Phần 42
Bốn người hầu đằng sau Kim Tu Minh lập tức xông về phía năm người Chu Hằng, mỗi người đều có vẻ không sợ chết.
Không phải bọn họ không sợ chết, mà là ở trong Phong Vũ Thành căn bản không có ai dám đối chọi với bọn họ, ngay cả võ giả Luyện Thể tầng mười hai thấy được Kim thiếu cũng phải ngoan như chó con, huống chi là mấy tên Luyện Thể tầng chín.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Dư Chấn Diệp tức giận rút cặc nhảy ra, tung bốn cước đá văng từng tên người hầu, sau đó phủi chân, nói:
– Muốn cho chúng ta đi ngang ra ngoài, ngay cả Kim Đằng Dật đến đây cũng không dám nói như vậy!
Kim Tu Minh ngẩn ra, Kim Đằng Dật chính là phụ thân của hắn, Cốc chủ Bạch Ngọc Cốc, cường giả tuyệt thế Tụ Linh tam trọng thiên!
Dám gọi thẳng tên phụ thân, lại còn nói lời vô lễ!
– Bằng những lời này của ngươi, hôm nay năm nn các ngươi khó thoát kết cục bầm thây vạn đoạn!
Kim Tu Minh sắc mặt âm trầm quát.
– Chu Hằng, nếu ngươi có thù riêng với tên này, vậy giao kẻ này cho ngươi đi!
Chư Chí Hòa vỗ vai Chu Hằng, bộ dáng rất là khiêm nhường, sau đó tiếp tục dí cặc vào âm đạo nữ tử chơi tiếp, làm như không thấy đám người Kim Tu Minh.
Nếu đổi lại là người khác, nói như thế không chừng là cố ý dẫn tai họa lên người Chu Hằng, tuy nhiên bốn người Chư Chí Hòa tuyệt đối có lai lịch lớn, tuyệt không phải người như thế. Tặng Kim Tu Minh cho Chu Hằng trừng trị, như là bốn người Chư Chí Hòa bán thể diện cho Chu Hằng.
Chu Hằng quay sang nhìn Chư Chí Hòa, cười nói:
– Giết cũng không sao chứ?
Chư Chí Hòa hơi sững sờ, không ngờ tới Chu Hằng nói chuyện cười đùa cũng có thể tỏa đầy sát khí, nhưng hắn cũng không phải người thường, liền nhe răng cười nói:
– Không sao, trời sập xuống ta cũng có thể chống cho ngươi!
– Đúng là lớn lối!
Kim Tu Minh nghe hai người kẻ xướng người họa, coi mình như không ra gì, không khỏi giận tím mặt.
Chu Hằng gật đầu rút cặc khỏi lồn nữ nhân, bước chân bắn ra, đã xông về phía Kim Tu Minh.
– Muốn chết!
Kim Tu Minh giận không nén nổi, ngay cả tiểu tử này còn chưa đến Luyện Cốt Cảnh này cũng dám ra tay với mình, đúng là ăn gan hùm mật báo mà!
Bùm!
Chu Hằng coi như không thấy phòng ngự của Kim Tu Minh, một quyền trực tiếp đánh vào ngực hắn. Lực lượng chấn động, Kim Tu Minh sắc mặt lập tức đại biến, phụt một cái phun ra ngụm máu, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Luyện, Luyện Thể tầng chín!
Chu Hằng một cái chộp lấy cổ Kim Tu Minh, nói:
– Ta hỏi, ngươi trả lời!
– Cái rắm, mau thả bổn thiếu gia ra, bằng không giết sạch trên dưới nhà ngươi!
Kim Tu Minh lại không hề có tự giác bản thân là tù binh, vừa giãy giụa, vừa uy hiếp lại Chu Hằng.
– Khụ…
Năm ngón tay Chu Hằng bóp chặt, chât thuận tiện đá vào hạ bộ, Kim Tu Minh lập tức cả người run rẩy, giãy giụa tứ chi, mặt nhanh chóng trở nên đỏ rực, vô cùng khó coi.
– Ta hỏi, ngươi trả lời, không cần phải nói nhảm, bằng không ta ngắt đầu ngươi!
Chu Hằng bình thản nói, nhưng dưới lời bình thản lại tràn ngập hơi lạnh.
– Hiểu chưa?
– Hiểu… hiểu!
Kim Tu Minh cảm thấy nỗi kinh sợ trào ra trong đáy lòng, dũng khí nháy mắt tan biến sạch.
– Bạch Ngọc Cốc có tổng cộng mấy người biết Xích Diễm Phần Tâm Chưởng?
Chu Hằng mỉm cười nhìn Kim Tu Minh, nhưng nụ cười này ở trong mắt Kim Tu Minh lại dữ tợn hơn bất kỳ cái gì.
– Chỉ… chỉ có hai người, cha ta cùng đại ca của ta!
Kim Tu Minh run rẩy nói.
Chỉ có hai người! Chu Hằng vốn tưởng là sẽ có rất nhiều, nhưng ngẫm lại cũng hiểu được, cũng giống như võ kỹ thượng phẩm Phi Bộc Kiếm Pháp, chỉ có giới hạn mấy nhân vật trọng yếu mới được tu luyện.
Như vậy đả thương Chu Định Hải chính là phụ thân của Kim Tu Minh, hay là ca ca của hắn?
Không có nhiều khả năng là người lớn, bởi vì thân là cốc chủ sẽ không dễ dàng rời khỏi, nhưng người nhỏ thì không giống, không có nhiều hạn chế như thế.
– Ca ca ngươi, tên là gì?
Trong ánh mắt Chu Hằng mơ hồ lóe ra lửa giận, hắn nhớ tới bộ dáng oằn oại trên giường bệnh, trong lòng trào ra sát ý ngập trời.
– Kim… Kim Tu Long!
Kim Tu Minh đột nhiên trào ra dũng khí.
– Đại ca của ta là Tụ Linh nhất trọng thiên đỉnh phong, có thể tiến vào Tụ Linh nhị trọng thiên bất cứ lúc nào, các ngươi dám vô lễ với ta, chờ đại ca của ta đến đây, các ngươi khó mà thoát được cái chết!
Tính càn quấy của hắn cuối cùng khó mà sửa đổi, một cường giả Tụ Linh Cảnh đủ để làm chỗ dựa cho hắn.
– Đã quên trước đó ta nói cái gì? Không được nói nhảm, bằng không…
Tiếng nói của Chu Hằng như truyền ra từ trong băng lạnh.
– Không, không…
Kim Tu Minh cả người phát run.
Rắc!
Tay phải Chu Hằng gập lại, đầu của Kim Tu Minh lập tức gãy nghiêng, rũ xuống chạm vào vai, trên mặt vẫn còn mang theo biểu tình vô cùng hoảng sợ.
– Oa, huynh đệ, ngươi quả thật là sát phạt quyết đoán, nói giết liền giết, ca ca xem thật là sảng khoái!
Chư Chí Hòa từ quỳ phía sau một nữ tử, tư thế La Hán Đẩy xe, cặc không mừng nhấp, một mặt hưng phấn nói.
Ba người Dư Chấn Diệp cũng có biểu tình không khác mấy, liên tục vỗ mông nữ tử dưới cặc khen hay.
Năm người này là kẻ điên ư?
Các cô nương đều sợ hãi cực điểm, trong lồn thắt chặt, làm 4 người Chư Chí Hòa sướng khoái không thôi, kia là giết thiếu chủ Bạch Ngọc Cốc đó. Xong đời, mọi người đều phải chết, lửa giận Bạch Ngọc Cốc sẽ đốt hết mọi thứ!
– Tới đây tới đây, chúng ta đổi phòng khác tiếp tục uống!
Chư Chí Hòa cười to ôm cả cô nương này vừa đi vừa địt chuyển sang phòng khác.
Chu Hằng cũng không chậm, con cặc hắn lại tìm được lồn, một đường đi theo 4 người, vừa đi vừa địt. 5 người lại tiếp tục chè chén chơi gái như thường!
Lúc này, khách trong thanh lâu đã sớm nghe tin bỏ chạy, ngay cả những phục vụ cũng chạy sạch, chỉ có tú bà và 5 cô nương kia không thể thoát thân, 5 cô nữ nhân này đã bị nện cho không biết trời trăng là gì, còn tú bà thì dùng ánh mắt thù sâu đại hận nhìn chằm chằm căn phòng năm người Chu Hằng.
Không lâu sau, một mảnh ồn ào vang lên, rầm rầm chạy đến tửu lâu, là người Bạch Ngọc Cốc đã đến.
– Kim thiếu! Kim thiếu!
Tiếng kêu la hoảng sợ nhanh chóng vang lên, hẳn là bọn họ phát hiện ra thi thể của Kim Tu Minh, sau đó tiếng bùm bùm ầm ầm vang lên, phòng chỗ Chu Hằng chẳng những bị đá tung cửa, vách tường xung quanh cũng bị đục thủng, tràn vào mười mấy người.
– Chính là các ngươi sát hại Kim thiếu?
Một lão già áo xám tràn đầy hơi lạnh quát hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm 5 người Chu Hằng, sát khí đằng đằng, giống như không hề thấy bọn họ đang chơi gái, không chút che giấu khí tức Luyện Thể tầng mười hai của hắn, khí huyết lực kinh khủng như thực chất, đủ chấn cho võ giả Luyện Bì Cảnh ngất xỉu. Nhưng đám thủ hạ thì không được như vậy, bọn chúng sớm đã họa mi ngóc đầu.
– Lão già, nói chuyện khách khí một chút!
Vạn Lượng cặc không ngừng nhấp, chỉ vào mũi đối phương mắng.
Lão già áo xám kia thiếu chút tức muốn ngất xỉu, chưa từng thấy kẻ nào lớn lối như vậy, giết thiếu chủ Bạch Ngọc Cốc của bọn họ, lại còn cao ngạo như thế! Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
– Bắt lấy bọn chúng, giao cho Cốc chủ xử lý!
Năm người này nhất định phải chết, chỉ là không thể để bọn họ ra tay!
Keng!
Dư Chấn Diệp tiện tay ném ra một khối lệnh bài ngọc trắng vào mặt lão già, lười biếng nói:
– Các ngươi cứ ra tay thử xem!
– Dừng tay!
Lão già áo xám run giọng, vội vàng vung tay quát ngừng những người khác, hắn run run cầm lên lệnh bài kia xem, tỉ mỉ lật mặt sau xem lượt, vẻ mặt toát ra cung kính, cầm lệnh bài đi tới chỗ Dư Chấn Diệp, nói:
– Xin thứ cho tiểu nhân có mắt không tròng, không biết các đại thiếu giá lâm!
Chư Chí Hòa phất tay, nói:
– Cút hết cho ta, đừng ảnh hưởng hứng thú chơi gái của mấy huynh đệ chúng ta!
– Vâng! Vâng!
Lão già áo xám không ngừng thưa dạ, dẫn theo mọi người cùng thi thể Kim Tu Minh nhanh chóng rút đi, vậy là xong chuyện.
– Mấy người chúng ta đến từ Hắc Thủy Điện!
Chư Chí Hòa cũng không gạt Chu Hằng nữa.
Hắc Thủy Điện!
Chu Hằng có nghe Trầm Tâm Kỳ nhắc qua, hình như là tồn tại tầng thứ cao hơn Bạch Ngọc Cốc, Cửu Linh Tông, tuy nhiên cụ thể thế nào thì không rõ ràng.
Nhìn thấy vẻ mặt Chu Hằng toát ra mờ mịt, bốn người Chư Chí Hòa cũng hai mặt nhìn nhau, nói:
– Chu Hằng, chẳng lẽ ngay cả Hắc Thủy Điện mà ngươi cũng không biết!
– Nghe nói qua!
Chu Hằng nói lại một câu.
– Ha ha ha! Cái tên nhà ngươi đúng là cổ quái, ngay cả Hắc Thủy Điện cũng chỉ là nghe nói qua, ta thật hoài nghi nhà ngươi có phải là từ tảng đá chui ra hay không!
Lưu Viêm run lên một cái, là người đế giới hạn trước, cu hắn phun tinh ào ạt vào lồn nữ nhân, sau đó xìu xuống, tuột khỏi lồn nàng. Hắn để cô nương này bú liếm con cặc, vừa uống rượu, vừa giải thích rõ ràng cho Chu Hằng huống về Hắc Thủy Điện.
Tựa như Nguyên Thạch Trấn phụ thuộc vào Phong Vũ Thành, ở trình tự trên Phong Vũ Thành chính là tám thành lớn Hàn Thương Quốc. Mà Hắc Thủy Điện chính là thế lực lớn ở Thiên Hàng Thành một trong tám thành lớn, vừa lúc quản lý Phong Vũ Thành.
Đối với Hắc Thủy Điện mà nói, ngay cả Bạch Ngọc Cốc, Cửu Linh Tông, Thanh Vân Tông gộp chung lại cũng chỉ phất tay hủy diệt, hoàn toàn không cần cân nhắc – Cũng như Cửu Linh Tông có thể tiện tay hủy diệt Nguyên Thạch Trấn vậy.
Cho nên, cho dù Bạch Ngọc Cốc đã chết một thiếu chủ, cũng chỉ có thể đánh rớt răng nuốt trở vào trong!
Thì ra vậy, khó trách bốn người này không hề sợ hãi.
Chu Hằng có lòng vô địch, tự nhiên sẽ không vì thế mà có vẻ kính sợ bốn người Chư Chí Hòa, nói chuyện vẫn như trước, làm cho bốn người Chư Chí Hòa thầm khen, càng thêm đánh giá cao Chu Hằng.
– Chúng ta đổi chỗ khác, bằng không chắc chắc sẽ bị người ta tới bái phỏng, phiền chết!
Năm người mang theo năm cô nhơng tìm chỗ khách sạn, lớn tiếng nói chuyện, chơi gái, tính tình hợp nhau, đều có cảm giác hận gặp nhau quá trễ.
Ngày hôm sau, mấy người Chư Chí Hòa liền kéo Chu Hằng đi xem đệ nhất mỹ nữ Hàn Thương Quốc.
– Chu Hằng, không phải ngươi nói muốn mua thuốc luyện thể hay sao?
– Đã quên nói cho ngươi biết, Tử Tinh tiểu thư chính là người phụ trách Thiên Bảo Các!
– Ở Hàn Thương Quốc, còn có tiệm thuốc nào so sánh được với Thiên Bảo Các?
– Đi thôi!
Không cho nói gì, bốn người liền kéo Chu Hằng đi, liền nhanh chân đến Thiên Bảo Các.
Khó trách Thiên Bảo Các ngày thu đấu vàng, ba thế lực lớn Cửu Linh Tông lại không có ý nhúng tay, cũng không phải không muốn, mà là không dám. Thiên Bảo Các có lai lịch lớn đến kinh người, mỗi một tòa thành ở Hàn Thương Quốc đều có chi nhánh của Thiên Bảo Các!
Đừng nói Cửu Linh Tông, ngay cả cấp bậc như Hắc Thủy Điện chỉ có thể kính ở đằng xa!
Mấy người Chư Chí Hòa cũng không nói dối Chu Hằng, sau khi vào cửa đầu tiên là càn quét dược phẩm cần cho hắn tu luyện Minh Ngọc Công, bao lớn bao nhỏ cả đống, nhưng sau khi trả tiền, bọn họ cũng không trực tiếp vác đi, mà nói Thiên Bảo Các phái người đưa đến chỗ đang ở.
– Xin hỏi, hiện Tử Tinh tiểu thư đang ở chỗ nào?
Chư Chí Hòa đột nhiên quay sang hỏi chuyện tiểu nhị Thiên Bảo Các.
– Tiểu thư nhà ta đang ở Hòa Tâm Viện, các vị cũng đến tham gia đại hội trà đạo?
Tiểu nhị kia hỏi lại.
– Đúng vậy!
– Mời các vị!
Chu Hằng mơ mơ màng màng đi theo mấy người Chư Chí Hòa, trong lòng rất là kỳ quái, Tử Tinh tiểu thư này hẳn là thân phận cao lắm mới đúng, sao lại tùy tiện hỏi người nào cũng gặp được?
Quanh co mấy vòng, năm người Chu Hằng đi đến một chỗ sân viện lớn, chỉ thấy bên trong đã có rất nhiều người, đa số là người trẻ tuổi trên dưới 20, nhưng cũng có trung niên ba bốn mươi tuổi, ít nhất cũng phải bốn năm trăm người.
Bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, như quần sao vây quanh một cô gái áo tím.
Tuyệt lệ vô song!