Phần 92: Trương Uyển
Vừa nghĩ đến những điều này, Trần Tư Tư liền nhấc chân đá Thẩm Hạo dưới gầm bàn một cái, ánh mắt hai người giao nhau, nàng nhanh chóng liếc Tần Phỉ Tuyết một chút, sau đó chớp chớp mắt.
Thẩm Hạo lập tức thuận ý, xấu hổ cười cười:
“Dì, hôm nay con và Tư Tư…”
Còn chưa dứt lời, đã lập tức bị Tần Phỉ Tuyết cắt đứt.
“Mặc kệ như thế nào, hai người các con có thể hòa hảo, đây chính là chuyện tốt nhất, những thứ khác thì đừng nói nữa.”
Nhớ tới tràng diện hương diễm kích thích vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi đỏ lên, cúi đầu vội vàng bóc đồ ăn lên.
Hiện tại Tư Tư và Tiểu Hạo đã hòa hảo như lúc ban đầu, nếu mình ở nhà, hai người bọn họ làm chuyện gì cũng không tiện.
Giống như chuyện hôm nay, nếu sau này còn phát sinh, lại bị nàng bắt gặp, vậy thật không dễ nói nữa.
Nghĩ tới đây, Tần Phỉ Tuyết sắp xếp lại từ ngữ, sửa sang lại suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Tiểu Hạo, nhà của con đã được bài trí xong chưa?”
Đối mặt với câu hỏi bất thình lút này, Thẩm Hạo hơi sửng sốt: Trong nháy mắt liền hiểu được.
Mẹ vợ đây là chuẩn bị đuổi người rồi…
“Mỗi ngày con đều bận rộn trong công ty, cũng không qua thúc giục, tiến độ rất chậm, phỏng chừng còn phải một thời gian ngắn nữa mới có thể hoàn toàn bài trí xong.”
Thẩm Hạo bất đắc dĩ thở dài.
“Dì, dì đây là chuẩn bị đuổi con đi sao? Không muốn để cho con ở trong nhà này nữa?”
Kỳ thật phòng ốc đã sớm được bài trí xong, nhưng hắn không muốn rời khỏi nhà này, bởi vì một khi rời đi, muốn hợp lý đến nhà mẹ vợ ở, liền rất khó, chứ đừng nói là cùng mẹ vợ khanh khanh ta ta, tán tỉnh nàng.
Tần Phỉ Tuyết cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì thật bất tiện, nhưng nhà bên kia còn chưa trang trí xong, hiện tại để Thẩm Hạo chuyển qua, không khỏi có chút quá khó nói.
Vì thế lắc đầu, “Dì chỉ hỏi một chút, cũng không có ý muốn đuổi con đi, nơi này cũng là nhà của con, con muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”
Thẩm Hạo cười hắc hắc, nói một câu vậy thì tốt rồi, trong lòng vui vẻ nở hoa.
Muốn đuổi ta đi cũng không có, trừ phi để cho ta đem súng thật bắn đạn thật một hồi đã!
Ba người đều mang tâm tư ăn xong một bữa cơm này, trong lúc đó Trần Tư Tư một câu cũng không nói, bởi vì nàng thật sự quá ngượng ngùng, dù sao, làm loại chuyện kia lại bị mẹ mình bắt gặp, có chút không có mặt mũi gặp người.
“Con ăn xong rồi.”
Đỏ mặt nói xong câu đó, Trần Tư Tư lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy vào phòng, đóng cửa lại.
Trong lúc nhất thời, phòng khách chỉ còn lại Tần Phỉ Tuyết và Thẩm Hạo.
Nhìn mẹ vợ thành thục mê người, Thẩm Hạo nhiều lần chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực, hảo hảo yêu thương một phen.
Nhưng mỗi lần vào thời điểm quan trọng đều nhịn xuống loại xúc động này, dù sao trong nhà hiện tại không chỉ có hai người bọn họ, còn có Trần Tư Tư.
Ai, khi nào mới có thể đem mẹ vợ tại chỗ chính pháp đây.
Ngay lúc Thẩm Hạo suy nghĩ vẩn vơ, Tần Phỉ Tuyết đột nhiên ho khan hai tiếng.
“Tiểu Hạo, còn nhớ rõ Trương Uyển, bà chủ studio nhiếp ảnh kia không?”
Thẩm Hạo sửng sốt, “Nhớ rõ, làm sao vậy”
Nếu không phải đêm đó Trương Uyển đột nhiên xuất hiện, hắn đã sớm hưởng thụ được mẹ vợ dùng miệng hầu hạ rồi.
Bất quá, ánh mắt dịu dàng của Trương Uyển, hắn nhớ rất rõ ràng.
“Hôm nay cô ấy gọi điện thoại cho dì, nói thấy dáng người của con rất tốt, cho nên muốn chụp cho con một bộ ảnh chân dung miễn phí, hỏi con có muốn hay không.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo theo bản năng liền muốn cự tuyệt.
Người phụ nữ này, sao lại đột nhiên tìm mình chụp ảnh, hắn ta thật sự không có hứng thú đối với việc chụp ảnh, huống chi để cho một bà chủ mỹ nữ chụp ảnh chân dung cho mình, việc này nếu để Trần Tư Tư biết được, chẳng phải lại cãi nhau rồi giận dỗi sao.