Phần 41
Cô giáo Hiền đang nhớ ông Ba Nguyên thật quay quắt. Không chỉ nhớ về những cảm giác khi chung đụng thể xác với ông, mà cô đang nghĩ, đang nhớ về ông với tâm trạng và tình cảm như nhớ một người chồng yêu quý! Đang miên man với những hồi tưởng về ông Ba, Hiền chợt giật bắn mình vì một tiếng hét nhỏ sát bên tai nhưng cũng đủ dứt cô ra khỏi cơn suy nghĩ:
– Hiền! Đang nhớ anh Ba hả?
Chưa kịp định thần, cô buột miệng:
– Dạ, sao chị biết… á… mà… không… em đâu có nhớ ảnh…
Minh Phương và Hiểu Dung phá ra cười, khuôn mặt xinh đẹp của Hiền đỏ rần vì mắc cỡ, trong cơn thảng thốt cô vô tình để lộ tâm tư của mình ra cho hai người phụ nữ đang ngồi trước mặt cô. Minh Phương và Hiều Dung nhìn nhau, rồi nhìn lại Hiền, trong lòng hai người phụ nữ chợt dâng lên một cảm xúc lạ kỳ, có một chút hờn ghen, có một chút u sầu, nhưng chỉ một thoáng dù chưa nói ra nhưng họ cũng hiểu mình không phải là người duy nhất của Ba Nguyên.
Minh Phương nháy nháy mắt với Hiểu Dung rồi quay qua Hiền cười cười:
– Nè, em gái, khai thiệt đi. Em với anh Ba làm sao rồi… mấy lần rồi… Đừng có giấu nghe cưng, người ta biết hết rồi đó…
Hiền càng mắc cỡ, ấp úng:
– Khai… là khai cái gì… em có biết đâu…
Minh Phương càng ráo riết:
– Nè cưng, làm như tụi chị không biết hả. Hôm mà con bé nó khóc đòi ở nhà chơi không cho em đi dạy… Tại sao anh Ba qua «dỗ» em tới… mấy tiếng đồng hồ mới về… Khai mau…
Hiền càng lúng túng:
– Thì… em… ảnh… ngồi chơi… lâu thôi… chớ có gì đâu…
Tới lượt Hiểu Dung lên tiếng, cô nheo mắt nhìn Hiền:
– Chớ không phải em khóc… «ướt» chèm mem nên ảnh phải «dỗ» cho tới khi em «khô» hả…
Bị dí quá, không biết làm sao để bịt miệng hai bà chị hàng xóm quỷ quái, Hiền đành lật bài ngửa:
– Thì cũng có… Ảnh «dỗ» em vì em «ướt». Nhưng mà, hai chị cũng có khóc đâu mà em biết ảnh cũng «dỗ» kìa… Xí… làm như em không thấy, không biết á… Nên nhớ, người ta là… cô giáo nghe… quan sát, phân tích «tình hình» rất giỏi đó…
Tới lượt Minh Phương và Hiểu Dung ngọng nghịu… Hai khuôn mặt xinh đẹp chín mùi của hai người phụ nữ từ từ đỏ ửng lên như gấc chín. Hiền ra tiếp một «đòn»:
– Đúng không? Hôm em đi dạy về trễ, ngừng xe nghe điện thoại, ai ở trong nhà ảnh đi ra lúc trời vừa tối rồi quẹo vô nhà chị Phương? Rồi bữa tối cách đây khoảng chục ngày, lúc gần nửa đêm, ai đưa chị Dung từ nhà ảnh về, khi ảnh quay về lại trên tay còn cầm thêm cái áo khoác? Mà em còn thấy cái áo đó lúc đi về chị khoác trên vai nữa kìa… Không lẽ là… em luôn á… hihi…
Nghe xong những điều Hiền nói, Minh Phương và Hiểu Dung im thin thít nhìn nhau… Rồi không hẹn cả hai cùng bật lên:
– Thì là chị…
– Thì là chị…
Không khí chợt lặng yên, sau sự tình phát giác ra, cả ba người phụ nữ xinh đẹp đều bị cuốn theo những cảm tính và suy nghĩ bất chợt đó… Họ phát hiện cả ba người họ đều yêu thích cùng một người đàn ông.
Hiền lên tiếng phá tan bầu không khí lặng im đó:
– Em không giấu diếm gì đâu, nói thiệt là em thích ảnh. Con người ảnh luôn quan tâm tới mọi người chung quanh, hiền lành, vui tính… Em không biết hai chị cảm nhận ra sao, còn với em, khi ở bên cạnh ảnh, em thấy mình được bình yên và thoải mái, bao nhiêu mệt mỏi như biến mất vì những điều ảnh nói, những việc ảnh làm cho em…
Giọng Minh Phương tiếp nối:
– Ừ, chị cũng có cảm giác như em. Nhiều đêm chị cứ nghĩ lan man không biết mình làm vậy có đúng với chị Ba không nữa… Nhưng khi gần ảnh, bị cuốn đi vì cảm tính, lúc đó chị quên mất tiêu hết, chị chỉ biết có mỗi một mình ảnh à…
Hiểu Dung góp tiếng:
– Biết làm sao bây giờ… Cũng tại mình chớ… Ê, nhưng mà chị Phương với Hiền có công nhận không? Ảnh biết làm cho mình sung sướng đến nơi đến chốn ha…
Cả ba người phụ nữ thoáng một cái quay qua chọc ghẹo nhau, lôi hết những cảm giác thầm kín khi ở bên cạnh Ba Nguyên ra kể cho nhau nghe… Ba khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì vui cười, vì những điều cần giấu kín nhưng lại nói ra và cả do những cảm giác âm thầm trong thân xác khi khơi gợi lại những điều tuyệt diệu đó…
Hiền chợt lắng tiếng cười:
– Hai chị có để ý không… Em nghĩ chuyện chị Thủy đi học với chuyện chị Ba đi nước ngoài thăm bà con có cái gì đó kỳ kỳ, lạ lạ…
Hiểu Dung chen vô:
– Ừ… đã vậy còn giao chị em con bé Thu cho anh Ba nữa, sao không nhờ chị em phụ nữ tụi mình… Em nghĩ chuyện này hình như chị Ba, chỉ tính toán chuyện gì đó…
Minh Phương chợt vỗ hai tay vô nhau:
– Hai em có để ý từ bữa cô gì cháu chị Ba về chơi, ảnh đi đâu mất tăm mất dạng với nó luôn… Mấy ngày nay chị để ý nhà ảnh lúc nào cũng vắng hoe à…
Hiền cười:
– Thì bữa nào ảnh về mình bu vô điều tra là rõ chớ gì…
Minh Phương ngồi suy nghĩ một hồi, rồi nàng nhìn Hiểu Dung, nhìn qua Hiền, cười cười có vẻ đắc ý:
– Chị tính như vầy, hai đứa có đồng ý không nghe…
Ba mái đầu chụm lại bắt đầu xì xào nho nhỏ… Một “âm mưu” được đặt ra để moi bí mật từ ông Ba được ba người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp vạch ra!
…
Nói là chỉ đi chơi nghỉ ngơi ngoài không gian thiên nhiên và chỉ ở một đêm, nhưng cuối cùng, những cảm xúc của trái tim và ham muốn thân xác của nhau đã níu giữ Ba Nguyên và Tiểu Anh tới ba đêm trọn vẹn cho nhau.
Trước ngày cô ra nước ngoài lại hai ngày thì cô và ông mới quay về.
Khuôn mặt Tiểu Anh rạng rỡ tươi hồng hơn khi cô mới về, nụ cười vui vẻ và ẩn chứa niềm hạnh phúc tỏa trên môi cô như không có gì có thể xóa được… Chỉ có điều, khi ngày ra đi càng tới gần thì cô cũng không giấu được nỗi buồn phiền và những giọt nước mắt tiếc nuối lại lăn tròn trên đôi má cô…