Phần 73: Giận dỗi
Một đêm không nói gì, ngày hôm sau Thẩm Hạo tỉnh lại phát hiện Trần Tư Tư đã sớm rời giường, đang ở trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, mà mẹ vợ đang bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp.
Thẩm Hạo mặc quần áo xong, đi vào phòng tắm rửa mặt, vốn định chào hỏi Trần Tư Tư, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nàng, nhất thời không còn hứng thú.
Giận dỗi đúng không, không để ý tới mình đúng không, hừ, dù sao ta đây còn có mẹ vợ kiều mỵ đáng yêu, ai sợ ai chứ!
Ôm tâm lý như vậy, Thẩm Hạo cứng rắn nghẹn không nói một câu với Trần Tư Tư.
Trên bàn ăn, nhìn Thẩm Hạo và Trần Tư Tư mỗi người vùi đầu ăn đồ ăn của mình, không ai để ý tới ai, Tần Phỉ Tuyết nhíu nhíu mày, sâu kín thở dài.
Thật ra buổi tối hôm qua nàng đã nghe thấy Thẩm Hạo và Trần Tư Tư cãi nhau, nhưng vẫn cố nén không đi qua khuyên bảo.
Nàng nghĩ nếu Thẩm Hạo cùng nữ nhi của mình là quan hệ tình nhân, có chút ầm ĩ nhỏ cũng là bình thường.
Nhưng thật không ngờ một đêm trôi qua, hai người hình như còn chưa hòa giải.
Rơi vào đường cùng, Tần Phỉ Tuyết đành phải giả vờ như cố ý như vô tình nói, “Trên đời này có một thứ so với tiền còn trân quý hơn, đó chính là duyên phận.”
“Hữu duyên ở bên nhau rất không dễ dàng, nên quý trọng, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà nổi nóng, ai cũng không để ý đến ai, cãi vã dẫn đến chia tay thì quá đáng tiếc.”
Lạch cạch.
Trần Tư Tư buông đũa xuống, “Mẹ, mẹ có ý gì”…
“Tư Tư, mẹ không có ý gì, chỉ là muốn nói, con và Tiểu Hạo phải ở bên nhau thật tốt, đừng vì…”
“Con ăn no rồi, đi làm đây!”
Không đợi Tần Phỉ Tuyết nói xong, Trần Tư Tư đã thở phì phì đứng dậy, nhấc túi nhỏ lên, đóng cửa rời đi.
“Cái này… Ai, Tiểu Hạo, con cũng không nên tức giận, tính cách Tư Tư chính là như vậy, từ nhỏ đã bị dì chiều hư.”
Thẩm Hạo cười chua xót, lắc đầu,”Không có việc gì đâu dì, dì không cần quản, tiểu cô nương mà, khó tránh khỏi sẽ có chút tính tình nhỏ, rất bình thường.”
Nhìn mẹ vợ thành thục lý tính, Thẩm Hạo không có lý do thầm than một tiếng, vẫn là nữ nhân thành thục tốt a, hiểu được tâm tư nam nhân.
Đột nhiên trong lòng hắn nóng lên, đứng dậy đi qua ôm lấy nàng.
Thân thể Tần Phỉ Tuyết khựng lại, buông sữa trong tay xuống, kinh hô: “Tiểu Hạo, mau buông tay, Tư Tư đã trở lại, chúng ta…”
“Dì, nếu Tư Tư chia tay với con, vậy con sẽ ở cùng một chỗ với dì, có được không?”
Lời này vừa nói ra, Tần Phỉ Tuyết liền giật mình, nhất thời lại quên giãy giụa, trong đầu không khỏi nhớ tới khoảng thời gian này cùng Thẩm Hạo ở chung, trong lòng lại mơ hồ có chút chờ mong.
Nhưng đảo mắt nghĩ lại lại cảm thấy không thực tế lắm, trước tiên bất luận hai người bọn họ có hợp hay không, mấu chốt thân phận Thẩm Hạo là bạn trai của con gái nàng, con rể tương lai của nàng.
Cho dù hai người bọn họ ở cùng một chỗ, cũng sẽ bị người ta ở sau lưng dùng nước miếng dìm cho chết đuối.
“Tiểu Hạo, đừng nói bậy, chia tay cái gì, dì hy vọng con và Tư Tư có thể hạnh phúc bên nhau.”
Tần Phỉ Tuyết cố ý cất cao thanh âm, đồng thời dùng sức đẩy về phía sau.
“Dì ăn no rồi, đi phòng tập yoga, con cũng đi làm sớm đi.”
Nói xong, nàng cũng vội vàng rời đi.
Trong lúc nhất thời, phòng ăn to như vậy chỉ còn lại một mình Thẩm Hạo, hắn không khỏi có chút lo lắng.
Hiện tại Trần Tư Tư đã trở lại, hắn không thể tùy ý làm bậy với mẹ vợ, hơn nữa tình cảm của hắn và Trần Tư Tư lại tiến vào thời kỳ thủy triều thấp, chỉ cần một người không làm tốt, rất có thể sẽ chia tay.