Phần 4
“Ngươi thật sự không biết?”
Yến nhi ngạc nhiên hỏi hắn.
Đức thì trưng cái bộ mặt ngu người của hắn ra trả lời nàng.
“Ta thật sự không biết, nàng nói ta được không.”
Yến Nhi không biết hắn giả ngu hay là thật, nhưng vẫn giải thích cho hắn nghe.
“Đây là nấm chân gà, nó có tác dụng bồi bổ, khôi phục linh lực cho các tu sĩ có cơ thể suy nhược như ngươi, hơn nữa nó còn…”
Yến nhi kể ra cho hắn một loạt các công dụng của Nấm chân gà, hắn mặt nghệt ra như cứt ngâm.
“Moé, nhục quá, điều đơn giản vậy mà cũng không biết, thế này thì còn mặt mũi gì mà thể hiện nữa.” Hắn vừa nghĩ vừa chửi thầm mình quá ngu.
“Này Thiên Thư, ngươi không biết loại nấm này sao?”
Hắn bực bội hỏi Thiên Thư.
“Đương nhiên là ta biết, chả có gì là ta không biết cả.”
“Vậy sao ngươi không nói cho ta?”
Đức bực tức hỏi lại.
“Ô hay, ngươi không hỏi sao ta trả lời, mặc dù ta biết tất cả nhưng ta đâu biết ngươi nghĩ gì.”
Thiên Thư không sao cả bình tĩnh trả lời hắn.
“Ngươi…”
Hắn biết mồm lưỡi không lại thiên thư nên cũng chả thèm đôi co, hơn nữa cãi lại Thiên Thư chỉ có thiệt nên hắn im lặng nhẫn nhục.
Mà lúc này, Yến Nhi vẫn đang giảng dạy hắn về một số linh dược ở đây mà nàng không để ý tới ánh mắt của hắn đang chăm chú ngắm nàng thèm thuồng.
Phải nói là ở vị trí gần như vậy mới thấy sự tuyệt đẹp của Yến nhí, nàng có một bộ đồi núi mà không phải của thiếu niên a, nó khá là to so với độ tuổi của nàng, nàng lại đang ở quá trình mới lớn và đang phát triển, sau này không biết nó còn to như thế nào nữa đây.
Mặc dù nàng đang khoác lên mình y phục nhưng vẫn không che đậy được cơ thể kiều diễm của mình, không khỏi làm người khác nhìn vào mê người.
Nàng nói xong quay ra thấy ánh mắt của Đức đang nhìn mình, nàng thoáng đỏ mặt ngượng ngùng liền nói…
“Này, ta nói ngươi có nghe không thế, chưa thấy con gái bao giờ hay sao mà nhìn chăm chú vậy?”.
Nàng đỏ mặt quát lớn, khuôn mặt dâm dê thêm chút anh tuấn của Đức khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng khi hắn nhìn nàng như vậy.
“Nàng quả thật là xinh đẹp, khiến ta không thể cưỡng lại mà ngắm nàng.”
“Hứ, đồ nịnh bợ”
Nàng vẫn còn giận hắn khi nãy nói hắn không để ý nàng, nàng quay mặt đi khoanh tay trước ngực làm bộ giận dỗi đáng yêu vô cùng.
Hắn biết mình khi nãy hơi khi xuất khi không để ý nàng nói, liền tiến tới kéo nàng quay lại, hắn làm bộ mặt biết lỗi nói với nàng.
“Ta xin lỗi, thực sự nàng đẹp quá, ta không kiềm được cảm xúc mà ngắm nàng như vậy, nàng đừng giận ta a.”
Yến Nhi bị kéo lại giật nảy mình, biết rằng bao nhiêu năm nay nàng chưa tiếp xúc với người lạ bao giờ ngoại trừ bà của nàng, vậy mà giờ đây bị một nam nhân tiếp xúc như vậy không khỏi ngượng ngùng a.
“Ngươi… ngươi làm gì vậy, buông tay ta ra…”
Nàng thẹn đến mức không nói lên lời, chỉ còn lí nhí được trong cổ họng.
“Ta xin lỗi, ta biết nàng chịu cực suốt bao năm nay sống một mình, lại chịu thêm nỗi đau mất bà, nàng có muốn cùng ta sống nốt quãng đời còn lại không?”
Quả thực là Yên Nhi rất cô đơn, nàng không có tình thương từ cha mẹ, có bà là người thân duy nhất nhưng cũng mất đi, nàng quả thật rất cô đơn a.
“Ta… ta…”
Yên Nhi ngượng ngùng không biết trả lời ra sao. Thấy thế Đức nói thêm.
“Nàng Yên tâm, ta hứa sẽ đối tốt với nàng, mặc dù giờ ta không mạnh, nhưng sẽ có một ngày ta đứng đầu thiên hạ, cùng nàng toang hoành muôn phương.”
Yến Nhi định nói gì đó nhưng không kịp vì Đức đã bịt miệng nàng lại và công phá nó bằng cái lưỡi quỷ quái kia.
Nàng chỉ biết ú ớ trong cổ họng mà không thể nói ra.
“Uhm… umm… uhh…”
Theo bản năng, nàng cũng đánh lưỡi của mình qua miệng của Đức, mặc dù nàng không thành thạo việc này nhưng lại mang đến cảm giác khoái cảm cực kích thích cho Đức.
Đức dựa vào kinh nghiệm xem sex hơn 20 năm của mình thực hiện các động tác với Yến Nhi. Quả nhiên có công dụng.
Miệng hắn hôn miệng nàng, tay phải không ngừng nhào nặn quả đào tiên của nàng khiến Yến Nhi liên tục rên rỉ.
“Uhh… ta thấy ngứa ngáy quá… uhmmm.”
“Ngoan để ta chăm sóc cho nàng, chỉ có sướng chứ không có đau đâu”.
Đức nói với giọng điệu đầy tà dâm, hắn liền bế nàng lên giường, thoát y chỉ để lại 2 thân thể chần chuồng.
“Nàng thật đẹp!”
Không biết hắn nói đi nói lại câu này bao nhiêu lần rồi, Yên Nhi thấy hắn nói vậy giận dỗi nói ra.
“Ngươi cứ nói suốt thế, không thấy chán à?”
Nàng vẫn đang ngượng lấy tay che lại nơi khe suối tiên cảnh của mình và đôi nhũ hoa kia.
Đức thấy nàng làm vậy càng thêm kích thích, hắn như con thú điên dại lao về phía Yến Nhi.
Hắn công phá nằng bằng những thứ mà chỉ thấy chứ chưa được thực hành, cũng may Yến Nhi là cô gái ngây thơ, nàng làm gì đã thấy hay làm những việc như thế này bao giờ.
Đức tiến tới hôn miệng nàng, lần này hắn hành động dễ dàng hơn vì nàng không còn y phục ngăn cản nữa, một tay hắn xoa nắn cặp vú của nàng, tay còn lại công phá hang động phía dưới.
Chỉ vài động tác nhẹ nhàng của Đức, Yên Nhi bên dưới cô nàng của nàng đã róc rách nước rồi.
“Yến Nhi, nàng thật ướt át đó nha, làm tay ta ướt hết rồi nè.”
“Hứ, không phải do ngươi sao, làm người ta không chịu được”.
Yến Nhi ủy khuất nói ra.
“Được rồi, nàng nằm im đó tận hưởng đi, ta sẽ phục vụ nàng”
Nói xong hắn buông tay khỏi vú nàng, tụt xuống dưới kê mặt mình vào nơi u cốc chưa có ai khai phá của nàng nói.
“Nơi này thật đẹp, để ta là người đầu tiên đặt chân lên đây nha.”
Hắn thè cái lưỡi ma quái của mình ra, quệt một đường từ trên xuống tận lỗ nhị của nàng khiến Yến Nhi kêu la sung sướng.
“Á… ngươi… ngươi làm gì vậy, chỗ đó bẩn lắm, đừng liếm nó.”
“Nó bẩn mức nào ta cũng liếm, ta thay nàng làm sạch nó mà.”
Hắn vừa nói vừa ngọ nguậy cái lưỡi của mình tiến sâu vào trong hơn khám phá, khiên Yến Nhi không chịu được dạy dụa liên tục.
Đức liếm một lúc như thế thì thấy nàng giật…
Giật, hắn biết nàng sắp lên đỉnh nên cố gắng liếm mạnh hơn nữa.
“Ta… ta ngứa quá… ta muốn tè…”
Yến Nhi hổn hển nói ra.
“Nàng cứ ra đi, ta uống hết.”
“Đừng mà… ta raaaaa…”
Yến Nhi rên rỉ vang cả căn nhà, nàng vừa sướng vừa mệt khi Đức liếm chỗ đó của nàng.
“Nàng thấy sao, có sướng không, bây giờ đến lượt nàng phục vụ cho ta nhé.”
Vừa nói Đức vừa đứng dậy để tiểu huynh đệ trước mặt Yến Nhi nói: “Nàng chăm sóc nó đi.”
“Nhưng ta không biết làm kiểu gì”
Yến Nhi ngây ngô hỏi lại…
“Nàng cứ cho nó vào miệng rồi vuốt ve nó là được.”
“Nhưng nó to qua, ta ngậm không có hết”.
Nàng thấy kích thước quá khổ của tiểu huynh đệ làm cho sợ.
“Ngốc, ai bảo nàng ngậm hết nó đâu, muốn hết thì tí xuống dưới mới được.”
Đức cười cười nói vừa chỉ tay xuống dưới cô bé của Yên Nhi khiến nàng giật thót nói.
“Nó to thế sao mà vào được.”
“Ta có cách, nàng cứ vuốt ve nó đi đã”
Nàng cũng làm theo lời hắn nói, nàng dùng hay tay nhỏ xíu vuốt ve tiểu huynh đệ lực lưỡng này. Sóc một lúc nàng đưa nó vào miệng, do nàng không có tí kiến thức nào nên chỉ ngậm ở đó, thấy thế Đức nói.
“Nàng hãy mút nó như ăn kẹo ý, nhưng đừng cắn nha.”
Hắn cũng sợ a, nếu Yến Nhi ra sức cắn nó thì lấy gì mà dùng nữa, lúc đó chỉ sợ hắn sống không bằng chết a.
Yến Nhi làm theo, nàng vừa mút vừa lấy hai tay vê vê hai viên bi ở dưới, kích thích vô cùng. Sau một hồi Đức ra sức chỉ dạy, nàng cũng đã làm thành thục hơn.
Nàng dùng lưỡi đánh dọc thân thằng nhỏ của Đức, lại tiến lên trên đảo quanh đầu của nó, có cái lỗ nhỏ ở đầu chảy nước ra nhìn hay vô cùng.
Tuy động tác của Yến Nhi không điêu luyện nhưng lại khiến Đức sướng dựng cả tóc gáy lên.
“A… đúng rồi đó bảo bối của ta, nàng làm ta sướng quá đi”.
Sau một hồi bú liếm cho nhau, Đức rút cây côn thịt của mình từ miệng Yến Nhi ra, hắn bảo nàng chống tay vào giường, chổng mông lên để hắn làm việc.
Ở tư thế này hắn có thể thấy rõ từng chi tiết của Yến Nhi, tiểu cô nương nhỏ nhắn hồng hào, nhìn đã muốn ăn tươi nuốt sống rồi. Phía trên cô bé có một nhúm lông đen tuyền được chăm chút cắt tỉa gọn gàng.
“Xem ra nàng chăm sóc không ít công a.”
Đức cảm thán suy nghĩ.
“Uhmm… ngươi định làm gì thế hả, ta mỏi tay quá…”
“Xin lỗi, mải ngắm nàng mà ta quên mất nhiệm vụ chính.”
“Hứ…”
Nàng ra vẻ giận dỗi đáng yêu cực, chẳng qua nàng muốn cảm nhận cảm giác lúc nãy nhận được một lần nữa thôi, chứ đạt đến Nguyên Anh thì có một chút đó làm sao đủ nàng thấy mỏi chứ.
“Nương tử ngoan, gọi ta một tiếng chàng nào.”
“Hứ, chàng lại được voi đòi hai bà trưng đó à”
Tuy tỏ ra dáng vẻ không phục nhưng Yến Nhi đã gọi rồi.
“Khà khà, bảo bối của ta, để ta chăm sóc nàng nào.”
Hắn tiến tới để tiểu sư đệ mình đúng cửa hang tuyệt mật kia chà chà vài cái khiến Yến Nhi giật thót người rên rỉ.
“Thiếp ngứa… thiếp muốn nó vào trong…”
“Theo ý nàng nha”.
Đức như được chào hàng, hắn không do dự nữa, hắn từ từ đẩy côn thịt tiến vào, bên trong thật khít.
“Nàng khít quá, ta không vào được…”
Yến Nhi bực dọc có chút khó chịu cảm thấy tên này như đang chơi đùa nàng vậy.
“Của chàng to quá đó chưa không phải củ thiếp bé đâu a.”
Hắn cố gắng đây sâu vào trong hơn, vì đây là lần đầu của Yến Nhi nên hắn không muốn làm nàng đâu, được một đoạn hắn cảm nhận được có một lớp màng mỏng đang chắn mình lại, hắn cúi xuống nói với Yến Nhi…
“Nàng cố chịu một chút, sẽ đau đôi chút nhưng sẽ nhanh hết thôi.”
“Uhm… chàng vào đi… thiếp chịu được mà…”
Hắn ôm eo Yến Nhi, gồng mình đẩy một cái mạnh vào trong lấy đi sự trong trắng của người con gái.
Yến Nhi kêu lên một tiếng.
“Á…”
Đức dừng lại, sợ làm đau nàng, thấy thế Yên Nhi nói.
“Chàng nhấp đi, thiếp chịu được mà”
Nghe vậy Đức càng thấy thêm yêu nàng hơn.
“Được rồi, nàng cố chịu đựng, chỉ một chút nữa là hết đau ngay thôi.”
Đúng như hắn nói, sau vài cú nhấp nhẹ nhàng Yến Nhi đã hết đau, sau đó là cảm giác sung sướng lan tỏa toàn thân nàng…
“Ahh… uh… chàng… chàng nhanh hơn đi, đừng giữ lại, thiếp… thiếp thấy sướng quá… ahhh…”
Theo tiếng rên rỉ nỉ non của Yến Nhi, hắn được đà nhấp lút cán tiểu huynh đệ của mình vào trong, chạm đến tận đáy tử cung của nàng.
“Nàng thật khít, khiến ta sướng muốn chết”.
BẠCH… BẠCH… BẠCH…
Liên tục là những tiếng xác thịt va chạm vào nhau vang cả một góc nhà.
“Aaaa… uhmm… thiếp sướng quá, cứ như đi lên mây vậy, không ngờ làm chuyện này lại sướng đến thế…”
Yên Nhi liên tục phát ra những tiếng nói dâm dục khiến Đức cũng hứng theo.
“Của nàng cũng thật khít, như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.”
“Á… ahhh… uhmm… thiếp uhhh… không… uhm… không chịu được nữa rồi, thiếp… thiếp raaaaa”
Yên Nhi nấc lên theo từng cú nhấp của Đức, hắn cũng chả khá hơn là bao, sao vài chục cú nhấp nước rút thì hắn cũng ra.
“Nàng đợi ta, ta cũng ra với nàng”
“Tướng… tướng công, thiếp yêu chàng áhhhh…”
Cả 2 người cùng ra một lúc, hai người mệt nhoài nằm xuống giường, Đức ôm Yến Nhi thủ thỉ vào tai nàng.
“Nương tử, từ giờ nàng là người con gái của ta, có chuyện gì nàng cứ nói với ta, không phải chịu đựng một mình nữa rồi.”
Yến Nhi thỏa mãn sau cơn mây mưa vừa rồi, lại được nghe những lời đường mật từ Đức nói ra khiến nàng hạnh phúc vô cùng.
Hai người cứ nằm đó mà tình tứ với nhau, côn thịt của Đức vẫn chưa chịu rút ra khỏi người Yến Nhi, cứ thế ôm nhau ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Có vẻ cũng khá mệt rồi a.
Ngày hôm sau Đức tỉnh dậy, hắn thấy Yến Nhi vẫn đang ngủ ngon lành, hắn nhẹ nhàng đứng dậy mặc lại đồ đi ra ngoài.
Một canh giờ sau Yến Nhi cũng thức giấc, nàng tỉnh dậy không thấy Đức đâu liền chạy đi tìm hắn, nàng lo lắng, tại sao nàng lại cảm thấy lo lắng cho tên này chứ, nàng đã yêu hắn rồi hay sao?
Nàng đã tìm khắp xung quanh rồi mà vẫn không thấy tăm hơi tên này đâu, nàng nghĩ.
“Tên ngốc này, ngươi đi đâu mà không báo cho ta 1 tiếng chứ, hay ngươi chê ta, lấy đi thân xác và con tim ta rồi người bỏ ta đi sao?”
Nàng tuyệt vọng, nàng phải làm gì bây giờ? Chính hắn là người mang đến cho nàng hạnh phúc, cho nàng biết thế nào là yêu. Mà bây giờ, cũng chính hắn lại một lần nữa cướp đi sự vui vẻ của nàng ngày nào, hắn gieo cho nàng hy vọng rồi dập tắt nó. Càng nghĩ Yến Nhi càng thấy buồn.
Nàng ra bờ suối, chải chuốt lại đầu tóc của mình, nàng mặc lên cho mình bộ quần áo đẹp nhất, nàng đi vào nhà, lấy một nhúm cỏ trong chiếc hộp mà bà đã để lại cho mình. Chỉ thấy nhúm cỏ này hoàn toàn khác xa với linh thảo bình thường. Nó có một màu tím ma mị, toát lên đầy vẻ chết người.
Nàng cầm thảo dược đó lên trước mặt, ngắm nghĩ kỹ một hồi, nàng rơi nước mắt, trước mặt nàng bây giờ chỉ còn một màu trắng của nước mắt. Nàng định làm gì với cây thảo dược chết người này?
“Ta đã không còn gì luyến tiếc trên trần đời này, hy vọng ngươi rời đi có thể kiếm được 1 cuộc sống tốt hơn. Bà, cháu về với bà đây…”
Nói xong, Yến Nhi đưa nhúm cỏ vào miệng nhỏ định tự tự, đúng lúc này có tiếng gọi từ xa vọng tới.
“Yến Nhi, nàng ở đó không, ra giúp ta với, ui da…”
Tiếng gọi đó làm Yến Nhi giật nảy mình, nàng làm rơi cây thảo dược xuống nhưng cũng không nhặt lên, nàng một mạch chạy như bay ra ngoài tìm kiếm tiếng nói đó. Đúng vậy, đó là Đức.
“Tên khốn, chàng bỏ ta đi đâu thế hả, sao chàng không đi luôn đi, còn quay lại đây làm gì?”
Đức đang cầm mấy con gà rừng vừa bắt được ở trong núi, thấy Yến Nhi sướt mướt đến ôm mình rồi chửi mắng, còn bất khóc nữa chứ, khiến hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng vừa hận vừa hạnh phúc khi biết hắn vẫn còn ở đây. Hóa ra lúc sáng Đức thức dậy thấy bụng khá đói, lại thêm mấy ngày chưa được ăn thịt nên hắn có chút thèm, thế là sự việc thành ra thế này.
“Ngốc này, ta đi làm sao được chứ, chả là sáng nay thấy nàng ngủ say quá nên ta không có đánh thức, sợ phá hỏng giấc mơ đẹp của nàng, xem này, ta kiếm được mấy con gà béo lắm luôn, nàng nấu cho ta ăn nha”
Vừa nói hắn vừa xoa xoa cái đầu xinh xinh của Yến Nhi, khiến nàng cảm thấy mình nghĩ xa quá rồi.
Đức vào trong nhà thấy nhánh thảo dược rơi dưới đất liền hỏi Thiên Thư đó là gì thì mới biết đây là một cây Tử Thanh Liên Dược, nếu dưới Độ Kiếp cường giả ăn phải thì chỉ có nước đi chầu ông bà.
Hắn thấy vậy liền hiểu chuyện Yến Nhi vừa rồi định làm gì, và nếu hắn không về kịp lúc đó thì tình cảnh sẽ như thế nào? Hắn càng yêu nàng hơn, quay lại ôm lấy Yến Nhi thủ thỉ nói…
“Bảo bối ngốc, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cho dù trời có sập thì nàng cũng không được làm chuyện linh tinh nghe chưa?”
“Vâng, thiếp biết rồi”
Yến Nhi biết mình vừa rồi đã quá nôn nóng, chút nữa làm điều dại dột mà không thế sửa chữa được.
“Được rồi, giờ nàng định cho ta ăn gì đây, ta có mấy con gà ngon quá trời nè.”
“Hôm nay thiếp sẽ cho chàng thấy tay nghề nấu ăn của thiếp, hihi”
Cứ như vậy, một rồi 2, 3 ngày trôi qua, đến một hôm Đức đang say đắm sau cuộc hoan lạc thì có tiếng Thiên Thư nhắc nhở.
“Ngươi cũng nên ra ngoài luyện tập rồi, hiện tại cũng đã bình phục hoàn toàn, ta sẽ đưa cho ngươi bộ công pháp này để tu luyện.”
Đức nghe vậy hắn cũng không nói gì thêm, hắn biết thời gian qua đã đủ hắn bình phục hoàn toàn rồi, bây giờ đành phải tạm biệt Yến Nhi để đi luyện tập rồi. Hắn lay nhẹ người Yến Nhi dậy.
“Yến Nhi, nàng dậy đi, ta có chuyện muốn nói”
“Chuyện gì chứ, thiếp đang mệt mà, để thiếp ngủ thêm chút nữa”
Yến Nhi vẫn đang mệt mỏi sau cuộc vui thân xác vừa qua, nàng cảm thấy mình vẫn còn đang uể oải muốn ngủ tiếp.
“Không được, đây là chuyện quan trọng, nàng phải nghe ta nói”
Đức vẫn cố gắng đánh thức Yến Nhi trong con buồn ngủ.
“Được rồi, để thiếp thay đồ rửa mặt đã, chàng ra ngoài đợi thiếp.”
Nói xong Yến Nhi đứng dậy lấy đồ thay, nàng vẫn đang chần chuồng chĩa cặp mông căng đầy khiêu khích Đức, hắn không nhịn được nói.
“Nàng không cần thay đâu, ta nói luôn ở đây cũng được”
Yến Nhi thấy vậy hơi kỳ nhưng ở đây chỉ có nàng với Đức nên nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, nàng đi tới ngồi xuống đùi của Đức, khiến hắn tí nữa thì không chịu được đè nàng ra nện một trận, nhưng hiện tại có việc quan trọng cần nói trước.
“Ta nói nàng nghe nè, hiện tại thân thế ta đã hồi phục hoàn toàn, thời gian ở đây cũng đã khá lâu rồi, ta muốn tạm biệt nàng ra ngoài học hỏi kinh nghiệm chiến đấu, đồng thời tu luyện luôn”
Nói xong chỉ thấy Yến Nhi im lặng, trong mắt nàng bắt đầu đỏ lên, nàng đang khóc. Nhưng nàng biết rồi cũng sẽ có ngày này, ngày hắn sẽ ra ngoài chiến đấu, tu luyện không thể ở bên nàng chăm sóc cho nàng được nữa.
Đức thấy thế liền an ủi nàng: “Nàng yên tâm, đợi sau này ta mạnh rồi ta sẽ quay lại đón nàng, lúc đó ta sẽ đưa nàng đi đến khắp nơi trên đại lục này, thậm trí tinh cầu và cả vũ trụ luôn.”
Lời nói của Đức kèm theo khuôn mặt nghiêm túc của hắn khiến nàng bật cười, nàng không biết là hắn nói thật hay đùa nhưng hắn lại khiến nàng rất vui, cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh nam nhân này.
“Ừm, thiếp tin là chàng làm được mà.”
Đức thấy nàng bật cười liền nghĩ đến những lời mình nói vừa rồi quả là hão huyền a, chắc từ giờ tới lúc đó còn chưa biết bao lâu.
“Vậy chàng tính bao giờ xuất phát?”
“Có lẽ là sáng ngày mai, bây còn còn việc nữa chưa hoàn thành.”
Thấy Đức nói vậy Yến Nhi có phần tò mò hỏi lại:
“Chàng còn việc gì nữa vậy?”
Đức không trả lời, bàn tay quỷ quái kia đã sờ nắn khắp người Yến Nhi rồi, hắn đè nàng xuống giường rồi tiếp tục làm tình với nàng, coi như đây là món qua chia tay vậy…
…
Ở một khu rừng rậm rạp hoang vu, có một bóng ảnh chạy như bay lướt qua từng gốc cây, hắn thân mặc một bộ đồ đen tuyền, tay chắp sau lưng ung dung tiêu sái bước đi từng bước lớn cảm giác nhẹ nhàng như không.
“Này Thiên Thư, công pháp ngươi đưa ta là gì vậy, ta cảm thấy thật tuyệt, linh lực bản thân sử dụng mãi không hết.”
Đức sau 2 canh giờ rời khỏi nhà Yến Nhi hắn đã đến chỗ cần luyện tập.
“Đó là Thôn Thiên Thần Địa, có 12 cảnh giới lớn nhỏ, ngươi hiện tại đang tu luyện tầng đầu tiên, Thôn Địa.”
Đức nghe Thiên Thư nói không khỏi khâm phục công pháp này, nó không chỉ có cái tên là hay, mà hơn nữa nó rất bá, nguyên tầng 1 hắn tu có công dụng tự động hút linh lực xung quanh kéo vào người, tự động bổ xung vào những chỗ đã sử dụng.
“Đù, được đó, cấp bậc của nó ra sao, các tầng tiếp theo là như thế nào?”
“Ngươi hiện tại chưa đủ quyền hạn để biết, người hãy mạnh lên rồi ta nói cho”
Đức đã quá quen với cảnh úp úp mở mở của Thiên Thư này rồi, hắn cũng không hỏi thêm, mà có hỏi nó cũng chả thèm trả lời.
“Mà này, hiện tại ta chưa có vũ khí nào để sử dụng, ngươi cũng nên cho ta một vài món đi chứ?”
Hắn nhớ ra là hiện tại ngoài Lục Mạch Thần Chưởng ra thì chả có vẹo gì, mà nó lại hút linh lực gớm. Thiên Thư dường như hiểu ý của hắn liền nói:
“Ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi, cầm lấy.”
Trước mặt Đức thấy không gian vặn vẹo, xung quanh đột nhiên nóng bức cực độ, trong không trung xuất hiện một cái lỗ màu đen, trong đó hiện ra một thanh kiếm tỏa ra khí chất kinh thiên động địa. Nó vừa xuất hiện khiến xung quanh cây cối đổ rạp, cháy rụi thành cho.
“Đù, đồ ngon đây rồi, khà khà.”
Đức thấy thanh kiếm vừa hiện ra đã xoa xoa hai tay vào nhau tiến tới cầm lấy, ai ngờ…
Bùng…
“Cái mọe gì thế, muốn nướng chín ta à?”
Gương mặt Đức vặn vẹo đau đớn, hắn vừa mới cầm lấy thanh kiếm mà Thiên Thư cho, chưa kịp sử dụng thì đã bị nó thiêu vào tay cháy rát.
“Ngu vãi, trước hết người phải nhỏ máu nhận chủ đã, tự tiện đưa tay vào lấy nó chưa nướng ngươi thành heo là may rồi đó.”
Thiên Thư thấy khuôn mặt nhăn nhó của Đức mà nó thấy vui sướng biết bao, nhân cơ hội mắng nó một trận.
“Đệt, sao ngươi không bảo ta trước.”
“Ai bảo người ngu, chưa gì đã lao vào rồi”
Thiên Thư liên tục nói mình ngu khiến Đức bực lắm mà không làm gì được, Thiên Thư cũng biết vậy nên nó vui lắm. Nhẫn nhục lại, Đức đạp không bay lên chỗ thanh kiếm đang bay lơ lửng ở đó, hắn cắn đầu ngón tay định nhỏ máu vào đó mà cắn mãi không được. Thấy thế Thiên Thư đưa cho hắn 1 con giao ngắn, nhìn qua là con giao bình thường nhưng nó lại sắc vô cùng.
“Hiện tại ngươi cũng đã là Trúc Đan trung kỳ rồi, da thịt có phần săn chắc hơn trước, lấy cái này cắt đi.”
Đức nghe cũng có lý, sau khoảng thời gian ngắn ở cùng với bà vợ Yến Nhi đã được nàng chăm sóc khá tốt, toàn mang những loại Linh Dược tốt nhất cho hắn dùng, chả mấy mà đã thăng tiến tới Trúc Đan trung kỳ tầng 9.
Đức đưa ngón tay ra dùng con giao cắt một vết nhẹ…
“Óe”
Mặt hắn vặn vẹo, rơi đùng xuống đất lắn lộn chục vòng…
“Lại cái gì đây hả Thiên Thư, ngươi đưa ta món đồ khỉ gì đây, muôn chặt cụt tay ta à?”
Không hiểu sao, khi mà hắn đưa tay ra định cắt lấy máu, như có 1 lực lượng vô hình nào đó khiến hắn suýt nữa cụt tay.
“Ố, ta nhầm, lấy nhầm món rồi, trong đây lộn xộn quá, ta vơ bừa, sorry.”
Thiên Thư muốn cười vào mặt hắn lắm rồi nhưng lần này nó thực sự nhầm lẫn, đưa cho Đức 1 món pháp bảo cực kỳ cao cấp khiến hắn suýt nữa bay luôn bàn tay 5 ngón.
Sau một hồi vật lộn, cũng thu được thanh kiếm kia, may là trước khi đi Yến Nhi đã cho hắn chút linh dược trị thương, nói là 1 chút nhưng lần này hắn lấy không dưới nửa vườn nhà vợ a.
“Đây là kiếm gì vậy, đẳng cấp nó ra sao?”
Vẫn câu cũ, Đức lại dò hỏi Thiên Thư.
“Tên của nó là Hỏa Ma Kiếm, uy lực cực mạnh, nếu ngươi mạnh hơn có thể phát huy tối đa sức lực thực sự của nó, còn đẳng cấp của nó thì ngươi chưa đủ tuổi để biết.”
“Fuck, thế đến lúc nào ta mới biết được đây.”
Đức tỏ ra thái độ không phục, dù sao nó cũng là chủ nhân của nó, một chút thông tin cũng không được biết hay sao.
“Thôi được, lần này ngoại lệ ta sẽ cho ngươi biết chút thông tin nữa, món này đủ ngươi dùng đến Độ Kiếp viên mãn cường giả không hao hụt”
Khuôn mặt Đức giật giật, hắn vẫn chưa tin vào lời Thiên Thư vừa nói, hiện tại hắn mới chỉ là Trúc Đan cảnh giới, mà thanh kiếm hắn đang dùng lại đủ xài đến mức Độ Kiếp có dư, ai mà tin nổi. Nghe Thiên Thư nói vậy hắn cũng đã đủ thỏa mãn rồi.
“Được, đồ xịn, quá xịn, tiến tới tu luyện nào, Trương gia, rồi cả nhà ngươi sẽ biết sức mạnh thật sự của thằng phế nhân này.”
Hắn nói với giọng điệu hùng hồn, thân mặc hắc y ma mị, tay cầm Ma Kiếm bốc lửa bước tới, tọa ra một dáng vẻ ngầu lòi.