Phần 3
Khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn, ông Long đứng lên nói:
– Mr. Tony Barros và tất cả các bạn. Chúng tôi rất vui mừng được quý vị đến nhà uống chén rượu mừng ngày Tết Việt Nam. Chúng ta xa quê nhà, nhưng đã đem theo những ngày lễ, tết truyền thống. Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây là để đón 3 ngày tết truyền thống đó, và chúc nhau an khang thịnh vượng. Nhân dịp này, tôi xin giới thiệu với qúy bạn, ông Tony Barros (vỗ tay), một supervisor của công ty điện tử Circuit. Ông là người phỏng vấn tôi. Ông hỏi nhiều điều, nhưng có một câu tôi nhớ mãi là câu: Khi tới Mỹ anh nghĩ gì?
Và tôi đã trả lời ông:
– Nước Mỹ đã cho tôi tự do và tôi mong công ty Circuit sẽ cho tôi đời sống ổn định (vỗ tay). Ông gật đầu nhận tôi. Rồi trong một năm làm việc với ông, ông đã coi tôi là bạn. Vì thế trong dịp này, tôi muốn nói mấy lời cảm ơn ông đã nhận tôi và tận tình giúp tôi ở công ty Circuit – Mr. Tony Baross, welcome you to be with us. And on this occasion, I would like to talk to you some words: Thank you for hiring me and helping me in the Circuit company with your whole heart.
– Cảm ơn các bạn. Thank you, Mr. Tony Barros.
Sau những tràng vỗ tay, bà Hân đứng lên nói:
– Xin lỗi các anh, tôi nói ít lời với ông Tony Barros.
– Mr. Tony Barros, today is Vietnam Têt, a traditional ceremony. So it is celebrated according to the Lunar calendar. In Viet nam, it’s jubilant and bustling from home to the community. And here, we”re only a small community but we also held the Tet festival in Chicago on January first. On Lunar calendar, two days ago. And each Vietnamese family has made the Tet as you see here: With incense and flowers, offerings for ancestor, parents on the alter, with friends blessing each other, and with special dishes of the New Year as you see on the table. We”re very happy to welcome you to be with us on this happy day. On the occasion of Viet nam New year, we wish you and your family a healthy and prosperous life.
Bà Hân ngồi xuống trong nhưng tràng vỗ tay, một lúc sau đứng dậy mở mấy chai rượu vang, đi vòng rót rượu cho mọi người.
Ông Long giơ cao ly rượu:
– Mời qúy vị nâng ly, chúc mừng đời mới ở Mỹ.
Khi mọi người nâng chén vào tiệc, Hân chỉ vào mấy món ăn:
– Mr. Tony, I would like to introduce to you some foods: Here is boiled chicken. I think you don’t have this kind of chicken. Here is stew meat with egg, here frozen meat, egg roll, salted pickles, and here bánh chưng.
Tony nhắc lại:
– Bảnh chung.
Bà Hân cười nói:
– Bánh chưng, a special cake for Tet. It was made of sweet rice, green bean and pork.
Bà Hân ăn ít, thỉnh thoảng đứng dậy đi rót rượu thêm và những ly gần cạn. Mỗi lần ăn món nào ông Tony lại hỏi Hân về cách nấu. Ông nói là trong tất cả các món hôm nay, ông chỉ biết egg roll, và cảm ơn Hân và Long về sự tiếp ân cần thân tình, và bữa tiệc thịnh soạn với phong cách ông chưa từng biết.
Bà Hân nói:
– Nếu ông thích món ăn Việt Nam thì thỉnh thoảng trong những ngày giỗ, ngày lễ Việt Nam, gia đình tôi rất hân hạnh được mời ông.
Ông Tony cười tươi, gật đầu:
– I have an honour to come here on those days. Thank you very much Mrs…
Ông Long thấy Tony khựng lại liền nhắc Mrs Hân.
Tony nói lại:
– Thank you very much Mrs Han.
Mọi người vừa uống vừa chuyện trò, tiếng râm ran với tiếng cười. Tony hỏi Hân luôn miệng, nên bà chỉ nói chuyện với Tony.
Khi mọi người buông đũa, Long mời ra phòng khách, rồi giúp vợ dọn bàn. Thấy thế, chục ông HO ùa tới, mỗi người bưng một thứ ra quầy bếp. Chén đĩa không bỏ xuống bồn rửa, những tô, đĩa còn đồ ăn, xếp vào một chỗ trên quầy. Chỉ mươi phút bàn đã sạch trơn. Ông Long lau bàn, giúp Hân đem mứt, trà, cà phê bày lên bàn, rồi ông mời mọi người trở lại bàn.
Bà Hân chỉ vào hộp mứt sen, nói với Tony:
– Đây là mứt sen, cũng là món đặc biệt cho ngày tết. Ông ăn thử và uống trà. Chúng tôi gọi là mứt sen, nhưng mứt của Việt Nam khác mứt của Mỹ.
Tony lấy thìa xúc mấy hạt cho vào miệng nhai, rồi gật gù:
– Rất thơm ngon. Món nào cũng lạ.
Nhìn người nào mặt cũng đỏ hồng, bà Hân nói:
– Nước Mỹ đã cho các ông một đời sống mới, nên các ông đều trẻ lại. Trước đây khi còn ở những trại tù trong rừng, ông Long chỉ nghĩ đến cái chết. Có ai ngờ, hôm nay ông lại ngồi uống rượu ở giữa lòng nước Mỹ.
Bà nói với Tony:
– Mấy ông này người nào cũng ở tù cộng sản 6, 7 năm. Có người cả chục năm. Nước Mỹ đã cứu các ông ấy và những người như tôi được ăn theo. Cảm ơn ông đã giúp những công nhân già, những người cựu tù.
Ông Tony hỏi:
– Các ông ấy đều có job cả chớ?
Hân gật đầu:
– Họ đều đi làm ca đêm như ông Long.
– Thế bà làm ở đâu?
Hân lắc đầu:
– Chưa làm ở đâu. Tôi đã xin nhiều nơi, nhưng không nơi nào có ca ngày, chỉ có ca đêm, nên tôi không làm. Ông Long có job, còn tôi nấu cơm thuê cho mấy ông này, nên sống được, chớ không vất vả như ở Việt Nam.
Ông Tony nhìn Hân với tia mắt vui:
– Thế bà có muốn đi làm ca ngày ở công ty Circuit?
Bà Hân nhìn Tony:
– Đi làm ca ngày ở công ty của ông, nhưng làm sao xin được?
– Department của tôi có opening job. Bà muốn đi làm tôi sẽ giới thiệu và tôi lại là người phỏng vấn bà như đã phỏng vấn ông Long.
Mắt Hân sáng lên:
– Nếu được thế thì thật may. Xin nhờ ông giúp.
– Ngày mai bà tới apply, cho tôi miếng giấy và cái bút để tôi ghi tên job.
Ông Long đứng lên, đi ra phòng khách lấy quyển sổ và cây bút bi đem tới.
Ông Tony cầm giấy bút nói:
– Chỉ có một job ở phòng Quality control. Việc nhẹ – ông cười: Và có thể ăn mặc đẹp như mấy cô ở office.
Hân mừng quá, quên cả cảm ơn, nên Long vội nói thay: Thank you very much for your help.
– No problem – Sau khi tên job và department, Tony đứng dậy: Mrs Han and Mr Long, I’m very happy to get your warm reception. Now I go home. Thank you very much. Tony bắt tay mọi người, rồi bước ra. Ông Long đóng cửa, bước vào cười:
– Đầu năm có các ông xông nhà thật may mắn. Không cần đi tìm mà có người đem job đến nhà.
Một ông tên Phương nói:
– Mừng chị Hân, nhưng buồn cho chúng tôi là từ nay không còn được nghe tiếng cười, tiếng nói của chị.
Ông Lâm nói:
– Buồn nhất là không có người dọn cơm sẵn, chúng tôi lại lại phải đi chợ, vào bếp.
Bà Hân mỉm cười, nghe mấy lời vô duyên, nhìn ông Lâm thầm nghĩ: Cái buồn nhất của ông là không còn được thấy đùi, thấy vú, thấy mông, rồi nói:
– Chẳng mấy khi có ngày vui. Các anh ở lại chơi, tôi đi chiên bánh tổ.
Ông Phương nói:
– Thôi cảm ơn chị. Cả ngày ông bà bận rộn nấu nướng phải nghỉ ngơi. Chúng tôi về, bánh tổ để ngày khác.
Cả đám đứng dậy, nói mấy lời cảm ơn, rồi theo nhau bước ra cửa.
Ông Long ngồi xuống ghế, nâng tách trà lên môi, uống mấy hớp, rồi bỏ xuống nhìn Hân:
– Đã lâu, tôi không thấy bà mặc áo dài. Hôm nay sao lại nghĩ ra mặc áo dài? Bà may ở đây chớ đem từ Việt Nam thì đâu mới thế này?
– Ở Việt Nam có bao giờ nghĩ đến áo dài. Qua dây cũng thế. Nhưng tháng trước nghe ông nói, ngày tết sẽ mời ông Supervisor của Circuit đến đây ăn tết, nên tôi ra nhà may Dung ở Argyle may hai cái. Mặc cho người Mỹ thấy phong cách của người Việt trong ngày tết. Sao năm ngoái ông không mời?
– Năm ngoái nhà thuê chật chội. Năm nay có nhà mời, mời họ vừa để ăn tết, vừa ăn mừng nhà mới. Nhân thể cảm ơn Tony, vì ông ấy đã nhận tôi và giúp tôi rất nhiều trong những tháng đầu ở công ty và thêm một điều nữa là làm thân để có dịp nhờ ông ta xin cho bà vào làm ở Circuit. Ông ấy mới được chuyển sang làm ban ngày. Tính vài tháng nữa mới nhờ, nhưng không ngờ lại chính ông ấy ngỏ lời trước.
Bà Hân đến đứng cạnh ông:
– Cảm ơn anh đã để tâm lo cho em.
Ông Long vuốt từ ngực tới bụng Hân:
– Bà mặc áo dài đẹp lắm. Đã 40 mà thân còn thuôn thả. Đường cong ở chỗ nào cũng sắc nét lồ lộ quyến rũ. Thỉnh thoảng đi ở Argyle, tôi thấy phụ nữ Việt ở Mỹ mặc áo dài không có nét tha thướt. Họ mập quá, thân cứ thẳng tuột từ trên xuống dưới. Hôm nay nhìn bà mặc áo dài, tôi nhớ lại thời gian mới quen bà ở Ban Mê Thuột. Nay có đẫy đà hơn, nhưng đường nét vẫn như xưa. Ông cúi xuống hôn vào chỗ tam giác xẻ tà, rồi luồn tay qua hai lần vải đặt lên mu mềm đầy cả bàn tay.
– Đừng làm em nứng. Phải kiêng để uống thuốc lâu dài.
Ông kéo tay ra, mở khuy áo dài, kéo hai mảnh nịt vú mỏng lên cao, rồi gục mặt vào khe vú một lúc:
– Vú, lồn thế này mà tôi không còn sức để hưởng, mà bà cũng đã bỏ phí bao nhiêu năm. Sao không bỏ tôi, đi lấy một người khác?
Bà Hân lắc đầu:
– Vì thương anh, mà cũng cũng đi vào tuổi già rồi, bỏ gì nữa.
Ông Long kéo 2 mảnh nịt vú để nâng hai bầu vú tròn trắng, mịn như trái nho với hai núm hồng như cánh hoa hồng, cài lại khuy áo, đứng dậy hôn phớt hai môi hồng, rồi nói:
– Bà đi tắm, rồi nghỉ đi. Cả ngày quần quật, nhưng được bù lại là chắc tuần tới sẽ được đi làm.
…
Trên đường về, nhớ lại ánh mắt lung linh lẳng lơ của bà Hân nhìn Tony, ông Lâm nói với Hiếu, người bạn thuê chung apartment:
– Ông Long đem mỡ đến miệng mèo. Áo dài mỏng, quần trắng mỏng, dưới ánh đèn lồ lộ cả hai chân. Tôi nhìn hai con mắt trắng hau háu của tên Mỹ đen, thấy tiếc quá.
Ông Hiếu nói:
– Bà Hân đẹp đến não nùng, nhưng lẳng lơ quá. Nhìn nét lẳng của bà ấy, tôi thấy tội nghiệp cho ông già Long. Sức già làm sao thỏa mãn cho cái thân thể rực lửa, căng mọng ấy. Nịt vú mỏng, nên núm vú hằn lên dưới lớp áo dài mỏng. Ăn mặc đẹp mà quá khiêu gợi.
Ông Lâm nói:
– Chỉ biểu lộ cái dâm. Bà ấy có dáng đi trườn như rắn, má hồng mắt ướt, eo nhỏ chân cao. Tôi nghe nói phụ nữ có dáng ấy rất dâm mà dễ ngoại tình. Tiếc cho ông Long và tiếc cho mình là không còn cơ hội rửa mắt. Cứ nhìn hai đùi thon trắng ngần với cái mu phồng lên dưới lớp vải mỏng của quần đùi thì nhiều khi muốn ngồi luôn ở đó. Tôi với ông phải đi tìm vợ, chớ chẳng lẽ cứ đi tìm để nhìn không.
Ông Hiếu cười:
– Ở Cali thì may ra, còn ở đây ai cũng có gia đình mà cỡ tuổi mình thì tìm ai. Qua đây có việc làm, sống không sợ ai, nhưng cuối tuần cứ uống bia rồi vào phòng mở phim sex thì cũng chỉ đi tìm mấy cái lồn trong phim, rồi chết sớm.
Hai người cười lớn, rồi ông Lâm nói:
– Về tắm rồi qua phòng tôi coi phim. Hôm qua tôi mới thuê được một cuốn đáng đồng tiền, Mỹ đen với gái Thái. Nhìn nước chảy ướt bẹn với rên la đến nghẹt thở.
– Coi rồi thèm thì cũng khổ.
Ông Lâm lắc đầu:
– Phải tìm ra chỗ xả khổ chớ. Ngày mai đi với tôi đến chỗ con Mỹ đen, mới trên 20 tuổi.
Ông Hiếu hỏi:
– Sao biết được nó?
– Thằng Mễ làm cùng team giới thiệu. Nó bảo có cả gái Mễ, nhưng phải 200.
– Còn đen?
– Chỉ năm chục.
– Nhưng coi được không?
Ông Lâm đáp:
– Mới trên 20 lại Mỹ đen, nên thân thể săn chắc. Màu đen với mái tóc bện thì không bắt mắt, nhưng cần gì, có vú lớn để bóp, có lồn để giã để xả những ngày coi phim.
Ông Hiếu nói:
– Để dành tiền, rồi đi thử gái Mễ một lần cho biết.
– Coi phim thì con Mễ nào cũng ngon lành, lồn và lông giống lồn Việt. Mỹ trắng coi được, chớ Mỹ đen Thì đa số chỉ có chiều dài. Con đen tuần trước tôi biết cũng vậy.
Ông Hiếu hỏi:
– Công ty anh làm có mấy bà Việt không?
– Có trên chục, hầu hết là vợ mấy ông HO. Có cái buồn là mấy bà ấy nhìn mình bằng nửa con mắt, nhưng lại cho Mễ.
– Sao ông biết?
Ông Lâm đáp:
– Nhìn họ đầu mày cuối mắt thì dấu sao được. Tôi còn nghe một thằng tên là An, có vợ Mễ nên thông tiếng Mễ, nói là mấy bà cho mấy thằng Mễ trẻ chơi, rồi chúng nó ngồi tán với nhau. Chỉ tội nghiệp cho mấy ông chồng già. Tôi biết chẳng bao lâu nữa ông già Long lại đi vào cái đau, cái nhục này.
– Sao ông cứ lo cho họ?
– Tôi tiếc cho ông Long và thấy được nỗi đau của những người như chúng ta. Tôi với ông thì đi tù, mất vợ. Còn những thằng còn vợ đem qua đây, rồi vợ đem lồn dâng cho mấy thằng Mễ, thằng đen thì cũng coi như mất, mà cái mất này đau hơn cái mất ở Việt Nam. Vì ở Việt Nam vợ đi lấy người khác, còn ở đây, vợ sống với mình, nhưng coi mình là một xác chết.
Ông Hiếu lắc đầu:
– Ông nhìn cuộc đời đen tối, bi quan quá. Mỗi người có một đời sống, ai sống sao tùy họ, có liên quan gì đến chúng ta đâu. Cũng như ông với tôi, bao lâu nay đến nhà ông Long thì nhìn đùi, nhìn mu, nhìn vú bà Hân, về nhà lại dán mắt vào phim, nhìn mấy thằng đen đụ gái Nhật, gái Thái, gái Việt, nhiều khi còn tiếc mà phải tắt, vì phải ngủ để lấy sức đi làm. Cuộc đời của chúng ta bây giờ là như thế. Quanh năm quanh quẩn với hình ảnh của miếng thịt ba góc, nhìn mãi mà không đủ. Ai biết mà khen chê? Chúng ta đang sống đời của ta. Mấy bà HO đang sống cuộc đời của họ. Bà Hân đang sống với những gì bà đang tìm kiếm. Quên họ đi. Về coi phim rồi mai ông dẫn tôi đến con đen.