Phần 15
Trận chiến đã kết thúc, Trương Đức lần này hắn mới là người bị thương nặng nhất, không phải là vì Không Vũ đánh hắn trọng thương, mà là do hắn đã sử dụng đến cấm thuật, một loại bí kỹ được Long Tiêu Hồn truyền dạy cho hắn, hắn đã sử dụng khi chưa đủ mạnh và chưa được Long Tiêu Hồn cho phép.
Sau khi cả Đức và Không Vũ được đội Y Sĩ đưa vào trong, trên khán đài Ánh Dương và Tiểu Phiến lập tức đi theo, hai nàng tiếp cận Đức và đã đưa hắn vào phòng của Ánh Dương trị thương theo một cách riêng…
…
“Tiểu tử thối, sao ngươi dám sử dụng Cấm Thuật một cách liều mạng như vậy hả, nếu như bị phát hiện thì ngươi chết chắc rồi.” Long Tiêu hồn giận dữ trừng mắt nhìn hắn quát lớn.
“Hì hì, tại ta thấy nó lợi hại quá nên nóng lòng muốn sử dụng thử xem sao ấy mà, với lại lúc đó là chiêu quyết định, nếu ta sơ xuất thì có lẽ ta là người đã nằm sàn trước tên đó rồi a.” Đức cười cười gãi gãi đầu nói, không dám ngước lên nhìn thẳng mắt Long Tiêu Hồn.
Long Tiêu Hồn nghe vậy cũng hết cách nói với tên này: “Ngươi đừng có mà biện hộ, năm xưa ta bí lắm mới phải dùng đến nó để tiêu diệt con Hoàng Xà kia, hậu quả ra sao ngươi cũng tự biết rồi đấy, lần này nếu không phải ta ra sức kìm hãm nó thì ngươi đã đi đời lâu rồi!” Đúng là như vậy, chả phải hắn còn cả tá chiêu thức lợi hại còn chưa dùng hay sao, lần này hắn muốn ra oai trước toàn thiên hạ mà thôi.
“Ặc, nguy hiểm như vậy? Mà ngài nói năm xưa tiêu diệt Hoàng Xà là sao? Chẳng nhẽ ngài chính là người huyền thoại khi xưa, một cường giả mà cả địa cầu không ai dám động vào?” Đức nhớ lại câu sau mà Long Tiêu Hồn nói, lần trước hắn nghe kể đâu phải như vậy?
“À… Khặc khặc, ngươi không cần bận tâm, chỉ cần nhớ lần sau không được liều mạng như vậy.” Long Tiêu Hồn vừa nói vừa chuyền một chút Linh Lực cưỡng chế Đức nhìn lên, hắn đã xuýt lộ ra điều mà không nên nói.
Lúc này Đức một mặt hoàn toàn tái mét, hai chân hắn đúng chôn xuống đất không động đậy gì, mồm hắn há hốc ra, khóe mắt hắn giật giật không tin vào những thứ mắt mình đang nhìn.
Trước mặt hắn là nguyên hồn thực sự của Long Tiêu Hồn, hắn cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé so với bản hồn của một vị Độ Kiếp, Đức đúng chỉ tới đầu gối của Long Tiêu Hồn mà thôi, mà linh hồn của hắn rất mờ nhạt, không thể nhìn rõ như người thật của Long Tiêu Hồn lúc này.
Long Tiêu Hồn thấy Đức ngáo ngơ há mồm không khỏi khoái trí, đây chính là cảm giác hắn muốn, tên này muốn Đức phải biết thế nào là một cường giả đỉnh cao so với một tên thiên tài có chút bản lĩnh như hắn.”Ngươi ngạc nhiên cái gì, đây chính là đẳng cấp chênh lệch giữa hai linh hồn với nhau đấy. Được rồi, hy vọng lần này ngươi đã tỉnh ngộ mà biết khiêm tốn, nghỉ ngơi đi, ở ngoài đã có hai người đã khóc ngất vì ngươi đấy.”
Nói xong Long Tiêu Hồn biến mất khỏi hải thức của Đức, mặc kệ hắn vẫn còn choáng ngợp sau pha vừa rồi, phải mất mười phút đồng hồ sau hắn mới tỉnh lại, hắn ngơ ngác ngó qua ngó lại: “Cảm ơn ngài đã chỉ dạy, sau này tiểu bối tuyệt đối nghe theo ngài.” Đức nở một nụ cười tà mị rồi cũng thoát khỏi hải thức, trở lại thân thể bên ngoài.
Hắn vừa đi thì có một bóng người nữ nhân xuất hiện trong hải thức hắn, người này chân dài miên man, làn da trắng hồng tuyệt đẹp, eo lưng thon nhỏ, cặp hồng đào nhô cao nảy nở thể hiện đã chín muồi đợi chờ người hái, khuôn mặt nàng được tô điểm bởi đôi mắt to tròn sáng long lanh, đôi môi không cần son phấn vẫn hồng hào bóng bẩy, dọc theo sống mũi nàng đang phập phồng dừng như đang bực tức thứ gì đó. Tay nàng cầm chiếc quạt màu xanh như nước biển trong suốt che lấy đôi môi nàng khẽ nói ‘ Tên này thật không biết tốt xấu, đâu phải riêng ngươi mới là người quan tâm đến chủ nhân, nếu ta lúc đó không phụ ngươi thì đâu có chuyện dễ dàng như vậy?
Nói xong nàng cũng biến mất, hoàn toàn trả lại sự yên lặng cho hải thức của Đức…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Thư phòng của Ánh Dương và Tiểu Phiến…
“Hu hu hu, sao chàng lại bỏ thiếp mà đi vậy chứ, thiếp còn bao nhiêu chuyện chưa nói với chàng mà, hu hu hu” Ánh Dương ôm chặt lấy Đức lắc mạnh khóc lóc thảm thiết.
“Hu hu, công tử đã cướp nụ hôn đầu của Tiểu Phiến rồi mà, sao lại bỏ Tiểu Phiến mà đi như vậy chứ, bắt đền công tử đó” Tiểu Phiến không kém cạnh Ánh Dương, nàng ôm chặt chân hắn vật qua vật lại như đang bẻ cái chân gà vậy.
“Ặc… Ta…”
“HU HU HU, chàng chết một cách tức tưởi như vậy sao, chàng đang có điều gì muốn nói với bọn thiếp mà chưa kịp nói sao? Ta sẽ thay chàng báo thù, nhất định phải cho tên Không Vũ đó sống không bằng chết.” Ánh Dương vừa nghe thấy Đức kêu lên một tiếng tưởng rằng hắn còn trăn trối gì đó mà chưa nói được đã chết, nàng càng là ôm hắn mạnh hơn, khóc lóc kêu gào càng thêm dữ dội.
Tiểu Phiến bên cạnh không hiểu gì, thấy tiểu thư nhà mình đột nhiên khóc to như vậy nàng tưởng là đang đau xót cho Đức, Tiểu phiến cũng khóc theo, lay hai chân của Đức như muốn gập đôi lại với nhau.
“Ta… ta chưa có… chết đâu…” Đức khó khăn nói ra, hai tay hắn khua khua đập đập vào tay Ánh Dương ra hiệu.
Ánh Dương thấy Đức đột nhiên động đậy, nàng giật nảy mình chạy ra xa vào thế phòng thủ: “Xác sống nổi dậy sao, sao có thể như vậy chứ?” Nàng vừa nói vừa lau khóe mắt run run nói.
Tiểu Phiến bên cạnh thấy Ánh Dương nói thế liền lao tới đấm đá túi bụi vào mặt Đức khiến tên này không kịp trình bày gì cả, Ánh Dương nhìn nhìn một lúc thấy có gì đó không đúng, này chạy tới ngăn Tiểu Phiến lại”Phiến Phiến dừng tay, đây đúng là Trương Đức rồi, là ta đã nhầm…”.
“HẢ…” Tiểu Phiến nghe vậy liền giật mình vội vã dừng tay.
Sau một hồi ăn đòn mặt Đức lúc này toàn là những vết bầm và cục u nổi to đùng lên, mất cả hình dạng khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“À A ây, au ừng ay…” Đức yếu ớt lên tiếng khi thấy Ánh Dương đi đến, hắn run run đưa đôi tay ra cản lại.
“Hu hu, thiếp xin lỗi, là thiếp không biết cứ tưởng chàng là xác chết sống lại nên có chút hoảng loạn.” Ánh Dương lại khóc thút thít nắm lấy bàn tay của Đức xin lỗi rối rít.
Bên này Tiểu Phiến cũng không khá hơn là bao, vừa rồi chính tay nàng đã đánh tên này không nhận ra hình dạng: “Công tử… ta… ta xin lỗi…” Nàng vừa nói vừa cúi mặt xuống ăn năn, nàng đang tự trách bản thân mình vừa rồi đã quá nóng nảy.
“Ông ao, ai àng ận a a à ược ồi (Không sao, hai nàng nhận ra ta là được rồi)” Đức vui mừng cười lên một cái rồi lại ngất đi, khiến Ánh Dương và Tiểu Phiến lại tiếp tục khóc lóc, cũng may lúc này lang y được Bạch Đình trực tiếp phái tới chăm sóc tên này, mạng của Đức chính thức đã được cứu.
…
Ba ngày sau…
“Thật không thể tin nổi, tốc độ hồi phục thương thế của công tử thật khủng khiếp, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi các thương thế nghiêm trọng đã hoàn toàn bình phục!!” Tên lang y hốt hoảng kèm lẫn ngạc nhiên nói ra, hắn năm nay gần trăm năm hành nghề mà chưa gặp trường hợp nào như này.
“He he, đại phu quá khen, là thuốc của ngài tốt đó chứ, những loại dược thảo mà đại sư cho ta dùng toàn là hàng thượng hạng cả đó thôi.” Đức vừa nói vừa nhìn tên này cười đểu, tên này cho Đức dùng toàn từ Sơ cấp Linh Cấp dược phẩm trở lên nha.
Tên lang y thấy Đức tinh tế nhìn thấu sự việc cũng không dám nói dối: “Là do Bạch Chi Chủ sai bảo ta làm vậy, chứ thân già này lấy đâu ra những thứ quý giá như vậy”
“Nói, tại sao ta lại được chăm sóc tận tình như này, chả phải tên Không Vũ kia là một tên con trai cso phụ thân thân thiết với Bạch gia lắm hay sao, tại sao hắn lại không có người chăm sóc riêng?” Đức cũng chả ngại gì mà nói thẳng, hắn quát lớn chỉ tay vào tên lang y nói, phải nói đến lúc hắn được mang đi cùng với Không Vũ, bên kia hoàn toàn chỉ là tay sai tầm thường, còn bản thân hắn lại được chu đáo che giấu thương thế để tránh nguy hiểm bản thân.
“Cái này… cái này quả thực lão phu không biết, ta chỉ làm theo chỉ thị của Bạch đại nhân, công tử hãy hỏi trực tiếp ngài ấy cho rõ.” Tên lang y thoáng chút bối rối rồi tự tiên nói ra, hắn biết Đức đâu đủ bản lĩnh gặp mặt Bạch Đình lúc này.
Đức nghe vậy cũng không nói gì thêm, hắn nhẹ nhàng tiến lại bàn ngồi xuống nhâng chén trà lên từ từ thưởng thức: “Được rồi, là ta đã lo xa quá rồi, mời lang y ngồi uống nước.”
Đức từ tốn một cách bất thường khiến tên lang y này có chút nghi ngờ, nhưng rồi cũng quay người lại đi đến.
VÙ…
Lão lang y vừa quay người lại đã bị Đức cầm chén trà ném tới, hắn theo quán tính xoay người né tránh cùng khéo léo đỡ lấy chén trà không rơi, lập tức đáp trả lại Đức một cách rất nhanh chóng.
“Ngươi làm vậy là có ý gì, muốn ám sát lão phu?” Tên lang y thấy tên này trước sau đều xảo chá, hắn quay vút người lại, ném chén trà lên cao rồi dùng chân đá tới.
Vèo Vèo Vèo…
Chén trà lần này bị xoay tròn như con quay, nó tạo ra một lực xoáy tưởng như không có gì mà lại vô cùng mạnh.
Nhưng Đức cũng chả quan tâm là mấy, hắn khéo léo nhảy lên xoay người vài vòng cùng với chén trà, làm giảm tốc độ xoay và đỡ lấy nó: “Trà ngon như vậy, sao ngươi nỡ ném nó như thế?” Vừa nói Đức vừa đưa lên miệng uống một miếng.
Vừa tạo vẻ không sao cả hắn liền ném chén trà bay tới mặt tên lang y, lần này nó không còn đứng thẳng mà bay đi mà xoay theo nhiều hướng, tên lang y thấy vậy sắc mặt biến đổi, hắn biết lần này không đỡ kịp nữa rồi liền ra thế thủ.
Lão vừa dơ tay lên định đỡ lấy thì Đức bay tới cầm lấy chén trà dừng ngay trước mặt hắn, từ từ đưa lên miệng uống một ngụm, hắn tạo ra vẻ mặt thô bỉ khiến lão bực tức ra mặt. Nhưng đột nhiên lão cười cười gian xảo nói: “Vẫn là ngươi lợi lại, vậy mà ta bị ngươi nhìn ra.”
“Ha ha, do ngươi quá chủ quan đó thôi, làm gì có tên lang y nào lại có khí lực cao như vậy, phải không Không Vũ công tử?” Đức nói ra với giọng như thể hắn đã biết trước tất cả vậy.