Phần 8
Hà bất lực vì không biết phải nói như thế nào để mẹ đồng ý cho cô ra ngoài ở riêng. Các lý do như cho tiện học hành, tiện đi lại, ngại phiền hà… cô đã trình bày cả nhưng đều không thuyết phục được mẹ. Còn nếu nói đúng sự thật thì Hà không thể. Nếp nhà cô tương đối gia giáo. Mẹ cô là hiệu trưởng một trường cấp ba, cha cô là Phó giám đốc sở Khoa học công nghệ nên quan điểm xã hội cũng như phương pháp giáo dục con cái khá khắt khe. Trước giờ cha mẹ cô rất tin tưởng vợ chồng chị Nhung, giờ nếu biết chuyện thì niềm tin sẽ sụp đổ, ngoài việc thất vọng về cháu mình thì chắc bố mẹ cô càng chặt chẽ hơn trong việc quản lý con.
Chính vì vậy nên khi nghe mẹ nói chị Nhung đi công tác Tuyên Quang sẽ ghé qua đón Hà, Hà xem như là một giải pháp tình thế. Cô tính trước mắt sẽ theo Nhung lên Hà Nội rồi sẽ nói chuyện nghiêm túc với chị để tách ra ở riêng. Hà nghĩ chỉ còn cách bất đắc dĩ này để trước mắt không làm mẹ cô nổi giận. Rồi sau đó sẽ tìm cách hóa giải dần.
Xác định là vậy nhưng Hà cũng không tránh được những phút giây tơ tưởng đến việc gặp lại Toàn, được sà vào vòng tay ấm áp của anh. Nhưng rồi cũng chính Hà phải gạt ngay ý nghĩ điên rồ đó. Hơn hai tháng trời mới dần giúp cô lấy lại sự cân bằng và quen với ý nghĩ Toàn không thể thuộc về cô, nên cô không muốn lại rơi vào tình cảnh đau khổ của những ngày mới rời xa Toàn thêm một lần nữa.
…
Rồi hai ngày khắc khoải cũng trôi qua. Khi gần trưa, Hà đang học tiếng Anh trên tầng hai thì nghe có tiếng người dưới nhà. Rồi tiếng mẹ cô gọi vọng lên báo chị Nhung đã đến. Mẹ cô quan tâm vụ này lắm, hôm nay chỉ lên trường có một lúc là quay về để đón cô cháu gái từ Hà Nội lên.
Hà cất sách vở gọn gàng lên giá sách rồi nhanh chân đi xuống. Gần đến cầu thang thì cô nghe tiếng chị Nhung rất ngọt ngào đang giới thiệu về người đi cùng với mẹ cô: “Đây là sếp Hùng, giám đốc cơ quan cháu”. Chỉ nghe chứ chưa nhìn mà Hà đã có cảm giác khó chịu. Mặc dù chưa một lần tiếp xúc, nhưng từ trong thâm tâm Hà rất ghét Hùng. Cô thừ người suy nghĩ rồi quay bước về phòng mình. Thực sự Hà không nghĩ đến tình huống Nhung vẫn còn quan hệ với Hùng và còn dám đưa cả Hùng về đây đón cô… Có lẽ nào chị Nhung về đón cô để thoải mái chuyện tình cảm bên ngoài… Hà không dám nghĩ tiếp nữa, cô leo lên giường và trùm chăn kín đầu. Hà nghĩ cần phải tránh xa những rắc rối tình cảm từ phía gia đình chị…
Không thấy Hà xuống nhà nên mẹ cô tất tưởi đi lên phòng con gái. Thấy Hà rúc trong chăn, mẹ cô ngạc nhiên hỏi:
– Con gái mẹ bị sao thế? Không chuẩn bị đi với chị Nhung còn nằm đây vậy con?
Nghe giọng mẹ khá lo lắng, Hà cũng phải giả vờ nói nghẹn với cái giọng của người bị ốm:
– Chắc con mới bị cảm, giờ đang bị đau đầu với đau bụng quá mẹ ạ.
– Chết thôi, để mẹ lấy dầu cho con xoa nhé.
– Thôi, để con xem như thế nào đã. Mẹ gọi chị Nhung lên con nhờ chị ấy tý mẹ nhé.
– Ừ, thế để mẹ xuống nói Nhung.
Mẹ Hà lại vội đi xuống nhà nói Nhung lên với Hà, còn mình thì ngồi lại tiếp khách. Nhung nghe Dì nói tình trạng Hà thế cũng vội đi lên luôn. Thấy Hà, Nhung liền nói:
– Em gái bị cảm à? Giờ cố gắng đi với chị được không?
– Em hơi mệt nên chắc không đi được chị ạ.
– Thế em cứ nghỉ đi, chị chờ em khỏe lại, đến chiều đi cũng được.
Hà ngập ngừng, cô nghĩ không cần dấu diếm chị Nhung và cũng cần nói rõ quan điểm của mình, nên Hà nhìn thẳng vào mắt Nhung rồi nói:
– Em hỏi thật chị, hôm nay chị về đây với anh Hùng đón em thì anh Toàn có biết không?
Nhung thực sự bối rối. Việc cô nhờ Hùng đi cùng cô mục đích để Hà tự biết cô vẫn đang quan hệ với Hùng, và ngầm thông báo việc đón Hà về ở cùng là cô đã chấp nhận mối quan hệ lập lờ của Hà với chồng cô. Người nhạy cảm như Hà chắc sẽ hiểu điều tế nhị này và không cần phải nói ra. Nhưng Hà lại thẳng thắn muốn làm rõ vấn đề mà Nhung chưa muốn đối diện:
– À… chị với anh Hùng tiện đi công tác mà… còn chuyện đón em… chị cũng có nói qua với anh Toàn rồi. Chị muốn… chị em mình cứ vui vẻ như những ngày trước đây.
Hà nhìn điệu bộ lúng túng của Nhung là biết chị mình đang nói dối, cô nhẹ nhàng nói với Nhung:
– Chị vẫn bảo em học chuyên Văn nên có sự nhạy cảm tốt. Em biết anh Toàn yêu chị, chính thế không bao giờ anh ấy đồng ý chuyện chị đang làm đâu. Vì lẽ đó em cũng không thể đi cùng chị được. Mong chị hiểu cho em…
Đến lượt Nhung thừ người, cô nhìn em gái với ánh mắt hối lỗi:
– Có lẽ chị sai rồi. Thực sự chị cũng nhiều lần muốn dứt bỏ với anh Hùng nhưng không được.
– Chị phải quyết tâm lên chứ, anh Toàn của chị quá tuyệt vời mà.
– Ừ, chị biết rồi, sau lần này chị sẽ quyết tâm rời xa anh Hùng.
– Vâng, em chỉ mong chị với anh Toàn mãi được hạnh phúc thôi.
– Chị cảm ơn em, có chuyện này chị cũng nói luôn vậy: Thực ra thì anh Toàn đã thuê cho em một căn hộ ngay cạnh trường em rồi. Nên gần đến ngày đi học em xuống cũng được. Đến lúc đó chị sẽ lựa lời nói với Dì đỡ cho em.
– Vâng chị…
…
Nhung xuống nhà xin phép Dì và lấy lý do còn đi công việc để từ chối bữa cơm trưa Dì Hằng mời, rồi cùng Hùng quay xe về luôn Hà Nội. Thực sự lúc này Nhung mới thấy ngại đối diện với Dì mình vì có người tình bên cạnh. Trong đầu Nhung ngổn ngang bao nhiêu ý nghĩ. Nhung nghĩ đến Toàn, đến Cún và nghĩ đến việc đã đến lúc sinh cho Cún thêm một đứa em. Nhung nghĩ đến Hà, đứa em gái tưởng bồng bột nhưng lại rất chín chắn. Rồi cô lại nghĩ đến Hùng, niềm đam mê nhục dục của cô. Cô lún sâu vào anh quá, giờ không biết làm cách nào để rời xa anh được…
Nhung cứ miên man với những toan tính, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một giải pháp. Cô nghĩ chỉ có cách tách xa khỏi Hùng và sinh cho Toàn thêm một đứa con cô sẽ quên được Hùng thôi…
Hùng thấy Nhung có vẻ đăm chiêu, tuy tập trung tay lái nhưng thi thoảng anh vẫn quay sang ngắm người tình:
– Em đang nghĩ gì mà suy tư thế?
– Em không biết nói lý do gì để đi chơi với anh đợt này được. Để hai bố con Toàn với nhau em cũng không yên tâm. Cứ nghĩ lôi cái Hà xuống cho nó đỡ đần mọi việc thì nó lại ốm không xuống được.
– Thế em có nghĩ Hà nó sợ Toàn nhà em làm thịt nó nên nó không dám xuống không… Ka ka – Hùng vừa nói vừa cười, cố tình trêu chọc Nhung để tạo không khí vui vẻ.
– Không anh. Anh ấy đứng đắn lắm – Nhung bảo vệ danh tiếng cho chồng và cũng là bảo vệ Hà để giữ gìn hình ảnh gia đình.
– Có mấy ngày thôi, em nói Toàn gửi con bên ngoại cho chú ấy thoải mái cũng được mà.
– Em đang tính thế này, nên em nhờ anh luôn. Hiện Phòng Giao dịch Quận Thanh Xuân đang còn trống vị trí trưởng phòng, anh cho em chuyển sang vị trí ấy nhé.
– Được thôi em, nhưng sao em lại muốn chuyển sang đấy.
– Em muốn thử mình trong công việc mới. Với em sẽ lấy lý do lần này đi học thêm nghiệp vụ để chuyển vị trí công việc luôn.
– Ok em, nhưng như vậy anh em mình sẽ khó gặp nhau hơn đấy em.
– Như vậy tốt hơn anh ạ, thực ra em đang sợ mọi người trong cơ quan xì xào chuyện của anh em mình, làm ảnh hưởng uy tín của anh.
Nhung rào chắn thế vì biết Hùng rất sợ điều này. Quả nhiên lời nói của cô đã thực sự có tác dụng. Hùng đã đồng ý với Nhung ngay:
– Ừ, nếu thế thì tạm thời theo ý em cho đỡ bị ảnh hưởng gì đến cả hai anh em mình vậy.
Nhung thấy Hùng đồng ý với đề nghị của mình một cách nhanh chóng nên cũng vui. Bao suy tư, lo lắng dường như cũng đều tan biến hết. Cô nhìn Hùng đầy tình ý, đồng thời bàn tay cô cũng chuyển sang đặt lên đùi người tình để vuốt ve.
Hùng mỉm cười đắc ý, anh nhớ ra phía trước không xa có một khu Resort phục vụ ăn uống và nghỉ dưỡng khá chất lượng…
…
Sáng thứ bảy cuối tuần, vợ đã lên đường vào TP Hồ Chí Minh công tác, chỉ còn hai bố con nên Toàn cho Cún ra quán ăn sáng. Xong, theo ý bà ngoại, Toàn đưa con đến nhà ông bà. Để Cún chơi với ông bà, Toàn ra ngoài gọi điện cho Thanh, định tranh thủ gặp chuyện trò, góp ý cho bạn về chuyện gia đình.
Thanh đang ngồi quán Café nên nói Toàn qua đó luôn. Trúng ý Toàn quá, anh phóng xe một mạch đi gặp bạn. Sáng cuối tuần, đường vắng nên vèo một tí đã đến nơi, gửi xe xong Toàn bước vào điểm hẹn thì thấy bạn đang cầm tờ báo giấy đọc rất chăm chú, Toàn lại gần vỗ vai, Thanh mới giật mình biết bạn đến:
– Nay thảnh thơi thế ông bạn?
– Ha ha, có được thảnh thơi đâu, đang tranh thủ làm tý Café trong lúc chờ vợ đấy chứ.
Toàn kéo ghế ngồi cạnh Thanh, anh cũng gọi ly Café rồi quay lại với câu chuyện của bạn:
– Thế Hường đâu rồi ông?
– Đang trong cái Spa bên kia đường để làm đẹp ông ạ.
– Ha ha, thế tốt rồi. Nói thật, nhiều lúc tôi cứ lo ông chơi bời quá đà lại sao nhãng việc chăm sóc vợ con.
– Ừ, tôi cũng biết chứ. Nhưng giờ càng lúc càng căng ông ạ.
Thấy thái độ Thanh đang thoải mái, tự nhiên lại trùng xuống, làm Toàn cũng băn khoăn, nhưng Toàn vẫn chọc bạn:
– Không lẽ ông lại có thêm bồ mới à?
– Còn phức tạp hơn ấy, nhiều lúc tôi cũng đau đầu, nhưng giờ ở thế khó rút rồi.
– Cụ thể như thế nào, ông nói tôi nghe đi.
Thanh xuống giọng, anh nói khẽ vừa đủ cho Toàn nghe:
– Cái con bồ sinh viên mới ra trường ấy, nó chửa sắp đẻ ông ạ.
– Chết thật, sao ông lại để như thế được?
– Thì lúc đầu nó giấu tôi, sau bụng nó lùm lùm tôi mới biết. Mà lại là con trai nên tôi cứ nhùng nhằng mãi. Giờ thì sắp đẻ rồi.
– Hic, thế thì căng thật rồi. Hường nó mà biết thì ông chết.
– Ừ, thực tình tôi cũng áy náy, mặc dù đến giờ thì tình cảm cũng nhạt phai nhiều rồi nhưng vẫn còn cái nghĩa vợ chồng. Còn con cái nữa, nếu có vấn đề gì thì tôi cũng khó xử.
Nghe Thanh thừa nhận hết tình cảm với vợ, chỉ còn cái nghĩa vợ chồng tự nhiên Toàn thấy thương cho Hường, anh hỏi lại Thanh:
– Thế Hường có ý kiến gì với ông không?
– Nó không biết, chứ biết thì chết với nó. Sáng nay nó vừa bảo tôi quên mất nó là vợ rồi, tôi ngại quá nên mới xin lái xe đưa nó đi làm đẹp đây.
– Tôi hỏi ông chuyện tế nhị, giờ một tuần ông làm tình với vợ được mấy lần.
– Lâu lắm rồi không làm cái nào ông ạ. Nhiều lúc nghĩ lại tôi cũng thấy mình có lỗi. Nhưng giờ 3 con bồ, ban ngày nó vắt tôi triệt để, thành ra tối về tôi hết sức. Còn hôm nào có hứng định làm tý thì hai đứa nhỏ nó cứ phá, đợi nó ngủ thì tôi cũng buồn ngủ rồi.
– Híc, thêm một đứa mới thật à?
– Ừ, có con bé mới vào công ty, làm thư ký cho tôi. Nó ngon quá nên tôi lại không cầm lòng được.
– Đan Mạch… tôi chịu thua ông rồi. Ăn chơi gì thì vợ con cũng là số một chứ. Giờ xem còn cách nào thoát đám rắc rối này đi bạn tôi.
– Giờ tình gì được nữa, đến đâu thì đến thôi…
Vừa nói đến đó thì điện thoại Thanh đổ chuông reng reng. Thanh vừa nhìn màn hình là đã buột miệng thốt lên: “Sao lại gọi vào giờ này chứ” nhưng rồi vẫn áp máy vào tai nghe luôn, không biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy Thanh nói lại: “Em cứ bắt Taxi đến thẳng bệnh viện đi, anh sẽ đến đó luôn. Anh đã mua chọn gói dịch vụ tốt nhất rồi nên em cứ yên tâm”.
Gác cuộc điện thoại, Thanh nhìn Toàn mà như mếu:
– Nó đau đẻ rồi ông ạ. Nên giờ tôi phải đến bệnh viện với nó đây. Giờ ông giúp tôi ngồi chờ ở đây, tý Hường ra ông đưa nó về hộ tôi.
– Tôi sợ không tiện, với biết nói sao với Hường nữa.
– Tại tôi đang giữ cái túi xách của Hường, trong đây cất tiền với giấy tờ nên kiểu gì cũng phải đưa lại để tý nó còn đi mua sắm. Ông giữ và đưa lại cho Hường, tôi sẽ gọi điện báo nhưng ông cũng nói hộ Công ty tôi có việc đột xuất gì đó nên tôi phải đi ngay.
Thanh chuyển lại cho Toàn cái túi xách Chanel to, rồi mặc cho Toàn ngệt mặt ra vì khó xử. Thanh đi mà như chạy ra ngoài. Toàn nhìn theo bạn không kìm được tiếng thở dài. Anh ngao ngán cho tình cảnh của bạn.