giường phủ qua hạ thể cái chăn mỏng, không ngừng day day hai lỗ tai còn lùng bùng ù đặc. Bên cạnh, Nhật Vi trùm kín chăn qua đầu, chốc chốc lại run rẩy nhẹ nhẹ. Đối diện giường là ba đứa con gái đằng đằng sát khí… xắn tay áo, cột mép váy vào lưng quần như chuẩn bị xung trận.
– Nói đi… từ khi nào?! – Hoàng My ngồi xuống mép giường, gằn giọng.
– Ờ… thì…
– Tôi không hỏi ông…
Minh vừa lên tiếng bị liền bị Hoàng My gạt ngang, nín luôn.
– Nói…
Nhật Vi giật bắn người. Từ trong chăn, thò ra 2 ngón tay rồi nhanh như cắt rụt vào.
– Hai gì? Hai ngày… hai tuần… hay hai tháng?! – Na Na chống nạnh, mặt còn đỏ ửng thở phì phì hỏi.
– Hai… tháng. – Nhật Vi nói lí nhí.
– Hừ… đúng là tụi này nghi ngờ đâu là trúng phốc. – Na Na hậm hực ngồi xuống cái ghế bên cạnh nói. – Hai tháng trước muốn đến thăm Minh thì con Vi cứ viện lý do này nọ… Bây giờ mới vỡ lẽ ra con mắm này âm mưu ăn mảnh một mình ah…
Nhật Vi kéo chăn xuống lộ ra gương mặt đỏ lựng, gắt lên:
– Ăn nói vô duyên… cái gì mà ăn mảnh…
– Còn không phải ăn mảnh… – Na Na tức đến đỏ mặt. – Hôm nay không phải con Linh nhanh nhẹn đưa ý kiến… đợi dì Kiều đi pha nước để lẻn lên đây thì chuyện này đến bao giờ tụi này mới biết.
Phải biết rằng từ ngày Minh thay đổi, trong bốn đứa bạn ngoại trừ Nhật Vi, thì Na Na là đứa ủng hộ Minh nhất đấy. Thấy Na Na tức giận mà hai mắt đỏ hoe rưng rưng, Minh thở dài toan đứng lên an ủi… thì bất ngờ Hoàng My, Bội Linh và cả Nhật Vi đều đồng thanh hét lên:
– NGỒI YÊN ĐÓ…
Minh giật thót mình, mới nhớ ra bên dưới lớp chăn mình không có gì che đậy, đành ngoan ngoãn kéo chăn lên co ro im lặng. Nhật Vi nhìn qua Minh như trách móc. Nàng thở dài, nhỏm người dậy, một tay giữ chăn che người, một tay đưa ra về phía Na Na:
– Mình xin lỗi… là lỗi của mình. Bạn tha lỗi cho mình được không?
Na Na quệt nước mắt quay đi, hai bầu vú còn phập phồng dữ dội như kìm nén. Hoàng My, Bội Linh chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Phải biết trong bốn đứa bạn thân thì Na Na và Nhật Vi dù cãi nhau nhiều nhất, nhưng vẫn thương nhau nhất.
– Thôi mệt hai đứa mày quá…
Bội Linh bước lại kéo tay Na Na Na đặt lên tay Nhật Vi.
– Mình muốn trừng phạt Nhật Vi. Đâu phải cứ bắt tay là huề được. – Na Na nói giọng kiên quyết.
– Bạn muốn trừng phạt mình thế nào? – Nhật Vi mắt đỏ hoe hỏi.
– Tại sao trừng phạt mỗi con Vi. Mày ham trai bỏ bạn sao? – Hoàng My cười tủm tỉm hỏi.
– Không có. Tao muốn phạt nó vì dám giấu tao… Vậy thôi… – Na Na giãy nảy.
– Ý mày là con Nhật Vi phải chia sẻ Hoàng Minh với mày, thì mày không giận… – Bội Linh hỏi trêu.
– Ừm… – Na Na gật đầu, sau thấy không đúng liền gắt lên mặt đỏ ửng. – Chia sẻ cái gì chứ?! Tao muốn nó thành thật với bạn bè hơn thôi.
Nhật Vi cắn môi, đầu hơi cúi xuống che giấu đôi mắt đã đỏ hoe. Nàng biết mình không chối bỏ được sự ích kỷ của bản thân mình trong việc này.
– Việc này sao có thể trách Nhật Vi được…
Tiếng nói mạnh mẽ của Hoàng Minh vang lên làm Nhật Vi ngơ ngẩn nhìn qua.
– Tất cả là do mình. – Minh ngồi trên giường, ánh mắt không né tránh nhìn các bạn nói.
– Các bạn đều biết ba mong mình thay đổi như thế nào… nhưng ba mẹ sinh con trời sinh tính. Nói là vậy, nhưng bản thân mình rất đau… rất đau. Mình từng thề nếu có một ngày ông trời cho mình cơ hội trở lại… mình sẽ làm một người đàn ông thật mạnh mẽ.
Minh nhìn sang Nhật Vi, lời nói càng chân thành hơn:
– Và ngày đó cũng đến… khi mình tỉnh lại từ hôn mê hai tháng trước… mình tự nhiên có cảm giác với con gái… lần đầu tiên trong đời có cảm giác… và mình đã nhờ Nhật Vi.
– Nhật Vi lúc đó cũng rất ngại… cũng muốn có các bạn tham gia giúp đỡ mình…
– Nhưng các bạn hiểu con trai mà… Chuyện đó mà không đủ tự tin thì làm sao mình dám công khai với nhiều người được.
Ba đứa Hoàng My, Bội Linh, Na Na nhìn thấy trong ánh mắt Minh sự lạc lõng bất lực… Cả đám vô thức đều cảm động, sáu con mắt đỏ hoe.
Minh hơi ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng My, Bội Linh rồi quay sang Na Na, nói:
– Các bạn thấy được sự đổi khác của mình trong trường… Các bạn thấy được đổi khác trong cách ăn mặc của mình… Vậy các bạn có biết để làm được điều đó Nhật Vi đã vì mình hy sinh như thế nào không? Để mình có được sự tự tin làm một người đàn ông chân chính hôm nay, Nhật Vi đã hy sinh thế nào không?
Ba đứa con gái im thin thít nín lặng… Nhật Vi thì ngơ ngẩn nhìn Minh, rồi như nghĩ đến gì đó hai gò má bất giác đỏ ửng lên.
– Mình… mình cũng… giúp bạn được nha…
Nhìn Na Na ấp úng cúi đầu quệt nước mắt, sụt sịt nói, lại nhìn xuống hai bầu vú căng tròn núng nính kia, Minh thấy cổ họng khô khốc, vô thức gật gật đầu.
– Ờ… được được chứ.
Bội Linh xoa xoa hai gò má nóng ran, ánh mắt ngượng ngùng lén nhìn Minh, rồi nhìn lớp chăn đang độn u lên, nói lí nhí:
– Mình… cũng giúp được…
– Ờ… vậy tốt quá… – Minh nuốt nước miếng ừng ực.
Hoàng My cắn môi nhìn qua mấy đứa bạn, lại thấy ánh mắt Nhật Vi như muốn giết người nhìn chằm chằm vào mình như thể chỉ cần trả lời sai là mất mạng. Nàng lại thấy khuôn mặt đẹp trai có chút chờ mong của Hoàng Minh, cắn môi mặt thoáng đỏ, nói nhỏ như muỗi kêu:
– Nếu bạn cần… mình… cũng giúp được…
– Ờ… cần chớ cần chớ…
Minh gật đầu liên tục, miệng cười như nở hoa, khóe còn ươn ướt nước miếng. Tới lúc quay sang bắt gặp ánh mắt giết người của Nhật Vi, nó đằng hắng một tiếng ra vẻ nghiêm chỉnh, nói:
– Dù sao việc này xuất phát từ lỗi của mình… Để xin lỗi, mình mời các bạn đi Vũng Tàu chơi nha…
– Á được đó… bao giờ đi?! – Na Na leo tót lên giường, nắm tay Minh phấn khích.
– Hôm nay đi luôn cho nó máu… – Bội Linh la lên.
– Phải phải… lên kế hoạch không bằng tùy hứng nha…
Minh gật gật đầu vui vẻ, nhưng khóe miệng nó khẽ giật giật vì cái nhéo của Nhật Vi dưới lớp chăn.
Trưa thứ Bảy 13h45…
Chiếc Bentley đen bóng nhẹ nhàng lướt trên mặt đường không chút âm thanh như một đám mây đen bồng bềnh trôi sát mặt đất. Bên trong xe Minh bị kẹp cứng giữa bốn cô gái. Chật chội lại vui không thể tả ah.
Sau khi thống nhất vẫn mất một tiếng đồng hồ để các cô gái về nhà chuẩn bị… Thêm một tiếng đồng hồ nữa cho anh Dũng chở Hoàng Minh đi vòng vòng thành phố đón từng người… Mất thời gian nhưng rất vui ah.
Minh ngồi giữa, bên trái là Nhật Vi và Bội Linh. Bên phải Minh là hai bầu vú căng tròn của Na Na ép chặt, bên cạnh là Hoàng My. Bội Linh đang xì xầm gì đó thật nhỏ vào tai Nhật Vi làm mặt nàng đỏ rực, lắc đầu nguầy nguậy.
– Đừng hỏi nữa… Bạn kỳ cục quá… đâu phải lúc đó bạn chưa thấy…
– Ờ cũng có thấy… nhưng mình đâu nhìn kỹ được… Giờ có nói không? Con nhỏ ích kỷ này… nói đi…
– Được rồi… trời ơi…
Nhật Vi mặt đỏ ửng lén liếc qua thấy Minh đang nói chuyện với Na Na liền yên tâm. Nàng giơ bàn tay nhỏ ra, những ngón tay cong cong không chạm được tới nhau như mô tả hình tròn tròn chu vi của vật gì đó… Bàn tay còn lại đưa lên lưng chừng không như mô tả chiều dài của nó… Bội Linh hai mắt mở lớn, vô thức nuốt nước miếng thì thào:
– Lớn như vậy?! Làm sao đút vào được ah?!
Nhật Vi không trả lời, quay qua nép sát vào vai Minh, che kín gương mặt đã đỏ đến mang tai.
Minh lúc này cũng không nghe được gì. Ánh mắt nó đang nhìn ra cửa sổ xe… Đoạn đường này trong mắt nó thật quen thuộc. Con đường dẫn đến quán ăn nhà chị Ngọc Nga. Đã qua hai tháng nhưng Minh thấy như mới hôm qua. Mọi thứ trên đường đều như đúc trong trí nhớ của nó. Xe nước mía của dì Tư, tủ thuốc lá của bà Sáu, cái máy bơm hơi điện để sát ngoài lề đường còn được xích vào gốc cây kia… Và quán ăn quen thuộc đó lại hiện ra… dù qua một lớp kính lại thấy như gần trong gang tấc. Minh thấy được bóng dáng quen thuộc của chị Ngọc Nga… Chị đang cười, nụ cười thật vui vẻ với một thanh niên bên cạnh.
Ngay lúc này Minh chợt dựng phắt người dậy, chồm ra sát cửa sổ mà nhìn. Na Na và Hoàng My bên cạnh cũng giật mình bị xô ngã nhào. Hai đứa con gái la chí choé, còn đấm Minh thùm thụp nhưng nó không có phản ứng. Ba đứa con gái ngơ ngác không hiểu. Chỉ có Nhật Vi nhìn theo ánh mắt Minh, thoáng nhíu mày như nghĩ đến điều gì… Xe đã lướt qua, quán ăn quen thuộc đó đã khuất bóng. Nhưng Minh vẫn thất thần ngoái đầu nhìn lại… Vừa rồi nó vừa thấy một kẻ lẽ ra đã chết. Minh thấy chính bản thân nó… Thân hình gầy gò, làn da đen nhẻm, mái tóc hoe vàng vì cháy nắng… Không thể có nhầm lẫn. Cái túi da quen thuộc đó đã chứa chấp nó suốt mười mấy năm. Cái thân xác đó dù không còn linh hồn của nó vẫn không chết… Nó thấy chính mình đang sống, cười ngây ngô bên cạnh chị Ngọc Nga.
“Làm sao có thể như vậy?! Làm sao có thể?!”
Minh ôm đầu, cố kìm nén để không lên tiếng yêu cầu anh Dũng quay xe lại. Nó muốn biết sự thật. Nó muốn biết bên trong cơ thể cũ của nó là cái gì?! Một linh hồn khác sao?! Nhưng Minh lại sợ, nó sợ nếu mình quay lại đối diện với thân xác kia sẽ xảy ra điều gì?! Liệu linh hồn nó có bị hút ra trở về với thân xác cũ?! Minh không muốn mất đi thân phận mình đang có. Nó sợ mỗi buổi sáng phải dậy sớm dọn hàng… Nó sợ phải đối diện với bà chủ suốt ngày mắng nhiếc… Nó sợ một lần nữa chỉ dám đứng xa xa nhìn những cô gái vui cười đùa giỡn…
Nhưng… Nhưng… thân xác đó là của nó. Thân xác đó được Ba Mẹ sinh ra, mang dòng máu của cha, mang hy vọng kéo dài hương hỏa của dòng họ… Nhớ đến gương mặt hiền hòa của cha… Lại nhớ đến thi thể nát bươm không còn hình người của ông… Minh đau khổ, vò nát mái tóc. “Mình phải làm gì?? Mình phải làm gì đây??”.
– Minh… bạn làm sao vậy?!
– Có chuyện gì?!
Ba đứa con gái nhao nhao bao quanh lấy Minh. Nhật Vi chỉ im lặng không nói, nhưng nắm tay Minh thật chặt.
– Mình không sao. Không có gì đâu… tự nhiên hơi nhức đầu một chút.
– Bạn nằm ra đi…
– Ừ… nằm ngang trên đùi tụi mình nha…
– Thật à?!
Minh nhìn bốn đứa con gái như hoa như ngọc, lại nhìn bốn cặp đùi tròn trịa trắng nõn ngay ngắn thẳng tắp… Nó nuốt nước bọt đánh ực một cái, nhào lên. Thật êm ah… ôi mùi của ai thơm quá…
– Mát xa đầu cho Minh nha…
– Ừ… cảm ơn Na Na nha…
– Có thoải mái không?! Mạnh tay hơn không?
– Thoải mái lắm… có điều… bạn… làm mình hơi ngạt thở… khục khục…
– Hứ… Đồ quỷ háo sắc…
– Mình mát xa chân cho Minh nha…
– Ừ… cảm ơn Hoàng My…
– Hai đứa mình ngồi giữa mát xa gì ah? – Bội Linh quay qua nhìn Nhật Vi hỏi.
– Bạn muốn làm gì tùy bạn. Mình không làm gì hết… – Nhật Vi hai tay khoanh trước ngực, hậm hực nói.
– Ờ… vậy…
Minh dù sao cũng chỉ là thằng con trai mười mấy tuổi. Chìm đắm trong sự ôn nhu dịu dàng của bốn đứa bạn gái, sự phiền muộn mâu thuẫn trong đầu nó nhanh chóng mờ nhạt rồi biến mất tăm.