Phần 10: Kết cục
Nghe lời nói của Đan Thy, ông Phát cả người chấn động dừng phắt lại. Không để ông ta có thời gian nghi ngờ, nàng tiếp tục nói:
– 31072017… Mấy con số này có quen không? Cuốn sổ đó… tôi để giấu trong cái giỏ xách đưa cho anh Trung… Xem ra hiện giờ anh đã giao nộp cho cảnh sát…
Nói ra những lời này xem như Đan Thy đã lật ngửa bài với ông Phát, nàng sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả sau đó. Dù sao khi mục đích nàng bị ông ta bóc trần thì khả năng nàng được yên lành rời khỏi đây là rất thấp.
– Ư… ông…
Nhưng làm Đan Thy ngạc nhiên là ông Phát không la hét giận dữ lồng lộn như nàng nghĩ. Thậm chí ông ta cũng không buồn mở két sắt để kiểm tra lại… Ông Phát chỉ mỉm cười lại tiếp tục thúc đẩy dương vật vào sâu trong âm hộ nàng.
– Ha ha… Em thật quá trẻ để hiểu hết sự đời. – Ông Phát đắc ý cười vang, hạ thể vẫn không ngừng lại. – Em nghĩ tôi đổ tội cho cha thằng Trung thế nào? Chỉ nói là người ta tin sao? Ha ha…
Đan Thy lòng chợt trầm xuống. Lời nói của ông ta làm lòng nàng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
– Em biết tối nay tôi đi ăn tối với ai không? Trưởng phòng cảnh sát Kinh tế đấy… Cuốn sổ kia trong ngày mai lại trở về nằm trên bàn làm việc của tôi thôi… Ha ha…
– Không… Tôi không tin…
Đan Thy hét lên đến lạc giọng. Cơn uất nghẹn dâng lên đến cổ làm nàng oà khóc nức nở. Sau bao nhiêu cố gắng, nhục nhã ê chề nàng chợt nhận ra mình không làm được gì cả. Trong tiếng cười đắc ý của ông Phát, âm hộ nàng không ngừng bị ông ta xâm chiếm… Chưa bao giờ Đan Thy cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.
– Mày vào đây luôn đi… – Ông Phát nhìn lên Lộc nói.
Lộc gần như chỉ chờ có thế, lập tức cởi quần, nhào đến bên Đan Thy. Hai cánh tay Đan Thy kéo căng ra không ngăn được hắn… Nàng nhìn hai bầu vú căng tròn của mình bị Lộc ngậm mút thèm thuồng. Gương mặt nàng đỏ ửng lên gay gắt, hơi thở cũng dồn dập mất kiểm soát… Nàng chỉ muốn mình được chết ngay lập tức… Để không còn chịu đựng sự giày vò nhục nhã này.
– Khốn nạn… Hai cha con ông… thật khốn nạn… ưm… ôi…
– Ha ha… Chửi hay lắm. Cuộc đời này của ta đã nghe không biết bao nhiêu câu chửi mắng như vậy… – Ông Phát cười lớn, hạ thể vẫn đều đều đẩy dương vật vào sâu trong âm hộ Đan Thy.
– Không biết em có xem qua những tấm hình trong két sắt không? Có cả hình mẹ của thằng Trung đấy…
Nhắc đến người phụ nữ kia, ông Phát như chìm trong quá khứ đầy thỏa mãn. Hạ thể vẫn thúc đẩy đều đều mà miệng thì thầm kể cho Đan Thy cũng như cho bản thân ông ta nghe:
– Lão Sơn đó thật ngu ngốc… Có lẽ lão tưởng ta chỉ cắm lên đầu lão một cái sừng… Ha ha… Sự thật còn hơn xa những gì lão biết…
– Ngày xưa lúc thằng Trung hơn một tuổi, một lần lão Sơn ba nó giận vợ bỏ nhà đi cả một tuần. Lão không biết rằng ngay ngày thứ hai lão không đi làm, ta theo lệnh của Giám đốc đến nhà Lão tìm. Vợ lão rất đẹp, còn đón tiếp ta rất niềm nở… Ta không nhịn được đã bỏ thuốc ngủ vào ly trà của nàng… Ahhh…
Ông Phát như nhớ lại khoảnh khắc sung sướng đó, tay bóp chặt vòng eo nhỏ của Đan Thy, nhồi nhét dương vật vào người nàng càng nhanh hơn…
– Đê tiện… Ưưm… – Đan Thy giấu mặt vào cánh tay giơ cao qua đầu, uất nghẹn nấc lên.
– Xong mọi việc, ta chụp hình khoả thân của vợ hắn… Uy hiếp nàng không được nói ra… Hắc hắc… Một tuần lão Sơn không về nhà… Ta qua nhà lão giày vò vợ lão đủ năm ngày… Sau cùng vợ lão đã bắt đầu mê mẩn ta…
– Ông nói… dối… ưm… ôi…
Những lời nói của ông Phát về Mẹ làm Đan Thy đau đớn, nước mắt cứ trào ra… Nhưng nàng lại nhận ra cơ thể nàng lại đang phản bội chính bản thân mình. Hạ thể nàng tự nâng lên như chào đón dương vật của ông Phát liên tục thúc sâu vào. Hai bầu vú nàng rạo rực ưỡn cong lên dâng vào cái miệng tham lam của Lộc. Khi lý trí chỉ còn một tia nhỏ yếu ớt, Đan Thy chợt nhận ra tại sao trong những tấm hình kia, cơ thể mẹ lại có những vết hằn đỏ. Tại sao ánh mắt mẹ lại ngây dại sung sướng đến như vậy?! Vì lý trí của bà đã bị ông Phát hạ gục. Và bây giờ… là bản thân nàng sao?
– Sau khi lão Sơn trở về nhà… Liên tục gần một năm sau đó ta vẫn hẹn hò riêng với vợ lão… Ha ha…
– Ông khốn nạn… ưm…
Đan Thy hai mắt nhắm chặt há hốc thở dốc. Bờ môi mềm mại của nàng chợt bị một thứ nóng hổi chạm vào. Nàng choàng tỉnh, nghiến chặt răng không cho Lộc toại nguyện. Hắn giữ chặt đầu nàng, đẩy đầu dương vật căng cứng chèn vào đôi môi đỏ mọng của nàng vừa xuýt xoa.
Đan Thy mím chặt môi cơ thể run rẩy uất nghẹn. Âm hộ nàng bên dưới không ngừng bị ông Phát hì hục xâm chiếm. Nàng còn cái gì để mất nữa sao? Trong đầu Đan Thy chợt hiện lên dòng chữ nắn nót của mẹ trong lá thư kia… Ai nói nàng không còn gì cả?? Nàng vẫn còn một bí mật cuối cùng mà ngay cả ông Phát cũng không biết. Đôi môi Đan Thy hé mở, hai mắt ươn ướt nhắm chặt lại không muốn nhìn thứ kinh tởm của hắn từng chút đẩy sâu vào miệng nàng.
– Ah… Em ngoan… Đã quá…
Lộc hít hà khoan khoái nhìn đôi môi đỏ mọng của Đan Thy bị ép căng ra phủ quanh dương vật hắn. Đan Thy uất nghẹn, dạ dày nàng quặn thắt muốn nôn mửa. Nàng kìm nén chịu đựng cảm giác kinh tởm đến mặt đỏ bừng lên. Cái đầu nấm to lớn của hắn đè ép nặng trĩu trượt trên chiếc lưỡi nhỏ của nàng đi sâu vào trong.
– Cưng có thổi kèn cho thằng Trung bao giờ chưa? Chưa hả? Ha ha…
Lời nói của Lộc như một nhát dao cứa sâu vào trái tim Đan Thy. Khóe mắt nàng nhắm chặt vẫn không ngăn được hai hàng nước mắt. Phải, nàng chưa bao giờ làm như vậy với anh, cũng như với Ba. Giây phút này hơn bao giờ hết Đan Thy muốn được hai người họ thay thế cho hai cha con Lộc, tiếp tục giày vò cơ thể nàng. Nhưng tất cả suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu nàng rồi tan thành mây khói… Cơ thể trần truồng của nàng dưới hai cha con ông Phát liên tục xàng xê lên xuống. Cơn đau rát sau lưng cũng hoàn toàn biến mất mà thay thế bằng cảm giác sướng khoái mãnh liệt chưa bao giờ biết đến… Âm hộ nàng tuôn trào nhưng cơ thể vẫn không ngừng bị nhồi nhét không ngừng nghỉ.
– Ahhh…
Ông Phát chợt rút dương vật ra khỏi người Đan Thy, rùng mình khoan khoái nhìn từng dòng tinh dịch ồ ạt phun trào lên bờ mu hồng hào dính bết vào đám lông tơ mịn màng của nàng. Ông ta vừa đứng dậy thì Lộc đã nhào đến. Dương vật hắn lập tức thế vào chỗ trống, đẩy sâu vào người nàng.
– Ưm…
– Đã quá phải không? Ha ha…
Ông Phát nghe tiếng rên sướng ngất ngây của Đan Thy mà cười đắc ý. Ông ta lấy điện thoại mình ra khỏi túi, đưa lên bắt đầu chụp hình.
– Đừng… ưm… đừng chụp… ôi…
Đan Thy quay mặt đi nức nở nài nỉ nhưng ông Phát chỉ mỉm cười tiếp tục chụp hình. Hai cánh tay nàng trói chặt, cơ thể trần truồng rã rời không ngừng bị Lộc giày vò. Lộc cười hăng hắc rất thích thú được Ba chụp hình. Hai tay hắn vò nắn hai bầu vú căng tròn của Đan Thy. Hạ thể hắn hùng hục đẩy dương vật thật nhanh vào âm hộ nàng.
– Ưm… ưm… – Đan Thy há hốc cả người rũ rượi, tiếng rên siết cũng khàn đục đờ đẫn.
Ông Phát nhìn những tấm hình trong điện thoại nhếch mép cười đắc ý, nói:
– Nếu em thấy những tấm hình của mẹ thằng Trung thì em sẽ hiểu… Những thứ ta chụp lén nàng trước kia ta đã xóa toàn bộ… Ta chỉ giữ lại những thứ mà nàng tình nguyện cho ta cất giữ… Em cũng sẽ như vậy thôi…
– Không bao giờ… ưm…
– Gần một năm qua lại với nhau, nàng đã mang thai, sinh ra một đứa con gái… – Ông Phát ngừng lại nhìn Đan Thy, nhếch mép cười.
– Nhưng từ ngày sinh đứa con thứ hai, nàng lại thay đổi. Trở thành một người vợ, người mẹ hiền lo chồng chăm con, không tiếp tục đi lại với ta nữa. Ta rất giận, nhưng vì giữ lời hứa, ta không thể dùng những tấm hình khoả thân của nàng để uy hiếp. Ta phải tìm một cơ hội khác…
– Và phải vài năm sau ta mới có cơ hội hãm hại lão Sơn… Ép buộc nàng chấp nhận lên giường với ta một lần nữa. Lần đó ta thành công nhưng mãi mãi mất nàng. Dù nàng ly dị với lão Sơn, cũng không chịu tha thứ cho ta…
Ông Phát thở dài cảm thán. Ông ta bước lại vuốt ve gương mặt đỏ ửng của Đan Thy… Thân thể nàng vẫn không ngừng bị Lộc hì hục giày vò, hai mắt nàng đờ đẫn căm hận nhìn lên ông ta.
– Quả thật… Lúc đầu nhìn em ta còn hơi nghi ngờ… Vì em có nét khá giống người phụ nữ trong lòng ta… Nhưng dĩ nhiên là em không thể… vì con bé kia đã theo mẹ nó đi Mỹ hai tháng trước…
– Ha ha… Chuyện đó ba yên tâm đi… Con tận mắt nhìn Đan Thy và thằng Trung hôn nhau… Chúng nó mà là anh em thì có mà loạn… – Lộc vừa hì hục thúc đẩy trên người Đan Thy, vừa hổn hển cười nói.
Nhưng nụ cười trên môi Lộc chợt cứng đờ khi nhìn xuống gương mặt tuyệt đẹp ửng đỏ của Đan Thy. Nàng mỉm cười, dù hai mắt vẫn đỏ hoe căm phẫn, nhưng đôi môi nàng lại mỉm cười thật tươi…
– Ưm… Anh còn làm được chuyện này với em gái mình… Thì một nụ hôn giữa anh em cùng mẹ khác cha… có là gì, anh Hai?!
– Hả? Em… nói gì tôi không hiểu… – Phát giật mình dừng phắt lại.
Ông Phát cũng nghe được lời nói của Đan Thy, hàng lông mày hơi nhíu lại nhìn nàng chằm chằm. Đan Thy đảo mắt nhìn qua ông ta, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nàng thánh thót vang vọng cả phòng:
– Em tên là Nguyễn Huỳnh Đan Thy, sinh ngày 24/03/2003… Mẹ là Huỳnh Nguyệt Thi… Ba là Nguyễn Bá Sơn…
– À… Nhưng hôm nay… em mới biết thì ra… ba ruột của em tên là… Lê Tấn Phát. Em nên gọi anh là anh Hai, không phải sao?
Lộc biến sắc cả người lảo đảo ngã nhào xuống sàn nhà. Ánh mắt hắn sợ hãi nhìn Đan Thy lại quay sang nhìn ông Phát. Nhìn thấy nét mặt Ba mình cũng tái nhợt, cả người run rẩy, Lộc ôm đầu vò nát mái tóc thì thào:
– Không… Chuyện này không thể nào…
Đan Thy nhìn sang ông Phát, miệng nhếch lên cười lộ ra hai hàng răng trắng đều như ngọc.
– Lá thư mẹ tôi viết cho ông ba tháng sau khi sinh tôi… lâu như vậy, chắc ông đã quên… Bà nói không thể nói cho ông biết tên của tôi… mà chỉ ghi 4 ký tự… N. H. Đ. T…
– Nguyễn Huỳnh… Đan… Thy…
Giọng nói của Đan Thy nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai ông Phát như sấm nổ. Trời đất xung quanh ông như sụp đổ… Hai mắt ông ta nhìn nàng chằm chằm gân máu đỏ bắt đầu nổi lên, tay ông chợt chộp lên ngực mình, hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống…
– Ba… – Lộc hoảng hốt nhào tới.
– Thuốc… thuốc trợ tim… – Ông Phát thì thào đau đớn, gương mặt đỏ ửng vặn vẹo, chỉ chỉ vào phòng tắm.
Nhưng điều làm ông ta bất ngờ là Lộc vẫn ngồi im tại chỗ. Hai tay vò đầu bức tóc, miệng mấp máy như muốn nói lại không nói nên lời. Ông Phát níu chặt tay con trai, hai mắt trợn ngược lên giận dữ:
– Lấy thuốc… cho tao… mày muốn… tao… chết sao?
– Ba… Con xin lỗi Ba. – Lộc mếu máo nói. – Thuốc trợ tim của Ba… con đã bỏ đi hết rồi…
Đan Thy lúc này chợt hiểu ra lời nói của Lộc vào buổi chiều. Khi nàng tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì Lộc còn ở lại bên trong làm gì đó. Thì ra đây là cách hắn nói để giải thoát nàng vĩnh viễn khỏi Ba hắn.
– Mày… – Ông Phát nấc lên một tiếng phẫn uất rồi ngã xuống ngất lịm.
– BA… – Lộc hét lên, vội vàng mở tung cửa chạy xuống nhà tìm người giúp.
Đan Thy không còn bị người kềm giữ. Nàng khó nhọc giơ chân lên để người mình lộn ngược ra sau, ngã xuống sõng soài trên sàn nhà. Nàng cố đứng lên, lê cơ thể rã rời ê ẩm của mình đến bên cạnh ông Phát. Nàng nhặt cái điện thoại trên sàn lên, dùng ngón tay của ông ta mở khóa điện thoại, nhanh chóng xóa sạch những tấm hình dơ bẩn kia.
Khi đám người bên dưới nhà hối hả đem ông Phát đi cấp cứu thì Đan Thy đã vào phòng tắm khóa chặt cửa lại. Nàng đứng dưới vòi sen ôm mặt bờ vai run rẩy kìm nén tiếng khóc nghẹn ngào.
– Mẹ ơi… Tại sao? Tại sao?
Bên ngoài Đan Thy cứng cỏi là thế, nhưng bên trong nàng vẫn chỉ là một cô gái tuổi mười bảy. Nàng thà rằng vẫn nhận ông Sơn là cha ruột và mang trên mình tội lỗi loạn luân muôn đời còn hơn nhận lão già nàng đến chết vẫn căm hận.
Mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?! Hai ngày qua đối với nàng thật dài như hàng thế kỷ. Nàng trải qua đủ thứ cung bậc cảm xúc từ nhục nhã, đau đớn, dằn vặt, tức giận còn có cả sung sướng… như những nhát búa liên tục nện xuống trui rèn sự chịu đựng của nàng.
– Đối với con một người Ba là đủ. Con xin lỗi mẹ.
Đan Thy ngửa lên hứng lấy dòng nước ấm áp. Nước mắt trên mặt nàng hòa tan vào dòng nước chảy dài xuống gột rửa mang đi những vết dơ bẩn trên cơ thể nàng.
– +++
Hai ngày sau, 18h30…
Trong căn nhà nhỏ cũ kỹ, ba người ngồi quanh chiếc bàn ăn nhỏ canh rau trứng chiên đạm bạc.
– Con ăn đi…
– Em ăn đi…
Đan Thy nhìn Ba và anh Trung cùng gắp thức ăn cho vào chén mình mà vui vẻ. Nhìn hai người họ nhìn nhau, hơi ngượng quay đi chỗ khác, nàng phải nén cười đến đỏ cả mặt. Nàng lần lượt gắp đồ ăn cho Ba, lại gắp cho anh, cả ba cùng nhìn nhau rồi phá ra cười.
– Ha ha…
Giây phút này đối với Đan Thy thật quý giá. Được ngồi giữa hai người đàn ông quan trọng nhất, nàng cảm thấy cuộc đời mình vô cùng mỹ mãn. Đan Thy cũng nhận ra trên đời làm gì có thứ người ta gọi là dòng máu loạn luân chứ!? Có chăng chỉ là sự thăng hoa vượt giới hạn từ tình thân gần gũi chung một mái nhà.
Hai ngày đã trôi qua thật bình lặng.
Ông Phát bị cơn nhồi máu cơ tim, chết trên đường đến bệnh viện. Các mối quan hệ hợp tác cũng theo cái chết của ông mà tan rã. Với cuốn sổ tay quan trọng trong tay, công an dễ dàng tìm ra bằng chứng giải oan cho ông Nguyễn Bá Sơn, đồng thời lập hồ sơ truy xét trách nhiệm của ông Phát. Hơn hai mươi năm làm việc tại Xí nghiệp quốc doanh, ông ta đã bòn rút đục khoét tài sản của quốc gia rất nhiều tiền. Vì thế gia sản ông Phát để lại, phần lớn đều đứng tên ông ta, bị công an tịch thu để đền bù cho gia đình nạn nhân, còn lại sung công quỹ đền bù thất thoát… Lộc từ một công tử giàu sang chỉ qua một ngày đã trở thành trắng tay. Hai ngày nay có người nhìn thấy hắn hốc hác thẫn thờ ngồi trước cổng căn biệt thự đã bị niêm phong, miệng lảm nhảm lặp đi lặp lại một câu.
“Tao ngủ với em gái… tao lại ngủ với em gái…” – Đáng tiếc không ai chú ý đến lời nói của một kẻ điên như hắn.
Ông Sơn được minh oan trở về được anh em xí nghiệp chào đón như một anh hùng. Cấp trên đã đánh tiếng sau khi Giám đốc mới được điều về thay thế ông Phát, ông Sơn sẽ được bổ nhiệm vị trí Phó Giám đốc.
Ba vừa ăn xong, đặt chén cơm xuống, ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn sang anh Trung, nói:
– Sau này con không cần ngủ phòng khách nữa… Vào phòng con Thy mà ngủ, mùng màn đàng hoàng… Mũi chích lốm đốm trên mặt rồi…
Đan Thy mặt thoáng đỏ, rụt cổ lại nhìn sang anh Trung. Anh cũng đang nhìn nàng, miệng cười toe toét. Nhưng anh lại nhìn sang Ba, hơi ấp úng nói:
– Dạ… Nhưng Ba mấy ngày nay mệt nhọc rồi… Tối nay để em… chăm sóc Ba đi…
Đan Thy mặt càng đỏ hơn, đầu cúi thấp xuống, đến cơm còn trong miệng cũng quên mất không tiếp tục nhai.
– Không cần… Ba tuy lớn tuổi nhưng rất dẻo dai cũng không dễ mệt mỏi vậy…
Ba nói đến đây chợt thấy gương mặt Đan Thy đỏ như gấc chín. Ông nhận ra lời nói của mình có chút mờ ám, mặt già cũng thoáng đỏ lên, nín bặt.
– Ba ban ngày thì đi làm… Chỉ có ban đêm mới ở nhà thôi… Nên con nghĩ… ban đêm để Thy…
– Ta… ta ngáy to lắm… em nó ngủ không được đâu…
– Con có gien di truyền của Ba đó… Con ngáy có thua Ba đâu…
Nhìn hai người đàn ông một già một trẻ nhường qua nhường lại, Đan Thy xấu hổ đến mức muốn chui xuống bàn mà trốn. Trong đầu nàng như nghĩ đến chuyện gì đó rất hoang đường, giữa hai chân ươn ướt nàng vô thức khép chặt lại… Đan Thy hai tay bưng kín gương mặt đỏ ửng gay gắt, nói lí nhí qua kẽ tay:
– Nhà có ba người thui… Tại sao phải chia rẽ như vậy chứ? Cứ như… ăn cơm cùng bàn không phải… rất vui sao?
– …
— Hết —