Phần 17
Thấy Thạch Cương bị Chu Hằng một kiếm đả thương, hai người khác đều bị đả kích mãnh liệt, không ngờ quên cả công kích.
– Còn thất thần làm gì, chế trụ hắn cho ta!
Thạch Cương phẫn nộ quát, hắn từ trước đến nay tự xưng là thiên tài, nhưng mà không ngờ bị một tiểu tử vừa mới tiến vào Luyện Cốt Cảnh 1 chiêu đánh bại, bảo hắn làm sao không thẹn quá hóa giận!
Hai người Thạch gia trong mộng tỉnh lại, mỗi người vung đao, kiếm trong tay chém tới Chu Hằng.
Ở trong mắt Chu Hằng, cũng chỉ có Thạch Cương có thể xứng làm đối thủ, về phần hai người khác… Cho dù lúc hắn chưa đột phá Luyện Cốt Cảnh cũng có thể một kiếm giết chết bọn họ.
– Vù!
Một kiếm cắt ngang cắt qua cổ một tên trong đó.
– Đừng mơ tưởng!
Thạch Cương hừ lạnh một tiếng, chém ra một đao, đao khí lạnh thấu xương lập tức điên cuồng gọt tới Chu Hằng.
– Người ta muốn giết, ngươi há có thể ngăn cản được!
Chu Hằng cũng hừ lạnh một tiếng, Phi Vân Bộ triển khai, rất nhanh đỡ được một đao của Thạch Cương, lần nữa đạp bước vọt tới tên kia.
– Phốc!
Một đạo máu tươi thổi qua, cổ tên kia lập tức vọt ta một vòi máu tươi, Chu Hằng không chút ngừng lại, thân hình lách qua nhẹ nhàng đánh bật một đao Thạch Cương trở về.
– Chết tiệt!
Thạch Cương nổi giận gầm lên một tiếng, Chu Hằng ở trước mặt hắn liên tục giết hai người, khiến hắn muốn nổi điên!
Tên thủ hạ Thạch gia cuối cùng sợ tới mức cả người phát run, Chu Hằng ở trong mắt hắn đã giống như tử thần, cho dù Thạch Cương thì thế nào, căn bản không bảo vệ được tính mạng của hắn! Hắn đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, lập tức quay đầu bỏ chạy.
– Trở về!
Thạch Cương phẫn nộ quát, hắn cũng không phải muốn đối phương tương trợ, mà tộc nhân này chạy trốn chẳng phải nhận định hắn không bằng Chu Hằng sao?
Đây mới là cái khiến hắn tức giận!
Nhưng địch nhân đang ở trước mắt, hắn cũng không tiện đuổi theo trừng phạt, chỉ mạnh mẽ nén ở trong lòng, dù sao tránh được hòa thượng không tránh được miếu, đợi hắn quay về Thạch gia nhất định phải khiến người nọ hối hận không kịp!
Nhìn sắc mặt âm ngoan, độc ác của Thạch Cương, Chu Hằng tươi cười, nói:
– Không cần nghĩ chuyện xa như vậy, ngươi không có cơ hội như vậy!
Hắn cũng bỏ qua truy kích, chỉ nhìn chằm chằm Thạch Cương.
– Ha ha ha! Ngươi cho là ngươi có thể giết được ta sao?
Thạch Cương cười lạnh:
– Trước không nói ngươi không phải là đối thủ của ta, với tốc độ của ta, ngươi có thể đuổi theo kịp sao?
Đây là lời thật, Phi Vân Bộ mặc dù có thể phụ trợ tăng tốc, nhưng tác dụng lớn hơn là chỗ biến hóa vô cùng huyền diệu! Đương nhiên, đây cũng là vì Chu Hằng không có được bộ công quyết vận chuyển bộ thân pháp này, chỉ học bộ pháp trong đó cũng không thể xưng là thân pháp chân chính.
Chu Hằng mắt lộ ra sát khí, trường kiếm trong tay khe khẽ rung lên, nói:
– Ngươi không có cơ hội chạy trốn!
Thạch Cương không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha ha, đây không phải là thiên đại chê cười sao, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có? Tiểu tử này tưởng miểu sát được mình sao?
– Vậy để ta cho ngươi thấy sự lợi hại chân chính của ta!
Song chưởng Thạch Cương rung lên, từng khối cơ bắp lồi lên, một cỗ khí thế cường đại lập tức trào ra, giống như một đầu hổ uy mãnh.
– Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh, bởi vì ngươi là người đầu tiên nhìn thấy thức thứ tư Phong Vân Đao Pháp của ta!
Đại đao giơ lên cao, gân xanh bạo khởi, mỗi một khối bắp thịt đều run rẩy, dường như không chịu nổi lực lượng này.
Phong Vân Đao Pháp kỳ thật tổng cộng có 4 chiêu bí thuật, nhưng bí thuật thức thứ tư uy lực lớn nhất đã sớm thất truyền, nhưng hắn lại tìm được từ trong tàng thư mênh mông của gia tộc. Đáng tiếc vì quá lâu cho nên có vài câu khẩu quyết đã mờ không còn nhìn rõ, tuy rằng hắn tận khả năng bổ sung toàn bộ, nhưng vẫn kém một chút.
Ngay cả như vậy, uy lực thức thứ tư đao pháp này vẫn vô cùng đáng sợ, mạnh tới mức mỗi lần hắn xuất ra, chẳng những phải hao hết lực lượng, thậm chí còn bị phản thương!
Bởi vậy, thức thứ tư đao pháp này là vũ khí bí mật của hắn, vốn chuẩn bị tới thời khắc mấu chốt tranh đoạt vị trí gia chủ với Thạch Thanh Phong, nhưng bây giờ trừ tuyệt chiêu này ra, hắn không biết còn có gì có thể uy hiếp được Chu Hằng nữa!
– Phong Vân Long Hổ Biến!
Hắn bạo hống một tiếng, một chân đạp xuống, mặt đất nổ vang, cả người phóng nhanh lên, mặt đất để lại dấu chân sâu 3 tấc.
Đại đao vũ động, từng ánh đao phát ra giống như vạn tiễn bắn ra, khiến người ta sinh ra cảm giác vô lực không thể tránh né.
Chu Hằng trong lòng vừa động, đao pháp này không ngờ cũng có tác dụng áp chế tâm linh. Chỉ là so với Lăng Thiên Cửu Thức, ngay cả xách giày cũng không xứng!
Nhất thiết phải một kích tất sát, ít nhất cũng phải đánh trọng thương đối thủ, mới khiến cho Thạch Cương không thể đào thoát.
Một khi đã như vậy.
Lăng Thiên thức thứ nhất!
Đao đối kiếm, đối chọi gay gắt!
Trong thời khắc mấu chốt này, Thạch Cương đột nhiên lại bị kìm hãm!
Dường như thiên địa đang bài xích hắn, lấn ép hắn, khiến hắn động một ngón tay cũng khó! Tuy nhiên, hắn dù sao cũng là người ý chí kiên định, nó chỉ ảnh hưởng trong thời gian ngắn ngủi, sau đó lập tức khôi phục bình thường.
Nhưng mà, cao thủ đánh nhau, chỉ vẻn vẹn một sơ sẩy nhỏ cũng tạo thành hậu quả chí mạng! Chu Hằng hiện tại cũng không phải là Luyện Nhục Cảnh, mà là Luyện Cốt Cảnh thứ thiệt!
Một kiếm xẹt qua, ánh đao lập tức tan rã, chỉ còn lại kiếm quang đầy trời như sao băng xẹt qua trời đêm, rực rỡ vô cùng!
Thạch Cương bước chân lảo đảo, tay trái ôm ngực, kẽ ngón tay tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, chân xiêu vẹo giống như đứng không vững.
Buồng tim hắn trúng một kiếm, kiếm khí thiếu chút nữa chấn vỡ trái tim hắn, nếu lúc này hắn buông tay ra, máu tươi chắc chắn trực tiếp phun ra 3, 4 xích. Cũng may hắn là võ giả Luyện Cốt Cảnh, đổi thành thường nhân, bị một kiếm như vậy đã sớm chết rồi!
Hắn dùng chân nguyên lực mạnh mẽ áp chế thương thế, nếu lấy dược liệu trị liệu đúng lúc thì vẫn có thể trị được.
– Thù một kiếm này ta nhất định sẽ báo!
Thạch Cương quay đầu bỏ chạy, căn bản không dám cùng Chu Hằng giao thủ nữa.
– Ta đã nói qua, ngươi không có cơ hội này!
Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, Lăng Thiên thức thứ nhất lại ra!
Thân hình Thạch Cương lại bị kìm hãm, tuy rằng hắn đã nếm qua một lần, tuy nhiên vẫn không thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mà bị kìm hãm như vậy sẽ trực tiếp lấy mạng của hắn!
Chu Hằng một kiếm xẹt qua, keng một tiếng, Sương Hàn Kiếm vào vỏ, hắn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Huỵch!
Thạch Cương hai chân mềm nhũn, quỳ ở trên mặt đất, thân thể xiêu vẹo, cả người ầm ầm ngã xuống, hai mắt mở to, rất không cam lòng, dưới người là một vũng máu to.
Nhưng vẫn còn một tên trốn chạy!
Chu Hằng nhíu mày, bất quá hắn chưa từng lộ ra thân phận của mình, cho dù người kia còn sống trở lại Thạch gia đem tin tức truyền ra, nhiều lắm cũng chỉ miêu tả bộ dáng của hắn một chút, muốn tìm được Chu gia thì căn bản là chuyện không thể nào!
Chính mình gây họa, tự nhiên sẽ tự gánh vác, Chu Hằng đối với Chu gia chưa nói có cảm tình quá sâu gì, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà rước phiền toái cho gia tộc.
– Về nhà!
Khi nói ra hai chữ này, trong lòng hắn dâng lên tình cảm phụ tử mãnh liệt, trong lòng nôn nóng muốn gặp Chu Định Hải, đây là người quan tâm hắn nhất, thân nhân duy nhất để hắn chi sẻ thành công, vui sướng của mình.
Phụ thân đã trở lại Chu gia chưa?
Chu Hằng cấp tốc vọt về phương hướng Nguyên Thạch Trấn.
Một ngày qua đi, buổi tối hắn tìm sơn động sạch sẽ ở lại, đợi nửa đêm theo thường lệ luyện hóa năng lượng tự do đoạn kiếm màu đen thả ra, nhưng mà, lần này hắn lại phát hiện, số lượng năng lượng tự do này cũng không gia tăng!
– Suy đoán của ta không sai, những lực lượng này vốn là lực lượng trong mười năm ta tu luyện ra được, chung quy cũng không phải vô cùng vô tận.
– Cũng tốt, con đường võ đạo cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân tiến lên.
Lại 4 ngày sau, Chu Hằng rốt cục về tới Nguyên Thạch Trấn.
Lúc này không khí năm mới rạo rực, từng nhà giăng đèn kết hoa, thường thường thấy con nít mặc áo mới vui sướng nô đùa trên đường.
Chu Hằng tươi cười, đối với hắn mà nói, vì cuối năm có khảo hạch, đây là chuyện hắn sợ nhất, từ tám tuổi về sau, mỗi một năm mới hắn đều ở cùng với cha hắn.
Lần này, hắn rốt cục có thể đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt mọi người rồi, để phụ thân vì mình mà kiêu ngạo!
Đi tới cửa lớn Chu gia, vẫn là cửa lớn đỏ lòe, vẫn là tám gã hộ vệ lưng thẳng tắp đứng canh gác, khác nhau duy nhất là trên cửa treo một ít đèn lồng to lớn, cũng biểu hiện tin vui sắp tới.
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, đi nhanh về phía trước.
– Đứng lại! Hả, Hằng thiếu gia!
Khi tám tên hộ vệ kia nhìn thấy Chu Hằng đều kinh hãi, nhưng sau khi cả kinh lại hiện lên vẻ mặt quái dị.
Ánh mắt Chu Hằng đảo qua, không khỏi hơi có chút kỳ quái, mặc dù hắn ở trong mắt người Chu gia là rác rưởi, nhưng mà vẫn được cái tiếng là thiếu gia, hơn nữa phụ thân lại là trưởng lão gia tộc, hạ nhân nào gặp hắn mà không dám cung kính?
Nhưng tám người này là vẻ mặt gì? Không ngờ có vẻ vui mừng khi người gặp họa!
Đây là chuyện gì xảy ra?
Hắn cũng không có tâm tư chấp nhặt với mấy tên hạ nhân, chỉ nói:
– Cha ta trở về chưa?
– Bẩm Hằng thiếu, ba ngày trước Lục trưởng lão đã trở lại!
Một gã hộ vệ hồi đáp, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng mang theo vài phần nghi hoặc, vị thiếu gia rác rưởi này khi nào lại có một cỗ khí thế đáng sợ như thế, dường như một thanh tuyệt thế bảo kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.
Chu Hằng lập tức mừng rỡ, cũng không hỏi bọn họ vì sao cổ quái, vù vù vù, thi triển Phi Vân Bộ thân hình quỷ dị vọt vào, người trên đường căn bản không thấy rõ bộ dáng của hắn.
Rất nhanh hắn về tới biệt viện của mình, vừa đẩy cửa lớn ra, không kìm nổi cao giọng hét lớn:
– Cha, cha!
Cũng không nghe thấy Chu Định Hải trả lời, sau khi Chu Hằng lớn tiếng kêu mấy lần, mới nghe được một thanh âm hư nhược đáp lại nói:
– Hằng nhi!
Hắn lập tức biến sắc, lập tức vội tiến vào phòng ngủ, đi tới căn phòng của Chu Định Hải.
Một nam nhân trung niên đăng nằm trên giường hẹp, sắc mặt trắng bệch, cả người suy yếu, chính là phụ thân Chu Định Hải của hắn!
– Cha, ngươi làm sao vậy!
Chu Hằng vừa sợ vừa giận, hai cha con từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, ở trong mắt Chu Hằng, phụ thân chính là thân nhân duy nhất của hắn ở Chu gia, là người duy nhất hắn có thể dựa vào.
– Không, không có việc gì, một chút thương thế mà thôi!
Chu Định Hải phất tay áo, miễn cưỡng dựng người lên, nhưng mà sắc mặt lại ửng hồng, đầu vừa ngóc lên lại gục xuống, liên tục ho khan.
– Cha, ngươi đừng động!
Chu Hằng vội vàng đỡ lại, lấy một cái gối lót dưới cổ Chu Định Hải để hắn tựa lên.
– Hằng nhi, mấy ngày nay ngươi đi đâu?
Chu Định Hải nhìn Chu Hằng từ trên xuống dưới một lần:
– Không bị ủy khuất chứ?
Chu Hằng thấy mũi cay cay, phụ thân bị thương nặng như vậy nhưng lại quan tâm mình, khiến lòng hắn đau như dao cắt.