Phần 239
Hàn Diệc Dao không biết yêu là gì, nhưng tuyệt đối không biết e ngại, kính sợ.
E ngại sinh ra là nô tính, kính sợ là trung thành, nếu như mang ý nghĩ đó gả cho Ứng Thừa Ân, nàng biết đã đánh mất chính mình, trở thành một cái xác không hồn!
Hơn nữa, nàng còn có phiền toái lớn, nàng là người của nam nhân đụng vào là phải chết, cũng không đợi được ngày này! Bởi vậy cho tới bây giờ nàng chưa suy nghĩ qua việc này, chỉ theo bản năng kháng cự hôn sự với Ứng Thừa Ân.
Nhưng mà cố tình lúc này nàng lại phân tâm suy nghĩ việc này!
So sánh với hắn, mặc dù Chu Hằng là đại sắc lang, nhưng trừ hiếu sắc một chút thì dường như cũng không có thói quen không tốt! Hơn nữa, tiểu tử này hiếu sắc cũng rất xảo quyệt, cũng chỉ làm chuyện xấu với mấy người nàng, chưa thấy hắn giống như chó đực động dục truy đuổi phía sau nữ nhân khác.
Lại nói tiếp, nàng có phải vì vậy mà tự hào hay không?
Hàn Diệc Dao a Hàn Diệc Dao, vào lúc này ngươi còn nghĩ lộn xộn cái gì đó.
Nàng thầm nói trong lòng, nhưng mà lại không cản được ý nghĩ hiện ra.
Theo góc độ khác so sánh thì cảnh giới của Chu Hằng bây giờ thấp một chút, còn thấp hơn nàng một tầng. Nhưng mà nói đến tiềm lực mạnh, cho dù Ứng Thừa Ân cũng phải nhận thua, hơn nữa, cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực, mình đánh thắng được Chu Hằng sao?
Vì sao bị hắn xâm phạm như thế, mình lại không quá phẫn nộ, lại không lo lắng thất thân?
Mình thích tên nam nhân này sao?
Không thể nào đâu?
Hàn Diệc Dao cũng không thể nào khẳng định được, nàng dùng phượng nhãn mông lung mê người nhìn Chu Hằng đang hùng hục mút lồn nàng, hai tay ngọc không tự chủ được nhấn đầu hắn xuống, muốn để lưỡi hắn vào sâu thêm một chút.
Nam nhân này cứng cỏi, quả quyết, có được ý chí khiến người không theo kịp, trừ khuyết điểm hiếu sắc của tên này, tuyệt đối là chân hào kiệt, thiết anh hùng!
Tuy nhiên, tên này cũng chỉ ham muốn mình, cũng không phải hắn thực sự thích mình.
Nếu là thích, vậy không thể nói hắn dâm ô, chỉ có thể nói yêu thích theo đuổi người yêu của hắn khác người.
Con người ta lại kỳ quái như vậy.
Khi chán ghét một người, bất kể đối phương săn sóc cỡ nào. Vẫn luôn nghĩ theo hướng xấu, hiểu lòng dạ đối phương bất lương. Nhưng mà một khi thích người nào đó, bất kể đối phương làm gì đều cảm thấy vui vẻ, tri kỷ.
Đồng dạng một câu lên giường đi, ở trong miệng người thích và không thích nói ra, kết quả hoàn toàn khác nhau.
Lúc Hàn Diệc Dao bắt đầu nghĩ loạn hình tượng Chu Hằng, chợt cảm thấy tên này cũng không ghê tởm như vậy, lúc trước còn cứu nàng vài lần. Bảo nàng lấy thân báo đáp cũng không quá mức.
Ngược lại là nàng, tổng chưa cho Chu Hằng một sắc mặt tốt, bây giờ suy nghĩ lại cũng có chút xấu hổ!
Trong lúc Hàn Diệc Dao miên man suy nghĩ linh tinh, Chu Hằng đã nâng mông nàng lên, lưỡi hắn tiến vào sâu trong lồn nàng, miệng tham lam mút lấy dâm thủy thơm ngọt của nàng.
– Ưm… Ưm… ư…
Hàn Diệc Dao đê mê rên rỉ, thân thể không tự chủ được cong lên, khe lồn hồng hào càng áp sát vào miệng Chu Hằng, da thịt trắng nõn của nàng nổi lên một màu ửng đỏ càng thêm mê người.
Chu Hằng hung hăng tiến vào sâu trong lồn nàng, lưỡi hắn vừa dài vừa ẩm ướt lăn lọn trong vách thịt mềm, đầu lưỡi dần dần chạm vào tử cung Hàn Diệc Dao. Chu Hằng biến to lưỡi, hai tay hắn nhào nặn cặp mông lớn săn chắc của nàng, cái lưỡi không ngừng kích thích tử cung.
Hàn Diệc Dao nhắm mắt đê mê, thân thể ửng đỏ mê người, cặp vú ngạo nghễ vểnh lên thật cao, hai núm vú đỏ bừng lung lay theo từng nhịp thở của nàng.
– Không… không được… ưm… a… ưm… ưm… ô… Ta… ta sắp… ưm… bắn… ưm… ư… A!
Hàn Diệc Dao bỗng nhiên ghì chặt đầu Chu Hằng vào lồn nàng, thân thể uốn cong lợi hại. Bờ môi đỏ mọng há ra, cặp mắt trợn ngược mê ly, khóe miệng nàng còn có nước miếng chảy ra.
Chu Hằng chỉ cảm thấy trong lồn Hàn Diệc Dao siết chặt, vách thịt mềm mại như vô số giác hút, mút lấy lưỡi hắn, tử cung nàng càng là kẹp chặt đầu lưỡi Chu Hằng. Một dòng chất lỏng trắng đục bắn ra từ trong lồn Hàn Diệc Dao, bao phủ khắp lưỡi Chu Hằng, sau đó bị hắn nuốt sạch.
– Ưm…
Hàn Diệc Dao nắm chặt ga giường, toàn thân nóng bừng thỏa mãn, hai tay vô lực buông đầu Chu Hằng.
Hàn Diệc Dao đã ra một lần, nhưng Chu Hằng vẫn dục hỏa hừng hực, hắn lập tức ngồi dậy. Hai tay Chu Hằng tách cặp đùi nàng ra, con cặc kê sát lồn Hàn Diệc Dao, chuẩn bị tiến vào cái lồn múp míp ẩm ướt của nàng.
– Không được!
Đầu khấc vừa tiến vào được một chút, Hàn Diệc Dao lập tức như bị điện giật, nàng hét lên một tiếng, bàn tay mềm mại nắm chặt thân cặc Chu Hằng, khuôn mặt đỏ hồng, ngượng ngùng nói:
– Ngươi nếu tiến vào ta, ta sẽ chết!
Chu Hằng đang đà tiến lại bị cự tuyệt, hắn đầu tiên là giận dữ, nghĩ đối phương lấy cái chết ép mình, nam nhân tinh trùng lên óc này tự nhiên đầu óc mất linh. Nhưng vừa nghĩ khác hắn lại nói:
– Ngươi có bệnh?
Đây cũng không phải mắng chửi người, tuy rằng trong lòng hắn rất không thích là thật.
– Coi là vậy đi!
Hàn Diệc Dao gật gật đầu, dùng vẻ mặt cầu khẩn nhìn Chu Hằng.
Chu Hằng cắn chặt răng, chuyện này lên cung dễ dàng, nhưng mà thu tiễn lại thì khó khăn. Hắn hung hăng xoa bóp bầu vú Hàn Diệc Dao nói:
– Đây là nguyên nhân ngươi luôn luôn không lấy chồng?
– Đúng!
Hàn Diệc Dao vẫn nắm thật chặt cặc Chu Hằng, chỉ sợ hắn không nhịn được đánh bậy, nàng cũng không phủ nhận. Nàng tới tìm pháp khí tuyệt thế là muốn mình có được tiếng nói, nắm giữ vận mạng của mình.
Chu Hằng thở dài, nói:
– Ta đây làm sao bây giờ?
Hàn Diệc Dao tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đây không phải hắn tự tìm sao? Lại còn hỏi nàng!
– Đi tìm các nàng!
Nàng chỉ chỉ hai kỹ nữ trong phòng, lúc này các nàng đang tự bú lồn nhau, hai cặp mội bú mút khe lồn của nhau, thân thể trắng nõn như ngọc đè lên nhau, vô cùng mê người.
Chu Hằng hơi giận dữ, hắn rút cặc ra khỏi lồn Hàn Diệc Dao, sau đó lật người nàng lại, một bàn tay hung hăng tét vào cặp mông săn chắc vểnh cao của nàng. Sóng thịt lưu chuyển dạt dào, xúc cảm vô cùng mềm mại, hai mắt Chu Hằng lập tức tóe lửa hừng hực.
– Khốn nạn!
Hàn Diệc Dao quay đầu lại, nhe răng hung dữ mắng.
Nam nhân này sao luôn đánh mông nàng, lần trước là trước mặt con lừa không nói, dù sao cũng chỉ là yêu thú, nhưng lần này hắn lại đánh mông nàng trước mặt người ngoài, không biết như vậy xấu hổ cỡ nào sao?
– Ngươi gây ra họa, để ngươi giải quyết!
Chu Hằng uy vũ không lùi, con cặc lại kê vào lồn nàng.
Hàn Diệc Dao lập tức hoảng sợ bắt lấy con cặc Chu Hằng, nàng vừa mờ mịt vừa ngượng ngùng, nàng không ngờ trần trụi trước mặt một nam, bị hắn đánh mông không nói, thậm chí còn cầm cặc hắn.
Tình cảnh này, phải giải quyết như thế nào?
Nhìn vẻ mặt thanh thuần của nàng, Chu Hằng có cảm giác tội ác, nhưng càng như vậy càng khiến hắn cảm xúc dâng tràn. Chu Hằng cười dâm liếm nhẹ vảnh tai Hàn Diệc Dao nói thầm.
– Cái gì!
Hàn Diệc Dao hoảng sợ, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Chu Hằng.
Này này này này này, lại muốn nàng dùng miệng… Bẩn muốn chết!
– Hoặc là mặt trên, hoặc là phía dưới, ngươi chọn một!
Chu Hằng rất không nói lý chỉ vào miệng nàng, sau đó chỉ vào lỗ đít tinh xảo đỏ au như đóa hoa của nàng.
Tên khốn nạn này!
Hàn Diệc Dao bối rối đảo mắt, đỏ mặt mặc cả:
– Dùng tay được không?
– Không được, dùng miệng hoặc dùng đít thay thế.
Chu Hằng bá đạo tét lên mông nàng.