Phần 17
Trên đường đi tới Hoàng Thành khá xa nên cả hai đã chọn cách tiết kiệm Linh Lực nhất đó là thuê một chiếc xe để đi tới. Xe kéo ở nơi này hoàn toàn khác xa so với những gì mà Đức biết ở thế giới cũ của hắn, ở đây người kéo xa không phải là phu xe mà là yêu thú. Đa số các loại yêu thú được chọn làm vật kéo xe đều đã được thuần hóa và là những loài to khỏe, không có tu vi quá mạnh để đảm bảo an toàn cho người ngồi xe.
Lần trước Đức đã thấy đoàn quân của Lương Diệt sử dụng yêu thú để kéo xe nên cũng bớt tối cổ. Lần này cả hai trọn một con yêu thú có hình dáng khá giống với con voi, nhưng phần thân sau lại lai với ngựa chông hết sức kỳ quặc.
“Mà trường học ở Hoàng Thành đó như nào mà ta nghe nói nó khắt khe tới vậy, tại sao chỉ nhận những học sinh có tu vi từ Nguyên Anh trở lên?” Đức ngồi ngắm nghía một lúc rồi lên tiếng hỏi Không Vũ.
Không Vũ nghe Đức hỏi cũng rơi vào trầm tư: “Thực sự ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghe nói nơi này được gọi là Quốc Tử Giám xây dựng tại Huế, chính đích thân Đế Thích Thiên lập nên và chỉ nhận những người có tu vi từ Nguyên Anh kèm với tư chất hơn người mới có thể nhập học, những người đã hoàn thành tu luyện ở đây đều trở thành một cường giả thực thụ, năng lực hơn người, vượt cấp chiến đấu như cơm bữa.”
“Thực sự là như vậy sao? Mà tại sao nó lại được gọi là Quốc Tử Giám vậy, cái tên này thực sự trùng hợp như vậy sao?” Đức xoa xoa tay vào cằm nói, ở thế giới cũ của hắn, Quốc Tử Giám là ngôi trường hằng mơ ước của bao thế hệ học sinh, ai cũng muốn một lần bước vào ngôi trường này học một lần.
“Ngươi cũng biết tới Quốc Tử Giám hay sao? Vào đêm đó hắn mơ thấy giấc mơ rất kỳ lạ, ta nghe nói ngôi trường đó ngày trước Đế Thích Thiên xây dựng lên là do có một vị cường giả tối thượng tên là Lý Thái Tổ chỉ điểm, còn thực hư ra sao ta không hề biết.” Không Vũ cũng có bất ngờ với câu hỏi của Đức, hắn không nghĩ Đức mà lại có thể biết tới Quốc Tử Giám, vì câu chuyện hắn được nghe là do Không Vũ đã lén đọc lẻn trong tủ cấm thư của cha mình, hắn chỉ nghĩ bí mật này chỉ có các bậc tiền bối mới biết chứ không phải hạng người như Đức.
Đức thấy mình nói có vẻ hơi lố liền gãi gãi đầu sửa sai: “Là do ta vô tình được biết qua lời kể của Bạch chi chủ mà thôi. Hề hề”.
Không Vũ nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, lúc này hắn mới để ý sáng nay khi Đức diện kiến Bạch Đình hắn đã cải trang, tiện lời Không Vũ hỏi: “Sáng nay lúc ta thấy ngươi gặp Bạch Đình tại sao ngươi lại cải trang, chả phải ngươi nên thật lòng với cha vợ tương lai hay sao? Và pháp bảo ngươi dùng là thứ gì mà đến cả Hợp Thể cường giả như Bạch chi chủ lại không nhìn ra?”.
Đúng vậy, Đức đã sử dụng một món bảo bối trong chiếc nhẫn của Long Tiêu Hồn, một chiếc mặt nạ có thể che giấu khí tức và thay đổi khuôn mặt theo ý mình nếu đã nhìn thấy người đó ngoài đời, món đồ này được gọi là Bách Biến Nhân và Đức đã biến hắn thành Long Tiêu Hồn…
“Món đồ này là bảo vật duy nhất còn sót lại của mẹ ta để lại cho ta, còn cấp bậc ra sao thì ta không biết, hơn nữa thì ta cũng không muốn nói ra hết khi ta chưa lấy lại được ký ức, nếu có nói sai thì ai là người chịu thay ta đây?” Đức bình tĩnh chém gió trả lời lại khiến Không Vũ tin sái cổ, gật gù tán thành thầm nghĩ tên này thật thông minh.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình xuyên không tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-hanh-trinh-xuyen-khong.html
Sau vài ngày di chuyển, cả hai đều thuận lợi di chuyển tới Hoàng Thành, nơi này hoàn toàn khác xa so với ngoại thành, nó sầm uất náo nhiệt đúng với cái tên gọi của nó, Kinh Đô Huế. Dòng người tấp nập qua lại, buôn bán đủ các mặt hàng thiết yếu.
“Máu Cẩu Mực đây, ai muốn trừ tà diệt quỷ mau mau đến xem, Chân Lừa, Nước Tiểu tiểu đồng tử đây”
“Ai lông gà lông vịt, nhôm, đồng, sắt vụn bán eiii…”
“Đầu lioa, máy điện hỏng bán không anh eii…”
“Xôi lạc bánh khúc đây…”
Luôn mồm xung quanh là những mặt hàng quỷ dị mà Đức chưa thấy bao giờ, hắn không ngờ nơi này lại náo nhiệt tới vậy. Cả hai ngắm nghía xung quanh một lúc rồi cũng tiến tới cửa thành, đột nhiên sau lưng có tiếng hô lớn vang đến:
“Chánh đường chánh đường, các ngươi không có mắt hả, dẹp qua một bên cho bổn thiếu gia nhà ta đi”.
Đức và Không Vũ quay lại theo tiếng hô lớn thì thấy một tên công tử nhà giàu nào đó đang phi ngựa nước đại giữa đường, theo sau là hai tên gia nô không ngừng hô lớn quát nạt những người xung quanh nhường đường.
“Tên này… quả thực là quá hống hách.” Không Vũ chán nản nói ra, bước lên một bước muốn cho hắn ngã ngựa trút giận.
Thấy Không Vũ có ý đồ Đức tới liền ngăn lại: “Bình tĩnh, hiện tại ta vẫn chưa biết hắn là ai, có thế có xuất thân từ một gia tộc nào đó, không nên động thủ lúc này.”
“Hừ, tha ngươi một mạng”.
Không Vũ nghe vậy bực tức quay mặt đi, tạm thời bỏ qua hắn. Cả hai lập tức dời đi, tiếp tục tiến vào trong để tránh những chuyện ngoài ý muốn trước khi nhập học, nhưng…
“Bụp, này hai tên tiểu tử thối, ngươi có biết ta là ai không mà dám đi qua nơi này tự tiện như vậy, muốn vào thì giao lộ phí ra đây, không bằng thì đừng hòng vào trong.”
Đức quay lại xem kẻ mới vỗ vai mình là ai, chỉ thấy một tên to con, hơn Đức chừng vài tuổi, thân cao chừng một mét chín, thân hình vạm vỡ kèm theo cây đao to quá khổ kéo lê theo sau, sau lưng có vài tên đàn em mặt mũi bợm chợm tay cầm kiếm chông như đồ chơi, trực chờ nghe lệnh đại ca xông tới xiên hai tên xấu số này. Đức thấy vậy chỉ liếc qua rồi ra hiệu với Không Vũ tiếp tục đi vào, không thèm nhìn qua tên này lần nữa.
Hắn thấy vậy mà tên này đến một câu cũng không nói, lửa giận bừng bừng lan tỏa, khí chất Nguyên Anh hậu kỳ phát ra không chút giữ lại nhăm nhe đe dọa Đức và Không Vũ, phải nói tới chuyện hắn đã hành nghề ở đây vài chục năm mà chưa có tên nào dám không nhìn hắn ra gì, khiến tên này sôi sực máu điên tiến tới trước mặt hai người cản lại.
“Hai ngươi có vấn đề về nghe nhìn à, có thấy bổn lão gia nói gì hay là không? Ta chính là…”
Hắn vẫn còn đang nói dở mà Đức chỉ nhíu mày lần nữa, tiến tới cổng thành hỏi hai người đang gác cổng: “Thưa hai vị, ngoại thành ngoài cổng này hai vị có trực tiếp cai quản hay là không?”.
Hai người thấy Đức hỏi vậy liền hai mặt nhìn nhau như đã hiểu hắn muốn gì, một người chủ động trả lời Đức: “Trên trời dưới đất có đủ mọi chuyện, chuyện ta quan tâm chỉ tính từ trong cổng này vào, phía ngoài do bộ phận cấm quân cai quản, nhưng ngày hôm nay do có lễ tuyển sinh nên bọn họ không có ở đây.”
Nói xong hai người lại về vị trí, Đức chỉ đợi có thế, hắn cảm tạ xong không nói nhiều lời, một mạch tiến tới trước mặt tên kỳ đà vừa rồi quấy nhiễu nói: “Có phải vừa rồi đám người các ngươi muốn đòi lộ phí từ bọn ta?”.
Không Vũ đứng cạnh nãy giờ không hiểu Đức nói gì với hai vị Luyện Hư cường giả rồi lại tới lượt mấy tên này: “Không phải là hắn định trả tiền cho bọn hắn thật chứ?” Không Vũ khó hiểu thầm nghĩ.
“Đúng vậy, bọn…”.
Đang nói dở thì bọn hắn đột nhiên thấy lạnh cả một bên gáy, ngó nghiêng trước mặt đã không thấy Đức đâu, sau lưng ba người bọn này đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức vô cùng khủng bố.
“Bát Quái Quyền”
Một câu khẩu quyết hô nhẹ từ miệng Đức nói ra khiến mặt Không Vũ cũng trở nên đổi sắc, không khí xung quanh trở nên vặn vẹo, một luồng sáng đủ màu sắc từ Đức phát ra, kèm theo những tiếng gào thét nhè nhẹ đủ loại muôn thú kêu lên. Lần trước Không Vũ đã chứng kiến Đức thi triển chiêu này một lần với toàn bộ sức mạnh tung ra nên hắn cũng hiểu được phần nào uy lực của một cái Bát Quái Quyền này.
Bùm… Bùm… Bùm…
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, chỗ Đức tiếp đất chỉ còn là một vũng máu với ba đôi chân bị cắt lìa ở lại, khung cảnh kinh dị đến mức khó tin. Không Vũ lúc này nhìn Đức với vẻ mặt mắt chữ A mồm chữ O, hắn đã biết tên này vượt cấp chiến đấu là điều bình thường, nhưng không nghĩ lại có thể dễ dàng đánh bại Nguyên Anh Hậu kỳ, cách rất xa so với Nguyên Anh Sơ kỳ như Đức.
Một tên bị gãy cổ khiến đầu bay ngược lên xoay vòng một lúc mới tiếp đất, Đức tiện chân đá một cái khiến nó mất hút theo luồng không khí, biến thành hư vô, chính thức tiễn ba tên này một đoạn về với tổ tiên.
Xong xuôi tất cả, Đức Tiến tới vỗ vãi Không Vũ kéo hắn về với hiện thực, cả hai tiếp tục di chuyển vào trong. Hai vị Luyện Hư vừa xem cảnh chiến đấu của Đức không khỏi ngao ngán lắc đầu.
“Năm nay lại thêm một kẻ quái vật xuất hiện nữa rồi.” Cả hai đồng thanh nói rồi lại trở về vị trí cũ, bên ngoài những người xung quanh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng họ đều vui mừng khi biết ba tên vừa trở về cát bụi là mấy tên thường ngày làm loạn thì họ lại vui mừng khôn xiết, chỉ tay bàn tán một hồi rồi lại trở về với công việc của mình, con đường lại tiếp tục náo nhiệt như chưa có chuyện gì xảy ra.