Phần 11
Nghe Long Tiêu Hồn nói xong Đức mặt xám ngoét lại, hắn không những phải chịu đựng tập luyện trong căn phòng khỉ gió này mà còn phải bê đá, cân năng chắc cũng phải đến cả mấy trăm ki lô gam một viên chứ đùa.
“Sao thế, lại nản rồi hả, nếu không được thì ngươi có thể về.”Long Tiêu Hồn thấy Đức tỏ ra vẻ mặt đần như cứt ngâm hắn đắc trí vô cùng, tay vuốt vuốt cằm cười đểu hỏi Đức.
“Còn lâu, đã đến nước này thì sao có thể rút lui.”Đức hùng hùng hổ hổ vừa nói vừa đứng dậy tiến đến đống đá to này.
Long Tiêu Hồn gật đầu hài lòng, tiểu tử này vậy mà ý chí kiên cường, tập luyện gian khổ như vậy đâu phải ai cũng có thể vượt qua, hắn thấy Đức bắt đầu động thủ liền nhẹ nhàng ra ngoại đóng cửa lại, thi triển Linh Lực bao phủ căn phòng, trong bất xuất, ngoại bất nhập để cho Đức có thể luyện tập chuyên tâm nhất.
Đức hai chân nặng nề bước tới, hai tay hắn chống gối thở không ra hơi liếc nhìn chỗ đá thô này một lượt, hắn cố kìm nén lại cơn đau từ lực ép kinh khủng của căn phòng, hai tay dơ ra bê lấy hòn đá tròn như viên bi lên vai.
“Đệch, đã tròn lại còn trơn, làm sao mà chuyển đi được đây.”Đức nhìn thấy thiết kế viên đá này đúng là muốn tạo độ khó cho game đây mà.
“Không vác được ta lăn, game lại dễ rồi khà khà.”Đức cười tà lăn viên đá đi, vẻ mặt hắn vui lên trông thấy.
Đức lăn một hồi lâu mới tới được cuối căn phòng, nhìn thì như gần mà lúc di chuyển lại xa tới vài chục chượng, khiến hắn khó chịu kèm theo bực mình vô cùng, Đức cảm giác như đây không phải luyện tập mà là lừa hắn rồi.
“Hộc hộc hộc, đéo gì xa thế, nhìn thì gần mà đi mất mấy chục phút mới tới nơi.”Đức thở dốc tựa vào tường, mặt hắn hiện tại từ hồng hào chuyển qua tái mét vì mệt, nếu như sử dụng được Linh Lực thì mọi chuyện đã dễ hơn rất nhiều rồi.
Đức dù mệt nhưng cũng có vui vì đã có cách di chuyển nhanh hơn, nhưng…
“Cái đếu gì đây, viên đá đâu? Ta mới lăn chết mẹ mới đến đây được, nó chạy đi đâu rồi?”Đức nhìn lại sau thì không thấy viên đá đâu nữa, nó đã bốc hơi một cách bí ẩn khiến hắn cay cú chửi thề.
Hắn rất cay cú chửi bới loạn xạ lên nhưng không hề có một ai trả lời hắn, biết có chửi đến mai người thiệt cũng là mình nên Đức ngậm alo lại và tiếp tục lết cái xác về đống đá cũ đó, tiếp tục vận chuyển.
Lại ba tiếng nữa trôi qua, đây đã là lần thứ 12 hắn đi đi lại lại từ đầu đến cuối căn phòng này, Đức không hiểu sao cứ mỗi khi hắn lăn viên đá tới nơi lại bị thu về chỗ cũ một cách khó hiểu, mà những viên đã bị thu hồi đột nhiên tăng trọng lượng lên gấp đôi, có viên hiện tại đã lên tới gần một ngàn cân.
“Mẹ nó, khoai dữ, đúng là cửa ải của vị Độ Kiếp có khác, không hề đơn giản một chút nào, hộc hộc.”Đức vừa mệt, vừa bực lại vừa nể phục thủ đoạn của Long Tiêu Hồn, thoạt nhìn qua tưởng như chỉ có trọng lượng căn phòng là thứ khó nhằn duy nhất, nhưng mỗi một việc hắn làm lại có thêm các thủ đoạn cộng sinh.
“Nếu là như vậy, lăn sẽ không được tính là một lần vận chuyển, và mỗi viên đá bị thu hồi sẽ nâng trọng lượng lên gấp đôi mà kích thước vẫn không đổi, tính toán thủ đoạn thật hoàn mỹ.”Đức đã nhận ra vấn đề của hắn nằm ở đâu, xem ra tu luyện không có con đường đi tắt nào là toàn vẹn.
“Nhưng viên đá quá trơn, mỗi khi sờ vào là nó cứ như được nhúng qua dầu mỡ vậy, so với nhấc một quả núi còn khó hơn”.
“Vậy tại sao ngươi để quả núi đó tự nhấc mình?”
“Quả núi tự nhấc mình? Là sao… ủa, Thiên Thư, ngươi tỉnh rồi hả?”
“Đúng vậy, lần trước là ta đã khi xuất Dị Hỏa rồi, nếu ta toàn lực thì đâu đến mức như vậy, nhưng không sao rồi.”Thiên Thư trả lời Đức với giọng bình tĩnh quen thuộc ngày nào, khiến hắn như cảm nhận được một luồng sức lực nào đó tiếp tế vào cơ thể, khiến đầu óc Đức thoải mái nhanh nhạy hơn bao giờ hết.
“Vừa rồi ngươi nói để núi tự nhấc là sao? Ta không hiểu.”
“Haizz, vẫn ngu như xưa. Câu ta nói là hàm ý, ngươi phải tự hiểu ra mới có thể áp dụng được.”Thiên Thư lại bắt đầu chửi Đức như xưa, không quên được cái nhiệm vụ phụ của nó là phải thông não cho Đức.
“Hàm ý, áp dụng? Núi tự nhấc?”Đức lâm vào trạng thái suy ngẫm, tay vuốt vuốt cằm làm ra vẻ đang suy nghĩ gì đó cực kỳ quan trọng.
Đức đi lòng vòng quanh viên đá suy ngẫm, ngắm nghía đủ hướng, đi được một lúc hắn bỗng nhiên dừng lại: “À, ta nghĩ ra rồi!”
“Ồ, nhanh như vậy sao, nói xem ngươi biết gì rồi.”Thiên Thư ngạc nhiên khi thấy tên óc lợn này hôm nay lại sáng suốt nhanh đến thế sao.
“Có phải ý ngươi nói là để đó ngồi chơi không cần làm gì thì quả núi nó vẫn tự nhấc nó đúng không, khà khà, ta thông minh quá đi mà”Đức vui sướng nói ra như kiểu vớ phải vàng.
“Đúng đầu đất, ta bó tay với ngươi, ta mặc kệ, ngươi muốn làm gì thì làm, ta đi ngủ.”Thiên Thư sau khi nghe Đức nói chỉ hận không thể chui ra ngoài đá cho tên này vài cước vào mồm cho đỡ phát biểu liều.
Đức mặt lại đực ra, hắn cố gắng trình bày và mong Thiên Thư giúp hắn nhưng chỉ là sự im lặng, lần này hắn lại phải tự thân vận động nữa rồi.
“Mẹ nó, main đéo gì phế vãi lồn thế này, con mẹ thằng tác giả nhá!!!”Đức gào lên trong vô vọng, hắn hết chửi bới Thiên Thư rồi đến tác giả, nhưng cuối cùng hắn nhận lại chỉ là sự yên lặng…
…
Bạch Gia, địa phận ngoại thành Hoàng Thành…
Lúc này trong phủ Bạch Gia đang nhộn nhịp vô cùng, gia nhân cùng các khách mời đang náo nhiệt tiến tới phủ nhà họ Bạch, người người đại đa số các quan phủ triều đình, không thì cũng là các thế lực từ Bát cấp đổ lên. Trong đó cũng có vô số các thiếu gia của các gia tộc đi tới, toàn là các anh hùng hào kiệt, tạo nên khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Trong khuôn viên Bạch gia đã bày đủ các bàn tiệc để chiêu đãi khách ngày hôm nay, nhân số các gia tốc cũng không đáng là bao nhiêu, nhưng bên ngoài những người qua đường và dân bản địa kéo đến xem kín cổng, người nào người nấy chen lấn muốn lên xem trước.
“Hôm nay Bạch gia chủ đang tuyển chọn con rể cho Bạch Ánh Dương cô tiểu thư, hay là ta cũng nên so tài một phen nhỉ.”Một tên dân thường đang nhốn nháo ngó nghiêng phát biểu.
“Xùy, ngươi mà cũng đòi lên so tài, đến chỗ rửa chân cho tiểu thư nhà họ còn không có, chút nữa ngươi xem ta thể hiện mà học hỏi.”
“Hai ngươi im hết cho ta, chỉ có ta mới xứng với Ánh Dương cô nương mà thôi, ha ha… á á á, đau đau…”Một tên đang tính lao lên thì bị vờ chạy đến xách tai lôi về, rên la một cách thảm thiết, mấy người nhìn quanh chỉ biết lắc đầu thông cảm cho tên này, lần này nhất định không còn toàn mạnh rồi.
“Kính thưa các vị đạo hữu, hôm nay tại hạ muốn tổ chức kén rể cho Ánh Dương con gái ta, mong các vị hãy yên tọa chỗ ngồi.”Sau một hồi chuẩn bị, tại chính giữa gia viên Bạch Đình hùng hồn nói ra, khí thế Hợp Thể Viên Mãn tỏa ra không chút dữ lại khiến mấy tên dân thường đến xem mà phát khiếp ngậm mồm lại.
Bạch Đình liếc mắt nhìn quanh một hồi thấy đã ổn định hơn, hắn tiếp tục nói: “Thưa các vị, trước là sử dụng yến tiệc hoan nồng, sau sẽ là võ đài kén rể, mời các vị.”
Các khách khứa thấy Bạch Đình nói vậy hài lòng vô cùng, người nào người nấy thi nhau cạn ly tay bắt mặt mừng làm quen, riêng các vị thiếu gia không có ai uống rượu, mục đích là để giữ tỉnh táo đến khi chiến đấu kết thúc.
Sau một buổi nhậu nhẹt bê tha, cuối cùng phần chính cũng diễn ra, các vị đại diện của các gia tộc được sắp xếp ngồi ở vị trí khách mời đặc biệt, đó là nơi có tầm nhìn tốt và bao quát nhất. Phía dưới là vị trí của các thiếu gia chuẩn bị lên thi đấu.
“Thử giọng, alo alo, Một hai ba bốn hai ba một, hình như anh nói anh yêu em rồi…”Sau một hồi thử giọng của một tên trưởng lão đại diện cho MC Bạch gia lần này cũng đã bắt đầu vào phần chính.
“E hèm, kính thưa quý bạn và các vị, tôi xin thay mặt cho Ban Quản Trị Bạch gia tuyên bố thể lệ cuộc thi như sau. Mỗi một lần đấu sẽ là đấu cặp, ai bị đánh trọng thương hoặc rơi xuống võ đã coi như thua, do võ đài lần này quy mô cũng không lớn nên tôi sẽ phong ấn một lớp lá chắn bao quanh nhằm vừa để công bằng và vừa để các đối thủ không bay quá cao và câu giờ trên đó. Tiếp đến là không được phép phế hoặc giết hại đối thủ, chỉ được đánh trọng thương mà thôi, vô tình hay cố ý cũng đều là phạm luật, sẽ bị phạt một cách thích đáng. Tất cả những ai có thực lực từ Nguyên Anh Trung kỳ trở lên đều có thể tham gia thi đấu, nhưng cũng đương nhiên phải có chút gia thế và địa vị, tiểu thư nhà ta cũng đâu phải muốn gả đi đâu cũng được. Cho có tính công bằng nên những các loại vũ khí mang theo tuyệt đối không được mang ra sử dụng, các loại vũ kỹ võ công, các loại thiên địa dị vật không phân chia tà hay chính, đều được phép dùng. Đó là toàn bộ các luật trong trận đấu ngày hôm nay, tôi sẽ bổ sung thêm sau nếu như phát hiện thêm những điều gây mất tính cân bằng của trận đấu, nếu không có ai có ý kiến gì thì mời các thiếu gia lên bốc thăm thi đấu.”
Đọc xong hết các thể lệ tên trưởng lão vẫy tay một tên hầu mang ra một chiếc lọ màu đen to như cái chum rượu, quanh nó tỏa ra khí chất hắc ám ma mị vô cùng, đây là một chiếc bình đạt đến Thiên Cấp Cực Phẩm, đẳng cấp nó cao vậy nhằm để các thí sinh không thể nhìn thấy trong nó có thứ gì.
“Thể lệ bốc thăm sẽ là số chẵn đấu với số lẻ, các vị hãy lên lựa cho mình một con số và chờ đến sau giờ ba mười nhé.” Tên trưởng lão nói xong người hầu cũng đi đến từng vị trí các thiếu gia phân phát vé, thoáng chốc đã phát xong, hắn lại nói tiếp: “Cặp đấu đầu tiên sẽ là cặp số nhỏ nhất, tương ứng số một đấu với số hai, mời hai vị có cặp số này bước lên.”
Sau tiếng nói là hai người thiếu niên trẻ tuổi bước lên, hai người tiến vào giữa sân đấu, một tên chắp tay nói trước: “Tại hạ tên Phong Diệu Thiên, là con trai của chi chủ Phong gia Phong Thần Vũ, mong đại hiệp chỉ giáo.”
“Có ý tứ, ta tên Huân Hàn Trạc, Cửu cấp thế lực, con trai duy nhất của Huân gia Huân Cơ, tới đi, Ánh Dương tiểu thư sẽ là của ta khà khà” Huân Hàn Trạc cười tà kèm theo khinh thường Phong Diệu Thiên, dậm mạnh chân lao đến trước muốn đánh nhanh rút gọn.
Trong phòng của Bạch Ánh Dương lúc này đang xảy ra tranh cãi vô cùng lớn, nàng không hề hay biết cha nàng muốn tổ chức cho nàng thành hôn mà không có được nàng cho phép, sau khi nghe tin từ Tiểu Phiến nàng mới vỡ lẽ.
“Tiểu thư, xin người suy nghĩ kỹ cho kỹ, tiểu thư đừng nghĩ quẩn mà làm điều dại dột.”Tiểu Phiến đang quỳ khóc van xin Anh Dương một cách thảm thiết, hai mắt nàng lúc này đã ướt lệ đỏ hoe.
“Tiểu Phiến, thân xác này ta đã trao cho một người thì trái tim ta lúc này cũng chỉ có người đó, nếu như bắt ta phải thành thân với một người mà ta không yêu thì để ta chết đi cho rồi.”Lúc này Ánh Dương đang cầm một đoản đao hết sức quỷ dị, nàng đang kề đao vào cổ, nước mắt nàng đã chảy xuống, nàng nhìn về nơi xa xăm như đang cố gắng gọi ai đó.
“Tiểu thư, tiểu thư bình tĩnh lại, tiểu thư hãy nghĩ cho mẫu thân mà đừng làm điều dại dột, nếu như tiểu thư chết thì phu nhân sẽ sống sao?”Tiểu Phiến thấy Ánh Dương định cứa cổ vội hét lên, nàng biết nếu đây là một đoản đao bình thường thì không nói, nhưng đây là một đoản đau đạt tới Linh Cấp Hạ Phẩm pháp bảo, một pháp bảo được cha nàng đưa để phòng thân.
Anh Dương suy nghĩ một hồi, nàng chần chừ hồi lâu rồi lại nhắm mắt lắc đầu nói: “Nếu mẫu hậu còn sống thì nhất định sẽ không giận ta, còn nếu như người đã vẫn lạc thì ta sẽ đi theo người, dù sao tin tức mẫu hậu ta vẫn còn là một ẩn số.”Nói đoạn Ánh Dương cứa mạnh đoản đao vào cổ mình.
Nàng thà là chết vào lúc này còn hơn là phải gả cho người khác, vết đao cứa vào, từng giọt máu đào bắt đầu chảy ra, sau đó là anh mắt hãi hùng của Tiểu Phiến, nàng biết nàng không thể ngăn cản tiểu thư của mình được nữa, Tiểu Phiến lúc này như muốn ngất đi, nàng gào thét lên thảm thiết, đôi mắt ngọc ngà nhắm chặt lại, nàng biết lần này tiểu thư thật sự muốn đi tìm mẫu hậu rồi.
“Tiểu Thư… Không, tiểu thư đừng bỏ mặc Phiến Phiến mà, tiểu thư đi rồi Phiến Phiến biết sống làm sao, từ nhỏ được tiểu thư cứu giúp đã là hạnh phúc lớn nhất của Phiến Phiến rồi, huhu” Tiểu Phiến gào khóc đến khàn cả họng, nhưng nàng hiểu đã quá muộn, máu đã chảy ra đến chỗ nàng đang quỳ rồi…
Tĩnh lặng, yên ắng, không có một tiếng động nào phát ra, thậm chí tại căn phòng của Ánh Dương còn có thể nghe thấy cả tiếng đánh nhau ngoài võ đài, Tiểu Phiến mở mắt ra, nàng lau nước mắt trên mặt đi, cố gắng nhìn thật kỹ khung cảnh trước mặt.
“Là… Là công tử…” Tiểu Phiến lắp bắp nói ra từng chữ, nàng thật sự chưa tin vào mắt mình, không biết từ lúc nào trong phòng của tiểu thư mình lại xuất hiện thêm một người.
Ánh Dương cảm giác kỳ lại, sau khi nàng quyết định cắt cổ chọc tiết thì có một bóng hình nào đó vụt qua, nàng cưa vào da thịt mà lại không có cảm giác đau đớn, nhưng tại sao lại có máu chảy ra, nàng dần dần mở đôi mắt ngọc ra, cố gắng ổn định lại tinh thần, trước mặt nàng là một thân ảnh mặc Hắc y phục, một mắt ba màu quỷ dị, tóc dài tung bay mà không có gió, khuôn mặt hắn hiện ra vẻ anh tuấn mà có phần cường tráng chưởng thành hơn, hai mép hắn có bộ râu nhìn rất ra gì và này lọ.
Một tay hắn chắp sau lưng, một tay trực tiếp cản đao của Ánh Dương, vậy mà Linh Cấp pháp bảo mà cũng chỉ làm hắn chảy máu, vết thương hết sức bình thường. Sau một hồi ba người đứng hình, tên Hắc y lên tiếng: “Ngốc này, sao nàng phải làm vậy, nàng mà chết là ta cũng đi theo đó.”
Ánh Dương một mặt choáng ngợp, không tin vào cảnh tượng trước mặt mình, nàng vội bỏ thanh đao ra, lập tức đứng dậy chồm vào lòng hắn, nàng sướt mướt nũng nịu trách móc hắn: “Huhu, chàng sao lại đến muộn như vậy, ba tháng nay chàng đi đã đi đâu mà không thèm về thăm ta, chàng có biết lúc nãy thiếp thất vọng như nào không, huhu”
Ánh Dương nhào tới bất ngờ khiến hắn không kịp chuẩn bị mà bị ngã nhào ra nền, lần này là gái trên trai dưới, ở sau lại thêm một Tiểu Phiến xinh đẹp quỳ đó, đúng là một pha three some đi vào lòng đất mà. Đúng vậy, Hắc y đó chính là Đức, hắn đã đến.
“Ui da, nàng đè chết ta rồi.”Đức mặt nhăn nhó kêu lên khiến đau đớn.
Ánh Dương đâu quan tâm hắn nói gì, nàng lúc này chỉ biết ôm chặt khóc thút thít làm nũng hắn để cho thỏa mãn cơn nhớ nhung này, cả hai ôm nhau một hồi mới đứng dậy, Ánh Dương cầm tay bị đao cắt vào của Đức thương xót.
“Phù Phù, chàng có đau lắm không, nãy là do thiếp, thiếp xin lỗi.”Ánh Dương vẫn ngồi đó cầm tay Đức thổi thổi, nàng tạo ra cái vẻ mặt hối lỗi khiến Đức như nhũn ra, chỗ còn cứng duy nhất lúc này của hắn là tiểu huynh đệ kia.
“Ta đau lắm hu hu, ta còn nhiều chỗ đau hơn đây này”
“Chàng còn đau chỗ nào nữa?” Ánh Dương thấy Đức vặn vẹo cái khuôn mặt giả già kia vội đứng dậy sờ nắn xem xét cơ thể hắn.
“Ta còn đau nhiều chỗ lắm, nhưng đau nhất là chỗ này nè.” Đức vừa nói vừa cầm tay Ánh Dương đặt lên ngực hắn, Ánh Dương biết mình bị hắn lừa, nàng lườm hắn một cái rồi đấm liên tục vào chỗ hắn chỉ.
Cảnh tượng lúc này Tiểu Phiến một bên chứng kiến tất cả, lần nào cũng vậy, cứ hai người này gặp nhau là lại cho nàng ăn cơm chó: “E hèm, tiểu thư và công tử đã đoàn tụ đủ lâu chưa vậy, bây giờ còn chuyện quan trọng cần giải quyết đó nha.”Tiểu Phiến lên giọng cắt đứt đoạn tình cảm hai người không biết xấu hổ này.
Ánh Dương nghe vậy đẩy Đức ra, nàng đỏ mặt quay đi một góc, Đức thấy nàng thẹn thùng mà lại thích thú vô cùng: “Tiểu Phiến, nàng lại đây.”Đức gọi Tiểu Phiến đang đứng phía trước tiến tới: “Cả nàng nữa, Ánh Dương.” Hắn gọi cả hai nàng rồi từ từ ngồi xuống ghế, tự nhiên rót một ngụm trà thưởng thức.
“Công tử cho gọi Phiến Phiến” Tiểu Phiến thấy lần đầu có người gọi mình là nàng nên có chút thẹn thùng mà lại vui sướng, nàng tiến tới đứng cạnh Ánh Dương, hai người hai bên chờ đợi Đức như muốn nói gì đó.
Đức không nói không giằng, hắn từ từ đặt chén trà xuống, đột nhiên kéo cả hai người ngồi xuống đùi hắn, hôn lên môi của Ánh Dương và Tiểu Phiến một nụ hôn nồng cháy, trước sự ngỡ ngàng của cả hai, hắn vội đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Đến cửa Đức ngoái lại nói: “Hai nàng đợi ta, ta xử lý xong chuyện này rồi rước cả hai người đi cùng.”
“Chàng… tên khốn, đồ lừa đảo, đồ minh béo, đồ… đồ…” Ánh Dương bực tức dậm chân xuống nền mắng theo, nàng đâu biết tên này lại dám manh động như vậy.
Tiểu Phiến như bị chôn chân xuống đất, nàng hai mắt trợn to lên, nàng không tin vào mắt mình vị công tử kia lại dám hôn nàng trước mặt tiểu thư, nàng chợt nhận ra trong phòng chỉ còn lại nàng và tiểu thư, Tiểu Phiến vội cúi đầu vừa đi vừa nói:
“Tiểu… tiểu thư, nếu không còn chuyện gì nữa ta lui ra trước” Nàng vừa nói vừa cắm đầu mà chạy, không dám nhìn lại một chút nào, do tên khốn đó hại nàng phải khổ sở như vậy, nhưng Tiểu Phiến lại có cảm giác rất vui, nàng mỉm cười rồi rời khỏi phòng của Ánh Dương…