Phần 21
Kể từ sau vụ hôm đó thằng Kiên chỉ muốn rình mò tìm cơ hội để theo dõi nhưng cửa phòng chị hai đóng kín mít. Về phần Duyên thì cô cảm thấy tội lỗi không dám đối diện với thằng Kiên. Cảm xúc của cô đang nằm lưng chừng giữa lùi và tiến, Duyên đấu tranh tư tưởng và quyết định phải cẩn thận hơn. May mà em trai cô thấy chứ lỡ may là mẹ thì tan nhà nát cửa…
– Kiên: Chị hai xuống ăn cơm nè…
Kiên vẫn đinh ninh là chị chưa biết việc nó làm nên vẫn ung dung lắm. Thấy trưa rồi mà không thấy chị dậy nên nó lên gọi thử…
Duyên nghe tiếng gọi nhưng cô không đủ sức để ngồi dậy. Thấy im lặng nên Kiên gõ vào cửa lần nữa nhưng vẫn không thấy phản hồi. Nó nghĩ chắc chị ngủ nên định đi xuống nhà…
– Duyên thều thào nói: Chị không ăn…
Giọng nói ngắt quãng như hết hơi khiến Kiên lo lắng, nó vặn nắm cửa đi vào thì thấy chị đang nằm đắp chăn kín mít chỉ để lộ đầu. Kiên đi lại giường cho tay sờ lên trán thì thấy nóng hổi. Nó sợ quá chạy về phòng lấy đt định gọi cho mẹ thì nghĩ bụng giờ gọi mẹ và em chạy về nhanh quá thì nguy hiểm vả lại cũng không giải quyết được vấn đề. Nay mẹ dẫn em gái sang chúc tết mấy cô đồng nghiệp trong cơ quan nên nhà cũng không còn ai…
Tịt tịt…
Kiên nghĩ đến cô Hiền nên quay số gọi cho cô nhưng không thấy nhấc máy, nó thử gọi cho Phát thì được…
– Phát: Alo…
– Kiên: Cho tao gặp má mày cái…
Kiên nói với giọng gấp gáp…
– Hiền: Cô nghe…
Kiên trình bày vấn đề cho cô…
– Hiền: Con cứ chở chị ra trạm xá cho an toàn. Vì triệu chứng nóng sốt có nhiều vấn đề lắm nên cẩn thận cho chắc…
– Kiên: Cảm ơn cô, không quên chúc cô năm mới vui vẻ…
Nó tắt máy vội vàng rồi vội vàng khoác cái áo vào, sang đỡ chị ngồi dậy hỏi chị đi được không thì chị gật đầu. Kiên kéo cái chăn ra thì thấy chị đang mặc bộ đồ ngủ, mặc cái này ra đường thì không ổn lắm. Nó lật đật lại mở tủ quần áo kiếm cái áo khoác nào dài dài rồi mặc cho chị. Vì chị mệt nên gần như nó phải mặc hộ luôn…
Kiên đỡ chị dậy nhưng thấy cơ thể chị uể oải như không còn sức. Nó luồn một tay xuống bên dưới đầu gối, tay kia đỡ ở cổ bế xuống cho nhanh. Vì cầu thang khá hẹp nên đôi lúc nó chúi người suýt ngã. Thỉnh thoảng tôi phải xốc chị lên vì nó nặng quá…
Xuống nhà nó đặt tạm chị lên ghế, nó đẩy con xe vừa thay lốp ra cửa, đang phân vân không biết bế chị lên xe kiểu gì…
– 7, 8, 9, 10 Ai có không???
– Chín có không mày, bắt đi. Không nó tới đó…
Tiếng mấy cô chú hàng xóm đang ngoài đánh bài tiến lên trước sân. Nó mở cổng đứng ngoài hàng rào…
– Kiên: Chú Hoàng giữ hộ con cái xe cái…
Ổng đang đánh dở ván không hiểu giữ xe làm gì nên không ra.
– Con đưa chị con ra trạm xá cái…
Ổng nghe thế mới tạm ngưng, tôi chạy vào nhà bế chị ra, vì có chú Hoàng giữ xe nên dễ hơn hẳn…
– Nó bị gì đó mày?
– Kiên: Hình như sốt thôi chú oi…
Mấy cô kia cũng ra xem thử chuyện gì. Tôi gạt gác chân rồi kéo chân chị lên để khỏi chạm đất, tay tôi nắm lấy chị vòng qua trước bụng, chị biết ý nên đan 2 tay vào nhau. Tôi nhờ chú khóa cửa rồi cảm ơn…
Người chị nóng ran áp vào người tôi, hơi thở phả vào sau gáy. Tôi chở chị trên xe nhưng thỉnh thoảng đến chỗ vắng phải liếc xem chân chị có tuột xuống đất không, chốc chốc 1 tay tôi đưa xuống trước bụng nắm lấy 2 bàn tay chị như trấn an…
Đến nơi, tôi bế chị vào phòng. Sau khi khám và truyền nước biển thì bác sĩ kết luận là do tết chị thức khuya, tết uống bia nhiều vả ăn uống không đúng bữa, sinh hoạt trái giờ giấc nên bị sốt thôi chứ không có gì nguy hiểm. Về uống thuốc rồi nghỉ ngơi là ổn…
Trên đường về Kiên chạy ghé vào quán hủ tiếu mua 2 bịch để tí cho chị và nó ăn. Chứ bệnh nuốt sao nổi cơm, còn cháo thì nó có biết nấu. Chị nó cũng đỡ mệt rồi nên tự đi được không cần phải bế nữa.
Về đến nhà mặt chị bơ phờ, môi thì nứt nẻ do sốt cao. Nó để chị ngồi nghỉ rồi dọn cho chị ăn…
– Kiên: Ráng ăn đi còn uống thuốc chị…
Kiên ép mãi chị mới ăn được gần nửa tô. Nó lấy thuốc cho chị uống rồi húp nốt nửa tô còn lại rồi đem đi rửa. Trong khi nó rửa thì chị đã lếch về phòng. Kiên lên kiểm tra thì thấy vẫn còn nóng lắm. Nó chạy xuống nhà đổ ít nước ấm vào thau rồi bê lên lầu. Chị nó mệt + uống thuốc nên ngủ như chết đến nổi không cởi cả áo khoác. Nó kéo dây áo khoác ra rồi lăn nghiêng chị một bên rồi tụt áo khoác xuống, mồ hôi chị ra nhiều quá. Kiên giặt khăn lau mặt, môi rồi xuống cổ của chị. Bên trong cái áo khoác là bộ đồ ngủ không quá mỏng nhưng do mồ hôi thấm vào nên đầu vú chị nhô ra thoắt ẩn thoắt hiện.
Kiên giặt khăn tiếp rồi dần lau xuống khuôn ngực của chị, nó cố tình lau thật chậm rãi, tay nó đặt lên khuôn ngực bên trên, hơi thở chị phập phù theo từng nhịp thở. Ở khoảng cách này nó thấy rõ nốt ruồi trên khuôn ngực trắng ngần của chị. Kiên cảm nhận được hơi nóng của nó và cả của chị toát ra. Nó không dám lau xuống ngực sợ chị nó tỉnh giấc…
– Kiên: Chị hai…
Nó kêu khẽ như cố tình không muốn chị nghe. Kiên ngồi xuống cuối giường, nhấc váy ngủ lên 1 tí thì thấy quần xì màu xanh da trời của chị, Kiên giữ yên mà ngắm nghía, nó không dám đi qua xa giới hạn. Nó dọn dẹp đồ đạc rồi về phòng lấy cái gối đem sang phòng chị canh coi cần gì không, nó phải nằm dưới đất do hết chỗ.
Tỉnh giấc, thấy trong người mệt nhừ. Duyên từ từ ngồi dậy thì thấy thằng em trai đang nằm ngủ say dưới đất, cô định thần lại mọi việc. Nãy truyền nước với uống thuốc nên cô mắc đái quá, cô mệt nên cũng không muốn xuống nhà nên đành ra ngoài thềm mà đái cho lẹ. Thằng Kiên nghe tiếng chị lục đục mở cửa nó hé mắt thấy chị đi lại ổn rồi nên kệ. Duyên sau khi về phòng thấy áo ướt nên cô thay áo khác, vì thấy thằng em trai ngủ nên cô cũng không ra ngoài…
Duyên đứng cách thằng em khoảng 3m, cô quay mông vào mặt Kiên từ từ tụt 2 dây áo ra, cái áo vừa chạm đất cô liền mặc áo. Chỉ khoảng 10 giây thôi nhưng khiến thằng Kiên như đứng hình. Từ lúc chị nó vào phòng đóng cửa nó đã nghe tiếng nhưng im lặng, dù chỉ được chiêm ngưỡng cặp lưng trần và cặp mông đang mặc sịp xanh ở sát bên đã khiến cặc nó không làm chủ được mà dựng ngược. Nó không biết phải làm sao nên chỉ biết nhắm mắt chịu trận…
Duyên sau khi thay đồ thì đi lại giường ngồi, mông việc chạm thì cô đã thấy cái vật thể cộm lên bên trong quần thằng em. Vì nó nằm chỉ cách giường 1m cộng với cô nhìn từ trên cao xuống nên nó đập vào mắt cô rất rõ ràng. Duyên nghĩ thằng em ngủ mơ hay gì đó nên dựng ngược. Vì ở nhà nên nó chỉ bận cái áo và cái quần đùi cho mát mẻ nên trông rất lộ thiên. Kiên chỉ dám thở thật nhẹ vì không muốn chị biết nó đã thức giấc.
Duyên dù đang mệt nhưng cô tò mò, đã có lần thằng em ngủ cô đã thấy nó nhưng ở xa. Lần này sát bên cạnh nên cô thấy thích thú nên lấy điện thoại ra chụp, nó không lộ ra ngoài nhưng nó nhô lên khá cao, con cặc Kiên tận 15,5cm cơ mà. Duyên đưa tay lại gần chạm nhẹ vào quần. Kiên thấy như có ai chạm vào nên rụt nhẹ người khiến Duyên giật mình mà rụt tay lại. Cô nằm nhanh xuống giường giả vờ như không biết gì. Cả 2 giả vờ ngủ rồi ngủ quên luôn…