Phần 58
Bốn vợ sợ xanh xám mặt mày, run lẩy bẩy mặc vội vàng quần áo. Tôi trông mẹ đùng đùng nổi giận, bộ dạng đáng sợ hơn ác thần, mẹ trừng trừng nhìn nước lồn và tinh dịch rỉ xuống đùi bốn vợ, dâm thủy quện tinh trùng ướt nhẹp làn da nổi lấm chấm vì sướng, mẹ liếc qua thứ đáng xấu hổ rồi quay ngoắt sang tôi, tôi sợ sun vòi, nhác thấy năm vợ sau lưng mẹ, ai nấy bình thản, Hồng ra hiệu nhắc tôi nhớ ý muốn trong rừng, tôi bèn ôm Man vào lòng, nói với mẹ:
– Mẹ, con biết mẹ giận chúng con, xin mẹ nghe con nói!
Mẹ gào lên bắt tôi mặc quần áo theo mẹ về nhà. Chuyện này là cú sock lớn nhất, mẹ nằm mơ không thể tưởng tượng con trai sex bốn người cùng lúc. Đám đàn bà trưởng thành tồi tệ hơn, người người xinh đẹp lại quyến rũ đưa con mình vào đời. Ánh mắt hừng hực bốc cháy nộ khí, lửa giận thiêu đốt gương mặt đỏ rực, mẹ gỡ Man khỏi người tôi, nhỏ cúi gằm đầu khóc nấc mặc quần áo chạy đi, Miên sợ bi kịch đêm kinh hoàng tái hiện, hốt hoảng ôm chặt con gái và rời khỏi nơi nhục nhã, tôi vùng dậy chạy tới bên mẹ con nàng.
Gia đình đoàn viên chưa bao lâu, tôi lại làm chuyện động trời khiến mẹ phẫn nộ, bây giờ lại cãi lời mẹ để đến với người đàn bà khác. Đứa con mẹ yêu thương hết lần này đến lần khác giày vò hành hạ, đứa con mẹ thương nhớ rời xa mẹ mà chạy theo đám đàn bà lăng loàn.
Đứa con khiến mẹ trầm luân trong khoái lạc tội lỗi, cơ thể hai mẹ con vẫn vương hơi ấm và mùi xác thịt nhau, nay ôm ấp con đàn bà khác, hương thơm trên người mẹ không còn là thứ duy nhất trên người con nữa, hương thơm ấy còn bị nhơ nhuốc dưới mùi dục tình đĩ thõa. Thân thể con trai không còn thuộc về một mình mẹ, nó còn bị vẩn đục trong nhục dục trên người lũ điếm nhơ nhớp. Lệ cay đốt cháy khóe mắt hoen đỏ, phẫn hận ngượng ngập tranh nhau xâm chiếm vò xoắn dung diện, thiêu đốt hồng rực gò má mẹ, ấm ức quệt màu ghen tuông lên sắc mặt tím ngắt. Điên loạn bủa vây tâm trí nhưng mẹ lặng thinh. Tất cả sợ hãi lén liếc mẹ đứng bất động, trái tim người mẹ đau nhói vì bị tổn thương. Mẹ da diết nhớ con từng ngày, con mất tích, mỗi phút mỗi giây trôi qua dài như vô tận với người mẹ cô đơn. Cô đơn vì vắng bóng chồng, nỗi buồn ấy thành tâm sự “thầm kín” không thể chia sẻ cùng ai. Mẹ chỉ có thể lặng lẽ “bày tỏ” tâm sự vào khoảnh khắc hoan ái với con trai.
Từ lâu mẹ phải sống như bình hoa trong tủ kính, phút giây hoan lạc cùng con, mẹ mới thành chính mình, trớ trêu thay lại là tội lỗi đau đớn nhất. Con trai hết giày vò lại tổn thương người sinh ra mình. Mẹ hướng ánh mắt thất vọng về phía tôi. Tôi chưa từng thấy mẹ buồn đến mất hết cảm xúc. Mẹ câm lặng lạnh lùng kìm nén ghen tị trong thống khổ. Mẹ không muốn xấu hổ thêm nữa, mẹ còn sợ con trai bỏ đi, mẹ phải nhẫn nhịn, mẹ phải nhấn chìm sóng ngầm chực chờ biến thành bão tố. Mẹ làm tất cả để ngăn tình cảm mẹ con sụp đổ. Mẹ muốn cho con cơ hội giải thích. Nhưng không phải trong hoàn cảnh khó xử này, chốn nhơ nhuốc chẳng phải nơi mẹ con trải lòng với nhau. Mẹ lẳng lặng về trang viên, con trai bị mẹ ngó lơ liền mặc vội quần áo chạy đến bên mẹ.
– Mẹ, con muốn nói với mẹ từ lâu rồi, hôm nay mới có cơ hội! – Tôi giữ chặt hai tay đối diện với mẹ – Mẹ nghe con nói, tất cả cô gái ở đây là vợ con hết!
Bốn vợ đang xấu hổ liền sợ đến mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ướt thân lén ngó mẹ chồng sững khựng như bị ai đó níu chân. Lửa ghen rừng rực đốt cháy gương mặt bên trái, bàng hoàng kéo giãn đồng tử như muốn xé toạc khóe mắt trợn trừng bên phải, tôi giật mình kinh hãi lùi về sau, mẹ ghê sợ như thể tôi là thứ gì đó kỳ quái dị dạng.
Mẹ chứng kiến tôi chơi gái, phá trinh Man, còn điều hoang đường nào chẳng thể xảy ra nữa. Mẹ từ giận thành ghen tức, ghê sợ đứa con dứt ruột sinh ra. Nó là quái vật, không phải con trai mình. Mẹ uất ức chạy vụt đi, tôi hoảng hồn cùng nhóm người Hồng đuổi theo. Bốn cô vợ kia tủi thân khóc đỏ hoe mắt lủi thủi mặc quần áo về trang viên.
Tôi theo mẹ vào phòng, mẹ kêu ba con gái ra ngoài chơi cho thoáng, chị em tôi chả hiểu gì, vô tư rủ tôi đi, tôi nói em hơi mệt muốn ngủ một giấc. Ba người ờ ờ háo hức ra đồng hoa bắt bướm. Mộng, Mơ đi theo để trông chừng, Hồng cùng mẹ con Liên vào phòng, Linh cẩn thận khóa cửa. Giả bộ lớn tiếng than mùi thuốc nồng khó chịu để kiếm cớ đóng hết cửa sổ, tôi mới ôm mẹ, tôi tưởng mẹ sẽ đẩy mình, ai ngờ mẹ hóa thành tượng đá, mẹ lạnh lùng khiến tôi sợ vã mồ hôi cầu cứu vợ, Hồng khéo ăn nói nhất ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng:
– Chị, à không, bây giờ con phải gọi mẹ chồng mới phải đạo!
Mẹ nhếch mép cười khẩy:
– Ổ, cô giáo của con trai thành con dâu tôi. Thật nực cười! – Mẹ chuyển sang nói mát Liên – Cô bạn thân nhất chắc cũng ngửa lồn cho con trai tôi chơi rồi, từ bạn thân thành con dâu tôi nốt!
Mẹ cười rinh rích định công kích Linh nhưng nhỏ còn bé, mẹ không nỡ tổn thương nên cười điên dại. Liên xác định tinh thần sớm muộn chuyện động trời này bị lộ, hổ thẹn vẫn ép cúi đầu không dám đối diện bạn thân giờ đây là mẹ chồng nàng. Tôi cầu xin mẹ:
– Vợ con là người tốt, con xin mẹ đừng nói thế nữa!
– Ngườ tốt?! Làm tình với con nít chỉ vì dục vọng mà là người tốt!? Mẹ gỡ tay tôi để thu dọn hành lý – Chỉ có trẻ con ngây thơ như con mới bị đám gái đĩ nứng lồn này lừa thôi!
Mẹ con Liên ôm nhau khóc rấm rứt. Liên giàu sang phú quý nhưng phải sống vật vờ như một cái bóng trong nhà mình. Phú quý không thể mang hạnh phúc cho nàng, nhung lụa không thể sưởi ấm thân xác lạnh giá cần chiều chuộng nâng niu, người người ngưỡng vọng không thể vơi bớt nỗi cô đơn trống vắng, chẳng ai có thể hiểu thấu tâm tư ấy, kể cả Long. Nhưng người chồng tí hon ban cho nàng mọi thứ khao khát. Ở bên Long, nàng mới hưởng lạc thú nhân gian. Lạc thú ấy tìm lại cảm giác cuồng si trong khoảnh khắc thành đàn bà của người đàn ông mình yêu. Người đàn ông ấy biến cuộc sống tẻ nhạt thành muôn màu muôn vẻ với đủ cung bậc cảm xúc cay – đắng – ngọt – bùi. Liên đau đáu nhìn con gái khóc lặng trong lòng mình. Tình yêu mới chớm nở nguy cơ lụi tàn, kẻ vùi dập là người bạn thân như chị em cũng là người thân yêu nhất của chồng mẹ con nàng. Chẳng còn gì đau đớn hơn nữa.
Hồng chịu ám ảnh từ nhỏ, nỗi sợ đàn ông tan biến chưa lâu, tủi nhục hằn khắc thành vết sẹo không thể phai mờ trong tim nàng. Vết sẹo mới chữa lành còn chưa liền da, nay bị khoét sâu vào tận tâm can. Kẻ đâm nát tim nàng lại là đấng sinh thành người nàng yêu nhất. Nàng không phủ nhận dục vọng thôi thúc nàng và người thân phải thỏa mãn xác thịt. Nhưng chỉ ở bên người đàn ông nàng yêu, lửa tình mới bùng cháy. Ngoài người chồng bé nhỏ ấy, các nàng không hề có cảm giác với bất kỳ ai. Nay tình yêu bị chà đạp, nhân phẩm chịu sỉ nhục. May mắn thay, mẹ và bà ngoại không phải nghe lời cay đắng từ người mình tôn trọng nhất. Người nàng yêu thương hết lòng bảo vệ vợ:
– Mẹ, xin mẹ đừng xúc phạm vợ con!
Mẹ và chồng lại xung đột, những lời nói sắc lạnh cứa vào vết thương lòng ba người đàn bà đang khóc cạn nước mắt. Mẹ con Liên không chịu nổi nhục nhã toan bỏ đi, tôi sợ ác mộng tái hiện vội buông mẹ để ôm các nàng. Mẹ bị con trai bỏ rơi lần hai liền chẳng thể kìm nén ghen tị đốt lên lửa giận, vùng vằng kéo hành lý. Nếu để mẹ bước qua cánh cửa, tôi sẽ mất mẹ mãi mãi. Nhưng tôi đâu thể rời xa vợ yêu. Bên kia là tình cảm với mẹ, bên này là tình yêu với vợ. Tôi chẳng biết phải chọn bên nào mới vẹn cả đôi đường nên vội cầu cứu Hồng. Nàng là người vợ tôi tin tưởng nhất, luôn cho tôi lời khuyên hợp lý, giúp giải quyết mọi khó khăn. Chồng không van xin, Hồng không thể để mẹ và chồng từ mặt nhau, nàng sẽ ngăn chặn chuyện tồi tệ ấy bằng mọi giá.
– Mười một năm trước có một cô bé 5 tuổi bị kẻ xấu bắt cóc vào rừng, hắn hiếp dâm cô bé đó!
Mẹ tôi cùng mẹ con Liên không hiểu điều Hồng nói. Nhưng cảm nhận thanh âm đau khổ chèn siết giọng nghẹn đắng nước mắt, người đòi ra đi cùng kẻ muốn níu kéo chẳng thể giằng co nữa, hiếu kỳ khuyên chúng tôi lắng nghe quá khứ khổ nhục thấm đẫm lệ cay:
– Cô bé ấy có thai và sinh con lúc 5 tuổi! Bất hạnh chưa chịu buông tha cho cô bé đáng thương ấy, con gái càng lớn càng xinh đẹp, tên súc sinh cưỡng hiếp chính con gái mình!
Tôi chết sững nhận ra chuyện nàng muốn nói, nó là nỗi đau lớn nhất trong đời nàng, chồng không muốn vợ tự mình đâm vào vết thương nên khóc nấc xin nàng:
– Đừng nói nữa, anh xin em!
Mọi người không hiểu sao tôi xúc động đến vậy. Hồng ngơ ngác trông tôi siết chặt hai tay nhưng chẳng ngăn nổi tiếng khóc xót thương. Hồng hoài nghi chồng biết chuyện nàng kể. Nỗi sợ chồng và mẹ tan vỡ tình cảm chiếm tâm trí, nàng cắn răng bật máu tự xát muối vào vết thương. Bi kịch cuộc đời tái hiện trong từng câu từng lời cắt nát tim Hồng, nàng đau quặn thắt mà không dám dừng nửa giây, con dâu hướng về mẹ chồng để níu giữ người xúc phạm gia đình nàng.
Bi kịch xâu xé tinh thần tôi, chẳng bị ai đánh nhưng thân xác đau đớn như chịu đòn roi quật vào da thịt. Tôi nhào đến ôm Hồng, hốc mắt đỏ đậm lệ cay màu máu:
– Anh xin em, đừng nói nữa! Anh không chịu nổi đâu!
Mẹ, Linh và Liên bị bi kịch vặn xoắn dung diện, căm hận đốt cháy sắc mặt đỏ rực lửa giận. Kinh tởm hằn sâu trong ánh mắt sợ hãi tội lỗi tày trời. Tất cả ngậm ngùi cảm thông số phận bất hạnh. Nhưng vì sao Hồng kể câu chuyện này, nó liên quan gì đến sự việc động trời hôm nay, Hồng còn thống khổ như thể nàng chính là nạn nhân. Long cũng khóc thắt ruột gan. Bốn người hoang mang trước nỗi đau xé lòng và chẳng hiểu lý do khiến tôi kích động.
Hồng mơ hồ nghi chồng biết quá khứ gia đình nàng, liên tiếp xin đừng kể, chồng còn ôm nàng, vùi đầu vào lòng vợ mà khóc ra máu mắt. Thống khổ nói thay thiên ngôn vạn ngữ, tình cảm chân thành đốn tim Hồng lần nữa. Phút giây chồng thể hiện tình yêu nồng nàn, Hồng cảm nhận nhịp đập trái tim chung một dòng máu với nàng. Trái tim cất tiếng gọi thổn thức ấy sắp đến bên vợ chồng nàng.
Quyên, Linh và Liên ngơ ngác trông Hồng tự xoa dịu đau đớn bằng nụ cười ôn nhu, các nàng cùng hướng về nơi Hồng đang chờ đợi. Cửa phòng hé mở, Mộng – Mơ bước vào cùng ánh sáng mờ ảo như mơ như thực, ba nàng dịu dàng ngắm người thân yêu nhất. Bắt đầu thời khắc yêu Long, các nàng lo bí mật bại lộ, tình yêu sẽ chết trong song sắt nhà tù giam giữ tội phạm ấu dâm. Lúc mẹ phát hiện Long chơi gái, đùng đùng nổi giận bỏ về trang viên, nguy cơ lộ chuyện quá khứ rõ hơn bao giờ hết, mẹ con nàng bèn nhờ Ngân trông chị em chồng, Ngân muốn ghi điểm với Long nên vui vẻ đồng ý. Mộng, Mơ về trang viên đề phòng ai đó sơ ý lỡ lời còn kịp ngăn chặn. Các nàng đứng ngoài cửa phòng nghe hết mọi chuyện. Lo lắng là thế nhưng Hồng tiết lộ bí mật, các nàng lại không sợ hãi, có thể vì chồng có tình có nghĩa giúp vượt qua khiếp sợ, dẫu phải ngồi tù mục xương, người đời phỉ báng sỉ nhục, vợ chẳng hề hối tiếc khi trao thân xác và trái tim cho chồng. Sau tất cả, con dâu tin tưởng bi kịch gia đình lay động mẹ chồng. Đặt trọn niềm tin vào người từng chà đạp nhân phẩm mình, con dâu vẫn sợ mẹ chồng chia rẽ tình cảm vợ chồng nàng.
Linh và Liên mắc cùng một lỗi với Hồng, Mộng, Mơ, kẻ chung cảnh ngộ đau xót số phận nghiệt ngã. Hai năm qua chỉ có bóng tối an ủi nỗi đau mất người thân. Mẹ con nàng ngỡ không còn ai bất hạnh hơn mình. Giờ đây mới thấy thật ngây thơ, cuộc đời này bất công với mẹ con nàng còn chưa thỏa mãn, “gã” đốn mạt ấy hành hạ thể xác lẫn tinh thần những người phụ nữ khác. Hai năm đau đớn chẳng so sánh nổi tủi nhục hơn mười năm trời đằng đẵng, mỗi ký ức là một vết nhơ không thể gột rửa, mỗi lần chợp mắt, ác mộng lại giày vò hành hạ. Thật khó tin ba người đàn bà mỏng manh kiên cường trụ vững ngần ấy năm. Nếu nạn nhân là mẹ con nàng có lẽ tự sát sau khi bị xâm hại. Nước mắt đổ vì người thân, nay rơi lệ vì người chung chồng với mình. Mẹ và con ngậm ngùi đến bên kẻ khổ mệnh, lặng lẽ vòng tay ôm tất cả vào lòng. Không ai nói lời động viên, lúc này chỉ đồng cảm mới có thể an ủi tổn thương.
Chúng tôi mặc kệ mọi thứ quanh mình, mẹ có bỏ đi, tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Thời khắc này, vợ cùng chồng chỉ muốn ở bên nhau. Mẹ tôi khó tưởng tượng gia đình Hồng chịu bi thống chẳng thể ngỏ cùng ai, nay vì tình yêu với con trai nàng, tất cả phải gợi nhớ nỗi đau quá khứ. Khổ nỗi sợ mất con vĩnh viễn, mẹ buộc dằn lòng ngăn nước mắt rơi vì kẻ sắp cướp con trai mình.
– 5 Tuổi mà có thai, các cô coi tôi là trẻ con sao?
Mặc lời mỉa mai, vợ thể hiện tình cảm với chồng, các nàng dịu dàng ngắm tôi:
– Chuyện này đối với mẹ hay bất kỳ ai đều khó tin, nhưng mẹ có chia cắt ngăn cấm, chúng con vẫn yêu con trai mẹ tới chết!
Hồng hôn nhẹ má tôi:
– Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp chúng con chỉ yêu và làm vợ anh ấy!
Mộng hôn sâu môi tôi, nàng chẳng sợ mẹ trợn trừng tròng mắt muốn rách khóe, vợ bày tỏ tình yêu mãnh liệt:
– Anh ấy cho con biết tình yêu là gì, anh ấy cho con biết không có gì hạnh phúc bằng ân ái với người mình yêu. Mẹ không chấp nhận chúng con làm vợ anh ấy, sau này không thể ở bên anh ấy, chúng con vẫn yêu người đàn ông bé nhỏ này mãi mãi!
Con dâu nói hết bí mật gia đình là mẹ biết tình cảm dành cho con trai lớn đến đâu. Mẹ vẫn sững sờ với cái cách con dâu biểu lộ tình yêu, không chỉ Hồng, Mộng, Mơ ngang nhiên dám âu yếm chồng trước mặt mẹ, Linh và Liên thể hiện tình nồng với chồng, mẹ cùng con gái ôm ấp chồng, con gái hôn má, mẹ hôn môi, mẹ con cùng rúc đầu vào ngực chồng. Liên nói với cô bạn thân:
– Quyên à, hôm nay là lần cuối chúng ta là bạn và cũng là lần cuối tôi gọi bà bằng tên! – Liên chẳng hề do dự đổi cách xưng hô – Từ nay về sau con là con dâu của mẹ. Xin mẹ tác thành cho chúng con!
Linh ấp úng hơn mẹ mình, nhỏ mấp máy môi muốn nói mấy lần lại thôi, tôi và Liên trấn an khuyến khích mãi, nhỏ lí nhí nói với mẹ chồng:
– Cháu cũng là con dâu của cô! Xin cô chấp nhận cho mẹ con cháu làm vợ anh Long!
Bà ngoại, mẹ và con gái cùng làm vợ con trai mình là cú sock tinh thần với Quyên. Chuyện hoang đường tái diễn nơi cô bạn thân, cô bạn ấy thân hơn cả chị em ruột thịt, hai người từng tâm sự suốt đêm, trêu đùa sờ soạng bóp ngực, lần mò vùng kín trong khi ngủ chung. Quyên coi Linh như con gái mình, yêu thương chiều chuộng hết mực, nàng nhiều lần tắm rửa cho nó, tạo hóa trớ trêu sắp đặt mẹ con bạn thân làm vợ con trai mình.
Hương thơm trên thân thể nàng không còn là mùi hương duy nhất sưởi ấm con trai, thân xác ấy từ lâu chìm đắm trong hương vị tình ái và hoan lạc cùng tình dục. Thứ tình đê mê ấy là tội lỗi cấm kỵ mẹ con nàng. Cả đời nàng không thể hưởng trọn “niềm vui” cùng đứa con mang nặng đẻ đau. Phẫn hận vì con bị vẩn đục, hổ thẹn trót mang tội cùng con trai, ấm ức và ghen tức đám đàn bà dâm đãng cướp con khỏi tay mình, mọi cảm xúc hỗn loạn tranh nhau lên án lương tâm, trêu đùa mỉa mai tình cảm loạn luân.
Quyên cười ra nước mắt, cười như điên như dại, cười đến thanh âm cuồng tiếu chuyển thành tiếng nấc nghẹn, nàng đổ gục xuống trong tiếng khóc uất ức chính mình. Nàng là người sinh ra Long, nó mang xác thịt và máu của nàng, người mẹ ruột thịt còn hứng tình si mê với đứa con máu mủ, nàng chẳng còn mặt mũi đối diện chồng con, huống hồ nguyền rủa ngăn cấm mẹ con người ta làm vợ con trai.
Vợ cùng chồng lẳng lặng đến gần mẹ. Mẹ rùng mình hất tôi ra, con trai ôm mẹ vào lòng. Vợ không dám chạm vào mẹ mà ngồi bên mẹ và chồng. Mẹ khóc trong ngực tôi, tôi siết tay ôm chặt hơn. Mẹ chồng không còn phản đối nhưng vẫn có ý không tin chuyện gia đình Hồng, Liên buông tiếng thở dài bật điện thoại lên mạng tìm bài báo nói bên Tây có bé gái 5 tuổi mang thai, từng câu từng chữ giễu cợt mẹ trót sỉ nhục gia đình Hồng. Nhân chứng cùng vật chứng thuyết phục mẹ tuyệt đối, Hồng, Mộng, Mơ sợ mẹ còn lấn cấn và xấu hổ với mình, các nàng dịu dàng ôm mẹ. Hồng nhẹ nhàng nói với mẹ:
– Mẹ, con ấm ức nhưng không trách mẹ! Con phải cảm ơn mẹ sinh ra người yêu thương con, con cũng yêu anh ấy!
Mơ khẽ khàng nói:
– Thương yêu lo lắng cho con trai, mẹ mới nghiêm khắc như vậy! – Nàng hôn nhẹ lên tóc mẹ – Con yêu mẹ!
Mộng nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ:
– Chúng con yêu mẹ!
Linh và Liên thỏ thẻ nói con yêu mẹ. Tình cảm chân thành lay động trái tim mẹ, người đàn bà cô đơn ấy không còn sợ mất con nữa. Nỗi sợ thay bằng hổ thẹn thái độ lạnh lùng với người yêu thương con trai mình. Nàng cúi gục đầu vào con trai mà chẳng dám nói gì. Tôi thấy mẹ cư xử bất thường lại tưởng mẹ còn giận nên đành nói:
– Mẹ có biết vì sao Linh bị trầm cảm không?
Hồng, Mộng, Mơ vẫn băn khoăn mẹ con Liên đay nghiến chồng, Linh và chồng suýt chết vì chuyện này. Các nàng lờ mờ đoán Long có lỗi với Linh mới khiến nhỏ trầm cảm, nay chồng sắp tiết lộ, các nàng nín thở chờ đợi. Mẹ con Liên hiểu ý chồng muốn mẹ biết bí mật để không cấm cản tình yêu nữa, các nàng vẫn cúi đầu giấu lệ cay ngưng đọng khóe mi.
Quyên luôn quan tâm bệnh tình Linh, thường xuyên thăm hỏi nhưng Linh với Liên lại lạnh nhạt. Nàng chẳng hiểu mình phạm lỗi gì mà bị đối xử hờ hững. Nay con trai hỏi khúc mắc trong lòng khiến nàng tò mò hết nhìn con lại lén liếc mẹ con Liên. Hiếu kỳ bị bàng hoàng vùi dập dưới sự thật:
– Hôm đó giận mẹ bẫy con và chị, con chạy sang nhà Linh, bứt rứt khó chịu khiến con không chịu nổi, con cưỡng hiếp Linh để xả cơn điên trong lòng!
Tôi khóc không thành tiếng ôm Linh, nhỏ nức nở nép vào lòng tôi. Liên gục khóc ôm chồng cùng con mà xin tôi đừng nói nữa. Gia đình Hồng cùng mẹ tôi ngây dại như mất hồn, kinh hoàng vò xoắn sắc mặt bốn người. Tôi từng hiếp dâm bà chị say bia, nhưng Linh ít tuổi hơn Ngân, nhỏ lại là bạn thân tôi, tôi chẳng có lý do gì hiếp nhỏ, vợ mới bị kích động dữ dội. Mẹ thất thần nhìn tôi, tôi lại biến thành quái vật trong mắt mẹ. Sắc diện đỏ bừng vì giận lại tím ngắt vì ghê sợ, mẹ lắp bắp mãi mà giọng nói chẹn nghẹn không thốt lên lời.
– Linh bị con hiếp, nhỏ mới bị trầm cảm, thời gian qua, Linh và Liên chịu bao khổ nhục còn suýt mất mạng dưới vực sâu. Con gây ra đau đớn cho mẹ con Liên, hai người vẫn yêu và đồng ý làm vợ con.
Mẹ ngây ngốc đến không còn biết gì nữa, tôi đến ôm mẹ mà nói lời cuối cùng:
– Con là thằng hiếp dâm khốn nạn, con còn thấy ghê tởm bản thân, các nàng vẫn tha thứ và yêu con, chấp nhận làm vợ con. Con mất tích, Hồng, Mộng, Mơ chẳng sợ nguy hiểm quyết tâm tìm con trở về. Mẹ còn muốn người ta chứng minh tình yêu thế nào nữa!
Mẹ vẫn si dại bất động như tượng đá, tôi biết mẹ xuôi lòng nhưng tôi phải giải quyết dứt điểm ngay hôm nay:
– Con yêu vợ như yêu mẹ, con không bỏ rơi bất kỳ ai từng làm tình với mình, làm thế còn khốn nạn hơn cả hiếp dâm. Nếu mẹ nhất quyết phản đối, con đành rời xa mẹ!
Tôi khóc đỏ sậm khóe mắt cương quyết cứng rắn với mẹ.
– Chúng ta đi thôi!
Tôi lầm lũi kéo vợ ra cửa. Vợ ngỡ ngàng bất ngờ chồng đột ngột thay đổi thái độ, phát giác tôi gắng ngăn đôi tay run rẩy dưới tiếng khóc nghẹn ngào, vì yêu vợ và hạnh phúc sau này, chồng phải tổn thương người sinh ra mình. Mẹ tan nát cõi lòng, chồng quặn thắt trái tim nhưng dứt khoát bỏ nhà đi cùng vợ. Buồn vui chia đôi tâm trạng các nàng, người làm vợ ôn nhu ngưỡng mộ người chồng tí hon đáng mặt đàn ông, phận làm con tủi thân thay cho mẹ đang hoảng hốt đuổi theo. Chồng sang hướng nào, mẹ chuyển qua hướng đó, chồng không đổi ý còn nói mẹ tránh ra cho con đi. Mặc đám gái trang viên xì xầm bàn tán, mẹ lao đến ôm con, vòng tay ghì siết như sợ con biến mất mãi mãi. Con vùng vẫy buộc mẹ phải thốt lời tận đáy lòng:
– Mẹ yêu con! Mất con, mẹ chẳng thiết sống! Xin con đừng rời xa mẹ!
Mẹ van xin trước mắt bao nhiêu người, đồng nghĩa chấp nhận để các nàng làm con dâu. Tôi vui mừng khôn xiết ôm mẹ để ăn mừng thuyết phục thành công. Đám gái kia chẳng hiểu gì, chỉ chỉ trỏ trỏ mẹ con tôi. Tôi và mẹ với vợ đếch quan tâm kẻ không liên quan đến mình, chúng tôi chỉ cần biết sau cơn mưa trời lại sáng trong nắng vàng dịu êm. Gia đình tôi hạnh phúc với đồng cảm từ trời xanh.
Không còn nước mắt đau khổ, chỉ còn nụ cười hạnh phúc. Chúng tôi đang hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này.