Phần 25
Trước mặt Đức và Bách Điền hia người bây giờ là một khung cảnh choáng ngợp kinh khủng. Con Xa Chiến Tôn lúc này nó đã thay đổi toàn toàn khác, những lớp da màu đen kịt của nó đang dần rụng rời ra khỏi cơ thể nó, thay vào đó là một bộ da mới với màu đỏ của máu, những lỗ khí nhỏ bây giờ dày đặc liên tục nhả những luồng khói màu đen ra ngoài.
“Ực… cái gì thế này Bách Điền đại nhân.” Đức liên tục nuốt ngụm nước bọt sợ hãi xuống bụng run rẩy nói ra.
“Ngươi tự mình giải quyết đi, chuyện này là một tay ngươi gây ra đấy.” Bách Điền bực giọng nói ra, hắn muốn lần này Đức thể hiện cho hắn xem a.
“Quả thực đại nhân muốn một mình ta đại chiến với nó hay sao…” Đức nghe vẫn chưa rõ, hắn quay lại nhìn con Xa Chiến Tôn rồi lại nhìn đến Bách Điền hỏi lại.
“Lần này thì ta e phải như vậy rồi, nếu như ta ra tay thì cũng có phần thắng, nhưng nếu đánh hết sức ở Ảo Cảnh này có nguy cơ đánh sập nơi này, cả ta và ngươi sẽ kẹt ở đây với con quái vật này mãi mãi, không có cách nào ra ngoài.” Bách Điền nói ra với vẻ mặt buồn bã, thực sự nếu hắn ra tay thì hậu quả sẽ không thể lường a.
“Nếu là như vậy thì quả thực hết cách rồi, thôi thì hy vọng ngài có thể giúp ta làm gì đó khi ta giao chiến với nó vậy.” Đức nghe Bách Điền nói vậy hắn đột nhiên thấy lạnh gáy, nếu như hắn bị kẹt ở đây với một tên sư cọ và một con quái vật thì quả thực đời hắn coi như bỏ đi rồi.
“Vậy thì… Quân Lâm Thiên Hạ – Thiên Đế Chí Tôn”.
“Bùm… uỳnh…”
Theo khẩu quyết của Đức Hồn Kỹ Thiên Đế Chí Tôn được thi triển ra, lập tức hàng vạn linh khí khắp nơi trên Ảo Cảnh này ầm ầm kéo về. Đức biến hóa thân ảnh hắn thành một màu hoàng kim sáng lóa, tóc hắn tung bay theo các luồng khí dày đặc bay lên, một màu tóc hoàng kim cao quý, y phục của hắn cũng chuyển từ màu đen thành màu vàng. Không khí xung quanh hắn lúc này như muốn tôn hắn làm đế vương, Bách Điền đứng phía dưới cũng kinh ngạc nhìn hắn bằng một con mắt hoàn toàn khác.
“Bùm…” Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, “Bùm…” Nguyên Anh trung kỳ, Nguyên Anh hậu kỳ, hắn liên tục đẩy tu vi của mình gia tăng tới Nguyên Anh viên mãn cận kề tới cấp độ hóa Thần mới dừng lại.
“Tiểu tử thối, không ngờ ngươi còn có cả chiêu này nữa, thật lợi hại.” Bách Điền âm thầm cảm thán nói ra, hắn chưa gặp người nào có thể đẩy tu vi của mình liên tục gia tăng tới 3 tiểu cảnh giới như tên này.
Đức lúc này hắn cảm thấy bản thân đang ở cảnh giới cao nhất có thể, các giác quan cùng da thịt nhạy bén và săn chắc cứng cáp hơn rất nhiều, một con mắt Thiên Lý Vạn Nhãn ba màu của hắn lúc này đã cùng một lúc tỏa ra ba màu kỳ dị, thanh kiếm Hoả Ma cầm trên tay là thứ duy nhất không bị đồng bộ màu, nó vẫn dữ một màu đỏ lửa rực rỡ cháy ra, tuy nhiên cảnh giới của Đức hiện tại đã là Nguyên Anh viên mãn nên nó cũng được hưởng đôi chút sức mạnh, gia tăng thêm thực lực cho thanh kiếm này.
“Lần này không phải ngươi chết thì ta sống.” Đức quyết tâm, hắn cười gằn tay cầm chắc kiếm lao tới.
“Vù… Rầmm… bùm…”
Hắn lao tới với tốc độ khủng khiếp, lần này là nhanh gấp đôi so với lúc đầu, chỉ thấy đằng sau lưng hắn đi qua để lại một vệt sáng màu vào kéo theo. Lưỡi kiếm và thân ảnh của hắn cùng lúc va chạm với chiếc càng khổng lồ của con Xa Chiến Tôn, những tiếng nổ ran vang lên, nơi chân con quái vật này đứng lúc này đã lõm xuống thành một hố sâu hoắm, quả nhiên thực lực của Đức hiện tại đang rất mạnh, nhát chém vừa rồi cũng khiến nó lay động đôi chút.
“Vạn Kiếm Quy Tông” Đức lẩm bẩm khẩu quyết, mắt hắn rực sáng nhìn thẳng mặt con quái vật. Ở trạng thái Thiên Đế Chí Tôn Đức có thể sử dụng chiêu thức bằng ý trí, hắn có thể bỏ qua khẩu quyết và niệm, trực tiếp thi triển chiêu thức gây bất ngờ cho đối thủ và còn giúp hắn ngầu vãi đái.
“Vù… xoẹt…”
Một tiếng chém đứt vang lên, con Xa Chiến Tôn một càng đỡ chiêu của Đức, càng còn lại lập tức vung lên chém xác con kiến này, Đức may đã cảm thấy điều gì đó không ổn nên đã kịp thời né tránh một đòn này.
“Tốc độ đã tăng lên đáng kể, quả nhiên nó lột xác không phải để ra oai.” Đức vừa nói vừa nhìn tới mảnh áo của hắn bị chém đứt đoạn đang rơi xuống đất.
“Keng, keng, rầm…”
Liên hồi là những tiếng kêu va chạm kim loại vang lên, chỉ thấy lúc này con Xa Chiến Tôn đang gạt bỏ nốt những cái võ đang rạn nứt đang sau lưng nó, những lớp da rơi xuống đất va chạm vào nhau tạo lên những tiếng như kim loại, sau đít nó dần dần mọc lên một cái đuôi nhìn như của con bọ cạp, đầu đuôi sắc nhọn đang nhỏ ra thứ nước đặc màu đen như những loại axit mạnh nhất mà Đức được biết ở thế giới của hắn.
“Chết tiệt, mày còn những gì nữa mang ra hết một lượt đi” Đức một mặt ngao ngán, hắn cứ tưởng chỉ có hai cái càng kia là thứ vũ khí duy nhất, không ngờ lúc này lại thêm một cái đuôi nữa.
“Gràoooo…”
Một tiếng gầm vang lên, con Xa Chiến Tôn há cái mồm tộng đầy những cục đờm xanh lè kêu lên, cái đuôi có nó bắt đầu di chuyển.
“Vù… rầm…”
Một cái quật đuôi tiến thẳng tới Đức không đắn đo, hắn lúc này vận dụng hết sức công dụng của Vô Ảnh Hành Không để né tránh, cùng lúc kết hợp với Thiên Lý Vạn Nhãn liên tục tìm ra điểm yếu của nó để phản công.
“Ầm ầm ầm…”
Liên tục là những lần tấn công bằng đuôi kết hợp với hai chiếc càng khiến Đức né tránh liên hồi, không có thời gian mà suy nghĩ hay nghỉ ngơi: “Hộc hộc… chết tiệt, sao nó lại có tốc độ khủng khiếp đến thế, nếu như không đánh nhau rút gọn thì trạng thái này của ta sẽ không thể dữ được lâu hơn nữa.” Đức bực tức nói ra, hắn biết cứ né tránh mãi cũng không phải cách hay, trang thái Thiên Đế Chí Tôn không phải là cứ thích dùng bao lâu tùy thích.
“Được rồi, vậy thì một chiêu này xem sao.” Đức quyết đoán, hắn nhảy hẳn ra phái xa tạm thời thoát khỏi tầm tấn công của Xa Chiến Tôn.
Hắn một tay cất Hoả Ma Kiếm tạm thời vào nhẫn, thanh kiếm này rất mạnh, nhưng khi gặp phải tên da dày như con quái vật này thì nó cũng thành hàng rác, hơn nữa hẳn cũng chưa đủ mạnh để tận dụng hết sức mạnh của Hoả Ma Kiếm.
Hắn đứng trên không vào sẵn tư thế đứng tấn, hắn thoáng nhắm mặt lại rồi mở ra, một luồng sáng từ con mắt kỳ dị của hắn lóe lên, hai tay đưa ra cạnh hông tụ chưởng.
“Lục Mạch Thần Chưởng”. Đức gào lên cùng với chiêu này, một quả cầu màu xanh lam tụ lại dần dần biến to lên, xung quanh người hắn tỏa ra một màu sắc hoàng kim pha lẫn với màu xanh của Lục Mạch Thần Chưởng tạo nên khung cảnh đẹp mê hồn mà lại đầy sát khí.
“YAAAA…”
Hắn gào lên rồi tung chưởng lực tới thẳng chỗ con Xa Chiến Tôn đang đứng đó.
“Rầm rầm bùmmm…”
Liên tục là những tiếng nổ kinh hồn vang lên, Đức lần này không nương tay mà dứt chưởng, hắn đang ra sức thêm Linh Lực vào chưởng này, hắn muốn một chiêu này dứt điểm con Xa Chiến Tôn này một lần và mãi mãi.
“Đùng đùng đùng…”
Một luồng sáng xanh mạnh mẽ từ tay Đức phát ra, chiêu này mạnh chỉ đứng sau Lôi Hoả Tiêu Hồn Chưởng của Long Tiêu Hồn một chút, lý do hắn dùng tới Lục Mạch Thần chưởng là hắn vẫn muốn kiệm Linh Lực nhất có thể, nếu không giết được nó thì hắn còn chút sức mà chạy chết a.
“Bách Điền đại nhân, ngài có thể giúp ta một tay được hay không hả?” Đức quay lại bực tức gọi Bách Điến thì thấy tên sư cọ này đang ngồi một góc mồm huýt sáo như không có gì xảy ra quanh đây cả.
Đức thấy cảnh này thì cay cú không nguôi, nhưng Xa Chiến Tôn đâu để hắn có thời gian mà suy nghĩ. Hai cái càng to tổ bố của nó vừa ra sức đỡ chưởng, phía sau chiếc đuôi đột nhiên biến lớn và dài hơn, nó trực tiếp tấn công ngược lại Đức.
“Mẹ nó, sao lại thành ra thế này.” Đức lúc này thấy cái đuôi đang vun vút bay về phía mình thì không khỏi bực tức nói ra, hắn hiện tại đang dồn lực tấn công, nếu như lần này buông bỏ thì rất khó có thể tấn công lại một lần nữa.
“Bách Điền đại nhân, người quả thật muốn ta chết ở đây sao?” Đức lại một lần nữa hét lên cầu cứu tên sư này, nhưng hắn nhận lại câu trả lời chỉ vỏn vẹn có ba chữ: “Tập trung linh hồn” từ Bách Điền.
“Người…” Đức nghe xong chút nữa thì thổ huyết, giờ này hắn còn bắt Đức tập trung linh hồn nữa hay sao?
“Tập trung linh hồn? Nước này chỉ có thể thử cách này thôi.” Đức nghĩ lại bây giờ đâu còn ý kiến nào hay hơn nữa sao, hắn thu hồi chưởng lực lùi lại giữ khoảng cách, cũng là lúc chiếc đuôi của con Xa Chiến Tôn tiếp cận tới.
Tình cảnh vừa rồi nói thì lâu chứ diễn biến nhanh vô cùng, đoạn đối thoại của hai người chỉ diễn ra trong vòng vài hô hấp mà thôi.
Đức lúc này tiếp đất an toàn, trạng thái Thiên Đế Chí Tôn của hắn cũng không thể dữ được lâu hơn nữa, hoàng kim sắc đã có chút mờ nhạt dần, Linh Lực trong người hắn cũng đã dần cạn kiệt, Thôn Thiên Thần Địa hoạt động trong Đỉnh Căn hắn xoay vòng như chiếc chong chóng.
Hắn đang cố gắng tập trung linh hồn theo lời của Bách Điền nói với hắn, hắn một lần nữa nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể và linh hồn những đồng thời cùng lúc giữ trạng thái Hồn Kỹ.
“Để sử dụng tới thần hồn của ngươi thì ngươi cần tập trung, cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng cả cơ thể” Đức cảm thấy lúc này các giác quan thính giác cùng với thị giác của hắn như được khóa lại, cơ thể cùng với lớp da của hắn hoạt động thay ngũ giác còn lại. “Khi đạt tới trạng thái thanh Hồn thì tiếp tục sử dụng tới thần thức để điều khiển hoạt động của linh hồn” Lúc này toàn cơ thể của Đức đã đạt tới cảnh giới tĩnh, tĩnh một cách lạ thường, hắn có thể bắt đầu hình dùng ra linh hồn mới của hắn vừa tạo ra, một linh hồn mà hắn có thể điều khiển chiến đấu thay chính bản thân hắn. “Bây giờ là tới các mao mạch huyết của ngươi, ngươi cần phải giữ nó ở chế độ ổn định nhất, không quá nhanh cũng không quá chậm, điều khiển những mạch máu chảy theo như ý ngươi. “Trong đầu của Đức lúc này đã hoàn toàn hiện ra linh hồn của hắn, hắn điều khiển những mạch máu của hắn chảy cùng lúc với nguyên hồn mới này, giờ đây hắn có thể trực tiếp nói chuyện với nguyên hồn. Mắt hắn vẫn nhắm như vậy, nhưng trong đầu hắn đã hiện ra một chiếc bản đồ, bản đồ này hoàn toàn khác so với bàn đồ của Thiên Thư từng cho hắn dùng, hắn thấy con Xa Chiến Tôn đang di chuyển tới vị trí hắn đang ngồi tấn công, nhưng kỳ lạ thay hắn lại cảm thấy tốc độ của nó chậm, chậm như một con sên vậy.
“Bùm…”
“Ta là Nguyên Hồn Hộ Thể Long Tiêu Hồn, chủ nhân có gì sai bảo?” Một vụ nổ sóng vang lên, tiếp đó là một loạt sóng năng lượng bắn theo lập tức đẩy lùi con Xa Chiến Tôn vài bước.
Hiện ra trước mặt Đức là một Linh Hồn trong suốt, cả cơ thể và y phục của nó đều giống y hệt hình dáng của Long Tiêu Hồn mà Đức từng gặp, nhưng lần này là phiên bản phóng cực đại và dưới sự chỉ đạo của Đức.
“Cái… cái đếu gì thế này, sao lại là ngài chứ?” Đức giật giật khóe mắt, mồm hắn lắp bắp nói ra với vẻ mặt khó tin, hắn không ngờ rằng lần đầu triệu hồi Nguyên Hồn Hộ Thể lại là Long Tiêu Hồn.
Bách Điền đứng đàng xa cũng kinh ngạc đáng sợ, tuy hắn không biết nguyên hồn được Đức triệu hồi là ai nhưng lại có một hình thể nhân loại, theo kiến thức triệu hồn của Bách Điền thì chỉ có những người có tu vi Hồn Lực đạt từ Hậu Hồn trở lên mới có thể luyện tới Nhân Hồn và triệu hồi Nguyên Hồn có hình dáng của nhân loại, còn những người cấp thấp hơn thì chỉ có thể gọi ra các loại hình thù của yêu thú tùy vào tâm can của người đó ra sao mà thôi.
“Haizz, thôi thì lỡ rồi thì làm tới luôn, giết con quái vật đó cho ta” Đức lắc đầu ngao ngán chấp nhận sự thật này, hắn đâu muốn một vị tiền bối mạnh mẽ nhất nhì tinh cầu này làm Nguyên Hồn Hộ Thể cho hắn đâu chứ.
Theo lệnh của đức Long Tiêu Hồn chỉ gật đầu một cái rồi bay thẳng tới chiến đấu với Xa Chiến Tôn.
“Bùm…”
Nắm đấm của Long Tiêu Hồn mạnh mẽ trực tiếp va chạm với cái càng khổng lồ của Xa Chiến Tôn, dư chấn từ hai đòn đánh này khiến Đức chút nữa thổ huyết, lúc này hắn đã cạn kiệt sức lực, giải trừ trang thái Hồn Kỹ.
Vậy mà kích thước của Long Tiêu Hồn so với Xa Chiến Tôn lúc này có phần lớn hơn một cái đầu, ở thể trạng linh hồn nhưng lại không yêu chút nào. Long Tiêu Hồn liên tục tung ra những cú đấm như trời giáng xuống cái càng khổng lồ của Xa Chiến Tôn khiến nó dần rơi vào thế hạ phong.
“Gràooo…”
Xa Chiến Tôn thấy mình ngày càng bị lấn thế nó gào thống hận, chiếc đuôi sau lưng nó lập tức hoạt động vòng ra sau với một tốc độ kinh khùng nhằm tới lưng của Long Tiêu Hồn mà tấn công nhưng…
“Bụp…” Long Tiêu Hồn lần này tuy là được Đức triệu hồi nhưng sức mạnh và độ nhạy bén đâu có thể khinh thường, nó một tay nắm chặt lấy cái đuôi ghê tởm này, mắt không tròng nhưng vẫn có thể cảm thấy sát khí tỏa ra khiến Đức và cả Bách Điền đứng ngoại thoáng sởn da gà.
“Phập… phụt… GRÀOOOOO…”
Một tiếng kêu gào thảm thiết của con Xa Chiến Tôn kêu lên, vừa rồi nó đã bị Long Tiêu Hồn một tay cắt đứt cái đuôi của mình, thứ dịch màu đen kịt chảy ra như mưa thay vì máu đỏ, phía trên cơ thể nó các lỗ khí liên tục nhả ra những làn khói màu đen gấp gáp. Không muốn dừng tay ở đây, Long Tiêu Hồn tận dụng điểm yếu của nó là chiếc đuôi nắm lấy quang nó xoay tròn trên không trung vài vòng rồi đập mạnh xuống đất.
“Bùm bùm bùm…”
Những cú đập với sức mạnh khủng khiếp được thực hiện, liên tục mặt đất xuất hiện những lỗ lớn sâu không thấy điểm dừng. Con Xa Chiến Tôn thể tu lúc này không khác gì mớ rau được Long Tiêu Hồn cẩn thận vắt nước. Sau một hồi đập chán chê thì dừng lại, Long Tiêu Hồn thấy con quái vật gớm ghiếc này không còn sức phản kháng nữa, hắn bắt đầu tiến tới lật xác kiểm tra cẩn thận.
“Gréooo…”
Đột nhiên một tàn hồn bay ra với tốc độ ánh sáng tiến thẳng tới chỗ Đức muốn xâm nhập vào người của hắn chiếm lấy cơ thể, Long Tiêu Hồn đã cảm nhận được điều này nên đã có chuẩn bị, hắn nhún chân nhẹ một cái tiếp cận cách mặt của Đức chưa đầy một gang tay một tay túm cổ lấy Nguyên Hồn của con yêu thú này.
Đức mặt hắn tái mét, hắn biến Xa Chiến Tôn có khả năng chiếm lấy thân thể của một vật chủ rồi bắt đầu gặm nhấm linh hồn, gia tăng tu vi, vừa rối nếu không phải Long Tiêu Hồn ra tay thì hắn đã mất mạng rồi.
“Cảm ơn ngươi.” Đức lẩm bẩm thở phào cảm ơn Nguyên Hồn của mình một lần.
“Linh hồn này tạm thời giao cho ngài, hiện tại nhiệm vụ đã kết thúc, ta cáo từ.” Long Tiêu Hồn đưa Nguyên Hồn Xa Chiến Tôn này cho Đức xử lý rồi tạm biệt, trở lại cơ thể của hắn.
“Ơ kia, ta còn có vài chuyện muốn hỏi mà.” Đức hình như vẫn còn lưu luyến gì đó.
“Tiểu tử thối, lần này thành công ngoài mong đợi nhé, không ngờ ngươi lại có một Nguyên Hồn Hộ Thể khủng bố tới vậy.”
“He he, việc này cũng nhờ Bách Điền đại nhân chỉ dạy nên ta mới có thể sử dụng tới nó, là ta đã trách nhầm ngài rồi.”
“Hừ, nhóc con, chưa gì mới có thử thách cỏn con này mà đã lộ ra bản mặt tà đạo.” Bách Điền bực tức khi nãy Đức trách hắn không giúp gì a.
“Thử Thách? Vậy là truyện này là do một tay ngài tạo nên?” Đức như hiểu ra gì đó hỏi ngược lại Bách Điền.
“Đúng vậy, ta lần này muốn ngươi thể hiện hết thực lực cho ta xem, nhưng hình như ngươi vẫn còn giấu chiêu gì đó nha, thật là ranh ma.” Bách Điền cười tà chỉ chỉ tay tới Đức nói, hắn vẫn cảm nhận được Đức lần này vẫn chưa tung ra đòn cuối a.
“Vậy là ngài có thể đưa ta ra khỏi đây từ đầu?”
“Đúng” Bách Điền thản nhiên trả lời một câu.
“Ngài…” Đức bực muốn thổ huyết, hắn mà biết từ đầu tới cuối bị Bách Điền chơi một vố đau thế này thì làm gì có chuyện hắn liều chết bảo vệ hắn chứ, hơn nữa khiến hắn suýt mất mạng mấy lần mà còn không ra tay giúp đỡ.
“Ha ha. Chả phải lần này ngươi cũng đã thành công luyện thành Hồn Lực rồi hay sao, ngươi còn chưa cảm ơn ta đấy.” Bách Điền tỏ ra thượng đẳng muốn đòi từ Đức hai chữ cảm ơn khiến Đức chỉ biết câm nín với độ đê tiện vô liêm sỉ của tên này.
Hai người chém gió trách móc nhau một hồi thì Bách Điền cũng mở cổng dịch chuyển đưa Đức về trở lại Quốc Tử Giám, vừa về tới phòng Bách Điền vẫn đang cõng tên này trên lưng thì thấy một mùi hương thơm ngát phát ra khắp phòng, Bách Điền thấy có gì đó không đúng, hắn liền vứt Đức xuống một xó rồi vội ra ngoài kiểm tra khiến Đức dập mông ê đít kêu rên thảm thiết.
“Tu Bách Điền đại nhân, chả phải đến lúc ngài trả lại đồ đệ cho ta rồi chứ?” Một giọng nữ nhân ngồi đó uống tách trà từ từ nói ra, ánh mắt nàng không thèm nhìn Bách Điền một lần.
“Là Liêu Tịnh Kỳ phó hiệu trưởng, ta đã mang tên đó về rồi đây.” Bách Điền run run nói ra, hắn không ngờ Tịnh Kỳ lại tới vào lúc này.
“Hừ” Tịnh Kỳ chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi tiến tới xách cổ Đức đi khiến tên này ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Tiểu tử thối, thật là khổ cho ngươi rồi” Bách Điền thấy cảnh này thì chỉ biết lắc đầu cảm thưởng cho Đức, hắn sắp phải chịu đựng gấp đôi so với sự hà khắc của hắn a.