Phần 87: Làm lành
Sau khi thỏa thuận xong, hai người liền tán gẫu đến chút chuyện nhỏ nhặt khác, sau khi mát xa chân xong, Thẩm Hạo vốn định trả tiền, nhưng Lý Hoa sống chết không cho, bộ dạng như vậy, cư như nợ hắn nhiều lắm vậy, làm cho hắn rất ngượng ngùng.
Sau khi hai người tách ra, Thẩm Hạo liền trực tiếp đi đến cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng, không nhiều lắm, vừa vặn chín mươi chín đóa.
Hắn cũng không quên nhiệm vụ mà mẹ vợ giao phó…
Hơn nữa, Trần Tư Tư có như thế nào thì cũng là bạn gái của hắn, là vợ tương lai của hắn.
Nếu như không thể ở cùng một chỗ, tình cảm lúc trước vô ích không nói, càng không cách nào quang minh chính đại đi tìm mẹ vợ.
Về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, Thẩm Hạo liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Trần Tư Tư đã trở về, đang nằm trên sô pha nhàm chán chuyển kênh qua lại, thoạt nhìn có chút không yên lòng.
“Trở về rồi à.”
Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra nhìn thấy Trần Tư Tư, Thẩm Hạo liền giấu hoa hồng ở phía sau, chủ động chào hỏi, lưu ý biến hóa trên mặt Trần Tư Tư.
“Vâng.”
Trần Tư Tư quay đầu lại liếc hắn ta một cái, lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm màn hình TV không chớp mắt, nhưng cặp lông mi thật dài và khóe mắt thỉnh thoảng run rẩy kia lại phản bộ, làm lội suy nghĩ chân thật trong lòng nàng.
Xem ra cô nàng này cũng đang chờ đợi mình chủ động cúi đầu.
Đối với Trần Tư Tư, Thẩm Hạo vẫn rất hiểu.
Hắn một bước tiến lên, sau đó quỳ một gối xuống đất, đem hoa hồng giấu sau lưng đưa tới trước mặt Trần Tư Tư.
“Bảo bối, đều là lỗi của anh, là anh không tốt, em đừng tức giận nữa, được không?”
Hoa hồng đỏ tươi dị thường chói mắt, hương thơm thấm vào ruột gan, tràn ngập chóp mũi.
Hai mắt Trần Tư Tư khẽ trợn tròn, bị hắn thâm tình bất thình lình nhận sai, làm cho có chút không biết làm sao.
“Tư Tư, tất cả những chuyện không vui xảy ra lúc trước đều là vì anh mà ra, là anh quá xúc động, nói ra những lời khiến em không vui, nhưng khoảng thời gian đó anh thật sự rất bận rộn.”
“Vì muốn hoàn thành một danh sách lớn, vì không bị dượng Tôn Đức đuổi ra khỏi công ty, anh phải ngày đêm bận rộn, cho nên liền sơ sẩy không quan tâm đủ đến em, hiện tại hồi tưởng lại anh thấy mình thật sự đáng chết, vì công việc mà lại lạnh nhạt em.”
Đoạn này, nửa thật nửa giả, nhưng hắn thật lòng hy vọng Trần Tư Tư đừng tức giận nữa, dù sao hai người ở cùng một chỗ cũng không dễ dàng.
Nghe được những lời này, Trần Tư Tư giả vờ hừ một tiếng, “Anh cho rằng mua cho tôi một bó hoa rách, nói một chút lời tốt, tôi liền chịu tha thứ cho anh sao, không có cửa đâu!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Thẩm Hạo sao có thể không nhìn ra Trần Tư Tư đã dao động, bằng không nàng căn bản sẽ không để ý tới mình.
Nghĩ đến đây, hắn giơ hoa hồng trên tay lên, dịu dàng nói, “Em yêu, anh vẫn thích nhìn em cười nhất, bởi vì em cười, đẹp hơn cả hoa hồng này.”
Nghe được lời này, Trần Tư Tư cũng có chút thẹn thùng.
“Ai nha, được rồi, tha thứ cho anh đấy. ” Nàng nhận lấy hoa hồng, đặt ở chóp mũi dùng sức ngửi ngửi, “Thật thơm a, bao nhiêu đóa vậy”
“Chín mươi chín đóa, đại biểu cho tình yêu dài lâu của anh, tình cảm của chúng ta cũng sẽ trải dài.”
Thẩm Hạo dùng lời ngon tiếng ngọt như thế, khiến Trần Tư Tư hờn dỗi lườm hắn một cái.
“Cả ngày chỉ biết miệng lưỡi trơn trượt, còn không tới ôm em.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Hạo nhanh chóng đứng lên, ôm Trần Tư Tư vào lòng.
Hưởng thụ thân thể mềm mại ôn như kia, hắn như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá một giây sau, tà hỏa vốn đã đè xuống của hắn, liền bốc cháy lên, chỗ đó trong nháy mắt dựng thành lều trại, đâm vào bụng Trần Tư Tư.