Phần 72
– Không ngờ không bị Huyền Ma Diệu Pháp của ta mê hoặc tâm thần!
Khang Mẫn vô cùng khiếp sợ, nàng còn nghĩ, toàn trường hẳn là không ai có thể địch nổi công pháp của nàng!
Chiếm được gần như toàn bộ tu vi Độc Thủ, cảnh giới của nàng tạm thời tăng lên tới Tụ Linh tam trọng thiên, trên lý thuyết cho dù tồn tại Tụ Linh tam trọng thiên cũng rất khó chống nổi Huyền Ma Diệu Pháp của nàng.
Chu Hằng quả thật có được lực lượng cấp bậc Tụ Linh tam trọng thiên, nhưng cảnh giới lại chỉ là Tụ Linh nhất trọng thiên, tiểu tử này bất quá không gian đan điền lớn hơn người khác chút thôi, chỉ có thể nói là tiềm lực đáng sợ.
Vì sao tiểu tử này không bị ảnh hưởng? Huyền Ma Diệu Pháp chỉ cần là người làm phép cảnh giới cao hơn, toàn bộ sẽ khó thoát khỏi bị mê hoặc!
Nguyên nhân rất đơn giản, thần thức Chu Hằng xa xa cao hơn cảnh giới!
Trên lý thuyết, thần thức luôn tương xứng với cảnh giới, Tụ Linh Cảnh không có khả năng có được thần thức Sơ Phân Cảnh, đồng dạng phải bị cảnh giới ảnh hưởng. Mà chỉ sau khi đạt tới Sơ Phân Cảnh, mới có thể lớn mạnh thần thức, tăng lên trình độ tương ứng.
Trừ phi đạt tới Sơ Phân Cảnh, bởi vì tình huống đặc thù mà cảnh giới rớt xuống, như vậy mới có thể có thể xuất hiện hiện tượng thần thức cao hơn cảnh giới. Đương nhiên, cũng có một ít đan dược, linh quả có thể đề cao thần thức, nhưng mà nó rất hiếm thấy!
Trong quá trình Chu Hằng tu tập Lăng Thiên Cửu Thức, thần thức đã sớm nhất phi trùng thiên, độ cao hắn đạt tới hắn cũng không biết phỏng đoán, như vậy cho nên hắn hộc bất kỳ võ kỹ, công pháp nào đều một lần đều xong.
Huyền Ma Diệu Pháp quyết là võ kỹ mê hoặc thần trí, nhiều nhất chỉ có thể ảnh hưởng đối thủ cùng cảnh giới, mà cái gọi là cùng cảnh giới, kỳ thật chỉ là cảnh giới thần thức. Nhưng đối với người bình thường mà nói, thần thức và cảnh giới tương xứng, bởi vậy Khang Mẫn mới nghĩ Chu Hằng chỉ có thực lực lớn mà thôi, còn thần thức cũng không phải là đối thủ của nàng!
Đá phải thiết bản!
Chu Hằng nổi giận, đây chính là đại bổ hoàn Tụ Linh nhị trọng thiên a, quản ngươi là hồ ly tinh hay là thủy xà tinh, đám đoạt ưu đãi của lão tử, chém!
Hắc kiếm phun ra từng đạo kiếm khí, hắn đã hoàn toàn nắm giữ Phi Bộc Kiếm Pháp, sóng nước ầm ầm nổ vang, điên cuồng vây về phía Khang Mẫn.
– Chết tiệt!
Khang Mẫn biến sắc, nếu hiện tại nàng vẫn không thể khẳng định Chu Hằng căn bản không bị nàng ảnh hưởng thì đúng là ngu như lợn! Đối mặt với lực lượng đáng sợ kia của Chu Hằng, nhất là hắc kiếm sắc bén, không có vũ khí nàng căn bản không dám đón đỡ, vội vàng triển khai thân pháp, liên tiếp thối lui.
– Giết hắn cho ta…
Nàng hét lên một tiếng, đám người Đào Hàn không tự chủ được đuổi theo Chu Hằng, vũ khí vung lên.
Tà pháp thật là lợi hại, lại có thể mê hoặc lòng người!
Chu Hằng gào to một tiếng, chém ra một đạo kiếm khí, mấy người Đào Hàn liền bị đánh bay, hắn cũng không quản bọn họ, Tấn Vân Lưu Quang Bộ triển khai nhanh chóng đuổi theo.
Khang Mẫn tâm hồn táng đảm, nàng tuy rằng toàn lực chạy trốn, nhưng mà không ngờ không bỏ xa được Chu Hằng, ngược lại bị hắn nhanh chóng tới gần!
Đây là quái thai gì, nên biết rằng hiện tại nàng chính là Tụ Linh tam trọng thiên a, tuy rằng chỉ vẻn vẹn duy trì được trong một hồi, nhưng mà trong khoảng thời gian này, nàng chính là Tụ Linh tam trọng thiên thứ thiệt.
– Đại gia, ngài tha cho nô đi!
Nàng đột nhiên dừng lại, khuôn mặt trở nên vô cùng quyến rũ, hai mắt ướt át mê người, trong khoảng thời gian ngắn, hoa đào bốn phía dường như cũng mờ đi.
Chu Hằng cũng dừng lại chống kiếm đứng, hắn phát hiện từ bụng hạ dâng lên một cỗ nhiệt lưu, thân thể đúng lúc nổi lên biến hóa!
Là tác dụng của quả cây Kim Dương Thảo Vương!
Kim Dương Thảo vốn là vật tráng dương cực phẩm, dược hiệu Kim Dương Thảo vương tự nhiên càng mạnh, mà quả cây này lại hội tụ tinh hoa mạnh nhất, quả thật có thể làm cho người chết cũng phản ứng!
Đây không phải là xuân dược, sẽ không mê loạn thần trí, mà chỉ làm cho phương diện kia trở nên mãnh liệt gấp trăm lần!
Khang Mẫn thấy thế, trong lòng lập tức cười lạnh, thầm nghĩ mao đầu tiểu tử này không ngờ vẫn trúng chiêu!
Huyền Ma Diệu Pháp của nàng vốn cần phải phối hợp với tư thế thân thể mới có thể phát huy ra công hiệu cường đại nhất, chỉ là nàng vốn còn tưởng rằng bằng vào tu vi Tụ Linh tam trọng thiên là có thể nghiền ép mọi người, lúc này mới bỏ qua một bước này, bây giờ Huyền Ma Diệu Pháp mới chính thức phát huy ra toàn bộ uy lực!
– Đến… Đến đây… Đến đây!
Nàng vừa vẫy vừa nói, cái lưỡi thơm không ngừng liếm môi đỏ mọng, mị nhãn mê ly, tràn đầy phong tình câu người. Hai tay đưa tới ngực, nhào nặn bầu vú, quần áo nàng vốn liền cùng một thể, nói là quần áo, thực ra càng giống như một tấm vải lớn dán lên thân thể.
Bộ ngực của nàng vô cùng đầy đặn, hai bàn tay nhỏ nhắn xoa bóp càng lộ ra một loại mỹ cảm dâm dục, đũng quần nàng vậy mà bắt đầu thẩm ướt.
Chu Hằng thân hình tái động, chạy như bay về phía Khang Mẫn, chỉ cần giết nàng, tự nhiên tất cả đều khôi phục, nữ yêu nữ này cư nhiên dám dành ăn với hắn, sao có thể tha cho nàng?
– Làm sao có thể!
Khang Mẫn kinh hãi, mặc dù Chu Hằng chạy tới phía nàng, nhưng mà bộ dáng không bị một chút mê hoặc, ngược lại càng đằng đằng sát khí!
Vì sao ngay cả Huyền Ma Diệu Pháp hoàn toàn cũng không thể ảnh hưởng đến hắn?
– Chết!
Chu Hằng bay vọt tới, một kiếm đảo qua.
Khang Mẫn không dám đón đỡ, cấp tốc lui lại, muốn tránh đi mũi nhọn, nhưng so thân pháp với Chu Hằng, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Nàng né được một kiếm nhưng Chu Hằng nào chỉ có thể dùng kiếm?
Bùm! Một chưởng đánh vào bụng Khang Mân, thân thể nàng lập tức đâm đổ vài cái cây mới dừng lại, miệng ho ra một ngụm máu tươi.
– A!
Khang Mẫn hét thảm một tiếng, nhưng vẻ mặt lại không chút giận dữ, ngược lại tràn đầy sợ hãi, thấy Chu Hằng đến gần, nàng vội vàng kêu lên:
– Đừng giết ta, ta nguyện ý làm nô tỳ của ngươi, vĩnh viễn, tuyệt không phản bội!
– Không cần!
Chu Hằng đạp bước tiếp tục tấn công, đối phương là Tụ Linh tam trọng thiên, hắn cũng không thể một kiếm giết chết được.
– Không nên ép người quá đáng!
Khang Mẫn vội tránh né tránh, trong miệng vội vàng nói:
– Ta là đệ tử Âm Ma Tông, nếu ngươi giết ta, chính là tử địch của Âm Ma Tông!
– Âm Ma Tông gì? Chưa nghe nói qua!
Chu Hằng hắc kiếm liên tục chém ra. Hắn nếu như sử xuất Lăng Thiên Cửu Thức, tự nhiên đã sớm giải quyết chiến đấu rồi, nhưng kiếm pháp này là con bài chưa lật bảo mệnh của hắn, bình thường tuyệt không dễ dàng vận dụng.
Ba chiêu giải quyết cùng mười chiêu giải quyết, kỳ thật cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là hao phí thời gian một chút thôi.
– Cho dù Thiên Tinh Tông cũng không dám là địch với Âm Ma Tông ta!
Khang Mẫn thét to, nàng bị Chu Hằng áp chế đã sắp không còn không gian tránh né, quần áo rách tả tơi, bộ ngực đầu đặn không ngừng rung lắc dữ dội, giữa hai chân chỉ còn một mảnh tam giác.
– Chê cười, Âm Ma Tông nếu thật cường đại như thế, ngươi cần gì phải cấu kết với cường đạo giả vờ giả vịt mê hoặc người.
Khang Mẫn liên tục nhảy lên, hai cái bánh ngoại cỡ trên ngực cũng theo động tác của nàng không ngừng nhảy lên, quả thực có thể khiến người ta hoa mắt, Chu Hằng nhìn thấy con cặc phản ứng càng mãnh liệt hơn. Sắc mặt Khang Mẫn tái nhợt, quát lên:
– Ta tư chất kém, đã sớm bị đuổi ra khỏi Âm Ma Tông! Tuy nhiên, một ngày làm đồ đệ, cả đời làm đồ đệ, Âm Ma Tông tuyệt không cho phép có người xúc phạm thiên uy!
– Huyền Ma Diệu Pháp của ta là minh chứng tốt nhất, ta là đệ tử Âm Ma Tông, ngươi không thể giết ta!
– Thì tính sao!
Chu Hằng đột tiến, trong ánh mắt sát khí chợt hiện, hắn không thích gây chuyện, nhưng một khi chọc tới hắn, vậy chỉ có một con đường chết!
– Haaa!
– Không…
Một kiếm xẹt qua, như tinh quang lóng lánh rực rỡ, Khang Mẫn bị ép vào vách đá, đã không còn đường lui, hai mắt nàng sợ hãi nhìn Chu Hằng từng bước đến gàn, thân thể run rẩy không ngừng, cặp vũ to lớn gợn sóng liên miên.
Thấy hình ảnh này, Chu Hằng phản ứng càng mãnh liệt, dược tính quả Kim Dương Thảo Vương nổi lên, kích thích hắn, con cặc căng cứng giống như sắp phá quần bay ra.
– Ngươi có một cơ hội, nếu có thể làm ta thỏa mãn, ta sẽ tha cho ngươi.
Chu Hằng nhìn chằm chắm Khang Mẫn nói, kiếm trong tay hắn lóng lánh quang mang, bất cứ lúc nàng cũng có thể chém nàng làm đôi.
Khang Mẫn nghe được vẫn còn có hội sống, nàng lập tức gật đầu lia lịa, thân thể nóng bỏng bò đến dưới háng Chu Hằng, hai tay nhỏ nhắn mềm mại như lụa cởi quân hắn ra.
Bép!
Con cặc vĩ đại đầy gần guốc dữ tợn của Chu Hằng bung ra, vả một cái vào má nàng. Khang Mẫn hai mắt trợn to, tiểu tử này không ngờ lớn như vậy! Nếu địt nàng, không biết sẽ sung sướng đến mức nào!?
Thất thần trong chốc lát, Khang Mẫn liền cầm lấy thân cặc, cái lưỡi mềm mại như nắn của nàng liếm khắp con cặc, miệng anh đào nhổ một ngụm nước miếng vào hai tay, xoa đề khắp thân cặc, cặp vú kẹp chặt con cặc Chu Hằng, bắt đầu vừa bú cặc vừa đụ ngực.
Chu gác kiếm lên cổ Khang Mẫn, mặc cho nàng bú mút chăm sóc cặc hắn, ánh mắt nhìn chằm chắm nhất cử nhất động của nàng, con cặc bị cái miệng nhỏ bé ẩm ướt nuốt lấy.
Khang Mẫn cố gắng tranh thủ tính mạng, vì vậy nàng bú mút đến tận tình, hai mắt phong tình vạn chủng ngước lên nhìn Chu Hằng, lưỡi không ngừng quấn lấy thân cặc, đầu khấc đã có một phần 3 bị nuốt vào cổ họng.
Thật sự quá bót! Chu Hằng không khỏi cảm khái, Khang Mẫn không hổ là nữ nhân tu luyện mị công, kỹ thuật của nàng cực kỳ tốt, cổ họng và miệng cũng bót như một cái lồn.
Chu Hằng không những không được thỏa mãn, mà còn càng lúc càng khó chịu, con cặc của hắn cư nhiên to lên một vòng, bằng gần nửa bắp tay người lớn. Khang Mẫn đang bú mút ngon lành, cặp vú đồ sộ chà chà lên thân cặc, đột nhiên bị con cặc to lên làm bất ngờ, cổ họng nàng căng ra, khuôn mặt kiều mị đỏ bừng vì ngạt thở.
Thế nhưng Khang Mẫn cũng không dám phản kháng, tính mạng nàng nằm trong tay Chu Hằng.
Chu Hằng cảm thấy miệng nàng và vú Khang Mẫn đã không thể thỏa mãn được hắn nữa, liền đẩy nàng ngã ra đất, con cặc khủng bố hùng dũng nhô cao.
Khang Mẫn thấy thế, lập tức bò dậy, một tay chống lên vách đá, một tay banh lồn ra, dâm thủy chảy xuống hai đùi, lóng lãnh dâm dục, ánh mắt nàng mê người đầy câu dẫn nói:
– Chủ nhân, xin hãy thưởng cho tiện nô!
Chu Hằng nào còn cố kỵ gì, con cặc hắn sớm đã không nhịn được, một tay hắn giữ mông nàng, con cặc như cá gặp nước, “ọt” một tiếng đã đâm vào cái lồn đấy dâm thủy của nàng.
– A! Ưm… nô… hơ… hơ… nô chết mất… A… ơ… ơ… chủ… ưm… chủ nhân… ưm… a… ngài mạnh… mạnh quá… ưm… a… nô bị người địt chết mất! Ư… ơ… ơ…
Khang Mẫn gân cổ rên rỉ, cặc Chu Hằng quá lớn, nàng bình sinh đến nay, chưa từng gặp con cặc nào lớn như vậy! Quả thật là vương giả trong cặc!
Chu Hằng lúc này trong đầu chỉ còn nghĩ làm sao chịch cho đã đời, hông hắn ra sức nhấp vào âm đạo nhỏ hẹp của Khang Mẫn, bên trong âm đạo nàng giống như một hố đen, liên tục vặn vẹo, siết chặt cặc hắn, khiến Chu Hằng sung sướng không thôi.
Hắc kiêm trên tay biến mất, hai tay hắn bắt lấy cặp vú lớn như hai ngọn núi đang rung lắc giữ dội của nàng bóp mạnh.
Khang Mẫn một tay chống lên vách đá, một tay day day hột le, nàng có thể cảm nhận rõ ràng từng cú nện của Chu Hằng vào sâu trong lồn mình, tử cung không ngừng nhận phải trùng kích khiến nàng nước nôi lênh láng, miệng há to rên rỉ.
– Hơ… hơ… hơ… chủ… a… ơ… chủ nhân… ơ… ơ… nô… hơ… hơ… sướng quá! Ơ… ư… ư… ư… trong đời nô… ô… hơ… hơ… chưa… chưa bao giờ sướng như vậy! A… ưm…
Đây là lời thật lòng của nàng, từ lúc mất trình đến nay, nàng chưa bao giờ bị một con cặc khủng khiếp như thế này địt, lồn nàng siết chặt thân cặc Chu Hằng!
Có người đàn ông nào không thích được nữ nhân dưới háng chính mình rên rỉ khen ngợi? Huống chi Chu Hằng còn là thiếu niên khí huyết phương cương, nghe được Khang Mẫn rên la, hắn nắc càng hăng hơn!
Lớn hơn! Lớn hơn! Mạnh hơn nữa!
Chu Hằng mạnh mẽ nhấp vào âm đạo Khang Mẫn, trong đầu điên cuồng mặc niệm, dù sao nàng cũng chỉ là công cụ phát tiết nhất thời, hắn hoàn toàn không cần cố kỵ gì cả! Hai tay Chu Hằng bỏ vú nàng ra, một tay kéo tóc, một tay đút vào miệng nàng ướt nhẹp, sau đó ngón cái dần dần chọc vào lỗ đít đỏ hồng khép chặt của nàng.
Theo ý niệm Chu Hằng vang lên, con cặc hắn cư nhiên càng nện càng lớn! Lồn Khang Mẫn bị mạnh mẽ nong ra, con cặc địt vào lồn nàng vậy mà đã phình ra bằng nắm tay! Hai mắt Khang Mẫn trợn ngược, nước mắt chảy đầy mặt, miệng há hốc, cặp vú phập phồng lủng lẳng. Không biết nàng đã ra bao nhiêu lần rồi!
Chu Hằng cũng phát giác cặc hắn vậy mà thật sự lớn lên, trong lồn Khang Mẫn vì vậy càng thêm chật hẹp. Hắn hưng phấn chọc ngón tay vào đít nàng hết cỡ, con cặc nhấp như điên, cuối cùng run run phun tinh trùng xối xả khắp âm đạo, chảy cả ra bên ngoài.
Chu Hằng rút cặc khỏi âm đạo, con cặc vẫn cương cứng như trụ trỡi, ý niệm hắn khẽ động, lập tức, thân cặc thu nhỏ xuống một vòng, chỉ còn to bằng 2/3 nắm tay người trưởng thành.
Vẫn quá lớn, Chu Hằng động ý niệm lần nữa, con cặc hắn nhỏ lại thêm một chút, chỉ còn lớn bằng một nửa nắm tay người trưởng thành, chiều dài cũng rút ngắn còn 23 – 24cm, đây chính là cực hạn, không thể nhỏ hơn được.
Thấy vậy, Chu Hằng vui vẻ không thôi, con cặc hắn cư nhiên có thể biến to biến nhỏ. Nhớ lại lúc trước hoàn toàn không có khả năng này, có lẽ là tác dụng của quả Kim Dương Thảo Vương!
Nghĩ đến lời Chư Chí Hòa từng nói, Chu Hằng nhìn vào lỗ đít đỏ hồng như nụ hoa của Khang Mẫn, hắn cười ha hả, con cặc nhớp nháp dâm thủy và tinh trùng nhắm chuẩn đâm vào đít nàng!
– A! Ơ! Hơ… hơ… ư…
Khang Mẫn thét lên một tiếng, đít nàng chưa bao giờ nhận phải con cặc khủng bố thế này cả! Dù sao, những kẻ được nàng cho chơi lỗ nhị đểu không quá to, nào như Chu Hằng, trực tiếp đóng thẳng con cặc dài hơn 20cm, to bằng nửa nắm tay vào lỗ đít!?
Nhưng Chu Hằng sẽ không đi quan tâm cảm giác của Khang Mẫn, lần đầu được đút đít khiến hắn lâng lâng như lên mây!
Bên trong bót chặt còn hơn cả âm đạo, mặc dù có chút thô rát, không thể vừa mềm vừa ướt như lỗ lồn, thế nhưng thắng ở độ bót cùng co dãn!
Chu Hằng giống như khám phá được một lục địa mới, một tay hắn đè Khang Mẫn lên vách đá, một tay móc lồn nàng, con cặc cứng cáp bắt đầu nhấp vào lỗ đít.
– Ơ… ơ… ơ… Hơ… hơ…
Khang Mẫn chỉ có thể há miệng thở dốc, nàng thật sự không còn sức lực rên rỉ nữa. Chu Hằng lần đầu được chơi lỗ đít, hắn ra sức nắc vào, khiến vách hậu môn dần dần dãn ra, nhưng dãn thế nào cũng không thể vừa được với con cặc hắn!
Tay phải Chu Hằng cũng không nhàn rỗi, hắn mới đầu chỉ đút hai ngón tay vào lồn Khang Mẫn, như sau đó là 3 ngón, 4, 5 ngón, cuối cùng đút cả bàn tay vào trong, lồn nàng vậy mà có thể chịu được cả bàn tay!
Khang Mẫn càng bị đau, lại càng tiết nhiều dâm thủy, nàng vậy mà chính là một con đĩ khoái bạo dâm! Chu Hằng nắc điên cuồng, con cặc hắn cuối cùng không nhịn nổi, bắn hết tinh trùng vào đít nàng!
Một thoáng bung ra khiến Chu Hằng mất khống chế, con cặc vậy mà trực tiếp phình lớn trong đít Khang Mẫn!
– A!!!
Khang Mẫn hét thảm một tiếng ngất đi, khoái cảm cùng đau đớn liên tục trùng kích làm nàng không thể chịu nổi.
Chu Hằng thở dốc, hắn nhìn lỗ địt bị tàn phá của Khang Mẫn, trong lòng tự cảnh báo chính mình, lần sau nện lỗ nhị không thể trực tiếp ra bên trong, nếu không… đây là kẻ địch, làm vậy không có gì, nhưng nếu nữ nhân của hắn bị chính hắn chơi toét đít thì thật sự không được!
Chu Hằng khó khăn lắm mới có thể rút con cặc ra khỏi đít Khang Mẫn, nàng lập tức xụi lơ gục xuống đất.
Chu Hằng trực tiếp một kiếm chém chết, đây đều là linh lực! Hơn nữa nàng vừa nhìn qua đã biết là loại nữ nhân thâm độc, hắn không ngại phiền phức, nhưng không có nghĩa là thích phiền phức.
Người làm phép vừa chết, đám người Đào Hàn lập tức tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức.
Xung quanh toàn là xác chết, Chu Hằng và Khang Mẫn không thấy đâu.
Mấy người nghĩ rằng Chu Hằng đã đánh đuổi Khang Mẫn, vù vậy trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng bọn họ cũng không chạy loạn tìm người, chưa kể đến Thanh Thương Sâm Lâm nguy hiểm khắp nơi, ngay cả Chu Hằng đi đâu bọn họ cũng không biết.
Bọn họ chỉ nghĩ Chu Hằng là hiệp khách chân chính, gặp bất bình rút đao trợ, sau phất áo rời đi, một chút ưu đãi cũng không muốn.
Điều này làm cho ba người Bàng Hào rất kính nể, nửa ngày sau ra khỏi Thanh Thương Sâm Lâm cũng không thu tiền thuê của Đào Hàn, đều là muốn học tập Chu Hằng, để Đào Hàn không khỏi ngạc nhiên vui mừng, như vậy có thể tiết kiệm được cho hắn 4 khối linh thạch a!
Bọn họ đâu biết rằng, Chu Hằng căn bản không phải thanh cao trượng nghĩa gì, mà căn bản ngượng ngùng gặp mặt mọi người!
Hạ thân hắn vừa mới được xuất ra một lần đã lại phản ứng mãnh liệt!
– Kim Dương Thảo chết tiệt!
Sau khi chạy sâu trăm dặm, Chu Hằng nhảy lên một cây đại thụ ngồi xuống, không biết nói gì với cái bộ vị nửa ngày còn chưa tiêu nhiệt kia.
Hắc kiếm hấp thu lượng lớn tinh khí sinh mệnh, Chu Hằng lại không dám luyện hóa ở nơi này, bởi vì một bộ vị thân thể còn đang dựng đứng lên, lúc này hành công rất dễ dàng phân tâm, khó tránh khỏi gây đại họa tẩu hỏa nhập ma.
Trong lòng hắn cũng không chút nghĩ bậy, bởi vậy cũng không cần phân tâm suy nghĩ chuyện không liên quan gì, chỉ có thể chậm rãi chờ tiểu huynh đệ hạ nhiệt.
Cho tới khi qua gần hai giờ, rốt cục hắn mới khôi phục nguyên dạng.
Chu Hằng vội vàng vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, bắt đầu luyện hóa chỗ tốt to lớn vừa mới hút được.
Một ngày sau, hắn gào to một tiếng từ trên đại thụ nhảy xuống, một quyền đánh ra, kình phong như rồng, gió lớn nổi lên.
Tụ Linh nhất trọng thiên đỉnh phong!
– Lực lượng của ta lúc này đã vượt qua Tụ Linh tam trọng thiên trung kỳ!
Chu Hằng hết sức hài lòng, không gian đan điền gấp tám lần người thường tuy rằng hắn cũng cần thời gian tám lần tu vi tích lũy, nhưng đối với tốc độ gia tăng thực lực của hắn vừa xem hiểu ngay.
– Tuy nhiên, ta cũng không thể tự mãn, trên đời này cũng không phải chỉ có một mình ta có thể mở rộng đan điền, nói không chừng có thể có tồn tại càng nghịch thiên hơn ta!
Chu Hằng rất nhanh liền tỉnh táo lại, cảnh báo mình không thể tự mãn.
– Để đối kháng Liễu Thánh Kiệt, ít nhất ta phải có được tu vi Tụ Linh tam trọng thiên, như vậy mới có sức đánh một trận!
– Cách thời gian nửa năm còn rất lâu, tiếp tục ở trong Thanh Thương Sâm Lâm săn giết yêu thú, đây là một con đường tăng trưởng thật nhanh.
Trên người Chu Hằng có 5 khối linh thạch Đào Hàn đổi cho, mỗi ngày, ban ngày săn giết yêu thú, buổi tối lại dùng linh thạch tu luyện, sau khi đạt tới Tụ Linh Cảnh, tu luyện bước đầu đã có thể thay thế giấc ngủ, một tháng ngủ một lần là đủ rồi.
Cách đột phá Tụ Linh nhị trọng thiên cũng càng ngày càng gần, một mình cô đơn, có đôi khi Chu Hằng khó tránh khỏi nhớ tới bốn người Chư Chí Hòa, Khổng Ngạo Côn, con lừa đen, phụ thân còn có Lâm Phức Hương.
Ngày thứ bốn mươi bảy tiến vào Thanh Thương Sâm Lâm, sáng sớm, Chu Hằng rời khỏi sơn động ngủ qua đem, lần trước hắn ngủ cách nay nửa tháng, lúc này tinh khí thần đều trạng thái tột cùng.
Hắn tới một dòng suối nhỏ lấy nước, trong lòng lại cảnh giác, hắc kiếm tế xuất, lạnh lùng nhìn chằm chằm bụi cỏ cách đó nửa trượng, quát:
– Đi ra!