Phần 2
Mọi thứ êm đềm trôi, Mạnh Đức dành hai tháng để điều chỉnh bản thân trở lại với cuộc sống nơi này. Chọn cho mình một lối sống lành mạnh, sáng chạy bộ, chiều tập gym, ăn uống điều độ nhất là bổ sung thêm những thực phẩm tốt cho thận, Mạnh Đức muốn cuộc sống sau này với Thanh Nhung khi cả hai trở thành vợ chồng được trọn vẹn. Thật đáng tiếc, cuộc đời hắn có lẽ sẽ không bi kịch đến vậy nếu ngày đó không đến.
Buổi sáng hôm đó Mạnh Đức thức dậy ở căn nhà mà cha hắn mới mua cho hắn để chuyển ra ở riêng, cha hắn còn rất nhiều căn biệt thự nhưng hắn lựa chọn mua một căn khác, phù hợp với ý thích của bản thân và quan trọng hơn, nó ở cùng một khu biệt thự với của người yêu hắn, hai căn chỉ cách nhau không đến nửa cây số, thuận tiện để làm việc gì đó. Toàn bộ biệt thự chỉ có lèo tèo vài món đồ đạc, đối với Mạnh Đức thì chỉ cần có giường là được, hơn nữa hắn muốn cùng người yêu cùng nhau sắp đặt cho căn nhà mà tương lai có thể sẽ là tổ ấm của hai người.
Một ngày mới lại diễn ra như bao ngày, Mạnh Đức vẫn chạy bộ vào buổi sáng, hắn đang tính toán xem sẽ lựa chọn chạy theo tuyến đường nào để có thể rủ người yêu chạy bộ cùng. Chạy bộ xong, trở về nhà tắm rửa, Mạnh Đức làm cho mình một suất ăn sáng với một quả trứng ốp lếp, hai lát bánh mì cùng một cốc sữa. Tiếp đó hắn mở laptop để kiểm tra xem Tuoi69.Com đã cập nhật truyện hay chưa… Loay hoay cả buổi sáng, Mạnh Đức cũng lọc cho mình xong 3 công ty hắn sẽ nộp đơn xin việc trong thời gian tới, với tấm bằng học ở Anh về kỹ thuật phần mềm chuyên về bảo mật thông tin, cộng với vốn kiến thức về phần cứng học ở trong nước, dù có xin vào nhà nước hắn cũng chắc chắn sẽ được trọng dụng hết sức nhưng đối với Mạnh Đức, không chỉ chuyện đi làm, ngay cả chuyện đi học cũng chỉ là đam mê, ý thích của hắn mà thôi, cho nên hắn lựa chọn cả 3 đều là những công ty nhàng nhàng để giết thời gian.
Ngay lúc Mạnh Đức chuẩn bị đi làm cơm trưa vì cảm thấy dạ dày có chút kháng nghị thì điện thoại của hắn vang lên. Nhìn tên người gọi đến là cha hắn nhưng không hiểu sao trái tim hắn chợt thắt lại một cách kỳ lạ. Nhấc máy lên, sự lo lắng của hắn tăng nhanh khi hắn nghe thấy không phải là tiếng của cha hắn.
– Alô, alô?
– Có tôi nghe.
– Cậu có phải là con trai của ông Trần Đăng Dũng không?
– Đúng, là tôi đây.
– Cậu đến ngay bệnh viện X… và nhớ thông báo cho những người thân nữa…
Những gì sau đó Mạnh Đức không còn nhớ được nữa, bên tai hắn chỉ còn những tiếng lùng bùng, hắn không thể suy nghĩ thêm gì cả, trời đất ở trong mắt hắn trở nên quay cuồng.
…
Rất nhiều người có mặt ở lễ viếng hôm đó, có bạn bè của hắn, bạn bè của cha mẹ hắn, họ hàng, hàng xóm, rất nhiều người Mạnh Đức còn chưa gặp mặt hay nghe danh bao giờ, tuy nhiên đối với hắn bây giờ ai đến cũng không còn quan trọng nữa. Vụ tai nạn khiến mẹ hắn tử vong tại chỗ, cha hắn sau 4 ngày mới tỉnh lại nhưng rồi cũng không gượng dậy nổi mà tạ thế sau đó 2 ngày.
Nhìn ánh mắt cha hắn lúc tỉnh dậy, Mạnh Đức biết ông Dũng biết rằng mẹ hắn đã mất, vết thương, những chấn động do vụ va chạm, hay có lẽ nỗi đau do mất đi người vợ đã đánh gục ý chí cầu sinh của con người trong ông. Vậy là chỉ trong chưa đầy một tuần, hắn mất đi gần như tất cả, tiền bạc trong tay hắn thậm chí còn nhiều hơn do phía bảo hiểm đã xác nhận gần như hoàn tất thủ tục và chuẩn bị chi trả tiền theo điều khoản hợp đồng cho người thụ hưởng là hắn, nhưng tiền bây giờ đâu trả lại được cho hắn gia đình vốn có. Mạnh Đức muốn đánh đổi tất cả gia sản kếch xù trong tay để quay ngược thời gian trở lại trước khi thảm kịch xảy ra nhưng đáng tiếc thời điểm này, cỗ máy thời gian chưa được sáng chế ra.
Mọi người lần lượt đến rồi lần lượt đi, những lời an ủi, quan tâm không một chút nào lọt vào lỗ tai hắn, và nếu không có sự giúp đỡ của Thanh Nhung thì chỉ sợ hắn đã ngất tại lễ viếng vì kiệt sức.
Thanh Nhung cùng những người họ hàng đưa hắn trở về căn nhà mới của hắn, tất cả đưa đến thống nhất rằng với tình trạng này, tốt nhất là để hắn tự ổn định lại, lời người ngoài bây giờ không có bao nhiêu hiệu quả thậm chí còn gây phản tác dụng. Mọi người đề nghị Thanh Nhung trong khoảng thời gian này để mắt thường xuyên đến hắn đề phòng có chuyện gì xảy ra… tuy nhiên cũng không phải không có người tính toán trong bụng xem nếu thực sự có chuyện xảy ra thì bản thân sẽ được bao nhiêu ở trong khối tài sản đồ sộ kia.
…
Đã ba tháng từ sau biến cố đó, thế giới của hắn cũng dừng lại ngần ấy thời gian. Ngày hôm qua là ngày đầu tiên hắn bước ra khỏi cửa nhà, tiếp xúc với ánh nắng mặt trời sau ba tháng, thời gian vẫn luôn là liều thuốc tốt nhất chữa trị những tổn thương về tinh thần.
Nhìn vào trong gương, bản thân hắn cũng không còn nhận ra được bản thân mình của ngày nào nữa. Khuôn mặt teo tóp, vùng má hõm sâu vào, làn da trắng bệch lộ ra một vẻ bệnh trạng, tóc mọc dài, mặc dù được người yêu thường xuyên chải nhưng vẫn lộ ra vẻ bù xù, che lấp đi gần hết đôi mắt. Cơ thể đâu còn bóng dáng của ngày nào, vạm vỡ, 6 múi, một thân hình có thể không so được với những vận động viên thể hình như xét ở đại chúng thì cũng đủ để ngạo thị quần hùng. Thở dài, Mạnh Đức thầm nghĩ, có lẽ là chiều nay nên đi ra tiệm cắt tóc, đau khổ mãi rồi cũng phải tiếp tục sống, nhớ lại những ngày tháng vừa quá hắn lại nhớ đến Thanh Nhung, người yêu hắn vẫn thi thoảng qua đây để ý tình hình của hắn, hôm nay nhân tiện cũng nên nói chuyện với nàng.
Tiếng chuông cửa lúc này bỗng vang lên, hắn bỏ dở những suy nghĩ, vớ lấy chiếc khăn mặt ở bên cạnh lau qua những giọt nước trên mặt và đi ra mở cửa. Mạnh Đức nhíu mày lại 3 giây nhìn người trước mặt vừa bấm chuông.
“Cậu có việc gì?”
“Vào nhà nói chuyện không có bất tiện chứ?” Tú liếc mắt vào bên trong nhà như có lo lắng gì đó.
Không rõ đối phương có ý định gì nhưng Mạnh Đức cũng thuận tiện nói: “Trong nhà không có ai, cậu có thể tự nhiên.”
Hai người vào trong nhà, Mạnh Đức khép cửa lại còn Tú bước đến cái bàn duy nhất trong căn phòng và đặt xuống chiếc balô trên lưng, mở khóa, lôi trong đó ra một chiếc laptop. Không chờ Mạnh Đức bắt đầu câu chuyện, Tú giành trước mà nói: “Nhìn cậu có vẻ ổn hơn nhiều rồi nhỉ?”
Mạnh Đức từ chối cho ý kiến, hắn muốn biết đối phương đến đây với mục đích gì mà không phải là dăm ba câu khách sáo: “Nói đi, cậu đến đây không phải để xem tôi đã chết hay còn sống khỏe!”
Nhìn hắn thật sâu, Tú cũng không biết được, đây có phải là thời điểm thích hợp để nói ra chuyện đó hay không, cậu đã nhiều lần muốn tìm gặp riêng hắn nhưng chưa lần nào có thể nói ra, lần đầu chính là buổi tối ở quán karaoke, một lần tại buổi lễ viếng, và một lần nữa là lúc cậu đi cùng một số người sang đây hỏi thăm tình hình của hắn… nhưng dù có không thích hợp đi nữa thì nếu hôm nay vẫn không thể thì chắc là không còn cơ hội nào nữa.
“Mình muốn xác định tình trạng của cậu có ổn định để có thể đủ bình tĩnh tiếp nhận cái chuyện này hay không?”
“Ông lằng nhằng như đàn bà, có cái gì nói mẹ ra, muốn tiền sao? Bây giờ thằng nào đến gặp tôi mà không phải vì tiền, cậu nghĩ mình hơn bọn chúng sao, đừng có tỏ ra là mình tốt đẹp.” Mạnh Đức nổi giận mà gầm lên.
Hắn vốn không phải là người như vậy, nhưng biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến tinh thần hắn lâm vào trạng thái lúc nào cũng ở bên bờ vực sụp đổ cho nên, trở thành giống như hiện tại cũng không quá mức đáng trách.
Tú trầm mặc, cậu có hơi bất ngờ vì Mạnh Đức lại kích động đến vậy, có lẽ là đối phương hiểu nhầm gì cậu chăng? Tú luống cuống tay chân mà không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.
Mất một lúc, Mạnh Đức mới bình tĩnh trở lại, hít mạnh để không khí cuốn sâu vào từng nang phổi, để hồi phục lại phần nào tinh thần.
“Xin lỗi, tôi hơi bị quá khích, cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải đi nghỉ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì để hôm khác rồi chúng ta trao đổi”.
“Ừm… không sao đâu, mình không bận tâm gì chuyện đó đâu… nhưng có vẻ là Đức hiểu nhầm gì đó thì phải, mình không phải đến đây để nhờ vả gì cậu cả…”, ngừng lại một chút, Tú châm chước một chút lời nói của mình rồi tiếp tục: “Mình đến đây để giúp cậu!” Nói rồi, Tú mở laptop ra rồi bật cho hắn xem một thứ.
…
Tiễn Tú ra khỏi cửa, Mạnh Đức nhìn người bạn của mình mà nói: “Từ nay cậu không còn thiếu nợ gì tôi nữa!”
Tú có hơi chút bất ngờ: “Ồ, hóa ra là cậu vẫn nhớ chuyện đó, hôm ở quán karaoke mình nhớ là cậu còn không nhớ được tên của mình nữa.” Tú nở nụ cười, “Thực ra cũng không hoàn là vì chuyện đó mà mình đi trả ơn này nọ đâu, mình cũng không muốn bạn của mình bị người ta lừa mà không hay biết gì cả. Thôi nhé mình về đây, xử lý thế nào là chuyện của cậu, nhân tiên mình cũng nói lời tạm biệt luôn, mình sẽ chuyển vào nam để lập nghiệp, bầu không khí nơi này nói thật là không thích hợp với mình.”
Tú lên xe máy lái đi mà trong lòng như trút được gánh nặng, cùng với đó là một chút gì đó vui vẻ, vậy là cậu đã giữ được lời hứa với bản thân ngày đó. Đó là một ngày cuối xuân năm lớp 10, Tú vác khuôn mặt xây xước, bầm tím đến lớp, bên khóe mắt còn đọng lại vết nước mắt lúc này đang bắt đầu lại ứa ra. Chuyện là hôm nay cậu mang tiền học còn thiếu đi đóng nốt, gia đình cậu cũng không phải là khá giả là bao nên chuyện đóng tiền muộn là thường xuyên xảy ra, tất cả sẽ chẳng là gì nếu hôm nay Tú không gặp đám côn đồ mới dạt từ đâu đến.
Sự việc xảy ra chắc ai cũng đoán được, nỗi đau ngoài da lúc này không sánh nổi bằng nỗi buồn, Tú không biết sẽ nói thế nào với cha mẹ bây giờ. Và rồi Mạnh Đức xuất hiện, hắn không cho cậu tiền trực tiếp mà trả số tiền cậu cần đóng và nói: “Sau này cậu đi làm, có tiền rồi có thể đem trả cho tôi, không cần cảm ơn, tôi có lấy lãi đấy.”
Số tiền ấy lúc đó đối với Tú là một thứ quá to lớn nhưng với Mạnh Đức, có lẽ không bằng một buổi dẫn bạn bè đi ăn uống, học ở trong một lớp học mà có hiện diện của nhiều bạn là con nhà giàu có, có thể nói là Tú trải qua đời học sinh không lấy làm vui vẻ là bao, tuy nhiên hành động của Mạnh Đức lúc đó đã để lại ấn tượng sâu đậm với Tú. Cậu đã tự hứa một ngày nào đó sẽ trả lại cho Mạnh Đức ân tình đó, và ngày hôm nay, cuối cùng cậu đã làm được.
…
Đóng lại cánh cửa sau lưng mình, Mạnh Đức không còn giữ nổi hình tượng bình tĩnh vừa rồi, nắm tay hắn siết chặt lại, gân xanh nổi lên, khuôn mặt có chút biến dạng trở lên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu lấp đầy sự hận thù, những thứ vừa xem không ngừng dội lại trong trí nhớ và dần cộng hưởng thành sự điên cuồng.
…
“Hình như là ‘bạn trai’ của em sắp về nước phải không? Thế nào, sắp có thêm một con cặc nữa, em có suy nghĩ gì sao?” Minh Đoàn tay trái siết chặt lấy một bên mông còn tay phải vỗ mạnh xuống bên còn lại của người con gái lúc này đang nằm sấp và chổng mông lên cho hắn doggy, còn hông của hắn thì không ngừng dùng những động tác nguyên thủy, thúc cây dương vật to lớn của hắn vào cửa mình ướt sũng dâm thủy của Thanh Nhung.
Thanh Nhung úp mặt xuống giường còn bờ mông thì ưỡn cao lên để đối phương có thể đạt được sự phục vụ tốt nhất, hai bàn tay nàng nắm chặt lấy drap giường, cây côn thịt to lớn nóng bỏng khiến cho âm đạo của nàng phải căng ra để đón nhận sự xâm lấn không thương tiếc hàm răng nàng cắn chặt nhưng không ngăn nổi những tiếng rên rỉ, những tiếng nấc lên nghẹn ngào khi đầu khấc va vào cổ tử cung.
“Ahhh… tuyệt quá!” Minh Đoàn gầm lên một tiếng đầy thỏa mãn, từng dòng tinh dịch tanh nồng phụt thẳng vào tử cung của Thanh Nhung, còn bản thân nàng lúc này cũng không chịu nổi được nữa mà phát ra một âm thanh cao vút kèm với đó là một dòng nước tiểu từ lỗ niệu đạo phụt ra như núi lửa phun trào, dâm thủy từ trong âm đạo cũng theo đó mà bắn ra tung tóe.
Minh Đoàn nằm ngửa ra giường mà trong lòng cảm thấy thư thái, dưới đệm ướt nhẹp bởi dâm thủy và nước tiểu của Thanh Nhung không làm cho hắn phiền lòng, lúc này, hắn chỉ cảm thấy tràn đầy thỏa mãn, không chỉ bởi những khoái cảm nhục dục vừa trải qua mà còn vì hắn đang nghĩ ra viễn cảnh nhìn thấy Mạnh Đức sẽ biểu hiện thế nào khi phát hiện ra chuyện này, thật đáng tiếc, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.
“Hắc hắc, khi nào thì cưng định tháo vòng ra?” Ý tưởng đặt vòng tránh thai là của chính Thanh Nhung, vừa có thể đạt được khoái cảm tuyệt vời nhất vừa không phải uống thuốc mỗi lần hai người vui vẻ, hơn nữa với việc cứ đều đặn cách một hai ngày hắn lại đòi hỏi chuyện tình dục, thậm chí có lần một tuần xoạc không trượt một ngày nào, thì nếu không đeo vòng, Thanh Nhung sợ mình sẽ uống no thuốc tránh thai mất.
Hai người bắt đầu mối quan hệ từ khi Mạnh Đức đi du học được nửa năm. Chỉ mất gần một tháng gạ gẫm tán tỉnh, dăm bữa ăn uống vui vẻ, Thanh Nhung đã nằm trong vòng tay hắn, dạng háng ra hàng đêm để mang đến cho hắn sự phục vụ tận tình nhất. Vốn ban đầu chỉ có hắn là người chủ động nhưng dần dà, với bản chất dâm đãng của mình, cộng với những cảm xúc đầy mới lạ, những khoái cảm đến từ một cái dương vật khác, to hơn gần gấp rưỡi, mạnh mẽ hơn, dai sức hơn, có thể chạm đến những điểm sung sướng mà bản thân nàng còn không biết nó tồn tại, Thanh Nhung đã hoàn toàn rơi vào vòng tay của hắn và dâng lên cho hắn tất cả.
Có lẽ là lỗi của nàng, có lẽ là lỗi của Minh Đoàn, kẻ đã luôn thầm yêu nàng từ hồi học chung cấp 2 nhưng cuối cùng nàng chọn người khác, giàu hơn hắn, cao to, đẹp trai hơn hắn, hoặc có lẽ, kẻ có lỗi nhất ở đây là Mạnh Đức, người đặt nàng ở thấp hơn cái tôi của bản thân, để nàng ở lại nơi đây còn mình thì đi tìm những đam mê khác.
Đối với Minh Đoàn, đó là một cơ hội mà hắn tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ có, hắn tìm đến những loại thuốc, từ tây đến tàu rồi lại trở về với hàng vn chất lượng cao, tất cả để có thể giúp cho hắn có được một cái dương vật chất lượng 5 sao như bây giờ, để có thể làm người mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao năm tháng sung sướng, quằn quại trong vòng tay của hắn.
…
Lại là cảnh tượng mở một clip khác…
“Thế nào, hàng vn nhập khẩu từ bên tây về thế nào cưng? Có đủ để cưng bỏ anh mà trở về với vòng tay của”người yêu”không?” Minh Đoàn nói trong khi những ngón tay chạy loạn khắp thân thể đầy quyến rũ cùng Thanh Nhung. “Để anh kiểm tra cái lồn của cưng có còn giữ lại chút tinh trùng nào của hắn không nào?” Minh Đoàn banh rộng cái cửa mình hắn đã giã vào đấy số lần không thể đếm nổi nhưng vẫn còn hồng hào và đẹp đến nao lòng.
“Anh đừng nhắc đến anh ấy được không?” Thanh Nhung có chút khó chịu vì sự ghen tuông của Minh Đoàn khiến cho cái âm đạo dâm đãng của nàng mất cảm hứng một cách hiếm thấy. Thanh Nhung cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu khi luôn đắn đo giữa hai người, những ngày ở bên Minh Đoàn, nàng luôn có một cảm giác có lỗi với Mạnh Đức. Ngày hôm qua, nàng và Mạnh Đức ở bên nhau cũng là lúc nàng tìm cho mình đáp án để đưa ra lựa chọn cuối cùng, và vậy đó, một chút tình yêu còn sót lại của hai người đã không thắng được đam mê thể xác, cái dương vật quen thuộc đến nhàm chán đã không giữ được nàng ở lại.
Đó là đoạn clip vào buổi tối ngay ngày hôm sau cái ngày Mạnh Đức giao lưu thể xác với người yêu sau bao ngày xa cách.
…
Còn một vài clip nữa nhưng tất cả đều không khiến hắn bị kích động mạnh mẽ bằng đoạn clip cuối cùng…
Vẫn là căn phòng đó, vẫn cái giường đó, vẫn hai còn người đó, vẫn những hành động đã ăn sâu vào bộ gen của loài người.
Minh Đoàn nhấp từng phát chắc nịch vào cửa động đang mở rộng ôm ấp lấy dương vật của hắn, hắn vươn hai ngón tay vào miệng nàng để tóm lấy đầu lưỡi ướt át của Thanh Nhung còn miệng và bàn tay còn lại của hắn đang bận rộn với đôi thỏ trắng mập mạp của nàng. Hai năm qua, hắn là người chứng kiến sự thay đổi của nàng, làn da càng ngày càng nõn nà, căng mịn, trắng hồng phấn nộn, mùi hương từ cơ thể dần dần thay đổi, từ lúc còn thanh tân như một làn gió nhẹ kích thích những con sói trong sâu thẳm mỗi người đàn ông, đến bây giờ nàng giống như một đóa hoa ăn thịt, phát ra mùi hương nồng nàn, quyến rũ con mồi đến và nhận lấy cái kết đau đớn. Nhưng tất cả đều không so sánh được với đôi gò bồng đảo của nàng, nhìn, nắm, vuốt, gặm, cắn, Minh Đoàn cảm thấy tự hào khi một tay hắn khai phát ra kỳ quan này, đúng vậy, hai năm với vô số tinh dịch bơm vào cơ thể, trải qua đôi tay không ngừng nhào nặn và có được kết quả ngày hôm nay.
Nhấm nháp đầu vú đỏ chót, căng cứng lên do bị kích thích, Minh Đoàn chợt nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại và ngước lên nhìn Thanh Nhung lúc này đang bị động tận hưởng cuộc vui, chút nữa thôi nàng sẽ bắt nhịp nhanh thôi.
“Em tháo vòng được 3 tháng rồi phải không cưng?” Hắn nhẩm tính thì có nhớ là Thanh Nhung có nói sẽ tháo vòng tránh thai sau khi biết tin Mạnh Đức sắp trở về nước, tính toán đâu đó cũng được ngần ấy thời gian rồi.
“Ừm” Thanh Nhung đang lim dim tận hưởng từng đợt khoái cảm, nghe thấy hắn hỏi nàng trả lời trong vô thức.
“Hắc hắc, đây không phải là cơ hội của em sao?” Minh Đoàn để nguyên dương vật trong cửa mình của nàng, không thúc mạnh nữa mà chỉ nhẹ nhàng kích thích quanh điểm G làm Thanh Nhung vừa sướng vừa ngứa ngáy khó chịu.
“Cơ hội gì chứ? Chẳng lẽ…” Thanh Nhung nhổm người dậy làm dương vật hắn tuột ra khỏi cửa mình của nàng, “… không phải là anh định…”
“Đúng rồi đấy, chẳng phải chính em đã không thể chờ nổi đến ngày…” Minh Đoàn kề sát môi vào bên vành tai của nàng, “… được thụ thai sao?!” Suốt thời gian qua hắn đã chờ đợi nàng làm ra lựa chọn, mặc dù tự tin với khúc thịt thừa đầy mạnh mẽ nhưng đến thời điểm quyết định này, hắn vẫn không tránh khỏi lo lắng, hắn sợ hãi nàng sẽ không chọn hắn, hắn sợ rằng đối thủ của hắn cũng sẽ sử dụng mánh khóe của bản thân để cướp lại nàng ở trên giường.
Còn về phía Thanh Nhung, những lời nói của Minh Đoàn rót vào tai nàng làm cơ thể nàng bỗng trở nên rạo rực, một ngọn lửa dục bốc lên ở trong tử cung của nàng, đôi má hồng hào gợi tình lúc này trở nên đỏ rực bởi ý tưởng đêm nay những dòng tinh dịch của hắn sẽ lấp đầy nơi thánh địa thiêng liêng của nàng, nàng sẽ được thụ tinh, sẽ mang thai… và sẽ được làm mẹ…
Đoạn sau đó bị Tú cắt bớt đi, hình ảnh trở lại đó là hai thân thể trần truồng lúc này đang quấn lấy nhau, ôm ấp tận hưởng những dư âm sau niềm vui trần tục. Minh Đoàn nhìn người con gái trong vòng tay hắn, không rõ có phải do ý tưởng vừa rồi hay không mà hắn cảm thấy hôm nay sung sức hơn hẳn so với mọi lần, hắn xuất vào tử cung của nàng 3 lần mà không rút ra lần nào, Thanh Nhung cũng dùng tất cả những gì nàng có để quấn chặt lấy hắn nửa ly không rời.
“Mấy ngày tới ở đây với anh, anh muốn em ở lại đây với anh…” Minh Đoàn cười hắc hắc, “Anh muốn chắc chắn là thụ thai thành công cho cưng.”
“Đồ quỷ.” Thanh Nhung khẽ đánh lên ngực hắn, từng dòng dâm thủy lại ứa ra từ cửa mình của nàng, hòa lẫn vào với tinh dịch trắng đục, tác phẩm của cuộc vui của hai người. Chỉ nghĩ đến việc mấy ngày tới tử cung của nàng không lúc nào không được lấp đầy tinh dịch, âm đạo cũng thường xuyên được nhồi nhét bởi dương vật của Minh Đoàn, chỉ như vậy cũng khiến nàng như muốn phát sốt lên.
Tưởng chừng như đoạn clip đến đây là kết thúc thì sau đó vài phút, sau khi cả hai đã nghỉ ngơi đầy đủ, Minh Đoàn như thể quyết định xong vấn đề gì, hắn quay ra nói với Thanh Nhung.
“Mấy hôm nữa em hãy đến gặp Mạnh Đức…”
“Ừm, em sẽ đi gặp anh ấy để nói chia tay rõ ràng…” Thanh Nhung nép vào bên người hắn, bộ ngực căng đầy ép chặt lên bộ ngực không mấy nở nang của hắn.
“Không! Anh muốn em trở lại bên nó, anh muốn em làm tình với nó để nó nghĩ rằng đứa bé là của nó, anh muốn nó nuôi con của anh, anh muốn con anh chiếm được tài sản của nó!” Minh Đoàn nói trong khi giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo. Không chờ Thanh Nhung có ý kiến, hắn lại đè nàng ra tiếp tục hành trình thụ thai cho nàng, đêm nay vẫn còn dài…
…
Những đoạn clip với đầy đủ phần hình và phần tiếng với chất lượng không quá cao nhưng độ chân thực của nó thì đạt đến mức cao nhất được thực hiện bởi Tú. Ngay từ thời điểm mà cậu phát hiện Thanh Nhung và Minh Đoàn qua lại với nhau, cậu biết rằng có uẩn khúc ở mối quan hệ này, vì đơn giản là Tú biết, Thanh Nhung và Mạnh Đức không có chia tay mà vẫn giữ mối quan hệ tình cảm.
Kế hoạch của Tú được lập ra, từ việc phá hoại các thiết bị điện tử trong nhà Minh Đoàn bằng trình độ hack thượng thừa, cộng với đó là để cho mọi người trong lớp cấp 3 biết, cậu đang làm về lĩnh vực điện tử kỹ thuật, Tú cuối cùng đã có cơ hội vào được nhà Minh Đoàn một cách công khai và tranh thủ lúc không người để ý cậu đã “để quên” một vài thứ tại phòng ngủ của Minh Đoàn. Vậy là những tác phẩm về chuyện phòng the của người lớp trưởng hồi cấp 3 đã trở thành bằng chứng đanh thép để cậu mang đi phô bày cho Mạnh Đức.