Phần 93: Phòng trộm nhà sao???
“Tiểu Hạo, nếu con có thời gian thì đi đi, bởi vì quan hệ giữa Trương Uyển và dì cũng không tệ lắm, coi như là con giúp đỡ dì một việc nhé.”
Nhìn Tần Phỉ Tuyết dùng vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Thẩm Hạo nhất thời mềm lòng.
Nếu mẹ vợ đã yêu cầu, thân làm con rể có thể không đáp ứng sao? Khẳng định là không thể.
Vì thế hắn cười gật đầu đồng ý, “Vậy được rồi, nể mặt dì, con liền đi một chuyến.”
“Thật nhé, đừng nói dối dì đấy.”
Thẩm Hạo nhất thời vui vẻ, “Dì, con có lừa ai thì cũng không có khả năng lừa dì, yên tâm đi, nếu con đã đồng ý, con nhất định sẽ đi.”
“Được rồi, vậy bây giờ dì sẽ gọi điện thoại cho Trương Uyển.”
Tần Phỉ Tuyết có vẻ rất cao hứng, kỳ thật nàng cũng nhìn ra, Thẩm Hạo có chút không muốn.
Nhưng sau khi cùng ánh mắt của mình giao nhau, lập tức gật đầu đồng ý.
Điều này chỉ có thể nói rõ một chuyện, trong lòng Tiểu Hạo có nàng, hơn nữa vị trí của mình ở trong lòng hắn cực cao!
Vừa nghĩ đến những chuyện này, Tần Phỉ Tuyết càng thêm cao hứng, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
Là bạn trai của con gái mình, cũng là con rể tương lai của nàng, nhưng trong lòng đồng thời nhớ thương hai mẹ con nàng.
May mắn người biết chuyện này không nhiều lắm, xem như là bí mật nhỏ giữa nàng và Thẩm Hạo, bằng không để chuyện này truyền ra ngoài, không nói không có mặt mũi gặp người, nàng còn phải từ nơi này chuyển đi, thậm chí có khi còn phải rời khỏi thành phố này.
Sau khi trao đổi đơn giản với Trương Uyển một phen, Tần Phỉ Tuyết liền cúp điện thoại, quay đầu nhìn, vừa vặn đón nhận ánh mắt nóng rực của Thẩm Hạo, trái tim nhất thời run lên.
“Trương Uyển bảo ngày mai con đi qua studio, cô ấy sẽ ở đó chờ con.”
Nói xong, Tần Phỉ Tuyết tâm hoảng ý loạn thu hồi bát đũa, chạy vào phòng bếp, hơn nữa còn làm một hành động khiến Thẩm Hạo không thể tưởng tượng được.
Đóng cửa nhà bếp lại ngay lập tức!
Thấy thế, Thẩm Hạo có chút ngẩn người.
Đây là phòng trộm nhà sao?
Tư Tư vẫn còn đây, cho dù mình có muốn cũng không dám làm bậy nha, mẹ vợ cũng quá cẩn thận đi.
Buổi tối, lúc ngủ Thẩm Hạo lại muốn, nhưng Trần Tư Tư nói cái gì cũng không đồng ý, ngay cả động tay động chân cũng không được.
Hơn nữa nàng còn nghiêm trang nói cho Thẩm Hạo, về sau chỉ cần ở nhà, không được chạm vào nàng.
Không có biện pháp, vì không muốn để cho Trần Tư Tư mất hứng, Thẩm Hạo chỉ có thể tạm thời đáp ứng, nghẹn một bụng tà hỏa, mơ màng ngủ đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Thẩm Hạo dậy rửa mặt xong, liền đi thẳng đến studio.
Sau khi đến nơi, quả thật Trương Uyển đang chờ hắn, hơn nữa cả studio cũng chỉ có một mình nàng ta.
“Đến đây, ngồi trước đã, tôi rót cho cậu một ly nước.”
“Không cần phải rắc rối như vậy.”Thẩm Hạo liên tục xua tay, khách khí nói, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Trương Uyển, ánh mắt làm càn trên người nàng.
Hôm nay Trương Uyển ăn mặc vô cùng gợi cảm quyến rũ, hơn nữa còn trang điểm tinh xảo.
Trên người mặc một chiếc áo chiffon rộng thùng thình, cổ áo cởi bỏ ba nút, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết cùng với khe rãnh thật sâu, vô cùng mê người.
Hạ thân là một chiếc váy màu đen, váy rất ngắn, khó khăn lắm mới che qua mông, cặp chân đẹp trắng nõn bắt chéo lại, Thẩm Hạo nhìn một cái liền có chút không dời được mắt.
Hơn nữa bởi vì cái mông quá vểnh, khiến cho váy dán chặt lên trên, mơ hồ lộ ra bộ vị bí ẩn.
Trời, quần chữ T sao, Thẩm Hạo liếm liếm môi, trong lòng một mảnh nóng rực.