Phần 95: Chuyện ngoài ý muốn
Sau đó Trương Uyển bảo Thẩm Hạo đứng trước một ít tường bối cảnh, rất chuyên nghiệp chụp ảnh.
Nhưng chụp được vài tấm, nàng liền có phát hiện có chút chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Hạo tuy rằng không phải loại nam nhân đặc biệt đẹp trai, nhưng dáng người cường tráng cao lớn, phối hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thành ra có một phen mị lực khác.
Đặc biệt là bộ phận ở dưới háng kia phồng lên thành một khối lớn, dưới ống kính lại nhìn càng thêm rõ ràng, tuy rằng không dựng thẳng lên, nhưng thập phần khiến người ta chú ý.
Chồng Trương Uyển bởi vì nguyên nhân công việc, quanh năm ở nước ngoài, rất ít khi trở về, nàng lại đang ở tuổi như sói như hổ, mỗi ngày một mình ở phòng trống, làm sao có thể không tịch mịch cơ chứ.
Đặc biệt là hiện tại, sau khi nhìn thấy bộ phận kia của Thẩm Hạo, nàng liền nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Kích thước thật lớn, hơn nữa dáng người lại cường tráng như vậy, làm tình hẳn là phi thường lâu dài đi…
Nghĩ đến đây, trong đầu nàng đột nhiên có một ý tưởng.
“Tiểu Hạo, chị phát hiện dáng người của em rất tốt, nếu không để chị Uyển chụp cho em một bộ ảnh trưng bày đi.”
Thẩm Hạo đang nhìn chằm chằm vào cặp vú size khủng, đang bị đè ép chực chờ muốn nhảy ra ngoài cùng khe sâu hun hút bữa bộ ngực, nghe nàng nói như vậy, thì không khỏi sửng sốt.
Ảnh trưng bày là muốn trưng bày cái gì, trưng bày bộ vị ngạo nhân kia của mình sao.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo không dấu vết cố ý ưỡn thắt lưng, làm cho bộ phận dưới hàng càng thêm rõ ràng.
“Chị Uyển, ảnh trưng bày là cái gì, em có chút không hiểu được.”
Trương Uyển quyến rũ cười, buông máy ảnh xuống, “Nói đơn giản chính là bày ra, thông qua động tác chân tay, biểu hiện ra mị lực đặc biệt.”
Mị lực đặc biệt, không phải là chị muốn xem chỗ kia của em lớn bao nhiêu đấy chứ…
Mang theo ý nghĩ như vậy, Thẩm Hạo gật đầu đồng ý.
Bất quá đây là lần đầu tiên hắn chụp ảnh trưng bày, tư thế làm không khỏi có chút cứng ngắc, chỉ là chụp mấy tấm, Trương Uyển lại buông máy ảnh xuống.
“Tiểu Hạo, tư thế này của em không đúng, không chụp ra được loại cảm giác này.”
“Em chưa từng chụp qua a, chị Uyển, nếu không… chị đến dạy em đi.”
Cùng lúc nói chuyện, hai mắt Thẩm Hạo không chớp lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Uyển, chỉ thấy nàng đầu tiên là có chút do dự, nhưng cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt xinh đẹp có chút phiếm hồng gật gật đầu.
“Tư thế này hẳn là nên bày ra như vậy, trước tiên chị sẽ dạy cho em một lần, đợi lát nữa em liền dựa theo chị dạy mà làm, hiểu chưa?”
“Được, chị Uyển.”
Một trận gió thơm đánh tới trước mặt, Trương Uyển vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn ra, bắt lấy hai cánh tay Thẩm Hạo, hướng trái phải kéo dài.
“Hai chân tách ra một chút, bày ra một hình chữ đại (hình người nằm dang tay chân), không đúng, không phải là sải chân ra, à là tách ra, thôi quên đi, vẫn là để chị tự tay chỉ em đi.”
Thấy Thẩm Hạo vẫn không bày ra động tác mình muốn, Trương Uyển đành phải cúi người, đem hai chân của hắn hướng trái phải tách ra.
Giờ phút này, Thẩm Hạo cả người dán chặt vào bức tường trong bối cảnh, hai tay duỗi thẳng, hai chân bị Trương Uyển dùng sức tách ra.
Bởi vì Trương Uyển ngồi xổm, Thẩm Hạo thoáng cúi đầu, liền có thể trực tiếp từ cổ áo nàng nhìn thẳng vào bên trong, tất cả cảnh đẹp đều bị hắn nhìn không sót một chút nào.