Phần 6
Bốn tiếng trước thời điểm bữa tiệc bắt đầu.
Đặng Quân đang ngồi trong một quán cafe ở tầng một của một chung cư nào đó, hắn ngồi đây đã hơn một tiếng rồi, chủ yếu là cũng do không có việc gì để làm, ly cafe trước mặt đã hết từ lâu còn hắn thì cũng không có ý tưởng muốn gọi thêm thứ gì. Dạo gần đây hắn đang tăm tia cô nhân viên phục vụ ở quán này, cô gái có vòng ba căng mẩy không biết là cố ý hay vô tình mà hắn thấy nàng thường xuyên ngoe nguẩy trước mặt hắn. Hắn dự định sẽ có một khoảng thời gian “chất lượng” với nàng rồi sau đó sẽ một cước đá này đi, hoặc biết đâu đấy, nếu như đột nhiên hắn nổi hứng, muốn tiến xa hơn với nàng thì sao… cuộc đời mà, ai biết đâu được đấy.
Uống no một bụng nước trà nhạt, Đặng Quân có chút nhu cầu cần đi xả lũ, liếc nhìn xuống đồng hồ nơi cổ tay, vẫn còn quá sớm, hắn tính toán xem sau khi đi vệ sinh ra có nên chốt hạ với em phục vụ rồi hai người sẽ làm một nháy trước khi đi đón lão Kiên hay không. Đến nơi, Đặng Quân phát hiện nhà vệ sinh của quán báo hỏng, hắn đành tìm đến một nhà vệ sinh khác của tòa chung cư. Vừa quay người đi, cánh cửa nhà vệ sinh chợt hé ra, một con mắt nhìn theo bóng dáng Đặng Quân rồi sau đó, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
“Đối tượng đang ra khỏi địa điểm ban đầu. Hết!”
Mạnh Đức:???
“Dạo này cậu xem phim hơi nhiều rồi đấy.” Mạnh Đức có chút bất lực.
“Ấy, vui mà… hơn nữa nó làm cho mình có cảm giác đang ở bên phe tốt.”
Mạnh Đức trầm mặc. “… tùy cậu. Nhớ chú ý xem có gì bất thường xảy ra thì báo lại. À nhớ ra trả tiền nước hộ tên kia đấy.”
Kéo xuống cái khóa quần jean, Đặng Quân móc ra cái vòi nước bên trong để xả đi chỗ nước trà hắn uống từ trưa đến giờ, đang lim dim tận hưởng cảm giác thoải mái, thư giãn thì một cảm giác nguy hiểm chợt xuất hiện, hắn không quan tâm đến thằng đệ đang nghiêm chỉnh thực hiện một trong hai nghĩa vụ của nó mà chỉ kịp đổ người sang một bên.
Kinh nghiệm của bộ đội đặc công mấy năm của hắn đã giúp hắn thoát được trong gang tấc dòng điện từ chiếc kìm chích điện trên tay của Mạnh Đức. Nhanh chóng đứng dậy để có cho mình thủ thế tốt nhất, Đặng Quân không quan tâm đến con cặc vẫn còn đang chạy rông ở ngoài, vài giọt nước tiểu vẫn còn đọng lại ở phần đầu cặc, hắn tập trung nhìn về phía đối phương, không rõ ràng về mục đích cũng như trình độ của đối phương, Đặng Quân lựa chọn lấy tĩnh chế động.
Trong lúc đang cân nhắc xem người đến ra tay với hắn vì lý do gì, Đặng Quân cũng tranh thủ quan sát đối phương từ đầu đến chân. Không có gì đặc biệt, quần áo bình thường thậm chí có chút bẩn thỉu, khuôn mặt bị che đi khá nhiều bởi mái tóc bù xù cùng râu ria rậm rạp, bàn tay đang cầm cái kìm chích điện lúc này đang súc thế, có vẻ đang dự định tiếp tục tấn công hắn, Đặng Quân mở miệng:
“Người anh em muốn gì, tiền sao? Tôi có thể cho cậu, một trăm ngàn, OK? Làm người thì đừng nên tham lam quá.”
Mạnh Đức không nói gì, hắn đang có chút phiền muộn, kế hoạch chưa bắt đầu mà đã xảy ra sự cố rồi, phải chăng ông trời không muốn cho hắn trả thù sao. Mặc dù vậy, Mạnh Đức vẫn tỉnh táo quan sát tình hình, hắn biết đối phương là người thế nào, tư liệu về từng người trong kế hoạch đã được hắn thu thập từ lâu, hắn đang tính toán xem dùng cách gì để hạ gục đối phương mà lại không để xảy ra động tĩnh quá lớn.
…
Đặng Quân còn đang định nói gì đó tiếp, hắn không sợ đối phương tuy nhiên lại không muốn xảy ra rắc rối, đợi đối phương nhận tiền xong, hắn có thể lợi dụng sơ hở để hạ gục một cách dễ dàng, tuy nhiên lúc này Mạnh Đức bắt đầu hành động. Chiếc kìm chích điện với những tia lửa điện đang phát ra những tiếng lẹt đẹt rời khỏi tay hắn và bay thẳng về phía Đặng Quân.
Trò mèo, Đặng Quân cười nhạt, ném đi thứ vũ khí duy nhất trong tay rồi thì định làm gì tiếp đây. Hắn lách người sang một bên và chuẩn bị ra tay xử lý đối phương, hắn đang vội trở về để thân thiết với em bồi bàn nữa chứ, đối phương làm cho hắn tốn thời gian ở đây tức là muốn làm kẻ thù với hắn rồi. Một cú đấm móc từ phía mạng sườn của Đặng Quân lên làm cho hắn cảm thấy một luồng đau đớn kinh khủng truyền từ bụng lên trên đại não, lực tương tác mạnh đến mức làm cho hai chiếc xương sườn bị gãy ngay tập tức tuy nhiên điều làm hắn ngạc nhiên nhất đó là tốc độ của đối phương, hơn nữa, Đặng Quân cảm giác được đối phương là kẻ biết võ chứ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thầm mắng bản thân khinh địch, Đặng Quân vội vàng điều chỉnh lại tư thế, đau đớn truyền về từ nơi xương gãy không đủ để đánh gục được hắn, ngược lại, sau khi ổn định thân thể, hắn lựa chọn phản kích để gây bất ngờ cho đối thủ. Nhanh chóng, tuy đạt được lợi thế thời điểm ban đầu nhưng chênh lệch về trình độ dần dần lộ ra, mấy ngón võ học qua loa cái được cái chăng, nếu là người bình thường, Mạnh Đức có thể nhẹ nhàng đo ván ba người cùng lúc, nhưng gặp được Đặng Quân, hắn không thi triển ra được bao nhiêu quyền cước.
Ăn không ít đòn của Đặng Quân, Mạnh Đức chỉ ra được vài đấm về phía đối thủ mà chủ yếu là những vị trí không mang lại sát thương cao, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cơ thể sau lần bị lão quỷ dằn vặt, đã trở nên mạnh mẽ, dẻo dai hơn rất nhiều, khiến cho Mạnh Đức chịu đòn đến giờ mà vẫn không bị đối phương áp đảo, tuy nhiên cứ tiếp tục thế này thì thất bại là điều không thể tránh khỏi, hắn cần thay đổi chiến thuật.
Adrenalin dâng trào trong cơ thể làm cho sự đau đớn ở nơi xương sườn dần giảm đi, qua thời gian giao đấu vừa rồi, Đặng Quân đã xác định được cơ bản trình độ của đối phương ở cỡ nào, kinh nghiệm giúp hắn lấy lại được thế trận và áp đảo lại đối phương, cứ tình hình này, không tới một phút nữa, hắn sẽ hạ gục được kẻ kia, cứ nghĩ đến lúc hắn đè đối phương xuống để trả lại mối thù xương gãy, Đặng Quân lại tăng dần lực đạo của nắm tay.
Chợt, đối thủ lộ ra điểm yếu chí mạng, Đặng Quân không nghĩ ngợi mà áp sát, chuẩn bị thực hiện một đòn quật lấy cảm hứng từ môn võ judo, nếu Mạnh Đức lãnh trọn đòn này, Đặng Quân tin tưởng hắn không có nằm viện nửa tháng thì cũng mười ngày. Bàn tay Đặng Quân nắm được cổ áo của đối phương, tuy nhiên lúc này biến cố xảy ra, cơ thể kẻ kia trở nên mềm dẻo một cách khó hiểu. Mạnh Đức giống như một con rắn, luồn qua cánh tay của đối phương mà tới phía sau người hắn, hai cánh tay tạo thành một cái khóa, khóa chặt lấy cổ, đôi chân cũng quắp chặt lấy người của Đặng Quân, hai người cùng ngã xuống dưới sàn nhà vệ sinh.
“Đừng giãy nữa…” Mạnh Đức dùng hết thảy sức mạnh của hắn để ghìm chặt lấy đối thủ, những tiếng nói ngắt quãng phát ra từ kẽ răng của hắn, “… tôi chỉ… cần anh… không xuất hiện… hết ngày hôm nay thôi.”
Giằng co gần năm phút, cơ thể căng cứng của Đặng Quân mới dần mềm ra, Mạnh Đức để cẩn thận, vẫn ôm chặt thêm một lúc thì mới chịu thả ra. Nằm vật ra nền nhà vệ sinh, Mạnh Đức không quan tâm mấy giọt nước tiểu dây vào người mình, hắn thở hồng hộc như trâu vậy, mẹ nó chứ, phim ảnh toàn là dối trá, chút nữa về phải cho thằng Tú một bài vì cái thói nghiện phim của hắn, Mạnh Đức tức giận nghĩ.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Mạnh Đức ló đầu ra ngoài, nhìn thấy Tú lúc này đang mặc bộ đồ công nhân vệ sinh đứng gác ở ngoài, hắn búng tay đánh tách một cái.
“Xong rồi, vào dọn cái đống thịt trong kia thôi.” Mạnh Đức nói mà không quên trừng mắt với Tú.
Tú đem cái xe đẩy vào trong mà trong lòng nghi hoặc, trừng cái gì mình vậy?
Giải quyết xong tên tài xế, hai người lấy chiếc xe của đối phương rồi tiếp tục theo kế hoạch. Ngồi ở bên cạnh Mạnh Đức, Tú không khỏi tấm tắc khi nhìn những vết bầm dập trên người hắn đang tan đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Chiếc xe dừng lại ở chân một cây cầu, Mạnh Đức vác Đặng Quân lúc này đã bị trói chân tay đem đến gần chỗ một đám ăn mày.
“Cho các người hai trăm, để nguyên người này ở đây, đến nửa đêm thì cởi trói là được.” Mạnh Đức nhìn mấy người ăn mày mà nói.
“Này không được đâu, như vậy là phạm pháp đó.” Một người có vẻ là đứng đầu ở trong đám ăn mày nói. Mặc dù nhìn Mạnh Đức không khác mấy với bọn hắn nhưng đã dám ra tiền để làm mấy việc kiểu này thì chắc chắn là không phải bình thường.
“Thêm một trăm, nửa đêm tôi sẽ quay lại kiểm tra và cho mấy người thêm hai trăm nữa. Không nhận thì tôi đi chỗ khác.”
“Nhận, nhận chứ…” Thấy Mạnh Đức chuẩn bị bỏ đi, mấy người khác vội lên tiếng ngăn lại, chẳng mấy khi mà tiền lại dễ kiếm đến vậy, “Cậu cứ yên tâm, bọn tôi sẽ chăm sóc cho người này.”
“Cứ nhớ những gì các người vừa nói là được, đừng có nghe hắn nói cái gì là được, nếu thấy cần thì bịt mồm hắn lại, và đừng quên cho hắn vài ngụm nước.” Mạnh Đức ném cái bị thịt về phía mấy tên ăn mày rồi rút từ trong túi quần ra 3 tờ tiền đã chuẩn bị từ lúc nào, đưa vào tay một kẻ trong số đó.
Lão ăn mày cầm đầu nhìn theo bóng lưng Mạnh Đức, thấy hắn lên xe rồi rời đi, lão thở dài nhìn mấy người đồng bọn.
“Tiền này chẳng dễ cầm đầu, không cẩn thận…” Lão nói.
“Nghĩ nhiều làm gì lão, cứ có là được rồi.” Người ăn mày cầm tiền từ Mạnh Đức nói, hắn đang vân vê mấy tờ tiền kiểm tra xem là thật hay giả.
…
Rời khỏi chân cầu, Mạnh Đức chọn cho minh tuyến đường hướng về sân bay để thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
“Cậu định đến chỗ đó với bộ dạng này sao?” Tú đột nhiên hỏi.
Kétttttttttttttttttt!
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh chói tai khiến những người đi đường xung quanh không khỏi quay sang nhìn.
“Suýt thì quên.” Mạnh Đức có chút ngượng ngùng mà cười. Hắn bẻ lái, đổi hướng chiếc xe đi tìm cho mình một tiệm cắt tóc.
“Còn cả người nữa.” Tú nói.
“Biết rồi, cắt tóc xong rồi về đi tắm, đằng nào thì vẫn còn nhiều thời gian. Mà này, kiếm một bức ảnh của thằng kia ngày hôm nay, gửi vào điện thoại của tôi.”
Tú hiểu “thằng kia” là ai tuy nhiên thì cậu không rõ lắm ý tưởng của Mạnh Đức tuy nhiên cậu vẫn thành thục trích lấy hình ảnh từ những camera đã hack, bất chợt, Tú hiểu ra gì đó, cậu chọn trong số những camera ra được một hình ảnh tương đối trực diện và gửi sang cho Mạnh Đức.
Đến một tiệm cắt tóc không mấy nổi bật, Mạnh Đức lấy bức hình mà Tú gửi đưa cho thợ cắt tóc tại đây và yêu cầu một kiểu tóc tương tự. Sau 30 phút, Mạnh Đức tạm cảm thấy chấp nhận được, trả tiền rồi ra xe, để lại người thợ cắt tóc lúc này đã mệt đến thở ra đít.
“Được rồi, giờ trở về nhà đi tắm, trong lúc đó, cậu đi mua mấy thứ này cho tôi.” Rút kinh nghiệm pha suýt bị lật kèo vừa rồi, Mạnh Đức quyết định dùng biện pháp đảm bảo hơn.
…
Nhìn trong gương khuôn mặt sạch sẽ, râu ria đã được cạo tinh tươm, với mái tóc giống với kẻ kia, Mạnh Đức có ảo giác như đang nhìn thấy kẻ thủ của mình qua gương vậy, nhe hàm răng cũng đã được vệ sinh sạch sẽ thơm tho, hắn đeo lên cho mình một cái răng giả lấp vào vị trí chiếc răng đã mất. Hôm nay hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
“Đã làm xong hết rồi đấy, chuẩn bị đi thôi.” Tiếng của Tú từ ngoài vọng vào.
“Rất tốt, đi thôi.” Mạnh Đức khoác lên người chiếc áo vest, bộ dạng của hắn lúc này khác một trời một vực so với vài tiếng trước.
…
Ông Kiên bước ra khỏi cửa sân bay, ông đã phải gấp rút hoàn tất công việc ở nước ngoài để về tham dự lễ đính hôn của thằng con trai duy nhất. Suốt khoảng thời gian dài, ông đã chuẩn bị cho việc bị trả thù bằng kinh tế, tuy nhiên may mắn là không có điều gì xảy ra, đối với Thanh Nhung, ông không có nhiều ác cảm, mọi việc cuối cùng thì cũng là do một tay thằng con quý tử của ông gây ra, cho nên, khi Đoàn thông báo với ông việc đính hôn, ông cũng không có cảm thấy vấn đề gì mà đồng ý. Liếc nhìn đến vị trí quen thuộc mà Đặng Quân thường đứng đón ông, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, ông kéo hành lý ra đó mà có chút thắc mắc vì sao hắn không vào tận nơi mang đồ ra cho ông.
Tiến đến gần chiếc xe, ông nhìn thấy bóng lưng người tài xế đang quay về phía mình, ông Kiên chửi thầm, thằng này hôm nay có bệnh sao?
“Cậu Quân, mang đồ đạc của tôi lên xe rồi đưa tôi về nhà, tôi cần tắm rửa một chút rồi…” Dù không hài lòng lắm với hành động của hắn nhưng ông Kiên vẫn không nổi nóng, kiếm được một tài xế kiêm vệ sĩ ưng ý như Đặng Quân là không phải dễ dàng, hơn nữa từ trước đến giờ hắn luôn làm ông hài lòng với sự chuyên nghiệp và trung thành cho nên ông bỏ qua cho hắn lần này.
Pặc!
Không cho ông Kiên nói hết câu, một âm thanh phát ra ở lúc này đi kèm với đó là một vật bị bắn về phía ông ta, “Đặng Quân” cũng cùng lúc mà quay mặt lại, lao về phía ông Kiên, nhanh chóng bịt lấy miệng ông ta bằng một cái khăn có tẩm thuốc mê. Rút kinh nghiệm, hắn sử dụng hẳn súng lẫn khăn để có thể hạ gục đối tượng một cách nhanh nhất. Mạnh Đức kéo lão vào trong xe, toàn bộ quá trình diễn ra chóng vánh và suôn sẻ khiến cho không ai ở quanh đó chú ý đến tình huống bên này.
Đẩy lão Kiên vào trong xe suýt trúng vào người của Tú, hắn lục lọi trên người lão lấy được chiếc điện thoại di động, ném qua cho Tú, hắn nói: “Xử lý nhanh chóng đi, chút nữa còn phải dùng nó đấy.”
“Này… loại này khó mở lắm.” Tú bắt đầu cảm thấy hơi bất lực với vai trò phụ tá, đúng là như lời Mạnh Đức nói ban đầu, hắn chỉ cần cậu làm mấy việc râu ria còn chủ yếu vẫn là hắn ra tay.
“Trong máy của tôi có phần mềm mở khóa, cậu cứ theo đó mà làm. Tiếp sau đây mới là màn quan trọng, tôi muốn có một màn biểu diễn hoàn hảo.” Mạnh Đức vứt lại mấy câu với Tú rồi trở lại với phía sau vô lăng, khởi động xe rồi hướng xe về phía trung tâm thành phố, nơi mà sẽ là sàn diễn cuối cùng của hắn.
…
“Cái gì!? Cha bảo sao? Không thể có chuyện đó được! Alô… Alô.” Đoàn nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm lấy chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó ra… sao lại như vậy chứ, rõ ràng mọi thứ vẫn bình thường tại sao tự dưng lão già lại dở chứng, không thể vô lý như thế được. Đoàn mở điện thoại ra tìm đến dãy số của Đặng Quân, hắn cần nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện và người thân tín với cha hắn nhất, người được giao nhiệm vụ đón cha hắn, người duy nhất có thể cho hắn manh mối lý giải vì sao cha hắn tự dưng đòi hủy bỏ buổi lễ.
“Alô! Cậu hai gọi điện có chuyện gì vậy?” Tiếng nói Đặng Quân phát ra từ loa của điện thoại.
“Cha tôi vừa gọi, ông ấy đòi hủy buổi lễ, cậu đi đón ông ấy về có thấy điều gì lạ thì nói cho tôi biết.” Giọng Đoàn có chút gấp gáp.
“Ờ thì, cái này thực sự là tôi không rõ, lúc đón ở sân bay thì ông ấy có chút bực bội, tôi đoán là do máy bay bị chậm nên ông ấy khó chịu, ngoài ra thì không có gì khác.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang chở ba cậu đến chỗ cậu đây, khoảng 15 phút nữa là đến nơi.”
“Được rồi, đến nơi thì gọi cho tôi biết, nhớ đỗ ở cách một đoạn, đừng để ông ấy đi vào chỗ buổi lễ, tôi cần nói chuyện riêng với cha tôi trước.”
“À ờ… thôi cũng được, nhưng mà ba cậu có trách tôi thì cậu nói dùm đấy nhé.”
“Anh không phải lo, gia tài của cha tôi rồi cũng đến tay tôi, làm việc cho tôi mới là điều mà người thông minh làm vì tương lai lâu dài.” Cúp máy, Đoàn quay sang nói với mấy người xung quanh.
“Là cha cháu gọi, ông ấy sắp đến rồi, mọi người cứ thoải mái tận hưởng bữa tiệc, cháu xin phép!” Nói đoạn, Đoàn sải nhanh chân rời khỏi nơi này, hắn tìm đến một vị trí cách không xa nhưng đủ để mọi người từ phía buổi lễ không nhìn thấy được.
…
Chiếc xe chầm chậm tiến về phía Đoàn, lúc này trong lòng đang nóng như lửa đốt. Không đợi bánh xe dừng hẳn lại, hắn vội vàng mở cửa xe rồi chui vào trong. Nhìn thấy cha hắn, ông Kiên đang ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt đang nhắm lại giống như lim dim, Đoàn nhanh chóng giành nói trước.
“Cha! Sao lại như vậy, không phải lúc trước đã nói đồng ý rõ ràng rồi mà, giờ muốn đổi ý là đổi ý sao, khách khứa cũng đến đầy đủ rồi kìa kìa, cha định tự làm mình mất mặt sao, cái Nhung đang vào giai đoạn quan trọng, nếu xảy ra vấn đề gì thì làm sao…” Đoàn tuôn một tràng dài nhưng không thấy ông Kiên có phản ứng gì, dần dần, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, bỗng nhiên hắn ngửi thấy có mùi là lạ ở trong xe, Đoàn đập đập lên tấm ngăn cách với tài xế:
“Này anh Quân, chuyện quái gì xảy ra thế, sao trong xe lại có mùi gì vậy?” Đoàn quát lên.
Cánh cửa nhỏ mở ra, hai khuôn mặt xuất hiện trước con mắt của Đoàn, một trong số đó hắn có chút chút quen, nếu như không nhầm thì là một người bạn hồi cấp 3 của hắn tuy nhiên tạm thời hắn không nhớ được ra tên, nhưng làm hắn ngạc nhiên nhất là người đang ngồi ở sau vô lăng, đó là một khuôn mặt mà hắn không thể nào quen thuộc hơn. Một cảm giác trĩu nặng ập đến mí mắt, hắn chỉ kịp ú ớ vài tiếng rồi lịm dần đi.
Sập vội cánh cửa nhỏ lại để tránh thuốc mê tràn sang vị trí lái, Mạnh Đức ấn ngón tay xuống một phím trên bảng điều khiển, khởi động hệ thống thông gió để xua đi lượng thuốc mê còn lại ở khoang phía sau, hắn xuống xe rồi quay lại đằng sau để trói chặt hai cha con ông Kiên đề phòng Tú lơ nga lơ ngơ để hỏng việc. Xong xuôi, hắn chỉnh trang lại trang phục, nhân tiện nhìn lại khuôn mặt của “mình” trong gương, ổn rồi, bây giờ đến show diễn.
“Xong rồi đấy, bây giờ cậu cứ theo kế hoạch mà làm, luôn luôn giữ liên lạc với tôi, nếu có chuyện gì bất thường thì báo cho tôi biết ngay, hơn nữa… có khi tôi cũng cần cậu giúp nữa đấy.” Nói rồi, Mạnh Đức sải bước về phía bữa tiệc, nơi đó vẫn còn một người, người con gái mà hắn từng yêu say đắm.
…
“Này Đoàn, nãy giờ cháu đi đâu vậy làm chú tìm mãi, có mấy người hình như đến từ mấy tập đoàn lớn hỏi thăm về cha cháu, chắc là muốn nói chuyện về ý tưởng hợp tác gì đó ấy, cháu xem mà ra tiếp họ đi.” Một ông chú và đồng thời cũng làm trong công ty của cha hắn vừa thấy hắn xuất hiện đã vội kéo lấy tay hắn.
“Cháu vừa đi gặp ông ấy xong, cha cháu cảm thấy mệt nên chỉ ghé qua nhìn một chút rồi đi về nghỉ rồi, còn mấy người kia, cứ để đó cháu sẽ xử lý.” Đoàn nói với giọng tự tin như thường lệ.
“Có cần hỏi lại cha cháu không?” Ông ta có chút lo lắng sợ hắn làm hỏng việc.
“Không cần thiết, đây không phải là nơi để bàn bạc chuyện làm ăn, mấy người đó đến chủ yếu là đánh tiếng chào hỏi trước thôi. Sao, chú không tin tưởng ở cháu sao?” Giọng nói của Đoàn có chút tức giận.
“Không không, chú chỉ lo xa mà thôi, ừm, chẳng mấy chốc mà cháu sẽ tiếp quản công ty, tranh thủ lúc này tiếp xúc nhiều hơn với công việc cũng là chuyện tốt. Thế nhé, chú đi tiếp khách đây.”
Nhìn theo người kia lủi vào đám đông nhanh như chuột, Đoàn cười lạnh, phủi phủi cánh tay bị bám một chút hơi ẩm từ lòng bàn tay của ông chú vừa rồi, hắn bước những bước đầy phong độ về phía MC lúc này đang đứng tần ngần trên sân khấu chưa biết phải làm gì. Đoạt lấy mic, vuốt vuốt cái cổ có chút khó chịu, Đoàn hắng giọng nhè nhẹ rồi bắt đầu bài phát biểu mở màn.
“Có vẻ như mọi người đã đến đông đủ, chắc không cần thiết phải chờ đợi thêm nữa đâu, ở đây có một số người vẫn đang thắc mắc vì không được gặp cha của tôi, tiện đây thì tôi thông báo luôn, cha tôi có chút không khỏe, chắc là do chênh lệch múi giờ, ông ấy vừa bay từ nước ngoài về. Ông ấy có gửi lời chào đến tất cả mọi người đã đến để chung vui ngày hôm nay, và tôi cũng thay mặt ông ấy tuyên bố, bữa tiệc hôm nay bắt đầu! Tất nhiên rồi, ai đến đây cũng hẳn đã biết nhân vật chính của ngày hôm nay không phải là tôi… Thanh Nhung đâu rồi em yêu, lên đây với anh nào.” Đoàn quay mặt nhìn về một phía nào đó trong khán phòng rồi tiếp tục, “Tất nhiên là nhân vật chính… cũng không phải cô ấy. Ha ha, nhân vật chính của ngày hôm nay chính là nhóc này!” Đoàn vòng tay ôm nhẹ xuống cái bụng căng tròn của Thanh Nhung. Đợi những tiếng cười, những tiếng vỗ tay ngớt dần, Đoàn tiếp tục.
“Đúng vậy, tôi muốn giới thiệu với tất cả, người sẽ thừa kế tất cả của cha tôi… và cả của tôi nữa, chính là đứa bé này. Tuy nhiên, ngày hôm nay còn có một điều khác tôi muốn tuyên bố, điều mà không mấy người ở đây biết…” Ngừng lại một chút để tạo không khí, hắn tiếp tục, “Tôi và Thanh Nhung cũng chọn ngày hôm nay để làm lễ đính hôn, còn về phần lễ cưới…” Hắn liếc xuống cái bụng của nàng, “… đợi đứa bé này không làm phiền nữa rồi sẽ tổ chức.”
Những tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp bữa tiệc, những tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, những ánh đèn flash lóe lên không ngớt, hai thân ảnh ở trên sân khấu lúc này giống như trở thành trung tâm của vũ trụ còn những ánh sáng xung quanh chỉ như đom đóm trong đêm trăng rằm.
“Được rồi, mời mọi người thưởng thức bữa tiệc, nếu có yêu cầu gì cứ tự nhiên mà thông báo với tôi.” Vẫy tay với mọi người, Đoàn vòng tay dìu Thanh Nhung xuống khỏi sân khấu, liếc xuống thấy khuôn mặt nàng hơi khác lạ, có chút ngẩn ngơ, có chút… gì đó không nói nên lời, hắn hỏi: “Sao vậy cưng, hạnh phúc quá nên không nói ra lời à?”
“Ừm…” Thanh Nhung ậm ừ trong miệng, hạnh phúc sao, đúng vậy, làm sao mà nàng có thể không hạnh phúc ở thời điểm này được chứ, nhưng cái gì đó khó hiểu cứ vấn vương ở trong đầu nàng, nàng cảm giác có một thứ gì đó không đúng ở đây, một thứ giống như quen thuộc nhưng lại không nên có ở nơi này.
Vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ riêng của nàng đến, hắn dặn dò để ý đến Thanh Nhung, nếu có gì thì gọi cho hắn, còn hắn thì chuẩn bị hòa vào bữa tiệc, có rất nhiều người mà hắn cần gặp, có rất nhiều mối quan hệ cần hắn đi giao lưu, và cũng có không ít chuyện làm ăn cần hắn ra quyết sách.