Phần 16: Nỗi Đau Của Người Mẹ
Sau khi đã bàn bạc cùng với con Ớt lên phương án phối hợp tác chiến, thằng Tỏi cảm thấy tinh thần trở nên thoải mái và dễ chịu hơn trước rất nhiều. Nó dẹp ngay cái bộ mặt hầm hầm như thịt bằm nấu cháo của những hôm trước để thay vào bộ mặt tươi như hoa đào mùa xuân lúc nào cũng tươi cười hớn hở như người vừa mới trúng số giải đặc biệt.
Sở dĩ thằng Tỏi đang từ một đứa lúc nào cũng rầu rĩ, u sầu bỗng lột xác một cách thần kỳ để trở thành một cậu bé yêu đời, vui vẻ là do nó đang mơ tưởng đến cái ngày mà nó được “thưởng thức con mồi” khi phe nó với phe đồng minh cùng phối hợp nội công ngoại kích. Nó tin rằng kế hoạch mà nó đã tốn biết bao nhiêu thời gian mới nghĩ ra được chắc chắn sẽ thành công ngoài mong đợi.
Diễm Hành thấy con trai mình trở nên vui vẻ, hoạt bát thì cũng rất hài lòng. Nhà nàng là chỗ làm ăn, khách khứa ra vô mỗi ngày rất nhiều mà nó cứ vác bộ mặt đưa đám chưng ra cho bàn dân thiên hạ ngắm thì coi sao đặng. Đã vậy có nhiều khách quen còn hỏi thẳng nàng, kiểu hỏi nửa chơi nửa thiệt:
– Ủa thằng con chị có ai làm gì nó không mà lúc nào cũng thấy cái mặt nó như ai ăn hết của vậy chị Hành?
Nghe tới đó Diễm Hành chỉ ước mình có phép độn thổ như Tề Thiên để lẫn trốn chứ nàng cảm thấy mắc cỡ không biết để mặt vào đâu, không lẽ lại đem chuyện nhà ra trình bày với người dưng nước lã để họ cười cho thối mũi ra?
– Dạ không có gì đâu chị ơi! Tại nó xin em tiền để mua quần áo, giày dép mà em không cho nên nó mới quạu quọ như vậy ấy chứ! Hi hi hi…
Khách vừa hỏi xong thì Diễm Hành vội mỉm cười giả lả rồi lấy đại một lý do nào đó để nói cho xong. Ai ngờ gặp đúng bà khách hàng nhiều chuyện vãi chưởng:
– À vậy hả? Mà chị thấy nó nay cũng lớn bộn rồi, em nhớ phải để ý coi chừng nó đua đòi cặp bồ cặp bịch rồi làm con người ta bụng mang dạ chửa thì mệt lắm à nghen!
Diễm Hành cười như mếu:
– Trời ơi chị ơi… nó còn nhỏ xíu à… mới có 14 chứ mấy!
Bà kia nghe vậy liền phẩy tay:
– Con nít bây giờ không phải như thế hệ tụi mình lúc trước đâu em ơi… tụi nó bây giờ ghê gớm lắm không thể xem thường được đâu!
Diễm Hành mỉm cười gượng gạo. Trong bụng nàng tự dưng thấy lo lo bởi những gì chị khách hàng vừa nói không phải là không có lý. Hơn nữa lại hoàn toàn đúng với trường hợp của thằng Tỏi con nàng. Nếu để hở ra có khi nó làm con Ớt có bầu trước chứ không phải con gái người ta như chị kia vừa nói. Con Ớt năm nay cũng 12 tuổi và đã có kinh nguyệt rồi còn gì!
Bởi vậy nàng mới đưa ra kế sách là kèm cặp con Ớt thật chặt để hai đứa nó không có cơ hội gặp gỡ riêng tư rồi táy máy tay chân mà làm chuyện bậy bạ thì chết dở.
Thiệt tình mà nói thì nhìn thấy cái mặt thằng Tỏi như vậy chính Diễm Hành cũng thấy ngứa mắt dữ lắm. Nhiều lúc bực mình nàng chỉ muốn đè nó ra đánh cho một trận cho hả giận, nhưng mỗi la mắng nó là nó cứ chui vô phòng rồi trốn luôn trong đó không thèm trả lời trả vốn gì nàng hết trơn. Cũng tại hồi còn sống ba nó cưng chiều nó quá nên nó mới hư thân mất nết như vậy.
Trong khi Diễm Hành vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay ho để dạy dỗ thằng Tỏi thì đùng một cái nó thay đổi 180 độ làm cho nàng thấy tự hào và hãnh diện với mọi người quá xá.
Để thưởng công cho những thay đổi tích cực của thằng Tỏi, dù rằng cái lỗi to đùng của nó vẫn còn nguyên chưa được tính sổ, Diễm Hành tỏ ra vô cùng hào phóng khi rút trong ví ra một tờ 500k mới xanh rồi gọi lớn:
– Tỏi ơi Tỏi… ra mẹ biểu nè!
Buổi tối vừa ăn cơm xong, thằng Tỏi lập tức chui vô phòng đóng cửa chuẩn bị luyện công thì đã nghe mẹ gọi. Nó hơi ngạc nhiên không hiểu mẹ kêu nó để làm gì, không lẽ mẹ kêu nó qua dạy con Ớt học bài như hôm trước? Chắc là không phải rồi! Hay là mẹ kêu ra để la mắng cái vụ nó làm bậy với con Ớt? Chắc cũng không… nếu la mắng thì mẹ cũng đã la mắng ngay lúc sự việc mới xảy ra chứ đâu có để gần cả chục ngày rồi mới la!
Vậy thì mẹ kêu làm gì nhỉ? Hay mình có làm điều gì để mẹ phát hiện ra kế hoạch sắp tới chăng?
Tuy trong bụng hoang mang và lo lắng, nhưng nghe kỹ một chút thì thằng Tỏi chợt phát hiện một chi tiết nhỏ nhưng khá quan trọng. Đó là giọng điệu trong lời nói của mẹ nó lúc này rất nhẹ nhàng và đầy tình cảm chứng tỏ mẹ đang có điều gì đó rất vui vẻ và thoải mái. Một người đang bực dọc hay cáu gắt thì không thể có cái giọng nói ngọt như mía lùi như thế này được!
Khi đã cảm thấy yên tâm, nó mở cửa ra rồi hỏi:
– Mẹ gọi con chi…
Vừa mở miệng nói được mấy chữ thì thằng Tỏi chợt nghe cổ họng nghẹn ứ nước bọt, miệng không thốt nên lời khi nhìn thấy mẹ nó đang đứng ngay trước cửa phòng với vẻ đẹp như một bức tranh thần vệ nữ! Tối nay mẹ nó mặc chiếc váy ngủ màu lụa trắng khá mỏng manh nhưng bên trong lại không có đai giáp bảo vệ từ trên xuống dưới, chắc mẹ để vậy cho dễ chịu. Thằng Tỏi nghe nói ban đêm lúc đi ngủ phụ nữ thường không mặc đồ lót. Và mẹ nó cũng thế!
Nhưng nó không hiểu tại sao mẹ lại để nguyên bộ đồ ngủ mỏng manh thế này qua gõ cửa phòng mình!? Lúc mở cửa ra, vừa nhìn thấy mẹ đứng đó nó đã muốn sụm cả hai chân khi đập vào mắt nó là hai bầu vú tròn căng lấp ló sau làn vải mỏng manh mà để ý kỹ một chút nó còn thấy cả hai cái núm màu nâu nhạt ẩn hiện mờ ảo như hai chiếc nút áo trên ngực mẹ. Liếc xuống vùng tam giác bí ẩn thằng Tỏi càng há hốc mồm khi nhìn thấy cả một vùng cỏ rậm rì mướt mượt không có vành đai bảo vệ nằm giữa hai chân mẹ cứ phô bày nửa kín nửa hở làm nó hoa cả mắt. Phải kiềm chế dữ lắm nó mới không kéo mẹ vô phòng rồi khóa cửa như đã làm với chị Trâm hôm nọ.
Thằng Tỏi đâu biết rằng lúc ăn cơm xong thì Diễm Hành về phòng rồi thay đồ định đi ngủ, nhưng con Ớt cứ mở đèn trong phòng để học bài nên nàng không ngủ được vì đèn sáng quá. Hôm trước nàng ngủ quên bên phòng con Ớt là vì quá mệt mỏi chứ nàng ngủ là phải tắt bớt đèn, phải tối tối mới ngủ được. Nằm lăn lộn một hồi Diễm Hành chợt nhớ cũng đã lâu rồi nàng không cho thằng Tỏi tiền để bỏ túi. Nếu nàng nhớ không nhầm thì từ bữa phát hiện nó “làm” con Ớt tới nay nàng rất giận nên không thèm đếm xỉa gì tới. Nhưng bây giờ trong lúc tâm trạng thấy vui vẻ và yêu đời, nàng tự nhiên lại thấy thương thằng con trai duy nhất của mình nên muốn bù đắp cho con, không biết cả tuần lễ nay nó đi học lấy tiền đâu ra để ăn bánh, uống nước với bạn bè lúc ra chơi?
Bình thường cứ hai ba ngày Diễm Hành lại cho thằng Tỏi vài trăm để nó có tiền xài với bạn bè, nhưng do nó hư quá nên nàng “cúp lương” luôn, gần chục ngày nàng không cho nó một đồng xu cắc bạc nào. Giờ nghĩ lại thấy cũng tội cho nó!
Hơn nữa mấy ngày gần đây Diễm Hành thấy thằng Tỏi có vẻ như đã thay đổi rất nhiều. Nó không còn vác bộ mặt đưa đám đi tới đi lui ngoài tiệm để ám nàng mà lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Những thay đổi tích cực của nó không phải chỉ mình nàng thấy mà cả những người khách quen cũng nhận ra và tấm tắc khen. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để nàng rút hầu bao để khích lệ nó rồi.
Nghĩ vậy nên Diễm Hành liền ngồi dậy rồi mở tủ lấy cái ví để lấy tiền cho thằng Tỏi. Nhìn xuống bộ váy ngủ đang mặc, Diễm Hành thoáng có chút ngần ngừ không biết có nên thay bộ khác rồi mới qua gõ cửa phòng thằng Tỏi hay không? Hay là mặc thêm bộ đồ lót cho kín đáo một chút? Nhưng rồi nàng lại nghĩ nàng chỉ qua đưa tiền cho nó rồi về phòng mình chứ đâu có làm gì lâu mà phải mặc đồ khác cho mất công. Với lại thằng bé là con của nàng thì làm sao nó dám có những suy nghĩ hay hành động bậy bạ với mẹ nó được, có gan lắm thì nó cũng chỉ dám dụ dỗ con Ớt vì con nhỏ khờ khạo mà thôi.
Sau khi đã tiên lượng mọi bề, Diễm Hành mới cầm tiền qua gõ cửa kêu thằng Tỏi ra. Nàng đâu ngờ bộ đồ nàng mặc chẳng khác nào mồi lửa làm bùng cháy cơn dục vọng điên cuồng mà nó đang cố kìm nén để chờ ngày bùng cháy mãnh liệt.
Diễm Hành tươi cười nhìn con rồi đưa tiền cho nó, miệng vồn vã:
– Mẹ cho con nè!
Thằng Tỏi ngạc nhiên đưa mắt nhìn mẹ:
– Sao tự nhiên mẹ lại cho con tiền? Con đâu cần thứ này!
Câu nói của nó làm Diễm Hành chưng hửng:
– Ủa mẹ tưởng con cần tiền để tiêu xài… vậy chứ con cần gì?
Thằng Tỏi liếm môi nhưng không nói gì cả. Mắt nó lướt nhanh từ trên mặt Diễm Hành xuống tận dưới gót chân rồi nhìn ngược từ dưới chân lên ngay chỗ ngã ba. Dừng lại một chút rồi bất ngờ nó nhào tới ôm chầm lấy nàng, miệng cuống quýt:
– Mẹ! Con cần mẹ! Con muốn mẹ!
Hành động nhanh như chớp của thằng Tỏi làm Diễm Hành hơi hoảng hốt. Nàng thụt lùi về phía sau mấy bước rồi lắp bắp:
Ơ kìa… Tỏi! Con làm gì vậy? Con…
Chưa kịp nói hết câu thì Diễm Hành đã vội đưa tay lên bịt miệng khi nàng nhận ra khúc cặc cứng ngắc của thằng bé đang chọt vào đùi non của mình.
“Thôi chết rồi! Không lẽ nó… nó muốn mình?”
Diễm Hành kêu thầm trong bụng. Đến lúc này nàng mới nhận ra việc nàng mặc chiếc váy mỏng manh này là việc làm vô cùng bất lợi, nhưng đã muộn. Nàng cứ nghĩ thằng Tỏi sẽ không bao giờ dám cả gan làm gì nàng như đã làm với con Ớt, ai dè đâu chiếc áo mỏng manh đã như mồi lửa xé toang cái hàng rào đạo đức giả mà thằng Tỏi đang cố gắng xây dựng lên trước mặt mẹ nó và mọi người. Nó giờ chẳng khác gì con thú hoang đói khát lâu ngày chợt vồ được một con mồi béo bở nên chẳng dễ gì chịu buông tha.
Như để chứng minh cho mẹ nó thấy là mẹ nó đã sai lầm khi mặc chiếc áo vô cùng kích dục này và đứng trước mặt nó chẳng khác gì mời gọi, vừa ôm mẹ chặt cứng là bàn tay nó đã vuốt ve tấm lưng mịn màng của nàng rồi di chuyển dần xuống phía dưới. Hai bàn tay thằng Tỏi xòe ra ôm trọn cặp mông vun đầy để nhào nặn như nhồi bột. Miệng nó cứ nhè vào cổ Diễm Hành mà liếm láp khiến nàng nổi da gà.
Hành động nhanh như chớp của thằng Tỏi làm Diễm Hành hơi hoảng hốt. Nàng thụt lùi về phía sau mấy bước rồi lắp bắp:
Ơ kìa… Tỏi! Con làm gì vậy? Con…
Chưa kịp nói hết câu thì Diễm Hành đã vội đưa tay lên bịt miệng khi nàng nhận ra khúc cặc cứng ngắc của thằng bé đang chọt vào đùi non của mình.
“Thôi chết rồi! Không lẽ nó… nó muốn mình?”
Diễm Hành kêu thầm trong bụng. Đến lúc này nàng mới nhận ra việc nàng mặc chiếc váy mỏng manh này là việc làm vô cùng bất lợi, nhưng đã muộn. Nàng cứ nghĩ thằng Tỏi sẽ không bao giờ dám cả gan làm gì nàng như đã làm với con Ớt, ai dè đâu chiếc áo mỏng manh đã như mồi lửa xé toang cái hàng rào đạo đức giả mà thằng Tỏi đang cố gắng xây dựng lên trước mặt mẹ nó và mọi người. Nó giờ chẳng khác gì con thú hoang đói khát lâu ngày chợt vồ được một con mồi béo bở nên chẳng dễ gì chịu buông tha.
Như để chứng minh cho mẹ nó thấy là mẹ nó đã sai lầm khi mặc chiếc áo vô cùng kích dục này và đứng trước mặt nó chẳng khác gì mời gọi, vừa ôm mẹ chặt cứng là bàn tay nó đã vuốt ve tấm lưng mịn màng của nàng rồi di chuyển dần xuống phía dưới trong sự cuồng loạn hoang dâm. Thằng quỷ nhỏ xòe hai bàn tay thô bạo ra ôm trọn cặp mông vun đầy của người mẹ tội nghiệp để nhào nặn như nhồi bột nấu bánh ít. Miệng nó cứ nhè vào cổ Diễm Hành mà liếm láp khiến nàng nổi da gà từng mảng.
Vừa thẹn vừa tức, Diễm Hành dùng hết sức xô mạnh thằng Tỏi một cái muốn té ngửa rồi tát cho nó một cái nổi đom đóm: Bốp!
Dường như vẫn chưa hả giận, nàng tiếp tục gào lên đầy giận dữ:
– Thằng mất dạy… ai dạy mày làm mấy chuyện bỉ ổi như vậy hả?
Bị mẹ tát cho một cái như trời giáng muốn hộc máu mồm, thằng Tỏi cũng không vừa gì. Mắt nó long lên sòng sọc với ánh nhìn ghê rợn chiếu thẳng vào Diễm Hành:
– Tại sao mẹ đánh tui? Hôm trước mẹ đã hứa tui dạy cho con Ớt học bài rồi muốn gì mẹ cũng chiều cơ mà?
Nhìn ánh mắt đỏ rực lửa dục vọng của một con quỷ dâm dục đang trong trạng thái kích thích tự nhiên Diễm Hành thấy tay chân bủn rủn muốn té xỉu ngay tại chỗ. Thằng Tỏi bây giờ không còn là đứa con bé bỏng, ngoan hiền và lễ phép của nàng nữa mà thay vào đó nó chẳng khác nào loài súc sinh, quái vật đầy ghê tởm. Nàng chưa kịp định thần thì câu hỏi của nó lại một lần nữa làm nàng choáng váng chỉ còn biết há hốc mồm không nói gì được nữa:
– Mày… mày…
Diễm Hành ú ớ không thốt nên lời. Nàng hứa như vậy là vì nàng chỉ suy nghĩ đơn giản là nó có đòi hỏi thì cũng đòi hỏi những cái bình thường, đòi hỏi những cái mà nàng có thể cho nó được. Còn đằng này…
Dù có thông minh và giỏi phán đoán tới đâu thì Diễm Hành cũng chẳng thể nào ngờ được cái mà thằng Tỏi muốn lại chính là mình, là người đã chín tháng bụng mang dạ chửa, mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng nó từ ngày nó còn là hột máu tươi cho đến tận ngày nay. Vậy mà sau mười bốn năm ròng rã, bây giờ nó lại đang tìm mọi cách để chui vào cái nơi đã sinh ra nó!
Thằng Tỏi nhếch mép cười khẩy:
– Mày mày cái gì! Mẹ đã hứa thì phải giữ lời chứ? Người lớn đã hứa thì không được nuốt lời. Ba đã nói vậy mà!
Diễm Hành còn đang trong tình trạng bị kích động mạnh chưa lấy lại được bình tĩnh thì thằng Tỏi đã nhào tới ôm hai chân nàng thật chặt rồi đẩy mạnh vào tường. Tiếp theo nó nhanh chóng quỳ gối trước mặt Diễm Hành nhưng không phải để xin lỗi mà là úp luôn cái mặt của nó vào giữa hai chân nàng. Bây giờ cái miệng nóng như lò luyện đan của thằng Tỏi chỉ cách cái mu lồn tròn trịa và mum múp thịt của Diễm Hành có một làn vải áo ngủ mỏng manh như tờ giấy vấn thuốc rê!
Không chút chần chừ, thằng Tỏi há to miệng cạp một cái vào cái chùm thuốc rê của Diễm Hành khiến nàng kêu lên trong bàng hoàng, đau đớn và bất lực:
– Thôi mà Tỏi ơi! Thôi mà con… con làm như vậy là mẹ chết đó con ơi! Hic hic…