Phần 10
Về đến nhà… nhốt mình trong phòng… nghe đi nghe lại bài hát…
“ Rất tiếc… anh và em ở hai thế giới “
Thức suốt đêm đến sáng… càng nghe càng đau… càng thấy mình là một thằng ngu… ngu vcl luôn ý chứ…
Tự an ủi bản thân mình… không phải đau… không phải khóc vì một hạng con gái như vậy, nhưng vẫn không thể nào làm được…
Hình bóng gấu luôn hiện về trong đầu mình… cứ thế mình tự kỷ suốt 2 tháng tự giam mình trong phòng…
Suốt 2 tháng tự kỷ… mình như người mất hồn… cứ nghe đi nghe lại bài hát… tạo 1 nick yahoo giống gấu để tự chat qua lại…nói những lời yêu đương nồng thắm ( đm nghĩ lại mình bệnh hoạn vl )
ĐT reo lên… anh D ( anh kết nghĩa chơi game gunbound quen gần 7 năm )
D: Em đang ở đâu.. anh đứng dưới nhà em nè.
K: Chi vậy anh?
D: Xuống đây rồi nói.
Mình chạy xuống nhà, gặp anh D nói chuyện… anh D đã biết hết chuyện của mình, mẹ mình gọi kể anh D nghe.. vì anh D hay qua nhà mình chơi, con nuôi mẹ mình.
D: Em cứ trốn tránh trong phòng vậy hoài sao…
K: Em không biết nữa.
D: Anh mở công ty làm tổ yến… em về làm phụ anh đi.
K: Thôi… em đâu biết làm mấy cái đó.
D: Anh đâu kêu mày làm… mày ngồi lap lướt web up bài, nghe nhạc, có khách thì đi giao hàng thôi… làm cho khuây khỏa… mày cứ trên phòng hoài cuộc đời mày chết luôn.
Suy nghĩ về lời nói anh D… mình quyết định đi làm…
Sáng hôm sau… ủi quần áo láng cóng… quần tây… áo sơi mi… mang giày tây… lịch sự vl ra… cứ như giám đốc ý…
Chạy ra công ty… anh D giới thiệu cho công việc… pla… pla.. pla… đưa cái laptop cùi bắp cho ngồi đó up bài…
Công việc cũng khá nhàn… up bài 1h xong ra web nghe nhạc coi phim… đi qua đi lại nhìn nhân viên làm… xem có ai lén thọt tay vào túi không …
Bất ngờ… mình để ý có nhỏ kia… cũng khá teen… nước da trắng như bông bưởi… đang cặm cụi ngồi lấy cây nhíp gắp từng sợi yến ra…
Mình đi từ từ lại xem mặt em nó thế nào… thì em nó đã quay mặt lại nhìn mình…
OMG… vl mặt toàn mụn bọc… đã vậy thôi còn rỗ nữa … không thua chú Nhật Cường chút nào.
Làm được 1 tuần sau… mình bắt đầu thấy nản… dự là sẽ xin nghỉ…
Đến chiều 4h… tắt máy… chuẩn bị đi về… thì anh D gọi lên phòng…
D: Em chạy ra Hậu Giang… tiệm vàng…abc… giao hàng… thu tiền về đây.. nhớ ăn nói cho đàng hoàng, nhà anh H đó ( anh H là anh ruột của anh D )
K: Dạ…
Lần đầu tiên đi giao hàng… trong lòng hồi hộp… không biết ăn nói vs khách sao đây… Đm buôn bán mặt hàng đắt tiền này toàn gặp khách hạng sang, đại gia, ăn nói mà mất lòng thì bỏ mợ…
Đứng trước gương… bỏ áo vào quần… chỉnh lại tóc tai cho lịch sự… chạy xuống lấy xe đi giao hàng…
Đi được nữa đường thì trời mưa tằm tã… bỏ hàng vào cốp xe… tiếp tục chạy đi vì sợ trễ giờ hẹn vs khách…
Tìm địa chỉ… chạy tới chạy lui… cuối cùng tiệm vàng…abc… đã hiện ra trước mắt…
Đá chống… chạy vào tiệm… người ướt mem.
K: Chào chị… em đến giao tổ yến…
Oh… đợi chút…
Một lúc sau… anh H đi ra… nhìn mình ngỡ ngàng.
H: Đi đâu đây…
K: Em giao tổ yến…
H: Ủa… em làm cho thằng D hả?
K: Dạ… em làm được 1 tuần rồi…
H: Em cũng chịu đi làm nữa hả… dạo này ba mẹ em khỏe không…
K: Dạ khỏe anh…
H: Ướt hết người rồi… để anh kêu người lấy khăn cho em lau.
– Thùy Dương ơi… lấy dùm anh cái khăn…
Ôi… cái tên 2 chữ… mà sao đẹp quá… không biết người có đẹp không…
Anh H móc gói thuốc ra mời mình hút… thì từ trên lầu một cô gái đi xuống… với mái tóc dài chấm lưng, mắt to, mủi cao, mặt trái xoan, da trắng, tiến lại gần mình…
Đẹp gì mà đẹp dữ vậy nè… Đm tình yêu sét đánh rồi sao… sao dễ thương quá vậy.
H: K lấy lau đi em.. để bệnh đó.
Mình nhìn em không chớp mắt… em vẫn nhìn mình… trên tay vẫn cầm cái khăn em đưa… mình như bị hút hồn bởi anh mắt ấy…
H: Lau đi em… nhìn hoài vậy… hahaha ( anh H cười lên )
Giật mình… mình liền nhanh tay lấy cái khăn từ tay em…
K: Hì… tại em đang suy nghĩ…
H: Thôi… anh chơi với mày nhiêu năm rồi.. anh hiểu mày mà… đẹp quá phải không?
Mặt mình đỏ bừng lên… em bỏ đi lên lầu…
K: Ủa… ai vậy anh?
H: Em họ của vợ anh đó…
K: Ủa sống chung ở đây hả anh?
H: Không… nó qua phụ thôi… tối về..
K: Mấy giờ về anh?
H: 7h…
K: Vậy 7h em ra đây.
H: Thôi nha… nó em họ anh đó…
K: Có sao đâu… em có làm gì bậy bạ đâu.
H: Em không bậy ai bậy…
K: Anh làm như em đểu lắm không bằng.
H: Phải rồi em đâu có đểu… em chơi hết nhỏ này tới nhỏ kia… à mà bữa con nhỏ 17 tuổi trên Tân Bình, em share anh đó, ngọt lắm em ơi…
K: Nói nhỏ thôi… vợ anh nghe bả đuổi em ra ngoài giờ
H: Bả đi rồi không sao đâu… ê bữa nào có hàng ngọt giống vậy… share anh nha, rồi anh em mình tính sau…
K: Ok… à thôi đưa tiền đi.. em còn về giao anh D nữa.
H: Em ngồi lau cho khô đi… anh vào trong lấy tiền.
Mình cầm khăn lên lau trên mặt… mùi hương từ nước xã… hay mùi hương từ tay của em… sao mà thơm vậy… mình chỉ muốn lấy cái khăn bỏ vào cốp xe tối ngủ lấy ra ngửi thôi…
Anh H đưa tiền xong, mình đếm lại… trả cái khăn lại cho anh H, chạy về giao cho anh D.
Vừa bỏ ra khỏi phòng anh D lại gọi vào…
D: Chết mợ… giao lộn hàng cho anh H rồi… em xuống nhà lấy hộp A1 giao lại đi.
Đm… mới dầm mưa xong… giờ đi tiếp… mà trời đang mưa nữa… hành vl…
Trong lòng bực bội… hầm hầm chạy xuống nhà anh H đổi hàng… những hạt mưa trút xuống… những làn gió thổi qua… mình lạnh run cầm cập…
Chạy đến nơi… gọi anh H thì anh H đã lấy xe đi rước vợ…
Cúp máy… ngồi chờ mà lạnh run cầm cập… bỗng mình nghe tiếng một cô gái… nhẹ nhàng… rất ngọt ngào:
– Anh ơi… lau đi, lạnh lắm đó.
Mình quay lưng lại… thì ra là em Thùy Dương… trên tay em đang cầm 1 cái khăn màu hồng, khác với cái khăn lúc nảy mình lau…
K: Cảm ơn em…
Em nhỉm cười nhẹ nhàng nhìn em rất đẹp… rất dễ thương…
Và cũng chính nụ cười ấy… đã làm thay đổi cuộc đời mình.
Bỗng nhiên mình thấy vẻ mặt em khác hẳn…
Anh ơi… quên kéo khóa quần kìa…