Phần 240
Hàn Diệc Dao chỉ có thể ủy khuất quỳ dưới háng Chu Hằng, miệng nhỏ vụng về ngậm lấy đầu khấc hắn, cái lưỡi mềm mại không xương liếm quanh quy đầu. Hai bàn tay ngọc nắm thân cặc tuốt lên tuốt xuống.
Mặc dù được Chu Hằng chỉ đạo, nhưng động tác của nàng vẫn vô cùng cứng nhắc.
– Dùng cả ngực nữa.
Chu Hằng gẩy gẩy núm vú như nụ đào của Hàn Diệc Dao, cười dâm dâm.
Hàn Diệc Dao tức giận nhéo hông hắn một cái, nhưng vẫn là dùng cặp vú đầy đặn của nàng kẹp lấy thân cặc Chu Hằng, môi nhỏ liếm láp quy đầu, nước miếng chảy xuống thân cặc bị éo giữa hai ngọn núi mềm.
Chu Hằng thỏa thích hưởng thụ mỹ nữ chăm sóc.
5 phút, 10 phút, 20 phút…
Hàn Diệc Dao muốn khóc lên, nàng nghe qua một vài chuyện, nam nhân làm chuyện đó đều rất nhanh, ngắn thì hai ba phút, dài thì mười mấy phút, nhưng nàng vừa dùng miệng vừa dùng ngực, vậy mà đã 30 phút hắn vẫn chưa ra!
Chu Hằng cười hắc hắc, mặc dù không được địt nàng, nhưng miệng và ngực Hàn Diệc Dao cũng vô cùng tốt.
– Không làm nữa!
Hàn Diệc Dao giận dỗi nhả cặc Chu Hằng ra, làm một cường giả Sơn Hà Cảnh, nàng đương nhiên không có khả năng như vậy mà mệt mỏi, nhưng xấu hổ muốn chết a!
Nàng là vị hôn thê của người khác a, trần truồng trước mặt Chu Hằng, bị hắn đánh mông, đã là tội ác tày trời, lại còn dùng miệng mút cặc cho hắn… Hơn nữa, nàng thủ vững trinh tiết cũng không phải vì vị hôn phu kia!
Tội ác nặng như thế, nhưng Hàn Diệc Dao lại có một loại khoái cảm phóng túng, một loại giải thoát câu thúc!
Ở Hàn gia, mặc dù nàng được coi là tộc nhân thiên tài, nhưng mà vì Ứng gia, gia tộc không chút do dự đem nàng gả ra, căn bản bỏ ngoài tai lời phản đối của nàng.
Đối với những người khác mà nói, gả cho Ứng Thừa Ân thì còn có cái gì mà bất mãn?
Võ đạo thiên tài, người lại anh tuấn vạn phần, bao nhiêu nữ nhân nguyện ý tự tiến cử mà không được? Nàng đúng là thiên tài Hàn gia, là 3 đại mỹ nữ đế đô, nhưng hợp với Ứng Thừa Ân vẫn là với cao!
Ở trong mắt bất luận kẻ nào, có thể leo lên cửa hôn sự này, nàng cười trộm còn không kịp, hẳn phải vô cùng quý trọng, còn phản đối cái gì đây?
Đầu óc có bệnh!
Chính áp lực như vậy, tạo cho nàng phóng túng trong lúc bất chợt, sớm chiều ở chung với Chu Hằng gần hai tháng, nàng cũng nhìn thấy nhiều điểm sáng trên người Chu Hằng. Đối với một nữ nhân mà nói, Chu Hằng cũng rất đáng giá ngưỡng mộ.
Nàng không thể khẳng định đến tột cùng mình xuất phát từ trả thù Ứng Thừa Ân cố ý phóng túng mình, hay là phương tâm đã bị Chu Hằng đoạt mất, mới cảm thấy không biết thẹn làm chuyện hạ lưu như vậy.
Chu Hằng cũng không quá ép, dùng miệng cũng rất tốt, nhưng Hàn Diệc Dao vụng về, không so được với thật sự dùng cặc tiến vào lồn nàng, lúc đầu còn cảm thấy mới mẻ, nhưng thời gian dài liền nhàm chán.
Hắn nghĩ nghĩ, quay sang hai nữ nhân thanh lâu nói:
– Các ngươi đi ra ngoài đi!
Thanh âm như sấm, lập tức khiến hai nàng đang mơn trớn nhau lại, các nàng vội vàng ôm quần áo đứng lên, chạy ra khỏi phòng, tuy rằng cặp vú còn lộ ra hai đầu nhũ hoa, nhưng các nàng cũng không để trong lòng, vốn đây là nghề của các nàng.
Chu Hằng vươn tay phất một cái, linh lực tạo thành một bàn tay đóng cửa phòng lại. Hắn tiến đến bên tai Hàn Diệc Dao, nói:
– Dẫn ngươi đi một chỗ, không nên dùng ý niệm phản kháng.
Hàn Diệc Dao hoảng sợ, nàng bây giờ trần trùng trục, bất kể đi đâu cũng mắc cỡ chết người!
– Để ta mặc quần áo vào trước!
Nàng vội vàng kêu lên.
Nàng vốn có mâu thuẫn mãnh liệt, căn bản không thu được vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, mà Chu Hằng lại không nghĩ phóng bảo tháp lớn ra, trước hết chỉ còn cách nghe nàng, lấy ra quần áo mới mặc vào.
Chu Hằng không ngừng cười thầm, cho nàng mặc quần áo, đến lúc vào trong Huyền Thí Luyện Tháp cũng đâu vào đấy hết!
– Tốt rồi!
Hàn Diệc Dao gật đầu với Chu Hằng.
Chu Hằng cười thần bí ừ một tiếng, cầm lấy tay đối phương, tâm niệm vừa động, hưu, trong nháy mắt hai người biến mất trong phòng.
– Đây là… đâu? Á! Quần áo của ta!
Hàn Diệc Dao kêu lên một tiếng, nàng phát hiện váy vừa mới mặc vào đã biến mất, Chu Hằng bên cạnh cũng không mặc quần áo, hai người trần trùng trục không mặc gì cả. Nàng lập tức quên cả kinh ngạc.
– Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bên trong một kiện pháp khí không gian!
Chu Hằng cười dậm bắt lấy cặp mông Hàn Diệc Dao nói.
Ánh mắt đảo qua, chỉ thấy Tiêu Họa Thủy và Lan Phi đang ngủ trên giường, hai thân thể ngọc ngà ôm chặt nhau, chăn quá ngắn, chỉ có thể che đi nửa trên các nàng, lộ ra hai cặp đùi thon dài. Hai cái lồn như ẩn như hiện bị đùi ngọc che khuất.
Có thể kết luận dễ dàng, hai nàng này tuyệt không mặc quần áo!
Lúc trước Chu Hằng căn bản chưa bắn, vừa nghĩ tới thân thể mê người dưới chăn của hai nàng, tim không khỏi đập rộn lên, cấp tốc nổi lên phản ứng.
Hai người bọn họ tu vi không cao, căn bản không phát hiện ra khí tức bọn họ, vẫn ngủ say sưa như cũ.
– Hả, các nàng… Đều đột phá!
Chu Hằng đột nhiên phát hiện khí tức tràn đầy của hai nàng, đó không phải cấp bậc Sơ Phân Cảnh, mà là Ích Địa Cảnh!
Tiêu Họa Thủy đột phá là chuyện hợp tình hợp lý, nàng ăn một quả Cửu Nguyệt Phong Quả, nhưng mà Lan Phi tư chất khá bình thường, cho dù có thể đột phá đến Ích Địa Cảnh, ít nhất cũng phải mất trăm năm!
Chẳng lẽ, Tiêu Họa Thủy phân một nửa Cửu Nguyệt Phong Quả cho nàng?
Chắc là như thế, cho nên lần trước hắn tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp phát hiện hai nàng đều bế quan ở đây tầng thứ hai!
– Lại có bảo vật như thế?
Hàn Diệc Dao còn khiếp sợ vì pháp khí không gian có thể cất chứa vật còn sống, gần như không nhìn thấy hai người Tiêu Họa Thủy lõa lồ trên giường.
– Còn có thứ lợi hại hơn!
Hắn mang theo Hàn Diệc Dao đi tới cầu thang:
– Cái này gọi là Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bắt đầu từ tầng thứ hai, mỗi một tầng đều ứng với một cảnh giới võ đạo, chỉ cần ngươi có thể đả bại đối thủ là chiếm được phần thưởng!
Hàn Diệc Dao lập tức tim đập thình thịch, muốn đi vào tầng thứ hai, nàng nghĩ hắc kiếm của Chu Hằng chính là lấy từ đó!
– Từ từ, đợi chút nữa hãy đi.
Nhưng Chu Hằng kéo nàng lại cười dâm nói. Hàn Diệc Dao chỉ cảm thấy không lành.